Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc mặt trời mọc từ đằng đông, những tia sáng chói lọi cắt qua lớp mây mỏng, vạn vật trên trái đất không còn chần chừ gì nữa, cùng theo bình minh đi tìm hy vọng mới.

Tháng 9 là điểm khởi đầu mới trong lĩnh vực giáo dục, gió ấm thổi nhẹ, mùa hạ bớt oi bức, mặt trời dường như không còn hằn học, những tia nắng nhấp nháy nhảy nhót trông có chút dễ thương.

Kỷ Dịch ngồi ở trong phòng học nhưng không có phần nhàn nhã dật trí, lớp 12 nhất định là áp lực. Lớp học không còn ồn ào như trước, không biết từ thời điểm nào, các bạn cùng lớp dường như có hẹn mà cùng nhau không nói một lời, toàn bộ lớp học đều nặng nề bất thường.

Kỷ Dịch tuy rằng cũng là yên lặng ngồi, nhưng tâm tư lại không để ở trên sách vở. Cậu lấy tay chống đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt tân sinh năm nhất tràn đầy nụ cười, cảm xúc mừng rỡ liếc mắt một cái liền sáng suốt.

Kỷ Dịch vô tình nhớ tới đủ loại chuyện ba năm trước, ngày đầu tiên học trung học trong lòng vô cùng hưng phấn, đối với trường học từng cọng cỏ tựa hồ đều có hứng thú cực lớn, mang theo nhiệt tình tràn đầy cùng lời thề son sắt nói "Hướng tới hạng nhất đại học X. Tiến quân!"

Thế nhưng tình cảm sau đó lại bình thản, thời gian luôn luôn mài giũa con người, người không chịu nổi vĩnh viễn không phải hào hùng mà là bình thản không có gì lạ.

Hai năm trôi qua, rung động lúc trước sớm đã đến chín tầng mây, lưu lại vẻn vẹn chỉ là một giấc mộng rỗng tuếch "Đại học X".

Trường trung học trọng điểm vừa là cái nôi sản sinh nhân tài vừa là thiên đường sa đọa, hai năm trôi qua, học sinh cao trí ngày xưa kia sớm đã lưu lạc trở thành một học sinh kém cỏi, đứng áp chót lớp, làm cho chính Kỷ Dịch đều hoài nghi, trước kia mình sống nhiều năm như vậy, tựa hồ đều giống như một giấc mộng của Hoàng Liêm.

Kỷ Dịch không còn sự kiêu ngạo năm đó, có lẽ đều đã quen với sự sa đọa. Giống như ếch luộc nước ấm, chết trong thói quen. Kỷ Dịch đối với học kỳ mới không có quá nhiều kỳ vọng, lớp 12 có nghĩa là thi đại học, thi đại học có nghĩa là lớn lên. Dựa theo thông lệ thường thì năm lớp 12 là cần đổi giáo viên, so với học kỳ mới Kỷ Dịch vẫn càng chờ mong giáo viên mới hơn.

Chuông lớp vang lên, giáo viên mới đi vào, một thân trang phục giản dị, nhưng cũng thập phần tinh tế.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Giang Duy Tự."

Kỷ Dịch híp mắt, trong lòng thầm nghĩ thì ra là anh, là nói ngoại trừ anh sợ cũng không ai có thể xứng với danh hiệu "Giáo viên kỳ tích".

Kỷ Dịch quen biết Giang Duy Tự là kết duyên với thi đấu cờ vua vào năm thứ 3 cậu học cấp 2, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Kỷ Dịch chính là Giang Duy Tự, Kỷ Dịch chưa bao giờ gặp phải đối thủ mạnh như vậy, cho dù toàn lực ứng phó cũng xếp thứ hai.

"Mục đích của ba năm cấp 3 chính là toàn tâm toàn lực vì kỳ thi đại học, chuyện không liên quan đến kỳ thi đại học phải đặt sang một bên, năm lớp 12 hỏi khổ hay không khổ, tôi có thể khẳng định tất nhiên là thống khổ, trong chế độ giáo dục thi cử là quan trọng nhất, thi đại học chính là một ngưỡng cửa vô nhân đạo, kỳ thi đại học công bằng duy nhất chính là cho mỗi người một cơ hội tự mình vượt qua ngưỡng cửa của chính mình."

Giang Duy Tự chậm rãi mở miệng nói.

Cả lớp đều nhìn chằm chằm Giang Duy Tự, Giang Duy Tự nhếch khóe miệng tiếp tục nói: "Tôi là một giáo viên, là một người tham gia công tác giáo dục, giáo dục và học tập có một điểm chung, chính là dụng tâm."

Giang Duy Tự đặt tay lên ngực.

"Cái gì là dụng tâm? Chính là toàn tâm toàn ý."

Giang Duy Tự mỉm cười, nhìn trái tim cả lớp tựa hồ bị mua chuộc trong nháy mắt, Kỷ Dịch cũng phải đồng ý, người này nhân cách mị lực lớn.

"Tôi nghĩ là một học sinh lớp 12 quan tâm nhất là thành tích, làm thế nào để cải thiện thành tích? Đó là tăng cường độ chặt chẽ, nhiệt tình về mật độ thời gian học tập, chính xác vì cô đơn, vì vậy nó gần gũi hơn, và sau đó bởi vì chặt chẽ, và trở nên mạnh mẽ hơn. "

Giang Duy Tự vẫn mỉm cười nói.

"Tôi nghĩ cái mọi người thiếu chính là tấm lòng. Học tập chưa tận tâm, cái gọi là tận tâm hay không chỉ có mình mới có thể phát hiện. Thêm khiếm khuyết là sự tự tin, chỉ có cố gắng mới có hy vọng! Ngay cả chính mình cũng không tin ánh sáng sẽ đến như vậy cuộc sống chỉ toàn là hắc ám."

Giang Duy Tự nói cũng không nói nhiều, sau đó liền nhàn nhạt nói thêm hai câu, lập tức để cho mọi người tự học trước. Giang Duy Tự cầm bảng điểm thi cuối kỳ lớp 12 của mọi người đi xuống phía dưới, đi tới bên cạnh Kỷ Dịch, không ngoài ý muốn dừng lại, Giang Duy Tự cúi người bên cạnh Kỷ Dịch nói: "Nhóc con, chẳng lẽ biểu hiện này là sắp xếp ngược? Sau giờ học đến văn phòng ôn chuyện, đừng để tôi chờ lâu."

Nói xong Giang Duy Tự tiếp tục giống như không có việc gì, đi ra khỏi phòng học. Mà vừa nghe thấy lời nói kia, trong lòng Kỷ Dịch lại nổi lên gợn sóng.

Kỷ Dịch ở trong lớp lại nhịn không được phân tâm, nhớ tới trận đấu cờ vua năm đó. Kỷ Dịch dựa vào kỹ thuật siêu phàm, được phá lệ cho phép tham gia thi đấu trong nhóm người lớn.

Người chiến thắng trong cuộc thi của nhóm người lớn nhận được rất nhiều tiền thưởng, Kỷ Dịch một là để chứng minh bản thân hai là vì số tiền thưởng kia. Khi đó cuộc sống của Kỷ Dịch và Kỷ Thần rất gian khổ, Kỷ Thần đại học vừa tốt nghiệp tìm được việc làm, cuộc sống của hai anh em trôi qua rất gấp gáp, có số tiền này hai anh em ít nhất có thể yên ổn một chút.

Lúc ấy Kỷ Dịch phát hiện trong trận chung kết có kình địch rất mạnh cũng chính là Giang Duy Tự, khi đó Giang Duy Tự chỉ hơn 20 tuổi, nhưng toàn thân tản mát khí chất thành thục, làm cho đứa nhỏ Kỷ Dịch này có chút kính sợ khó hiểu, Kỷ Dịch đánh bại các đối thủ khác, còn lại chính là cùng Giang Duy Tự tranh đoạt quán quân, bất quá tiếc nuối thất bại. Kỷ Dịch tuy rằng trong lòng không cam lòng, nhưng về mặt kỹ nghệ vẫn rất thành phục.

Con ngươi Kỷ Dịch nửa khép hờ, vô tâm dùng bút viết cái gì đó trên giấy, giáo viên giảng bài đối với Kỷ Dịch đã sớm như mây trời, hư vô nhất vật, dù sao cũng nghe không hiểu. Cửa sổ mở ra một khe nhỏ, gió không lớn thổi vào từ khe nhỏ. Mái tóc vụn trước trán Kỷ Dịch cũng theo gió, trái phải lay động.

Giang Duy Tự vô tâm đi trên hành lang, lơ đãng liếc về phía phòng học, Kỷ Dịch cúi đầu không biết viết cái gì, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Duy Tự nhíu mày, không nói một lời rời đi.

Sau giờ học cái gọi là văn phòng ôn chuyện, Kỷ Dịch vừa nghe liền biết không có chuyện gì tốt, do dự nhiều lần vẫn quyết định đi, dù sao chạy cũng chạy không thoát. Lúc Kỷ Dịch đẩy cửa phòng làm việc ra, Giang Duy Tự đang đọc báo. Văn phòng của Giang Duy Tự không tính là rất lớn, bố trí cũng rất đơn giản. Một bàn làm việc, một tủ sách, một vài ghế được đặt theo ý muốn, một ghế sofa và bàn trà.

Thấy Kỷ Dịch tới, Giang Duy Tự liền buông tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn Kỷ Dịch nhưng không có ý mở miệng nói chuyện. Kỷ Dịch bị Giang Duy Tự nhìn chằm chằm như vậy rất không được tự nhiên, chỉ hai phút sau Kỷ Dịch đã nhịn không được mở miệng.

"Cuối cùng anh cũng nhảy việc đến trường chúng tôi nha."

Giang Duy Tự mỉm cười nói: "Đúng vậy."

" 'Giáo viên kỳ diệu' gì đó, kỳ thật chính là kỳ tích nhảy việc! Dạy 6, 7 năm đã nhảy việc lần thứ n đương nhiên là kỳ tích."

Kỷ Dịch khinh thường nói, nhưng Giang Duy Tự vẫn mỉm cười nhìn cậu.

"Đúng vậy, kỳ tích nhảy việc, không có biện pháp mời nhiều. Trên thực tế, tôi cũng đã nhận được lời mời giảng dạy ở trường đại học."

"Có gì tuyệt vời!"

Kỷ Dịch lẩm bẩm một câu.

"Chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này."

Giang Duy Tự tự tay cầm lấy bảng thành tích kia.

"Ba năm trước khi quen biết cậu cũng không phải như vậy, tôi muốn nghe giải thích."

Nói đến thành tích tựa hồ giống như một đạo đau đớn xẹt qua tâm tích của Kỷ Dịch, ở trong lòng Kỷ Dịch sa đọa cũng không phải là cậu mong muốn, nhưng đó lại là sự thật.

Kỷ Dịch ngẩng đầu lên, tuy rằng sớm đã mất đi hào quang của học sinh ưu tú, nhưng kiêu ngạo trong xương cốt vẫn chưa hoàn toàn mất đi.

"Anh dựa vào cái gì mà quản?"

"Dựa vào tôi là thầy giáo của em."

Giang Duy Tự đứng lên, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Kỷ Dịch. Kỷ Dịch bĩu môi, bất quá chung quy cái gì cũng không nói.

Cả hai đều trầm mặc hai phút, Giang Duy Tự mới chậm rãi mở miệng: "Ba năm trước sau khi trận đấu kết thúc, tôi nhớ tôi đã hỏi em vì sao nhất định phải giành quán quân, câu trả lời của em là vì không làm anh trai thất vọng."

Giang Duy Tự cố ý dừng một chút, quan sát biến hóa của Kỷ Dịch, quả nhiên Kỷ Dịch rũ xuống.

"Nhóc con như vậy, em không sợ hành vi hôm nay của em làm anh trai em thất vọng sao?"

Trái tim Kỷ Dịch tựa hồ bị xé rách một chút, hung hăng đau xót. Lên trung học, sự nghiệp của anh hai, Kỷ Thần, tựa hồ có chút tăng lên, anh cùng người khác hợp tác mở một công ty không lớn, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, cho nên mỗi ngày đều rất bận rộn, thường xuyên tăng ca tăng ca, ngày lễ đều rất ít có thể nghỉ ngơi.

Thiếu đi anh trai quản giáo Kỷ Dịch cũng hơi phóng túng chính mình, nhưng không ngờ vừa trượt chân này liền lệch khỏi quỹ đạo, ở trong sa đọa liền trở thành thói quen.

"Tôi hiếm khi nói chuyện với anh ấy về thành tích của mình."

"Vậy em nghĩ rằng cả cuộc đời này chỉ như vậy là đủ?"

"Tôi chưa từng nghĩ như vậy."

"Thi đại học là tàn khốc, tàn khốc đến mức ăn thịt người không nhả xương, em biết cái gì gọi là đề cử kim bảng? Chính là đạp lên hài cốt của vô số người dùng máu đi tế, tế thành công!"

Kỷ Dịch kinh ngạc nhìn Giang Duy Tự, cậu không phải không biết hiện thực tàn khốc mà là chung quy không đành lòng đối mặt mà thôi.

"Tôi thấy trạng thái này của em hoàn toàn không giống học sinh lớp 12."

Kỷ Dịch cúi đầu không nói lời nào.

"Hôm nay xem bảng điểm cuối học kỳ trước, em cho tôi một chút kinh hỉ không nhỏ. Bây giờ tôi có nên thay đổi nghi thức không? "

Kỷ Dịch còn chưa hiểu được ý tứ tường thuật của Giang Duy, đã bị Giang Duy Tự đặt lên bàn.

"Này, anh đang làm gì vậy?

"Lễ gặp mặt mà thôi!"

Giang Duy Tự một tay ấn eo Kỷ Dịch một tay cầm lấy thước nhựa đặt trên bàn làm việc.

"Này, anh mắc bệnh gì vậy, buông tôi ra!"

Kỷ Dịch giãy dụa, nhưng bàn tay trên thắt lưng không nhúc nhích chút nào, gắt gao ấn. Giang Duy Tự cầm thước kéo quần Kỷ Dịch xuống, mông Kỷ Dịch cứ như vậy bại lộ trong không khí, mặt Kỷ Dịch trong nháy mắt biến thành màu đỏ, ngoài miệng không quên nói.

"Buông tôi ra! Giang Duy Tự! Đồ biến thái!"

Chát....chát.....chát

Giang Duy Tự không để ý tới lời của Kỷ Dịch, mà hung hăng hướng mông Kỷ Dịch hạ xuống ba cái. Những nơi mà bị đánh xuống đương nhiên trở thành một màu đỏ. Kỷ Dịch đối mặt với nỗi đau bất thình lình lúc này, nhịn không được kêu lên một tiếng, sau đó lập tức bị chính mình đè nén trở về, dù sao cũng lớn như vậy còn bị một người cũng không phải rất quen đánh, đổi lại là ai cũng sẽ ngượng ngùng.

Trong ấn tượng của Kỷ Dịch, số lần mình bị đánh cũng không nhiều, có thể là bởi vì anh trai tương đối bận rộn. Nếu mà không phải đem Kỷ Thần triệt để chọc giận thì bình thường cũng sẽ không động thủ. Giang Duy Tự lại giơ tay lên quất liên tiếp năm cái xuống mông Kỷ Dịch, Kỷ Dịch đau đến hai chân không ngừng vặn vẹo.

"Anh buông tôi ra."

"Bị đánh còn không thành thật?"

Giang Duy Tự vừa nói vừa giương thước rút xuống.

Chát..chát...chát..

"Anh dựa vào cái gì đánh tôi?"

"Tôi không chỉ đại biểu cho chính mình đánh em, mà còn đại biểu cho tất cả người có hy vọng đánh em, nhất là anh trai em, tôi nghĩ nếu như anh trai em biết tình hình thế này của em chắc chắn sẽ không đánh nhẹ hơn tôi."

"Cần anh quản!"

Giang Duy Tự không tiếp lời Kỷ Dịch, nhưng tay vẫn chưa dừng lại, mỗi một lần lực đạo đều rất lớn, một số chỗ trên mông Kỷ Dịch sớm đã là màu đỏ thẫm. Kỷ Dịch bị đau đớn giày vò đã sớm không còn tinh lực để la hét nữa.

"Sống trên thế giới, cũng không phải đơn thuần vì chính mình mà sống, em không thể ích kỷ phóng túng chính mình như vậy."

"Muốn anh quản!"

Giang Duy Tự nhíu mày.

"Còn chưa đánh đau?"

Kỷ Dịch bĩu môi không tiếp lời.

"Mười cái! Tôi nghĩ em hẳn là hiểu rõ mục đích của tôi, chịu xong chúng ta lại nói chuyện"

"Anh..."

Không đợi Kỷ Dịch nói chuyện, thước nhựa lại rơi xuống. Mười cái cuối cùng, rất gấp rất ngoan độc, ở trên mông Kỷ Dịch lưu lại mấy vết, hiện tại nhìn mông Kỷ Dịch, tất cả đều là màu đỏ nông khác nhau.

Giang Duy Tự vừa mới buông tay ra, Kỷ Dịch liền cuống quít nhấc quần lên. Giang Duy Tự không khỏi cười cười trong lòng.

"Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút."

"Ngồi..."

Kỷ Dịch nhìn Giang Duy Tự, Giang Duy Tự phảng phất như không nghe thấy, tự mình cầm lấy chén trà uống một ngụm, Kỷ Dịch hiểu được tên này cố ý! Cậu ngồi lên chiếc ghế tùy ý đặt bên cạnh, cái mông vừa mới tiếp xúc, liền truyền đến một trận đau đớn bỏng rát.

Kỷ Dịch theo bản năng muốn đứng lên lại nghe Giang Duy Tự nói.

"Ngồi xuống."

Kỷ Dịch liều lĩnh.

"Biến thái! Không chịu được!"

"Tôi biết em bất mãn tôi vừa mới đánh em, nhưng chính em dựa vào tâm mà hỏi, không nên đánh sao? Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, nếu như em không chịu hiểu, như vậy cứ coi như tôi đã nhìn lầm người."

__________
"Những lời Giang Duy Tự nói tôi tin là thật, bản thân cũng đã trải qua cuộc thi đại học vào năm gọi là cũng khá căng thẳng, bản chất của một cuộc thi là đã rất khắc nghiệt và thi đại học chính là bước ngoặt lớn chuyển đổi cuộc đời của chúng ta, chỉ cần đi sai đường sau này chúng ta sẽ tốn khá nhiều thời gian lẫn tâm sức cùng nỗ lực đi lại từ đầu. Tỉ lệ chọi vào các trường trọng điểm vô cùng cao, ở Việt Nam đã như vậy huống gì ở Trung Quốc, nghe nói ngay từ lớp 1, các bậc phụ huynh ở Trung Quốc đã cho con đi học phụ đạo, học kèm ôn luyện từ sớm, mỗi một bàn học đều đầy ắp sách vở nhìn muốn chóng mặt, chính vì thế đất nước tỉ dân này hội tụ rất nhiều tinh anh, cứ coi những chương trình về trí tuệ ở Trung Quốc thì sẽ biết điều này, tôi cũng thật sự rất ngưỡng mộ họ, chính vì vậy, ở xã hội này nếu bản thân không có cố gắng, thậm chí không cố gắng nhiều hơn chắc chắn bạn sẽ bị đào thải...chỉ có một lựa chọn duy nhất là phải nỗ lực. Hãy nhìn những người kia đi, họ rất thành công, học tập rất giỏi, vô cùng năng động và họ vẫn đang nỗ lực mỗi ngày, không sợ mình không theo kịp họ mà chỉ sợ ngay từ khi bắt đầu bản thân đã không có gì để đấu với người ta mà còn không chịu cố gắng. Vào những ngày cuối cùng ôn thi đại học tôi đã đọc rất nhiều rất rất nhiều những lời như vậy, bản thân có chút stress và áp lực nhưng rồi thì mọi chuyện cũng qua hết thôi, chúng ta đều phải trải qua tất cả những thử thách đó để bản thân hoàn thiện hơn mỗi ngày và ai rồi cũng phải trưởng thành mà thôi, đúng không!"
                       ______katherine_____
---------------
Xong lại lọt hố tiếp, mn đợi tui làm thêm hố quân nhân nữa cho đủ bộ luôn nè, xịn xò xĩu xĩu, mấy bộ tui làm toàn là cái đó thú vị không đó trời😂😂 Thì cứ tới đâu hay tới đó vậy thoii chứ hỏng hứa hẹn gì trước đâu nha🤣🤣.

(04/06/2022)

Bộ này văn phong hay, từ ngữ có chọn lọc kĩ càng, tác giả viết bộ này trong rất nhiều năm và rất lâu về trước, may mắn vô tình nhặt được 😂😂, tui đang đắm chìm trong thế giới này rồi đây này, nhưng vẫn phải cố tĩnh tâm thoi🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top