Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN: đi làm cùng mẹ

Chào các tềnh iu, không biết chỗ các tềnh yêu thì sao chứ dạo gần đây chỗ mình tự nhiên bùng phát việc làm thời vụ 🥰🥰, đủ tuổi lao động làm được là bình thường rồi❤️❤️ nhưng không đủ tuổi vẫn làm được nha😘😘, gần nhà mình hai chị em, hai dì cháu có cả hai mẹ con cùng đi làm rất nhiều, tự nhiên mình có một ý nghĩ viết một PN bé Nguyên đi làm chung với mẹ 😁😁 hay không hay hoặc được không được các tềnh yêu cũng đừng ném gạch mình nha 🤣

---------------

- Nghỉ hè mẹ cho con đi làm với mẹ nha mẹ!

Chuẩn bị thi kì hai của lớp mười một thì cậu đã năn nỉ ỉ ôi mẹ lần lần là nghỉ hè mẹ cho cậu đi làm chung với, cậu nghe dì Lệ kêu Nhật Hào đi làm cùng nên cậu cũng muốn đi. Cuối cùng nhờ sự nói giúp của bà tư và lời hứa hẹn năm sau cậu sẽ thi đỗ vào ngành y mà mẹ đã đồng ý cho cậu đi làm cùng
- Chị Liên, con trai của chị hả? Đẹp trai quá ta!
- Ê tui không nghĩ bà có con lớn như vậy đó, bà rất đẹp nhưng nét đẹp của thằng bé không giống bà!
Có ai vô duyên như bà này không chứ, mọi người nghe thì thầm nghĩ như vậy
- Ngọc Liên, em có con lớn như vậy luôn đó hả? Chị em mình làm xui đi!
- Không được nha chị Lan, Ngọc Liên hứa làm xui với em từ trước rồi!
Đó là những câu mà những dì làm chung với mẹ nói khi nhìn thấy cậu, còn cậu từ lúc vô tới chỗ làm của mẹ thì cứ gặp một người thì cậu thưa một người gặp hai người thì thưa hai người lúc này cậu nghĩ cậu cứ khom người sẵn luôn cho rồi mẹ giới thiệu thì cậu thưa liền chứ gì mà cậu chưa kịp ngốc đầu lên thì phải cúi xuống thưa tiếp rồi
- Dì này là dì Trúc...!
- Dạ thưa dì Trúc!
Thôi được rồi thằng bé vô đi làm chứ không phải vô để thưa mà em giới thiệu hoài thằng nhỏ chắc thưa tới chiều... không biết nhờ câu nói này của dì Trúc hay là mấy dì kia không có làm cùng chuyền với mẹ mà không thấy mẹ giới thiệu nữa
Công ty này làm dép quay kẹp nói là công ty thôi chứ chỗ mẹ làm như một xí nghiệp nhỏ, cậu vừa vô thì được dì tổ trưởng dẩn cậu lên đầu chuyền công việc của cậu chỉ là đo hai chiếc dép xem có bằng không rồi thả xuống chuyền cho công đoạn tiếp theo họ làm, còn Nhật Hào thì công đoạn cuối chuyền Nhật Hào kéo thùng cho người ta bỏ hộp đựng dép vào mà Nhật Hào làm khác chuyền của cậu
- Nguyên con coi dùm dì mấy giờ rồi!
Công việc của dì Trúc là kiểm quay dép rồi in tem, dì đang bận kiểm mớ quay cho xong nên mới kêu cậu xem giúp mấy giờ
- Dạ dì ơi đồng hồ treo ở đâu con không thấy!
Cậu cứ hết xoay qua rồi xoay lại nhìn tới nhìn lui cậu cũng không biết cái đồng hồ treo chỗ nào luôn nữa
Dì đang làm thì nghe cậu hỏi cũng bất ngờ nhìn lên cậu
- Ở đây đâu có đồng hồ đâu con, con coi điện thoại đi trong đây không cấm cầm điện thoại xem giờ!
Dì tưởng cậu mới vô, dì nghĩ cậu sợ không dám lấy điện thoại ra xem nên dì vừa cười vừa nói
- Dạ con không có điện thoại dì ơi!
Nghe cậu nói mà dì cũng ngạc nhiên cỡ tuổi cậu mà không có điện thoại sao, mà giờ suy nghĩ lại hèn gì từ lúc cậu vô làm cho tới giờ, nghĩ trưa cậu ăn cơm xong là cậu trải manh ra nằm ngủ một chút chứ không có bấm điện thoại
- Con không có hay điện thoại con hư!
- Dạ con không có điện thoại!
- Sao không kêu mẹ con mua cho một cái!
Dì làm cũng mệt nên muốn kiếm chuyện nói với cậu cho mau hết thời gian thôi
- Dạ mẹ con làm không đủ tiền nuôi con nữa đâu có tiền đâu mà mẹ mua!
Tuy là vừa cười vừa nói nhưng đây là cậu nói thật nếu nuôi cậu ăn học thôi thì nói làm gì đằng này từ nhỏ sức khỏe cậu không được tốt bệnh tật liên miên có mình mẹ lo đủ thứ nên cậu đâu dám đòi mẹ mua cho gì đâu với lại cậu thấy có điện thoại hay không cũng đâu có gì quan trọng, biết đâu có điện thoại rồi lo chơi game học hành sa sút mẹ đánh đòn thêm nữa chứ đâu được ít lợi gì
Dì Trúc nghe cậu nói mà thấy thương cậu vô cùng, dì nghĩ mẹ cậu làm cách nào mà dạy được một đứa con hiểu chuyện như vậy chứ
Cậu nói chuyện lễ phép cho nên mấy dì trong chuyền ai cũng thương cậu hết, có món gì ăn mấy dì đều đem tới cho cậu. Còn cậu từ nhỏ mẹ đã dặn là không được nhận gì khi mẹ chưa cho phép cho nên mấy ngày đầu tiên cậu đâu có ăn cũng không dám nhận gì của ai cho hết, mấy dì thấy lạ nên nói với mẹ cậu cho nên lúc về mẹ có dặn cậu là mấy dì có đưa gì ăn nếu con thích thì con cứ ăn cứ nhận không phải hỏi mẹ, đổi lại mẹ cũng hay mua trái cây cho cậu đem lại chỗ cậu làm mời lại mấy dì
- Tao ăn lần này nữa thôi nha lần sau mày còn mua kêu thằng bé đem xuống nữa thì đừng nói chuyện với tao!
- Chị... chị cho thằng nhỏ ăn hoài em...!
- Mày ngại chứ gì, mắc gì ngại tao cho thằng nhỏ chứ đâu cho mày mà mày ngại, tao thương thằng nhỏ như con của tao mai mốt mua nữa đừng nói chuyện với tao!
- Dạ...em... biết rồi!

--------------

- Dì Trúc ơi hết phím rồi!
Bé Trang làm cùng công đoạn với cậu bé Trang đo dép một bên cậu một bên, bình thường lấy phím ai rảnh thì lấy, nhưng dì Trúc đi lảnh quay sẵn lấy phím luôn nên hết phím bé Trang mới kêu dì
- Bé Trang đo đi để anh đi lấy cho!
Bé Trang thì nhỏ hơn cậu một tuổi bé trang đi làm với dì của mình, dì bé làm trên đầu chuyền cạnh mẹ cậu, cậu nghe bé nói vậy nên định đi, cậu biết lấy phím là do dì Trúc sẵn đường lấy dùm chứ đâu phải nhiệm vụ của dì
- Hết phím thì hai đứa bỏ trống một khúc rồi hãy thả dì lên nói mấy anh xỏ quay cho, lát dì xuống dì đem xuống
- Dạ!
- Nguyên đổi số sao mày không thả phím để tao xỏ lộn nè mày thấy không?
Người xuống nói là Thanh Tuấn nó cũng bằng tuổi cậu nó vô làm trước cậu một tuần, lúc nó mới vô nó làm công đoạn của cậu vì lúc đó thiếu người nên một mình nó thả dép hai bên, lúc bé Trang vô thì bé thả với nó mới thả hai người được một bữa thì cậu vô cậu thế chỗ của nó, nó lên xỏ quay dép công đoạn cũng không mệt nhưng mệt hơn công đoạn của cậu, thêm vụ nó thích bé Trang mà cậu với bé Trang ngồi hay nói chuyện với nhau, chủ yếu trao đổi chuyện học hành thôi, nhưng từ bữa đó nó ghét cậu lắm
Lúc nãy nó xỏ lộn, đế số tám mà quay số bảy nó bị dì tổ trưởng kêu lên đưa cho xem nó thấy vậy bực bội nên đem thẳng xuống chỗ cậu
- Tôi có cách khoảng với lại tôi có nhờ dì Trúc nói rồi mà!
Lúc dì Trúc lên nói nó lo bấm điện thoại nó đâu để ý, bốn người xỏ mà có một mình nó xỏ lộn
- Mày phải thả phím chứ cách khoảng là cách khoảng sao, với lại tao đâu có nghe dì Trúc nói!
- Sao mấy anh kia không xỏ lộn mà có mình cậu lộn, cậu không nghe là lỗi của cậu chứ đâu phải lỗi của tôi!
- Em thấy anh Nguyên nói đúng chuyện này là tại anh Tuấn mà đâu phải tại anh Nguyên đâu!
- Bé Trang đừng có bênh nó!
- Em đâu có bênh anh Nguyên em thấy cái gì đúng thì em nói hà!
- Cậu lỡ xỏ lộn rồi thì đưa đây tôi tháo ra dùm cậu cho chứ chuyện này không liên quan gì đến tôi cả!
Có mẹ làm ở đây cậu cũng không muốn làm lớn chuyện nên cậu nói xong thì cầm hai chiếc dép định đem lên máy xỏ để tháo ra
- Không liên quan tới mày hả, mày đừng tưởng có mẹ mày thì tao không dám làm gì mày!
Nó thấy cậu định đi nên bực mình nói với theo cậu, cậu vừa bước đi một bước cậu nghe nó nói đến mẹ nên đứng lại
- Cậu nói cứ như mẹ cậu không làm ở đây vậy!
- Mẹ tao sao bằng mẹ mày, mẹ mày được ông quản lý để ý nên lúc nào cũng ưu ái cho mày!
- Chuyện này là chuyện của tôi với cậu, cậu đừng lôi mẹ tôi vào cậu mà xúc phạm tới mẹ tôi nữa tôi không nhịn cậu đâu!
Cậu vừa nói vừa cầm hai chiếc dép đập xuống bàn, lúc cậu chưa vô làm cậu có nghe mẹ Nhật Hào hay kể ông quản lý vợ mất lúc mẹ mới vô ông ấy thích mẹ lắm, nhưng mẹ cự tuyệt nên ông ấy bỏ ý định đó rồi
- Mày không nhịn thì mày làm gì tao hả?
Nó nói rồi định nhào tới đánh cậu lúc này dì Trúc vừa đi tới nên can nó ra
- Con làm gì vậy Tuấn?
Nó thấy cậu cũng không nhào tới nó cứ tưởng cậu sợ nên được nước làm tới, nó vừa nhào tới vừa nói
- Bộ tao nói không đúng hả?
- Tôi nói rồi cậu nói gì cũng được nhưng cậu không được nói đến mẹ tôi
Rầm...!
Cậu bước lên một bước lấy tay mình nắm vào áo phía sao lưng nó rồi đẩy một cái làm nó té nhào xuống cái bàn cậu để dép
Lúc này trên đầu chuyền mọi người nghe um xùm nên chạy xuống mẹ cậu và mẹ nó cũng chạy xuống, vừa xuống tới mẹ thấy cậu nắm áo nó đẩy té xuống bàn
- Nguyên!
- Mẹ!
- Con có sao không Tuấn!
Mẹ nó chạy lại đỡ nó lên
- Con có sao không?
Mẹ cũng quay qua hỏi xem cậu có bị gì không
- Dạ không!
- Con có sao không Tuấn?
Nghe cậu trả lời không sao thì mẹ cũng lại xem nó có sao không, cô cũng biết là con trai không bị gì với sức của Thanh Tuấn sao làm lại con trai cô chứ
Lúc nó té xuống cậu cũng giật mình cậu không nghĩ nó yếu đến như vậy cậu mới đẩy nhẹ một cái mà nó té chúi nhủi rồi. Mẹ nó đỡ nó đứng lên cậu thấy một bên mặt của nó xưng lên một chút
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Dì tổ trưởng cũng đi tới hỏi lúc này bé Trang mới kể lại đầu đui câu chuyện cho mọi người nghe
- Nguyên xin lỗi bạn đi con?
Cậu nghe mẹ nói thì nhìn mẹ rồi nhìn nó rồi cậu cũng im lặng cậu không muốn xin lỗi nhưng cậu không biết nói làm sao nữa
Cô thấy con người ta bị con mình đánh bầm mặt cũng ngại nên mới kêu cậu xin lỗi
- Thôi lỗi phải gì đi làm tiếp đi!
Cậu còn chưa biết phải làm sao thì mẹ nó đẩy nó đi lên chỗ làm vì mẹ nó cũng thấy con mình sai trước, cũng ra tay đánh người ta trước
Mọi người đi hết rồi mẹ cũng nhìn cậu một cái rồi đi lên chỗ làm luôn, thấy cái nhìn của mẹ làm cậu rén ngang
Bình thường công đoạn của cậu rảnh hơn nên cậu để nước trên chỗ của mẹ mỗi lần muốn uống thì cậu lên chỗ mẹ uống, sáng vô làm chưa được một tiếng thì xảy ra chuyện, từ lúc vô là cậu chưa uống miếng nước nào luôn rồi xảy ra chuyện này nữa cậu sợ mẹ la nên làm tới giờ ăn cơm cậu cũng không dám lên chỗ mẹ để uống nước. Nhưng giờ là giờ cơm cậu đâu thể đứng dưới đây mãi được nên lúc này cậu mới bước nhanh bước chậm lên chỗ của mẹ
- Mẹ!
Làm ở đây thì hầu như đa số là họ dẫn theo con hoặc cháu họ vô làm nên tới giờ cơm thì mọi người chia ra một chỗ để ăn, lúc cậu lên tới thì có một mình mẹ ngồi đó cậu bước lại gọi mẹ một tiếng rồi cũng ngồi xuống
Thấy con trai xuống tới cô chỉ nhìn chứ không nói gì, cô giận con việc đánh nhau thì ít mà cô giận con trai việc làm nguyên một buổi sáng mà không biết lên uống một miếng nước nào thì nhiều
- Từ sáng tới giờ con có lại uống nước không Nguyên?
Mẹ cũng thừa biết là cậu không có lên uống nước nhưng vẫn cố tình hỏi
- Dạ... con không có!
Cậu thấy mẹ nhìn mình nên cậu cúi đầu trả lời mẹ chứ đâu dám nhìn mẹ
- Con uống nước với dì Trúc hả?
- Dạ không có!
- Rồi từ sáng tới giờ con cũng không uống miếng nước nào luôn?
- Dạ...!
- Con không khát hay gì mà không lên uống?
Nghe mẹ hỏi cậu im lặng không có trả lời, cậu mà nói cậu khát thế nào mẹ cũng hỏi khát nước sao không lên uống, giờ nói không khát nước là cậu nói dối
- Mẹ hỏi con không khát nước hay sao mà không lên uống?
- Dạ... khát!
Nói dối là cậu không dám rồi nên cậu nói thật
- Khát sao con không lên uống?
Cô biết công việc của con không bận đến nỗi không lên uống được lần nào
- Mẹ hỏi có nghe không Nguyên?
Mặc dù đang rất bực nhưng đây là công ty cô không muốn lớn tiếng với con, mẹ hỏi cậu không biết trả lời sao nên vẫn im lặng
- Con đi lấy cây roi vô đây cho mẹ!
Nghe mẹ nói mà cậu sửng sốt đầu đang cúi xuống cậu cũng phải ngước lên nhìn mẹ, chuyện ăn đòn thì từ lúc xảy ra chuyện đó cậu đã nghĩ đến rồi nhưng cậu không nghĩ là mẹ muốn đánh cậu ở đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #huấn