Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36.

- Tại...tại sao? Tại sao lại như vậy?
Mạc Huyền giống như cơn thống khổ đã đi qua 1 chút. Y nhìn đến ấn ký kia đã bại lộ trước mặt Mặc Uyên, biết mọi chuyện cũng không giấu được nữa, cũng không cố viện cớ thêm chút nào.
- Kể từ ngày huynh để toàn bộ Yên Sát lâu đi tìm Phong nhi. Ta đã biết người ta cần bảo vệ không chỉ là 1 mình huynh nữa. Đã thật cố gắng đi tìm lại cố tình bỏ qua 1 Âm Cung ngay dưới mí mắt. Nếu ngày ấy ta cẩn thận hơn 1 chút, mọi chuyện đã không đến bước này. Coi như...ta trả giá vì sai lầm ngày đó.
Mạc Hạ vốn đứng đó vô cùng yên tĩnh lại quát lên.
- Cái gì là trả giá chứ? Trong máu hắn vốn mang 1 nửa dòng máu sói. Sống vốn không thể nhiều hơn 20 tuổi. Dù hắn có phải là dược nhân hay không thì số phận vẫn sẽ là chết sớm. Như ngươi không phải trả giá, là dời thiên chuyển vận. Là làm càn.
Mạc Uyên lại càng thể không bình tĩnh.
- Biết hắn làm càn ngươi còn theo hắn làm càn? Không có ngươi hắn có thể làm được sao?
- Còn không phải do ngươi cả ngày đều nói năng bậy bạ?
- Ta nói ngươi liền nghe? Ngươi từ khi nào lại có thể nghe lời ta như vậy?
- Ta có làm cũng là cứu con trai ngươi. Ngươi còn dám mắng ta?
- Ta có nói muốn ngươi lấy mạng A Huyền cứu Phong nhi?

Mạc Huyền nằm trong lòng Mạc Uyên bật cười. Nụ cười làm 2 người kia im bặt.
- 2 người như vậy lại làm đệ nhớ đến hồi trước. 2 huynh cứ gặp nhau liền cãi nhau, đánh nhau, lần nào cũng như 1 mất 1 còn. Có lần đánh nhau còn đá ta bay xuống hồ sen.
Mạc Huyền càng kể nụ cười trên môi lại càng sâu.
- Lần đó phụ hoàng đánh 2 huynh đến vài ngày cũng không thể xuống khỏi giường.
Hồi đó đệ cảm thấy rất buồn. Vì 2 ca ca đệ yêu quý nhất lại cứ luôn ghét nhau, đánh nhau. Phụ hoàng nói với đệ: "đợi con lớn lên rồi con sẽ hiểu, đôi khi thứ con nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật".
Sau này đệ mới biết, những vị ca ca luôn mỉm cười, kính trọng tứ ca mới là những người luôn muốn dồn huynh ấy vào chỗ chết. Nhị ca luôn khắc khẩu, đối chọi với ca lại là người bảo vệ tứ ca nhiều nhất.

Mạc Hạ vốn chỉ là con của phi tần. Nhưng mẹ y vì sinh khó mà chết. Lúc đó hoàng hậu còn chưa sinh được vị hoàng tử hay công chúa nào, liền đưa Mạc Hạ về cung nuôi dưỡng. Sau đó 3 năm mới sinh Mạc Uyên. Tính ra 3 người họ, là cùng 1 mẫu hoàng nuôi lớn.
Vốn 2 người cùng nhau lớn lên, vô cùng thân thiết. Nhưng Mạc Uyên vì là con trưởng của hoàng hậu nên được sắc phong là thái tử, kể từ đó mối quan hệ giữa 2 người liền bất hòa.
Người ngoài nhìn vào đều nghĩ Mạc Hạ ham muốn vương vị, ganh ghét với thái tử. Bản thân y cũng muốn mọi người nghĩ như vậy. Mạc Huyền trước kia cũng nghĩ vậy.
Nhưng sau đó phụ hoàng dạy Mạc Huyền 1 đạo lí. "Cuộc sống này luôn có phải thì bắt buộc phải có trái. Có chính diện bắt buộc phải có phản diện. Khi chúng ta nắm được cả 2 điều đó, chúng ta thắng được nhân sinh. Chúng ta mất 1 trong 2 điều đó, chúng ta sẽ mất hết. Vì vậy mà trong cuộc đấu đá vương vị đó, Mạc Hạ liền đóng vai phản diện. Kéo lại tất cả loạn thần tặc tử, những tên muốn tạo phản, muốn lật đổ Mạc Uyên. Kéo tất cả lại 1 chỗ, giăng 1 mẻ lưới, tóm gọn. Lúc xử trí cũng có 1 kịch bản thật hoàn hảo. Thái tử nhân hậu, thiện lương, cầu xin hoàng đế đối với người ca ca có ý hại mình cũng không mang hận. Xin hoàng thượng giữ lại cho y 1 mạng. Phụ hoàng lúc đó sẽ giả bộ đăm chiêu, sau đó hạ lệnh phế truất thân phận Hoàng tử của Mạc Hạ, cả đời chỉ có thể ở lại Âm Cung. Thực ra tất cả đều nằm trong vở kịch của 3 người họ.

Mạc Huyền nghĩ lại những điều đó, sau đó lại có chút chua xót.
- Không nghĩ lại lọt lại 1 tên thất tử. Vì lọt lại 1 tên đó liền phá vỡ mọi kế hoạch của phụ hoàng. Cũng phá vỡ cuộc đời...của 3 chúng ta. Đúng là đấu mãi...vẫn không lại với ý trời.

Tiên đế vốn suy nghĩ rất chu toàn cho tất cả những đứa con của y, khi mà chúng sinh ra ở nơi phân tranh sống chết đó. Tiên đế lựa chọn Mạc Uyên kế vị vì hắn vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trong tâm lại mềm lòng lương thiện. Mạc Uyên sẽ có đủ bao dung cho những huynh đệ của mình khi họ phạm lỗi, cũng sẽ không vì đàm tiếu, dị nghị mà hại người vô tội. Lại chọn đi đối lập Mạc Uyên là 1 Mạc Hạ bốc đồng, nóng tính, nhìn có vẻ rất tham chiến nhưng lại là người đối với vương vị không 1 chút ý niệm. 2 người họ 1 tung 1 hứng làm quay đảo quần thần, lập lại kỷ cương. Vốn là có thể giữ được 1 cuộc sống yên bình. Trong kế hoạch đó, Mạc Huyền sẽ là đứa bé hạnh phúc nhất. Cả đời có thể sống vô lo vô nghĩ, làm điều mình muốn. Chỉ là không ngờ 1 bước ngoặt đó phá vỡ tất cả. Để có thể cứu Mạc Uyên, cứu Mạc Hạ, người lên vị trí đế vương kia, chỉ có thể là đứa trẻ 4 tuổi vốn tưởng sẽ có 1 tương lai đẹp nhất kia.

Mạc Huyền cười có chút buồn.
- Lâu lắm rồi, 3 huynh đệ chúng ta mới lại ở cùng 1 chỗ như vậy. Đúng là ông trời đối với đệ cũng không tệ nhất. Trước khi đệ đi, còn đưa đệ trở về ngày xưa 1 lần.

Mạc Uyên ôm chặt Mạc Huyền trong lòng. Nước mắt đều là lặng lẽ mà rơi xuống. Ông vẫn luôn thấy vị đệ đệ này so với hồi nhỏ 1 chút thay đổi cũng không có. Vẫn luôn nghĩ cuộc sống của nó vốn cũng không tệ. Thật sự không ngờ tới. Bình yên mà ông và Mạc Hạ có được, đều là do Mạc Huyền đứng ra trống đỡ mọi thứ đổi lại.

- Thực ra đệ cũng mệt lắm rồi. Ngày ngày nghe lũ loạn thần kia nói xấu 2 huynh, khiêu khích đủ chuyện vẫn phải ngu ngơ làm như không có việc gì, thực sự rất khó chịu. Rất muốn cắt lưỡi móc mắt bọn chúng. Lũ người xấu xa đó. Chuyện huynh đệ chúng ta, tại sao chúng cứ nhòm ngó đến chứ? Đáng chết mà. Nhưng vẫn không thể giết, chỉ có thể cười. Thật sự rất mệt.

Mạc Huyền thở dài 1 chút.

- Phụ hoàng nói với đệ, nếu đệ làm không tốt. 2 huynh sẽ có 1 ngày phải chết. Vì vậy đệ luôn cố gắng, mỗi ngày đều cố gắng. 1 chút sai lầm cũng không dám phạm phải. Đệ đã có thể làm được. Suốt 10 năm qua đệ luôn làm được. Giờ đệ phải đi, đệ lưu lại Phong nhi thay đệ bảo vệ 2 huynh. Cũng nhờ 2 huynh bảo vệ nó.

Mạc Huyền giống như đã rất mệt mỏi. Từng động tác đều chậm chạp và yếu ớt. Từ từ lấy ra trong người 1 thánh chỉ.
- Tứ ca, cái này...huynh không  thể không nhận. Đệ biết huynh cũng không muốn. Nhưng vì huynh, vì Phong nhi, vì nhị ca. Huynh không thể không ngồi ở vị trí đó. Kim bài miễn tử chỉ có 1, đệ đã đưa nó cho Phong nhi. Nhưng cuộc sống của nó yên ổn hay không, còn có rất nhiều thứ phải lo lắng. Vì vậy tứ ca. Vất vả cho huynh rồi.

Đúng vậy, một khi Mạc Huyền chết, dù y trong mắt mọi người là 1 hoàng đế vô dụng, nhưng y vẫn là hoàng đệ. Y đang khỏe mạnh bỗng nhiên mất mạng. Đám người kia sẽ không thể dễ dàng mà bỏ qua cơ hội ngàn năm này. Vì vậy trước khi làm việc này Mạc Huyền đã phải lo lắng mọi thứ. Tất cả đều phải vẹn toàn.

- Dược nhân không nhất thiết sẽ chết trước 30 tuổi. Sở dĩ dược nhân chết sớm vì nội tạng, máu huyết, kinh mạch đều bị độc dược bào mòn. Y Thiên Mạch có thể không chế sự tổn thương của độc dược với cơ thể, cũng sẽ dung hòa chúng với cơ thể. Mỗi ngày dùng 1 viên kèm theo bồi bổ và tịnh dưỡng thật tốt, Phong nhi có thể sống đến trăm tuổi. Phương pháp điều chế Y Thiên Mạch nhị ca đã biết. Bảo Phong nhi uống thuốc đều đặn. Còn phải chăm sóc nó thật tốt. Đợi nó tỉnh lại rồi, 2 huynh thay ta nói với nó, xin lỗi, ta đã dọa sợ nó rồi. Nó rất giống ta. Thực ra, ta cũng rất thương nó.

Mạc Huyền ánh mắt đầy dịu dàng, mỉm cười mà nói.
Sau khi hoàn thành xong tất cả mọi việc cần làm. Y đưa mắt nhìn Mạc Hạ vẫn luôn đứng 1 bên.

- Đệ muốn tay trái nắm tay nhị ca.

Lại nhìn về phía Mạc Uyên.

- Tay phải nắm tay tứ ca. Miệng ngậm kẹo đường. Đi hết thế gian này.

Nói xong liền từ từ nhắm mắt lại. Cả người không còn chút lực, dựa vào trong lòng Mạc Uyên mà dời khỏi thế gian.

Cả căn phòng tĩnh lặng nhưng bên tai Mạc Uyên và Mạc Hạ lại như có tiếng trẻ con lảnh lót.

"Đệ muốn tay trái nắm tay nhị ca. Tay phải nắm tay tứ ca. Miệng ngậm kẹo đường. Ra khỏi hoàng cung, đi hết thế gian này."

Đó là những lời khi còn nhỏ, mỗi lần gặp 2 người A Huyền 4 tuổi đều sẽ nói. Giờ đứa bé 4 tuổi đó đã nhắm mắt. Mãi mãi dời khỏi thế gian này.

P/s: ta không biết các nàng thế nào, nhưng vừa viết vừa tưởng tượng, bản thân ta cũng đã khóc hết nước mắt. 😭😭😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top