Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trong những ý nghĩa quan trọng nhất của năm mới đơn giản chỉ là đoàn viên. Là lúc ba mẹ già ở nhà mong ngóng nhũng đứa con phương xa trở về, là lúc những con người tha hương cầu thực ở nơi đất khách quê người hồi nhớ sự ấm áp của quê nhà.

Trong cả năm bận rộn, ai cũng hy vọng có một khoảng thời gian dài một chút để nghỉ ngơi, để làm bạn với những người thân yêu đã bị bỏ quên vì công việc. Năm mới chẳng khác gì một dịch vụ trên đường đời, mỗi khi đi qua một đoạn, sẽ lại có một nơi để dừng chân, nó có thể khiến người ta mong đợi, nó cũng có thể cho người ta hy vọng, và cho mọi người biết rằng luôn luôn có một khoảnh khắc đoàn viên như vậy.

Mục Chí Lạc ngồi trên sô pha, nhìn người bên cạnh nhưng trong lòng lại vướng bận chuyện khác. Trong phòng khách, Huyên nhi cùng Diệp Thần Tĩnh sớm đã làm loạn mọi thứ, anh cũng để mặc mấy đứa nhỏ đùa giỡn vui vẻ trước mặt, trong khi bản thân mình đang lẳng lặng chờ đợi, chờ tiếng phanh xe trước nhà vang lên, chờ cánh cửa màu đỏ thẫm kia được mở ra, chờ bóng dáng linh hoạt với nụ cười nhàn nhạt.

Điều làm người ta vui mừng chính là, tất cả đều xảy ra đúng như dự kiến, trong nháy mắt cánh cửa bật mở, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, Huyên nhi nhìn thấy anh Thiếu Phong vẫn hành động như bình thường lại từ giật mình chuyển thành vui sướng, sau đó liền dùng thanh âm vang dội, hét lên.

"Anh Thiếu Phong!"

"Thần Tĩnh, em dẫn Huyên nhi lên lầu chơi đi, ăn tối sẽ gọi các em."

Diệp Thần Tịch đuổi khéo hai đứa nhỏ lên lầu, cũng ngồi xuống sô pha, chỉ có Thiếu Phong đứng, đối mặt với anh Lạc, hơi thở của cậu bất giác nhẹ nhàng, đợi bọn Huyên nhi vừa khuất bóng ở phòng khách, cậu mới chuyển tư thế tùy ý thành đứng thẳng ngay ngắn.

"Anh Lạc."

Mục Chí Lạc từ trên sô pha đứng lên, cơ thể Thiếu Phong theo động tác của anh Lạc liền căng thẳng, sau đó lại chậm rãi thả lỏng.

"Thiếu Phong, anh Lạc hỏi em một câu."

Mục Chí Lạc chắp hai tay sau lưng, đứng trước mặt Thiếu Phong, chiều cao chiếm ưu thế làm người đối diện càng thêm nhát gan, nhìn từ xa, không thể nghi ngờ, chính là một bức tranh anh trai đang dạy dỗ em trai a.

"Em coi anh là chủ nhà hay ông chủ?"

Cảm giác đau lòng tự nhiên dâng lên, Thiếu Phong gần như nghẹn ngào, đáp.

"... Là anh trai."

Mục Chí Lạc gật đầu, có đáp án này là được rồi!

"Đi ăn tối thôi."

Thanh âm băng lãnh rốt cục cũng có chút ấm áp, nhưng đến tai Thiếu Phong lại có vẻ bất đắc dĩ, cậu nhìn thoáng qua anh Tịch ngồi trên sô pha, lại nhìn lại anh Lạc, đôi mắt tràn ngập áy náy, anh Lạc đã nói đi ăn tối, nhưng cậu vẫn đứng yên không nhúc nhích.

"Thiếu Phong thật sự sai rồi, Thiếu Phong không phải ý đó, anh Lạc~"

Mục Chí Lạc tức giận chính là lý do Thiếu Phong không lấy tiền thưởng, nội tâm của đứa nhỏ này anh thừa sức hiểu rõ, để cậu ở lại nhà cũng chỉ là để giảm bớt lửa giận trong lòng, để năm mới không phải trách phạt cậu một trận a.

Mục Chí Lạc đưa tay vỗ vỗ lưng Thiếu phong, không tiếp tục nói chuyện này.

"Đi phụ một tay, đem đồ ăn lên bàn."

Nhìn thấy nụ cười của hai anh, Thiếu Phong lúc này mới trút bỏ được gánh nặng, sảng khoái trả lời một tiếng, liền đi vào phòng bếp.

Diệp Thần Tịch cũng đứng lên, cùng Mục Chí Lạc nhìn nhau mỉm cười, nhẹ nhàng kéo Thiếu Phong một chút.

"Còn không mau lên, mấy giờ rồi chứ?"

Trên lầu, hai đứa nhỏ đang chơi máy tính, khi Diệp Thần Tịch tuyên bố khai tiệc, Huyên nhi liền hoan hô chạy xuống, còn Diệp Thần Tĩnh đi phía sau anh trai, chậm rãi từng bước, lúc sắp đến tầng một, cậu đột nhiên dừng bước.

"Anh hai."

Diệp Thần Tịch quay đầu, trong mắt đều là sự quan tâm, ân cần hỏi.

"Làm sao vậy?"

Tay trái Diệp Thần Tĩnh đút vào túi nắm chặt đồ vật bên trong, do dự một chút mới lấy ra, đưa tới trước mặt anh trai.

"Cho anh nè! Dù công việc của anh có bận rộn đến đâu cũng phải chú ý thân thể, dành thêm một chút thời gian nghỉ ngơi a."

Cậu nói xong liền cúi đầu, hai bên má hơi nóng lên.

Diệp Thần Tịch đón lấy món đồ trên tay em trai, là một chiếc đồng hồ đeo tay cổ màu đồng, vật cầm trong tay tuy nhỏ nhưng lại rất nặng a.

Một bữa ăn, một bức ảnh, kết thúc mĩ mãn ngày cuối cùng của năm, cũng mở ra sự khởi đầu tốt đẹp cho năm mới.

Trong phòng khách, mỗi lần Thiếu Phong bước vào, ánh mắt đều vô thức dừng lại khung ảnh viền vàng bên cạnh tủ TV, bên trong là ảnh chụp đêm ba mươi Tết ở nhà anh Tịch. Trong ảnh năm người bọn họ đều mang theo nụ cười khác nhau, mỗi lần nhìn bức ảnh này, bất luận mệt mỏi thế nào, khóe miệng Thiếu Phong đều sẽ bất giác nhếch lên.

Giờ phút này, cách đêm đó đã qua mười lăm ngày, Thiếu Phong đứng trước tủ TV, ngón tay khẽ chạm vào khung ảnh, những câu chuyện cùng tiếng cười nói rộn rã trên bàn cơm tối đó đều hiện lên trong tâm trí cậu, hết cảnh này đến cảnh khác.

"Anh Thiếu Phong!"

Huyên nhi từ trên lầu một bước chạy xuống, trong ngực ôm tiểu Nhăn, thấy anh Thiếu Phong còn chưa ra cửa, đôi mắt lóe sáng, hỏi.

"Anh Thiếu Phong, hôm nay không cần đi "Mị Quyển" sao?"

Thiếu Phong quay đầu lại, khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ, hôm nay tâm tình của cậu dường như rất tốt, nhìn Huyên nhi trước mắt lại có chủ ý lệch lạc gì đó, nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, so với lúc trước càng ấm áp hơn một chút.

"Sao lại không cần đi, không đi làm thì ai làm hả? Hai ngày nữa em đi học rồi, còn muốn đi đâu chơi, cẩn thận anh Lạc mắng em đấy."

Huyên nhi vừa nghe lời này mặt lập tức biến sắc, một giây trước còn hưng phấn lúc này lại rầu rĩ không vui.

"Em làm xong bài tập rồi, lại sắp phải đi học, anh dẫn em ra ngoài chơi cũng không được sao?"

"Các anh của em đều bận rộn, em còn không muốn nghe lời sao? Kỳ nghỉ này chơi chưa đủ?"

Thiếu Phong tỏ ra đứng đắn, chỉ là uy nghiêm của anh trai nhỏ vẫn không thể hoàn toàn áp chế được tiểu quỷ nghịch ngợm này, Huyên nhi buồn bã lẩm bẩm.

"Em nào không nghe lời, em biết anh bận, đi cùng em cũng không được a~"

Thiếu Phong bất đắc dĩ, người trước mắt bộ dáng ủy khuất, nhìn thấy liền khiến cậu đau lòng.

"Được rồi, ngày mai anh Thiếu Phong dẫn em với Thần Tĩnh đi chơi điện tử. Hôm nay "Mị Quyển" tổ chức lễ nguyên tiêu, nên hơi bận rộn."

"Thật sao?"

Huyên nhi mở to hai mắt chờ anh Thiếu Phong khẳng định lại, nhận được cái gật đầu của anh Thiếu Phong cậu liền trở nên hưng phấn lạ kì.

"Aaaaaaaaaaaaa~"

Tiếng hò reo bất ngờ làm tiểu Nhăn trong lòng cậu hoảng sợ run lên, chú chó con thút thít vẫy đuôi, Huyên nhi đang bị kích động bủa vây hoàn toàn không chú ý.

"Anh Thiếu Phong bây giờ đến "Mị Quyển" sao?"

Thiếu Phong vẫn gật đầu như trước, nhìn đứa nhỏ khôi phục bản tính, cũng lười nói chuyện với cậu, Huyên nhi không chỉ nghịch ngợm khi không có anh Lạc ca ở nhà a.

"Em cũng muốn đi, ở nhà chán quá."

"Vậy còn không mau nhanh lên."

Thiếu Phong để lại câu này liền đi về phía trước, Huyên nhi vội vàng đặt tiểu nhăn xuống đất, nhanh chóng đi theo, tiểu Nhăn bị vứt bỏ ở nhà đứng yên tại chỗ, chỉ có thể vô tội nhìn chủ nhân của nó đi xa.

Tới "Mị Quyển" Huyên nhi rất ngạc nhiên khi biết được Diệp Thần Tĩnh cũng đang ở đây, mở cửa phòng làm việc của anh Thần Tịch, đã thấy bên trong một mình Diệp Thần Tĩnh vùi đầu đọc sách, không tiện quấy rầy việc học của cậu, lại nhẹ nhàng đóng cửa, trở lại phòng làm việc của anh trai nhà mình.

Trong phòng làm việc, anh trai cũng không có ở đây, Huyên nhi ngồi xuống ghế xoay nhàm chán xoay vài vòng, rồi nằm sấp trên bàn buồn rầu không biết nên làm gì, đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Huyên nhi ngồi thẳng người sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nói câu mời vào liền duỗi cổ tò mò chờ đợi người sắp tiến vào.

Một lát sau, cửa mở ra, đi vào là một cô gái bận đồng phục màu đen thanh lịch, trên tay cầm một tập tài liệu màu lam, nhìn thấy Huyên nhi ngồi trước bàn làm việc có chút kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười hỏi.

"Cậu Huyên tới rồi, ông chủ Mục đâu? "

Huyên nhi nhận ra người trước mắt này, hình như là trưởng bộ phận kế hoạch gì đó, chắc rằng tìm anh trai có chuyện quan trọng, trong nháy mắt cậu trở nên đứng đắn.

"Anh trai tôi không có ở đây, có chuyện gì sao? Tôi sẽ gọi anh ấy."

"À, không cần không cần, chỉ là có văn kiện cần anh ấy ký tên, nếu ông chủ Mục bận thì đừng làm phiền anh ấy, tôi sẽ quay lại sau."

Nữ nhân viên lắc lắc văn kiện trong tay định rời đi, Huyên nhi lại lần nữa lên tiếng.

"Cứ để văn kiện ở đây đi, chờ anh trai tôi về, tôi sẽ bảo anh ấy ký."

Người phụ nữ do dự một chút, nhưng vẫn đặt tài liệu lên bàn.

"Tôi chỉ cần vậy thôi, nếu không còn việc gì nữa, tôi ra ngoài làm việc trước."

"Vâng, ok."

Huyên nhi cầm văn kiện bỏ vào ngăn kéo, còn bày ra bộ dáng ông chủ nhỏ, chỉ là chờ người rời đi, chân liền đạp xuống đất, nhảy lên ghế xoay vài vòng.

Vì buồn chán, Huyên nhi cuối cùng vẫn mở ngăn kéo, lấy văn kiện kia ra, vốn định nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì, không nghĩ tới lại bị cậu phát hiện một chuyện kích động lòng người.

Năm nay tổ chức lễ Nguyên Tiêu thật lớn a, còn mời một ca sĩ nổi tiếng trong nước đến hát, hơn nữa còn là ngôi sao cậu thần tượng. Phía trên chính là chi tiết biểu diễn tối nay, Huyên nhi hưng phấn đến phát điên, cho tới tận bây giờ cậu chưa từng gặp qua người thật a. Không biết đêm nay dưới lầu có giống như mở buổi hòa nhạc?

Cậu đem tất cả chuyện khác đều bỏ lại sau đầu, khép tập tài liệu bỏ vào ngăn kéo, liền cầm ống nghe trên bàn, một cú điện thoại gọi đến phòng làm việc của anh Thần Tịch.

Tiếng chuông điện thoại bất thình lình khiến Diệp Thần Tĩnh có chút khó xử, cậu cho rằng, có thể gọi điện thoại tới văn phòng nhất định là tìm anh trai, nhưng cậu còn chưa thử thay anh trai nhận điện thoại a. Tiếng chuông dồn dập khiến cậu có chút bực bội, do dự thật lâu, cuối cùng vào lúc thanh âm sắp ngừng lại, cậu mới căng thẳng bắt máy.

"Alo?"

"Sao lâu như vậy mới bắt máy? Sao thế hả?"

Thanh âm không kiên nhẫn của Huyên nhi vang lên trong ống nghe, trong đầu Diệp Thần Tĩnh đầy nghi hoặc.

"Chí Huyên sao? Sao có thể gọi đến đây được chứ?"

"Tôi đang ở phòng làm việc của anh trai tôi. Này, tôi nói với cậu một chuyện..."

Huyên nhi hưng phấn đem toàn bộ câu chuyện nói với Diệp Thần Tĩnh, hơn nữa hai đứa nhỏ này còn đang buôn chuyện qua điện thoại a.

____________
7/7/2023.

candiusvioleta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top