Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cải Tạo Người Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: hiện đại, NP nhất thụ đa công, niên hạ
_________________________

Ngô Bác Văn là một giáo viên cấp 3 ưu tú, được mệnh danh là người đàn ông hoàn hảo nhất của ngôi trường này. Bất kể là nữ sinh, giáo viên hay nhân viên công tác đều chết mê chết mệt với vẻ đẹp trai lãng tử, phong cách nho nhã lịch sự cùng xuất thân cao quý của hắn.

Nhưng thật chất bên trong lớp vỏ bọc hoàn mỹ ấy lại là một kẻ tham lam ích kỷ, chỉ biết hám lợi cầu danh, nhu cầu ham muốn cao lại có xu hướng bạo lực. Chỉ cần là học sinh nam nào không thuận theo hắn hoặc đồng nghiệp nào có chút chống đối, hắn liền sẽ kêu người đến dạy dỗ kẻ đó một trận rồi sau đó quay lại để uy hiếp, đồng thời dùng một số tiền nhỏ để bịt miệng bọn họ. Còn kẻ nào mà vừa mắt hắn liền bị cưỡng ép xâm phạm, sau đó phải nhẫn nhục làm nô lệ cho hắn đến khi nào có người thay thế.

Cứ như vậy hắn vừa được tung hô ở bên ngoài, lại vừa được lộng hành ở bên trong, cuộc sống có thể xem là tuyệt hảo. Nhưng rồi năm học này mọi quy luật vốn dĩ theo sự sắp đặt của Ngô Bác Văn sắp sửa được diễn ra lại vì sự xuất hiện của cậu học sinh Phương Chí Dĩnh mà bị phá vỡ.

Phương Chí Dĩnh xuất thân từ một gia đình trâm anh thế phiệt nổi tiếng gần xa, hai nhà nội ngoại đều có tiếng ở giới thượng lưu, phía sau còn có vài tổ chức chống lưng. Vốn dĩ đang du học ở nước ngoài nhưng không biết vì lý do gì mà nay lại trở về. Sự xuất hiện của cậu ngay lập tức khiến mọi sự chú ý bị chuyển dời, việc này làm trong lòng hắn nghẹn một cỗ hỏa không nơi phát tiết.

Liền sau đó chỉ có thể âm thầm tìm vài đứa học sinh hay đồng nghiệp để giải tỏa tâm tình. Mức độ gây thù chuốc oán liền tăng lên đáng kể. Nhưng thật không may cho hắn là hắn lại để mắt trúng Lam Cảnh Nhân, một cậu học sinh nghèo sống trong gia đình đơn thân.

Khi đó hắn được phân công dạy thế một tuần liền cho lớp của anh, liền ngay lặp tức bị thu hút bởi vẻ ngoài thanh tú sáng sủa cùng nụ cười ngây thơ kia. Đến lúc trả lớp thì ngay lập tức ngựa quen đường cũ, nhân lúc tan trường mà phái người đến bắt anh đi. Nhưng nào có ngờ đâu Lam Cảnh Nhân và Phương Chí Dĩnh lại là anh em cùng cha khác mẹ, hôm nay lại là ngày hai anh em họ hẹn gặp mặt nhau.

Tuy hai người từ nhỏ đã chia cách, gia đình cũng hạn chế để hai người họ gặp mặt bởi vốn Lam Cảnh Nhân chỉ là đứa trẻ ngoài ý muốn, Phương lão gia lúc ấy thanh niên uống say liền giở trò với con gái nhà lành mà sinh ra anh, nhưng vì trách nhiệm nên vẫn gửi chu cấp đầy đủ, cũng giải thích rõ ràng cho Phương Chí Dĩnh biết, chỉ là ông sẽ không nhìn nhận anh là người nhà học Phương. Chính vì vậy mà hai người họ tuy cùng cha nhưng không cùng họ, mẹ anh mọi tháng nhận chu cấp cũng chỉ đủ sống nên gia cảnh vẫn bình thường. Tuy vậy nhưng tình cảm anh em họ lại khá tốt, còn thường xuyên liên lạc với nhau.

Năm nay là năm cuối cấp của Lam Cảnh Nhân nên Phương Chí Dĩnh mới muốn về nước cùng anh trải qua chặng đường cuối cùng của thanh xuân, để anh em cùng có kỷ niệm học đường về nhau. Nào ngờ đâu lúc này lại xảy ra chuyện, cậu nhận được tin anh bị bắt đi liền hốt hoảng phái người đi tìm. Chỉ là dù thế lực của Ngô Bác Văn có kém cậu đến đâu thì cũng vẫn là kẻ có tiếng, đợi đến khi cậu tìm được địa chỉ đã là chuyện của hai tiếng sau.
____________________

Lam Cảnh Nhân sau khi bị đánh ngất đi liền bị trói chặt trên ghế, mắt bị che lại, miệng cũng bị bịt kín khiến anh hoảng loạn không thôi. Thử cựa quậy một chút đã bị dây thừng siết chặt lại, đau đớn làm anh không dám manh động, chỉ đành giả vờ im lặng lắng nghe xung quanh.

Chốc lát sau anh nghe thấy có tiếng mở cửa, bước vào phòng chỉ có một người, đang cảm thấy an tâm định tìm cơ hội trốn thoát thì lại nghe tiếng cười khẩy.

"Đừng giả vờ, lúc nãy tôi thấy cậu cử động rồi."

Lam Cảnh Nhân có chút hoảng loạn nhưng vẫn cố trấn tĩnh ra vẻ không nghe. Nhưng người kia lại tỏ vẻ xem thường trò trẻ con này của anh, trực tiếp đánh vỡ.

"Từ khi cậu bị bắt đến đây tôi đã luôn nhìn chằm chằm vào cậu rồi, lý nào cậu tỉnh tôi lại không biết chứ hả ranh con."

Không ổn thật, ở đây vậy mà lại có máy giám sát. Biết đã không thể giả vờ, anh liền cố ngồi thẳng dậy để xem như đáp lại đối phương.

"Hừ, biểu hiện không tồi, có chút quật cường. Thú vị thật, tôi rất thích! Nào, ta nói chuyện một chút."

Rồi hắn tiến đến tháo băng dính trên miệng anh xuống. Từ nãy không quá để ý, bây giờ nghe kỹ sao anh lại thấy thanh âm này quen tai đến lạ thường.

"Anh là ai? Sao muốn bắt tôi? Chúng ta quen biết nhau sao?"

"Quen chứ! Rất quen nữa là đằng khác! Cậu là phải cảm thấy may mắn khi được tôi chú ý đến đó có biết chưa hả?"

"Anh muốn gì ở tôi?"

"Không nhiều, chỉ cần cậu phối hợp một chút là được!"

". . . . . Chuyện gì?"

Hắn tiến đến, thì thầm vào tai anh.

"Trở thành nô lệ của tôi."

Đầu anh như có tiếng sét đánh ngang, nếu không phải vì đang bị trói chắc có lẽ anh đã hoảng sợ đến mức ngã ra đất.

". . . Tôi. . . Tôi sẽ không. . . . ."

"Đừng từ chối vội! Không muốn cẩn thận suy nghĩ một lúc sao? Tôi sẽ không thiệt thòi cậu đâu tiểu bảo bối."

Nói rồi hắn liền cuối người hôn một cái vào cổ anh.

Toàn thân Lam Cảnh Nhân lúc này như bị đông cứng lại, sự chán ghét buồn nôn không thể nào che giấu liền hiện hết lên mặt, cơ thể cũng rất thành thật mà lùi sát vào ghế.

Ngô Bác Văn thấy hành động này của anh lại như thẹn quá hóa giận, trực tiếp một cước đạp anh ngã ra ghế. Vì tay bị trói ngược về sau nên sau cú ngã này tay anh dường như bị trật khớp, đau đớn đến bất ngờ khiến anh không phòng bị mà hét thảm một tiếng.

Ngô Bác Văn vì tiếng hét này mà trở nên hưng phấn, rút thắt lưng trên người ra không ngừng quật tới tấp vào anh. Nhưng tiếc thay cho hắn lần này anh lại kiên quyết cắn răng, một tiếng cũng không muốn phát ra cho hắn.

Đánh chán chê hồi lâu lại không nhận được phản hồi nào khiến hắn có chút chán nản, liền vứt thắt lưng xuống tiến đến gần anh. Hắn mở trói cho anh rồi kéo anh đẩy lên giường, khi anh còn chưa định hình được thì tay lại một lần nữa bị hắn phân biệt trói ở hai bên góc giường.

Cả cơ thể anh sau khi bị đánh đập liền đau đớn mệt mỏi đến không muốn cử động, chỉ yên lặng nằm đó không phản ứng lại hắn. Điều này khiến Ngô Bác Văn có chút bất mãn, hắn hừ nhẹ một cái rồi liền đi ra khỏi phòng.

Chờ hồi phục lại sức Lam Cảnh Nhân thử cố gắng cử động cổ tay cảm nhận dây trói thì phát hiện đây là một mảnh vải trơn mềm mại. Anh liền nhanh chóng di chuyển cổ tay thật khéo léo, không lâu sau liền cởi bỏ được nút thắt tạm bợ trên dây. Anh nhanh chóng tháo bịt mắt rồi vội vàng mở trói dây còn lại.

Lúc này cửa lập tức được mở ra, một ngườu từ ngoài xông thẳng về phía anh. Vì mới mở mắt sau thời gian dài bị bịt chặt khiến anh có chút không quen với ánh sáng, nhưng theo bản năng anh vẫn cố gắng chống trả lại.

Chờ hồi phục lại nhìn được mặt người kia anh liền ngây người. Đây không phải là giáo viên ưu tú của trường sao? Tình huống bây giờ là thế nào?

Nhưng rồi anh không dám nghĩ nhiều, chỉ cố lấy hết sức còn lại mà chống đỡ với hắn. Chỉ là trận đánh khi nãy đã tiêu hao của anh quá nhiều sức lực, cuối cùng rồi cũng bị hắn trói trở lại.

Hắn nhìn người trên giường yếu ớt giãy dụa liền cười nhẹ, đi đến giáng xuống mặt anh một bạt tay.

"Ranh con đã không biết điều lại còn dám cắn người, để xem hôm nay ông đây dạy dỗ mày thế nào!"

Nói rồi liền dùng sức xé toang chiếc áo đồng phục mỏng manh, cúi người gặm cắn thân thể cường tráng khỏe mạnh của cậu học trò.

Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Lam Cảnh Nhân lúc này cũng liền đổ vỡ, nước mắt cứ thế tuôn trào ra, anh chỉ có thể cắn chặt răng xem như giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

Ngô Bác Văn lại rất thích thú với biểu hiện này của anh, hai tay cứ thế vuốt ve thân thể phủ đầy vết bầm tím cùng những dấu hôn đỏ ửng do hắn để lại.

Đến khi tay hắn chạm vào thắt lưng của đồng phục, hưng phấn khi cơ thể anh dần run rẩy mãnh liệt, nhanh chóng đưa tay tháo khóa kéo thì cửa phòng lúc này bị đạp đổ, một bóng người chạy vào đá hắn lăng kềnh xuống đất.

Theo sau đó liền một đám người mặt đồ đen tiến vào kéo hắn sang một bên không ngừng đánh đấm.

Phương Chí Dĩnh sau khi thấy cảnh tượng thê thảm của anh trai ngay lập tức lấy áo mình che lại anh, nhanh chóng cởi bỏ trói buộc rồi ra lệnh cho vệ sĩ đánh đến khi nào hắn ngất lần thứ hai mới được đem về, còn mình thì trước đưa anh trai ra khỏi nơi đây.
____________________

Trải qua một tuần chữa trị thì Lam Cảnh Nhân cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường cả về thể chất lẫn tinh thần.

Còn về Ngô Bác Văn thì sau lần bị đánh ở khách sạn rồi đem về nhốt ở nhà riêng của Phương Chí Dĩnh, cậu chưa hề động tay lại với hắn, còn cho người chữa trị, ngày ba bữa đúng giờ hầu hạ. Hắn cũng rất thản nhiên mà tiếp nhận đãi ngộ này.

Chỉ là hắn không biết lần này là lần duy nhất hắn có thể tác quái ở bên ngoài như vậy, cũng từ đó về sau mà quả báo hắn đã gieo theo hắn cả đời này.

Phương Chí Dĩnh xác nhận anh trai đã không có vấn đề gì liền chọn cuối tuần mang người đến nhà riêng để tính toán với hắn.

Ngô Bác Văn đang nhàm chán chơi game trên tivi thì thấy có người bước vào liền ném điều khiển đi, có chút hưng phấn mà liếc nhìn hai người.

"Ây dô không ngờ đến thì ra ranh con này giữ mình đến vậy là vì nhóc con này à. Thật không nghĩ tới mày lại có thể trèo cao như vậy!"

Phương Chí Dĩnh nghe hắn buông lời quá quắt định tiến đến dạy dỗ thì bị anh cản lại, cậu thầm thở dài rồi lấy lại bình tĩnh mà ngồi xuống ghế đối mặt với hắn, anh cũng theo đó ngồi vào bên cạnh.

"Anh vốn không phải họ Ngô, đúng chứ?"

Ngô Bác Văn không ngờ đến sẽ phải nghe câu hỏi này liền sợ đến ngây người, không dám tin mà nhìn về phía cậu.

Phương Chí Dĩnh lại rất thản nhiên dùng điện thoại kết nối với tivi, miệng không ngừng vạch trần những bí mật ẩn sâu trong lòng hắn.

"Đương chủ Ngô gia lúc ấy vì hiếm muộn đã làm rất nhiều cách mà vẫn không thể có con, chỉ có thể thử đặt niềm tin vào bói toán, nhận một đứa trẻ sống ở nông thôn vừa tròn 60 tháng về làm con nuôi. Sau hai năm thì sinh được một cặp long phượng thai, một năm sau lại có thêm một đứa bé trai, Ngô gia lúc đó liền một bước lên hương. Nhưng có một thời gian Ngô gia bất chợt làm ăn đi xuống, theo tôi được biết đó là khoảng thời gian anh bị bắt cóc, vụ án đó tuy đã được giấu kín nhưng về sau thái độ của Ngô gia đối với anh càng lúc càng khác lạ nên cũng không khó để điều tra ra. Để chuộc được anh về Ngô gia đã buộc phải bỏ ra không ít tiền và các hợp đồng lớn, chuyện làm ăn cũng nhiều lần bị đối thủ cản trở nên Ngô lão gia đã lấy anh ra để làm nơi trút giận, về sau mọi người trong nhà đều làm theo. Còn có khi anh 18 tuổi bọn họ liền vì một bản hợp đồng mà đã. . . . ."

'ẦM'

Ngô Bác Văn cả người run rẩy xô ngả cây đèn bên tường, đôi mắt đỏ ửng ngập nước đang hoảng sợ nhìn xuống đất, miệng mở ra nhưng lại không phát ra được bất kì âm thanh nào.

Hắn trước vốn là một đứa trẻ hiền lành hiểu chuyện, khi bị bắt cóc đi chịu biết bao giày vò không đáng có, tưởng rằng khi được trở về mọi thứ sẽ lại như xưa nhưng thật chất lại là chuyển từ địa ngục này qua một địa ngục khác. Còn có cái năm ấy, vốn tưởng rằng khi hắn trưởng thành mọi người đã hồi tâm chuyển ý, đã dần chấp nhận hắn thì ngày hôm sau hắn lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, tựa như trở về là một đứa trẻ yếu đuối không đủ sức phản kháng chịu đủ lăng nhục của người nọ. Họ để hắn cho tên kia chẵn một tháng tròn, bị vứt bỏ ở trước cửa nhà cũng chẳng ai muốn mở cổng, chỉ phải đợi đến khi Ngô lão gia làm việc trở về mới vào được nơi mà suốt mười bốn năm hắn gọi là "nhà".

Từ đó thiên tính của hắn dần thay đổi, ngông cuồng ngang bướng lại ám ảnh với bạo lực, gặp chuyện có thể động thủ thì tuyệt không động khẩu, Ngô gia mới từ đó có chút e ngại hắn, dần xem hắn như người vô hình trong gia đình. Dần dần biến hắn trở nên dáng vẻ như hiện tại đây, hôm nay chỉ qua đôi ba lời kể của đứa nhỏ này đã trực tiếp đạp vỡ tường thành trong lòng hắn, khiến hắn trở lại dáng vẻ yếu đuối nhu nhược trước kia.

Phương Chí Dĩnh và Lam Cảnh Nhân chỉ yên lặng nhìn hắn ở đó thất thần hồi lâu, đến khi bình ổn hắn cũng chỉ có thể giương cặp mắt đáng thương nhìn đến bọn họ. Khuôn mặt của hắn vốn thư sinh thanh tú, thân người mảnh khảnh, trên người bận một chiếc áo thun, mái tóc đen mềm rối bời rũ xuống mặt khiến không ai tin được đây là người đàn ông đã 30 tuổi cả.

Hình ảnh này cũng lại khiến hai người một lần nữa rung động vì hắn, cũng phần nào thấu hiểu được nguyên do việc làm trái đạo đức đó của hắn.

Chỉ là hành động của hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được, tùy tiện tổn thương người khác đã là không đúng, đằng này hắn lại còn. . . . .

Chính vì vậy Phương Chí Dĩnh liền liên lạc với Ngô gia đòi người, nếu họ đã không cần thì cứ để người ở đó cho cậu, bản chất thiện lương thì chắc hẳn sẽ sẽ có thể cải tạo, huống chi đây lại là người cậu thích chứ. Khi nói chuyện này với anh cậu cũng đã có chút lo lắng, sợ anh sẽ thấy thất vọng về mình nhưng rồi không ngờ anh cũng có cảm xúc như cậu, cũng đã rung động vì hắn.

Lẽ đó nên hai anh em bọn họ liền bắt tay nhau lên kế hoạch cải tạo lại Ngô Bác Văn, đồng thời xem như là dịp kiểm chứng lại tình cảm của bản thân.

"Làm sai thì chính là làm sai, không thể vì mình là người bị hại mà vịn vào lý do đó để đi hại người khác phải chịu cảnh giống mình được. Anh có biết không?"

Phương Chí Dĩnh hai tay cho vào túi quần, từng bước tiến gần ép sát Ngô Bác Văn làm hắn chỉ có thể hoảng sợ lùi lại.

"Cậu. . . Cậu muốn làm gì? Gia đình tôi sẽ không. . . . ."

"Ngô gia đã đồng ý đưa anh cho tôi rồi, ở chỗ tôi còn có giấy khai sinh, giấy nhận nuôi của anh đây, có lẽ Ngô gia cũng đã xóa tên anh trong hộ khẩu của họ rồi. Nhưng không sao, vài hôm nữa tôi sẽ ghi tên anh vào ngôi nhà này, anh xem như là người của tôi rồi, vậy nên phải chịu tôi quản lý có biết chưa?"

"Cậu. . . Tôi. . . Không cần. . . Bọn họ đã từ bỏ tôi rồi thì cứ để mặc tôi ở bên ngoài đi, tôi không cần cậu thương hại."

Tuy lời nói thì ương ngạnh nhưng dáng vẻ của hắn lại tố cáo nội tâm đang đổ vỡ của mình, cả cơ thể hắn không ngừng run rẩy, tuy đầu cúi thấp nhưng tiếng nước rơi trên sàn gỗ trong không gian tĩnh lặng này lại vang lên vô cùng rõ ràng.

Lam Cảnh Nhân lúc này không nhịn nổi nữa, anh đã quyết định rồi. Rung động chính là rung động, cần gì phải chối cãi tình cảm của bản thân, huống chi hoàn cảnh của hắn khốc liệt như vậy, sao có thể không bị tha hóa chứ. Sai thì anh sửa, hư thì anh dạy, người này định chắc phải là của anh!

Nghĩ vậy Lam Cảnh Nhân liền bước đến ôm hắn vào lòng, thật không ngờ hắn vậy mà lại thấp hơn anh nửa cái đầu, đây cũng quá thuận lợi cho anh rồi! Trong lòng một cỗ hưng phấn không rõ từ đâu dâng lên, anh một tay vỗ về lưng hắn, một tay nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu mềm mại.

Ngô Bác Văn như hóa đá trước hành động này, hiện tại đây là tình huống gì vậy? Không phải bọn họ là nên lôi hắn ra để mà đánh đập, mắng chửi, thậm chí là lăng nhục để trả thù hay sao? Thế mà bây giờ người vốn là nạn nhân của hắn lại đang vì quá khứ của hắn, vì hắn bị bỏ rơi mà thương hại hắn sao? Chuyện này hình như có gì đó hơi sai sai!

"Ca, anh đừng có vội cưng chiều người ta như vậy chứ! Tội nhiều như thế không biết phải tính từ đâu đây này!"

Ể?! Câu sau thì nghe hợp lý đấy, nhưng mà câu trước sao nghe quái gở thế nào ấy nhở! Hắn có chút rùng mình, hoảng sợ đẩy người đang ôm lấy mình ra, đầy cảnh giác mà lùi dần về phía góc tường.

Phương Chí Dĩnh thích thú nhìn dáng vẻ này của hắn, bình thường ở trường thì lúc nào cũng như một con hồ ly thích dụ hoặc người khác, nay thu liễm rồi cứ như con thỏ con đang nhe răng dọa cắn người vậy. Khiến người ta yêu thích không nỡ rời mắt. Nhưng giờ phải vào vấn đề chính trước đã.

"Từ bây giờ anh đã là người của bọn tôi rồi! Mọi hành động sau này của anh, tất cả đều phải nghe theo lời của bọn tôi, kể cả sau giờ tan trường muốn đi đâu, gặp ai, làm gì cũng đều phải báo lại. Trên trường có thể nể mặt mà gọi anh một tiếng 'thầy' nhưng lúc chỉ có chúng ta. . . Tôi nghĩ gọi anh 'Tiểu Văn' là được rồi, dù là anh lớn hơn bọn tôi rất nhiều tuổi nhưng cư xử lại không khác gì một đứa trẻ con cả, thế nên từ bây giờ, tôi và ca ca sẽ hảo hảo 'DẠY DỖ' lại anh."

". . . . ."

Trong đầu hắn lúc này hoàn toàn trống rỗng, đại não đình chỉ hoạt động, hắn chỉ thấy rằng trước mặt mình vốn là hai đứa học trò ngày ngày gặp hắn đều cúi chào giờ lại đang bày ra dáng vẻ trưởng bối để mà giáo huấn hắn. Nhưng hành động tiếp theo của hai người họ mới thật sự khiến hắn hoảng sợ.

Lam Cảnh Nhân đưa tay kéo hắn ra khỏi góc tường, ôm lấy người hắn chỉ vào chiếc tivi đang chiếu trên tường, "Biết phải làm sao để một đứa trẻ hư hỏng nghe lời không? Nhìn đây, phạt đánh mông nó." Rồi thích thú khi nhìn vẻ mặt bị dọa đến trắng bệch của hắn.

Phương Chí Dĩnh tay cầm điện thoại phát video một đứa bé không biết đã làm sai gì mà đang bị một người đàn ông ấn trên đùi, tay ra sức phát mạnh vào mông của nó, tiếng khóc của đứa bé đó như từng hồi chuông báo động sắp tới đây sẽ đến hắn được trải nghiệm cảm giác như nó lúc này.

"Tiểu Văn, biết phải làm gì rồi chứ!"

Thanh âm Phương Chí Dĩnh lúc này với hắn như tiếng ác ma đòi mạng, ngay lập tức giãy giụa tránh thoát vòng tay của anh.

Nhưng Lam Cảnh Nhân ngay lập tức dùng sức ôm chặt lấy hắn, lùi về sau ngả người ngồi xuống giường, ấn hắn nằm sấp trên chân trái của mình, chân phải đè lên hai chân hắn để tránh người chạy thoát.

"Buông. . . Buông tao ra, chúng mày không được đối xử với tao như thế! Không được! Buông tao ra! Buông. . . . ."

'BA'

Một tiếng vỗ mạnh trực tiếp cắt gãy lời hắn, cũng khiến hắn dần an tĩnh trở lại.

"Ở trước mặt chúng tôi tuyệt đối không được phép xưng hô 'mày-tao' có biết chưa?"

". . . . ."

'BA BA BA'

"Trả lời!"

Lam Cảnh Nhân bình thường hiền lành ôn hòa bây giờ cũng trở nên nghiêm khắc dị thường, khiến Ngô Bá Văn chỉ có thể như đứa trẻ phạm sai cúi đầu nhận lỗi.

"Đã biết."

"Từ nay tôi hay Tiểu Dĩnh có hỏi gì cậu cũng phải trả lời, có biết chưa?"

Lần này xem như hiểu được, hắn ngay lập tức đáp lại, "Đã biết."

"Tốt lắm! Vậy mới là đứa trẻ ngoan chứ!" Phương Chí Dĩnh ở một bên liền hài lòng lên tiếng biểu dương, điều này càng khiến hắn cảm thấy xấu hổ không thôi.

"Trước tính tới chuyện bắt người tùy tiện đi, trước một trăm bạt tay, sau mỗi cái đều phải điểm số xin lỗi. Đã biết chưa?"

"Cái. . ."

'BA'

"ĐÃ BIẾT CHƯA?"

". . . Đã biết, đã biết."

'Ba'

". . . . ."

Phương Chí Dĩnh tay chống đầu bình thản nhìn hắn, "Không đếm liền không tính vậy."

'Ba'

". . . Một. . ."

"Tiếng quá nhỏ, không hợp lệ."

'Ba'

". . . Một. . ."

"Chậm quá, không được."

'Ba'

"Một. . . . . Tôi xin lỗi. . ."

"Xin lỗi mà ngập ngừng như vậy không chân thành chút nào! Không tính."

'Ba'

"Không được."

'Ba'

"Không tính.'

'Ba'

"Không hợp lệ."

'Ba ba ba ba ba
Ba ba ba ba ba
. . .'

". . . . ."

Ngô Bác Văn thật sự sụp đổ rồi, đã đánh được hơn ba mươi cái vậy mà cậu vẫn không hài lòng, mông hắn bây giờ đang dần dần nóng lên rồi, nếu cứ như vậy chỉ sợ đánh hơn ngàn cái cậu vẫn không hài lòng thì hắn còn mong giữ lại được cái mông này không đây.

'Ba'

'Ưm, một, Tiểu Văn xin lỗi, sẽ không dám nữa!"

"Ây dô được đấy! Ca, anh tiếp tục đi."

'Ba'

"Hai. . . Tiểu Văn xin lỗi. . ."

'Ba ba ba ba ba
Ba ba ba ba ba
Ba ba ba ba ba
Ba ba ba ba ba
. . .'

"A. . . Hức năm, năm mươi, hức nhẹ lại, nhẹ một chút đi mà!" Ngô Bác Văn thật sự đã đến cực hạn của sự dày vò này rồi, yếu ớt vùi mặt vào đùi anh mà cầu xin.

"Này. . . . ." Phương Chí Dĩnh định lại gây khó dễ thì nhận được cái lắc đầu của anh trai. Thôi xong rồi xong rồi, chưa chi hết mà đã mềm lòng vậy rồi, định chắc rằng sau này vai ác đều giao cho mình cậu đảm nhận sao.

Nhưng rồi cậu cũng chỉ nhún vai, nói gì thì nói cậu cũng có chút xót rồi, tay anh trai đã đỏ như vậy thì không biết mông hắn đã thảm thế nào.

"Tiểu Văn, nhìn tôi." Lam Cảnh Nhân ôm người xoay lại, mặt đối mặt với mình.

Ngô Bác Văn chậm chạp nâng mí mắt lên nhìn thẳng vào mặt anh, chóp mũi đỏ đỏ, hai mắt ngập nước trông vô cùng ủy khuất khiến tim anh càng thêm mềm nhũn.

"Gọi A Nhân."

". . . A Nhân. . ."

"Êy, gọi A Chí nữa."

". . . A Chí. . ."

"Ưm, thật ngoan!"

"Hừm!!!" Lam Cảnh Nhân khẽ lườm em trai. Cậu ngay lập tức lấy tay che miệng, cười xòa vẫy tay với anh.

"Sau này còn dám tự tiện bắt người nữa không?"

"Hức, không dám nữa."

"Hứa không?"

"Hứa!!!"

"Nếu lại tái phạm?"

". . . . ."

'BA'

"A, lại tùy cậu, tùy cậu."

"Tùy ai? Tùy thế nào?"

"Tùy A Nhân. . . . . phạt."

"Còn tôi? Ca, anh đừng nhìn em như vậy! Em không để anh giành một mình đâu!"

"Cũng tùy A Chí phạt a. . . . ."

"Được, vậy tạm thời cho cậu nợ 50 cái này, nếu sau lại làm bọn tôi không hài lòng thì liền tính toán món nợ này có biết chưa?"

"Đã biết, đã biết."

"Này đừng vội mừng, Tiểu Văn cậu đừng nghĩ chỉ có như vậy là xong với bọn ta nha! Ca anh tránh ra, để em."

Lúc này Ngô Bác Văn liền sống chết ôm chặt lấy Lam Cảnh Nhân, một tấc cũng không dám buông tay. Đừng đùa, nhìn cậu càn rỡn vậy thôi chứ thật sự rơi vào tay cậu, hắn chắc chắn mình sẽ thảm đến không nỡ nhìn.

"Buông tay, nhanh!"

Lam Cảnh Nhân thấy em trai nghiêm túc lại thì liền giơ hai tay lên cao biểu thị mình cái gì cũng không cản trở cậu, người cứ tự nhiên mà lấy đi đi.

Chỉ là gọi vài lần hắn vẫn không biết điều mà buông anh ra, cậu nhìn liền có chút khó chịu, xoay người mở ngăn tủ lấy ra một thanh thước gỗ rồi mạnh mẽ lôi hắn đứng dậy, không khách khí đánh mạnh xuống mông nhỏ kia.

'Bốp bốp bốp'

"A đau. . . Đừng. . ."

"Kêu cậu buông tay thì cậu làm gì hả?"

'Bốp bốp bốp'

"Kêu cậu đứng dậy cậu có nghe hay không?"

'Bốp bốp bốp'

"Cảm thấy có người làm phao cứu sinh cho mình liền lời tôi cũng nghe không vào đúng không?"

'Bốp bốp bốp bốp bốp'

"A hức đừng, đừng mà. . . Sai rồi sai rồi, tôi sai rồi! Hức, đau, a đau đau mà! A Chí, A Chí, tôi sai rồi a. . . . ."

"Hừ, ngoan ngoãn ngay từ đầu vậy có phải tốt hơn không? Đến đây, quay mặt vào tường, phạt cậu đứng đấy kiểm điểm."

Tuy hắn hiện tại vẫn còn khá trẻ nhưng so với mấy đứa nhóc này thì cũng phải tính 'già' rồi đi, thế mà giờ lại bị bọn nhóc ấy dùng cách phạt của trẻ con để phạt hắn thế này khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng rồi nghĩ đến cái đau trên mông, thôi thì vì cái mông mà hy sinh cái liêm sỉ này vậy.

Khoảng mười phút sau chân hắn đã bắt đầu thấy mỏi, cái đau trên mông cứ âm ỉ khó chịu, tư thế đứng cũng dần xiêu xiêu vẹo vẹo. Phương Chí Dĩnh ở một bên như có như không hắng giọng một tiếng.

"Ừ hừm!!!"

Hắn liền ngoan ngoãn bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh, mặt đối mặt với tường, hai tay khép chặt để bên hông, lưng dựng thẳng tắp.

Lam Cảnh Nhân thấy vừa buồn cười lại vừa tội nghiệp, liền ra hiệu với Phương Chí Dĩnh, dù gì bọn họ cũng dây dưa lâu như vậy rồi, lại làm ra chuyện lớn như thế. Khiến anh có chút nôn nóng mà muốn bày tỏ với hắn.

Phương Chí Dĩnh cũng rõ thái độ của anh, chính cậu bây giờ cũng có chút nôn nóng không hiểu nổi cứ rạo rực trong lòng. Nghĩ vậy tay liền cầm lấy thước gỗ đặt trên bàn, gõ gõ vài cái rồi gọi hắn đến.

"Tiểu Văn, qua đây!"

Hai tai Ngô Bác Văn lúc này đỏ ửng lên, đầu gục xuống đến mức cậu chỉ nhìn được đỉnh đầu của hắn, dần dần lê từng bước đến trước mặt cậu.

Phương Chí Dĩnh cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp kéo người ngã xuống chân mình, tay luồn xuống phía dưới nhanh chóng cởi khóa rồi kéo hai lớp quần phòng vệ cuối cùng của hắn xuống, chân còn lại đè lên hai chân của hắn.

Ngô Bác Văn ngơ ngác, đến khi cảm nhận phía sau có chút trống trải liền muốn giãy giụa tránh thoát nhưng rất nhanh đã bị cậu đè lại, mông hưởng trọn một loạt tát tay.

'Ba ba ba ba ba
Ba ba ba ba ba
Ba ba ba ba ba
Ba ba ba ba ba'

"Còn dám chống đối!"

'Ba ba ba'

"Á không phải. . . Không dám, a đau đau. . . Không muốn, hức, đừng mà. . ."

Hắn hiện giờ chỉ là con cá yếu ớt nằm trên thớt mặc người chém giết thôi nên giờ mặt mũi liêm sỉ có gì là quan trọng đâu, giờ hắn chỉ biết mông hắn đau rát vô cùng, trải qua mấy cái tát kia lại càng nóng lên, râm ran khó chịu khiến hắn muốn phát điên lên được. Theo bản năng cứ thế kêu khóc la đau.

Cậu cũng không muốn kéo dài nữa, cầm lấy thước gỗ đặt lên cái mông đã đỏ sậm của hắn.

"Giờ tính đến tội cậu dám xâm phạm đến thân thể người khác. Tôi biết trước kia cậu đã phải chịu lăng nhục từ kẻ xấu, biết cậu đã rất đau khổ, rất sợ hãi nhưng không vì thế mà cậu được quyền làm điều đó với người khác cậu có biết chưa? Cậu kinh tởm, chán ghét những người năm xưa kia như thế nào mà sao bây giờ lại muốn biến mình trở thành bộ dạng của những kẻ đó chứ! Giờ cậu đã là người của tôi rồi thì tôi TUYỆT ĐỐI không cho phép cậu dám có những suy nghĩ đáng khinh đó đâu!"

Dứt lời liền nhanh tay vung mạnh thước xuống.

'Bốp bốp bốp bốp bốp
Bốp bốp bốp bốp bốp
Bốp bốp bốp bốp bốp
Bốp bốp bốp bốp bốp
Bốp bốp bốp bốp bốp
. . . '

Cậu xuống tay vô cùng tàn nhẫn, một khắc cũng không muốn để cho hắn nghỉ. Càng đánh lại càng thấy giận, tay cứ vô tình vung lên hạ xuống, cái đau này vừa tới lại một cái đau nữa đè lên, cứ thế liên tục liên tục, từng thước cứ nặng nề mà giáng xuống mông nhỏ.

Mông hắn dần dần chuyển sang đỏ sậm, rồi lại dần dần bầm đen cả lên, sưng to đến nỗi Lam Cảnh Nhân nhìn vào còn thấy sự biến đổi. Anh liền nhịn không được mà bước đến cản tay cậu lại.

Phương Chí Dĩnh không hài lòng mà nhìn anh, nhưng khi thấy thảm cảnh bên dưới cũng biết đã không thể xuống tay được nữa, Ngô Bác Văn cũng gào khóc đến khàn giọng cả rồi. Chỉ là nghĩ lại cậu vẫn nuốt không trôi cơn tức này, đành chuyển xuống đùi tiếp tục cuộc sát phạt.

Nhưng phần đùi so với mông càng thêm nhạy cảm, chỉ mới hơn mười thước đã đỏ ửng cả lên, phản ứng của hắn cũng mãnh liệt hơn vừa rồi. Cậu chỉ đành thở dài buông thước xuống, định đưa tay xoa cho hắn thì lại bị tay hắn nắm lấy.

Cậu có chút khó hiểu nhìn hắn thì thấy hắn cũng đã ngước mặt lên nhìn mình, cả gương mặt vì khóc mà đỏ ửng lên, nước mắt nước mũi vương đầy ra.

Lam Cảnh Nhân thấy vậy liền đau lòng, khụy gối ngồi bên cạnh định đưa tay lau giúp hắn cũng bị hắn nhanh chóng nắm lấy.

Giọng hắn lúc này đã khản đặc, mũi cũng bị nghẹt khiến hắn gắng sức mới có thể thều thào nói với bọn họ.

"Tôi chưa từng thật sự chạm vào ai cả, chưa bao giờ tiến vào bên trong một người nào hết. Tôi. . . tôi chỉ là đã. . . Tôi chỉ dùng tay khi quan hệ, cũng chỉ dám động chạm với phía trên của họ mà thôi! Tôi đã rất sợ hãi, cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã vì việc này. Nhưng mà do. . . do trước kia bị tiêm thuốc quá nhiều nên thân thể mới trở nên như vậy. . . Tôi. . . Tôi. . . Tôi thật sự cảm thấy rất ghê tởm với chính bản thân mình. . . . . . . ."

Lời vừa dứt thì cũng chính là lúc mọi ủy khuất tủi nhục trong quá khứ của hắn tuôn trào ra. Hắn cứ thế mà khóc lớn lên, khóc cho những năm tháng tuổi thơ bất hạnh, khóc cho những sai lầm đáng khinh ở quá khứ, khóc vì uất ức căm giận, khóc vì sợ hãi. Cứ thế cứ thế mà tuôn trào ra thành từng dòng nước mắt.

Điều này khiến cho cả Lam Cảnh Nhân và Phương Chí Dĩnh cảm thấy như tim bị bóp nghẹt lại, khó thở vô cùng. Tại sao một đứa trẻ tốt như vậy giờ đây phải gánh chịu ủy khuất lớn như thế chứ? Tại sao lại có những kẻ nhẫn tâm đến mính vứt bỏ đi đứa trẻ đã mang lại may mắn cho gia đình mình? Tại sao lại có những kẻ tàn độc đến mức xuống tay với một đứa trẻ vốn ngây thơ trong sáng chứ?

Hai người họ giờ đây chỉ biết ôm hắn vào lòng mà vỗ về, giờ một lời nói nào thốt ra cũng chỉ là dư thừa mà thôi! Cứ im lặng mà bên nhau như vậy có khi lại càng tốt!

Qua một lúc lâu cơn xúc động của hắn cũng bình ổn lại, ngơ ngác liếc nhìn hai người kia, trong lòng hắn có trăm ngàn lời muốn nói nhưng giờ đây lại không biết nên bắt đầu thế nào.

Lam Cảnh Nhân như thấu hiểu lòng hắn, đưa tay nhẹ nhàng xoa đi nước mắt trên mặt hắn, "Tiểu Văn, tôi thật sự rất thích cậu! Thích ngay từ lần đầu gặp mặt, thích ngay từ khi nghe được giọng nói, thích từng cái cử chỉ hành động, tất cả thuộc về cậu trong khoảng thời gian đó tôi đều không thể quên. Tuy việc vừa rồi là cậu không đúng nhưng xem như hai ta có chút hiểu lầm nhau đi, bây giờ mình cùng bắt đầu lại. Được không?"

Phương Chí Dĩnh cũng nhanh chóng tiếp lời, "Tôi cũng đã thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi Tiểu Văn à! Chỉ là sợ cậu biết được nên trước đây không dám tiếp cận, sự việc lần đó hai ta cũng xem nó như là hiểu lầm đi. Từ bây giờ chúng ta sẽ luôn cùng nhau, được chứ?"

". . . Nhưng không lẽ. . . Cả hai cậu. . ."

"Đúng vậy!"

"Chính là như vậy!"

"Không cảm thấy tôi rất đáng ghê tởm sao?"

'BA'

"Cấm cậu nói bậy!"

'BA'

"Ai cho phép cậu tự hạ thấp mình!"

". . . . ."

Kiếp này vướng phải hai tên ôn thần này, đời Văn xem như toang thật rồi!

"Quyết định vậy đi, từ mai tôi sẽ đem đồ của cậu từ Ngô gia chuyển sang đây, tôi cùng ca ca hiện tại vẫn phải đi học nên sẽ thay phiên nhau ở đây chăm sóc cậu. Ca, anh xem có chỗ nào cần sửa chữa lại không?"

"Đổi chiếc giường lớn hơn chút, tủ cũng chuyển sang loại lớn hơn đi, còn có kiếm người chăm sóc lại cái sân sau đi. Phòng bếp mua thêm mấy cái nồi với chảo, chén bát đũa muỗng cũng phải nhiều hơn. À, tủ thuốc thì nên bổ sung thêm mấy loại tiêu sưng, tan máu bầm với giảm đau đi. . . . ."

Hai người một ngồi một quỳ, ôm hắn ở giữa chỉ đông chỉ tây, cứ thế mà sắp xếp lại cả cuộc sống của hắn, nhiều lúc muốn chen miệng vào cũng không được.

Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này lòng hắn lại dâng lên một cỗ ấm áp khó nói thành lời. Kệ đi, địa ngục trần gian hắn đã trải qua rồi thì hai đứa tiểu quỷ này có là gì đâu, vả lại chúng thật ra cũng rất chân thành mà!

Bây giờ hắn mệt rồi, chỉ muốn tựa đầu đánh một giấc thật thảnh thơi thôi!

Hai người nghe thấy tiếng thở nặng nề dần trở nên đều đặn cũng tự giác nhỏ tiếng lại, cẩn thận ôm người đặt trên giường. Vì vết thương trên mông có chút nghiêm trọng mà cố ý để hắn nằm nghiêng người, trước sau lót một cái gối để tránh hắn trở mình chạm phải. Đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán thấy có chút nóng liền vội vội vàng vàng chạy đi mua thuốc, nấu cháo.

Cả ba người họ cứ như thế mà đã ở bên cạnh nhau!
_________________________

Trời ơi ta nói nó tức cái kết gì đâu áh mà giờ không biết ghi làm sao!!! 😭

Mà ta nói Phương lại thích cái cốt truyện này vô cùng, bộc phát nghĩ ra rồi viết liền suốt gần hai ngày nên mong mọi người sẽ để lại cảm nhận cũng như nhận xét của mọi người về chương này cho Phương biết nhé!

Xin chân thành cảm ơn!

☆Phương Phương☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top