Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyên nhi nằm trên giường buồn chán nhìn chằm chằm trần nhà, buổi trưa anh hai còn đồng ý với cậu sẽ rất nhanh trở về, nhưng đến chạng vạng, lại một cuộc điện thoại gọi tới nói sẽ về muộn một chút, trễ mười giờ tối rồi vẫn chưa thấy người về.

Huyên nhi rầu rĩ với lấy điện thoại di động trên đầu giường, mở wechat ra, một tin tức bắt mắt đập vào mắt "Em trai ông chủ 'Mị quyển' bị bắt cóc, anh trai thông minh cứu em trai."

Huyên nhi nhíu mày, mình còn ở nhà, như vậy em trai của ông chủ "Mị Quyển" này chính là Thần Tĩnh, Huyên nhi lập tức chấn động, rời khỏi wechat gọi điện thoại cho Diệp Thần Tĩnh, biết chuyện lòng Huyên nhi hỗn loạn, không thể bình tĩnh được, tiệm net đều bị đập, không biết anh trai nhà mình như thế nào, nhìn vết thương trên đùi, vẫn là giãy dụa đứng dậy.

Tầng bốn của Mị quyển đã được sửa sang lại, các tầng khác vẫn hoạt động như bình thường, Mục Chí Lạc ngồi ở trước bàn làm việc, hết sức chăm chú nhìn máy tính, hắn đang tra thử tư liệu của những vị khách đã đến hôm nay , sau đó sẽ phái người đi hỏi thăm, hơn nữa còn bồi thường thích hợp, tuy rằng không có người bị thương, nhưng xảy ra chuyện như vậy mọi người khó tránh khỏi đối với 'Mị Quyển' mà sinh ra khúc mắc, mục đích làm như vậy là để làm yên lòng khách, ngày hôm nay Mục Chí Lạc xử lý vấn đề thỏa đáng , lúc sắp kết thúc công việc một thanh âm quen thuộc xông vào màng nhĩ của hắn.

"Anh hai.."

Mục Chí Lạc ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy nhóc con chết tiệt kia đang đi về phía mình, đau lòng cùng tức giận cũng theo đó tăng lên.

"Buổi tối không ở nhà mà chạy tới đây làm gì! Đến đánh nhau! Hả?"

Mục Chí Lạc nói mấy câu liền khiến Huyên nhi đỏ mắt, ngơ ngác đứng trước mặt anh không trả lời.

"Mấy giờ rồi? Nói em em còn ủy khuất?"

Mục Chí Lạc đứng dậy khóa cửa phòng làm việc, sau đó tìm ra một ống thuốc mỡ trong ngăn kéo, ôm em trai ngồi xuống sô pha đối diện bàn làm việc, cởi quần dài của cậu ra nhẹ nhàng thoa thuốc.

"Nơi này rất loạn, sau này ban đêm ít đến một chút, nếu muốn tìm anh liền gọi điện thoại, em không cần lo lắng, anh còn chưa nuôi lớn tên nhóc nhà em, còn chưa thấy em có tiền đồ, anh sẽ không để cho mình xảy ra chuyện."

Mục Chí Lạc vừa nói vừa bôi thuốc cho cậu, những sủng ái kia đều theo thuốc mỡ xoa vào trong vết thương của Huyên nhi, Huyên nhi trong lúc nhất thời cảm giác không còn đau nữa, thì ra anh của cậu đều biết, biết mình là vì lo lắng mà đến, khóe miệng bất giác giương lên, an tâm thoải mái ngồi ở trên đùi anh trai, bôi thuốc xong còn không chịu đứng lên.

"Anh ~ ôm. "

Mục Chí Lạc vỗ nhẹ em trai một cái cười mắng.

"Đã gần một mét bảy rồi, còn không biết xấu hổ để anh ôm, ôm đến bao lâu đây? Em không xấu hổ sao?"

Huyên nhi không để tâm lời nói của anh hai, giống như ngồi không nỗi mà tựa người vào trong ngực anh.

Thiếu Phong nằm sấp trong phòng vẫn không ngủ, nghe anh Lạc nói trong lòng khó chịu không ngừng, chuyện hôm nay mình không giúp gì được, đều là anh Lạc xử lý, nhìn ánh sáng yếu ớt lộ ra dưới khe cửa, lòng áy náy của hắn chậm rãi chuyển thành kiên định.

Thiếu Phong một đêm không ngủ, tất cả những gì phát sinh tối hôm qua hắn đều biết rõ ràng, nằm sấp trên giường, nhìn ngọn đèn bàn màu vàng sậm ở đầu giường, hắn lại nhớ tới cái ôm của anh đêm qua. Đêm qua là anh Lạc bế hắn từ văn phòng lên xe, về đến nhà lại ôm hắn về phòng, cái ôm kia quá ấm áp, thúc đẩy hắn nhớ lại hết lần này đến lần khác, không muốn quên.

Theo bình minh đến, bầu trời bên ngoài chậm rãi sáng lên, giữa rèm cửa sổ lộ ra một khe hở, ánh sáng xuyên thấu vào trong phòng cắt đứt suy nghĩ của Thiếu Phong.

Thiếu Phong chậm rãi chống người lên, đau đớn phía sau khiến hắn dù vào buổi sáng mát mẻ vẫn rơi một giọt mồ hôi, cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, nhìn đồng hồ liền gian nan bò dậy.

Mục Chí Lạc hôm nay thức dậy sớm hơn bình thường, trên người hai đứa nhỏ trong nhà đều có vết thương, sáu giờ hắn liền gọi điện thoại cho quản lý khách sạn của mình, phân phó họ bảo phòng bếp nấu một ít cháo nhỏ dinh dưỡng thanh đạm, bảy giờ liền tự mình xuất phát đi lấy, thuận tiện mua một ít thuốc mỡ hoạt huyết hóa ứ nghĩ trở về sẽ xoa vết thương cho Thiếu Phong.

Nhưng khi anh xách theo một túi đồ đi vào phòng Thiếu Phong, bên trong lại trống rỗng, chỉ có chăn xếp gọn gàng trên giường.

Mục Chí Lạc nghi hoặc đi tới phòng em trai, em trai trên giường còn đang ngủ say, nhẹ nhàng đặt cháo lên tủ đầu giường, liền lặng lẽ đi ra ngoài.

Cả gian phòng đều không có bóng người của Thiếu Phong, Mục Chí Lạc cầm điện thoại di động ấn số của Thiếu Phong nhưng không gọi, cúi đầu duy trì một động tác không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên, Mục Chí Lạc nhét điện thoại di động vào trong túi, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà liền ra cửa, anh đã biết Thiếu Phong ở đâu, khóe miệng nhếch lên, nụ cười tà tiếu kia lại mang theo chút tức giận.

Lầu bốn của mị quyển, máy tính mới chất đống ở hành lang cũng không còn, vừa định đi vào, quản lý lầu bốn-Tiểu Ngụy đã từ bên trong đi ra.

"Anh Lạc."

"Ừm, bắt đầu sớm như vậy? Ai ở bên trong?"

"Anh Lạc, là anh Phong ở bên trong, anh ấy tới rất sớm phân phó, tận lực hôm nay làm tốt chuyện này."

Quả nhiên ở đây, Mục Chí Lạc không đi vào nữa, xoay người đi hai bước mới nói.

"Bảo cậu ta đến phòng làm việc của tôi."

Thanh âm lạnh như băng kia làm cho nhân viên dưới tay anh đều kinh hãi.

Thiếu Phong không ngờ anh Lạc lại đến sớm như vậy, lấy điện thoại di động ra nhìn, còn chưa tới 8 giờ, trong lòng lập tức thấp thỏm, nhìn lướt qua người đang làm việc chung quanh, âm thầm cắn thịt mềm trong môi, vững vàng đi ra ngoài.

Giữa tầng bốn và tầng năm không tính là xa, nếu như không tính đi thang máy, đi thang bộ cũng không xa lắm. Nhưng một đoạn ngắn ngủi này, cũng làm cho Thiếu Phong đổ đầy mồ hôi, đứng ở ngoài cửa văn phòng anh, chậm một hồi lâu mới dám gõ cửa.

"Anh Lạc, anh tìm em?"

Nghe được tiếng "Tiến vào", Thiếu Phong hiện tại đang đứng ở trước mặt Mục Chí Lạc, hắn vốn chột dạ giờ phút này lại càng khẩn trương, sau khi tiến vào ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt đất phía trước, không dám cùng anh nhìn nhau.

Mục Chí Lạc đánh giá Thiếu Phong từ trên xuống dưới, gương mặt tiều tụy kia làm cho hắn tức giận cười ngược lại.

"Tới đây làm gì?"

Trong lòng Thiếu Phong run lên một chút, câu hỏi của Mục Chí Lạc khiến hắn bất giác sợ hãi, ngực đập thình thịch, ngay cả câu trả lời cũng có chút không được tự nhiên.

"Anh Lạc, em đến xem tiệm net trang trí như thế nào, bảo bọn họ sớm bắt đầu công việc, nhanh chóng làm xong nhanh chóng mở cửa."

Nhiều nhân viên tận tâm, vốn những lời này có thể nói thẳng thắn, nhưng Thiếu Phong lại nói với trạng thái không đủ sức lực như vậy, vốn làm như vậy có thể được khen ngợi, nhưng Mục Chí Lạc lại nổi trận lôi đình.

"Anh nói mấy ngày nay để em ở nhà dưỡng thương thật tốt,  không nghe có phải không?"

"Anh Lạc, vết thương của Thiếu Phong không có gì đáng ngại, có thể đi làm."

Mục Chí Lạc gật gật đầu, cũng không biết động tác này là có ý gì, tức giận? Bất quá lời nói tiếp theo của anh một chút gợn sóng cũng không có, ngữ khí bình tĩnh làm cho người ta nghe càng lo lắng.

"Nơi này không cần cậu, về đi. "

Thiếu Phong ngây ngẩn cả người, hắn phản ứng không lại, cái gì gọi là nơi này không cần cậu? điều đó có nghĩa là gì? Bị đình chỉ? Sa thải? Những từ ngữ hắn có thể nghĩ đến đều từng cái từng cái một đánh vào trái tim hắn, cái loại đau này so với anh đánh đau đớn hơn nhiều.

Mục Chí Lạc thật vất vả mới đè nén được hỏa khí lại lan tràn, đứa nhỏ này còn muốn cứng rắn chống đỡ đến khi nào, không đau không mệt? Bất quá Mục Chí Lạc vẫn sợ đem đứa nhóc còn đang mang thương tích này đánh hỏng, liền một lần nữa nhắc nhở.

"Còn không đi!"

Thiếu Phong lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong ánh mắt kia không nỡ chỉ có chính hắn biết.

"Dạ."

Rời khỏi phòng làm việc của Mục Chí Lạc, Thiếu Phong như thất hồn lạc phách đi trên hành lang, nhìn thấy anh Tịch đi tới trước mặt, trong lòng đau đớn lại nhiều hơn vài phần, anh Tịch, tạm biệt, cảm ơn anh đối tốt với em, cảm ơn các anh chịu cực nhiều năm như vậy, cảm ơn...

Diệp Thần Tịch thấy Thiếu Phong cũng tức giận, đánh thế nào cũng không sợ.

"Thiếu Phong, sao lại ở đây? Trên người có vết thương còn không biết nghỉ ngơi thật tốt, chưa từng nói với em thân thể quan trọng nhất sao? Nếu không đau thì thì anh Tịch đây có thể cho em một trận nữa, còn chưa mắng em, tình cảnh nguy hiểm gì cũng dám đi, càng ngày càng không hiểu chuyện a, lần này anh Lạc phạt phải nhớ kỹ giáo huấn, nghe không?"

Nghe anh Tịch dịu dàng răn dạy, Thiếu Phong có chút nghẹn ngào, hắn rất muốn nói với anh Tịch, anh Lạc nói nơi này không cần hắn nữa, bảo hắn ấy trở về, bây giờ hắn rất muốn nhào lên ôm lấy anh Tịch, nói hắn muốn ở lại, nhưng cuối cùng hắn ấy không có dũng khí, miễn cưỡng nở một nụ cười, chỉ trả lời một câu là 'Dạ biết'.

Diệp Thần Tịch vỗ vỗ vai Thiếu Phong, cho rằng hắn bị Mục Chí Lạc mắng nên mới sa sút như vậy, lại nói với hắn vài câu, để trợ lý của mình đưa hắn trở về. Giờ phút này, không ai biết trong lòng Thiếu Phong vì sao mà khổ sở.

Bầu trời tháng chín cao mà trong vắt, mây trắng như vẩy cá sắp xếp từng mảnh, mặt trời xuyên thấu qua khe hở chiếu xuống, ánh sáng rơi trên mặt đất từng chút từng đợt, Thiếu Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời xanh mây trắng, nhưng nhìn thấy lại là vô tận thê lương.

"Anh Thiếu phong, anh đi đâu thế? Em cũng muốn đi."

Huyên nhi trên lầu thò đầu ra cửa sổ, gọi Thiếu Phong còn chưa đi xa. Chân Thiếu Phong đi chậm lại, ánh mắt theo tiếng gọi của cậu nhìn lại, gương mặt ngây thơ của Huyên nhi tràn đầy sức sống, giờ phút này, cho dù trong lòng hắn đang khổ sở cũng không tự chủ được mà tươi cười.

"Huyên nhi, anh Thiếu Phong có việc phải làm, dẫn em đi ra ngoài anh hai em sẽ khấu trừ tiền lương của anh mất."

"Hả? Vậy, vậy em không đi nữa, nhưng mà anh là đang sợ anh hai em khấu trừ tiền lương của anh chứ không phải sợ bị anh ấy giáo huấn sao?"

Huyên nhi nghịch ngợm nháy mắt với Thiếu Phong, sau đó thè lưỡi biến mất ở cửa sổ, Thiếu Phong sửng sốt một chút, lập tức tươi cười trên mặt trở nên chua xót, bước tiếp theo so với vừa rồi càng nặng nề hơn.

Hai ngày nay sự tình đặc biệt nhiều, bất quá Mục Chí Lạc buổi trưa vẫn tranh thủ thời gian trở về một chuyến, âm nhạc trong phòng Huyên nhi vang lên ầm ĩ Mục Chí Lạc trực tiếp đi đến phòng Thiếu Phong, mở cửa, vốn tưởng rằng đứa nhỏ kia sẽ an ổn nằm sấp ở bên trong, nhưng sự thật là lại một lần nữa không thấy bóng người, Mục Chí Lạc đi vào, trên mặt bàn đặt hai cái chìa khóa, một là cửa chính trong nhà, cái kia là chìa khóa xe, mà chiếc xe kia chính là anh mua cho Thiếu Phong lái.

Nhìn thấy vậy, Mục Chí Lạc đã tự hỏi vì sao thằng nhóc này không ở nhà, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Thiếu Phong, cũng may tên nhóc này biết điều bắt máy.

"Ở đâu?"

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại tràn đầy lửa giận, Thiếu Phong bên kia chỉ nghe thanh âm liền biết anh Lạc hiện tại tức giận đến mức nào, nhưng hắn lại không biết đó chính là bởi vì hắn.

"Anh Lạc, em ở trạm xe buýt, em..."

"Ở yên đó cho anh, lát nữa liền biết chính mình sai cái gì!"

Mục Chí Lạc cúp điện thoại liền vội vàng đi ra ngoài, ngay cả em trai nhà mình cũng không thèm liếc mắt một cái.

Thiếu Phong cầm vé xe trong tay, trong đám người hắn cô độc như vậy, một cái ba lô không lớn, mang theo tất cả tình cảm của hắn, có lẽ đó là người bạn duy nhất của hắn, bỏ điện thoại di động vào trong túi, giống như tất cả mọi người, chờ đợi suy nghĩ trong lòng hắn, chờ đợi hy vọng của hắn.

Thiếu Phong không tính là rời khỏi nhà đi thôi, nơi đó cũng không phải nhà của hắn chỉ là hắn hiểu lầm ý tứ của Mục Chí Lạc, không muốn gây thêm phiền toái cho anh, cuộn tròn cút đi mà thôi.

Mục Chí Lạc chen vào trong đám người liếc mắt một cái liền thấy Thiếu Phong, cỗ lửa giận kia cũng theo đó phun ra, hai ba bước đi tới trước mặt thằng nhóc kia, khắc chế xúc động tát hắn tại chỗ, chỉ phẫn nộ nói một chữ.

"Đi!"

Thiếu Phong cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chờ hắn phản ứng lại Mục Chí Lạc đã đi vài bước, vội vàng đuổi theo, trong lòng nghĩ có phải mình ở 'Mị Quyển' chỗ nào còn chưa làm tốt hay không, bất luận như thế nào hắn vẫn hy vọng có thể trở lại 'Mị Quyển', cho dù là lưu lại ngắn ngủi cũng được.

Trong lòng nghĩ như vậy, Thiếu Phong cũng không màng không khí trong xe, thẳng đến khi xe dừng ở cửa" Mị Quyển", Thiếu Phong mới phục hồi tinh thần lại, vụng trộm nhìn về phía anh Lạc, lại vừa vặn đối diện với tầm mắt của anh, trong lúc nhất thời Thiếu Phong ngay cả động cũng không dám động, đợi sau khi anh xuống xe, mình mới chạy đuổi theo.

Dọc theo đường đi Mục Chí Lạc đi rất nhanh, Thiếu Phong ở phía sau vất vả chạy theo, vết thương trên người bị mồ hôi rích đến đau đớn, hơn nữa động tác lớn liên luỵ vết thương khiến Thiếu Phong khó có thể chịu đựng.

Mục Chí Lạc hôm nay xem như bị Thiếu Phong chọc giận, anh không biết trong đầu đứa nhóc này làm sao lại có nhiều ý nghĩ thiên kỳ bách quái như vậy, ở bên cạnh mình đã bốn năm, quả thực ngay cả Thần Tĩnh càng kém hơn, thật sự là càng lớn suy nghĩ lại càng trẻ con.

Mục Chí Lạc bước nhanh về phía trước, trong hành lang lầu năm vang lên tiếng bước chân trầm ổn của anh, đi ngang qua một người đang quét dọn vệ sinh, anh đột nhiên dừng bước, Thiếu Phong phía sau cũng dừng lại theo.

"Cái này mượn tôi dùng một chút."

Mục Chí Lạc đưa tay chỉ chổi trong tay người đó nói, người lao công kia cũng vội vàng đưa chổi qua, trên mặt nở nụ cười, còn muốn hỏi một chút ông chủ có cái gì cần giúp gì hay không, ông chủ lại đã xoay người đi về phía trước, Thiếu Phong liếc mắt một cái lại nhìn vẻ mặt bất ngờ của cô lao công cúi đầu che dấu sự quẫn bách của mình, làm bộ như không có việc gì xảy ra nhưng hắn biết anh Lạc muốn lấy cây chổi kia cũng không phải để quét sàn nhà.

Quả nhiên, Mục Chí Lạc mở cửa phòng làm việc ra, liền kéo Thiếu Phong phía sau tiến vào, đóng cửa lại, kéo ba lô trên vai hắn ném lên sô pha, liên tiếp một loạt động tác, Thiếu Phong một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có, chao đảo người, vịn tường mới đứng vững.

Mục Chí Lạc tiếp tục một cước đạp gãy đầu chổi, đá văng đầu chổi vô dụng, vung chuôi gỗ trong tay quất vào đùi Thiếu Phong một cái.

Chát...

"Ách~"

Thiếu Phong bị đánh dán vào tường, cả chân đều đau đớn.

"Anh..."

"Đến đây, hai tay chống lên mặt bàn."

Mục Chí Lạc cầm chuôi chổi gõ xuống mặt bàn, ý bảo Thiếu Phong đi qua.

Bước chân Thiếu Phong mềm nhũn, vừa động toàn thân liền đau, đi đến bên cạnh anh Lạc không khỏi đem động tác thả nhanh một chút, hai tay vững vàng chống lên mặt bàn, chờ đợi anh trách phạt.

Chát...chát...chát

"Ưm ách~"

Mục Chí Lạc đợi Thiếu Phong chống đỡ tốt, một gậy đánh vào hai cái bắp chân của hắn, đầu gối Thiếu Phong cong lên, thiếu chút nữa quỳ sụp xuống.

"Biết đau không? Tôi cho cậu về nhà nghỉ ngơi cậu nhất định phải làm cho tôi, lớn như vậy ngay cả một câu cũng không phân biệt được."

Chát...chát

Mục Chí Lạc một bộ dạng hận rèn sắt không thành thép, lực thủ hạ không khỏi tăng thêm hai phần, Thiếu Phong hai tay gắt gao chống lên mặt bàn, đầu óc cũng không kịp tiêu hóa lời răn dạy của anh, gậy đập xuống chỉ cảm giác xương cốt sắp vỡ vụn, run rẩy há miệng, lời nói ra là đứt quãng,

"Ưm... ~anh Lạc, nhẹ, Thiếu Phong, ừm ~..."

Mục Chí Lạc không cho thời gian suy nghĩ, đánh đau hẳn tự nhiên sẽ hiểu được, bằng không nói với đứa nhỏ bao nhiêu cũng nó cũng không để ý, cây chổi trong tay giơ lên lại hạ xuống, chuyên chọn đùi cùng bắp chân nhiều thịt mà xuống tay.

Đột nhiên, thanh âm mở cửa phòng vang lên, Diệp Thần Tịch đẩy cửa tiến vào, trong lúc nhất thời, động tác của mọi người đều đột nhiên dừng lại.

______________

Từ khi có bé HnNg436 edit cùng công việc nhanh gọn lẹ hơn nhiều nà😚

21/07/2022.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top