Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngắm sao

Thất Tịch vui vẻ!!!

• Mẫu chuyện ngắn ngọt ngào thay cho crush của bạn :))
• Cp: Băng Thu, Băng Cửu, Mạc Thượng, Thiên Tô.
• Cảnh báo OOC!
• Cp Thiên Tô tui không có rành lắm, có sai sót xin bỏ qua, cảm ơn mọi người rất nhiều.

•••

Hôm nay là Thất Tịch.

Truyền thuyết kể: Ngưu Lang và Chức Nữ yêu nhau đắm đuối, bỏ bê chức trách nên bị Thiên Đế chia cách, cứ một năm thì hai người sẽ gặp nhau một lần vào ngày này.

Nhưng lại khó ở một chỗ, cứ hễ trời mưa vào đúng ngày này thì hai người không thể gặp nhau.

Cũng may mà đêm nay trời không có mưa, sao phủ khắp trời làm lấp lánh cả màn đêm.

Và các cặp đôi thì sẽ ăn chè đậu đỏ, còn không thì đi ngắm sao.

Băng Thu

"Sư tôn, sao đêm nay rất đẹp, người có định ngắm hay không?" Lạc Băng Hà từ ngoài trúc xá gọi vọng vào.

Thẩm Thanh Thu lúc này kim quan đã tháo, bung xõa mái tóc dài óng mượt của mình, đi ra ngoài.

"Vi sư tất nhiên phải ngắm rồi."

Thẩm Thanh Thu ngước đầu lên, nhìn bầu trời sao lấp lánh đầy màu sắc. Khi hắn còn ở thế giới cũ, hắn chẳng bao giờ có thể nhìn thấy nó vì những tòa nhà cao tầng che kín cả, nhưng đây là một thế giới khác, hắn đang đứng trên Thanh Tĩnh Phong cùng với người hắn yêu.

Tất cả đều không phải là mộng.

Lạc Băng Hà nhìn sang người nọ, bầu trời đêm như thu hết vào đôi mắt đen láy của hắn. Lại khi hắn quay sang cũng một nụ cười ôn nhu, mái tóc hắn đã tắm trong mảnh trời đêm này. Lạc Băng Hà đưa tay vuốt lấy mái tóc ấy, lại khẽ đem môi mình áp lên môi hắn, hôn một cái thật sâu. Thẩm Thanh Thu cũng không có kháng cự, phối hợp cùng với y một cách tận tình.

Hai người gửi lời thề nguyện bên nhau suốt đời đến vầng trăng sáng trên cao, hai tay vẫn cứ thế bện chặc vào nhau.

"Thất Tịch vui vẻ."

• Băng Cửu

"Sư tôn, đi cùng ta một chuyến." Lạc Băng Hà đã cầm sẵn Tâm Ma trên tay, tay còn lại kéo Thẩm Thanh Thu không chút tình nguyện kia đi theo.

Tuy rằng mấy năm trước y đã gắn lại tay chân cho Thẩm Thanh Thu, nhưng hắn lại không có chút vui mừng nào, chẳng những không muốn trốn, mà còn không muốn làm gì cả.

Suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, hoặc đôi khi sẽ dạo quanh Thanh Tĩnh Phong nơi ma giới này.

Lạc Băng Hà đêm nay nhất định đem hắn đi. Vì sao á? Vì y vô tình thấy "y" và "hắn" đang ở thế giới nọ đang tình tứ, y không chịu được. Đêm nay vừa vặn Thất Tịch, y thế nào cũng phải kéo hắn đi một chuyến đến nơi nọ.

Tâm Ma chém ra một đường, mở thành một thông lộ. Bước qua thông lộ, những gì mà hai người nhìn thấy chỉ là một vầng trời bao la đầy sao.

"Ngắm đi, đêm nay sao rất đẹp, ta cũng muốn sư tôn cùng ngắm."

Thẩm Thanh Thu lạnh giọng: "Ai muốn cùng ngươi ngắm?"

Lạc Băng Hà dùng một tay đem cằm hắn nhấc cao lên, tay kia chỉ lên trời, nói: "Từng nghe qua một người tương ứng với một ngôi sao, ngươi hẳn là không muốn đi tìm người ngươi muốn tìm đi?"

Hắn nghe thấy liền nhếch miệng cười, mỉa mai: "Hàng vạn tỉ ngôi sao, có thể tìm?"

"Có lòng tin thì sẽ tìm thấy, ngươi không muốn thử?" Y thả cằm hắn ra, quay mặt về bầu trời, làm bộ dáng như đang tìm một ngôi sao.

Thẩm Thanh Thu: "Ngươi cũng có sao để tìm?"

Lạc Băng Hà: "Có chứ, là ngươi đó."

Hắn chỉ hừ một cái rồi ngước nhìn lên trời, tìm một cái ngôi sao mà hắn cho là người ấy.

Dáng vẻ này làm Lạc Băng Hà say mê không thôi, mắt thì ngắm nhìn, miệng thì cười khinh, thầm nghĩ.

Người chết sao rơi, ngươi liệu có tìm thấy?

• Mạc Thượng

"Đại vương đại vương, có thể đưa ta đi một nơi không?" Thượng Thanh Hoa vừa chén xong chén chè đậu đỏ cùng Mạc Bắc Quân, giờ hiện tại lại muốn lôi kéo y đi đâu đó.

Mạc Bắc Quân hỏi: "Đi đâu?"

Thượng Thanh Hoa đáp: "Đến ngọn núi nào đó cao cao ở nhân giới nha."

Mạc Bắc Quân nghe xong liền quắp Thượng Thanh Hoa lên nách mình, mở một thông lộ, chạy thật nhanh đến một ngọn núi cao.

Thượng Thanh Hoa ngạc nhiên nhìn bầu trời đêm, chỉ chỉ: "Đại vương, Thất Tịch sao đẹp lắm, ngươi mau tới nhìn nè."

Mạc Bắc Quân: "Ừm."

Thượng Thanh Hoa ra vẻ ta đây hiểu hết mọi chuyện, nói cho y nghe: "Ta có nói qua chuyện Ngưu Lang Chức Nữ rồi đúng không? Ngươi nhìn đi, đây là sao Ngưu Lang này, còn đối diện là sao Chức Nữ. Đêm nay không có mưa, họ sẽ gặp được nhau đó!"

Mạc Bắc Quân nhìn bầu trời sao, liền hỏi: "Vậy sao nào là sao Thanh Hoa?"

Thượng Thanh Hoa đầu đầy dấu chấm hỏi: "Ờm, đại vương?"

"Ta muốn hỏi ngôi sao của ngươi."

"Đại vương à, sao nhiều như này sao ta biết cái nào của ta?"

Mạc Bắc Quân lại hỏi: "Vậy sao ngươi biết sao của hai người kia?"

Thượng Thanh Hoa gãi đầu: "A, cái này là truyền thuyết, ta cũng là theo truyền thuyết mà tìm thôi..." Hắn không thể nói là hắn ở hiện đại đã từng đi xem thiên văn và tra cứu các kiểu đi...

Hắn lại nói: "Nhưng mà, ngôi sao kia ở hướng Bắc, lại tỏa ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp, ta đoán đó là sao của ngươi đi?"

Mạc Bắc Quân lại chỉ về ngôi sao khác: "Phải là cái này, vì nó có một ngôi sao khác kề bên, chính là ngươi."

Thượng Thanh Hoa bị trúng thính của y, mặt đỏ một mảnh. Mạc Bắc Quân chỉ là nhẹ nhàng, hôn lên môi hắn, một nụ hôn mát lạnh trời thu.

"Thất Tịch vui vẻ."

• Thiên Tô

Thiên Lang Quân đứng một mình trên ngọn núi cao, nhìn bầu trời đêm trước mắt, bỗng nhiên nhớ về năm xưa.

Năm ấy, gã vẫn bám theo Tô Tịch Nhan, bám dai thật là dai. Nói chung, khoảng thời gian ấy thật là đẹp làm sao.

Gã thích đọc các thoại bản, nghe các loại truyền thuyết, liền nghe qua Ngưu Lang Chức Nữ cùng ngày Thất Tịch. Đêm Thất Tịch ấy trời mưa tầm tã, gã cùng nàng một cây ô giấy, nép vào nhau mà đi. Tô Tịch Nhan lúc ấy mặc một thân huyền y, rất là hợp với gã khi ấy cũng mặc đồ đen. Cứ tưởng đêm ấy sẽ mưa đến hết đêm, ai ngờ chỉ một chút liền hết, mây tản ra, chừa lại một trời sao vô cùng đẹp.

"Xem ra Ngưu Lang Chức Nữ có thể gặp nhau đêm nay rồi..." Thiên Lang Quân xếp lại ô giấy, mỉm cười nhìn trời đêm.

Tô Tịch Nhan: "Thì ra là kéo ta đi ngắm sao à?"

Thiên Lang Quân: "Nàng không thích?"

Tô Tịch Nhan vén tóc, ngước lên trời: "Cũng không hẳn là không thích..."

Nàng theo chân gã lên đến đỉnh núi.

Màu đen từ tóc đến y phục, ngay cả mắt, đều phản chiếu lại màn trời đêm lấp lánh này. Tô Tịch Nhan đột nhiên nói: "Thật ra biết ngươi gọi ta đến là để ngắm sao rồi. Ngươi thích đọc thoại bản, nghe truyền thuyết, chút chuyện này sao có thể lọt khỏi tầm hiểu biết của ngươi?"

"Nàng thật hiểu ta nha!" Thiên Lang Quân mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười này vô cùng ôn nhu, sợ rằng nàng cũng đã động lòng rồi.

Gã nhân cơ hội đó liền dùng tay mình vòng lấy tay nàng, nắm thật chặt. Nàng không hiểu sao cũng không có kháng cự gỡ ra.

Nàng lại nhìn trời hỏi: "Chúng ta thế này có thật là sẽ tốt hay không?"

Gã lắc đầu: "Không biết nữa. Bất quá nếu bị chia tách, ta sẽ dẫn người đến rước nàng về, mặc kệ bọn kia luôn."

Tô Tịch Nhan: "Sư phụ ta không để yên đâu. Nhưng hiện giờ cũng chưa xảy ra cái gì, cứ như vậy đi..."

Thiên Lang Quân cười: "Vậy là nàng thừa nhận thích ta rồi nha! Thất Tịch vui vẻ!"

Thiên Lang Quân hồi tưởng lại ngày này năm ấy, tay này hiện không còn nắm được tay nàng nữa.

Bất quá đợi nàng giữa chốn nhân gian này vậy, cũng không phải không tốt.

Đúng. Thất Tịch năm sau vẫn còn, năm sau nữa vẫn còn, vẫn còn đến khi nào người ta quên thì thôi. Vẫn còn cơ hội để gã nắm lấy tay nàng lần nữa.

Hoàn.

•••

Đọc đến đây rồi, mặt dày xin một cái bình chọn nè! ฅ'ω'ฅ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top