Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thần im lặng, anh không biết nói gì, anh... không muốn nói dối cậu cũng không muốn thừa nhận sự thật đó. Lục Thiên nhìn anh, im lặng sao? Vậy những lời ba nói là thật? Cậu không phải là em trai anh, cậu ngáng chân anh, cậu làm phiền anh. Anh cãi lời ba, anh không suy nghĩ cho tương lai của anh chỉ vì cậu. 

Mắt Lục Thiên ngập nước, cậu đứng bật dậy, lướt qua anh, chạy ra khỏi nhà. Còn anh, anh vẫn đứng đó, mắt nhìn vào khoảng không phía trước, tâm trạng rối bời, phải làm gì tiếp theo đây? Lần đầu tiên anh thấy đầu óc mình trống rỗng đến vậy.

------------------------------------------

Lục Thiên lúc này say khướt, nằm gục ra bàn bên cạnh tiếng nhạc xập xình trong một quán bar. Cậu cứ liên tục nói mớ, rồi chảy nước mắt, cậu thật thích ở những nơi như này, có tiếng nhạc át đi tiếng khóc của cậu, lại chẳng ai nhìn đến hay quan tâm cậu. 

Cậu cứ nằm im như thế, rồi lại ngóc đầu dậy, cầm lấy li rượu tiếp tục ngửa đầu uống. Một hơi nốc hết li rượu đầy, câu lại muốn gọi thêm li nữa, nhưng anh phục vụ lại cản cậu.

- Thiên, em uống nhiều quá rồi đấy, đừng uống nữa, về nhà đi.

Anh phục vụ biết Lục Thiên vì chẳng phải đây là lần đầu tiên cậu đến đây. Mỗi lần buồn chuyện gì cậu đều lén đến đây, ở đây không quan trọng tuổi tác, chỉ cần có tiền là vào được. Những lần trước cậu chỉ uống loại nước trái cây có chút cồn. Nhưng lần này, cậu uống rượu, rượu thật.

Bị ngăn cản, cậu bực mình đứng lên, đặt tiền lại trên bàn rồi đi mất. Tuy say nhưng Lục Thiên vẫn còn biết suy nghĩ. Cậu không muốn về nhà, nên liền bắt xe đi thẳng đến nhà thằng bạn thân của cậu - Mạnh An.

Ba mẹ Mạnh An ra nước ngoài làm ăn, để hắn ở nhà cùng với quản gia và vài người giúp việc. Lục Thiên và Mạnh An thật sự rất thân, cậu cũng thường tới nhà hắn chơi thường xuyên, chỉ tiếc là không học chung một lớp.

Đến nhà Mạnh An, cậu bước đến bấm chuông cửa, lập tức Mạnh An liền ở ngay trước mặt cậu. Lục Thiên tiến đến, đầu lại choáng váng rồi gục hẳn vào người thằng bạn.

- An An, tớ nhức đầu.

Mạnh An nhíu mày khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cậu. Hắn đưa tay đỡ lấy Lục Thiên, xốc người cậu lên.

- Tiểu Thiên, cậu uống rượu?_ Giọng Mạnh An không mấy vui vẻ, hỏi nhưng là khẳng định.

- An An, cho tớ ngủ nhờ một đêm nhé.

Nói xong Lục Thiên liền gục đầu xuống hõm vai Mạnh An và ngủ mất. Mạnh An thở dài, chuyển tư thế rồi bế cậu lên, đưa cậu về phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường, đắp chăn lên cho cậu, bản thân cũng nằm xuống cạnh Lục Thiên, hai người cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

---------------------------------------------

Sáng hôm sau, Lục Thiên thức dậy thấy cả người mệt nhử, đầu lại choáng váng. Nhìn xung quanh không phải phòng mình, cậu lại nhớ đến hôm qua uống rượu say rồi chạy đến nhà bạn tá túc, nguyên lai đây là phòng của An An.

Cạch

Cửa phòng mở ra, Mạnh An tiến vào với một tô cháo và một ly nước trên tay. Hắn tiến lại bàn, đặt xuống, lúc này mới nhìn Lục Thiên.

- Chịu dậy rồi hả. Đói chưa? Ăn chút cháo nhá.

- Uhm._ Cổ họng Lục Thiên khô rát, nói không ra hơi.

Mạnh An thấy thế liền đưa ly nước cho cậu, đồng thời mở miệng trách móc.

- Ai bảo uống rượu cho cố vào. Giờ thì nhìn cậu như một đứa bị bỏ đói bỏ khát cả tuần ấy. Mà học tập ở đâu cái thói uống rượu thế, bao tử đã không tốt, lại nốc cho lắm rượu, muốn chết sớm hả._ Giọng Mạnh An thật sự khó chịu, thằng nhóc này được mỗi cái cao, người cũng có mập mạp gì đâu, sức khỏe cũng chẳng phải sắt thép gì, lại còn học đòi người ta uống rượu.

- Được rồi mà. An An, đừng mắng nữa. Tớ không sao đâu, thật đó._ Nói thật ra trên đời này cậu sợ nhất là anh hai, sau đó đến ba và sau đó là Mạnh An. Không biết từ khi nào mà cứ mỗi lần Mạnh An to tiếng là cậu lại thấy sợ, chẳng kém gì lúc đứng trước anh hai.

- Hừ! Đợi đến lúc có sao thì cậu mới quan tâm à?

- Được rồi, tớ sai, tớ sai. Đừng giận nữa mà.

- Tớ không có quyền giận cậu. Trước ăn cháo đi rồi nói chuyện._ Hắn biết chắc Lục Thiên đã có chuyện gì đó, nếu không thằng nhóc này cũng sẽ chẳng uống rượu.

Lục Thiên như được giải thoát, vội vàng với lấy tô cháo, ăn bằng tốc độ bàn thờ. Cậu cũng rất đói, tối hôm qua không ăn gì, lại nốc nhiều rượu như vậy, nếu không sớm lấp đầy cái bụng thì cậu sẽ bị đau bao tử thật chứ chẳng đùa.

 Cậu đặt cái tô rỗng xuống bàn, lại uống thêm một ngụm nước. Mạnh An nãy giờ đứng im phăng phắc, mặt lạnh như tiền lúc này mới mở miệng hỏi cậu.

- Tiểu Thiên, sao hôm qua cậu lại uống rượu? Có biết bao tử bản thân rất không tốt?

Lục Thiên im lặng, cậu không biết phải trả lời thế nào. Nghĩ về chuyện hôm qua, cậu lại thấy buồn, tâm đau nhói, mắt lại sắp trào nước ra, một hồi như thế lại quên mất thằng bạn.

- Tiểu Thiên, tớ đang hỏi cậu đó._ Mạnh An khó chịu, nâng cao giọng lên nhắc nhở Lục Thiên.

- An An...tớ...tớ...

- Cậu thế nào? Ấp úng mãi như thế làm gì? Tớ với cậu xa lạ quá đúng không? Có chuyện cũng muốn giấu tớ. Không coi tớ là bạn nữa?

- Không có. An An, không phải vậy đâu. Tớ....chuyện này....chuyện này.....

Thấy Lục Thiên gấp đến độ muốn khóc, mặt lại xen lẫn nỗi buồn cùng thất vọng. Mạnh An không đành lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nhẹ giọng lại.

- Được rồi, đừng khóc mà tiểu Thiên. Có chuyện gì buồn cậu cứ nói ra đi. Phải nói mới thấy nhẹ lòng, nói ra rồi tớ giúp cậu giải quyết, được chứ?_ Mạnh An nâng tay quệt đi nước mắt của cậu, vừa mỉm cười, vừa an ủi.

Cậu cũng bình ổn lại, thoát ra khỏi vòng tay của hắn, từ tốn kể lại hết chuyện hôm qua. Mạnh An nghe xong lại muốn tức giận nữa. Hắn công nhận chuyện này thật sự rất sốc nhưng không có nghĩa là thằng nhóc kia được phép uống rượu.

Sắp sửa nổi cơn thịnh nộ, nhưng lại nhìn đến gương mặt đầy nước mắt và buồn bã của Lục Thiên, hắn thấy đau lòng, lại hứa cùng Lục Thiên giải quyết, cơn giận gần như bị dập tắt đi.

- Thằng ngốc này, có chuyện đấy thôi mà cũng ấp úng mãi. Được rồi, đừng có khóc nữa, nín đi rồi cùng bàn bạc xem phải làm gì tiếp theo.

- Ừ. Cảm ơn cậu._ Lục Thiên thấy đỡ hơn nhiều, cậu thật sự rất biết ơn khi có một người bạn thân như Mạnh An.

- Khách sáo làm gì. Nhưng mà tiểu Thiên, lần sau không được phép uống rượu nữa, nghe chưa!

- Uhm. Tớ sẽ không uống nữa, hứa đấy.

--------------------------------------------------------------------

Khúc cuối nhạt thật đấy. Mà mọi người có ngửi thấy mùi gì không. :))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top