Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông tan học tuyên bố thời gian ra về chính thức, học sinh bắt đầu đi ra khỏi lớp học, Kỷ Dịch ngồi một mình trên ghế không có ý định dọn dẹp cặp sách.

Giang Duy Tự gọi điện thoại cho cậu, Kỷ Dịch cũng không để ý tới.

"Em định ngồi đến khi nào?"

Giang Duy Tự vẫn nhịn không được đến phòng học ngồi xuống bên cạnh Kỷ Dịch.

"Tránh đi."

Kỷ Dịch nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Giang Duy Tự một cái liền nói.

"Tính tình rất lớn mà, trước tiên theo tôi trở về rồi nói sau."

Kỷ Dịch trầm mặc không trả lời lời Giang Duy Tự, Giang Duy Tự thấy Kỷ Dịch không có phản ứng cũng rất thức thời, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Kỷ Dịch.

Thời gian cứ trôi trong sự im lặng, Giang Duy Tự lật lật sách giáo khoa Kỷ Dịch tùy ý bày trên bàn, lật mấy trang sau Giang Duy Tự cũng nhịn không được trực tiếp ném sách xuống bàn.

"Em nói cho tôi biết em đã làm gì cả ngày. Tôi tưởng em chỉ không nghe giảng tiết của tôi, xem ra không lớp nào em chịu học hành nghiêm túc!"

Kỷ Dịch liếc Giang Duy Tự một cái, ngoài miệng khinh thường nói một câu: "Muốn anh quản!"

Giang Duy Tự nắm lấy quần áo của Kỷ Dịch, kéo Kỷ Dịch lên.

"Về nhà nói sau."

Thấy Kỷ Dịch bất động, Giang Duy Tự lại dùng sức kéo kéo quần áo của Kỷ Dịch.

"Lần cuối cùng tôi cảnh cáo em, đừng khiến tôi nổi giận ở đây."

Nói xong còn nhìn Kỷ Dịch một cái, ánh mắt lạnh lùng, nhưng rõ ràng bên trong có lửa. Bản thân Kỷ Dịch cũng không vui vẻ đi, nhưng Giang Duy Tự kéo lực rất lớn, Kỷ Dịch không thể không lẩn trốn một chút, sau đó đi theo phía sau Giang Duy Tự.

Giang Duy Tự kéo Kỷ Dịch đến trước cửa trường mới buông tay, tính tình Kỷ Dịch vừa muốn phát tác, Giang Duy Tự liền lạnh lùng nói một câu: "Em thành thật với tôi một chút."

Những lời này khiến Kỷ Dịch nghe xong trong lòng vẫn có chút khiếp đảm nhưng lại không cam lòng, vì thế hành động vẫn ra vẻ tiêu sái cũng không quay đầu lại đi sang bên cạnh. Giang Duy Tự giờ phút này cũng lười nói cái gì, kết quả đi lên một cước đá vào đầu gối Kỷ Dịch.

Kỷ Dịch theo bản năng đỡ lấy cây ven đường, lúc này thanh âm của Giang Duy Tự truyền vào lỗ tai Kỷ Dịch.

"Người không thể không có tính tình nhưng tuyệt đối không thể tùy hứng, lúc trước tôi đã cảnh cáo em."

Kỷ Dịch đau đớn đỡ lấy cây, ngay cả lời Giang Duy Tự cũng không phản bác một chút. Giang Duy Tự tiến lên đỡ cậu.

"Có cái gì cũng trở về rồi nói sau."

Giang Duy Tự nói xong liền phất tay chặn một chiếc taxi.

Tài xế nhìn thấy Kỷ Dịch hành động bất tiện còn quan tâm hỏi: "Cậu bé, sao vậy?"

Trên đùi Kỷ Dịch còn có từng trận đau đớn, một chút trả lời cũng không có, mà Giang Duy Tự lại rất bình tĩnh nói: "Lúc chơi bóng không cẩn thận bị thương."

Tài xế nghe xong vẻ mặt thân thiết, "Có muốn đến bệnh viện không?"

Giang Duy Tự cười nói với tài xế: "Cám ơn anh, không cần, cậu ấy bị thương da thịt mà thôi."

Đường phố tan tầm luôn đông đúc, đèn giao thông trên trục đường chính của thành phố rất nhiều, dọc đường đi xe cộ đều lái rất mạnh.

Sắc trời dần dần chuyển màu, Kỷ Dịch nghiêng đầu ra bên ngoài, Giang Duy Tự thấy Kỷ Dịch vô tâm nói chuyện cũng không nói chuyện với cậu, mà nói chuyện với tài xế.

Lúc về đến nhà đã muộn, hoàng hôn đã lui đi, màu đen lặng lẽ phủ lên bầu trời, dưới ánh đèn của khu phố nhỏ, bóng cây vỡ vụn, thỉnh thoảng có một số người già tản bộ dắt cháu trai đi dạo trong hoa viên khu phố nhỏ.

Sau khi Kỷ Dịch xuống xe liền kiên quyết không cho Giang Duy Tự đỡ, cũng không nói chuyện với Giang Duy Tự, mà là chậm rãi đi một mình, Giang Duy Tự nhìn cậu nói một câu: "Được không?"

Kỷ Dịch không trả lời. Giang Duy Tự cũng không lặp lại, mà là sớm đi tới đầu cầu thang chờ Kỷ Dịch. Đợi Kỷ Dịch đi tới cũng không để ý Kỷ Dịch phản đối ôm Kỷ Dịch lên thang máy, còn không quên nói: "Đừng cậy mạnh, tôi biết lực của tôi."

Trở về nhà, Kỷ Dịch nằm trên sô pha không nói một lời. Giang Duy Tự nhìn cậu không khỏi suy ngẫm, cái gọi là giáo dục đích thật là nhằm sửa chữa, có lẽ quá mức cưỡng chế nhưng cũng là hiệu quả nhất.

Giang Duy Tự cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu như không có thời gian mài giũa, như vậy ai có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của anh đây? Có lẽ mỗi người đều có một loại chấp nhất mà Giang Duy Tự chấp nhất chính là dựa vào tâm, nhìn thấy loại tinh ngọc hoang phế này, khó tránh khỏi than thở.

Ăn cơm tối xong, Giang Duy Tự gọi Kỷ Dịch đến phòng mình, Kỷ Dịch vẫn là vẻ mặt không vui, đối với Giang Duy Tự cũng là không để ý tới, đối với Kỷ Dịch mà nói, nếu không phải muốn cho anh hai mình an tâm công việc chỉ sợ đã sớm cùng Giang Duy Tự cãi nhau.

"Còn đang so đo chuyện buổi sáng? Bây giờ, hãy cho tôi biết suy nghĩ của em."

Kỷ Dịch liếc Giang Duy Tự một cái, qua vài giây mới mở miệng nói: "Buổi sáng tôi muốn nói tôi đã nói, hiện tại không còn gì để nói nữa."

"Em cảm thấy rất tủi thân?" Giang Duy Tự hỏi.

"Không."

Giang Duy Tự sau khi nghe nhẹ nhàng cười cười, cũng không muốn vạch trần lời khẩu thị tâm phi này.

"Nhóc con, sáng sớm tôi đã nói với em trước khi phạt, em đã nghe được bao nhiêu?"

Kỷ Dịch cúi đầu không trả lời lời Giang Duy Tự.

"Tôi sẽ hỏi em một lần nữa, em vẫn nghĩ những gì tôi nói vào buổi sáng không có gì hợp lý sao?"

Kỷ Dịch bị lời này hỏi đến cúi đầu càng lợi hại, trong lòng Kỷ Dịch tự nhiên cũng hiểu được lời nói của Giang Duy Tự vẫn có đạo lý nhất định, nhưng mặc kệ như thế nào Kỷ Dịch cũng không muốn thừa nhận sự thật này.

"Vì chuyện sáng nay đến trễ đã phạt tôi không muốn nhắc lại, hiện tại em giải thích hôm nay hôm nay trong lớp em đã làm gì?"

Giang Duy Tự tiếp tục hỏi. Loại vấn đề trực tiếp đến hạch tâm này thường là khó trả lời nhất, nếu muốn nói rõ ràng làm đương sự cũng có độ khó nhất định, Kỷ Dịch không nghĩ như thế nào nói, cũng nói không rõ ràng.

Giang Duy Tự nhìn Kỷ Dịch đột nhiên vỗ vỗ bả vai cậu, Kỷ Dịch bị động tác bất thình liệt này làm cho hoảng sợ, cậu ngẩng đầu nhìn Giang Duy Tự, ánh mắt tựa hồ là đang hỏi.

"Không muốn trả lời, hay là không thể trả lời?"

Giang Duy Tự cười hỏi. Kỷ Dịch ghét nhất chính là bản chất đối mặt trực tiếp với câu hỏi của Giang Duy Tự, mỗi một lần đều có thể bị một mũi tên trúng máu rách một tầng da mỏng của cậu.

Kỷ Dịch đối mặt với loại vấn đề khiến cậu không thể không đối mặt, luôn có vài phần sợ hãi, trốn tránh đã thành thói quen, đột nhiên muốn nhìn thẳng hết thảy liền trở nên không biết làm sao. Giang Duy Tự nói xong liền giữ im lặng, giao thời gian cho Kỷ Dịch.

Cả phòng ngoại trừ tiếng hít thở cơ hồ rốt cuộc không phát hiện được âm thanh khác, qua một lúc lâu, Kỷ Dịch thật sự không kiềm chế được đành phải mở miệng nói: "Không biết nói như thế nào."

Bởi vì thời gian trầm mặc quá lâu, thanh âm của Kỷ Dịch trở nên khô ráo, có chút buồn bực.

"Đừng nói với tôi là tôi đã phạt em vào buổi sáng và nó khiến em khó chịu cả một ngày."

Bị Giang Duy Tự chọc vào chuyện trung tâm, Kỷ Dịch có chút bối rối, ngoài miệng vội vàng biện giải: "Mới không phải."

Giang Duy Tự hơi cúi đầu cười: "Ngoại trừ cái này, vậy em giải thích cho tôi một cách thích hợp hơn đi."

Kỷ Dịch nhất thời không nói nên lời, Kỷ Dịch cũng không giỏi trong việc tìm lý do, bởi vì trước kia sống cùng với anh hai, anh quá mức bận rộn, cho nên muốn đi tìm cơ hội giải thích cũng không nhiều.

"Trả lời tôi."

Qua vài phút Giang Duy Tự nhịn không được tăng thêm ngữ khí mở miệng.

"Tôi... Tôi không biết phải nói gì. "

"Tôi chỉ hỏi em một câu, có phải vì những điều buổi sáng không?"

Trầm mặc một chút, Kỷ Dịch mở miệng nói: "Đúng."

"Được rồi tôi có thể nói thêm lần nữa, nếu chỉ nhằm vào việc em đơn thuần đến muộn, ngay cả khi em đến muộn lâu hơn tôi đều có thể tha thứ cho bạn, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn nói với em một chuyện, cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị. Tối nay tôi ở đây để nói chuyện với em, cũng chỉ muốn cho em biết một sự thật, lớp học là rất quan trọng."

Giang Duy Tự tạm dừng một chút tiếp tục nói.

"Chúng ta cần phải đối mặt với vấn đề hiện thực, trong thời gian ngắn đạt tới hiệu suất cao nhất, em lãng phí như vậy cũng không được, đạo lý đôi khi em không phải không biết không hiểu, mà là em vẫn không muốn thừa nhận tính đúng đắn của đạo lý. "

Kỷ Dịch không thể nói trước gật gật đầu.

"Tôi hiểu ý của em."

Giang Duy Tự vỗ vỗ bả vai cậu nói: "Rất nhiều chuyện không phải phải hiểu mà là phải thừa nhận rằng cái gì đúng và đi thực hiện, nghĩ đến cùng phải biết thừa nhận chính mình, nhưng có mấy ai làm được như vậy."

--------------------------------------------------------------------------------

30/07/2022.

Đánh nhanh rút gọn nha🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top