Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huyên nhi, em đứng lên đi ra ngoài một chút, lát nữa anh Thần Tịch của em cùng em trai của cậu ấy đến, đừng cả ngày ở trong phòng xem máy tính."

Mục Chí Lạc nhìn em trai nằm sấp trên giường chơi trò chơi vô cùng bất mãn, mấy ngày nay cơ bản cũng chưa từng rời khỏi giường cùng cái máy tính xách tay kia, chỉ đánh có một trận liền làm nũng yếu ớt.

"Anh, em đau, không muốn đi."

Huyên nhi miệng thì trả lời, ánh mắt lại không rời khỏi màn hình.

"Không muốn đi thì học bài, tắt máy tính cho anh, không được mang lên giường nữa."

Mục Chí Lạc không nhìn cậu nữa, nếu không biết tự giác thì dùng roi mây nói chuyện.

"Cả ngày đều học, thật vất vả mới có mấy ngày không cần đến lớp, anh cứ để cho em chơi một chút không được sao."

"Được, em chơi."

Mục Chí Lạc nhướng mày nói, những lời này nghe không ra khẳng định, ý tứ nguy hiểm lại mười phần.

Mục Chí Huyên rốt cuộc vẫn không dám khiêu chiến điểm mấu chốt của anh hai, bất quá tính tình nhỏ bé lộ ra, cốp một tiếng khép laptop lại, ném lên tủ đầu giường, giống như laptop kia sẽ không hỏng.

Mục Chí Lạc không để ý tới, nhìn em trai một cái liền đi ra ngoài, để lại Mục Chí Huyên ở đó.

Buổi chiều, Diệp Thần Tịch mang theo em trai đến như đã hẹn. Mục Chí Lạc gọi Mục Chí Huyên xuống, nhưng Huyên nhi một thân tính tình bày ra ở đó, chọc cho anh hung hăng trừng cậu một cái.

Diệp Thần Tĩnh cùng anh trai ở chung một ngày, đã không còn câu nệ như vậy, giờ phút này đang đi theo phía sau anh trai, nhút nhát cùng Mục Chí Lạc chào hỏi.

"Xin chào anh Lạc."

"Ừm, đây là Thần Tĩnh đi, không cần khách khí, lại đây ngồi."

Mục Chí Lạc ôm vai Diệp Thần Tĩnh, đưa cậu đến sofa.

"Anh Thần Tịch."

Huyên nhi đem trà đã chuẩn bị xong đưa cho Diệp Thần Tịch, sau đó lại cầm một chén cho Diệp Thần Tĩnh.

"Xin chào, tôi tên là Mục Chí Huyên, mời uống trà."

Huyên nhi trên mặt không có biểu tình gì, hoàn toàn là ứng phó làm những động tác này, nói những lời này.

"Tên tôi là Diệp Thần Tĩnh, cảm ơn."

Diệp Thần Tĩnh tiếp nhận trà lễ phép nói cảm ơn, cậu luôn cảm giác người trước mặt này có một chút có lệ.

Diệp Thần Tịch có thể nhìn ra sự không được tự nhiên của Huyên nhi, cái nhíu mày không cảm giác của Mục Chí Lạc cũng rơi vào trong mắt hắn, xem ra Huyên nhi khó tránh khỏi bị giáo huấn.

Diệp Thần Tịch uống một ngụm trà, đem đề tài khác mở ra hy vọng có thể giúp Huyên nhi giải thoát.

"Lạc, tôi bảo Tĩnh nhi chuyển đến trường học của Huyên nhi, gần nhà."

"Trường học của Huyên nhi rất tốt, Thần Tĩnh quay lại cũng có thể chiếu cố một chút, sau này chúng ta đưa đón cũng thuận tiện hơn."

Mục Chí Lạc hòa hoãn thần sắc một chút nói, dù sao Thần Tĩnh vẫn còn ở đây, hắn đương nhiên phải bảo vệ mặt mũi của em trai.

"À đúng rồi, tôi đi làm thủ tục chuyển trường cho Tĩnh nhi, hôm nay chủ yếu là dẫn em ấy đến gặp mặt các cậu."

"Được, vậy cậu đi đi, về sau cứ mang theo Thần Tĩnh tới đây."

Diệp Thần Tĩnh nghe các anh trai nói chuyện của mình trong lòng ấm áp, nội tâm của cậu đã chậm rãi thích ứng với loại cảm giác có người chú ý này, loại cảm giác này thật tốt.

Mục Chí Lạc đứng dậy đưa hai anh em Diệp Thần Tịch ra cửa, Mục Chí Huyên vẫn không nói một tiếng ngồi ở đó, Mục Chí Lạc nhịn không được hai bước quay đầu lại, nhắc nhở em trai, nói.

"Em cứ ngồi ở đó đi."

Mục Chí Huyên được anh trai cảnh cáo lúc này mới lười biếng đứng dậy, đi theo anh đến cửa nói lời tạm biệt với đám người anh Thần Tịch.

Sau khi bọn Diệp Thần Tịch đi, Mục Chí Lạc mặt đen trở về phòng khách, Huyên nhi chậm rãi đi theo phía sau, đột nhiên không khí lạnh xuống khiến tim cậu bất giác đập nhanh hơn, bất quá cậu còn canh cánh trong lòng sáng nay chuyện anh hai không cho phép cậu chơi trò chơi, khẽ bĩu môi, cũng không thèm liếc mắt một cái liền đi vào trong.

"Em đứng đó."

Mục Chí Lạc lạnh lùng gọi em trai đang muốn lên lầu, sau đó tự mình tìm kiếm thứ hắn muốn. Nhìn quanh bốn phía một chút, Mục Chí Lạc đi đến bên cạnh ti vi, một tay kéo dây điện nối liền với ti vi xuống, vừa gấp một bên đi về phía cậu. Mục Chí Huyên vốn còn nghẹn thở, giờ phút này thấy hành động này của anh trai hốc mắt lập tức đỏ lên.

Mục Chí Lạc không lên tiếng, đi tới bên cạnh em trai liền đưa tay túm lấy quần cậu. Mục Chí Huyên nhìn dây điện trên tay anh trai liền mềm nhũn, Mục Chí Lạc vừa kéo quần cậu xuống, cậu lại nhanh chóng kéo lên, hai mắt đỏ bừng rốt cuộc không khống chế được rơi nước mắt.

Đối với động tác phản kháng này của em trai Mục Chí Lạc không nói gì, trực tiếp vung dây điện trong tay lên, nhắm vào cái tay vừa xách quần của cậu, chỉ nhẹ nhàng một cái đã làm cho Huyên nhi khóc rống lên.

"A~hức...đau..."

Bàn tay bị đánh của Huyên nhi dùng sức chà xát lên đùi, đợi thấy anh hai lại giơ dây điện trong tay lên, lập tức tự giác cởi quần ra, một chút cũng không dám phản kháng.

"A...anh đừng đánh, hức..."

"Hiện tại không giận dỗi với anh sao?"

"Hức... không dám."

"Hôm qua còn chưa tốt lại muốn bị đánh thêm một trận nữa đúng không?"

Mục Chí Lạc cầm dây điện trên tay châm châm một chút vết bầm tím trên mông em trai, thành công khiến em trai sợ tới mức run lên.

"Anh dạy em thế nào? Bây giờ ngay cả lễ phép cũng không có! Dám đùa giỡn với anh trước mặt khách!"

Huyên nhi bị anh hai mắng đến không lên tiếng, ở trước mặt anh Thần Tịch nổi nóng còn không có gì, còn Diệp Thần Tĩnh là lần đầu tiên gặp, chính mình còn bày sắc mặt, đúng là thất lễ.

Nghĩ đến đây, Huyên nhi yếu đuối nói với anh một câu.

"Huyên nhi biết sai."

"Sai thì phải làm gì?"

Kỳ thật sai lầm phạt thế nào cũng không phải là cậu một câu định đoạt, nhưng Mục Chí Lạc chính là để cho em trai tự mình nói.

Mục Chí Huyên bị anh hỏi như vậy xấu hổ đỏ mặt, ấp úng không biết nên trả lời như thế nào.

"Không nói đúng không, vậy làm cho anh xem."

Mục Chí Lạc tiếp tục làm khó em trai, không cho cậu một ấn tượng sâu sắc, cậu đúng là không nhớ được mà.

Mục Chí Huyên không dám tiếp tục không nghe lời, nghẹn đi đến bên sô pha, quay đầu lại nhìn anh một cái mới ghé vào tay vịn nâng mông lên.

"Xem ra cái gì cũng rõ ràng, chính là không biết ngoan."

Mục Chí Lạc rất hài lòng đi tới, ngồi xuống sô pha, dịu dàng kéo em trai lên đùi mình nằm sấp. Tiếng khóc của Huyên nhi lại lớn lên, cậu cực kỳ sợ, sợ dây điện trong tay anh hai, đánh rất đau.

Mục Chí Lạc không thật sự muốn lấy dây điện kia đánh em trai, chỉ là hù dọa cậu một chút mà thôi, dù sao em trai phạm sai lầm còn không đến mức dùng công cụ trách phạt như vậy.

Ngay khi Mục Chí Huyên cực độ khẩn trương, Mục Chí Lạc một cái tát vỗ xuống, Huyên nhi cảm nhận được bàn tay anh hai lập tức không khóc, quy củ nằm sấp trên đùi anh, không dám động, không dám nói một tiếng, ngoan ngoãn như một con mèo con.

Mục Chí Lạc cảm thấy buồn cười, nhưng càng nhiều là kiêu ngạo, đứa nhỏ chết tiệt này thật sự sẽ quan sát sắt mặt của anh.

Đánh hai mươi cái không nhẹ không nặng, Mục Chí Lạc ôm em trai lên.

"Anh tha cho lần này, lại có lần sau tự mình chuẩn bị cái này. "

Mục Chí Lạc chỉ vào dây điện trên bàn trà cảnh cáo cậu, Mục Chí Huyên liếc mắt nhìn sợi dây điện kia một cái, lặng lẽ lắc đầu, trong mắt rưng rưng tràn đầy hoảng sợ.

Mục Chí Lạc nắm lấy bàn tay bị hắn dùng dây điện quất đỏ, đặt bên miệng giúp cậu thổi.

"Biết sợ vậy thì ngoan. "

Huyên nhi gật gật đầu, lui vào trong ngực anh trai, tỏ vẻ nhu thuận.

Một ngày trôi qua, Diệp Thần Tịch đã giúp em trai giải quyết xong chuyện trường học, thứ hai liền có thể đi học, tuy nhiên Diệp Thần Tịch vẫn như cũ một bộ cau mày, hình như gặp phải vấn đề nan giải khó hiểu.

Diệp Thần Tĩnh ngơ ngác ngồi trong phòng, trên tay cầm quần áo hôm nay anh trai mua cho câu, tâm tình của cậu rất phức tạp. Mình vốn không được chú ý, bây giờ tất cả những chuyện này thật sự dễ dàng đạt được như vậy sao, cậu rõ ràng hưởng thụ sự dịu dàng của anh, lại cảm giác mờ ảo đến không chân thật.

Có lẽ sự quan tâm bất ngờ này, làm cho cậu người đã quen với sự cô đơn không biết phải làm gì. Nhưng vì như vậy, cậu còn khao khát được nhiều hơn. Diệp Thần Tĩnh miên man suy nghĩ, đột nhiên tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của cậu, vội vàng buông quần áo trong tay xuống, chạy tới mở cửa cho anh hai.

"Anh."

"Thần Tĩnh, em đến thư phòng anh một chút, anh có việc nói với em."

"Dạ."

Diệp Thần Tĩnh đáp một tiếng liền đi theo anh hai đi ra ngoài, chuyện trong lòng còn chưa buông xuống, nghi hoặc lúc này lại kéo tới, thư phòng cho cậu ấn tượng là nơi làm việc, đêm nay anh hai tìm cậu đến thư phòng là muốn cùng mình nói cái gì, Diệp Thần Tĩnh hoàn toàn đoán không ra.

Mang theo một loạt vấn đề, Diệp Thần tĩnh đứng trước mặt anh, cậu nhìn anh trai ngồi ở trên ghế xoay, tuy rằng biểu tình ôn hòa, nhưng cậu luôn bị một cỗ khí tràng vô hình áp chế, để cho cậu trong thời gian ngắn, liền đối với anh trai ôn hòa này trong lòng sinh ra kính sợ.

"Thần Tĩnh, hôm nay lúc anh cùng em trở về trường cũ lấy đồ, thuận tiện tìm hiểu tình hình học tập trước kia của em với giáo viên chủ nhiệm của em một chút, bất luận là thành tích học tập hay hành vi giữa giờ học đều không lý tưởng lắm. "

Diệp Thần Tịch nói đến đây có thể cảm nhận được sự khẩn trương cùng mất tự nhiên của em trai, hắn biết cậu còn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn cũng không ngại, hắn sẽ dùng sự ấm áp của mình đi hòa tan trái tim lạnh như băng đã lâu của em trai, hắn tin tưởng thời gian có thể kéo họ lại gần nhau.

Còn về những vấn đề của em trai, hắn nhất định sẽ dạy cho tốt mới thôi.

Diệp Thần Tịch nắm lấy hai tay em trai, kéo cậu đến trước mặt mình, nghiêng đầu dùng hai mắt của mình tập trung ánh mắt của cậu.

"Anh cũng không trách em, trước kia anh không thể ở bên cạnh em dạy em là anh không phải, nhưng từ nay về sau anh đều sẽ cùng em trưởng thành, đương nhiên anh đối với em cũng có một số yêu cầu, thành tích học tập phải đề cao, thói quen xấu ngày thường phải sửa chữa, những cái này anh đều sẽ dùng phương pháp của anh để ước thúc em, khiến em trở nên ưu tú, Thần Tĩnh, em nguyện ý không?"

Tâm tình Diệp Thần Tĩnh thật sự là thay đổi một trăm tám mươi độ, cậu cho rằng anh hai đối với cậu càng thêm bất mãn, nhưng cho dù mình làm không đủ tốt, anh ấy cũng không có ghét bỏ, lúc trước trong lòng rối rắm, bất an, toàn bộ băn khoăn dừng lại tại câu hỏi "nguyện ý" của anh, nguyện ý chấp nhận, tựa như ngày đó ở khách sạn, anh ấy cũng hỏi mình như vậy.

Giờ phút này, Diệp Thần Tĩnh không né tránh nữa, hào phóng nói ra hai chữ kia

"Nguyện ý."

Sáng thứ hai, Diệp Thần Tịch tự mình đưa em trai đi học, đây đối với Diệp Thần Tĩnh mà nói là một chuyện xa xỉ cỡ nào.

Trước kia khi cậu còn học tiểu học, ba còn đưa cậu đi nộp học phí, ngày đầu tiên khai giảng đưa cậu đến trường, sau đó lên trung học cơ sở, mỗi lần đều là tự mình đi lấy tiền ba mẹ chuyển cho cậu, một mình đi mua đồ dùng học tập, một mình đi nộp học phí, một mình kéo hành lý nặng nề bắt đầu một học kỳ mới nội trú.

Hiện giờ cậu đang ngồi trên xe của anh trai, không còn một mình nữa, Diệp Thần Tĩnh không tự chủ được nhìn về phía anh trai đang lái xe, gương mặt sạch sẽ kia cho cậu một mảnh thiên đường mới.

"Anh Thần Tịch. "

Diệp Thần Tịch vừa mới dừng xe lại, Huyên nhi liền xuất hiện ở trước xe.

"Huyên nhi, có xe đến em hẳn nên đứng xa một chút, như vậy rất nguy hiểm."

Diệp Thần Tịch xuống xe, nhìn Huyên nhi đang nhảy nhót ở đầu xe liền căn dặn cậu một tiếng.

"Em biết rồi, anh Thần Tịch."

Huyên nhi nào để tâm câu trách cứ đó chứ, bên này vừa trả lời xong, bên kia lập tức lôi kéo Diệp Thần Tĩnh ở một bên liền chạy vào trong trường học.

"Đi, tôi mang cậu đi chiếm chỗ ngồi. "

Diệp Thần Tĩnh còn chưa kịp vội vàng nói lời tạm biệt với anh hai một câu, đã bị Mục Chí Huyên kéo đi. Diệp Thần Tịch nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ cười lắc đầu, về sau nhất định phải dạy dỗ lại.

Lớp 11, Mục Chí Huyên mang theo Diệp Thần Tĩnh đi vào, trong lớp trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người hai người, một lát sau cả lớp giống như nổ tung, đều đang ghé tai, xì xào bàn tán.

Mục Chí Huyên như không có người khác chỉ vào một chỗ ngồi ở hàng ghế sau.

"Ngốc một lát cậu liền ngồi ở đó, phía trước là chỗ của tôi, nhớ kỹ."

Huyên nhi nói xong giúp Diệp Thần Tĩnh bỏ đồ vào ngăn kéo, sau đó dẫn cậu ta đến chỗ giáo viên chủ nhiệm báo danh.

Diệp Thần Tĩnh lần thứ hai đi vào lớp này là đi theo giáo viên tiến vào, một phen tự giới thiệu qua đi, Diệp Thần Tĩnh dưới ánh mắt chăm chú của các bạn học trở lại chỗ ngồi.

Trong lớp nhất thời lại khôi phục bình thường, ngoại trừ có mấy bạn học tò mò, cùng một ít nữ sinh si tình còn thỉnh thoảng nhìn sang bên này, đại đa số bạn học đều đã tiến vào trạng thái lên lớp.

Mà Mục Chí Huyên cũng không nghe họp lớp, một tờ giấy không chút che dấu truyền ra phía sau, Diệp Thần Tĩnh sửng sốt một chút mới tiếp nhận, xong cũng trả lời lại, hai người cứ thế truyền nhau qua lại.

Cô giáo thao thao bất tuyệt trên bục giảng đột nhiên không nói lời nào, đổi lại là bình thường, đại khái cô cũng sẽ không quản, loại học sinh có thành tích học tập tốt nhưng lại bướng bỉnh như Huyên nhi, cô không muốn trêu chọc, bất quá còn Diệp Thần Tĩnh mới tới, vừa mới lên lớp đã dám làm càn như vậy, người phụ nữ trung niên áp lực đã lâu này rốt cục cũng sắp bộc phát, mà họng súng này chính là nhắm vào Diệp Thần Tĩnh.

"Bạn học mới này, xin cậu tự giác một chút, trên lớp không nghe giảng chính là không tôn trọng giáo viên, muốn vào trường này chắc chắn phương diện gia đình cũng không tệ, ba mẹ cậu hẳn là đã dạy cậu."

Những lời như vậy lại khiến cho các bạn cùng lớp chú ý, mọi người không biết là lần thứ mấy đem ánh mắt dời về phía Diệp Thần Tĩnh.

Giờ phút này Diệp Thần Tĩnh chỉ cảm thấy cả người đều khô nóng lên, đặc biệt là nghe được từ ba mẹ, nhiều ngày qua ngay cả chính mình cũng không dám đụng vào từ ngữ này, hiện tại để cho người khác dùng phương thức này nhắc tới đúng là chói tai như vậy.

"Cô ơi, cô nói hơi nhiều rồi đó, tiếp tục giảng bài của cô đi."

Người nói chuyện chính là Huyên nhi, như thể trong mắt không có người nào tùy tiện nói, thẳng khiến cô giáo trên bục giảng tức giận đến mặt đỏ tai hồng, cô giáo kia nóng nảy cũng không để ý hình tượng, bang một tiếng ném thước trên tay xuống đất, một ngụm thanh âm bén nhọn liền mắng.

"Các cậu là học sinh mà như vậy sao? Thật đúng là không có giáo dưỡng, tôi không có cách nào dạy..."

"Cô nói ai không có giáo dưỡng chứ!"

Những lời này đều kích thích Diệp Doanh Tĩnh, một câu trả lời đáp ứng cô giáo kia hận không thể phun lửa.

Huyên nhi tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế, đứng lên mắng người, ngay khi ba người cãi nhau không thể hoà hoãn, hiệu trưởng đang vô tình đi ngang cũng bước vào.

"Các người cãi nhau cái gì? "

Sự xuất hiện của hiệu trưởng đã giúp cô giáo đó tìm được chỗ dựa vững chắc, liên tiếp tố cáo tội trạng của Huyên nhi. Nghe xong hiệu trưởng vô cùng tức giận, một mệnh lệnh xuống.

"Cô Trương, liên hệ với phụ huynh của bọn họ. Hai em đến văn phòng, các bạn khác tiếp tục học. "

______________

Tui nói Huyên nhi ẻm dễ cưng lắm cơ mà hay quậy phá, anh Lạc ảnh đâu có hiền, lúc nào quậy chẳng ăn đòn mà quậy suốt ngày thoi 😂😂

Hiện tại thì vẫn còn làm dài quá dài, có thời gian tui sẽ làm ngắn lại🤣🤣

Edit: 29/05/2022.

Quà: 01/06/2022🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top