Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Kỷ Dịch cúi đầu, còn Giang Duy Tự thì mỉm cười nhìn cậu.

Hai người đều trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Kỷ Dịch nhịn không được phá vỡ sự trầm mặc.

"Lần này là em không đúng."

Thật ra nửa câu sau của Kỷ Dịch là "Anh muốn thế nào cũng được, nhưng đừng trầm mặc như vậy."

Nhưng cuối cùng Kỷ Dịch vẫn không có dũng khí mở miệng nói ra. Giang Duy Tự nhìn thấu chút tâm tư của Kỷ Dịch, cố ý hỏi:

"Ừm, sai rồi thì thế nào?"

Kỷ Dịch ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy biểu tình nửa cười của Giang Duy Tự liền hiểu đây là đã biết rõ còn cố ý chất vấn, cậu trừng mắt nhìn Giang Duy Tự không nói lời nào.

"Bàn làm việc hoặc là trên giường, em tự mình chọn một chỗ."

Giang Duy Tự lưu loát nói xong liền đi lại tủ quần áo bên cạnh lấy ra một cái thắt lưng.

Kỷ Dịch bĩu môi, quả nhiên vẫn muốn đánh người.

Nhưng cậu cũng không tìm được lý do chạy trốn, vẫn theo thói quen rối rắm nửa ngày, cuối cùng cũng dứt khoát lùi về phía sau, người làm thành chữ "Đại" (大) nằm trên giường, hai mắt còn không quên liếc nhìn Giang Duy Tự xem anh có phản ứng gì.

Giang Duy Tự thấy Kỷ Dịch trẻ con như vậy trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt lại giả vờ tức giận, cầm thắt lưng không nhẹ không nặng quất vào đùi cậu một cái.

"Quần cởi, nằm sấp lên gối."

Kỷ Dịch liếc Giang Duy Tự một cái, dùng sức kéo cái gối, còn không quên nhân cơ hội ra sức nhéo xuống vài cái, sau đó lười biếng xoay người, nằm sấp lên trên. Lúc cởi quần vẫn là nhăn nhăn nhó nhó, mông chỉ lộ được hơn phân nửa.

Giang Duy Tự giơ tay đánh lên mông một cái, lực dùng cũng tương đối lớn, chỗ da bị thắt lưng 'chào hỏi' qua lập tức đỏ lên, Kỷ Dịch cũng cảm giác được thoáng cái kia tựa hồ giống như lửa xẹt qua, có chút đau đớn nóng rực.

Cậu thoáng quay đầu đánh giá Giang Duy Tự, hôm nay biểu tình của anh ta tựa hồ cũng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nhưng vì sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy? Còn không đợi cậu nghĩ xong, cái mông lại bị trúng một cái, sát thương không hề thua kém lần đầu tiên.

Giang Duy Tự liên tục đánh xuống 3 cái, gần như tập trung cùng một chỗ, lực cũng tương đối lớn, Kỷ Dịch nhịn không được đưa tay ra sau đỡ, ngoài miệng còn không quên nói thầm một câu:

"Đây là giết người."

Giang Duy Tự nhẹ nhàng dùng thắt lưng điểm lên tay Kỷ Dịch.

"Lấy về, em phải nhớ kĩ trách phạt của tôi không phải chỉ là tượng trưng."

Kỷ Dịch quay đầu cắn răng gằn từng chữ nói.

"Ra vậy!"

Vừa dứt lời Kỷ Dịch thu tay trở về mặc dù là cực kỳ không tình nguyện. Tay vừa mới rút lại, Giang Duy Tự lại trực tiếp đánh vào chỗ Kỷ Dịch vừa rồi ra sức che chắn.

Kỷ Dịch không kìm được cắn cắn môi, đau đớn phía sau làm cho cậu cảm giác được quả thực sắp không nhịn được nữa, chỗ thắt lưng đánh qua tựa hồ giống như đang bốc cháy.

Giang Duy Tự nói đúng rồi, hình phạt của anh quả nhiên không phải chỉ để tượng trưng, mấy cái kế tiếp tựa hồ cũng không lưu tình, so với lúc nãy chỉ có hơn, không kém.

Liên tục như vậy một lúc làm cho mông của Kỷ Dịch cơ hồ đều phủ một mảng màu đỏ, chẳng qua sâu cạn không đồng nhất mà thôi.

Kỷ Dịch giờ phút này cũng không còn sức để đùa giỡn, tất cả sức lực của cậu cơ hồ đều tập trung ở chỗ đau đớn phía sau.

Giang Duy Tự không biết là cố ý chậm rãi cho Kỷ Dịch một chút thời gian nghỉ ngơi, hay là cố ý để cho cậu thấm đau thêm một lúc, cơ hồ mỗi lần đánh vài cái đều sẽ dừng lại một chút.

Thắt lưng đánh người, sát thương nhất định gấp bội thước kẻ, Kỷ Dịch mấy lần đều nhịn không được vặn vẹo thân thể trốn sang bên cạnh. Tay còn thỉnh thoảng không an phận vươn về phía mông, nhưng bất luận Kỷ Dịch trốn sang bên cạnh như thế nào, thắt lưng Giang Duy Tự luôn gắt gao theo sát.

-------------------

Tính cách của Kỷ Dịch xem như tương đối khoa trương, không muốn khuất phục cũng không muốn theo dòng nước chảy, thuận theo đám đông.

Nhưng ở trường học hiện đại, cái gọi là 'cá tính' không được coi là sự độc đáo hay khác biệt, ở đây, những kẻ sống khác người không phải là đối tượng bị đả kích chính hay sao?

Dần dần Kỷ Dịch cũng học được cái gì gọi là trầm mặc, cái gì gọi là không thể không làm người của đại chúng. Giáo dục chất lượng, ở hầu hết các nơi, cuối cùng cũng bị đánh bại bởi các cuộc thi cử.

Giang Duy Tự cũng không muốn bị trói buộc trong "lồng giam" giáo dục, nhưng kì thi đại học gần trước mặt, muốn chống lại chế độ, anh chỉ là một người quá nhỏ bé.

Cho nên Giang Duy Tự chỉ có thể dẫn dắt học sinh từng bước bước qua kỳ thi đại học. Đồng thời không ngừng nhắc nhở học sinh của mình, bất cứ lúc nào đều dũng cảm đối mặt với hiện thực, nhưng cũng không nên đánh mất chính mình.

Giáo dục từ trong tâm, cuộc sống cũng như vậy.

Giang Duy Tự nhẹ nhàng cười. Từ chỗ Kỷ Dịch cũng không khó nhìn ra, đối mặt với cuộc sống Kỷ Dịch rất dụng tâm, ít nhất là với thứ bản thân thích làm, tuy rằng thứ mình thích không đáng để chủ trương.

Giang Duy Tự giúp cậu sắp xếp lại chút đồ đạc, nhưng cũng thu dọn đặc biệt ngăn nắp, anh biết cậu cũng không nhất định thích phòng quá ngăn nắp.

Kỷ Dịch ngược lại ngủ rất thoải mái trên giường Giang Duy Tự, cho đến sáng hôm sau bị Giang Duy Tự gọi tới ba lần, tới lúc cậu lười biếng đứng dậy, Giang Duy Tự đã ra khỏi cửa. Kỷ Dịch biết hôm nay mình lại phải chen chúc đi xe buýt.

Kỷ Dịch đặt chân vào lớp vừa lúc tiếng chuông giờ tự học buổi sáng vang lên, vừa đi vào liền liếc nhau với Giang Duy Tự một cái, ánh mắt kia rõ ràng là nói:

"Cho dù hôm qua tôi cướp giường của anh, anh cũng không thể trả thù như vậy đi. Hôm nay tôi thức trễ một chút, anh chờ tôi thêm một lúc thì chết à? Hại tôi chạy xe buýt thiếu chút nữa trễ, đến trễ anh nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, thủ đoạn trả thù hèn hạ!"

Ánh mắt trao đổi của hai người đã khiến Giang Duy Tự hiểu được không sai biệt lắm, Giang Duy Tự mỉm cười, nụ cười kia rõ ràng là:

"Anh cũng không trả thù em, là chính em không dậy nổi."

Kỷ Dịch vừa ngồi xuống, phía sau đau đớn liền truyền đến, Kỷ Dịch thầm nghĩ 'Tên này xuống tay thật ngoan độc.'

Không đợi Kỷ Dịch nghĩ ngợi xong, bạn học bên cạnh liền chọc chọc cánh tay cậu, sau đó liền chỉ chỉ tờ giấy đặt trên bàn. Kỷ Dịch cầm lên nhìn, giống như là một gáo nước lạnh dội qua người, đó là giấy thông báo kỳ thi tháng 10.

Kỷ Dịch nhìn ngày thi chỉ còn cách 1 tuần, lại một kì thi hàng tháng khác sắp tới.

Cậu ngẩng đầu xung quanh, phát hiện có không ít bạn học đều đang cầm tờ thông báo này, ai nấy mặt mày đều ủ rũ.

Toàn bộ âm thanh lớp tự học buổi sáng nhỏ hơn trước rất nhiều, không ít người cầm bút hí hoáy viết trên giấy, có lẽ là đang lập kế hoạch ôn tập đi.

Cả buổi tự học, Kỷ Dịch chỉ nhìn chằm chằm tờ thông báo kia ngẩn người, lại là thi cử. Hiện tại Kỷ Dịch rất e ngại thi cử, thay vì nói là sợ thi bản thân không bằng nói là sợ nhìn thấy biểu tình thất vọng của Giang Duy Tự đối với mình đi.

Giang Duy Tự có thể tha thứ cho mình một lần không thi tốt, nhưng có thể tiếp tục bỏ qua cho mình lần nữa sao?

Kỷ Dịch trong khoảng thời gian này vẻn vẹn chỉ nghiêm túc hơn tháng trước một chút, muốn nói là có kết quả vượt bậc, e rằng là chưa thể. Kỷ Dịch cũng gần như tự đoán được tương lai sẽ thế nào.

Giang Duy Tự cuối buổi tự học ra hiệu ý bảo mọi người im lặng lại, anh cầm tờ thông báo trên tay, vẫy vẫy.

"Thi lần này chẳng qua cũng chỉ là là một bài kiểm tra mà thôi, bình tĩnh thi là tốt rồi. Các em không cần lo lắng như vậy, mỗi một lần thi lớp 12 đều quan trọng, nhưng nó cũng không đến mức nghiêm trọng đến thế, bởi vì dù sao cũng không phải là thi đại học, cho nên cứ bình tĩnh vượt qua."

Giang Duy Tự nói xong những lời này liền ra hiệu ý bảo các bạn cùng lớp có thể tan học. Trong lúc tan học người ồn ào tựa hồ so với trước kia có ít hơn một chút, Kỷ Dịch đánh giá bạn bè xung quanh, ai nấy đều muốn tranh thủ thời gian này ôn tập thật tốt.

Nhìn thấy tình cảnh này Kỷ Dịch lần nữa nhịn không được mà chán nản, người khác cố gắng như vậy, mình vốn kiến thức không nắm vững, lần này phỏng chừng sẽ càng thảm hơn. Kỷ Dịch thở dài, cuối cùng dứt khoát nằm sấp trên bàn, cái gì cũng không nghĩ tới.

Không khí trong lớp học gần thi luôn rất quỷ dị, Kỷ Dịch trời sinh đã không thích bầu không khí quá mức áp lực, rốt cục tiết tự học buổi chiều nhịn không được, một mình ra khỏi lớp học.

Lúc Giang Duy Tự đến phòng học kiểm tra thì phát hiện Kỷ Dịch người không thấy đâu. Hỏi thăm bạn học chỉ biết Kỷ Dịch đi ra ngoài, về phần đi đâu không ai biết. Giang Duy Tự lại đi vòng quanh lớp, 5 phút liền đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm cậu.

Giang Duy Tự đi vòng quanh sân trường, đi hơn nửa vòng cũng không tìm thấy chút bóng dáng, Giang Duy Tự nhịn không được nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ 'Chẳng lẽ ra khỏi cổng trường?'

Nghĩ đến đây, lửa giận liền dâng lên trong lòng, nhưng Giang Duy Tự vẫn không ngừng đi quanh trường, tìm cậu khắp nơi. Anh tới tìm tới sân thể dục cuối cùng của trường, từ xa liền nhìn thấy một bóng người ôm gối ngồi trên bãi cỏ, thấy vậy, lửa trong lòng Giang Duy Tự đã tiêu tan hơn phân nửa.

Kỷ Dịch dường như cũng nhìn thấy Giang Duy Tự, vội vàng đứng lên, Giang Duy Tự chạy đến trước mặt Kỷ Dịch nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt lộ ra sự nghiêm khắc.

"Em lại sao vậy?"

Kỷ Dịch cúi đầu, hai tay bất an ma sát, nhỏ giọng nói:

"Lớp học áp lực quá, cho nên em liền đi ra... "

"Đây là giờ lên lớp!"

Không đợi Kỷ Dịch tiếp tục, Giang Duy Tự liền cắt ngang lời cậu. Kỷ Dịch đuối lý cúi đầu không nói lời nào.

"Cảm thấy áp lực là bởi vì em quá dễ bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng. Nhưng em phải nhớ một điều, trên đời này, mỗi người đều dựa theo tốc độ khác nhau mà sống, không cần phải cố ý đuổi theo tốc độ của người khác. Dựa theo tốc độ thích hợp nhất của chính mình mà chăm chỉ, tiếp tục cố gắng là được rồi, người khác dùng tốc độ gì, cùng em có liên quan sao?"

Giang Duy Tự vỗ vỗ lên vai Kỷ Dịch, ý bảo Kỷ Dịch cùng mình trở về.

----------------------------

Xung quanh lớp học rất yên tĩnh, Kỷ Dịch đi theo phía sau Giang Duy Tự, cũng không nói gì nhiều, hai người cứ như vậy một đường trầm mặc. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Giang Duy Tự đưa Kỷ Dịch đến phòng làm việc của mình. Vừa bước vào văn phòng, Kỷ Dịch đã bắt đầu nghĩ đến ngàn vạn loại kết quả, nhưng hành vi của Giang Duy Tự quả thật là ngoài sức tưởng tượng nhất. Anh rót cho cậu một ly nước, ra hiệu ý bảo Kỷ Dịch ngồi trước bàn làm việc của mình, bản thân cũng ngồi xuống, người nửa dựa vào bàn nhìn cậu.

"Cảm thấy chán nản nhất định phải một mình chạy đến sân thể dục ngồi đúng không? Văn phòng của anh là để trưng sao? "

Kỷ Dịch vừa nghe liền hiểu ý tứ của Giang Duy Tự, nhưng để cho Kỷ Dịch gặp chút vấn đề tình cảm này liền chạy tới tìm Giang Duy Tự, vậy quả thực là không có khả năng. Giang Duy Tự thấy Kỷ Dịch tựa hồ có chút thất thần, liền thuận tay cầm lấy một quyển sách dùng sức gõ lên đầu cậu một cái

"Ngồi thất thần liền đi đứng."

Kỷ Dịch sờ sờ đầu mình, nhíu mày nhìn Giang Duy Tự, không nói gì.

"Em đó, không một tiếng động liền rời khỏi phòng học, cũng không cần chào hỏi ai."

"Anh cho rằng em trốn học a?"

"Cái này cùng trốn học có khác sao? Chẳng qua là vẫn còn ở trong khuôn viên trường thôi."

Kỷ Dịch ngẩng đầu nhìn Giang Duy Tự, tò mò hỏi:

"Vậy lỡ em đi ra khỏi trường thật thì sao?"

Giang Duy Tự cười, buông quyển sách vừa rồi gõ Kỷ Dịch nói:

"Không được hay lắm. Cùng lắm là đánh em một trận, cũng chỉ để em vài ngày không xuống được giường thôi, cũng không có gì to tát."

Nói xong còn cố ý mang theo ý cười nhìn Kỷ Dịch.

Kỷ Dịch vẻ mặt bị đùa giỡn, muốn mắng người lại không tìm được từ ngữ thích hợp.

"Chỗ này của anh cũng không áp lực đi, em cứ ở chỗ này đọc sách."

Vừa dứt lời Kỷ Dịch liền nắm lấy thời cơ nói:

"Có anh càng đè nén!"

Giang Duy Tự đứng dậy đi hai bước nói:

"Vừa vặn anh phải đi họp."

Nói xong liền đi ra khỏi văn phòng. Để lại một mình Kỷ Dịch vẻ mặt buồn bực, thấy cửa phòng làm việc bị đóng lại, cậu liền lấy tay đập mạnh vào bàn của Giang Duy Tự trả thù. Phía sau, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Giang Duy Tự đi vào.

"Anh không có nhờ em tự phạt a, ngoan ngoãn đọc sách đi, anh chỉ quên lấy tài liệu."

Đợi lúc Giang Duy Tự lại đi ra ngoài, Kỷ Dịch câm nín cạn lời, chỉ có thể ở trong lòng nguyền rủa. Văn kiện này quên thật đúng lúc, chuyện trùng hợp như vậy chỉ có trong phim, nhưng nó chính là đã xảy ra a~

________________

07/10/2022.

Sorry mn nha vì dạo này tui bận quá, lâu quá sợ mn quên mất cốt truyện ấy, nếu có quên thì đọc lại lần nữa ha😅😅

conmeodeotainghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top