Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Sủng Phi Quý Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời đã là cuối đông đầu xuân, hoa trong vườn dần có nụ. Quý Lan ở gian sau ngắm hồ sen cho cá ăn, cung nữ bày trên bàn rất nhiều đồ ăn ngon. Lúc này, Thanh Thuần rón rén đi vào quỳ bên cạnh nàng: "Hoàng thượng đến rồi ạ."

Nàng gật đầu vẫn nằm dựa ghế lót lông thú mềm, trên người tơ lụa gấm hoa rực rỡ, cung trang châu ngọc nhưng vẫn trang nhã lịch thiệp.

Đợi nàng dùng bữa xong ngắm cảnh một lát mới bước ra. Từ xa đã thấy một bóng người đang nằm sấp trên ghế dài trong viện, hai nha hoàn cầm roi ngựa thẳng tay quất mạnh, tiếng roi xé gió như xé thủng màn đêm. Nàng rẽ sang gian phòng ngủ, cung nữ đã đốt hương trong lò đồng hình cánh dơi, mùi hương thanh nhã hợp ý. Nàng nằm nghiêng trên giường, khẽ phất tay: "Cho hắn vào."

Thanh Thuần lui ra ngoài sân khom người: "Hoàng thượng, nương nương mời người vào phòng ạ."

Phong Trần đi vào trong phòng quỳ xuống bên cạnh ghế dài dùng trách phạt cung nhân, cung nữ dần lui ra hết, khi cửa hoàn toàn được đóng lại, hắn mới cởi quần xuống, để lộ đỉnh mông sưng vù đầy vết roi. Đây là quy củ của Quý Lan, muốn gặp nàng hắn phải quỳ ở trước sân đợi cung nhân mang ghế và roi ngựa ra quất đủ hai mươi roi thật đau. Thanh Thuần, Thanh Thiển, Thanh Ti đều là nha hoàn riêng do nàng huấn luyện, mỗi roi đánh xuống đều khiến hắn đau thấu trời nhưng tuyệt đối không rơi một giọt máu nào. Nếu Quý Lan vui sẽ cho hắn vào phòng, còn không hắn phải ôm mông sưng khổ sở đi về.

"Ái phi, chỗ trẫm vừa có một cây san hô đẹp lắm, nếu nàng thích trẫm sẽ cho người mang đến."

Hôm nay Quý Lan trang điểm nhẹ nhàng, cài mấy cây trâm ngọc trong veo, quần áo màu sắc tươi sáng nhưng mỏng manh để lộ làn da mềm mại láng mịn như ngọc, môi hồng như anh đào khẽ mấp máy, giọng nói nàng mềm mại như tơ, ngọt ngào chui vào tai hoàng đế: "Hôm nay Thanh Thiển và Thanh Ti ra tay tốt lắm."

Phong Trần hơi ngượng ngùng: "Mấy lần trước nàng đều không muốn gặp trẫm, trẫm rất nhớ nàng."

Tháng này trong triều đang bận rộn, hắn đến hậu cung được năm lần, đều là chạy đến muốn thăm nàng. Nhưng nàng cả mặt cũng chẳng cho hắn ngắm, lạnh nhạt đuổi hắn về.

"Thần thiếp cũng rất nhớ hoàng thượng nhưng nghĩ đến hoàng thượng đến đây phải chịu khổ, thần thiếp không nỡ." Quý Lan nhìn thoáng qua cánh mông sưng của hắn, cười nói: "Ra tay tuy tốt nhưng hình chưa đủ sưng."

Phong Trần cười tủm tỉm như bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nàng, khe khẽ nói: "Nàng không hài lòng cứ dùng tiếp quy củ với trẫm."

Nàng nhẹ nhàng xua tay: "Ùm, thần thiếp hơi buồn ngủ hay là hoàng thượng quay về cung của mình đi."

"Trẫm còn chưa dùng bữa, ái phi không giữ trẫm lại dùng bữa được sao?"

Vẻ mặt Quý Lan hơi mất kiên nhẫn, duỗi ngón tay ra buông rèm. Hoàng thượng hơi bối rối chợt nghe nàng nói: "Chỗ hoàng thượng không phải có thêm hai mỹ nữ sao, bảo họ hầu hạ người dùng bữa đi."

Tháng trước hắn đến chỗ Yên Tần ôm ôm ấp ấp, thế đã đành, hắn còn cùng hai cung nữ của Yên Tần điên loan đảo phượng mấy phen, đã phong hai nàng làm quan nữ tử. Nàng biết tuy hắn sủng ái nàng nhưng sau lưng vẫn còn ham mê nhiều bóng hồng khác, hừ, không ở được chỗ nào hắn tự khắc tìm nơi khác thôi.

Mặt Phong Trần thoáng đỏ lên, giọng điệu nịnh nọt: "Ái phi, trẫm đến chỗ Yên Tần là vì phụ thân nàng ấy lập chiến công, còn về hai cung nữ... trẫm, trẫm không đến được chỗ của nàng nên hơi cô đơn."

Quý Lan thở dài: "Vậy đây là lỗi của thần thiếp rồi."

"Đương nhiên không phải là lỗi của nàng, của trẫm, của trẫm, nàng phạt trẫm đi."

Quý Lan lười biếng nằm trên giường rũ mi mắt suy nghĩ.

Lòng Phong Trần càng thêm sốt sắng hơn, lê đầu gối đến cạnh giường của nàng: "Ái phi, trẫm biết sai rồi nàng đừng giận nữa."

Quý Lan phì cười: "Cũng được, thần thiếp không nỡ giận hoàng thượng lâu."

Phong Trần vui vẻ lấy lòng: "Trẫm biết ái phi thương trẫm nhất."

Quý Lan thò tay ra ngoài cho hắn nắm: "Có điều, thiếp không dễ bỏ qua như vậy đâu, vẫn muốn trừng phạt hoàng thượng thêm một chút nữa."

Nắm được bàn tay ngọc ngà hắn cái gì cũng đồng ý: "Được, được...

Nàng chống tay ngồi dậy vén rèm, sau đó lại nằm nghiêng dựa gối mềm, cao giọng nói: "Thanh Thiển, gọi hết nam sủng của ta đến đây."

Khoé môi Phong Trần giật giật, nàng không hề che giấu việc bản thân có nam sủng, đôi khi lại đến chỗ hắn xin tuyển thêm vài người... hắn dù sao cũng là hoàng thượng cao quý, để người khác nhìn thấy bộ dạng này của hắn sẽ xấu hổ chết mất.

"Sao thế hoàng thượng muốn đổi ý? Người không chịu có thể rời đi ngay."

Phong Trần sợ hãi, nếu hắn đi ngay e là cả đời này không thể gặp lại nàng: "Trẫm... trẫm nghe theo ái phi."

Đợi một lát các nam sủng lần lượt đi vào quỳ dưới đất, nhìn thấy hoàng thượng ai cũng sửng sốt nhưng rất nhanh hiểu ra, bởi khi họ gặp nương nương cũng phải theo quy củ, chỉ là không ngờ cả hoàng thượng cũng không thoát được.

Mặt Phong Trần méo mó, từ bé đến lớn hắn chưa từng cảm thấy mất mặt như hôm nay.

Đợi khi mọi người đông đủ, Quý Lân nhìn phong công tử mềm mại ôn nhuận, da dẻ trắng nõn, dáng người thanh lịch cười nói: "Mấy hôm trước hoàng thượng phạt ngươi quỳ ở ngoài hoa viên đúng không?"

Phong công tử hơi do dự nhưng vẫn nhỏ giọng đáp: "Dạ."

Phong Trần nén giận, Quý Lan không muốn gặp hắn nhưng liên tục triệu hạnh tên này, hắn không nhịn nổi ghen tuông kiếm cớ phạt tên này quỳ một ngày một đêm ở ngoài sân: "Ái phi, là do hắn bất kính với trẫm."

"Ồ, hôm nay thần thiếp mạo phạm hoàng thượng, có phải tội đáng muôn chết không?" Nàng lạnh lùng hỏi lại.

Hắn nghẹn họng đáp rất yếu ớt: "Nàng không giống với bọn họ."

Quý Lan cười khẽ: "Hôm nay hoàng thượng làm bổn cung không vui, Phong nhi, ngươi chọn một cây roi trong số mấy thứ để trên bàn thay bổn cung đánh hắn hai mươi roi đi."

"Ái phi." Phong Trần thở hổn hển, nàng phạt thì thôi, tên tiện nhân này có tư cách gì đánh hắn?

Nàng không thèm nhìn hắn, liếc Phong công tử một cái.

Phong công tử ngẩn ra một hồi, không biết ai nhỏ giọng bảo: "Nương nương, đó là hoàng thượng..."

Quý Lan đảo mắt nhìn, Thanh Thiển, Thanh Thuần lập tức lôi hắn ra. Nàng khẽ nhếch môi: "Đày hắn đến Giáo Phường cho bổn cung, từ nay không được gặp bổn cung nữa."

Tiếng xin tha nhỏ dần rồi mất hút, Phong công tử sực tỉnh nhìn nàng, Quý Lan mỉm cười khích lệ: "Còn chậm chạp ở đó làm gì, nếu ngươi dám nhẹ tay người chịu đau phải là ngươi đó."

Phong công tử bò dậy nhìn một lượt trên bàn, roi da, roi trúc, thước, xà tiên, đại bản... và nhiều thứ khác hắn đều đã được thử nghiệm. Cuối cùng hắn chọn một chiếc roi ngựa nhiều sợi, vừa nhiều sợi vừa dẻo dai.

Quý Lan lại liếc sang hoàng thượng, hắn đành ngoan ngoãn leo lên ghế vểnh mông sưng lên. Bên trên đã in nhiều vết roi, đỏ lự vô cùng bắt mắt. Phong công tử còn hơi e ngại, roi đầu tiên không dám ra tay quá nặng, dùng năm sáu phần sức lực vung roi.

Trên mông hoàng đế in năm vết đỏ sưng tấy lên, roi ngựa dẻo dai mảnh dẻ chạm vào da thịt đau đớn tựa dao cắt. Hoàng đế ăn đau người run lên cắn chặt môi không muốn phát ra âm thanh.

Quý Lan khẽ cười, âm điệu này hệt như đang gặp phải chuyện vui, ung dung thưởng thức với tâm trạng thoải mái: "Không nghe tiếng hoàng thượng rên, thần thiếp không thoải mái, làm sao biết được lần trừng phạt này có đáng để thần thiếp tha thứ cho hoàng thượng không?"

Hoàng đế run bần bật tim đập loạn xạ, nhìn thấy gương mặt trắng nõn nà mềm mại của nàng, hắn càng thêm say mê yêu thích. Hắn mải mê nhìn ngắm, đến khi mông bị quất thêm một roi thật mạnh, cơn đau nhói làm hắn thanh tỉnh, môi bật ra tiếng rên đau.

Phong công tử đánh được hai roi trong lòng sảng khoái, nhớ lại nỗi đau phải quỳ ngoài hoa viên một ngày một đêm, lửa giận của hắn bùng lên phừng phừng. Tay hắn vung lên quất xuống liên hồi.

Vúttt chattt... vútttt...chátt... vúttt cháttt!!!!

Mông hoàng đế lẫn nơi giáp đùi đỏ lên một mảng đỏ rực thật dày.

Hoàng đế nghiến răng, tên khốn này dám ra tay với hắn thẳng thừng, có ý trút giận chuyện cũ, kẻ như ngươi cũng dám oán hận hoàng đế nắm quyền hành trong tay như hắn?

Vúttt cháttt... vúttt cháttt... vúttt chátttt...!

Mấy roi quất như sấm rền hoàng đế chịu cơn đau thấu trời, hai tay run cầm cập, không nhịn được nhích người né đòn.

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... vútttt chátttt... vúttt chátt... vúttt cháttt... vútt cháttt..

Phong công tử càng đánh càng hăng, đắc ý chuyển động cổ tay quất mạnh, xem mông hoàng đế hắn ghét nhất chẳng khác gì mông ngựa da dày thịt thô, chỉ sợ giảm một tí sức lực hoàng đế sẽ không thấy đau.

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... vútttt chátttt... vúttt chátt... vúttt cháttt... vútt cháttt..

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... vútttt chátttt... vúttt chátt... vúttt cháttt... vútt cháttt..

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... vútttt chátttt... vúttt chátt... vúttt cháttt... vútt cháttt..

Âm thanh hoàng đế rên rỉ ngày càng lớn, theo bản năng uốn éo né đòn, bàn tay bấu chặt ghế gỗ. Mấy roi cuối cùng gần như hét lên!

Quý Lan nhìn hoàng đế bị đánh đến thất thố càng thêm đắc ý khoé miệng giương cao. Trong phòng nhiều người quỳ nhưng ai cũng im phăng phắc, mỗi người một suy nghĩ phần lớn là vui vẻ khi thấy người khác gặp hoạ.

Hoàng đế khi tỉnh táo lại phát hiện Phong công tử đánh dư mấy roi, nhưng Quý Lan đã dịu dàng nói: "Đánh dư mấy roi không sao, lui xuống đi."

Phong Trần cắn răng, nàng đã nói thế hắn sao trút giận được?

Quý Lan xuống giường đến ngắm nghía mông hoàng đế một hồi, Thanh Thiển và Thanh Ti đương nhiên ra tay có chừng mừng, ít nhất đường roi vẫn đều đặn vắt ngang mông hoàng đế đỏ đều đẹp mắt. Nhưng Phong công tử ra tay loạn xạ, nàng nhìn cũng thích mắt, nhìn cánh mông hắn run rẩy nàng hài lòng cười duyên: "Chỉnh lại tư thế, hoàng thượng không muốn thần thiếp nổi giận đúng không?"

Hoàng đế hít sâu, quỳ lại ngay ngắn, mông vểnh cao căng cứng.

Quý Lan lại ngồi xuống giường bưng trà uống một ngụm, nhìn sang Khanh công tử: "Thần thiếp thích nghe Khanh công tử hát, hoàng thượng lại sai người tát miệng hắn, làm thần thiếp không vui chút nào." Nàng đặt chén trà xuống, dùng tay đỡ đầu cười ngọt ngào: "Hoa công tử, ngươi cũng chọn một thứ quất hắn năn mươi roi cho bổn cung đi."

Phong công tử hơi tủi thân, hắn bị phạt nặng chỉ được đánh hai mươi roi, trong khi Hoa Vũ chỉ bị vả miệng hai mươi cái lại được đánh đã tay hơn hắn.

Phong công tử đã thử nghiệm trước, Hoa công tử tự tin hẳn, hắn lướt qua dụng cụ một hồi chọn cây xà tiên, không chần chừ quất mạnh vào mông hoàng đế.

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... vútttt chátttt... vúttt chátt... vúttt cháttt... vútt cháttt..

Cơn đau rách da rách thịt khiến hai chân hắn run rẩy, mỗi khớp xương đều tràn lên cảm giác tủi nhục.

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... vútttt chátttt...

Hoàng đế không có cơ hội chuẩn bị, từng âm thanh rên rỉ dồn dập truyền ra theo cơn đau. Mới mấy roi hai chân đã trùng xuống, muốn ngã quỵ. Hoa công tử thấy vậy không nhịn được cười trộm.

"Quỳ ngay ngắn lại!" Quý Lan lạnh giọng.

Hắn ngoan ngoãn điều chỉnh tư thế lại theo đúng ý nàng, nhưng thân hình hơi lung lay.

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... vútttt chátttt... vúttt chátt... vúttt cháttt... vútt cháttt..

"Hùm.. thần thiếp còn có một điều kiện."

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... vútttt chátttt... vúttt chátt... vúttt cháttt... vútt cháttt..

Phong Trần gồng người chịu đòn nhưng vẫn cố lắng nghe.

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... vútttt chátttt... vúttt chátt... vúttt cháttt... vútt cháttt..

"Sau này muốn gặp thiếp, hoàng thượng phải chịu đánh năm mươi roi."

Môi hoàng đế run run nhưng không phản bác.

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt...

Nàng ôn nhu nói thêm: "Người muốn phong thưởng hay nâng cao danh vị cho ai cũng được, thần thiếp sẽ không ghen tuôn lung tung nữa. Chỉ cần hoàng thượng đến Giáo Phường chịu ba mươi roi, thần thiếp không tính toán nữa."

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt...

Giáo Phường là nơi hắn lập cho nàng, Thanh Thuần quản lý những người bị trách phạt ở đó, đến đó vẫn tốt hơn ở Bạo Hình.

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt...

"Quan trọng hơn..." Nàng liếc mắt đưa tình với hắn, môi cong cong có ý cười: "Thần thiếp là Quý phi của hoàng thượng, tuân theo quy tắc cung đình của hoàng thượng, người cũng phải tuân theo quy tắc của thiếp. Từ hôm nay, các nam sủng đều phải sắp theo cấp bậc, ở bên ngoài người vẫn là hoàng đế, nhưng ở chỗ thiếp không được lộng hành ra tay tùy tiện với nam sủng của thiếp nữa. Còn về danh vị thiếp sẽ suy nghĩ phong lên sau."

Lần này khoé môi Phong Trần co rút, nếu như có địa vị nam sủng nào đó cao hơn hắn, hắn còn phải quỳ dưới chân kẻ đó?

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt...

Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt... Vútttt chátttt... vúttt chátttt...vúttttt cháttttt...

Đánh xong năm mươi roi, Quý Lan cho các nam sủng về hết, nàng nằm trên giường đưa tay ra: "Người lên đây thần thiếp thoa thuốc cho người."

Hoàng đế trèo lên giường, thoa thuốc xong nghỉ ngơi một lát hắn sung sức trở lại, giày vò mỹ nhân ở trên giường lăn lộn thoả thuê sung sướng.

Lúc sáng hắn muốn thức sớm lên triều nhưng nàng kiên quyết không chịu, bảo hắn ở thêm một lát triều thần đợi có sao đâu. Hoàng đế chiều ý mỹ nhân, nhìn nàng quỳ gối mang ủng cho hắn, chỉnh trang quần áo, sau đó cùng dùng bữa. Có vẻ nàng rất vui cho hắn lót đệm khi ngồi, hứa đến tham dự lễ tuyển tú, cho hắn thêm phi tần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top