Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN: dịch covid

Hello mọi người 🥰🥰 hôm nay mình viết thêm một PN nữa nha, để cái tiêu đề như vậy để mọi người nhớ lại cái năm dịch covid 🤣🤣 cái năm có một không hai đó, cái năm mà cho dù mãi sau này cũng không bao giờ xảy ra nữa🙂🙂

--------------

- Hai mẹ con đang làm gì đó?
- Chị Loan, chị vô phòng ngồi chơi!
- Thưa dì Loan!
- Được rồi ngày nào dì cháu mình không gặp đâu mà thưa với gửi!
Cậu đang ngồi đọc mấy quyển sách cậu mượn ở thư viện thì nghe tiếng dì Loan nên đứng lên thưa
Còn dì Loan cũng bước vô phòng ngồi xuống
- Giờ em tính sao Liên, đi hay nghỉ?
- Dạ chắc em nghỉ quá chị ơi!
Từ lúc mẹ con cậu dọn ra khỏi nhà mà bà tư cho ở thì mẹ cậu xin đi làm ở một xí nghiệp, hôm nay công ty họ thông báo muốn sửa lại xưởng một chút nên tạm thời xưởng họ sẽ chuyển về công ty lớn làm đỡ vài tuần, họ có nói ai chịu về công ty lớn thì họ xấp xếp chổ ở còn ai không chịu thì có thể nghỉ
- Em suy nghĩ kĩ chưa giờ dịch dã như vậy khó...không phải khó mà căn bản em không xin việc làm được!
Cô biết điều đó chứ nhưng còn con của cô, dẫn theo thì không được còn bỏ con ở đây thì đều đó không bao giờ xảy ra
- Dạ em biết nhưng còn tiểu Nguyên em không thể bỏ thằng bé ở đây một mình được!
Cậu nghe mẹ và dì Loan nói chuyện thì nhìn lên cậu chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng không dám xen vào hỏi
- Nếu em chịu đi và em tin tưởng chị thì em để tiểu Nguyên ở nhà em gái chị vài tuần!
- Em gái chị...?
- Ừ em gái bà con của chị nhà nó ở đường đối diện nhà trọ mình nè!
- Sao được chị em có quen biết gì đâu mà để tiểu Nguyên ở đó phiền em chị lắm!
- Phiền gì tiểu Nguyên mười bảy tuổi rồi chứ có phải bảy tuổi đâu mà phiền, nó ở có một mình hà có thêm tiểu Nguyên nữa nó vui còn không hết!
- Ở một mình hả chị?
- Ừ, em biết sao không lúc trước nó lấy chồng mà bên chồng nó nghe đâu cũng có tiền rồi chồng nó sanh tật vợ lớn vợ nhỏ khi nó biết được thì thằng chồng nó đòi li hôn, do bên thằng đó có tiền nên được quyền nuôi con, lúc đó mẹ nó vừa mất nữa nên tội nghiệp lắm, ở nhà riết chán nay nó định xin đi làm mà chưa có trường nào nhận. Nó rủ chị qua ở chung hoài chứ gì mà em thấy đó chị thì còn có anh Quân nữa ở chung nó ảnh tới lui kì lắm!
- Xin vào trường làm là sao chị?
- Lúc trước nó học sư phạm cô giáo dạy mầm non!
- À!
- Lúc nãy chị mới điện thoại cho nó, nó nói để tiểu Nguyên đến ở không sao hết có thêm người nó còn vui nữa!
- Thôi không được đâu chị ơi!
- Mẹ ơi...!
Nghe mẹ và dì Loan nói xong thì cậu mới gọi mẹ, lúc này mẹ mới nhìn qua cậu
- Có chuyện gì ở chỗ làm của mẹ hả mẹ?
- Công ty sửa lại nên chuyển về công ty lớn làm đỡ vài tuần đó con!
Cậu hỏi mẹ mà mẹ còn chưa trả lời thì dì Loan trả lời dùm mẹ luôn rồi
Còn cậu chỉ cần nghe dì Loan nói như vậy cộng thêm cuộc nói chuyện của mẹ và dì nãy giờ cậu cũng hiểu được vấn đề
- Mẹ ơi...mẹ đi làm đi con ở với dì đó vài tuần cũng được!
Cậu biết cậu chỉ cần do dự thì mẹ sẽ không đi, dì Loan nói đúng giờ xin việc làm khó lắm mẹ mà ở nhà thì sẽ không có tiền, nhưng cậu biết mẹ sẽ không để cậu đói đâu vì cậu mẹ sẽ làm bất cứ việc gì để có tiền cậu sợ sức khỏe mẹ chịu không nổi
- Đâu có được mẹ sao có thể yên tâm bỏ con mà đi làm!
- Con lớn rồi mà mẹ với lại mẹ chỉ đi có hai ba tuần thôi mà!
- Nhưng...!
Mẹ còn đang lưỡng lự thì dì Loan nói thêm vào
- Nhưng nhị gì quyết định như vậy đi!
- Em không quen biết gì chị đó em thấy ngại quá!
- Chị gì chứ em chị còn nhỏ hơn em hai tuổi em kêu tên được rồi nó tên Lan!
- Lúc nãy nó nghe chị kể về hoàn cảnh của hai mẹ con em nó nói để nó qua nói cho em yên tâm!
- Vậy sao được chị mình nhờ vả em ấy thì mình phải qua nhà em ấy chứ!
- Giờ quyết định như vậy nha!
Mẹ nghe dì Loan hỏi lại lần nữa thì mẹ nhìn qua cậu
- Dạ mẹ đi làm đi mẹ!
- Vậy lát chị dẩn em qua nhà em ấy nha!
- Ừ!

-----------------

- Em cho chị gửi ít tiền cho tiểu Nguyên!
- Thôi tiền bạc gì chị thằng bé ở với em có được mấy bữa đâu mà chị gửi tiền!
Dì Lan cũng không phải kiểu người dễ tính, không phải ai nói là dì cho họ ở cùng, lúc dì Loan điện thoại dì chịu cho cậu ở một phần là dì tin dì Loan biết cách nhìn người, không phải ai bà chị mình cũng nói giúp, một phần là khi gặp cậu dì Lan rất mến cậu
- Em không nhận chị ngại lắm!
- Được rồi em lấy là được chứ gì!
Nghe dì Lan nói thì mọi người cùng cười
- Chị cám ơn em nhiều lắm!
- Cám ơn em hoài, chị cứ yên tâm đi làm đi em chăm sóc tiểu Nguyên cho!
- Nguyên con ở nhà với dì Lan ngoan nha con!
Chuẩn bị lên xe mẹ lại căn dặn cậu thêm lần nữa mặc dù mấy việc này mẹ nói đi nói lại rất nhiều lần rồi
- Dạ con biết rồi mẹ!
- Bây giờ dịch bệnh tùm lum con không có đi chơi nha chưa?
- Dạ!
- Con ở nhà dì thì không giống như ở với mẹ dì có làm gì thì con phụ dì một tay không được làm biếng biết chưa?
- Dạ con biết rồi mẹ!
Cậu nghĩ cậu có làm biếng đâu chứ tại ở nhà mẹ có cho cậu làm gì đâu
- Ở với dì Lan dì nấu gì thì ăn đó không được kén chọn đó!
Cái này cô chỉ dặn hờ thôi chứ cô biết con cô làm gì có chuyện kén cá chọn canh chứ
- Dạ!
- Còn nữa, khi nào mẹ điện thoại về dì Lan đưa điện thoại rồi nói chuyện với mẹ con không được mượn điện thoại dì điện cho mẹ nhớ chưa!
Mẹ cứ sợ phiền người ta nên cứ dặn cậu đủ thứ
- Dạ con nhớ rồi mẹ!
Cậu thấy mẹ vừa khóc vừa dặn này dặn kia, còn cậu không muốn cho mẹ lo lắng thêm nên vừa cười vừa trả lời mẹ
- Con cầm tiền có muốn mua gì thì mua!
- Dạ con không lấy đâu mẹ con đâu có mua gì đâu mà cần tiền!
Cậu nghĩ cậu ở nhà có mua gì đâu mà lấy tiền mẹ đi xa cần tiền hơn cậu
- Không mua gì cũng lấy!
- Dạ...con cảm ơn mẹ!
Mẹ nói như khẳng định cậu biết không thể nào từ chối được nên cũng cầm lấy

--------------

Đúng với cái câu người ta hay nói là người tính không bằng trời tính, mẹ vừa tới chỗ làm được ba hôm thì chỗ mẹ làm dịch bùng phát lên tới đỉnh điểm, vì cái chỉ thị mười sáu ai ở yên nấy mà mẹ bị kẹt ở công ty không về được, còn công ty ở đây cũng đình lại đâu có sửa sang được gì
Từ bữa mẹ đi tới nay là ba tuần rồi ngày nào mẹ cũng điện thoại về cho cậu dặn này dặn kia hết
Mấy ngày đầu cậu ở với dì Lan cậu cứ ngại này ngại kia, cậu ngại tới nỗi xem ti vi dì mở thì cậu xem chứ cậu cũng không dám mở nữa cậu sợ làm dì phiền lòng rồi dì nói với mẹ, mẹ sẽ không yên tâm để làm việc
- Nguyên điện thoại dì để trên bàn ngay ti vi con muốn chơi hay điện thoại cho mẹ thì cứ lấy nha!
- Dạ!
Dì Lan thấy cậu dạ cho có lệ thôi chứ dì không khi nào thấy cậu đụng tới điện thoại hết, dì thấy vậy dì cũng biết cậu ngại nên lần nào cũng chủ động kêu cậu
- Con điện thoại cho mẹ đi giờ này mẹ con cũng tan làm rồi đó!
- Dạ chừng nào mẹ con điện thoại rồi con nói chuyện cũng được!
- Để dì điện thoại cho con nói chuyện với mẹ nha!
- Dạ thôi dì ơi giờ này mẹ con mới tan làm mẹ con còn ăn cơm nữa!
Dì Lan nghe cậu nói cũng có lí
- Ngày mai con thích ăn cơm với gì Nguyên?
Từ hôm ở đây tới giờ thì sáng trưa chiều nào dì Lan cũng hỏi cậu câu này thì phải, còn cậu thì cũng duy nhất có một câu trả lời
- Dạ dì nấu gì cũng được hết ạ!
- Vậy dì nấu canh chua nha!
- Dạ!
Cậu ngại này ngại kia dì biết chứ, mới đầu dì còn chưa biết cậu thích ăn gì nên nấu đại nhưng dì rất để ý món nào cậu ăn ít thì mấy lần sau dì không làm nữa còn món nào dì thấy cậu ăn nhiều một chút thì dì thường xuyên làm hơn

------------

- Dì đi qua nhà bà năm lấy cá con ở nhà lặt rau với lại con hái ít đồ nêm canh luôn nha Nguyên!
- Dạ!
Không phải là dì muốn sai biểu gì cậu hết tại dì thấy mỗi lần dì làm gì thì cậu đều phụ dì biết là cậu không được tự nhiên nên dì chủ động kêu cậu giúp, dì làm vậy một phần cho cậu cảm thấy thoải mái một phần là dì xem cậu như con cháu trong nhà
- Anh Nguyên!
Cậu đang loay hoay hái ít ngò để nêm canh thì bất ngờ cậu nghe tiếng gọi non nớt của bé út, bé út là con gái của dì Quỳnh, dì Quỳnh có hai người con một người con trai bằng tuổi cậu, còn bé mới học lớp một hôm bữa ba mẹ bé cũng đi làm chung với mẹ cậu bé được bà ngoại lên chăm sóc
- Bé út em vô đây với ai vậy?
- Đi với tao chứ ai!
- Trưa nắng muốn chết mà tụi mày đi đâu vậy?
Cậu nhìn lên thì thấy anh hai của bé cùng mấy tụi bạn ở xóm trọ của cậu, cậu và mấy người này thường đá banh chung với nhau
- Vô rủ mầy đi hái xoài ăn!
- Xoài ở đâu mà hái!
- Bên đó đó!
Cậu thấy nó hất mặt về phía trước thì cậu biết nó định rủ cậu đi hái ở đâu, kế bên nhà dì Lan có miếng đất trống trồng rất nhiều cây ăn trái đừng nói là xoài bên đó cậu còn thấy có mận mít vú sữa nữa, nhưng họ có rào lại tuy nói là rào nhưng bên đó họ chỉ căng kẽm gai thôi vẫn có thể chui qua được
- Thôi của người ta mà hái gì!
- Bên đó bỏ hoang rồi nên ai muốn hái thì hái tao hái hoài!
- Thôi tao không đi đâu tụi bây đi đi!
- Mày không đi thì mày coi chừng bé út dùm tao một lát nha!
- Ừ!
Bọn nó nói rồi thì kéo nhau chui qua hàng rào
- Bé út đợi anh một lát anh hái xong anh vô lấy bánh cho bé út ăn nha!
- Dạ!
Bé nghe tới bánh thì cười tít mắt dạ rỏ to
Tuy ở đây dịch bệnh không đến nỗi nghiêm trọng như chổ của mẹ nhưng hầu như ai cũng tranh thủ mua đồ dự trữ mấy quán tạp hóa nhỏ thì không còn bánh trái gì để mua giờ muốn mua gì thì phải ra siêu thị mới có hoặc phải nhờ shipper mang tới, bánh  mà cậu nói cho bé út là bánh mà mẹ nhờ bạn mẹ lên mạng đặt dùm rồi shipper mang tới
- Anh Nguyên ơi lá đó còi cộc hết rồi đâu có gì đâu mà hái!
Cậu định hái thêm ít lá quế nhưng cây quế bị gà mổ hay sao mà không có cái lá nào để hái được
- Ừ, thôi đi vô anh lấy bánh cho!
- Anh Nguyên ơi ở bên đó có cái lá này nè!
Bé út nói rồi chỉ tay về phía vườn trái cây đó
- Sao bé út biết!
- Hôm bữa anh hai dẩn em qua đó em thấy, hay mình qua đó hái đi!
- Đâu có được của người ta mà hái gì!
- Bên đó bỏ hoang mà có của ai đâu!
Cậu nghĩ bỏ hoang mà đâu phải của ai đâu qua hái cũng đâu gọi là ăn cắp ăn trộm gì nên cậu dẩn theo bé qua bên đó để hái
- Anh hai ơi hái trứng cá cho em...anh hai ơi!
- Chút anh hái!
Anh hai bé út đang đu trên cây vú sữa nói vọng xuống
- Nguyên ăn không tao thải xuống cho nè!
- Thôi tao không ăn đâu, tao dẩn bé út về trước nha!
Cậu hái xong rồi cậu định dẩn bé út về luôn nên cậu nói cho nó biết
- Mày chụp cho bé út dùm tao!
Nó nói rồi thải xuống cho cậu một trái vú sữa
- Bé út không được trèo té bây giờ!
Cậu quay qua thì thấy bé định trèo lên cây
- Em hái trứng cá!
- Út về với anh Nguyên đi lát anh hai hái cho!
- Em không chịu!
- Để anh hái cho bé út rồi mình về nha!
- Dạ!
Cậu sợ bé đứng đây nắng rồi bệnh nữa, cậu nói rồi đưa trái vú sữa cho bé rồi cũng quằng nhánh trứng cá xuống hái cho bé vài trái
- Trời ơi làm gì mà mấy đứa trèo cao dữ vậy, xuống hết chưa!
- Bà tám kìa tụi bây!
Cậu nghe tụi nó la lên như vậy rồi mạnh đứa nào đứa nấy tuột xuống bỏ chạy, cậu thấy thằng Sang cũng bỏ bé út chạy mất tiu lúc này chỉ còn cậu với bé út ở đó bé út lúc này rất sợ nên nép vào cậu
- Con là con của mẹ Quỳnh phải không?
- Dạ!
- Còn con là con cháu nhà ai mà bà thấy lạ vậy?
- Dạ...con là...cháu của dì Lan!
Bà nghe cậu nói thì gật gật đầu
- Hai đứa về đi mai mốt không có hái nữa nha chưa?
- Bà là chủ hả bà?
Câu hỏi vô tư của bé út làm bà cũng phải bật cười
- Bà không phải chủ mà chủ miếng đất này là cháu bà nó nhờ bà trông coi giúp!
Người hỏi là bé út mà bà nhìn cậu trả lời vì bà biết nói với bé có lẽ bé không hiểu!
Cậu nghe bà nói thì sợ lắm miếng đất này có chủ chứ đâu phải bỏ hoang đâu
- Dạ con không biết, con xin lỗi bà mai mốt con không dám hái nữa!
- Con xin lỗi bà!
Bé út thấy cậu khoanh tay xin lỗi bé cũng bắt chước làm theo
- Thôi không có gì bà chỉ sợ mấy đứa leo trèo rồi té lỡ có chuyện gì thì khổ!
- Con với anh Nguyên đâu có trèo đâu!
- Bé út!
- Dạ con biết rồi con xin lỗi bà!
- Ừ không sao dẩn em về đi con để nắng em!
- Dạ!
Cậu về nhà lấy cho bé cái bịch đựng mấy trái trứng cá, cậu thấy lúc đó bé út khóc quá trời mà khóc thì khóc chứ ôm khư khư mấy trái trứng cá không chịu bỏ lại, còn cậu lúc về thì để lại mấy cái lá quế cậu hái bà tám kêu cậu đem về nhưng cậu đâu dám đem. Cậu lấy cho bé mấy cái bánh rồi dẩn bé về cậu mới đi được một đoạn thì gặp anh hai bé cậu trả bé lại cho nó rồi đi về, giờ cậu mới hiểu lí do vì sao nó kêu cậu giữ bé út dùm nó rồi, không có bé út thì có chuyện gì nó chạy cho lẹ
- Mày biết gốc gác nó sao không mà mày cho nó ở đây, nó lớn rồi mười bảy mười tám tuổi rồi chứ không phải nhỏ!
- Em thấy chuyện có gì đâu mà chị nói khó nghe vậy, thằng bé ở nhà em chứ đâu ở nhà chị!
Dì Lan bực mình với cái kiểu nhiều chuyện của bà hàng xóm của mình nên nói không sợ mích lòng gì cả
- Thì tao góp ý vậy thôi nghe hay không tùy mày!
Cậu vừa vô tới sân thì nghe dì Lan và cái dì đó nói như vậy dì đó thấy cậu về thì cũng đi về
- Nãy giờ con đi đâu vậy Nguyên?
- Dạ con đưa bé út về!
- Ừ, con đi tắm đi rồi ra ăn cơm!
- Dì ơi...con không biết bên đó có chủ...con xin lỗi dì!
Cậu thấy mình ăn nhờ ở đậu nhà dì đã vậy còn gây phiền phức cho dì nữa
Dì Lan thấy cậu khoanh tay xin lỗi nghiêm túc quá dì thấy thương
- Được rồi đi tắm đi rồi ăn cơm!
- Dạ!
Cô sống cũng rất nguyên tắc miếng đất đó kế bên nhà nhưng cô chưa lần nào qua bên đó hái gì, cô nghĩ thằng bé không biết nên mới qua đó nhưng thằng bé cũng biết nhận lỗi đối với cô thằng bé như vậy là quá ngoan rồi
- Nguyên con coi ai điện thoại đó!
Cậu tắm xong rồi cậu đợi dì tắm rồi mới ăn cơm cậu nghe dì hỏi cậu đi lại thấy người gọi là mẹ lúc này bỗng nhiên cậu nhớ lại chuyện lúc trưa cậu rất sợ
- Dạ mẹ con gọi!
- Con nghe coi mẹ con nói gì!
Dì kêu cậu nghe sao cậu dám nghe chứ bữa mẹ có dặn là không được đụng vào điện thoại của dì, khi nào mẹ nói dì đưa rồi cậu hả nghe, lưỡng lự một xíu thì điện thoại cũng tắt
- Bắt máy không kịp hả con, để dì điện lại coi mẹ con nói gì!
- Dạ dì ơi!
- Sao con?
- Dạ...dì...dì đừng nói...đừng nói chuyện lúc trưa cho mẹ con biết được không dì!
- Trời...!
Dì Lan còn chưa nói gì thì cậu đã quýnh quáng lên rồi
- Dạ dì ơi...con...con không phải muốn dì giấu dùm con mà là...là giờ dì đừng có nói để chừng nào mẹ con về rồi con tự nói được không dì!
Cậu thấy dì không nói gì nên rất sợ
- Tới hôm mẹ con về dì nói được không dì con sợ...sợ mẹ biết được mẹ...
- Con sợ mẹ con biết rồi lo lắng không làm được phải không?
- Dạ!
- Ông con ơi dì nói làm gì, con cũng không cần phải nói với mẹ con gì hết, chuyện lúc trưa dì thấy không có gì đáng để nói với mẹ con hết!
Cô vừa nói vừa cười, câu mà thằng bé nói ý là kêu cô bây giờ đừng có méc mà hãy đợi mẹ nó về rồi méc mà thằng bé nói tránh đi thôi
- Dạ con cảm ơn dì!
Lúc dì Lan điện thoại lại thì mẹ hỏi này hỏi kia như mọi ngày rồi mẹ nói chổ mẹ nay dịch bệnh giảm rồi chủ nhật này công ty xấp xếp cho công nhân test để về thăm nhà cậu nghe mẹ nói mà vui muốn ngủ không được luôn

------------

-  Thưa mẹ mới về!
Cậu ngồi ngóng mẹ cả buổi chiều vừa thấy mẹ cậu thưa xong rồi cũng ôm chầm lấy mẹ
Cô cũng ôm con trai vào lòng lúc này nước mắt cô cũng chảy ra luôn thật sự cô nhớ con trai chịu không nổi
- Mẹ!
Bé út biết hôm nay mẹ nó về nên bé và anh hai cũng qua đây ngồi đợi, vì xuống xe thì tới nhà dì Lan trước
- Ở nhà với ngoại có ngoan không?
Dì Quỳnh ẩm con gái mình lên hỏi
- Dạ ngoan!
- Con gái mẹ giỏi quá ta!
- Ngoan gì đâu qua nhà người ta phá bị người ta bắt tại trận kìa!
- Mẹ nói gì vậy, mình về nhà đi!
Dì hai cũng ra đón con gái mình con gái dì hai lớn hơn cậu ba tuổi, con gái dì cũng biết mẹ mình tính tình khó chịu nên xóm này ít ai tới nhà lắm
- Chị nói ai phá mà phá cái gì của ai!
- Mẹ nói không phải sao, con mày chứ ai nó qua vườn trái cây của cháu bà tám phá tan tành, mà không riêng gì con mày mà còn con của con nhỏ này rồi nhỏ này rồi còn...!
Mấy người kia thì chung xóm nên dì hai nói thẳng khi tới mẹ dì chỉ nhìn thôi chứ không nói, nhưng cái nhìn của dì cũng đủ để mẹ hiểu nên mẹ mới quay qua cậu
- Có con không Nguyên?
Nghe mẹ hỏi cậu im lặng không có trả lời
Thấy con im lặng cũng đủ để cô hiểu, lúc này mẹ cũng nhìn qua dì Lan đầy ái ngại
- Con đem đồ vô nhà dì Lan đi mẹ nói chuyện với mấy dì một chút!
- Dạ!
Cậu cầm đồ mẹ đi vào nhà vừa đi cậu vừa nghe mấy dì la con của họ sao phá của người ta lúc này cậu nghĩ thà mẹ cũng la cậu như vậy luôn đi chứ mẹ im lặng như vậy cậu còn sợ hơn
- Mình về đi mệt mẹ quá!
Mọi người ai cũng về nhà nấy giờ còn lại mẹ và dì Lan thôi
- Chị vô tắm đi để lạnh, tắm rồi ăn cơm!
- Chị về bên phòng trọ rồi chị tắm luôn lúc chiều chị ăn ở chỗ làm rồi!
Cô ngại nên nói như vậy thôi chứ chiều nôn nao về với con cô ăn có vô đâu
- Chị về bên phòng trọ chi chị ngủ ở đây luôn đi với lại em nấu cơm rồi đợi chị về ăn thôi đó!
- Như vậy sao được!
- Có gì mà không được bộ chị chê cơm em nấu dỡ hả!
- Nhỏ này làm gì có!
- Không có vậy mình vô nhà đi chị!
- Ừ cám ơn em!
- Trời ơi bà chị của tui... chị Liên chị vô tắm đi em đem túi đồ của chị Loan qua cho chỉ
- Ừ!
Cậu vô nhà bỏ túi to túi nhỏ của mẹ lên bàn xong cậu cũng đứng tần ngần ở đó nhìn ra mẹ và dì nói chuyện, lúc này cậu nghĩ cậu không biết trả lời sao khi mẹ hỏi nữa





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #huấn