Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Nguồn gốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đủ 24 tiếng từ sau phi vụ tôi trêu Aziza, con mẹ mách lẻo này vẫn chưa thèm nhìn mặt tôi. Bình thường hay bơm đểu thế mà nay không tranh thủ nói vài câu với Bastet để bà trừng trị tôi đi.

-Nếu muốn làm lành ngươi có thể xin lỗi Aziza.

Tôi giật mình khi Bastet đến gần chỗ xích đu tôi ngồi. Tác phẩm này là tôi mới đòi Aten làm cho, kệ chứ, anh ta thích Naunet mà, chiều nàng một chút có sao.

-Con chả xin lỗi cô ta đâu. Con cũng có ưa gì cô ta.

Tôi nói.

-Không ưa thì sao ngươi lại bận tâm?

Bastet như đang bóc mẽ nội tâm tôi.

-Tại vì ở đây có mỗi con với cô ta, cả Ai Cập này con biết mỗi cô ta và Aten, ngài không tính vì ngài không phải là người...

Tôi hớ hênh, sợ Bastet nổi giận nên mới nhìn sắc mặt bà.

-Ta không phải người đúng rồi, ngươi nói mà còn chột dạ sao?

Bastet cười. Đây là lần đầu tôi thấy bà cười tươi như vậy. Nụ cười của Bastet trông ôn nhu hiền hậu, khác hẳn với gương mặt nghiêm nghị mọi ngày.

-Tại vì không có người nói chuyện cùng nên con buồn. Aten có phải lúc nào cũng rảnh đâu. Người rảnh nhất ở đây là cô ta.

Tôi phân trần.

-Aziza không rảnh, ngươi biết rõ điều đó. Lúc này Aziza đang cố học, ngươi xem, người ta tuy thiên chất không tốt, nhưng rất nỗ lực... ta e ngươi sẽ thành tư tế nửa mùa.

Bastet châm chọc tôi.

-Không phải, con sao làm tư tế nửa mùa được, con là tư tế bốn mùa. Ai Cập cổ tuy cũng hơi nóng nhưng rõ ràng khí hậu so với thời hiện đại tốt hơn nhiều, tối có hôm còn se lạnh. Mùa màng bội thu thế đương nhiên thời tiết phải tốt.

Tôi nói.

-Ý ta là nửa vời. Ngươi còn không biết xấu hổ.

Bastet có vẻ bất lực trước tôi. Xem ra Naunet trong mắt bà là một nữ tư tế vừa chăm chỉ lại giỏi giang.

-Naunet chăm lắm đúng không ạ?

Tôi muốn khẳng định suy nghĩ của mình, nhưng Bastet không trả lời. Bà đi vào trong.

Tôi lân la ra ngoài, thấy con mẹ Aziza đang đứng với mấy người, bốn nam ba nữ.

-Này Aziza.

Tôi gọi. Con mẹ xấu tính này phớt lờ tôi, ghét ghê, tôi đi tới, vỗ vai cô ta, ngờ đâu tôi bị một trong mấy người kia quật ngã... khi còn chưa định hình được vấn đề, tôi đã bị bắt nằm sấp xuống đất. Một kẻ trong đó lấy cái roi đeo ở bên hông ra, vụt tới tấp vào lưng và mông tôi.

-Aziza! Mày chơi bẩn!

Tôi lớn tiếng chửi bới.

Aziza không nói gì.

Roi da đánh xuống liên tục khiến tôi đau nhói, người tôi bị giữ chặt nên không thể chống cự được. Còn nói người Ai Cập cổ đại tôn sùng đạo trưởng, tăng lữ, thầy tư tế lắm sao? Một kẻ cho dù là tập sự như tôi đáng ra cũng phải được tôn trọng, vì tôi được thần Bast bảo hộ mà!

-Dừng tay!!!

Ăn đến hai chục roi chả hết thì có tiếng la, tôi nghe quen quen, ngửng được đầu lên nhìn kẻ đang chạy tới.

Không phải Aten với màn anh hùng cứu mỹ nhân, mà đó là Aziza?!!!

Tôi thót tim, tưởng mình hoa mắt, nhưng cái đau phía sau khiến tôi tỉnh ngộ.

-Thả cô ta ra!

Aziza đẩy mấy người họ, đỡ tôi đứng dậy. Tôi nhìn Aziza, rồi nhìn cái người mà tôi tưởng là Aziza kia.

Thật sự là một bản sao của cô ta.

Cô ta có chị em sinh đôi?

-Amanda, tại sao em lại làm như vậy?!

Aziza vẫn đỡ lấy tôi, quát mắng con mẹ làm tôi nhầm lẫn kia.

-Chị là công chúa Ai Cập, chị vì Aten thích người này nên mới đến đây đúng không? Chị nhìn chị giờ đây còn cốt cách công chúa không? Tại sao chị có thể bắt chước cô ta được? Aten không lấy chị thì ban cho hắn tội chết vì dám xúc phạm dòng dõi hoàng gia! Còn cô ta, cả hạ Ai Cập không chỉ có mình cô ta là tư tế!

Ngữ khí của Amanda khác hoàn toàn với Aziza, gặp cô ta xong tôi mới thấy Aziza còn hiền chán.

Hoá ra Aziza là công chúa, bảo sao ngày nào cũng có người mang đồ ăn tới đây, ra là để phục vụ cô công chúa này.

Tôi nhớ là ở Ai Cập cổ đại có truyền thống rất nuông chiều con cả, cho dù đứa con đầu lòng đó là trai hay gái. Nếu Aziza là con cả của Pharaoh, hẳn địa vị sẽ rất cao, và nếu Naunet phạm phải cái tội làm vị hôn phu của cô ta phải lòng mình thì thật chả biết hậu quả sẽ thế nào.

-Ngươi không có cốt cách công chúa thì đúng hơn! Cả xứ Ai Cập này, hoặc chí ít là hạ Ai Cập này đều tôn sùng thần Bast! Ngươi đến trước cửa đền thiêng buông lời lớn tiếng, lại còn đánh đập tư tế của thần, còn lấy cái danh vì "chị gái" mình? Aziza có mất mặt cũng vì ngươi!

Tôi nói.

Aziza đẩy tôi ra đằng sau, dường như sợ con cọp cái kia vồ tôi vả cho mấy cái.

-Thần Bast sao? Cái xứ này tôn sùng thần linh đến mù quáng rồi! Tư tế thì sao? Không lo làm việc của mình còn đi quyến rũ người khác giới?

À... thì ra tôi đang nói chuyện tâm linh với một người theo chủ nghĩa vô thần. Cô ta không tin vào thần linh, không tin quyền năng, chắc là kiểu tin mọi thứ do mình hết đây. Nhưng do mình thì cũng phải tu nhân, chứ cứ ỷ quyền ỷ thế như vậy thì làm sao ra hồn người!

-Kính lạy thần Bastet anh linh! Chúng con xin thần làm chủ việc này, con xin tạ lỗi với thần vì sự ngu muội của em gái con.

Lúc tôi bị đánh thì chạy ra lâu, lúc thấy thần Bastet trong dạng mình người đầu mèo đi ra thì quỳ xuống nhanh thế! Đúng là mẹ Aziza!

Mấy tên hầu cận đi theo mẹ Amanda kia cũng quỳ xuống. Đấy, tôi cứ đứng đây, xem có ai đánh tôi nữa không.

-A...

Tôi vốn không định quỳ xuống, nhưng tự dưng thấy cái phao cứu sinh trước mặt, tôi quỳ xuống, còn giả bộ ngã quỵ xuống đất. Con mẹ Aziza xấu tính nay tốt bụng ghê, tôi đang giả vờ mà còn tỏ ra lo lắng, đỡ lấy tôi... người ta đang muốn ngã mà!

-Amanda, nói cho ta nghe lý do vì sao ngươi náo loạn trước cửa đền thờ?

Bastet hỏi. Amanda vì lễ nghi nên quỳ xuống, chứ tôi biết thừa cô ta không phục thần Bast.

-Thưa ngài, vì Naunet dụ dỗ Aten, còn khiến chị gái con u mê. Ngài cũng biết chị ấy là đại công chúa của Pharaoh, bao nhiêu con mắt của thần dân nơi đây nhìn vào, chị ấy bỏ ngôi vị để chạy đến đây, con thấy bất công!

Amanda to gan hơn tôi. Chủ yếu tôi hay bố láo vì không quen cuộc sống ở thời này, còn cô ta, từ lúc thai nghén đã sinh trưởng ở đây, vậy mà dám nói với thần Bast được tôn kính như vậy. Trong lòng tôi bỗng dưng thấy khó chịu, chả phải vì bị đánh, mà vì tôi thấy thần Bast không cần phải nghe cô ta trình bày!

-Aziza thấy bất công hay ngươi thấy bất công?

-Con thấy bất công thay cho chị ấy.

Amanda khôn ngoan thật, cô ta cũng sợ bị hớ nên mới trả lời như vậy.

-Nếu Aziza không thấy bất công, vậy cái bất bình của người có cần thiết hay không?

Bastet hỏi.

Cô ta lặng im.

-Làm những thứ người ta không cần, đó là thừa thãi. Ngươi rất thương yêu kính mến chị mình, Aziza cũng vậy, nhưng tình thương phải đặt đúng chỗ đúng lúc người ta mới thấy biết ơn ngươi. Như việc ngươi làm đây, Aziza đâu thấy biết ơn, mà còn thấy áy náy với Naunet. Thậm chí, có thể chị ngươi sẽ thấy xấu hổ với ta và với Aten.

Bastet nhấn mạnh hai câu cuối.

Bà không hề tức giận, cũng không ra lệnh trừng phạt gì những người đã đánh tôi.

Amanda lui đi, cô ta cũng đâu có tạ lỗi với thần Bast vì hành động vừa rồi. Đáng ra ở xứ này việc làm của cô ta là mạo phạm tới thần linh, làm sao có thể dễ dàng tha thứ được.

-Ta xin lỗi thay cho Amanda, con bé nông nổi quá.

-Ừ cũng không sao.

Chả nhẽ tôi lại giận cá chém thớt, ai lại sống như vậy, tôi đành miễn cưỡng chấp nhận câu xin lỗi của Aziza.

-Naunet!

Aten chạy tới, anh ta vội vã đến mức quên hành lễ với thần Bast, anh ta tóm lấy hai cánh tay tôi, xoay xoay người tôi đôi ba vòng.

-Đau không? Em có sao không?

Tôi lắc đầu.

-Aten, em xin lỗi vì sự vô lễ của Amanda.

Tự dưng cô ta nói thế làm tôi ngại.

-Thật ra hai người cũng đẹp đôi, hay là...

Tôi chưa kịp nói dứt câu thì người bị nhấc bổng lên, thần Bast xách tôi lên lôi đi, y chang heo cắp nách vậy.

Bên ngoài kia hai người nói những gì tôi không biết.

Bastet đặt tôi nằm trên giường, thoáng chốc tôi thấy mát lạnh phía sau. Chính tay Bastet thoa thuốc cho tôi, bà đang ở trong dạng người, cảm giác này làm tôi nhất thời quên đi cái đau... tôi... nhớ nhà.

-Ngươi hãy tranh thủ thời gian ở đây đi, đây sẽ là bước tiến vượt bậc trên con đường tâm linh của ngươi.

Bastet lôi tôi lại khỏi những suy nghĩ vu vơ.

-Bastet đáng kính! Tại sao ngài không trừng phạt cô ta? Cho dù không phải vì con thì cũng phải vì thể diện của ngài chứ?

Tôi thắc mắc.

-Ta đâu có mất thể diện?

Tôi ngạc nhiên.

-Nếu ngươi nghĩ ta mất thể diện là ngươi đã lầm, thần linh không ban phúc giáng hoạ tuỳ tiện cho con người được. Tất cả là do nghiệp lực của ngươi, khi nghiệp ác của ngươi tới, chỉ một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến ngươi đau khổ tột cùng. Ngươi phải nhớ, nghiệp - có nghiệp dữ và nghiệp lành, nếu ngươi tạo ra những nghiệp lành, còn gọi là phước báu, không một thế lực nào giáng hoạ cho ngươi được, còn nếu phước báu của ngươi cạn, một hạt cát nhỏ cũng khiến ngươi mất mạng.

Tôi nằm đó, nghe những gì ngài truyền dạy.

Quả thực, nghe đến nghiệp ai ai cũng sợ, vì như tôi đây chỉ nghĩ đến tiêu cực, nhưng đồng tiền còn có hai mặt, việc gì cũng phải nhìn hai phía. Nghiệp có nghiệp lành và nghiệp dữ, giả dụ có người thấy làm bao điều xấu mà người ta vẫn tốt, sở dĩ do phước báu của người ta vẫn còn, nhưng phước báu đâu thể tồn tại mãi... mà tồn tại dạng nào? Nó vô hình, tích tụ qua nhiều đời, muốn nó trường tồn, chỉ có tìm cách gia tăng nó.

Nhưng cũng không thể nghĩ tiêu cực bằng việc người ta có phước tôi không có phước nên tôi kém may mắn, gian truân hơn người. Mình muốn có được nó, thay vì tự ti ghen tị, chẳng thà tự cứu lấy mình, tự mình làm thiện lánh dữ, bớt gây thù chuốc oán lại, chẳng phải tốt hơn sao?

Tựa như đêm qua ngày tới, tựa như trăng khuất mặt trời lại ló dạng, tích cực một chút, không phải chờ cuộc đời bao dung với mình, mà bao dung với đời đi.

Bastet dựng tôi ngồi dậy, bà xếp hai chân, tôi lật đật làm theo, bởi tôi không thể ngồi giống bà theo tư thế kiết già, nên tôi chỉ chọn cách ngồi khiến tôi thấy thoải mái nhất. Tuy rằng cái đau ở mông đây khiến tôi khó ngồi, nhưng tôi tin chắc Bastet muốn cho tôi biết điều gì nên mới làm vậy.

Tôi nhắm mắt, chú tâm vào hơi thở của mình. Tôi thích cách đếm này, hít vào một, thở ra hai, cứ như vậy đến số mười, tôi quay trở lại, cho đến khi, tôi dường như quên đi cảnh vật xung quanh, quên đi cái đau, quên đi vị thần ngồi đối diện. Tôi chỉ còn lại một mình, với hơi thở đang giúp tôi có sự sống, tôi tập trung vào thiền định.

Trước mặt tôi là quang cảnh của một hòn đảo... hòn đảo trù phú, khí hậu ôn hoà, tất cả mọi sự ưu ái của thiên nhiên dường như dành hết cho nơi đây.

Hạt giống lúa màu, cây cối đâm chồi nảy lộc, hương hoa khoe sắc, các loài động vật... các loài chim muôn sắc màu cất tiếng hót vang, cáo, mèo, chó thong thả dạo bước... trên đảo còn có voi, chúng sống thành đàn, thoải mái bước đi, rồi tắm bùn, đùa nghịch với nhau, thức ăn không thiếu, cũng không phải chịu sự chi phối của con người.

Tôi bước chân đi, bên cạnh tôi là Bastet, lúc này đây tôi không còn cảm thấy sự phân biệt, bà như một người hướng dẫn viên, dẫn tôi đi, bà không nói gì, tôi đi song song bên cạnh, lặng lẽ, thả mình cảm nhận.

Thứ mà tôi nhìn thấy tiếp theo là một kim tự tháp... đó đích thực là kim tự tháp... nó tập hợp tất cả nguồn năng lượng của vũ trụ, những thứ mà tôi không thể tưởng tượng nổi, trên đỉnh kim tự tháp là một ngôi đền treo lơ lửng... nó bay trong không khí, như có một lực hút và cân bằng nào đó giúp nó đứng vững. Kim tự tháp xây bằng đá, xung quanh điểm tô rất nhiều những loại đá quý lấp lánh, dưới ánh mặt trời này, chúng tôi đều cảm nhận được nguồn năng lượng tâm linh vượt trội mà nó đem lại.

Người dân ở đây... họ có nước da rất lạ, người đứng trên cùng, trên mấy bậc kim tự tháp, ngài có nước da màu xanh, là màu xanh lá... màu xanh lá của thiên nhiên nơi đây. Ngài mặc bộ đồ màu trắng, ngài bỏ mũ xuống, đầu của vị này to, hơi dài về phía sau, mắt ngài cũng to, nhưng rất sáng, có hồn, để nói về tướng mạo, đây là tướng mạo tôi chưa từng được thấy... nói đúng hơn... là kiểu đẹp hơn người ngoài hành tinh trong các bộ phim.

Những người xung quanh hành lễ, rồi họ ngồi xuống, dường như cư dân ở đây đều tập trung lại, nước da của họ hơi ánh xanh, phần đầu phía sau cũng dài và to, mắt họ đều sáng và thiện lương. Dường như ở họ có sự từ tốn, khoan dung, và thiên về đời sống tâm linh thì phải.

-Osiris! Chúng con xin ngài chỉ dẫn trên con đường tâm linh!

Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

Thì ra... vị đó chính là Osiris!

Về sau, tôi không còn nghe thấy ngài nói gì, có lẽ đây là điều mà tôi không được phép nghe. Tai tôi như có một lớp sương mù bao phủ, nhưng tôi cũng không tò mò. Chuyện tâm linh, không cầu sẽ được, càng cầu càng lạc lối.

-Naunet, đây là người Lemuria.

-Dạ?

Tôi khó tin vào tai mình, tôi tưởng Lemuria chỉ có trong thần thoại.

Ánh mắt của Osiris hướng về phía chúng tôi, ngài chớp mắt, bỗng chốc trước mặt tôi là cảnh tượng một bộ phận người Lemuria, thậm chí có cả vị đạo trưởng mà muôn dân kính mến, bắt tay hợp tác với người Atlantis, tôi nghe rõ cuộc nói chuyện của họ. Người Atlantis phát triển đến mức độ tôi còn phải ngưỡng mộ chiến hạm mà họ mang tới Lemuria.

Những người không muốn bị lối sống duy vật đó tác động, đã quyết định dùng định lực của mình - tâm linh của chính mình rời đi. Họ đã cầu nguyện thần Osiris dẫn dắt, và ngài đã xuất hiện, đứng trên mũi thuyền của họ, hướng tới Ai Cập. Một bộ phận khác không đi theo hướng này, mà đi theo hướng khác. Lemuria tan rã từ đó. Ai không còn tin vào tâm linh, đi theo Atlantis để phát triển đế chế, ai còn niềm tin tâm linh theo những thầy tư tế, tăng lữ rời đi.

Nhưng cái đắng cay nhất, là chính vị đạo trưởng kia lại móc nối với Atlantis.

-Tại sao thần Osiris không ở đây nữa ạ?

Tôi thắc mắc. Nếu ngài vẫn còn dẫn dắt người dân ở đây có phải đỡ hơn nhiều không.

-Ngài ấy đã tu tập đến cảnh giới cao hơn, ngài ấy bắt buộc phải rũ bỏ xác phàm để rời đi. Tất cả nền tôn giáo tín ngưỡng quanh khu vực này, đều thuộc văn hoá Mu - rất tôn thờ thần mặt trời. Riêng ở Lemuria, người dân sống thiên về tâm linh, chữa lành tâm trí, kết nối tâm linh. Ta chưa từng thấy ở đâu người dân hiền hậu và trí tuệ như người Lemuria lúc đó, vậy nên họ đã tiến hoá khác, từ màu da, đôi mắt, trí não. Ngươi nên nhớ, con người luôn tiến hoá, nhưng trí tuệ và tâm hồn của ngươi phải do ngươi định đoạt. Đừng để những thứ vật chất ngoài kia làm ngươi mất đi đạo đức.

Bastet vừa dứt câu thì đổi cảnh.

Trước mắt tôi là đế chế Atlantis hùng vĩ. Nếu ở Lemuria, tôi ngưỡng mộ kim tự tháp rồi ngôi đền lơ lửng trên không, và người dân sống không tranh đấu, ôn hoà, tập trung nhiều vào thiền định, thì ở Atlantis đây là sự phát triển quá vượt bậc về máy móc thiết bị.

Nhưng người ở Atlantis có vẻ sống lạnh lùng hơn, họ ưa vật chất, các lâu đài khổng lồ của họ, từ cánh cổng đã hoành tráng. Trên các phiến đá xây nhà cửa, lâu đài của họ đều có những viên thạch anh lấp lánh tựa như ở Lemuria nhưng rực rỡ hơn. Nhìn chung, để nói về tính thẩm mỹ, người Atlantis khiến tôi phải ngưỡng mộ.

-Áu!

Tôi kêu lên khi bất chợt bị nhéo một cái.

-Vừa thấy sự xa hoa này đã mờ mắt?

-Không phải, con không ngờ thời xưa đã phát triển đến mức độ này.

Những cảnh phía sau tôi nhìn thấy, chính là cảnh con người đam mê hưởng lạc, cùng sự hiếu chiến của họ khi xâm lược các nước khác, chế độ độc tài càng ngày càng lộ rõ, thậm chí họ cố liên lạc với người ngoài hành tinh, ở vũ trụ khác, và đã thành công đưa người ngoài hành tinh tới trái đất này. Họ còn muốn thao túng cả thiên nhiên, điều khiển thời tiết theo ý muốn bằng công nghệ tân tiến mà họ có được.

Có một số ít những người Atlantis đã đi theo tiếng gọi của tâm linh, chợt tỉnh thức nhận ra sự suy đồi của xã hội này, họ đã rời đi, lại đi tìm vùng đất mới. Nhưng người Ai Cập rất ghét người Atlantis vì sự hiếu chiến của họ, Ai Cập gần như không chứa chấp, người Lemuria còn xót lại cũng không muốn tiếp nhận những kẻ đã nhấn chìm Lemuria bằng tính thực dụng của mình.

Và điều gì đến đã đến, Bastet đưa tôi lên cao, cho tôi tận mắt thấy sự phun trào của núi lửa, sự thịnh nộ từ những cơn động đất, và sự nhấn chìm của biển cả. Màu nước biển đỏ ngầu, nhấn chìm toàn bộ Atlantis và cả Lemuria chỉ chưa đầy hai tư giờ đồng hồ...

Những người muốn thoát cũng thoát không được, những người sớm tỉnh ngộ đã thoát được từ trước, nhưng thực sự quá ít so với dân số nơi đây.

Tôi nhìn thấy sự vô thường của tạo hoá, tôi nhìn thấy lòng tham không đáy của con người... tôi... bám lấy Bastet, như sự cứu cánh cho chính mình.

"Chát"

Vai trái tôi ăn một phát đánh khá đau, tôi giật bắn mình tỉnh lại, tôi hít thở sâu, giữ lại tâm trí, tôi suýt chút nữa mê man trong cơn thiền định, suýt chút nữa đi theo trận đại hồng thuỷ đã nhấn chìm Atlantis và Lemuria kia.

-Khi con người ta không còn biết quý trọng thiên nhiên, không quý trọng sự sống, thì chính ta tự giết chết mình.

Tôi đúc kết lại.

-Đúng vậy, không có giáng hoạ ban phúc, mà là tự mình gặt lấy.

Bastet nói.

-Vậy ngài đến từ đâu ạ?

-Ta cũng từng ở Lemuria, là một trong những người đến xứ Ai Cập này đầu tiên, bọn ta đã không còn phân biệt nguồn gốc giống nòi nữa.

Tôi hiểu ý của bà, chỉ có chúng tôi mới phân biệt quê hương, vùng miền, còn với những vị đạt đến cảnh giới cao siêu về nhận thức, trí tuệ, họ không còn phân biệt những thứ bề ngoài đó. Có lẽ, thứ họ phân biệt, chỉ là cái "tâm tánh" của mỗi người.

-Ngươi phải nhớ, khi nhìn các vị thần linh cầu nguyện, là nương theo trí tuệ và đức hạnh. Bọn ta chỉ là hình tượng để các ngươi noi theo, còn phương tiện, ngươi phải tự tìm lấy, mà muốn tìm được, muốn đi đúng đường, ngươi phải tự thắp sáng ngọn đèn trong tâm trí mình. Dù là bậc đạo trưởng cao siêu cũng không thể thắp giúp ngươi được. Con đường họ chỉ ra, đi hay không là do ngươi.

Tôi nghe những gì Bastet dạy bảo, thấm nhuần từng câu chữ... Lemuria, Ai Cập, Atlantis... thật sự là những bài học đáng nhớ trong đời sống tâm linh của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top