Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu Phong lăn qua lăn lại cả đêm rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Ở văn phòng bên ngoài, Mục Chí Lạc cùng Diệp Thần Tịch đang tỉ mỉ cân nhắc về một loạt chuyện phát sinh tối nay, ngoại trừ đau lòng Thiếu Phong ra, hai người đều cảm thấy vấn đề cũng không quá phức tạp, xã hội hiện tại lòng người đổi thay nhanh chóng mặt, những chuyện này bọn họ sớm đã quen thuộc. Có bao nhiêu người có thể làm được không thiên vị, lại có mấy con đường không xóc nảy, dù là như vậy đen trắng lẫn lộn thì bọn họ cũng chỉ muốn cùng em trai mình vững vàng mà đi.

Trà trên mặt bàn đã được đổi vài lần, Mục Chí Lạc lần thứ hai cầm lên uống một ngụm, sau đó cầm lấy hợp đồng bị anh ném trên mặt đất đi vào phòng giám sát, Diệp Thần Tịch biết đêm nay Mục Chí Lạc không có cách nào ngủ được, nhìn bóng dáng bạn tốt vì bận rộn mà có chút mệt mỏi, anh nhẹ nhàng lắc đầu.

Cửa phòng làm việc bị đóng lại, Diệp Thần Tịch vẫn ngồi trên sô pha suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt anh nhìn chằm chằm một điểm ở xa, trong ánh mắt yên tĩnh như nước, thẳng đến khi trà trong tay đều nguội lạnh, anh mới đứng lên đi vào phòng nghỉ ngơi.

Đôi môi Thiếu Phong đang ngủ say tái nhợt như tờ giấy, nhiệt độ trong phòng nghỉ ngơi ấm áp, trên người chỉ có đắp một lớp chăn mỏng, Diệp Thần Tịch nhẹ nhàng vén chăn lên đặt ở cuối giường, khom lưng muốn ôm người lên, lúc này Thiếu Phong lại mở mắt, nhìn anh Tịch trước mắt nói.

"Anh Tịch, thực xin lỗi."

Diệp Thần Tịch dừng động tác, vài giây sau lại tiếp tục.

"Những chuyện này ngày mai chúng ta nói sau, đứng lên, anh Tịch dẫn em về nhà nghỉ ngơi. "

Thiếu Phong theo sức mạnh của anh Tịch chậm rãi đứng dậy, nhưng bất luận cẩn thận như thế nào, động một chút đau đớn liền không ngừng tập kích, hắn cau mày kêu lên, cảm giác đau đớn làm cho cả người hắn đều mơ hồ, thẳng đến khi anh Tịch cõng lên hắn mới tỉnh táo được một chút, hắn quay đầu nhìn bốn phía muốn nói gì nhưng không lên tiếng, đợi đến khi ra khỏi phòng làm việc vẫn trống rỗng, rốt cục nhịn không được chột dạ hỏi.

"Anh Lạc đâu? "

Diệp Thần Tịch tạm dừng bước chân, quay đầu nói với hắn.

"Anh Lạc của em hiện tại không rảnh, yên tâm nghỉ ngơi đi, tất cả vấn đề ngày mai chúng ta sẽ nói sau. "

Nửa đêm, thanh âm Diệp Thần Tịch dị thường nhu hòa, chỉ là một câu đơn giản như vậy, liền đem tâm tư bất an của Thiếu Phong xoa dịu. Giờ phút này, Thiếu Phong im lặng nằm sấp trên lưng anh Tịch không lên tiếng nữa, bước chân anh Tịch vững vàng, không nỡ làm động vết thương trên người hắn nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng mơ hồ, mí mắt càng ngày càng nặng.

Sau đó lên xe xuống xe Thiếu Phong đều ở trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, hắn thật sự là quá mệt mỏi, ở trong cái lồng khổng lồ này, cần rất nhiều sự nỗ lực mới có được chỗ đứng, hơi có chút sơ sẩy liền sẽ không còn chỗ dừng chân.

Chỉ là, cũng may có các anh, vô luận khó khăn thế nào hắn cũng sẽ không lùi bước, khóe miệng Thiếu Phong nhếch lên, hình ảnh trong đầu không biết là thật hay là mộng, hắn có thể cảm giác được anh Tịch ôm hắn nhẹ nhàng đặt ở trên giường, ánh mắt hắn hơi mở ra một khe nhỏ, nhìn thấy sự trang trí nơi này đều khác với phòng mình, nhưng hắn lười đi hỏi nơi này là nơi nào, cứ để mặc cho anh Tịch an bày. Ở trên chiếc giường xa lạ lại quen thuộc này an ổn ngủ say.

Trong một căn phòng khác, Diệp Thần Tĩnh hô hấp đều đều, đèn đầu giường mờ ảo chiếu lên khuôn mặt ngủ ngọt ngào của cậu, Diệp Thần Tịch đứng trước giường em trai, đặt tay nhẹ nhàng lên trán em thử một chút, thấy không còn nóng nữa mới yên lòng, kéo chăn lên trên cho em rồi đi ra ngoài.

Vừa tỉnh lại, trời đã sáng, Thiếu Phong nằm sấp trên giường di chuyển thân thể muốn đứng lên, một giây sau hắn liền phải nắm chặt tay lại vì phía sau trong nháy mắt quá đau đớn, trong lúc nhất thời hắn không dám dùng sức nữa, đợi sau khi bình tĩnh được một lúc, hắn mới bắt đầu nhận ra khung cảnh này thì ra là nhà anh Tịch, trách không được tối hôm qua sẽ có một cảm giác quen thuộc, hắn đã lâu không ở trong phòng này, lúc trước còn ở 'Mị quyển', mỗi lần đến đây ăn cơm anh Tịch đều sẽ để hắn ở lại qua đêm, trong tủ quần áo màu trắng kia còn có quần áo của hắn nữa...

Tiếng mở cửa đột nhiên kéo suy nghĩ của Thiếu Phong trở về lại vô tình ảnh hưởng đến vết thương phía sau, đau đến nhíu mày.

"A~ anh Tịch."

Diệp Thần Tịch đi vào, đặt hai ống thuốc mỡ cùng một cái chén gốm sứ trắng lên tủ đầu giường, sau đó xốc chăn lên trên người Thiếu Phong nhẹ nhàng kéo quần ngủ của hắn xuống, nhìn thấy thương phía sau Thiếu Phong, Diệp Thần Tịch cũng không có kinh ngạc, chỉ thản nhiên nói một câu.

"Nên đánh."

Thiếu Phong vùi khuôn mặt ửng đỏ giữa hai cánh tay, thân thể hắn lập tức bị vây trong trạng thái căng thẳng, mà Diệp Thần Tịch cũng chậm rãi cầm lấy đồ trên tủ đầu giường, đem hai ống thuốc mỡ kia vắt vào trong chén trộn lẫn với nhau..

Thiếu Phong bị phơi mông ở một bên mặt càng ngày càng nóng, cảm thấy tại sao thời gian trôi cứ chậm như vậy, hắn thật sự nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh Tịch ở một bên, nhưng mà Diệp Thần Tịch vừa vặn xoay người lại nhìn hắn, thiếu phong bối rối dời ánh mắt đi nơi khác, xấu hổ kêu.

"Anh Tịch."

"Tối qua đã học được gì? Em có biết em đã làm sai rồi không?"

Diệp Thần Tịch bưng thuốc mỡ đã điều chỉnh đi tới phía sau Thiếu Phong, một bên hỏi người đang khẩn trương nằm sấp trên giường, một bên bình tĩnh đem thuốc mỡ bôi lên những vết sưng phía sau hắn..

"Ừm~"

Thuốc mỡ lạnh lẽo vừa được bôi vào, hắn liền bất giác run lên một chút, nhưng mà rất nhanh lực chú ý của hắn liền tập trung vào câu hỏi của anh Tịch, hai hàng lông mày hắn gắt gao nhíu lại cùng một chỗ, thanh âm nói chuyện lộ ra một tia bi thương không dễ phát giác.

"Anh Tịch, tối hôm qua là Thiếu Phong bởi vì chuyện riêng tư nên đã uống nhiều, sau đó còn đi ký hợp đồng với nhà rượu, bởi vì sơ suất mà bị người ta gài bẫy, còn nói mấy lời không nên nói chọc giận anh Lạc, anh Tịch, a ~"

Diệp Thần Tịch nghe lời này trên tay xoa vết thương trên tay đột nhiên tăng thêm lực, chỉ là ngữ khí vẫn như cũ,

"Biết sai rồi không?"

"Thiếu Phong biết sai rồi."

Thiếu Phong thở hổn hển trả lời, mồ hôi lạnh từ trên ngực anh ấy chảy xuống, câu xin lỗi kia chỉ có thể yên lặng nói với anh Tịch ở trong lòng.

"Mấy ngày này suy nghĩ lại thật kỹ, sau khi bị thương xong liền trở về thăm em trai một chút, anh Tịch cho em nghỉ một tuần."

Diệp Thần Tịch buông bát xuống, rút một tờ khăn giấy lau tay rồi kéo quần lên cho Thiếu Phong.

"Nhưng mà..."

"Thiếu Phong, ở chỗ anh Lạc của em không nghe lời sẽ như thế nào?"

"..."

Thiếu Phong nhất thời nghẹn lời, câu hỏi này của anh Tịch khiến hắn khó có thể mở miệng.

"Nghe lời, công việc chỉ là thứ hai, cơ thể và gia đình là mới là cái quan trọng nhất."

Diệp Thần Tịch vỗ vỗ bả vai Thiếu Phong, sau đó bưng chén nhỏ đi ra ngoài.

Thiếu Phong nhìn bóng lưng anh Tịch mặt mày ủ rũ, đợi cửa bị đóng lại, hắn lại tiếp tục lơ đễnh nhìn quanh tất cả mọi thứ trong phòng này.

Mấy ngày nay Thiếu Phong vẫn ở chỗ anh Tịch, vết thương phía sau của hắn đã tốt hơn không ít, chỉ là đụng phải vẫn sẽ đau. Anh Tịch đi sớm về muộn, hắn lại ở nhà không có việc gì làm, mỗi ngày ngoại trừ nằm sấp trên giường ra thì là cùng Thần Tĩnh nói chuyện phiếm, nhìn điện thoại di động, luôn mong có thể nhanh chóng trở lại 'Mị quyển' giúp chia sẻ một ít công việc, nhưng anh Tịch chính là không cho.

Chuyện Huyên nhi trộm vào sàn nhảy bị anh trai đánh một trận cũng trì hoãn mấy ngày, Diệp Thần Tĩnh chẳng những bị phạt mà còn phát sốt, hai đứa nhỏ đều không thể đúng giờ trở về trường vào ngày khai giảng, nhưng hiện tại Huyên nhi lại có thể chạy có thể nhảy, khôi phục sức sống quen thuộc của mình.

Mục Chí Lạc cầm một lọ thuốc trắng Vân Nam đi vào phòng em trai, vừa mở cửa đã thấy cậu xoay người rời giường, cảnh giác nhìn chằm chằm mình.

Mấy ngày nay Huyên nhi bị anh hai xoa vết thương làm cho sợ hãi, cậu tinh mắt nhìn thấy thuốc trên tay anh trong lòng liền co rút, cậu kéo chăn trên người mình ném ở một bên, giày còn chưa mang liền xuống giường chạy đến một góc phòng khác.

"Làm gì vậy? Lại đây uống thuốc rồi ngày mai đi học."

Mục Chí Lạc đứng ở giữa phòng nhìn cậu, chờ cậu tự mình đi lại.

Nhưng Huyên nhi lại đau khổ, sợ hãi nhìn chằm chằm anh không di chuyển nửa bước.

"Anh~ em khoẻ rồi, không cần bôi thuốc."

"Nào, đây chỉ là bình xịt, tiêu sưng, sẽ không để lại vết bầm tím, phun lên là được, không cần xoa."

Mục Chí Lạc nhìn bộ dáng chống cự của em trai cũng đau lòng, tuy nói tốt rồi, nhưng ngày mai trở về trường phải ngồi một ngày, vết bầm tím trên cơ hoành còn chưa hoàn toàn tản đi, sợ cậu ngồi lâu chịu không nổi.
Huyên nhi nhìn thuốc trong tay anh, nhưng vẫn sợ hãi, hai tay sau lưng kề sát tường không chịu đi qua.

"Anh, em không phun thuốc, em tốt rồi~"

"Nhanh lên."

Sự kiên nhẫn của Mục Chí Lạc bị em trai làm cho mất hết, đồng hồ báo thức nhỏ trên tủ đầu giường đã chỉ vào mười một giờ, đêm như vậy nhìn em trai còn đang lắc đầu hắn lại càng không kiên nhẫn.

"Lại đây!"

Một tiếng rống này khiến Huyên nhi sợ tới mức run lên, Huyên nhi đành phải rơi nước mắt đi tới trước mặt anh hai, hai chân trần, áo ngủ rộng thùng thình khoác lên người làm lộ dáng người nhỏ gầy, hơn nữa bộ dáng ủy khuất kia càng đáng thương.

Mục Chí Lạc lại hung hăng trừng mắt nhìn em trai một cái, đưa tay kéo người qua, cởi quần liền xịt thuốc lên mông cậu mang theo vết bầm tím nhàn nhạt, chờ khô xong mới xách quần cho cậu, buông người trong ngực ra liền xoay người vào phòng vệ sinh rửa tay.

Huyên nhi hơi níu kéo thân thể đứng tại chỗ, nước mắt còn chưa khô, tuy rằng thật sự không xoa, nhưng vẫn cảm thấy ủy khuất, bị đai lưng kia đánh thật sự rất đau, còn phải mỗi ngày xoa xoa vết thương, anh hai còn hung dữ với mình... lúc này rất nhiều lý do đều trở thành nguồn ủy khuất của cậu, nghĩ một chút cũng khó chịu.

"Không dứt phải không? Lại khóc lập tức lấy dây mây đến đánh!"

Mục Chí Lạc đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy em trai còn đang giận dỗi tức giận liền bùng lên lại, anh cảm thấy tính tình em trai này rất lớn, càng ngày càng cố tình gây sự.

Huyên nhi cắn môi mình, nhưng nước mắt vẫn không khống chế được, cậu dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng anh, mà nước mắt càng chảy càng mãnh liệt, biểu thị trong lòng cậu không vui.

Mục Chí Lạc không nói hai lời liền đi ra ngoài, lúc trở về trong tay quả nhiên có thêm một cây mây, vừa mắng vừa bước nhanh đến bên cạnh cậu.

"Anh muốn nhìn xem em khóc cái gì, phun thuốc cho em cũng không phải bắt em chịu đánh."

"Hức..huhu...."

Huyên nhi uất ức khóc, đánh cũng không nhúc nhích một chút nào.

"Ngày mai không muốn đi học phải không? Ở nhà có thoải mái hơn đúng không? Vậy lại đây, anh cho em nằm sấp thêm 2 ngày nữa."

Mục Chí Lạc kéo quần áo cậu, kéo cậu đến trước giường, ngoại trừ đánh một trận, hắn vẫn còn có biện pháp khác có thể khiến em trai nghe lời.

"Đến đây, cởi quần ra, nằm sấp bên cạnh."

"Hức..hức.."

Huyên nhi tự nhiên là rất sợ, mông vừa mới bôi thuốc, lần trước đánh còn chưa lành đâu.

"Cởi quần a, không phải là tìm đánh sao?"

Mục Chí Lạc đứng bên cạnh em trai dùng dây mây chọc cậu, cũng không thật sự muốn đánh, chỉ muốn trị tính tình này của cậu.

"Ưm...không có."

Huyên nhi cắt lời, rốt cuộc vẫn không dám khiêu chiến với anh, cũng sợ đụng chạm đến điểm mấu chốt của anh.

"Không có gì?"

"Không có tìm đánh."

"Vậy em khóc cái gì? Anh nói em có nghe không?"

Mục Chí Lạc ngồi trên giường, kéo tay cậu một chút để cho cậu đối mặt với anh.

"Bôi thuốc đau."

Giờ phút này Huyên nhi chỉ đành, ngượng ngùng nói lời trong lòng là bôi thuốc đau.

Những lời này ngược lại khiến Mục Chí Lạc cười thầm, liền phun thuốc lên, đứa nhỏ này là quên đêm nay không xoa thương đi, Mục Chí Lạc biết em trai mình ủy khuất, nhưng chính là không thể nuông chiều tính tình này của cậu, hiện tại nhìn em trai nghe lời cũng không làm khó dễ nữa.

"Đi rửa mặt lại đây. "

Huyên nhi gật gật đầu đi vào phòng vệ sinh, đi ra thấy anh hai đã dẹp dây mây đi cậu lúc này mới an tâm một chút, tăng nhanh bước chân trở lại trước mặt anh.

"Em xem bây giờ đã là mấy giờ rồi? Còn giận dỗi như vậy."

Mục Chí Lạc chỉ đồng hồ, sau đó đứng lên kéo em trai lên giường, nhìn cậu nằm xuống đắp chăn cho cậu rồi ngồi xuống bên giường.

Đôi mắt đỏ hồng của Huyên nhi nhìn anh hai ngồi ở bên giường, ủy khuất trong lòng giảm đi không ít, Mục Chí Lạc đưa tay xoa lông mày em trai dỗ dành.

"Mau ngủ đi."

Mãi cho đến khi em trai ngủ mới rời đi.

__________
16/06/2024.

Hơn nửa năm mới ra 1 chap, tui thấy tui cũng lặn quá lâu rồi🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top