Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong lời Giang Duy Tự, Kỷ Dịch im lặng nằm, không nhúc nhích nữa, mặc dù vết thương ở mông vẫn không ngừng tra tấn cậu.

"Nhóc con, sinh ra trong hoạn nạn, chết vì an lạc. Em có thực sự hoàn toàn mất hứng thú học tập không hay là không thể quản lý chính mình?"

Kỷ Dịch cúi đầu, cậu đã nghĩ có lẽ mình sẽ rất tức giận, nhưng đối mặt với Giang Duy Tự dường như cái có thể làm chỉ có thể là yên lặng cúi đầu.

"Nói về lý tưởng của em. Nếu không có lý tưởng hoặc mục tiêu cho kỳ thi tuyển sinh đại học thì em đã thất bại một nửa."

Kỷ Dịch khẽ ngẩng đầu nhìn Giang Duy Tự, lý tưởng, thứ đã sớm chôn vùi trong lòng Kỷ Dịch hai năm qua lại được Giang Duy Tự nhắc tới như vậy, có vẻ có chút xa lạ.

"Tôi... muốn... Thi đại học"

Kỷ Dịch ban đầu là không thể xác định, sau đó nghĩ tới Đại học X, ánh mắt liền sáng lên.

"Em lấy cái gì đi thi?"

Giang Duy Tự hỏi ngược lại. Kỷ Dịch không trả lời, cậu cũng không biết trả lời thế nào.

"Nhóc con, chỉ nghĩ không làm, một cái cũng đừng hòng đạt được!"

Giang Duy Tự nhìn chằm chằm Kỷ Dịch nói.

"Mặc kệ em tưởng tượng tốt đẹp đến cỡ nào, tôi nói cho em biết, hiện thực là ảm đạm, em không có chỗ trốn. Dựa trên tình hình hiện tại của em, tôi nhắc nhở em rằng về cơ bản là không có hy vọng."

Kỷ Dịch cúi đầu, Giang Duy Tự nói một phen, đem Kỷ Dịch sống động kéo đến hiện thực, đem thứ tựa hồ khó có thể tiếp nhận này bày ra trước mặt cậu. Giang Duy Tự giòn giã phá vỡ giấc mộng xuân thu của Kỷ Dịch.

"Em nghĩ em vẫn là chính mình sao? Tôi không biết những gì em đã làm trong hai năm qua, nhưng nó chắc chắn là vô nghĩa. "

Giang Duy Tự uống một ngụm trà tiếp tục nói.

"Tôi nhớ năm đó em tự xưng là người thông minh, nhưng từ tình huống hai năm nay của em mà xem, tôi cũng không cảm thấy em thông minh đến đâu. Một người thực sự thông minh nên biết những gì nên được thực hiện."

Những lời này làm cho Kỷ Dịch nghe rất khó chịu.

"Không cần anh quản." Kỷ Dịch vùng vằng đứng lên.

"Là một người sắp 18 tuổi, xúc động không rõ lý lẽ như vậy, vừa rồi đánh, tôi nghĩ là vô ích."

Giang Duy Tự rất bình tĩnh nói, khiến Kỷ Dịch đầy bụng lại không biết phát tiết từ đâu.

"Tôi đi họp trước, cho em nửa giờ, đi góc tường tự mình ngẫm kĩ lại."

Kỷ Dịch lại hùng hồn vỗ bàn một cái.

"Tại sao tôi phải nghe lời anh!"

Kỷ Dịch vốn không tức giận với chuyện mình bị đánh nữa, nhưng sau khi nghe Giang Duy Tự nói, trong lòng càng nghĩ càng tức giận. Giang Duy Tự phảng phất như không nghe thấy tiếng động kia, cúi đầu tìm tài liệu họp.

"Nếu em muốn anh trai em đến cùng em đứng, tôi cũng không ngại."

Kỷ Dịch thật không ngờ Giang Duy Tự lại có một chiêu như vậy, đứng tại chỗ ba phút sau vẫn rất không tình nguyện đi vào góc tường.

"Đừng nói cho tôi biết huấn luyện quân sự năm lớp 11 là vô nghĩa, tư thế quân đội là đứng như vậy sao?"

Kỷ Dịch cắn răng, ưỡn người lên, đổi thành tư thế tiêu chuẩn, giờ phút này còn không quên âm thầm mắng Giang Duy Tự trong lòng.

"Xét thấy hành vi vừa rồi của em, rất cao hứng nói cho em biết, thời gian tăng gấp đôi."

Giang Duy Tự dứt lời liền rời khỏi văn phòng, Kỷ Dịch cắn răng nói: "Coi như anh tàn nhẫn!"

Sau khi Giang Duy Tự rời đi, toàn bộ văn phòng yên tĩnh đáng sợ. Kỷ Dịch nghĩ đủ loại chuyện hôm nay càng nghĩ lại càng ủy khuất, tan học đầu tiên là bị tên kia đánh một trận, sau lại bị các loại ngôn ngữ kích thích, hiện tại còn muốn bị phạt đứng, nếu không phải hắn lấy anh trai nhà mình uy hiếp mình, sợ là Kỷ Dịch đã sớm muốn xốc văn phòng này lên.

Kỷ Dịch trăm ngàn lần muốn lảng tránh lại không thể không bắt đầu suy nghĩ những lời của Giang Duy Tự. Đôi khi một mình, lặng lẽ nhìn mình, suy nghĩ về những điều mình đã trốn tránh, có lẽ có một số cảm giác cởi mở và sáng sủa. Từ trung học hai năm nay, biến hóa đến tột cùng có bao nhiêu, Kỷ Dịch không dám tinh tế tính toán, sợ kết quả sẽ làm cho mình quá mức khiếp sợ.

Nửa giờ sau Giang Duy Tự liền trở về, nhìn Kỷ Dịch thành thật đứng, khóe miệng xẹt qua một độ cong không dễ phát hiện.

"Để cho em suy nghĩ thật kỹ là cần thiết, ngẫm lại em đến tột cùng muốn đạt được cái gì, là không làm gì hay là cố gắng đối mặt với thi đại học, vứt bỏ tuổi trẻ, em cam tâm sao?"

"Tôi..."

"Trước tiên không nên vội vàng trả lời, suy nghĩ thật kỹ, là một người đàn ông không nên dễ dàng hứa hẹn, thực hiện không được, chỉ làm cho người ta xem thường."

Giang Duy Tự cầm lấy tờ báo lúc trước đọc. Chân Kỷ Dịch đã sớm tê dại, từng đợt đau nhức truyền vào thần kinh. Mỗi một phút mỗi giây dường như là một loại dày vò.

Giang Duy Tự thấy gần hết thời gian liền buông tờ báo.

"Hoạt động chân dưới tại chỗ."

Chân Kỷ Dịch trong nháy mắt thả lỏng, toàn bộ cơ bắp chân đều là chua xót không thôi.

"Có muốn không?"

Kỷ Dịch nhìn Giang Duy Tự hồi lâu mới mở miệng nói,

"Tôi vẫn muốn thi đại học X, nhưng mà..."

"Dừng."

Giang Duy Tự cắt ngang lời Kỷ Dịch,

"Có câu nói kia là đủ rồi, nhớ kỹ quyết tâm mới có hy vọng, đầu tiên phải tin tưởng chính mình có thể làm được!"

Kỷ Dịch mở to hai mắt nhìn Giang Duy Tự, suy nghĩ một hồi rất nghiêm túc nói: "Tôi muốn thi đại học X."

"Kỷ Dịch, em nhớ kỹ lời hôm nay nói, nếu không thực hiện được một chữ 100 cái. "

Giang Duy Tự rất thản nhiên nói.

"Này, anh không đến mức bạo lực như vậy đi."

Giang Duy Tự cười cười không trả lời,

"Tôi chẳng qua không muốn nhìn thấy giấc mơ của một đứa trẻ nào đó phải chết non, có áp lực mới có động lực. "

"Không còn sớm tôi đưa em về nhà, nếu không anh trai em sẽ lo lắng."

"Tối nay anh ấy không ở nhà."

"Vậy em mỗi ngày đều một mình?"

"Không sai biệt lắm."

"Khi nào tôi thương lượng với anh trai em, sau này không có ai ở nhà liền đến chỗ tôi, chúng ta còn có thể luận bàn mấy vấn đề khác." Giang Duy Tự vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

"Đúng rồi, còn đau không?"

Bị nói như vậy mặt Kỷ Dịch nhất thời đỏ lên.

"Ha, da mặt thật mỏng, khuyên em sau này ít phạm sai lầm, bằng không chỉ có em chịu."

"Dựa vào cái gì?"

"Vì tôi là giáo viên của em."

Sắc trời đã sớm tối tăm, người đi đường vội vã, không ít đèn neon cũng sáng lên, Giang Duy Tự và Kỷ Dịch đi trên đường bước chân rất chậm, Kỷ Dịch tuy rằng ngoài miệng cái gì cũng không nói nhưng trong lòng lại nghĩ, "Người này không đến mức ngay cả xe cũng không có đó chứ, còn không thể ngồi xe buýt!"

Giang Duy Tự liếc Kỷ Dịch một cái, từ biểu tình của cậu ta liền có thể nhìn ra được cậu đang suy nghĩ cái gì.

"Hôm nay xe không có lái, tôi thích đi bộ thế này đi làm." Giang Duy Tự mở miệng nói.

"Anh đoán được tâm thuật đúng không?"

Kỷ Dịch quay đầu sang một bên nhìn cảnh đường đối diện.

Thành thật mà nói lần đầu tiên nhìn thấy Giang Duy Tự, Kỷ Dịch đã cảm thấy trên người anh có một cỗ khí chất đặc thù, làm cho người ta không hiểu sao kính sợ cùng phục tùng, nhưng bản chất kiêu ngạo luôn khiến Kỷ Dịch không ngừng nhắc nhở mình, anh ta không có gì to tát. Hai người dọc theo đường đi nói cũng không nhiều, mỗi người đều nhìn phong cảnh.

Lúc Kỷ Dịch đi bộ có chút ảnh hưởng phía sau, thỉnh thoảng truyền đến hơi đau đớn, Giang Duy Tự đối với tất cả tự nhiên rõ ràng, cố ý vì nhân nhượng cậu, bước chân cũng rất chậm. Giờ cao điểm, xe cộ lợi hại, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng còi chói tai.

Hai người lại rẽ qua mấy cái cua, xuyên qua một con đường nhỏ không rộng.

"Nhà tôi ở khu nhỏ này."

Kỷ Dịch nói với Giang Duy Tự.

"Ừm, vậy em mau vào đi."

"Nếu không anh cũng đi vào uống chút nước, anh hai tôi dù sao cũng không có ở đây."

Kỷ Dịch cũng có chút buồn bực vì sao mình lại mời anh đi, dựa theo đạo lý mình hẳn là rất tức giận anh ta mới đúng.

"Nhóc con, cung kính không bằng tòng mệnh."

Kỷ Dịch lấy chìa khóa ra mở cửa, làm cho cậu kinh ngạc chính là, anh hai cậu làm sao lại đang ở nhà.

"Anh, sao anh lại ở nhà?"

Kỷ Dịch nghi hoặc hỏi, Kỷ Thần nghe được giọng em trai vội vàng đứng lên trả lời: "Về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ở trong công ty, hiện tại là thời kỳ mấu chốt nghiên cứu sản phẩm anh không còn cách khác, Tiểu Dịch phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Kỷ Thần lơ đãng liếc mắt nhìn thấy Giang Duy Tự đứng sau lưng Kỷ Dịch.

"Anh là..."

"À, anh, người này là giáo viên chủ nhiệm lớp mới của em."

Kỷ Thần có chút kinh ngạc, sau đó liền nói: "Nói chuyện với thầy như vậy phải không? "

Kỷ Dịch thè lưỡi, không để ý tới. Kỷ Thần đi tới trước mặt Giang Duy Tự vỗ vỗ bả vai.

"Tự, thật lâu không gặp a!"

Giang Duy Tự mỉm cười: "Đúng vậy, gần đây có tốt không?"

"Tình hình công ty cũng không tệ lắm, nếu cậu đã là thầy giáo của Tiểu Dịch liền giúp tôi chiếu cố nó đi, như vậy cũng dễ dàng nhìn chằm chằm đứa nhóc này học tập, cậu xem tôi thật sự quá bận rộn, nó học lớp 12 tôi cũng không có thời gian quản."

"Không thành vấn đề."

Kỷ Thần nói một câu cảm ơn, sau đó liền nói: "Tôi phải đi, còn phải đi họp."

Kỷ Thần nói xong liền cầm lấy đồ đạc vội vàng cùng hai người cáo biệt liền rời đi. Tất cả những chuyện này khiến Kỷ Dịch sửng sốt, hai người này trên lý thuyết hẳn là hoàn toàn không quen biết vì sao vừa gặp mặt lại quen biết như vậy.

"Anh và anh trai tôi có quan hệ sao?"

"Là bạn."

Kỷ Dịch nghe xong trên mặt biểu lộ vẻ kinh ngạc, "Hai người quen nhau như thế nào?"

"Bí mật."

"Này, không đến mức khinh thường như vậy đi"

Giang Duy Tự cười mà không nói, "Em đi dọn dẹp đồ đạc đi, sau đó đến nhà tôi."

"Tại sao phải đi với anh?"

Kỷ Dịch ngồi trên sofa một chút, không ngờ vừa mới ngồi liền chạm đến chỗ đau, phản xạ có điều kiện đứng lên, nhìn thấy Giang Duy Tự, Kỷ Dịch xấu hổ cúi đầu.

"Nhóc con, vừa rồi anh trai em muốn anh hỗ trợ chiếu cố em."

Giang Duy Tự nhếch khóe miệng.

"Anh..."

Kỷ Dịch khinh thường liếc Giang Duy Tự một cái, đi thẳng về phòng mình, đóng cửa lại, nghĩ thầm vì sao anh trai mình lại muốn toại nguyện cho Giang Duy Tự, vừa rồi mới nói có thể đến nhà anh ta ở, anh trai liền đẩy mình ra ngoài.

Giang Duy Tự cũng không ngại cái gì, chỉ thoải mái ngồi trên ghế sô pha, thuận tay chọn mấy quyển tạp chí đọc.

Ước chừng hai mươi phút sau, cửa phòng Kỷ Dịch mở ra, Kỷ Dịch cầm một cái vali không lớn, bả vai đeo đồ đựng laptop.

"Đến nhà anh mang theo máy tính để làm gì?"

"Tôi không phải đi tù!"

Kỷ Dịch mất hứng nói một câu. Giang Duy Tự cười cười, "Nhóc con, dọn dẹp xong thì đi thôi. "

"Có thể ăn cơm trước không, đều đói muốn chết rồi."

Bụng Kỷ Dịch đã sớm hát lên đòi quyền lợi.

"Đem đồ đạc đến nhà anh trước đi, sau đó anh dẫn em đi ăn cơm."

Trong mắt Kỷ Dịch, Giang Duy Tự rốt cục cũng hào phóng một lần, bởi vì Giang Duy Tự gọi taxi. Giờ cao điểm đã trôi qua, đường phố không quá đông đúc. Chiếc taxi chạy dọc theo đại lộ trong mười phút và dừng lại ở phía trước của một khu phố.

"Nhóc con, xuống xe."

____________

29/06/2022.

Chuyển tới nhà anh rồi a~ 😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top