Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Dịch sững sờ đứng ở bên cạnh, nửa ngày không có hành động gì.

"Ở đây?"

Kỷ Dịch mơ hồ nhìn Giang Duy Tự.

Giang Duy Tự dùng thước điểm bàn.

"Cũng không phải là lần đầu tiên."

Kỷ Dịch nghe xong mặt nhất thời đỏ lên, Kỷ Dịch nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên bị Giang Duy Tự đánh, chính là ở nơi quỷ quái này. Giang Duy Tự không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến điều này đã khiến Kỷ Dịch nhất thời kích động, tim đập thình thịch.

Giang Duy Tự thấy Kỷ Dịch đứng bất động, vẻ mặt vẫn rất không vui, hoàn toàn bất đồng với biểu tình lúc trước. Giang Duy Tự đoán được vì sao tâm tình Của Kỷ Dịch thay đổi lớn như vậy, Giang Duy Tự đi hai bước vòng tới phía sau Kỷ Dịch,

"Lại nháo tính tình?"

Không đợi Kỷ Dịch trả lời Giang Duy Tự liền nhẹ nhàng kéo quần áo Kỷ Dịch, sau đó lại dùng ánh mắt ý bảo Kỷ Dịch nằm sấp trên bàn.

Kỷ Dịch không tình nguyện di chuyển hai bước.

"Làm sai chuyện còn không ngừng tức giận người khác, việc em nên làm bây giờ không phải là oán giận người phạt em, mà điều em cần làm là nhớ kỹ giáo huấn, tức giận hay nháo tính tình gì đó đều vô ích, còn không bằng suy nghĩ kỹ nên làm cái gì."

Giang Duy Tự nói xong những lời này cũng không lập tức để Kỷ Dịch nằm sấp, Kỷ Dịch cúi đầu trầm mặc, tựa hồ đang tinh tế thưởng thức những lời vừa rồi của Giang Duy Tự.

Qua vài phút, Kỷ Dịch thoáng ngẩng đầu lên, vừa lúc va chạm với ánh mắt Giang Duy Tự, Kỷ Dịch bĩu môi, đi vài bước, thoáng cúi người nằm sấp trên bàn, sau đó tay không tình nguyện duỗi về phía quần, cởi nó ra. Giang Duy Tự lấy thước trong tay, không chút do dự đi tới bên cạnh.

Giang Duy Tự, không có bất kỳ mở màn nào liền vung thước lên, lần này không tính là quá nặng, nhưng Kỷ Dịch hiển nhiên không có hoàn toàn chuẩn bị tốt, bị đánh thân thể dĩ nhiên phản xạ có điều kiện, di chuyển qua lại.

Liên tục hai cái, thước đánh vào mông phát ra thanh âm thanh thúy, thịt trên mông nổi lên một tầng đỏ ửng, Kỷ Dịch cảm giác được chỗ bị đánh rõ ràng nóng lên rất nhiều, thước rời khỏi mông, nhưng cảm giác đau đớn cùng tê dại vẫn còn sót lại như trước.

Tay Giang Duy Tự nâng cao vài phần, sau đó không chừa dư lực rơi vào mông Kỷ Dịch, Kỷ Dịch cảm giác lần này rõ ràng khác nhau như lúc bắt đầu, đau đớn tê dại trong nháy mắt hóa thành cảm giác đau đớn nóng bỏng.

Kỷ Dịch không phải là lần đầu tiên bị đánh, tự nhiên hiểu được bị đánh càng về sau càng khó chịu. Mỗi lần Giang Duy Tự xuống tay đều không giống nhau, khiến Kỷ Dịch lúc đau nhứt, lúc lại đơn giản qua đi. Cảm giác của Kỷ Dịch bây giờ không phải là đau đớn tê dại, mà mỗi một thước đánh xuống đều có thể cảm nhận được sức mạnh của nó.

Dưới thước đánh, thịt trên mông Kỷ Dịch có chút sưng lên, không ít chỗ đều là từng khối lớn từng khối màu đỏ. Mấy cái tiếp theo đánh xuống tương đối dồn dập, thời gian nghỉ giữa rất ngắn, cảm giác đau đớn liên tục bị tập trung cùng một chỗ, Kỷ Dịch nhịn không được di chuyển thân thể, tay đều muốn vươn ra phía sau.

Giang Duy Tự ngừng lại, dùng thước điểm lên bàn tay không an phận kia của Kỷ Dịch, Kỷ Dịch nhân cơ hội xoa xoa mình, sau đó bất đắc ý thu hồi, đặt tay mình lên bàn, nhẹ nhàng dùng thân thể đè lên. Giang Duy Tự đợi một lát, lại tiếp tục huy động thước kẻ, dùng sức đánh xuống.

Tiếng thước phát ra tiếng động có chút buồn bực, tựa hồ lực đạo so với vừa rồi còn nặng hơn. Thoáng cái đi xuống, làn da vốn có chút đỏ lập tức trắng bệch rồi lại nhanh chóng biến thành đỏ thẫm. Nếu bây giờ đặt tay lên, nhất định có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực kia.

Giang Duy Tự lần này cũng không có ý định dễ dàng buông tha Kỷ Dịch, thước rơi xuống rất nhiều, dọc theo mông trải xuống phía đùi, giống như một chút ý tứ dừng lại cũng không có. Đau đớn tê dại chồng lên nhau, lâu dần liền trở thành đau đớn có chút khổ sở.

Đau đớn liên tục như vậy, mặc cho ai cũng không kiên trì được bao lâu, Kỷ Dịch quay đầu nhìn Giang Duy Tự, miệng khẽ nhúc nhích muốn mở miệng kêu ngừng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Kỷ Dịch lại gắt gao cắn răng, ý đồ phân tán lực chú ý, quên đi nỗi đau phía sau, nhưng mỗi lần thước gỗ rơi xuống, đều làm cho toàn bộ thần kinh của Kỷ Dịch đều tập trung ở bộ phận kia.

Tay Kỷ Dịch dùng sức nắm lấy mép bàn, hai chân không ngừng lắc lư trái phải, rồi lại không dám quang minh chính đại né tránh. Giang Duy Tự cố ý thăm dò thân thể nhìn biểu tình lúc này của Kỷ Dịch.

Răng Kỷ Dịch nhẹ nhàng cắn môi, theo mỗi một cơn đau đớn hít vào, lông mày gắt gao, một chút mồ hôi thấm ướt lên mái tóc vụn trước trán.

Giang Duy Tự dừng thước, lấy tay đè eo Kỷ Dịch lại, nói một câu: "Đứng lên đi."

Kỷ Dịch quay đầu lại nhìn phía sau mình, một mảnh màu đỏ, rõ ràng có thể thấy được dấu vết của thước.

Giang Duy Tự đi tới bên cạnh rót một ly nước ấm, cẩn thận đưa cho Kỷ Dịch. Kỷ Dịch cũng không tiếp nhận nước kia, mà là cố sức nâng quần mình lên, giữa quần và da ma sát lại chọc thêm vài phần đau đớn mới, mặc xong quần Kỷ Dịch mới cầm lấy ly nước, ngửa đầu uống xuống, đã tiêu hao không ít tinh lực, Kỷ Dịch hoàn toàn không để ý câu "Uống chậm một chút" kia của Giang Duy Tự.

"Đây là lần cuối cùng anh nói với em, không được có lần nào nữa."

Giang Duy Tự đến gần Kỷ Dịch nói rồi lại dừng lại một chút.

"Bằng không, không phải chỉ như vậy thì thôi."

Kỷ Dịch nhét ly nước vào trong tay Giang Duy Tự, một câu rất không tình nguyện.

"Biết rồi, dong dài."

Nói xong còn không quên cẩn thận sờ sờ phía sau, Giang Duy Tự cười cười với cậu, đặt ly nước về chỗ cũ.

Trước khi sự việc xảy ra, Kỷ Dịch thật đã ôm tâm lý may mắn rất lớn, nhưng sự thật hiện tại khiến cậu ý thức được, ông trời luôn không biết vẻ đẹp của người lớn. Kỷ Dịch trở về phòng học, Bánh Bao vẻ mặt ân cần nhìn cậu. Kỷ Dịch làm bộ như không có việc gì cười cười với cậu ta, sau đó thật cẩn thận ngồi xuống, mông vừa mới tiếp xúc với ghế gỗ, liền truyền đến cảm giác đau đớn. Giang Duy Tự theo Kỷ Dịch vào phòng học, nhìn Kỷ Dịch một chút, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói một câu.

"Đứng phía sau đi."

Bánh Bao nhìn Kỷ Dịch chậm rãi đi tới phía sau, hơi áy náy nhìn Kỷ Dịch. Tình bạn đôi khi rất yếu ớt, nhưng đôi khi cũng rất thuần túy, sau giờ học Bánh Bao không hỏi Kỷ Dịch thế nào, đương nhiên Kỷ Dịch cũng không nói cho Bánh Bao cái gì, Bánh Bao lấy tay vỗ vai Kỷ Dịch, coi như nói lời tạm biệt.

Kỷ Dịch đi theo Giang Duy Tự về nhà, dọc theo đường đi Kỷ Dịch luôn cảm thấy thế nào cũng không thích hợp mở miệng.

"Như thế nào đây, đi cả buổi cũng không nói lời nào."

Giang Duy Tự quay đầu hỏi một câu, Kỷ Dịch ngẩng đầu, có chút luống cuống tay chân nhìn Giang Duy Tự. Giang Duy Tự cười trêu ghẹo một câu.

"Thế nào, còn sợ anh tiếp tục phạt em à?"

"Ai biết anh có thể hay không."

Kỷ Dịch nhỏ giọng nói thầm một câu, Giang Duy Tự dựa vào bên cạnh Kỷ Dịch.

"Nếu thật muốn phạt em cũng trốn không thoát a."

Kỷ Dịch thoáng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Giang Duy Tự, không kìm được quay đầu sang một bên, ngoài miệng còn không quên nhỏ giọng nói thầm Giang Duy Tự vài câu. Giang Duy Tự đặt tay lên vai Kỷ Dịch, biểu tình đột nhiên trở nên có chút nghiêm túc.

"Nhóc à, anh phải nhắc nhở em vấn đề này, hiện tại đã là tháng mười một rồi."

Thấy Giang Duy Tự chuyển đề tài, trực tiếp chọc vào vấn đề học tập, Kỷ Dịch không thể không cúi đầu, Kỷ Dịch có cố gắng, nhưng cậu ấy cũng biết, những thứ đó còn xa mới với tới.

"Học tập luôn cần quá trình, anh nghĩ 2 tháng vừa rồi đã đủ để em thích nghi với chương trình 12 rồi, vì vậy bây giờ anh muốn em phải tăng cường học tập, phải thật nỗ lực, nếu không, tất cả chỉ có thể là một giấc mơ."

Một câu nói đã chọc trúng cốt lõi của vấn đề, khiến Kỷ Dịch đối mặt với khoảng cách giữa ước mơ và hiện thực, nằm mơ vĩnh viễn là lãng mạn, mà giấc mơ thành tựu lại tràn ngập gian khổ.

"Con người có thể lười biếng, nhưng trước tiên phải có vốn để lười biếng, không đứng ở một nơi đủ cao làm thế nào bảo vệ bản thân."

Kỷ Dịch đã từng nghĩ đến việc dốc hết sức lực học tập thật tốt, đạt tới trạng thái điên cuồng học tập, nhưng trong lòng Kỷ Dịch luôn có một thanh âm xuất hiện vào thời điểm mấu chốt, an ủi Kỷ Dịch bây giờ còn sớm, có thể chậm rãi.

"Đừng luôn chờ đợi một cái gì đó, cuối cùng em sẽ chỉ thấy rằng thời gian em chờ đợi đã trôi qua."

Giang Duy Tự dừng bước, nói với Kỷ Dịch.

"Mỗi một ngày hôm nay đều là một thời cơ tốt, mà ngày mai vĩnh viễn sẽ không phải là một thời điểm tốt, ngày hôm nay luôn xác định, mà ngày mai luôn là vô định. Không có thời gian cho em chờ đợi, chỉ khi em muốn làm điều đó và nó thật sự cần thiết, vậy thì đừng ngần ngại về bất cứ điều gì. Do dự và chờ đợi chỉ là một cái cớ để em lười biếng. "

Đích xác những thứ này đều bị Giang Duy Tự nói trúng, nhưng từ trong miệng người khác nói ra những đạo lý dễ thấy này, ít nhiều làm cho Kỷ Dịch có chút không thoải mái, chính mình cũng không phải không hiểu. Giang Duy Tự nhìn Kỷ Dịch hai lần, nói một câu.

"Hiểu và làm khác nhau rất lớn, nghĩ đến mấy mà không làm cũng không thể đạt được gì cả, em làm được sao?"

Kỷ Dịch đem ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên mặt đất, tức giận nói một câu.

"Anh không đi xem bói cũng lãng phí nhân tài."

Giang Duy Tự cười mà không nói tiếp, tâm lý người với người phần lớn đều tương tự nhau, thầy bói sở dĩ có thể tồn tại còn có người tin là thật, thật ra chỉ là nắm chắc tâm lý chung mà thôi.

"Mỗi ngày sẽ có một nhiệm vụ cho em, sau khi về nhà anh sẽ kiểm tra, anh hy vọng em không có lý do gì không hoàn thành."

Kỷ Dịch trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Duy Tự, ánh mắt kia tựa hồ đang xác nhận mình rốt cuộc có nghe lầm hay không.

Giang Duy Tự cười ý vị thâm trường.

"Hậu quả của việc không hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ không nói nữa, nếu em muốn khiêu chiến, tùy thời đều hoan nghênh, nhưng mà rất tốt bụng nhắc nhở em, thi đại học không phải là trò chơi. "

Trước kia Giang Duy Tự chưa từng yêu cầu thêm cái gì, lần này đột nhiên làm tới như vậy, làm cho Kỷ Dịch cảm thấy rất khó thích ứng, giống như bản thân ngay cả lựa chọn cũng không có. Một hiệp ước bất bình đẳng không đáng sợ bằng việc phải chấp nhận hiệp ước đó mà chẳng thể làm gì.

"Không có chỗ thương lượng, ở chỗ này của anh đừng nói đến viện cớ."

Giang Duy Tự hơi cúi người nói với Kỷ Dịch. Kỷ Dịch rõ ràng ý thức được, con đường phấn đấu là gian khổ. Quả nhiên thực hiện ước mơ không dễ dàng như tưởng tượng, cuộc sống có thể phối hợp với hào ngôn tráng ngữ dù sao cũng thật đúng là số ít, có thể khiến cho người ta chậm rãi nhìn thời gian trôi qua, đó chính là một loại dày vò, đó là một hồi đấu tranh với ý chí bản thân.

_________

Mọi người đi chơi Tết đi nà, đừng trông nha, lười quá hong biết có làm chap nào tiếp hong nữa.

Chúc mọi người năm mới an lành, hạnh phúc nhá.

08/02/2024. (29 Tết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top