Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Chí Lạc đã quá mệt mỏi, nhưng trên người lại mang một loại năng lượng kì lạ, nhiều năm như vậy, bao nhiêu cay đắng khổ sở anh ấy đều chịu đựng, chính mình làm chủ cuộc sống, mang theo năng lượng toàn năng ấy, dẫn dắt Huyên nhi, dẫn dắt tất cả mọi người, luôn hướng về phía trước, không bao giờ dừng lại!

"Aaa~"

Hét to một tiếng, bút trong tay Huyên nhi không tự chủ rơi xuống đất, trên cánh tay xuất hiện một lằn vừa nhỏ vừa đỏ, cánh tay bị đánh đau đến mức cả những đầu ngón tay cũng không dám nhúc nhích, cậu mang theo ánh mắt đẫm nước nhìn về phía anh trai.

Cây chỉ bảng trong tay Mục Chí Lạc cũng không vì bộ dáng đáng thương của em trai mà dừng lại, giơ tay lên, roi nhắm chuẩn xác mông em trai mà đánh xuống. Bởi vì em trai đang quỳ dưới chân, Mục Chí Lạc cũng không thể không khom lưng, cây chỉ bảng rơi xuống càng không có quy tắc.

"Aa~ hu hu~ anh đừng đánh mà, Huyên nhi không dám trốn học nữa ~ hu huuu~ ..."

Mục Chí Lạc đối với lời nói của em trai làm như làm ngơ không biết cũng chẳng hiểu, nhất thời cảm thấy đứa nhỏ này thật đúng là quá đáng, muốn được anh quan tâm như thế, bình thường nghịch ngợm một chút còn chưa tính, làm việc thì chẳng bao giờ để tâm, lời nói hứa hẹn đảo mắt liền quên sạch.

Mục Chí Lạc thật sự rất tức giận, sau một ngày một đêm chạy ngược chạy xuôi lo toang mọi chuyện, sức lực đã sớm cạn kiệt, nhưng lực roi đánh trên người em trai cũng còn rất mạnh mẽ.

"Aaa~ hu hu~ aa... anh đừng, đừng a~~"

Huyên nhi kéo dài giọng cầu xin tha thứ, cây chỉ bảng đánh vào mông đau đến kịch liệt, tuy rằng chưa cởi quần, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ ràng cái lạnh lẽo của nó truyền tới.

"Hu hu~ Hức hức...hức"

Theo roi rơi xuống, Huyên nhi xấu hổ quỳ siêu siêu vẹo vẹo chẳng còn ra hình dáng gì, roi quất lên người, cậu theo bản năng lui về sau, càng lúc càng lùi xa ra, lui đến khi chạm phải cạnh bàn làm việc. Mục Chí Lạc thấy thế liền túm lấy em trai, thuận thế ấn cậu lên bàn tiếp tục đánh......

"Hu hu ~ anh đừng đánh Huyên nhi nữa được không, hu hu hu ~ Huyên nhi không dám."

Huyên nhi nằm trên bàn vặn vẹo mông mình, đồ đạc trên bàn bị động tác của cậu va chạm rơi vãi lung tung xuống đất.

"Còn nói không dám! Em học được gì? Hả? Ở trường không học, về nhà cũng không học! Vậy thì đừng đi học nữa!"

Mục Chí Lạc dừng lại đánh mắng, cầm vở ghi chép nãy giờ của em trai dùng sức ném mạnh xuống đất. Huyên nhi sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, gắt gao ghì chặt mép bàn, trong lúc nhất thời cũng không còn tiếng khóc làm càn nào, thanh âm nghẹn trong cổ họng, hai bả vai run rẩy không thôi.

"Nói anh biết, làm thế nào em mới nghe lời? Em có nghe lọt được chữ nào không hả? Em nghĩ anh muốn đánh em sao?"

"Aaa .....hức hức... ừm hu hu ~~"

"Ba đã mất, anh trưởng như ba, cũng bởi vì anh là anh hai em, anh nhất định phải dạy em thật tốt."

Mục Chí Lạc nói xong những lời này tay đỡ bàn dừng lại một hồi lâu, cảm thấy thái dương đột nhiên đau nhói, cảm giác như đứng thêm một lúc nữa có thể sẽ ngất đi, nhìn cái ghế phía sau bàn, liền lập tức kéo lại, chậm rãi ngồi xuống.

"Đứng lên."

Nghe theo lời anh, Huyên nhi chậm rãi chống mặt bàn đứng lên, đau đớn phía sau làm cho cậu đứng cũng không còn thẳng, hiện tại cũng chẳng dám mở miệng cầu xin tha thứ. Những lời nói của anh hai, làm cậu rất đau lòng, cảm giác tội lỗi bao trùm lấy cậu, nhưng giờ phút này thật sự quá sợ hãi a.

"Quần cởi ra."

Ba chữ này vừa được phun ra, nước mắt Huyên nhi vốn đã dừng lại bắt đầu chảy xuống, không có tiếng khóc, cậu chỉ yên lặng từng chút một cởi quần ra, khi đụng tới vết thương, nước mắt càng chảy ào ào.

Mục Chí Lạc liếc nhìn phía sau em trai một cái, sau đó lật vài cuốn sách ở góc bàn, cuối cùng chọn một cuốn tiếng anh cầm trong tay, thấy thế trong lòng Huyên nhi càng thêm trống rỗng. Mục Chí Lạc lật vài trang, nhìn chằm chằm em trai nói ra một từ.

"Custom."

Huyên nhi vừa mở miệng liền muốn khóc, anh trai kiểm tra từ vựng cậu cũng không dám qua loa đại khái, liền mang theo nức nở cùng bả vai run rẩy bắt đầu nói.

"C u s.... t o m, custom, thói quen. "

"Stubbornly."

"S t... s t..."

Huyên nhi nhất thời không nhớ ra, nhìn trộm anh một chút, gấp đến độ trán toát đầy mồ hôi. "Aaa~ huhu~ anh chờ em một chút em nhớ lại, để em nhớ lại."

Cây chỉ bảng trong tay Mục Chí Lạc nóng lòng muốn đánh xuống, và nó có thể rơi xuống người Huyên nhi bất cứ lúc nào. Huyên nhi cố gắng lục tìm trí nhớ một hồi, lần nữa đem nghĩa của từ đó cùng nước mắt nước mũi nói ra.

"Hức ~ s t u b b o r n l y, stubbornly, hu hu ~ bướng bỉnh."

"Flavour."

"F l a v hu hu ~ o u r, flavour, hương vị, hu hu hu..."

Mục Chí Lạc cầm sách hỏi từng từ một, tất cả đều đã kiểm tra trước đó, em trai không nhớ ra liền đánh nó một cái, Huyên nhi vừa rống vừa khóc vừa đọc cho xong từ anh trai muốn kiểm tra, trên mông lại có thêm vài lằn roi đỏ chót.

Mục Chí Lạc khép lại quyển sách tiếng anh để lại trên bàn, dựa người vào lưng ghế, nhưng hung thần trong tay vẫn chưa chịu buông xuống, rất khiến người ta thấp thỏm trong lòng, cũng chẳng biết trận trách phạt này đã xong hay chưa.

Huyên nhi nấc lên một cái, xuyên qua hàng nước mắt thấy cây chỉ bảng trên tay anh hai sáng lấp lánh, nhất thời trên người truyền đến từng đợt rét run, hôm nay đã là cuối thu, nhưng cậu vẫn đang mặc một bộ đồ ngắn.

Mục Chí Lạc lẳng lặng nhìn em trai một lúc, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng bị nước mắt em trai dập tắt.

"Về sau còn học sao?"

Mục Chí Lạc hỏi câu hỏi này đầy bất đắc dĩ, không có yêu cầu cứng rắn nào được đưa ra, cũng không có nghiêm khắc dạy bảo. Qua nhiều năm như vậy, ở vấn đề học hành của em trai, tâm huyết mà Mục Chí Lạc đặt vào thậm chí còn nhiều hơn hẳn đứa nhỏ kia, hiện tại anh chỉ hỏi một câu, "còn học sao?"

Nước mắt Huyên nhi theo gương mặt lăn dài đến cổ, thấm vào cổ áo, cậu cũng không lập tức trả lời câu hỏi này của anh trai. Một khắc đó, cậu căn bản cũng không còn nghĩ tới trả lời chậm trễ thế này roi trên tay anh có đánh lên người mình hay không? Câu hỏi này đối với Huyên nhi mà nói thật sự rất đơn giản, "về sau còn học sao?" Không cần đắn đo cân nhắc đương nhiên còn học a.

Hôm nay nhận trận trách phạt này cũng chính là vì cậu lười biếng không học hành đàng hoàng, nhưng cậu lại do dự, cậu không muốn trả lời qua loa với anh hai, không muốn chỉ vì trốn tránh trách phạt mà vội vàng cam đoan hứa hẹn nữa, trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói ra hai chữ.

"Dạ còn."

Mục Chí Lạc gật gật đầu, còn học là được, đã còn học thì có thể học tốt thôi, cầm cây chỉ bảng trong tay gõ gõ mép bàn, rồi ném thẳng nó lên bàn nói.

"Vậy từ nay về sau cứ học như vậy, anh lấy thước ước thúc em học!"

Huyên nhi không dám trả lời, cậu sợ, rất sợ a, nhưng thật sự lại không có lý do gì để xin tha thứ, cũng không còn mặt mũi nói cam đoan với anh, chỉ biết rằng anh hai chỉ dạy sẽ rất khó khăn a, và cậu cũng chỉ có thể yên lặng chấp nhận.

"Gia sư không cần mời nữa, từ nay buổi tối em tự học đi. Cuối tuần hoặc ngày lễ anh rảnh sẽ dạy em thêm, ở chỗ anh rồi còn không nghiêm túc em tự cân nhắc hậu quả."

Mục Chí Lạc khôi phục lại giọng điệu khuyên nhủ em trai như thường ngày, mọi cảm xúc hỗn loạn kia đều được loại bỏ. Anh là anh trai, anh không mệt mỏi.

"Hmmm~"

Huyên nhi nghẹn ngào đáp.

"Đến đây."

Mục Chí Lạc dang rộng vòng tay đón lấy em trai, Huyên nhi ngoan ngoãn nhào vào lòng anh, trên mông một đống lằn roi lộn xộn không chịu nổi, nhưng may mắn là lúc đau đớn như vậy vẫn có anh trai kề bên. Huyên nhi lại dính chặt trên người anh trai cọ cọ nũng nịu, lâu lâu lại phát ra vài tiếng than đau khó chịu với anh, trong chốc lát cả hai anh em đều trở về trạng thái bình yên bên nhau.

Mục Chí Lạc ôm em trai vào lòng ngồi thật lâu, đêm đã khuya, Huyên nhi cũng đã ngủ, anh mới bế em trai ra ngoài, vừa lên cầu thang đầu óc liền có chút choáng váng, nhưng bởi trong lòng còn có em trai nhỏ của mình, bước chân Mục Chí Lạc trở nên vững vàng hơn trước.

Đêm tối, nuốt trọn cả thành phố phồn hoa, những ánh đèn cao tần cũng không thắp sáng được bóng tối của đêm đen, là ai chậm chạp chưa thể về nhà, là ai đang chờ đợi những gì?

Đúng 12 giờ đêm, Diệp Thần Tịch di chuyển chuột trên mặt bàn, nhấp chuột vào góc trái màn hình máy tính tắt đi, sau vài giây, màn hình biến thành màu đen, cũng giống như đêm đen dày đặc ngoài cửa sổ, cầm lấy điện thoại bỏ vào túi, câu nói ngại ngùng của đứa nhỏ nào đó đột nhiên vang lên bên tai.

"Anh hai, đừng quá mệt mỏi."

Vốn muốn đi dạo sàn nhảy thêm một vòng, nhưng những lời này lại nhắc anh rằng nên về nhà rồi, chậm rãi đứng lên, uống cạn ly cà phê đã nguội lạnh trên bàn, xoay người với lấy áo khoác đi ra ngoài.

Phố xá nửa đêm rất yên tĩnh, Diệp Thần Tịch mở cửa sổ xe, gió thu mang theo hơi sương thổi vào, nhất thời khiến cơn buồn ngủ của anh tiêu tan hơn phân nửa, một đường thong dong lái xe về phía trước.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa nhà, nhìn ngôi nhà hiện tại làm cho Diệp Thần Tịch thêm lo lắng. Mở cửa ra, trong phòng khách vẫn còn một ngọn đèn vàng sáng mờ ảo, anh nhẹ bước vào trong vài bước, lại phát hiện em trai đang dựa người ngủ ở sô pha bên ngoài, trong ngực ôm một cái gối đầu, toàn bộ bức tranh yên tĩnh như vậy, lại nhẹ nhàng đi qua, vừa định bế người lên, cậu nhóc bất giác mở mắt.

"Anh hai."

Diệp Thần Tịch thấy em trai tỉnh lại, liền ngồi xuống bên cạnh, đem người nhấn vào lồng ngực, nắm lấy hai tay lạnh lẽo của cậu, lúc này, Diệp Thần Tĩnh dường như mới có phản ứng, hơi kích động nói.

"Anh hai, anh về rồi. Em còn tưởng đêm nay anh lại không về."

"Sao lại ngủ bên ngoài? Lỡ bị cảm lạnh thì phải thế nào hả?"

Diệp Thần Tịch giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vào đùi em trai, giọng điệu mang theo đau lòng nhiều hơn là trách cứ.

Diệp Thần Tĩnh cúi đầu không nói lời nào, cậu là đang chờ anh, tối qua phát hiện anh không về nhà, trong lòng cậu thật sự hoảng hốt, bất luận muộn bao nhiêu, chỉ cần anh trở về, trong lòng cậu liền cảm thấy thoải mái.

Hành động rõ ràng như vậy Diệp Thần Tịch không phải là không hiểu, đứa nhỏ ngốc này thật sự làm cho anh đau lòng quá đi thôi, đưa tay nhéo lấy mặt em trai một cái, nhẹ giọng răn dạy một câu.

"Chẳng biết nghĩ cho thân thể mình tí nào."

Diệp Thần Tĩnh cảm thấy áy náy, lại làm cho anh lo lắng, không biết nghĩ thế nào lại ngẩng đầu nói một câu.

"Anh hai, em không lạnh."

"Bốp!"

Cái đánh lần này là thật sự dùng sức, Diệp Thần Tịch vừa tức vừa buồn cười.

"Không lạnh là có thể ngủ bên ngoài sao? Phòng ngủ để làm gì hả?"

Sắc mặt Diệp Thần Tĩnh dần dần đỏ lên, một cái đánh kia thật sự đau a, cậu suy nghĩ một chút lại trả lời.

"Là em không ngủ được."

Có vô số lý do cũng không che giấu được trái tim mẫn cảm của cậu, Diệp Thần Tịch cũng không hỏi thêm nữa, anh đều biết, nhưng nếu em trai đã không nói, vậy hãy để anh trả lời, anh liền ôm lấy em trai, cho em trai một câu trả lời chân thật nhất.

"Anh đã về rồi, em hãy yên tâm ngủ thôi."

____________
candiusvioleta tiếp tục tài trợ chap này luôn nà❤️❤️

01/01/2023.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top