Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời khắc tĩnh lặng luôn khiến thanh âm trong lòng càng thêm rõ ràng, Thiếu Phong khoanh tay đứng trước mặt anh Tịch. Chuyện sáng nay đã lướt qua vô số lần trong đầu cậu, vì cậu còn có khả năng làm tốt hơn thế. Nếu sự việc xảy ra một lần nữa, cậu nhất định có thể giữ lại vị khách ấy, nhưng đó cũng chỉ là nếu như, mà kết quả hiện tại làm cho cậu tràn đầy cảm giác thất bại cùng áy náy.

Diệp Thần Tịch ngẩng đầu có thể thấy rõ vẻ mặt của Thiếu Phong, có thể phát giác được một tia tự trách trong con ngươi đen láy của cậu, lướt mắt qua Thiếu Phong, Diệp Thần Tịch nhìn chằm chằm cây thước trên bàn làm việc, nhếch khóe miệng cười, giơ tay chỉ về hướng đó.

"Thiếu Phong, đi lấy cây thước của anh lại đây."

Thiếu Phong quay đầu nhìn về chỗ anh Tịch vừa chỉ, quả nhiên nhìn thấy một cây thước trong suốt cắm trong ống bút, còn mơ hồ nhìn thấy thang đo phía trên là 30cm, trong lòng Thiếu Phong rơi lộp bộp nhưng bề ngoài vẫn cố trấn tỉnh bản thân, quay đầu lễ phép đáp lời rồi mới đi qua.

"Anh Tịch."

Thiếu Phong hai tay cầm thước đưa cho Diệp Thần Tịch. Diệp Thần Tịch nhận lấy, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh bảo Thiếu Phong ngồi xuống, như thể đây chỉ là cuộc nói chuyện phiếm bình thường, không liên quan gì tới thước trong tay anh.

Diệp Thần Tịch luôn có thể đem chuyện làm người khác khẩn trương bày ra đặc biệt thoải mái, thường chỉ đều là người khác thấp thỏm, còn anh lại rất thản nhiên tự đắc.

Lần này, Thiếu Phong không dám không nghe theo, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh Tịch.

"Anh Tịch, Thiếu Phong sai rồi."

Cậu lặp lại những gì mình nói lúc mới vào, nói xong lại chờ những lời la mắng trách cứ từ anh Tịch.

"Dù sao cũng phải làm chuyện không đúng mới có sai. Vậy em sai chỗ nào? Nói cho anh Tịch nghe."

Diệp Thần Tịch cúi đầu nhìn thước trong tay, dùng ngón cái chà sạch một chỗ nhỏ dính mực.

Thiếu Phong cũng cúi đầu, không chút suy nghĩ liền buột miệng nói ra.

"Là em bình thường làm không đủ tốt, xử lý không chu toàn, đắc tội người ta lại không biết, dẫn đến người khách kia lại tới đây gây sự, còn làm tổn thất nguồn khách của 'Mị Quyển'....... còn có chính là cám ơn anh Tịch."

Thanh âm Thiếu Phong trầm thấp, chậm rãi nói ra hết lời cậu đã giấu trong lòng cả ngày, thừa nhận sai lầm một cách tỉ mỉ, lời cảm ơn cũng rất thành tâm.

Diệp Thần Tịch nghe cậu nói xong, trầm mặc một lúc mới phân phó.

"Ngồi thẳng, đặt hai tay lên đùi, anh Tịch sẽ nói cho em biết, sai chỗ nào."

Thiếu Phong cảm nhận được cơn giận vô hình của anh Tịch, liều điều chỉnh người, duỗi eo thẳng lưng, đặt hai tay lên đùi, lòng bàn tay hướng lên trên.

"Thiếu Phong, anh Tịch có hay đánh em không?"

Diệp Thần Tịch xoay người, nhìn Thiếu Phong ngồi ngay ngắn hỏi.

Thiếu Phong không hiểu vì sao anh Tịch lại hỏi như vậy, nhịn không được quay đầu nhìn một cái, sau đó lại nhanh chóng trở về tư thế.

"Dạ không nhiều lắm."

"Từ trước đến nay, em có phục trách phạt của anh không?"

Thiếu Phong đương nhiên phục trách phạt của anh Tịch a.

Trong lòng Thiếu Phong thoáng chút kinh hãi, lại một lần nữa quay đầu nhìn anh Tịch, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, dừng lại vài giây lại bổ sung một câu.

"Từ trước tới nay đều phục."

"Tại sao lại phục?"

Diệp Thần Tịch dùng thước gõ vào eo Thiếu Phong. Những vấn đề này thoạt nhìn không liên quan gì đến chuyện lần này, nhưng thật sự đều liên quan chặt chẽ, quan trọng nhất là có thể giúp Thiếu Phong đứng vững vị trí của mình.

Thiếu Phong quay đầu ngồi ngay ngắn, lần này thanh âm trả lời nhỏ đi rất nhiều.

"Bởi vì anh là anh trai của em, anh Lạc cũng thế."

"Đúng."

Diệp Thần Tịch không ý kiến, gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, thước rơi xuống lòng bàn tay Thiếu Phong đang đặt ở đùi.

"Bốp!"

Thanh âm vang lên đột ngột, Thiếu Phong giật mình ngón tay hơi cong lại, nhưng lại duỗi ra trước khi thước thứ hai đánh xuống.

"Bốp! Bốp!..."

Diệp Thần Tịch đánh Thiếu Phong không hề thu lực, vì thế qua vài cái lòng bàn tay cậu đã đỏ bừng một mảng.

Thiếu Phong cứng nhắc thẳng lưng ngồi trên sô pha, đây là lần đầu tiên cậu bị đánh khi ngồi, nhưng cũng không quá dễ chịu a. Một ngày lạnh giá như thế này, thước đánh vào lòng bàn tay khô khốc như muốn nứt ra, cậu cố nén đau đớn, mí mắt rũ xuống trộm nhìn thảm trạng ở tay trái.

"Bốp! Bốp!..."

Ba mươi cái hung hăng rơi xuống lòng bàn tay Thiếu Phong, còn không đợi cậu hít một hơi, cảm giác đau đớn tương tự lại bùng phát ở tay còn lại.

"Ưmm a ~"

Rốt cục vẫn không nhịn được, phát ra một tiếng kêu đau đớn ẩn nhẫn.

Diệp Thần Tịch không nói một lời, yên lặng vung thước, lại đánh hai mươi cái ở tay phải Thiếu Phong. Nhìn hai tay cậu đặt trên đùi hơi sưng, anh âm thầm thở dài, đứa nhỏ ngốc này, chỉ mong năm mươi cái vừa rồi em không bị đánh vô ích a.

"Biết vì sao anh Tịch đánh em không?"

"Thiếu Phong, Thiếu Phong làm sai."

Thiếu Phong chịu đựng đau đớn nói, hai tay hơi động một chút cũng gây ra khó chịu.

"Bốp!"

"Ưmmm~"

Diệp Thần Tịch một thước đánh vào mông Thiếu Phong, sau đó giơ tay xoay mặt cậu lại, gắt gao nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Đánh em, bởi vì em không phải người khác."

Diệp Thần Tịch không nói bởi vì em là em trai anh, vì anh ấy đã hứa với Thần Tĩnh sẽ không gọi như thế với người khác nữa, nhưng Thiếu Phong cũng không phải là người khác, là anh em, người nhà lúc nào cũng tốt hơn, vì thế Thiếu Phong chính là người một nhà với anh.

"Bởi vì em không phải là người khác, em đã làm đúng, nhưng những gì em nói và suy nghĩ trong lòng là sai, em biết không?"

Thiếu Phong bị ép nhìn thẳng vào mắt anh Tịch, trong mắt rõ ràng có thứ gì đó đang lóe lên, cậu tránh né bàn tay đang ghì mặt cậu của anh, nhanh chóng cúi đầu, thật lâu sau mới mang theo nghẹn ngào trả lời.

"Thiếu Phong biết, biết mà ~"

Diệp Thần Tịch khôi phục lại nụ cười quen thuộc trên mặt, vỗ vỗ vai Thiếu Phong, ôn nhu nói.

"Về sau đừng nói những lời như vậy nữa."

Thiếu Phong trầm mặc gật đầu đồng ý.

Hoàng hôn cũng vội vàng buông xuống, đèn đường trong thành phố lại sáng lên, Mục Chí Lạc nhìn khung cảnh mờ mịt bên ngoài, trong lòng lại nghĩ đến đứa nhỏ còn đang bận rộn ngoài kia, đóng cửa lại, xách đồ ăn khách sạn đưa tới vào bếp, đem một hộp trứng chiên hành mà Thiếu Phong thích ăn bỏ vào tủ lạnh, lại lấy đĩa đem thức ăn còn lại cất vào, rồi mang một chén lên cho cậu em trai còn đang dỗi hờn kia.

Huyên nhi nằm trên giường, một tay buông xuống đất sờ sờ tiểu Nhăn đang ngủ bên giường, thấy anh trai bước vào, liền lập tức xoay người qua, chỉ xót lại một tấm lưng ương ngạnh.

Mục Chí Lạc cầm chén đứng ở cửa nhìn em trai, tiểu Nhăn ve vẩy đuôi chạy đến trước mặt anh, ngửa cao đầu nhìn đồ trong tay anh.

"Huyên nhi, đứng lên đi rửa tay, ăn cơm thôi."

Mục Chí Lạc lướt qua tiểu Nhăn tới trước giường cậu, nhìn em trai không buồn nhúc nhích, trầm mặc.

Không gian yên tĩnh khiến Huyên nhi bối rối, nhịn không được cử động thân thể một chút, vừa định xoay người liền nghe thấy tiếng chén đặt lên tủ đầu giường, nhất thời Huyên nhi không dám động đậy nữa. Đợi một chút thấy không có động tĩnh gì mới quay đầu lại nhìn, thấy anh trai đi vào phòng tắm, cậu lại vội vàng nằm xuống, duy trì tư thế ban đầu.

Mục Chí Lạc hiểu rõ đứa em trai này nhất, hiện tại mới răn dạy cậu một trận như vậy cũng không thể dễ dàng buông xuống, chuyện trong lòng còn chưa nguôi ngoai, anh làm sao có thể quan tâm đến tiểu tâm tư này của em trai chứ, trong lòng thật sự bất đắc dĩ, càng lớn càng khó dạy a.

Mục Chí Lạc thở dài một hơi thật sâu, vắt khăn nóng rồi ra ngoài, đến bên giường nắm lấy tay em trai cẩn thận lau chùi.

"Sao lại không ngoan thế này?"

Huyên nhi không ngờ anh trai lại để mình làm càn như vậy, khăn nóng ấm áp đặt trên tay cậu, cũng làm bùng lên sự ấm áp trong trái tim cậu.

"Còn muốn đùa giỡn bao lâu nữa đây hả?"

Mục Chí Lạc xoay người em trai lại, cầm lấy tay kia của cậu.

"Đừng suốt ngày ôm chó vào phòng, rất mất vệ sinh."

Huyên nhi không lên tiếng, lúc anh trai đem khăn bỏ lại phòng tắm cậu tự mình ngồi dậy, nhìn nhìn thức ăn trong chén, chờ lúc anh trai vừa đi ra liền la hét.

"Em không muốn ăn sườn đó."

"Chỉ có hai miếng thôi cũng không ăn sao?"

Mục Chí Lạc đi qua cầm chén lên, dùng muỗng múc đồ ăn trong chén, để em trai thấy chỉ có hai miếng sườn. Huyên nhi lại quay mặt đi, Mục Chí Lạc đành phải tự mình ăn hết hai miếng sườn kia, sau đó lại đem chén đưa đến trước mặt em trai.

Nếu nuông chiều có thể làm em trai lớn lên ưu tú, Mục Chí Lạc nhất định sẽ làm như vậy, bởi vì trách phạt đối với cậu mà nói vẫn là một loại đau đớn khó nhịn.

Ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, sau khi ăn tối, Mục Chí Lạc ngồi trên sô pha phòng khách pha trà, hơi nóng trắng nhòe từ tách trà lượn lờ bay lên, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Thời tiết càng ngày càng lạnh, mưa bên ngoài còn chưa dứt, Mục Chí Lạc nhấp một ngụm trà, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia.

Lần này, Thiếu Phong bị anh Tịch giữ lại một tiếng đồng hồ, hoàn toàn là một tiếng giáo dục trong phòng làm việc, cảm giác như trở về thời đi học không làm bài tập về nhà bị thầy giáo giữ lại. Thiếu Phong đứng ở cửa nhìn xe anh Tịch từ từ rời đi, cậu một mình xấu hổ đỏ mặt.

Đợi đèn ở đuôi xe hoàn toàn biến mất trong đêm tối, cậu mới dùng bàn tay bị đánh sưng cao, gian nan lấy chìa khóa trong túi, hai tay vốn lạnh đến mất cảm giác lại đột nhiên đau đớn, cắn môi mở cửa, vừa bước vào đã bị hình bóng anh Lạc đang ngồi trên sô pha làm cho hoảng sợ.

"Anh Lạc."

"Đóng cửa lại, đi vào, còn đứng đó làm gì?"

Mục Chí Lạc nghe tiếng mở cửa liền biết đứa nhỏ kia đã về, giờ phút này nhìn người đang đứng trước cửa sửng sốt không khỏi nhắc nhở.

Thiếu Phong cũng không biết mình đang sợ cái gì, nghe được anh Lạc nói, vội vàng trả lời một câu liền đóng cửa đi tới trước mặt anh, cậu giấu hai tay sau lưng, không để anh nhìn thấy.

"Em ăn cơm chưa?"

Mục Chí Lạc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá đứa nhỏ đang đứng trước mặt mình, phát hiện sắc mặt cậu tái nhợt, cúi đầu, không có tinh thần như trước.

"...... Đi ăn thôi."

Hai tay Thiếu Phong buông thõng bên hông khẽ nhúc nhích, dừng lại vài giây cuối cùng vẫn trả lời đã ăn rồi.

"Vậy đến đây uống miếng nước đi."

Mục Chí Lạc không biết Diệp Thần Tịch phạt cậu, chỉ nghĩ rằng vì chuyện sáng nay nên cậu không thoải mái, rót cho cậu một ly nước nóng đặt lên bàn trà, vẫy tay bảo cậu tới.

"Anh Lạc, em muốn lên tắm trước."

Thiếu Phong cũng không đi qua, vừa nói tim vừa đập loạn xạ, hiện tại cậu biết rõ bản thân khẩn trương là vì cái gì. Cậu không sợ anh Lạc biết chuyện xảy ra trong 'Mị Quyển', cậu sợ chính là để anh Lạc biết trong lòng mình suy nghĩ lung tung thế này.

Mục Chí Lạc nhìn Thiếu Phong khó chịu như vậy, trong lòng nổi lên một trận thương xót, chuyện sáng nay một câu cũng không đề cập tới, chỉ lạnh giọng chỉ vào quần áo mỏng manh trên người cậu mắng vài câu.

"Em bao nhiêu tuổi rồi, một chút cũng không biết lo cho bản thân mình, trời lạnh như vậy quần áo cũng không biết mặc thêm sao. Ngày mai ra ngoài phải mặc dày một chút, nghe hiểu không hả?"

"Dạ biết rồi, anh Lạc."

Thiếu Phong gật đầu đáp ứng, Mục Chí Lạc hất cằm bảo cậu đi đi.

"Dạ."

Nghe được tiếng ân xá, Thiếu Phong liền nhảy vọt lên lầu, Mục Chí Lạc quay đầu nhìn bóng lưng đưa nhỏ, nhíu mày.

Thiếu Phong vài bước liền đi đến góc rẽ cầu thang, bóng dáng nhanh nhẹn theo đó biến mất trong phòng khách, Mục Chí Lạc chậm rãi xoay người, nhìn tách trà nóng vừa rót trên bàn như có điều suy nghĩ, mấy giây sau, liền cầm điện thoại đặt bên cạnh, gọi cho Diệp Thần Tịch.

Lúc này, Diệp Thần Tịch đang trên đường về nhà, rõ ràng đã sớm nói với đứa nhỏ ở nhà ăn cơm tối trước rồi, nhưng vừa mới gọi điện về đứa nhỏ ngốc đó thế nào lại còn đang chờ mình, chân ga không khỏi lại đạp mạnh thêm một chút.

Vừa đi được một đoạn, điện thoại trong túi lại phiền phức vang lên, Diệp Thần Tịch đành phải giảm tốc độ, lấy điện thoại nhìn thấy là Mục Chí Lạc, khóe miệng tự nhiên nhếch lên mỉm cười.

"Lạc, gọi giờ này là có chuyện gì hửm?"

"Chuyện hôm nay cậu đã nói chuyện với Thiếu Phong chưa?"

Mục Chí Lạc một tay day day huyệt thái dương, nhắm mắt chờ Diệp Thần Tịch trả lời.

"Tôi vừa mới dạy dỗ một trận, đứa nhỏ này suy nghĩ quá nhiều a."

Mục Chí Lạc bên kia gật gật đầu, nếu đã dạy dỗ qua thì được rồi, không cần hỏi nhiều, chỉ là Thiếu Phong thật sự khiến anh đau lòng, trên người có thương tích cũng không muốn anh biết, mới lo lắng thấp thỏm như vậy đi.

Diệp Thần Tịch cũng nghĩ đến việc Thiếu Phong nhất định sẽ giấu giếm Mục Chí Lạc, sau đó lại cẩn thận nói vài câu.

"Bị thương ở tay, không nặng lắm, nhưng cầm đồ vẫn sẽ không tiện. Thiếu Phong ổn nhưng cậu vẫn nên đem cơm lên phòng cho em ấy ăn đi."

Mục Chí Lạc nghe đến đây vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng người, hỏi người bên kia điện thoại.

"Tịch, Thiếu Phong ăn cơm tối chưa?"

"Chưa đâu..."

Hai chữ này vừa buông ra, Mục Chí Lạc còn chưa đợi người bên kia nói xong liền cúp máy, cầm roi mây vẫn đặt dưới bàn trà vội vàng lên lầu, đi tới trước phòng Thiếu Phong lập tức mở cửa, hét về phía Thiếu Phong đang thay đồ ở cạnh giường.

"Em lại đây cho anh!"

Thiếu Phong bị dọa sợ, lúc nhất thời cũng không biết chuyện gì xảy ra, quay người liền thấy anh Lạc vẻ mặt tức giận đang cầm roi mây ở giữa phòng cậu, vội ném áo khoác lên giường, bước nhanh qua, vẻ mặt nghi hoặc lại khẩn trương.

"Anh Lạc?"

Đợi Thiếu Phong đi tới trước mặt, Mục Chí Lạc giơ roi mây nhắm vào đùi cậu quất mạnh.

"Uiiii ~ anh Lạc."

Thiếu Phong bị đống roi mây rơi xuống vừa nhanh vừa tàn nhẫn liền lùi vài bước, trong lòng hoảng hốt không thể đứng yên, Mục Chí Lạc liền dừng tay ngăn cản hành động đó.

"Anh Lạc."

"Em còn học nói dối đúng không?"

"Chát! Chát!"

Mục Chí Lạc lại đánh thêm hai cái vào mông cậu, sau đó dùng roi mây nhịp nhịp trên ngực cậu cảnh cáo.

"Lần sau sẽ không dễ dàng như vậy, anh nói cho em biết."

Dứt lời liền quay người ra ngoài, để lại một mình Thiếu Phong đứng đó với vẻ mặt mờ mịt.

Mục Chí Lạc, giây phút này, không biết nên tức giận hay nên đau lòng. Nếu hôm nay anh không hỏi rõ ràng, đứa nhỏ này tính không ăn luôn sao, bị đánh còn giấu giếm anh, Mục Chí Lạc bực bội xuống lầu ném roi mây lên sô pha rồi vào phòng bếp.

Nửa tiếng sau, anh mang một tô cháo nóng hổi lên cho Thiếu Phong.

Thiếu Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy, cậu còn nghĩ rằng chuyện sáng nay khiến cho anh Lạc tức giận, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu mình nói dối chỗ nào cơ chứ, nhưng khi nhìn thấy anh Lạc với tô cháo trên tay cậu mới bừng tỉnh ngộ, hốc mắt vô thức cảm động đến đỏ hoe.

"Đến đây, ngồi xuống ăn đàng hoàng."

Mục Chí Lạc chỉ vào chiếc giường phía sau Thiếu Phong, cậu ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, trong lòng bấy giờ cũng nóng như tô cháo kia. Mục Chí Lạc không nói gì nữa, mang ghế ngồi đối diện cậu, cầm tô cháo từng muỗng từng muỗng thổi nguội rồi đút cho cậu.

--------------------------------------------

21/03/2023. Tui hỏng có quên mn đâu nha, chỉ là dạo này thật sự quá bận luôn á, ngoi lên vài phút hóng ké truyện nhà người ta thoi à hihi, nhưng mà cũng chưa có nhiều thời gian nên chưa edit đc nhiều á. Hoy mn đừng dỗi tui nha.

candiusvioleta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top