Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu muốn công nhận một lý do, phải từ trái tim hoàn toàn chấp nhận, mọi người trong rất nhiều trường hợp đều chỉ quá quan tâm chú trọng vẻ bề ngoài, rất nhiều vấn đề chỉ cần bình tĩnh thì dù có đến gần cũng không có ảnh hưởng gì.

Giang Duy Tự nói xong liền bắt đầu giữ im lặng, cho Kỷ Dịch thời gian suy nghĩ. Kỷ Dịch nghe Giang Duy Tự nói xong, cũng không thể không suy nghĩ một phen, đích xác rất nhiều đạo lý hiểu được, nhưng chính là không muốn thừa nhận.

Thản nhiên đối mặt với những sai lầm của riêng mình, không có tính khí để đối mặt với những lời chỉ trích của người khác, điều này hầu như không phải là một đứa trẻ bình thường có thể làm được. Rất nhiều người cho dù trong lòng biết hành vi của mình là sai lầm, nhưng ngại một trái tim hư vinh nho nhỏ lại cố gắng cắn răng nói mình không sai.

Giang Duy Tự giờ phút này cũng không mong đợi Kỷ Dịch ngay lập tức rất thống khoái nói ra tôi sai rồi, cậu ấy cần thời gian rèn giũa mới có thể hiểu được rất nhiều lúc hư vinh chỉ một tờ giấy có cũng không có, đối mặt với cuộc đời hay trốn chạy đều vô cùng khó khăn.

Giang Duy Tự tự biết cho dù cho Kỷ Dịch thời gian một ngày, Kỷ Dịch cũng sẽ không thừa nhận một câu "tôi sai rồi." Vì thế qua nửa giờ, Giang Duy Tự liền tiếp tục mở miệng:

"Nhóc con, tôi không trông cậy vào em bây giờ có thể ngoan ngoãn nói em sai rồi, nhưng tôi nghĩ trong lòng em hẳn là hiểu được. Đối với nam sinh lớp 12, cảm xúc không bao giờ có thể là cái cớ."

"Chuyện này cho dù tôi có không đúng, nhưng anh cũng không thể." Kỷ Dịch còn chưa dứt lời đã bị Giang Duy Tự cắt ngang.

"Nhưng tôi cũng không thể phạt em như vậy đúng không?"

Kỷ Dịch gật gật đầu, không nói lời nào. Giang Duy Tự nhẹ nhàng cười với Kỷ Dịch, sau đó đi tới bên cạnh tủ quần áo, mở tủ quần áo từ bên trong lấy ra một cái thắt lưng, sau đó đóng cửa tủ lại, trở về bên cạnh Kỷ Dịch.

"Anh... Anh định làm gì?"

Kỷ Dịch nhìn hành động của Giang Duy Tự liền hiểu kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, không tự chủ được liền lui về phía sau, đối mặt với tình cảnh này Kỷ Dịch sẽ có một loại sợ hãi vốn có.

"Em đã biết sẽ có kết cục như vậy, trốn có ích lợi gì?"

Lời nói của Giang Duy Tự khiến Kỷ Dịch đứng lại, nhưng Kỷ Dịch vẫn có một loại cảm giác muốn thoát khỏi căn phòng này.

"Bất cứ điều gì dẫn đến việc không lắng nghe bài học của tôi, tôi có thể coi nó như là một sự giận dỗi mà bỏ qua, nhưng bài học của thầy cô khác em không có lý do gì để không lắng nghe?"

Kỷ Dịch cắn cắn môi, nhất thời cũng không biết phản bác lời này như thế nào.

"Trên giường hay là trên bàn, em tự mình chọn một chỗ, nằm sấp."

Giang Duy Tự rất hời hợt nói một câu, nhưng đối với Kỷ Dịch mà nói, không nghi ngờ gì sẽ làm trong lòng nổi lên một trận sóng biển.

"Đưa ra quyết định trong 10 giây, muốn kéo dài cũng có thể, nhưng sẽ có giá của nó."

Kỷ Dịch bất đắc dĩ đành phải lựa chọn nằm sấp trên giường, nhưng khoảnh khắc nằm sấp vẫn có chút do dự, có thể là bởi vì thẹn thùng cũng có thể là bởi vì trái tim hư vinh kia đang giằng trọng.

"Cởi quần ra đi."

"Tôi không muốn, cái này kiên quyết không!"

Kỷ Dịch đối với yêu cầu này là quyết đoán không thể tiếp nhận, Giang Duy Tự đột nhiên kề mặt lại gần nói:

"Cái này là bắt buộc, đừng để tôi cưỡng chế cởi ra."

Dứt lời, trong phòng liền lâm vào một vòng trầm mặc, ước chừng như vậy khoảng năm phút, Kỷ Dịch vẫn đỏ mặt rất không được tự nhiên cởi quần mình ra, nhưng cũng không cởi bao nhiêu chỉ là vừa mới lộ ra một nửa mông mà thôi.

Giang Duy Tự nhìn tình cảnh này cũng không nói thêm gì, anh biết có thể làm cho Kỷ Dịch làm được một bước này cũng là rất không dễ dàng. Giang Duy Tự đưa tay kéo quần Kỷ Dịch xuống, Kỷ Dịch vùi đầu vào giữa hai cánh tay, chôn thật sâu xuống giường.

Không có bất kỳ báo trước nào, Giang Duy Tự liền dùng sức một chút mà vung tay, mỗi nơi thắt lưng da đi qua đều từ màu trắng rồi liền trong nháy mắt biến thành màu đỏ, màu đỏ hơi có vài phần nhuận sắc, cùng làn da trắng nõn hình thành đối lập rõ ràng. Thân thể Kỷ Dịch đau đớn co rụt lại, nhưng không đợi Kỷ Dịch hòa hoãn lại, Giang Duy Tự lại giơ tay đánh một cái, lần này tựa hồ so với vừa rồi lực mạnh hơn, làm cho Kỷ Dịch cảm giác được toàn bộ mông đều dấy lên đau đớn nóng bỏng.

Giang Duy Tự mỗi một lần dừng lại đều vừa vặn, làm cho Kỷ Dịch cảm giác được đau mới chồng lên đau cũ, cho đến sau này ngay cả khoảng cách thắt lưng cũng không phân biệt được, toàn bộ mông lửa nóng cháy, không quá mười cái Kỷ Dịch liền nhịn không được bắt đầu né tránh, trước tiên bắt đầu dịch sang bên cạnh, Giang Duy Tự cũng làm bộ như không để ý, nhưng theo nơi ở của thắt lưng Kỷ Dịch di chuyển biên độ càng lúc càng lớn. Giang Duy Tự ngừng lại mở miệng nói:

"Nằm về chỗ cũ."

Kỷ Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Duy Tự, trên mặt Kỷ Dịch rõ ràng có thể thấy được mấy giọt nước mắt, lông mi đều ướt át.

"Đừng, đừng đánh."

Uy lực của thắt lưng không giống với những thứ khác, Kỷ Dịch giờ phút này nhịn không được bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Nằm xuống."

Giang Duy Tự trực tiếp không để ý lời của Kỷ Dịch, rất mạnh mẽ lặp lại lời nói của mình một lần nữa. Kỷ Dịch không tình nguyện dịch thân thể, Kỷ Dịch vừa mới bày ra tư thế, thắt lưng Giang Duy Tự lại bắt đầu tàn sát bừa bãi.

Trên mông Kỷ Dịch bị thắt lưng "khắc" từng đạo dấu vết màu đỏ, những màu đỏ này xen kẽ, từ xa nhìn lại chính là phủ lên một mảng lớn màu đỏ. Tiếng nức nở của Kỷ Dịch càng lúc càng lớn, tay cũng không tự chủ được mà đỡ, Giang Duy Tự đưa tay đặt bàn tay vướng víu của Kỷ Dịch lên thắt lưng, không tới hai cái, tay kia của Kỷ Dịch lại duỗi tới, ý đồ che mông mình làm cho nó bớt chịu chút tội lỗi.

Giang Duy Tự ngừng lại nhìn tay Kỷ Dịch không có chút ý tứ che chắn.

"Kỷ Dịch, tôi nói cho em biết, lại đỡ, tiếp theo chính là đánh vào tay của em."

Đối mặt với uy hiếp của Giang Duy Tự, Kỷ Dịch chần chừ một chút, bất quá vẫn thu tay lại. Một vòng đau đớn mới bao trùm toàn thân Kỷ Dịch, Kỷ Dịch vẫn nhịn không được né tránh, đột nhiên thắt lưng Kỷ Dịch bị Giang Duy Tự đè lại, từ phía sau truyền đến thanh âm của anh.

"Năm cái cuối cùng."

Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, Kỷ Dịch giờ phút này ngoại trừ đau đớn cũng không cảm thấy gì khác.

"Tôi đưa em về phòng và thoa thuốc."

Kỷ Dịch không trả lời, mà quay đầu lại nhìn cái mông của mình, màu đỏ thẫm khác nhau tung hoành, đại bộ phận đều sưng lên, ở mông sưng lên càng lợi hại hơn. Lúc Giang Duy Tự ôm Kỷ Dịch lên, Kỷ Dịch đã vô lực giãy dụa, nước mắt trên mặt cùng mồ hôi đan xen cùng một chỗ.

Giang Duy Tự cảm thấy dưới tình huống bình thường bị đánh là không cần bôi thuốc, nhưng tình huống hôm nay Giang Duy Tự cũng cảm giác được không bôi thuốc không được. Thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên vết thương, Kỷ Dịch vùi đầu vào cánh tay, mặt đỏ bừng.

"Hôm nay sở dĩ đánh em tàn nhẫn như vậy chỉ có một nguyên nhân, tấc vàng khó mua một tấc quang âm, bởi vì giận dỗi mà lãng phí thời gian, tôi cảm thấy không đánh em cũng không được."

"Đánh người còn có cái gì để giải thích."

Kỷ Dịch hơi tính tình nói.

"Nếu tôi không giải thích, em sẽ lại bị đánh vào ngày mai một lần nữa."

"Dựa vào cái gì?"

"Dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc như vậy, tôi không giải thích, ngày mai em sẽ khó lòng tập trung vào học."

Kỷ Dịch bị Giang Duy Tự lại một lần nữa chọc trúng tâm tư, cũng không nói gì quay đầu đi không nhìn Giang Duy Tự.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lẻn vào, chiếu lên người đang ngủ, ánh sáng dịu dàng vui tươi trêu đùa đồ vật trong phòng, Kỷ Dịch nằm sấp trên giường ngủ rất say, Giang Duy Tự ngồi ở bên giường Kỷ Dịch ước chừng hơn một giờ mới trở về phòng mình. Trở lại phòng bật đèn, bàn trà thủy tinh kia liền là vật đầu tiên xuất hiện ở tầm nhìn của Giang Duy Tự, quân cờ vì một niềm tin mà kiên định đứng thẳng, như vậy con người cũng có thể vì một niềm tin mà không oán không hối hận.

--------------------------------------------

Gió sáng sớm hơi lạnh, Kỷ Dịch không tự chủ được kéo chăn đắp lên người, thân thể nghiêng qua một bên, không cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương phía sau, cảm nhận một trận cảm giác đau đớn mơ hồ, Kỷ Dịch mở mắt buồn bực, nhìn đồng hồ đeo tay, còn rất sớm. Kỷ Dịch không nghĩ tới lần đầu tiên mình tỉnh dậy sớm như vậy lại là bị đau đớn đánh thức, Kỷ Dịch túm lấy quần mình, quay đầu nhìn vết thương, bôi thuốc rõ ràng muốn tiêu sưng rất nhiều, nhưng dấu ấn màu đỏ của thắt lưng vẫn có thể thấy rõ.

Kỷ Dịch cũng vô tâm đang ngủ, dù sao cái loại tư thế ngủ nằm sấp này cũng không thoải mái lắm, lần đầu tiên tỉnh dậy sớm như vậy Kỷ Dịch liền đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh. Cảnh trí buổi sáng luôn đặc biệt, cho dù cảnh vật đều giống nhau, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không giống nhau, trên con đường nhỏ sáng sớm rất ít người, ngẫu nhiên cũng chỉ là mấy người già dậy đặc biệt sớm, chắc là muốn đi tập thể dục.

Kỷ Dịch nằm sấp trên bệ cửa sổ, nhìn bầu trời, mặt trời còn chưa mọc lên, cả bầu trời đều xám xịt, ở phía đông hơi tỏa sáng. Kỷ Dịch giờ phút này đang hồi tưởng lại đủ loại lời Giang Duy Tự nói hôm qua, hiện tại tĩnh lặng suy nghĩ một chút, Giang Duy Tự nói rất nhiều lời đều rất có đạo lý, chẳng qua lúc ấy trong lòng thật sự rất bài xích. Có rất nhiều chuyện đích xác là sau đó bình tĩnh mới phát hiện thì ra thật sự là như vậy.

Thời gian trôi qua, mặt trời nổi lên đường chân trời, trong nháy mắt ánh sáng chiếu xuống mặt đất, ánh sáng vàng phất qua từng tấc đất, bầu trời tràn ngập ánh nắng mặt trời, dần dần hiện ra màu xanh biển, Kỷ Dịch chưa bao giờ ngắm mặt trời mọc, hôm nay nhìn thấy cũng không khỏi thán phục, vẻ đẹp tự nhiên. Mỗi ngày mặt trời mọc và lặn, nhìn như bình thường nhưng với những người quan sát cẩn thận, có lẽ vẻ đẹp thường ẩn trong hàng lông mày thấp nâng đầu, bởi vì bình thường cho nên dễ dàng bị bỏ qua.

Suy nghĩ của Kỷ Dịch bay múa trong không gian rộng lớn, từng hình ảnh không thành chuỗi lướt qua, lớp 12 đã bắt đầu, là một lần khiêu chiến, nhưng đối với Kỷ Dịch hiển nhiên vẫn chưa chuẩn bị tốt để khiêu chiến. Trong đầu Kỷ Dịch tràn đầy suy nghĩ lung tung, không biết từ khi nào Giang Duy Tự đột nhiên xuất hiện ở phía sau, một cái tát không nhẹ không nặng đánh vào mông Kỷ Dịch. Kỷ Dịch bị đột nhiên làm cho kinh hãi, vội vàng quay đầu lại nhìn Giang Duy Tự.

"Sáng sớm anh làm gì vậy!"

Kỷ Dịch chất vấn Giang Duy Tự.

"Lời này là tôi hỏi em mới đúng, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy a, xem ra bữa ăn ngày hôm qua rất hữu dụng mà."

Kỷ Dịch bị Giang Duy Tự nói như vậy, lập tức mặt trở nên đỏ bừng, Giang Duy Tự nhìn thấy cảnh này không khỏi cười ha ha. Kỷ Dịch trừng mắt nhìn Giang Duy Tự một cái, cố ý đụng vào Giang Duy Tự một cái rồi chạy ra khỏi phòng ngủ. Kỷ Dịch lần đầu tiên đi theo Giang Duy Tự đến trường, trước kia đều là mình không dậy sớm như vậy, ngồi ở trong xe Giang Duy Tự, nhìn gương mặt mang ý cười của Giang Duy Tự, trong lòng không khỏi tức giận.

Giang Duy Tự nhìn Kỷ Dịch một chút, tự nhiên liền hiểu cậu đang suy nghĩ cái gì.

"Còn đang để ý câu nói kia à?"

Giang Duy Tự nói xong còn cười hai cái mới tiếp tục nói.

"Kỳ thật không có gì phải thẹn thùng, trên cơ bản ai cũng từng bị đánh."

Kỷ Dịch liếc Giang Duy Tự hai mắt hỏi.

"Còn anh thì sao? Anh cũng bị đánh à?"

Giang Duy Tự nhìn Kỷ Dịch rất thản nhiên nói:

"Đương nhiên."

Kỷ Dịch nghe được vậy liền lập tức hứng thú, vội vàng hỏi chi tiết.

Giang Duy Tự nhìn Kỷ Dịch hứng thú, không đành lòng phá hòng hứng thú của cậu, liền quyết định kể những chuyện trong quá khứ.

Kỷ Dịch thấy Giang Duy Tự chuẩn bị nói, vội vàng nghiêng đầu mục không chớp mắt nhìn anh.

"Thật ra số lần bị đánh khi còn đi học còn rất nhiều."

Giang Duy Tự vừa lái xe vừa nói.

"Một người như anh cũng có thể làm sai chuyện gì đó?"

Kỷ Dịch không tin nhìn anh.

"Thật ra lý do phạm sai lầm bây giờ nhớ lại cũng rất buồn cười, năm đó mỗi cuối tuần đều phải đi học cờ vua, bọn nhỏ luôn thích chơi đùa, khi đó tôi cũng rất thích được đi chơi, thường xuyên cuối tuần tùy tiện lấy lý do không đi học cờ vua, mà là chạy đi chơi bóng rổ, bơi lội các loại, kỳ thật ngay từ đầu cũng rất không có sơ hở, trốn mấy tuần cũng không bị phát hiện."

Nói đến đây Giang Duy Tự cư nhiên còn cười cười.

Kỷ Dịch nhìn anh với vẻ mặt khinh bỉ.

"Có phải anh muốn nói, anh còn rất thông minh không bị phát hiện?"

Giang Duy Tự hơi nghiêng đầu nhìn Kỷ Dịch nói.

"Thật đúng a."

Kỷ Dịch khinh thường nói một tiếng.

"Nhưng làm chuyện xấu nào vĩnh viễn trót lọt như vậy, có ngày chơi bóng không cẩn thận bị gãy xương, chuyện trốn học cũng tự nhiên bại lộ. Nhóc con, tôi nói em xem như là may mắn đi, ba tôi cũng không giống tôi, ngày đó từ bệnh viện về nhà, không nói hai lời liền ném tôi lên giường."

Ở đâu là may mắn, chỉ có thể nói vẫn là một bất hạnh, khác chỉ là bất hạnh hơn!

"Ngày đó ba tôi dùng hành động nói cho tôi biết hậu quả của việc nói dối, từ đó về sau tôi thật đúng là không dám nói dối nữa."

Kỷ Dịch nhìn Giang Duy Tự, trong lòng thầm nghĩ có cha tất có con trai, nhìn Giang Duy Tự liền hiểu được cha hắn rốt cuộc lợi hại cỡ nào.

"Tôi nói với em những điều này, chỉ muốn nói là, trừng phạt và như vậy đối với tôi kì thật là một phương thức tốt, bởi vì tôi đã trải nghiệm qua rồi."

Nói xong Giang Duy Tự mỉm cười với Kỷ Dịch một chút.

Cuộc sống ở trường luôn luôn nhàm chán, lặp đi lặp lại mỗi ngày để làm một cái gì đó mà họ không sẵn sàng làm. Tuổi trẻ, tư tưởng tổng nhiệm đắm chìm trong thế giới tưởng tượng hoàn mỹ, nhưng mỗi khi hơi thở của thực tế xông vào trái tim, những điều vốn tươi sáng, dường như trong nháy mắt trở nên màu xám ảm đạm. Đắm chìm trong biển sách dường như không bao giờ kết thúc, lý tưởng hoặc kỳ vọng nhỏ cho tương lai, tất cả đều trở nên trống rỗng và vô lực.

Mọi người trong lớp học đều đang vùi đầu vào học, vô luận kết cục như thế nào, bọn họ đều đang liều mạng truy đuổi, cho dù khổ hải vô nhai, cũng làm thuyền mà đi. Nhìn bề ngoài, ai nấy đều là vẻ mặt rất lạnh nhạt, trên thực tế trong lòng mỗi người đều có một tảng đá rất nặng, nếu không cẩn thận làm cho trọng tâm của tảng đá kia lệch lạc, sẽ lập tức sụp đổ. Sắp bước vào kỳ thi hàng tháng đầu tiên của học kỳ này, bầu không khí vốn không mấy hoạt náo trong lớp càng thêm nặng nề.

Đến học kỳ cuối cùng, rốt cuộc không ai có thể xem nhẹ thi cử như thế, Kỷ Dịch cũng như vậy, bắt đầu cầm lấy sách lên xem, kỳ thật nguyên nhân lớn nhất vẫn là Giang Duy Tự trở thành giáo viên chủ nhiệm của mình.

Trong lớp học, Giang Duy Tự cũng cảm nhận được không khí nặng nề, thỉnh thoảng lại nói những lời không liên quan đến việc học tập, nhưng kết quả thu hoạch lại vẫn không mấy khả quan.

----------------------------------------

6/8/2022.

Chap này dài nha, tại vì là 2 chap gộp lại lận ă tui làm luôn tại cuối tuần mà đọc truyện đã luôn ha😂😂

Bạn readlearnwriting là người edit chung với tui truyện này bắt đầu từ chương này nè nha, cảm ơn cô🤗🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top