Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giáo Chủ Ma Giáo (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Hạ tỉnh lại cũng đã là giữa trưa, y có chút ngạc nhiên khi không ai đến gọi mình dậy nhưng rồi chợt nhớ ra đêm qua hẳn là đêm 'động phòng hoa chúc' của y đi, ai lại không biết điều mà đến làm phiền bọn họ được chứ.

Chỉ là ai đi động phòng mà lại bị 'tân nương' bồi hẳn một đao như y thì quả thật là hiếm thấy.

Đang ngồi mơ màng thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Cửu Minh trên tay bưng một mâm thức ăn tiến vào, nhìn thấy y đã tỉnh liền mừng rỡ tiến đến.

"Hạ Nhi ngươi tỉnh rồi? Trong người bây giờ thấy thế nào? Có khó chịu hay không?"

". . . . ." Nếu ngươi hỏi ta câu này sớm hơn nửa ngày thì có khi ta còn biết đường mà trả lời đấy!

"Tỉnh rồi thì ăn chút cháo đi, ăn xong nếu còn mệt thì lại ngủ tiếp có được không?"

". . . . ."

"Ta mới đến đây nên không biết khẩu vị của ngươi thế nào, chỉ đành nấu ít cháo loãng để đỡ động đến vết thương. Đợi khi khỏe lại rồi thì ta lại làm món ngươi thích ăn có được không?"

". . . . ."

Mạc Hạ ngây ngốc nhìn người trước mặt mình đang thao thao bất tuyệt.

Y đây là đang mơ sao? Không đúng, mơ thì vết thương trên bụng không thể đau như vậy được. Hay là y đã chết rồi, ông trời liền tạo ra viễn cảnh này an ủi y? Cũng không phải, vốn có quen biết người nam nhân này là ai đâu, sao có thể bắt hắn đến đền bù cho y được.

"Ngây ngốc ở đó làm gì? Há miệng ra nhanh lên."

Mạc Hạ vừa hoàn hồn lại thì đã thấy ngay muỗng cháo thơm lừng được kê trước miệng mình, y bị bất ngờ liền lùi về sau, đưa tay lên muốn đón lấy.

"Cảm tạ huynh quan tâm, ta có thể tự ăn được."

Nhưng Hàn Cửu Minh lại không có ý định sẽ nhường lại, tay nâng muỗng cháo kiên quyết hướng miệng y.

"Đừng nháo, ngươi thương thế còn chưa khỏi đâu."

Hừ, là do ai gây ra hả?

"Hai ta thật không tiện hành xử như vậy, thỉnh huynh đừng làm khó ta."

"Đã là phu thê rồi thì có gì không hợp lệ, ngươi nhanh ăn đi không cháo lại nguội mất."

Trần đời này y chưa thấy thê tử nào tặng phu quân quà gặp mặt bằng một nhát dao cả.

"Ta biết ngươi có nỗi khổ riêng mới bị đưa đến đây, đừng tự cường ép bản thân làm điều mình không muốn nữa. Đợi ta thương lành ắt sẽ nghĩ cách mang ngươi ra ngoài, còn giờ mấy việc vặt này ta tự mình có thể làm được, nhanh đưa cho ta."

Hàn Cửu Minh bày ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, đành đem chén cháo để tạm lên bàn rồi quay người để mặt đối mặt cùng y, "Hạ Nhi, chuyện hôm qua là ta không đúng. Thật xin lỗi ngươi!"

"Khách khí rồi, khách khí rồi. Ta cũng biết huynh rất khó xử, chuyện này hai ta xem như quên nó đi, được không? Huynh cứ tạm thời trụ lại Nghi Sơn Giáo một thời gian đi, sau đó ta sẽ nghĩ cách giúp huynh rời khỏi đây! Đừng lo lắng, ta sẽ giúp huynh tránh mặt các huynh đệ trong giáo, sẽ không hủy đi. . ." 

"Ngươi hiểu lầm rồi!" Mạc Hạ đang thao thao bất tuyệt chợt bị hắn đưa tay ngăn cản lại, "Chuyện ta đả thương ngươi nếu ngươi có thể bỏ qua ta thật phải cảm tạ ngươi. Còn việc hai ta đã kết bái phu thê, không thể hủy!"

"A? Tại sao vậy? Có ai uy hiếp huynh sao?"

"Không phải, là do ta đã quyết. Hàn Cửu Minh ta đời này sẽ chỉ một lần bái đường với mình ngươi mà thôi! Vậy nên từ nay hai ta đã là phu thê rồi, ta tuyệt sẽ không phụ ngươi."

". . . Một nhát dao thôi mà, cần gì phải vậy chứ!"

"Không phải là áy náy, mà thật là chân tình của ta đối với ngươi."

"Hai ta chưa hề gặp. . ."

"Gặp qua rồi, chỉ là ngươi không nhớ!"

". . . . ."

Hàn Cửu Minh cũng không quản y lại suy nghĩ thế nào nữa, chỉ quay đi cầm chén đến cạnh giường tiếp tục dụ hống đứa trẻ nào đó, "Nào, nhanh đến ăn đi không cháo lại nguội."

"Ngươi chắc chắn chứ?"

"Sao?"

"Chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn!"

"Tuyệt không hối hận?"

"Ân, không hối hận. Ngoan, ăn trước đã."

Mạc Hạ đầy phức tạp nhìn người trước mặt rồi lại nhìn muỗng cháo, không biết nghĩ gì một hồi nhưng rồi cũng cúi người nhận lấy. Hàn Cửu Minh thấy y đã tiếp nhận trong lòng liền mở cờ hân hoan, không ngừng thăm hỏi.

"Mùi vị thế nào? Ăn ngon không? Có nóng không? Có nguội quá không? Đã ăn no chưa?"

Mạc Hạ đã rất lâu rồi mới được người khác quan tâm đối đãi như vậy, dù đã bị chai sạn đi nhiều bởi buồn đau tủi nhục thì vẫn còn tồn tại đâu đó một góc mềm mại trong tâm hồn trẻ nhỏ.

Y vẻ mặt mang nét cười thoang thoảng, cứ thế tiếp nhận sự quan tâm từ một người xa lạ.

Đến khi cho y uống cạn một chén cháo hắn liền để y nằm xuống nghỉ ngơi, một mình trong phòng y chợt nghĩ vẫn vơ.

Thật ra Mạc Hạ vốn đã lâu không còn là đứa trẻ ngây thơ dễ tin người nữa, càng không phải y mềm lòng nhẹ dạ. Chỉ là không hiểu sao khi nhìn vào mắt người kia, y đã thoáng thấy qua trông đáy mắt ấy một mảnh tình ý ôn nhu, ánh mắt ấy cứ cuốn lấy y vào trong sự dịu dàng chu đáo của hắn, khiến y ngẩn ngơ không rời được.

Thôi bỏ đi, dù người kia thật lòng hay giả dối thì đối với y cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, y chỉ có mỗi cái mạng này, cũng không quý giá để giữ mãi, ai thích cứ mặc hắn đến lấy đi!

Chợt cửa lại bị đẩy ra, y vốn tưởng rằng Hàn Cửu Minh đã quay lại, nào ngờ đâu lại bắt gặp thân ảnh của Mạc An, đành vội rời giường cúi người hành lễ.

"Thuộc hạ xin bái kiến đại thiếu gia."

Mạc An nhìn đến thân thể gầy gò ốm yếu của y, trên người chỉ khoác một chiếc trung y đơn bạc làm lộ rõ thêm dáng vẻ nhỏ nhắn không đúng với độ tuổi thiếu niên này liền vội vàng đóng cửa ngăn gió lạnh thổi tới, tiến đến đỡ lấy y, nhìn thấy y chân trần đứng dưới nền đất liền nhíu mày khẽ trách.

"Tiết trời sang xuân vẫn còn gió lạnh, sao lại bất cẩn không để ý thân mình như thế?"

Mạc Hạ ngẩn người rồi lại lần nữa quỳ rạp xuống tạ tội.

"Thuộc hạ sơ suất, thỉnh đại thiếu gia trách phạt!"

Nghe thanh âm đầu gối nện xuống nền nhà Mạc An đã thấy đau nhức không thôi, huống chi thân thể này chỉ toàn da bọc xương, thật không biết y là cố ý chọc tức hắn hay thật tình không hiểu chuyện nữa.

"Nhanh đứng lên, nhanh đứng lên. Lần sau còn bất cẩn như vậy nữa ta cũng thật sẽ phạt ngươi đó có biết không?" Tuy là lời cảnh cáo, nhưng Mạc Hạ không hiểu sao lại nghe ra trong đó chút quan tâm lo lắng.

Mạc An lại không để ý đến vẻ hiếu kì mờ mịt trong mắt y, chỉ tận tình choàng tay ôm lấy vai đứa nhỏ để nó ngồi lại trên giường.

Hắn cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh y, đưa tay vén lại mấy lọn tóc lòa xòa trước mặt, ánh mắt yêu thương không chút che giấu nhìn ngắm gương mặt y, trong miệng khẽ lẩm bẩm.

"Thật may quá!"

"Dạ?" Mạc Hạ nghe không rõ liền muốn hỏi lại.

Mạc An lúc này mới hoàn hồn, miệng tươi cười xoa đầu y hỏi han.

"Đã ăn gì chưa?"

Tuy khó hiểu và cũng có chút. . . 'sợ hãi' nhưng Mạc Hạ vẫn thành thật đáp lại.

"Tạ đại thiếu gia quan tâm, thuộc hạ đã dùng bữa rồi."

"Ừm, vết thương bây giờ ra sao rồi?"

"Tạ đại thiếu gia quan tâm, thuộc hạ đã không còn đáng ngại."

"Trong người có chỗ nào khó chịu không?"

"Tạ đại thiếu. . ."

"Khoan đã!" Mạc An chợt đưa tay ngăn lại Mạc Hạ.

"Từ bây giờ phải gọi ta là 'ca ca'. Biết chưa?"

". . . . ." Mạc Hạ càng lúc càng mơ hồ. 

Hôm nay mọi người bị làm sao vậy? Một kẻ xa lạ vừa đả thương y tối hôm qua, sáng hôm nay lại tận tình kề cận chăm sóc cho y. Bây giờ thì người luôn chán ghét khinh khi y cũng chạy đến quan tâm thăm hỏi y.

Rốt cuộc đêm qua y bất tỉnh đã bỏ lỡ chuyện gì rồi a?

Mạc An thấy y thất thần trong lòng cũng dần dần bất an, chần chừ đôi chút rồi cũng quyết định tiến đến ôm trọn cả người y vào lòng. Hắn có thể cảm nhận được giây phút y tựa vào ngực hắn đã có chút phản kháng nhưng cũng không quá mãnh liệt, chỉ là cơ thể vẫn căng cứng.

"Mấy năm kia. . . Là ca ca chưa rõ sự tình hành sự hồ đồ mới gây nên tổn thương quá lớn đối với đệ. Nhưng. . . Ca ca biết mình đã sai rồi! Sẽ không lại để đệ phải chịu ủy khuất nữa! Đệ đệ, đệ đệ ngoan, có thể hay không cho ca ca một cơ hội chuộc lỗi?"

". . . . ."

". . . Đệ đệ. . ." Mạc An nhỏ giọng gọi, còn không quên lay nhẹ người trong lòng mình.

Mạc Hạ khẽ thở dài, dùng chút sức để tách ra khỏi vòng tay của hắn.

"Đại thiếu gia nói vậy ắt đã biết được sự tình mấy năm về trước rồi. Nếu vậy kính xin đại thiếu gia đừng lại để tâm, thuộc hạ cũng là vì giao dịch với lão giáo chủ mới tình nguyện làm việc đó. Thỉnh đại thiếu gia đừng ghi ơn mà uổng công!"

"KHÔNG!!!"

". . . Đại thiếu gia."

"Ta không phải vì cảm kích đệ, càng không phải vì mang ơn đệ mới muốn bù đắp. Ta. . . Ta chỉ. . . Ta, ta thật sự đã muốn xem ngươi là đệ đệ từ lâu rồi!"

". . . . ." Mạc Hạ kinh ngạc ngước nhìn người trước mắt.

Mạc An cũng đang rất chăm chú mà nhìn y, vẻ mặt của hắn lúc này nhuốm đầy nỗi tang thương, mất mát.

"Mẹ sau khi sinh ta thì băng huyết mà qua đời, ta cũng vì thiếu tháng mà đau ốm bện tật triền miên, cha lại suốt ngày chỉ lo công vụ, có đến bồi ta cũng chỉ là những lúc bệnh trở nặng hay khi cần uống thuốc. Ta quanh năm chỉ có thể nằm yên trên giường, ngày ngày thuốc thang lại không người bầu bạn, tưởng như cứ phải vật vờ sống như vậy đến hết đời. Đến cả cha ta cũng khiến ta hoài nghi, hắn là muốn ta sống đến như vậy, cố gắng giành giật sinh mạng ta từ trên tay tử thần như thế mà tại sao những lúc ta cần hắn lại không xuất hiện, lúc nào cũng chỉ một bộ dáng lãnh đạm thờ ơ. Có phải chăng là vì lương tâm hay vì người mẹ đã mất kia của ta mới khiến hắn phải làm như vậy? Nhưng từ khi ngươi xuất hiện, hắn lại ngày ngày đêm đêm ra vào viện của ngươi, cầm tay chỉ dạy ngươi tập võ, khi ở bên cạnh ngươi hắn cũng rất hay cười, thời gian bồi ta cũng là càng lúc càng ít, lại có khi hắn quên đi sự tồn tại của ta mà gọi nhầm tên người nữa kìa. Ta, ta cũng vì thế mà cảm thấy. . . vô cùng ủy khuất, vô cùng khó chịu với ngươi."

Mạc Hạ sững sờ khi nghe những lời này của Mạc An, lòng không khỏi cảm thấy đồng cảm với hắn. Dù sao bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ không đủ sức phản kháng, chỉ có thể để mặc mình cho kẻ khác quyết định. Thế nhưng bây giờ để y lại một lần nữa trở thành người của Mạc gia, lại một lần nữa bỏ qua chuyện trước kia để người Mạc gia đến bồi tội với y sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, một Mạc Yến và một Mạc An đã quá đủ với cái mạng nhỏ của y rồi!

"Thuộc hạ chưa bao giờ trách ngài vào lão giáo chủ cả! Lão giáo chủ trước đây phát thiện tâm chuộc thân cho thuộc hạ, còn có công nuôi dưỡng dạy dỗ suốt bảy năm qua, ơn này thuộc hạ chỉ có thể dùng mạng mà bồi mới xem như trả hết. Vậy nên đại thiếu gia ngài không cần phải băn khoăn áy náy với thuộc hạ."

"Không phải. . ."

"Nếu bây giờ đại thiếu gia đã biết được sự tình năm xưa, vậy thuộc hạ kính xin ngài trước hết xem qua vật này." Nói rồi không đợi Mạc An phản ứng, Mạc Hạ đã đi đến bên góc phòng, dùng chân giẫm vào mặt đất vài cái liền hiện ra một ám cách. 

Mạc Hạ cầm lấy hộp gỗ bên trong kính cẩn đưa đến trước mặt Mạc An. Hắn mơ mơ hồ hồ nhận lấy, vừa mở hộp ra liền cả kinh đến bất động.

Ngọc bội cùng con dấu thân phận của Nghi Sơn giáo chủ vậy mà lại được phong ấn bên trong, phải biết trong một năm qua vì tìm kiếm vật này mà hắn đã không ít lần gây khó dễ, thậm chí là nhục mạ Mạc Hạ trước chúng đệ tử trong giáo phái. Thế mà không ngờ rằng lại bị lão phụ thân khóa lại cất giấu ở đây, xem ra chính Mạc Hạ cũng không thể phá mở phong ấn này.

"Xin đại thiếu gia trích máu phá giải phong ấn, sẽ nhận được lời lão giáo chủ nhắn gửi." Mạc Hạ nhân lúc hắn vẫn còn ngẩn người đã tiếp tục dâng lên một cây kim nhỏ.

Mạc An chần chờ một lúc rồi cũng làm theo lời y, dùng kim trích máu phả bỏ kết ấn, ngay sau đó ngọc bội cùng con dấu tựa như có linh tính mà bay vào lòng bàn tay của hắn, để lộ ra hai trang giấy được gấp gọn nằm dưới đáy hộp. Một là bức thư do Mạc Yến viết, còn một là. . . giấy bán thân của Mạc Hạ.

Hắn có chút khó tin nhìn về phía Mạc Hạ, chỉ thấy thiếu niên vẫn một bộ dáng cung kính xa cách đứng cúi đầu bên cạnh, tuyệt không hề có ý muốn cướp lấy thứ được xem như sinh mạng của mình. Điều đó càng làm cho Mạc An cảm thấy đáy lòng co thắt mãnh liệt, đành phải dời mắt mở ra bức thư cha hắn để lại. Càng đọc, người hắn càng run rẩy, rồi dần dần mất khống chế mà gục đầu khóc nấc lên, tựa như một đứa trẻ.

Nhưng Mạc Hạ đứng bên cạnh lại chỉ bàng quan cúi đầu không lên tiếng. Đợi đến khi người kia ổn định được cảm xúc, Mạc Hạ mới tiến đến trước mặt hắn, quỳ khấu đầu thật vang dội.

"Mong đại công tử có thể thành toàn lời của lão giáo chủ đối với nô. Trao lại giấy bán thân, xóa tên khỏi gia phả Mạc gia, trục xuất khỏi giáo phái." Dứt lời lại dập đầu một cái thật mạnh khiến Mạc An chỉ nghe tiếng mà cũng phải xuýt xoa.

"Đệ. . . cần gì phải giày vò bản thân mình như thế!"

"Mong đại công tử. . ."

"Thành!" Chưa để Mạc Hạ dứt câu, Mạc An đã trước một bước cản lại, tay nhẹ nhàng xoa xoa vầng trán đã có chút sưng đỏ, "Thật là, ta thành toàn cho đệ không phải được rồi sao. Đứng lên đi, nền đất lạnh."

Cảm xúc này của đại thiếu gia hình như. . . có chút không đúng nhỉ? Nhưng Mạc Hạ cũng chẳng muốn lại xoắn quýt vấn đề này nhiều, chỉ khẽ tạ ơn rồi lại lùi về vị trí đứng xa cách với hắn.

Hai người duy trì trạng thái tĩnh lặng chừng một khắc thì Mạc An xem như chịu thua trận với đứa trẻ cứng đầu này. Chỉ đành tự thân kéo y về ấn lên giường phủ kín chăn buộc người nghỉ ngơi, trước khi đi càng lưu luyến cầm lấy cổ tay y nhẹ nhàng xoa nắn một lúc.

"Đệ trước dưỡng thương cho lành lại, sau đó ta tự khắc sẽ theo lời cha mà an bài tốt mọi việc."

_________________________

Vậy là một tuần sau đó, Nghi Sơn giáo vốn quanh năm thanh tịnh lại xảy ra vài sự kiện chấn động cả giới võ lâm, chẳng những vậy còn khiến các đệ tử cùng trưởng lão nhiều phen chấn động kinh hồn.

Trước phải nói đến việc vị giáo chủ ngây ngây dại dại kia chỉ sau đêm tân hôn đã từ bỏ thân phận giáo chủ, trao lại cho vị quân sư thần bì kia. Bề ngoài mọi người nhận được tin tức là vậy, nhưng ẩn sâu đó ai biết được quân sư kia có động tay động chân gì vào việc này không. Hơn nữa, với trí lực trước đó của giáo chủ, không biết chừng quân sư chỉ vẫy tay một cái thì người kia đã ngay lập tức chạy đến ngoan ngoãn dâng lên địa vị bình phong của mình rồi, việc gì cần đến quân sư phải dụng tâm tốn công bày gian kế chứ.

Nhưng ngay ngày nhậm chức, tân giáo chủ Nghi Sơn Giáo Mạc An tuyên bố lập tiền giáo chủ Mạc Hạ trở thành thiếu chủ, quyền hành địa vị ngang bằng với giáo chủ hắn. Có người tham gia ngày lễ hôm ấy nói lại rằng, vị tân giáo chủ khi tuyên bố địa vị của người nọ vừa nhanh lại vừa vội, ngay cả lúc trao ngọc bội thân phận thiếu chủ cũng là cầm tay cường ngạnh nhét vào như sợ bị từ chối vậy. Còn có tiền giáo chủ trước kia được mọi người biết đến là kẻ nhược trí lại xuất hiện ở đó với phong thái rất điềm nhiên lạnh nhạt, gương mặt thiếu niên vẫn còn non nớt vậy mà lộ ra vài phần phong phạm trước kia của lão các chủ khiến các trưởng lão và đệ tử lâu năm trố mắt nhìn không rời.

Về phần vị 'thiếu chủ phu nhân' vừa được gả đến hôm trước được miêu tả với 'thân mình thấp bé', 'dáng người ốm yếu' sang hôm sau lại biến thành một nam nhân anh tuấn với sắc vóc cường tráng khỏe mạnh, khi đứng cạnh thiếu chủ của bọn họ. . . vậy mà cao hơn cả một cái đầu ư!!! Không đúng, thiếu chủ nhà bọn họ còn thiếu nửa tấc* nữa mới đứng đến vai của người nọ.

(*Một tấc ~ 10cm)

Mẹ kiếp, tên ngu ngốc không có mắt nhìn nào mà đi kiếm một kẻ thế này về làm 'thiếu chủ phu nhân' vậy hả? Có biết thiếu chủ nhà bọn hắn vẫn còn rất nhỏ không? Tuổi còn chưa đến nhược quán* nữa nha!!!

(*Nhược quán: con trai đã tròn 20 tuổi, biểu thị đã thành niên nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là 'nhược quán')

Hình như là do tân giáo chủ của bọn họ chọn a~~~ 

Nhưng điều này cũng không thể ngăn được việc mọi người âm thầm mắng tân các chủ vài câu trong lòng. Phải biết rằng dù tiền các chủ trước kia ngu ngốc thần trí chậm chạp nhưng vẫn là một hài tử tốt thiện lượng nha. Thích chạy đến học đường chỉ điểm giảng dạy cho các tân đệ tử những kiến thức cơ bản để tiết kiệm khí lực cho các lão tiên sinh. Còn có thường xuyên âm thầm xuất sơn hai ba ngày liền để hái thảo dược bổ sung vào kho dược lúc nào cũng trong tình trạng cảnh báo sắp hết. Chính vì vậy mà dù 'giáo chủ' không có thực lực, bọn họ vẫn chấp nhận một mắt nhắm một mắt mở mà tôn xưng y đến tận thời điểm truyền vị.

Nhưng rồi dù ai bất mãn, phản đối, bình thản hay chấp nhận đối với vị 'thiếu chủ phu nhân' kia ra sao, thì Hàn Cửu Minh vẫn tự tin vị trí ấy hắn đã định sẽ ngồi vững như bàn thạch rồi. Vì sao ư? Vì có một tên ngu ngốc bắt hắn ký vào khế ước không thể phá bỏ, "Giết được 'phu quân' thì hôn ước mới được giải trừ", mà bây giờ 'phu quân' của hắn lại là bảo bối trân quý nhất trong lòng cái tên ngu ngốc đó, không cần hắn ra tay thì tên kia đã liều chết liều sống giúp hắn bảo vệ tốt 'phu quân' của mình rồi! 

Mà điều khiến cho các giáo đồ của Nghi Sơn khó tin nhất chính là mối quan hệ và thái độ của tân giáo chủ cùng thiếu chủ kia. Ngày xưa, quân sư tình tính thanh lãnh lạnh nhạt khó gần, lại nhiều phen châm chọc nhục nhã giáo chủ, còn giáo chủ chỉ như một con rối vô tri ngờ nghệch mặc người điều khiển. Ngày nay, tân giáo chủ ngoài trừ xử lý công vụ thì thích nhất chạy đến đình viện của thiếu chủ cọ cơm ăn bám quấy rầy 'phu thê' bọn họ, còn thiếu chủ thì lại thờ ơ với tất cả mọi người, mọi vật, mọi việc trong giáo phái, tự xem mình như một kẻ qua đường không hề quan trọng.

_________________________

Tiết trời bây giờ đã vào cuối xuân, không khí cũng dần nóng lên khiến tâm tình con người cũng không khỏi có vài phần cáu kỉnh.

"Hạ Nhi, xem ca ca mang gì đến cho ngươi này!" Mạc An vừa nói vừa cẩn thận bê một chậu băng lớn vào trong phòng, không quản Mạc Hạ có đáp lời hay chưa, Mạc An vào đến cửa đã đem nửa tảng băng chia thành nhiều khối vừa phải đặt vào chậu để phân biệt các góc trong phòng, không khí chẳng mấy chốc đã mát mẻ lên không ít, còn nửa tảng băng còn lại thì đặt trước mặt Mạc Hạ.

"Từ nay mỗi ngày ca đều sẽ đem đến cho ngươi một khối băng, đừng lại tiếp tục ngâm nước lạnh nữa, không tốt cho cơ thể của ngươi đâu!" Vừa dứt lời hắn liền nghe một tiếng 'ào' cùng với một trận ẩm ướt dưới chân.

Mạc An đen mặt cúi người giở khăn trải bàn lên, quả nhiên đứa nhỏ này nhân lúc hắn và Hàn Cửu Minh không để ý đã lén chạy đi ngâm suối lạnh rồi, còn không biết đủ mà mang về một chậu nước để ngâm chân nữa chứ!

"Thế này là sao? Chẳng phải ca và Cửu Minh đã căn dặn nhiều lần rằng đệ không được tự ý chạy đi ngâm nước lạnh rồi hả? Sao lại không nghe lời?" 

Mạc Hạ nghe lời hắn trách mắng chỉ thầm bĩu môi nhỏ giọng đáp, "Trời nóng khó chịu quá! Ta chỉ đến đó ngâm khoảng một canh giờ."

Gần hai tháng qua, Mạc Hạ phải nói là nhận hết vô vàn sự nâng niu, dung túng sủng ái từ Mạc An và Hàn Cửu Minh, còn có cả Quách Phong thỉnh thoảng ghé đến chăm sóc cũng rất yêu thương y đã khiến cho sự tự ti nhút nhát của quá khứ lui dần đi, thay vào đó là một thiếu niên lãnh đạm lại có phần tùy hứng, nhưng nhìn chung vẫn rất ngoan ngoãn thiện lương. Như vậy đã đủ với mong đợi của hai người kia rồi.

Mạc An nhìn phản ứng của Mạc Hạ cũng chỉ thầm thở dài. Hắn biết Mạc Hạ khá sợ nóng, nhưng thân mình y từ trước đã không được chăm sóc tốt, năm năm kia càng là tàn phá không kiêng nể gì, bây giờ chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay thôi thì hắn và Hàn Cửu Minh cũng như chim sợ cành cong, thay nhau nhìn chằm chằm Mạc Hạ bất kể ngày đêm rồi.

Hai người bọn họ thì quản đông quản tây lo lắng như vậy đem người nuôi tốt lên, còn đương sự là Mạc Hạ thì vẫn vô tâm vô phế không hề để tâm đến bản thân mình chút nào, tùy hứng làm bậy tựa hồ như đang chọc tức bọn họ. Nhưng dù trong lòng biết rõ thì hai người đối với hài tử này vẫn là không có biện pháp, đánh không được mắng cũng chẳng xong, chỉ phải tăng thêm người hầu hạ thay phiên canh chừng.

Lúc này Hàn Cửu Minh từ ngoài bước vào, nhìn trận thế cũng đủ biết tên ngu ngốc này lại bị tiểu tổ tông làm cho bất lực, hắn thản nhiên nhún vai một cái, đưa chén nước trong tay cho Mạc Hạ.

"Nước đậu xanh của ngươi ta đã cho thêm đường uống thử xem. Sao rồi, còn nóng không?"

Mạc Hạ vươn tay đón lấy uống một ngụm lớn, nhàn nhạt đáp, "Tạm được!"

Hàn Cửu Minh cười đầy sủng nịch xoa xoa vầng trán có chút mồ hôi của y, chợt nhớ đến việc quan trọng cần phải nói, liền đem người ôm vào trong lòng, xoay đầu y đối mặt với mình.

"Hạ Nhi, ngày mai ta với giáo chủ có việc phải đến phân nhánh phía Tây. Ngươi ở nhà có thể ngoan ngoãn uống dược, ngoan ngoãn dùng bữa, không trộm chạy đến suối lạnh ngâm mình có được không? Bọn ta sẽ rất nhanh trở về, sẽ mua thật nhiều quà cho ngươi, vậy nên Hạ Nhi có thể đợi bọn ta không?"

Từ ngày Mạc Hạ được phong làm thiếu chủ và  Hàn Cửu Minh xuất hiện ở giáo phái với tư cách 'thiếu chủ phu nhân', hắn đã thay Mạc Hạ dùng thân phận thiếu chủ để xử lý công vụ cùng với Mạc An.

Mạc Hạ chăm chú nhìn Hàn Cửu Minh một chốc, lại nghiêng đầu nhìn Mạc An đang nóng lòng đợi bên cạnh, chợt nhoẻn miệng cười nhẹ một cái, "Được a! Nhưng ta không cần quà, ta muốn xuất sơn!"

Mạc An cũng đã sớm lường trước được yêu cầu này của y, lập tức cười đáp lại, "Được, ta đáp ứng Hạ Nhi!"

Việc Mạc An đáp ứng sảng khoái thế này là điều mà Mạc Hạ không hề dám nghĩ đến, y mở to mắt nhìn chằm chằm vào Mạc An để tìm thử xem hắn có chút qua loa lấy lệ nào với y hay không, "Thật sự?"

"Ân, thật sự. Vậy đệ có thể đáp ứng yêu cầu vừa nãy của bọn ta không?"

Mạc Hạ mím môi suy nghĩ một chốc mới gật đầu đồng ý.

Năm ngày sau, Mạc An và Hàn Cửu Minh phong trần mệt mõi trở về. Hai người vội bàn giao hết thảy công việc trong mấy ngày sắp tới cho các trưởng lão xử lý rồi dự định đem bảo bối nhà mình xuất sơn du ngoạn một chuyến. 

Nào ngờ vừa chạy đến đình viện Mạc Hạ đã được báo thiếu chủ xuất sơn đi hái thảo dược đã hơn ba ngày rồi. Do khi trước Mạc Hạ cũng thường xuyên như vậy nên hạ nhân mới xem như lẽ thường tình mà thả y đi không chút do dự.

Bên này Nghi Sơn Giáo náo nhiệt đến mức gà bay chó sủa bao nhiêu thì ở phía Đông cách đó hai mươi dặm*, trên núi Vấn Thiên hoang vắng âm u nhưng ẩn giấu nhiều loài thảo mộc quý hiếm, có một thân ảnh gầy nhỏ đang cặm cụi đào bới một gốc cây, y chăm chú đến mức không hề để ý đến ngay sau lưng dần xuất hiện một cái bóng to lớn.

(*Một dặm ~ 1,6km)

Lão hổ dần dần tiến đến gần con mồi đang mất cảnh giác trước mặt, thầm vui mừng khi miếng ngon thơm lành sắp dâng tận miệng. Đột nhiên từ xa, một mũi tên lao đến cắm vào ngay cổ con vật, nó gào lên một tiếng đầy hung tợn như không cam lòng bỏ lỡ con mồi trước mặt, định vồ lên chụp lấy thiếu niên thì may sao độc tính trên đầu tên dần phát tác, lão hổ chỉ có thể gầm gừ vài tiếng rồi dần ngã xuống.

Một bóng người ngay sau đó lao đến đem thiếu niên bị dọa đến ngẩn người vào lòng, vòng tay hắn siết chặt như muốn khảm người trong lòng vào tận máu thịt trong tim mới có thể an tâm, nhịp tim hắn đập mạnh đến mức làm thiếu niên từ bỏ ý định giãy giụa, ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực người kia, vòng tay ôm lấy tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Qua một lúc lâu Hàn Cửu Minh mới dám buông lỏng tay để nhìn rõ thiếu niên kia, nhìn gương mặt y phủ đầy bụi đất cùng với mồ hôi mà trở nên lấm lem, y phục trên người cũng không còn sạch sẽ, có nơi còn bị rách do va quẹt với cành lá trong rừng. Nhưng dù sao người vẫn còn lành lặn đứng trước mặt hắn, giương đôi mắt to tròn không hiểu chuyện nhìn thẳng hắn.

Điều này thành công khơi gợi lửa giận trong lòng Hàn Cửu Minh, hắn lập tức xách người ngồi xuống một tảng đá, kéo y nằm úp xuống chân mình, tay không lưu tình vỗ xuống hai luồng thịt nho nhỏ.

'BA BA BA BA BA

BA BA BA BA BA'

Mạc Hạ bị một loạt sắc thái thay đổi của hắn làm cho ngẩn người, đến khi cảm nhận cơn đau phía sau thì ngay lập tức giãy giụa muốn tránh thoát.

'BA BA BA BA BA'

"Còn chưa biết tội sao?"

"A~~~ Cửu Minh, huynh không được đánh ta."

'BA BA BA BA BA'

"Tại sao?" Hàn Cửu Minh vừa đánh lại vừa hỏi, trong giọng nói không nghe ra chút vui giận gì.

'BA BA BA BA BA'

"Ách. . . Là bởi vì, bởi vì. . ."

'BA BA BA BA BA' Chưa đợi Mạc Hạ nói xong hắn đã đánh xuống.

"Aaaa không, không được. . ."

"Nếu ngươi không nói, ta vẫn sẽ tiếp tục đánh. Ngươi nói không hợp lý, ta cũng sẽ đánh. Ngươi dám chống đối cãi lời ta, vậy ta càng phải đánh ngươi."

'BA BA BA BA BA

BA BA BA BA BA'

"Đừng, Cửu Minh, aaaa đừng, ta không nói, không nói nữa. Cửu Minh ngươi đừng đánh, ta sai rồi, ta nghe lời ngươi, ngươi nói gì ta cũng sẽ nghe theo ngươi, ngươi đừng đánh nữa!"

"Hừ, muộn rồi!" Dứt lời Hàn Cửu Minh liền vươn tay muốn thoát quần cùng nội khố của Mạc Hạ.

Dường như hiểu được việc làm của Hàn Cửu Minh, Mạc Hạ càng liều chết cố tránh thoát gọng kiềm của hắn. Điều này càng làm Hàn Cửu Minh không hài lòng, hắn giữ chặt người lại rồi cúi xuống tháo giày trên chân mìn.

'Bốp bốp bốp'

"Aaa hức đau nha~~~" Hàn Cửu Minh đang trong cơn tức giận xuống tay không hề lưu tình, chỉ ba phát đánh đã bức cho Mạc Hạ kêu lên nức nở.

Vốn Mạc Hạ từ nhỏ đã quen chịu đánh đập hành hạ về thể xác tàn nhẫn hơn thế này rất nhiều lần, nhưng bọn buôn người thô kệch tay đấm chân đá loạn xạ khiến vết thương không hề cố định, còn có bọn chúng đánh là vì để trút giận, khác hoàn toàn với cách Hàn Cửu Minh đang làm với y, dùng đau đớn để dạy dỗ là chuyện nhỏ, khiến y xấu hổ ngại ngùng mới là chuyện lớn kìa.

Huống chi bọn họ vẫn còn đang ở giữa rừng núi thênh thang, bàn tay hay đế giày đánh vào da thịt vẫn còn nằm trong khả năng chịu đựng của Mạc Hạ, nhưng tiếng trách đánh thì lại vang xa để khi vọng vào tai y tựa như thứ âm thanh đòi mạng, tâm trạng lo lắng sợ hãi càng khiến tâm thần y không yên, phòng tuyến tâm lý tựa như bức rèm giấy mỏng manh chạm nhẹ một chút đã rách toạc.

"Hức Cửu Minh, ngươi đừng đánh nữa, ta xin ngươi, ta cầu xin ngươi đấy. Đừng đánh nữa có được không?" Đáp lại y vẫn là sự hạ thủ tuyệt tình của Hàn Cửu Minh.

'Bốp bốp bốp bốp bốp 

Bốp bốp bốp bốp bốp'

 "Đừng đừng đừng mà, huhu, đừng đánh, đứng đánh nữa. Cửu Minh ta xin ngươi, đừng đánh. . ."

Nhìn người mình đặt ở đầu quả tim khóc tê tâm liệt phế thế này, Hàn Cửu Minh chung quy vẫn không đủ nhẫn tâm, thầm than một tiếng rồi đem người xoay lại ôm vào lòng.

Mạc Hạ vừa rơi vào lồng ngực của hắn đã vội vã rúc vào tìm kiếm sự che chở ấm áp, cả người như con mèo nhỏ vừa được rớt ra từ trong nước, không ngừng run rẩy nhỏ giọng khóc. Hàn Cửu Minh kiên nhẫn vỗ về người đến tận khi mặt trời đã ngã về Tây mới xem như ổn định.

_________________________

Trở về vài ngày sau đó Mạc Hạ và Hàn Cửu Minh nên ăn thì vẫn ăn, nên uống thì vẫn uống, nên mặc thì vẫn mặc, nhưng khi đêm tối trở về phòng thì Hàn Cửu Minh chỉ có thể cam chịu mà ôm chăn gối đến bộ trường kỷ đặt cạnh cửa sổ mà nằm co ro.

Không phải là do Mạc Hạ thù dai muốn tính toán với hắn, cũng không phải vì bị đánh mà Mạc Hạ sợ hãi xa lánh hắn, mà lý do chỉ đơn giản là vi y da mặt mỏng nên ngại ngùng không dám đối diện mà thôi. Nhưng may sao đã có người kịp thời giúp Hàn Cửu Minh hắn thoát khỏi cục diện rối rắm lần này rồi.

Mạc An đúng như thường lệ mỗi ngày tự tay mang đến cho Mạc Hạ một khối băng lớn giúp xua đi phần nào sự nóng bức trong ngày. Nhưng hôm nay Mạc An không vội rời đi như những lần trước, hắn bước đến bên giường vỗ vỗ đụn chăn cuộn tròn một góc kia.

"Hạ Nhi, ca ca có chuyện muốn nói với đệ."

Ổ chăn trên giường cựa quậy một chốc rồi cũng từ từ hiện thân, thiếu niên trên người chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh khiến Mạc An vừa nhìn liền chau mày lại, "Đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu nghe lời hả? Dù rằng trời nóng nhưng đệ cũng không thể xem nhẹ thân thể như thế, nhỡ đột ngột đổ mưa rồi cảm mạo thì phải làm sao đây?"

Lần này Mạc Hạ không hề phản bác lại mà ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe, còn trịnh trọng gật đầu một cái, "Ân, ta đã biết."

Nhìn dáng vẻ nhu thuận của đệ đệ như vậy, trong lòng Mạc An có ngàn lời không nỡ đối với y, nhưng nghĩ về sự tình mấy ngày trước, chỉ đành cắn răng làm người xấu lần này.

"Mấy hôm trước. . . . ."

Chưa đợi Mạc An nói dứt câu, Mạc Hạ đã chủ động quỳ trước mặt hắn thú nhận, "Là do ta suy nghĩ không chu toàn, vốn nghĩ chuyến đi lần này cũng sẽ thuận lợi như những lần trước, nhưng không ngờ ta bất cẩn đánh mất la bàn, lại chưa quen thuộc địa hình núi Vấn Thiên mới để xảy ra việc chẫm trễ xuống núi. Thuộc hạ biết sai, thỉnh đại thiếu gia trách phạt."

Mạc An âm thầm trấn an tâm tình kích động này lại, hắng giọng ra vẻ nghiêm khắc giáo huấn, "Dù rằng đệ xem chuyến xuất sơn này tựa như những lần trước an ổn đi an ổn về, nhưng đệ có nghĩ đến việc khi ca và Cửu Minh trở lại không thấy đệ sẽ lo lắng thế nào không?"

"Là thuộc hạ thất trách, thỉnh đại. . ."

"Mạc Tiểu Hạ!!!" Mạc An đối với việc y câu nệ hoàn toàn không có kiên nhẫn, liền quát một tiếng.

Mạc - Tiểu - Hạ(?) đột nhiên bị gọi cả tên lẫn họ có chút bối rối ngước nhìn người trước mặt. Mạc An vừa nhìn đến vẻ ngây thơ vô tội của y liền một câu nói nặng cũng không nỡ, chỉ đành dùng giọng điệu hống trẻ con dụ dỗ.

"Tên của đệ có trong gia phả Mạc gia ta, vậy đệ nên gọi ta là gì nhỉ?"

". . . . ."

"Hạ Nhi! Đệ đệ ngoan, gọi một tiếng đi."

". . . . ."

"Đệ đệ ngoan, ngươi gọi ca một tiếng, ca liền giảm hình phạt cho ngươi."

". . . Thật sao?"

"Đương nhiên! Ca ca lần này chỉ giơ cao đánh khẽ, nể mặt đệ đã cho Mạc gia ta. . ."

"Đừng!" Mạc Hạ lo sợ Mạc An sẽ nói lời quá đáng, liền cuống quyết ngăn hắn lại, nhìn vẻ mặt đắc chí lại chứa đành mong chờ của người nọ, Mạc Hạ chỉ đành nhỏ giọng gọi một tiếng, "Ca ca~~~"

Vừa dứt lời đã rơi vào một cái ôm ấm áp, Mạc An siết chặt lấy y, đầu gục trên bả vai che đi gương mặt kích động cùng đôi mắt đỏ bừng. Đợi khi tâm trạng nguôi ngoai, Mạc An liền trở mặt tựa như con người khác, kéo Mạc Hạ ấn lên giường thoát đi quần dài cùng tiết khố để lộ ra cái mông trắng nõn chỉ có chút thịt.

'BA BA BA BA BA

BA BA BA BA BA'

"Ách aaaa~~~" Bị đánh bất ngờ khiến Mạc Hạ khẽ kêu một tiếng.

'BA BA BA BA BA

BA BA BA BA BA'

"Sau này đệ muốn đi đâu cũng được, nhưng phải nhắn trước với ca hoặc Cửu Minh, còn có từ giờ đi hái thảo dược đều phải dẫn theo ít nhất hai hộ vệ. Nghe rõ chưa?"

"Nhưng. . ."

'BA BA BA BA BA'

"Đây là quy củ ca đặt ra cho đệ, bắt buộc phải tuân theo, rõ chưa?"

Dù cảm thấy không thoải mái mỗi khi hái thuốc lại vô cớ bị buộc mang theo người ngoài, nhưng nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm kia y cũng hiểu nỗi lo của hai người kia, đành chấp nhận, "Đã biết."

"Trời nóng không được tự tiện ngâm suối lạnh, trời tuyết không cho phép bỏ áo bông khăn choàng ra khỏi cửa. Biết chưa?"

'BA BA BA BA BA

BA BA BA BA BA'

"Auuuu~ đã biết."

"Sau này chỉ cho phép gọi ta là 'ca ca', nếu dám gọi sai liền phạt mười thước. Không cho phép tự ý rời nhà, càng không cho phép nhắc đến việc trục xuất gia phả. Nhớ chưa?"

"Hả? Sao lại. . ."

'BA BA BA'

Mạc An không hề cho Mạc Hạ cơ hội phản bác nào, y vừa định mở miệng hắn liền không kiêng nể gì mà đánh xuống cái mông nhỏ đã đỏ bừng. Đánh đến độ Mạc Hạ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng hắn mới vừa lòng buông tha y.

"Ngoan, phạt xong rồi, ca ca không đánh nữa!" Mạc An nhìn đứa nhỏ mang gương mặt giống mình đến tám chín phần vì bị sự vô sỉ ỷ thế bức người của mình làm nghẹn đến đỏ bừng cả mặt trong lòng cũng vô cùng áy náy, nhưng mà nghĩ đến chỉ có làm vậy mới lấy được một phần đảm bảo  việc Mạc Hạ vẫn sẽ tiếp tục ở lại Nghi Sơn Giáo, hắn chỉ đành cắn răng làm bậy một phen. Cũng may mà đứa trẻ này không bị hắn dọa cho chạy mất.

Đang muốn đưa tay ôm lấy bảo bối đệ đệ dỗ dành một chút thì thấy phía sau bình phong xuất hiện một bóng dáng lờ mờ, Mạc An chỉ đành tiếc nuối thở dài lui ra bên ngoài nhường phần này lại cho kẻ khác.

Mạc Hạ thấy Mạc An không có động tĩnh gì, biết hắn không có ý đánh nữa liền muốn đưa tay kéo lấy quần để nhanh thoát khỏi tình cảnh mất mặt này, ai ngờ đâu vừa vươn tay thì đã bị một người khác nhanh chóng nắm lấy, cả người bị ôm đặt lên giường, phần eo được cẩn thận nâng lên để tránh cho cái mông sưng đỏ đụng phải mặt giường.

Hàn Cửu Minh đè trên người y, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, "Hạ Nhi, ngươi đã tránh mặt ta đã mấy ngày rồi, còn không chịu bồi thường cho ta nữa sao?"

". . .Bồi thế nào?"

"Hai ta tuy đã cùng bái đường thành thân được hai tháng, nhưng việc hành phòng đã chậm trễ khá lâu rồi!"

'Bùm' Cả người Mạc Hạ giờ tựa như một con tôm bị luộc chín.

"Cái. . . Cái này. . ." Dù sao y cũng chỉ mới là thiếu niên mười sáu mười bảy chưa trải sự đời, chuyện phu thê tuy không phải vô tri không biết chút gì, nhưng khác biệt ở chỗ 'thê tử' của mình là nam nhân, y làm sao biết được hai người đàn ông ở cạnh nhau sẽ là cảnh tượng gì chứ!

Dường như hiểu được nỗi băn khoăn của Mạc Hạ, Hàn Cửu Mình cười thầm trong lòng, tay không ngừng vuốt ve gò má trơn mịn của người bên dưới, "Không biết cũng không sao, hai ta đều là nam nhân, hôm nay ta dạy ngươi, giờ ta là 'phu' ngươi là 'thê', được chứ?"

Mạc Hạ cái hiểu cái không mà gật đầu, ngây ngốc để mặc cho Hàn Cửu Minh lộng hành trên người mình. Đến khi y hiểu ra dụng ý của hắn thì. . . Cả đời cũng chẳng thể thay đổi!

_________________________

Dạo này Phương không còn nhiều cảm hứng để viết nữa nên có thể nói chất lượng của chương này đối với Phương không được tốt lắm!

Mong rằng trong tương lai gần có thể tiến bộ hơn vì Phương khá thích kiểu truyện ngắn như thế này, nếu bỏ dỡ thì cũng tiếc quá!

Nhưng cũng xin chân thành cảm ơn mọi người đã đồng hành và yêu mến các câu chuyện ngắn này nha! (♥‿♥)

Vào một ngày đẹp trời không nắng không mưa không deadlines nào đó, tui phải viết lại cái chương này (๑•̀ㅂ•́)ﻭ

☆Phương Phương☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top