Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thần Tịch vừa trở về 'Mị quyển' không lâu liền nhận được điện thoại của giáo viên, ngày đầu tiên đi học, tiết đầu tiên trong lớp đã được gọi phụ huynh, em trai của anh có năng lực không nhỏ a.

Diệp Thần Tịch cầm chìa khóa xe đi tới văn phòng Mục Chí Lạc, Mục Chí Lạc đang xem một văn kiện, Diệp Thần Tịch tiến vào đầu anh cũng không ngẩng lên.

"Lạc, trường học của Huyên nhi cậu có cho tiền tài trợ không?"

"Có a, làm gì?"

Mục Chí Lạc vẫn không dời ánh mắt khỏi văn kiện, Diệp Thần Tịch đi tới khẽ cười khép văn kiện của anh lại.

"Mời phụ huynh a, làm gì. Chẳng lẽ cậu không có phần?"

Diệp Thần Tịch vừa nói xong điện thoại của Mục Chí Lạc liền vang lên, tiếp theo hai vị trưởng đại gia này liền cùng nhau chạy tới trường học của các em trai.

Trong văn phòng, Diệp Thần Tĩnh cùng Huyên nhi đứng ở một bên, mặt ngoài nhìn không phục, nhưng trong lòng hai người lại có ý nghĩ riêng. Huyên nhi chưa bao giờ khinh thường quy chế của trường, chỉ là lâu lâu cũng có hơi tùy tiện một chút nhưng cũng không dám làm quá, là vì cậu rất sợ anh hai của mình.

Nhưng mà tâm tình Diệp Thần Tĩnh càng thêm nặng nề, vừa mới một giờ trước anh hai còn dặn dò mình phải học tập cho tốt, hiện tại cậu lại đứng ở trong phòng làm việc chờ bị mắng vốn, chung quy là chính mình hủy đi hạnh phúc của mình, anh hai sẽ từ nay về sau sẽ chán ghét mình sao? Nếu là như vậy như vậy cậu vẫn ở một mình là được rồi.

Hạt giống nhỏ bận bịu ngoan cường cứ như vậy lặng lẽ nảy mầm trong lòng Diệp Thần Tĩnh, còn chưa ai làm gì chính cậu đã bịt kín trước.

Mọi người đều nói quá trình chờ đợi là dài, nhưng đối với Huyên nhi hiện tại mà nói chờ đợi lại ngắn ngủi như vậy, cậu còn chưa nghĩ ra biện giải đối sách, anh trai đã tới nơi.

"Anh."

Huyên nhi khẽ kêu, anh hai vừa đến kiêu ngạo của cậu tất cả đều thu lại. Mục Chí Lạc không để ý tới em trai, trực tiếp bắt tay hàn huyên với hiệu trưởng nghênh đón.

"Hiệu trưởng, đã làm cho ngài thêm phiền toái, có thể để cho giáo viên tới đây tìm hiểu tình huống một chút hay không?"

"Đương nhiên có thể, nếu là lỗi của giáo viên trường ta, ta tuyệt đối không che chở."

Hiệu trưởng làm người rất chính trực, dựa vào trường học nhiều năm vẫn luôn làm việc công bằng, Mục Chí Lạc cũng coi trọng điểm này mới cho em trai vào trường này.

Cô Trương được hiệu trưởng gọi tới, khuôn mặt vốn là khiêm tốn, khi nhìn thấy phụ huynh học sinh lập tức bày ra bộ dáng cao ngạo, cho rằng mình cực kỳ có lý.

"Cô Trương, cô nói xem hai học sinh này đối xử với cô như thế nào?"

Hiệu trưởng lên tiếng, trong giọng nói không thiên vị không thích. Cô Trương bắt đầu một vòng khiếu nại mới, vẫn là giọng nói sắc nét, khi đối mặt với phụ huynh của học sinh còn kích động hơn một chút.

Hai vị anh trai vẫn yên lặng nghe không nói gì, Mục Chí Lạc gương mặt lạnh lùng lại bình tĩnh, mà Diệp Thần Tịch thủy chung khóe miệng mang theo nụ cười, giống như nụ cười kia tự khắc trên mặt hắn, gặp phải chuyện gì cũng không có gì động.

Cô Trương khiếu nại xong lại nói ra giáo dục, đạo lý không phải là không có, nhưng hành vi ngôn ngữ trước đó của cô có một điểm không đạt tiêu chuẩn.

Mục Chí Lạc giơ tay lên nhìn đồng hồ, không cắt ngang lời cô giáo kia, mà là trực tiếp nói với em trai.

"Chí Huyên, em lại đây."

Cô Trương thấy Mục Chí Lạc bảo Huyên nhi tới còn âm thầm cao hứng, dừng lời nói trong miệng chờ xem biểu hiện, ở trong lòng nàng hẳn là chờ mong Mục Chí Lạc có thể cho Huyên nhi một cái tát, hoặc là ở trước mặt nàng giảng dạy một trận.

Nhưng Mục Chí Lạc chỉ hỏi Huyên nhi vì sao cùng giáo viên cãi nhau, lần này đến phiên Huyên nhi có sức mạnh, bất quá bề ngoài vẫn làm bộ rất ủy khuất nói.

"Em cùng Thần Tĩnh ở trong lớp truyền giấy là không đúng, cô giáo nói một chút là nên làm, nhưng em nghe cô ấy nói chúng em không có giáo dưỡng, chúng em thật sự rất khó chịu."

Hiệu trưởng nghe xong một ánh mắt bắn về phía cô Trương, cô Trương nhất thời mặt trắng bệch, vẻ mặt đắc ý của Huyên nhi cũng rơi vào mắt anh trai hắn.

"Đến đây, Thần Tĩnh, xin lỗi cô Trương đi."

Huyên nhi đọc hiểu dụng ý của anh hai, sảng khoái nói với cô giáo một câu xin lỗi, bất quá Diệp Thần Tĩnh vẫn đứng ở một bên không nhúc nhích không nói gì, cho đến khi anh trai nhà cậu lên tiếng.

"Thần Tĩnh, đi."

"Xin lỗi!"

Lời này nói không đáng là gì, nhưng Diệp Thần tịch lúc ấy cũng không nói gì.

"Hiệu trưởng, sự tình đã rõ ràng, tôi tin tưởng ngài nên biết xử lý như thế nào."

Mục Chí Lạc lưu lại một câu này liền mang theo em trai đi ra ngoài, Diệp Thần Tịch cũng nắm tay em trai mình đi theo phía sau.

Lời tác giả: Mọi người muốn Huyên nhi hay Tĩnh nhi lên dĩa trước đây... 😂

Trên xe, Diệp Thần Tĩnh có chút bối rối, từ khi anh trai được gọi đến trường, cậu không nói với anh một câu, thậm chí ngay cả anh cũng không kêu một tiếng, cậu không biết kế tiếp sẽ đối mặt với cái gì, giống như lúc tới vẫn nhìn về phía anh trai đang lái xe, chỉ là lần này cậu không có phương hướng.

"Thần Tĩnh, em đến thư phòng một chút."

Về đến nhà Diệp Thần Tịch trước tiên phải giải quyết chuyện của em trai, hắn biết em trai hắn đè nén cảm xúc, cho nên việc này một khắc cũng không thể kéo dài.

Thư phòng này là Diệp Thần Tĩnh lần thứ hai tiến vào, lần đầu tiên cậu ở chỗ này chiếm được ấm áp, lần thứ hai sẽ là cái gì? Diệp Thần Tĩnh đứng ở trước mặt anh trai, rất thản nhiên, một chút bộ dáng làm sai cũng không có, cậu đây là chính mình cùng mình giận dỗi.

"Thần Tĩnh, còn nhớ lần trước anh ở chỗ này nói với em cái gì không?"

Diệp Thần Tịch ngồi trên ghế xoay nhìn em trai hỏi.

"Anh, thực xin lỗi, gây phiền toái cho anh."

Câu trả lời này vốn là câu nói xa lánh quan hệ anh em nhất, bất quá Diệp Thần Tịch biểu tình vẫn ôn hòa như trước, nhìn không ra có tức giận hay không.

"Thần Tĩnh, lần trước anh nói, sau này anh sẽ cùng em trưởng thành, sẽ dùng phương pháp của anh để ước thúc em, để em trở nên ưu tú, em còn nguyện ý sao?"

Diệp Thần Tĩnh cúi đầu trong nháy mắt ngẩng lên, nhìn thấy trong mắt anh trai kiên định, cậu lại hoảng hốt, chẳng lẽ mình kém cỏi như vậy anh ấy còn muốn đối tốt với mình?

"Anh, thành tích học tập của em không tốt, em cũng không thoải mái, em không phải là một học sinh giỏi, em... không phải là một người tốt. "

Diệp Thần Tĩnh muốn nói chính là "Tôi cái gì cũng không tốt, vậy anh còn muốn tôi sao?" Nhưng cuối cùng cậu chỉ nói điều đó.

"Thần Tĩnh, chỉ cần em là em trai của anh là được rồi, em trai của anh sẽ không kém cỏi, hiện tại anh hỏi em, em nguyện ý để anh quản thúc sao?"

Một phen khẳng định mạnh mẽ đè ép quái thú trong lòng Diệp Thần Tĩnh, nhiệt độ lại từng chút một tìm về trên người anh trai của mình.

"Nguyện ý. "

Nghe được đáp án trong dự liệu, Diệp Thần Tĩch kéo em trai đến giữa hai chân, chậm rãi bắt đầu dạy dỗ.

"Như vậy anh trước tiên nói chuyện với em về vấn đề hôm nay ở trong lớp, trong lớp truyền tờ giấy là em không đúng có đúng không? Cô lên tiếng là lỗi của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn là giáo viên của em, em công khai bất kính với cô ấy như vậy là sai. Sau này có vấn đề gì anh có thể tìm anh, anh sẽ thay em giải quyết, hiểu không?"

Tay Diệp Thần Tịch thủy chung kéo em trai, thuyết giáo này ôn nhu như đang nói chuyện phiếm với cậu, nhưng mỗi một câu trong lời này đều bay vào trong đầu Diệp Thần Tĩnh, để cho cậu ta biết suy nghĩ, sau đó tìm được đúng sai.

Diệp Thần Tịch vẫn quan sát em trai, thẳng đến khi cậu suy nghĩ rõ ràng mới tiến hành bước giáo dục tiếp theo.

"Thần Tĩnh, nếu là sai rồi, như vậy anh sẽ phạt em."

Diệp Thần Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, ở trong lòng cậu còn không biết phạt này là chuyện gì xảy ra đi, cậu đại khái nghĩ đến chính là phạt chép sách, phạt viết kiểm điểm, cho nên cậu mới có thể sảng khoái đáp ứng như vậy.

Nhưng Diệp Thần Tịch phạt rõ ràng không phải những thứ này, hắn ở trong một cái bình thủy tinh trên bàn làm việc rút ra một cây trúc phú quý, đem lá cây nhổ bỏ, trúc màu xanh trơn bóng, tản ra mùi thực vật.

Diệp Thần Tĩnh nhìn anh hai làm những động tác này mơ hồ bất an, vừa định hỏi anh hai phạt cái gì đã bị anh ấn nằm sấp, sau đó quần cùng quần lót đều bị kéo xuống, Diệp Thần Tĩnh mặt đỏ lên, tâm tình lần thứ hai đi lên.

"Anh làm gì, buông em ra."

Diệp Thần Tĩnh bị anh dùng hai chân kẹp lấy, không nhúc nhích được, chỉ có thể dựa vào thân thể vặn vẹo giãy dụa.

Diệp Thần Tịch đánh hai cái lên mông em trai, sau đó mới nói với cậu.

Chát..chát..

"Anh là anh trai em, anh lớn như cha, anh không chỉ mắng em, còn đánh em, hành vi hôm nay em chống đối giáo viên, theo anh được biết trước kia cũng đã xảy ra, cho nên hôm nay anh nhất định phải giáo huấn em."

Chát...chát..

Âm ỉ, trong lúc nói chuyện Diệp Thần Tịch lại đánh hai cái, lực lượng một chút cũng không nhỏ, bốn cái hạt dao rõ ràng in trên mông Diệp Thần Tĩnh.

Diệp Thần Tĩnh chưa từng bị đánh như vậy, trong lúc nhất thời thật sự không tiếp nhận được, khuôn mặt phồng lên, giãy dụa như một con báo con, đau đớn cũng không hé răng một tiếng, một lòng chỉ muốn thoát khỏi trói buộc của anh hai.

Diệp Thần Tịch đột nhiên buông em trai ra, đặt cây trúc trên tay lên mặt bàn, xem ra là không đánh nữa. Diệp Thần Tĩnh được anh trai buông ra lập tức nhấc quần lên, chạy trốn ra ngoài cách một thước, dùng ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn anh. Diệp Thần Tịch cũng không ngại em trai vô lễ, anh luôn có biện pháp chế phục em trai này.

"Thần Tĩnh, nếu em không muốn tiếp nhận sự quản giáo của anh, anh không không ép buộc em, em hãy nghĩ kỹ chuyện hôm nay làm sai, sau này đừng như vậy nữa, về phòng đi. "

Ngữ khí nhàn nhạt khiến Diệp Thần Tĩnh đột nhiên trong lòng trầm xuống, lúc bị đánh không muốn, lúc này không đánh hắn trong lòng cũng không phải tư vị, không biết nên làm như thế nào nên dứt khoát đứng ở đó, không nói lời nào, cũng không đi ra ngoài.

Diệp Thần Tịch mỉm cười, không để ý đến em trai nữa, bình tĩnh bắt đầu làm công việc của mình. Diệp Thần Tĩnh ngây người một hồi liền chịu không nổi, ở trong lòng cậu vẫn là muốn cho anh hai quản giáo, vẫn là khát vọng được anh hai chú ý, thế nhưng trừng phạt như vậy cậu lại không qua được cửa ải trong lòng, nói trắng ra chính là thẹn thùng, muốn mặt mũi.

Diệp Thần Tịch tuy rằng đang xem văn kiện, nhưng nhất cử nhất động của em trai đều nằm trong tay hắn, quả nhiên không lâu sau đã nghe được tiếng em trai gọi hắn.

"Anh."

"Ừ?"

"Em biết sai rồi."

"Sai thì phải phạt."

"..."

Diệp Thần Tĩnh lại không có thanh âm, Diệp Thần Tịch từng bước bắt đầu.

"Quên đi, em trở về đi. "

Lại là một trận trầm mặc, bất quá Diệp Thần Tĩnh vẫn là không rời đi.

Một lúc sau,

"Anh ơi, em chấp nhận sự trừng phạt."

"Lại đây."

Diệp Thần Tĩnh chậm rãi đi qua, cảm giác đau đớn trên mông rất rõ ràng, lần này hắn không chỉ xấu hổ còn khẩn trương.

"Là trách phạt không phải trừng phạt, anh đánh em là vì để em sửa sai lầm, anh đã nói em trai anh sẽ không kém cỏi, cho nên em phải ưu tú, còn có cởi quần không phải nhục nhã em, là anh muốn nhìn thấy rõ tình hình rồi mới đánh em, để tránh làm em bị thương."

Diệp Thần Tịch nói xong lại cởi quần của em trai, lần này Diệp Thần Tĩnh không trốn, tùy ý anh trai cởi quần hắn đến đầu gối cong, bị kéo đến đùi anh trai nằm sấp, mặt vẫn là không tự chủ được đỏ lên.

Diệp Thần Tịch ôn nhu như vậy, như đến khi làm một người đánh em trai một chút cũng không ôn nhu, một roi đánh xuống mông chính là một vết sưng, Diệp Thần Tĩnh đau đến mồ hôi lạnh trong nháy mắt toát ra, dọc theo lỗ chân lông nhỏ xuống rơi đất.

Diệp Thần Tịch không lên tiếng, tiếp theo vết sưng kia đánh xuống, nửa phút đồng hồ, mười bốn đạo dấu vết chỉnh tề sắp xếp trên mông Diệp Thần Tĩnh, Diệp Thần Tĩnh nắm chặt nắm đấm, gân xanh lộ ra, nhưng vẫn như cũ không ra một tiếng. Diệp Thần Tịch buông trúc kéo em trai lên, đối với em trai lần đầu tiên bị đánh mà nói, hắn cảm thấy đủ rồi.

Diệp Thần Tĩnh đứng ở giữa đùi anh trai, mông đau đến lợi hại, nhưng hốc mắt đỏ bừng của cậu chính là không chịu rơi lệ, Diệp Thần Tịch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của em trai lại đè cậu xuống, nếu đã đè nén nhiều chuyện như vậy, vậy dứt khoát đem cậu đánh khóc, lần thứ hai cầm lấy trúc trên mặt bàn, đánh xuống lại tăng thêm hai phần lực.

"Đau~~a...hức.."

"Hức~"

Chát..chát..chát..

Ba cái, Diệp Thần Tĩnh rốt cục khóc lên.

Em trai khóc Diệp Thần Tịch rốt cuộc luyến tiếc đánh một cái, hắn chỉ là giúp em trai tìm một cửa sổ phát tiết, để cho hắn đem tâm sự tích lũy mấy ngày nay ủy khuất toàn bộ ném ra ngoài.

"Hức...hức..."

"Khóc đi, anh ở đây, Thần Tĩnh không sợ, nơi này là nhà của em, em có anh, sau này anh chiếu cố em."

Diệp Thần Tịch ôm em trai nhỏ giọng dỗ dành, diệp thần tĩnh rốt cuộc không khống chế được nữa, ôm ca ca gào khóc,

"Hức...đau ~hức, đau..."

Nhiều ngày như vậy Diệp Thần Tĩnh lần đầu tiên không khoảng cách dán vào trong ngực anh hai, lần đầu tiên ôm chặt anh trai khóc rống, lần đầu tiên cùng anh trai làm nũng kêu đau, mà Diệp Thần Tịch tâm lần đầu tiên vì em trai mà mở rộng, từ nay về sau đem nó bao nó vào trong.

Đường phố lúc 10 giờ thứ hai yên tĩnh, sau những ngày cuối tuần điên rồ, mọi người trở lại cuộc sống bình thường. Xe của Mục Chí Lạc chạy trên con đường rộng rãi vô cùng thuận lợi, lộ trình vốn ngắn bây giờ đến nhanh hơn. Huyên nhi ngồi ở ghế phụ, nhìn anh hai đem xe vững vàng dừng vào gara, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt mày ủ rũ, cố ý chậm rãi xuống xe, không ngờ anh hai chờ cũng không chờ mịm, sải bước đi ở phía trước, không để ý tới tâm tư của cậu.

Huyên nhi chạy theo đuổi theo, lúc vào nhà đóng cửa lại, cảm thụ thật sâu đến hàn ý.

"Anh."

Chát

Huyên nhi chỉ gọi một câu trên mặt liền bị trúng một cái tát, một cái tát đường đột này chứa bao nhiêu ủy khuất, miệng dập tắt, nước mắt liền vèo vèo rơi xuống, lại không dám khóc thành tiếng, đành phải chớp chớp hai cái mắt, nhịn nức nở tiếp tục nhận sai với anh hai.

"Anh, em..."

Chát.

Mục Chí Lạc nhìn cũng không cần nhìn, tay nhấc lên lại một cái tát chuẩn xác ném lên mặt em trai.

"Cái miệng này của em hôm nay nói đủ rồi, còn dám cùng giáo viên cãi nhau, từ giờ trở đi em câm miệng cho anh, anh nói, em làm, hiểu chưa?

"Hiểu rồi."

Chát.

Huyên nhi theo thói quen trả lời, nhưng vừa lên tiếng cái tát liền không chút do dự hạ xuống.

"Hiểu chưa?"

Mục Chí Lạc lại hỏi một lần nữa, lần này Huyên nhi đổi thành gật đầu, trong miệng một chút thanh âm cũng không dám có.

"Đi lấy roi mây."

Mục Chí Lạc nói xong xoay người đi đến bên bàn trà, thu thập toàn bộ tạp chí, bộ trà trên bàn trà sang một bên, nhường một nửa không gian cho bàn trà.

Roi mây này của Huyên nhi cầm đủ lâu, ba bước quay đầu lại, nhìn anh trai ở nơi đó đùa bỡn sợ tới mức bước chân cũng không bước ra được.

Mục Chí Lạc cố ý không thúc giục em trai, làm xong việc của mình liền ngồi trên sô pha, chờ Huyên nhi lấy roi mây xuống đã mười phút trôi qua, Huyên nhi im lặng đưa roi mây lên, ngoài miệng không thể cầu xin tha thứ, ánh mắt nhỏ lại ủy khuất nhìn anh trai hắn.

"Xoay người, nằm úp sấp lên bàn trà."

Mục Chí Lạc không bị xao động bởi bộ dáng này của em trai, lúc muốn giáo dục thì không thể mềm lòng, cho dù đau lòng cũng phải âm thầm nhịn xuống.

"Anh đã nói rồi, làm việc phải sạch sẽ lưu loát, tật xấu kéo dài này của em, anh sẽ chữa cho em một lần nữa, nếu em còn không sửa được, anh sẽ để em lặp lại chuyện kéo dài này làm đi làm lại đến khi nào làm được ra tốc độ nhanh nhất mới thôi, không tin em có thể thử xem. "

Huyên nhi đưa lưng về phía anh trai nằm sấp trên bàn trà, nghe anh răn dạy thật muốn nói một câu không dám, thế nhưng anh hai không cho cậu lên tiếng, đối với chuyện hỗn loạn hôm nay mình làm, cậu ngay cả ruột cũng hối hận.

------------------

Thấy tội Huyên nhi của tui quá hà mấy bà, anh Tịch còn nhẹ nhàng tình cảm ha còn anh Lạc lạnh lùng quá đi...vừa thấy thương vừa thấy tội em bé...😥

(05/06/2022)

Pr truyện mới: "Thời trung học" truyện huấn văn về thầy trò nhưng lại giống như một người anh đang dạy dỗ em mình vậy đó, truyện này cũng hay luôn, hay xĩuuuuuuu nên tui làm luôn, mn cùng đọc nhá 😚

Ai có lofter của tác giả bộ này hay là bản gốc đã hoàn rồi hong, cho tui xin đi, tui đọc tới đoạn cuối rồi bị đứt ngang hic lo lắng cho mấy em bé xĩu ă mn....alo mn có thì cho tui xin với nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top