Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10

_Tôi hỏi cậu lại một lần nữa,cậu là người lấy tài liệu trong phòng tôi đúng không?-Mạn Dương đẩy cậu sát tường,hai tay nắm cổ áo Tiểu Vũ gương mặt đằng đằng sát khí nhìn cậu.

_Tôi không có..

_Nhà này chỉ có tôi với cậu,cậu không lấy chẳng lẽ tôi tự tay đưa cho người khác sao?

_Anh luôn hằn học với tôi như thế chẳng lẽ hơn 1 năm qua chưa bao giờ anh tin tôi sao?-ánh mắt cậu ươn ướt nhìn anh.

_Tin cậu?tôi không muốn có lần thứ 2.-Mạn Dương gương đôi mắt,khuôn mặt sắt lạnh nhìn cậu,đôi mắt ấy thể hiện muốn bao nhiêu căm phẫn liền có bấy nhiêu căm phẫn, Tiểu Vũ nhếch môi cười.

_Cũng phải tôi là cái gì mà anh phải tin chứ.Tôi biết bây giờ tôi nói như thế nào anh cũng không tin,anh có thể giải tôi đến đồn cảnh sát hay làm gì đó tùy anh.

_Tại sao cậu lại không giải thích,tại sao chứ?

_Vậy nếu tôi giải thích anh có tin không?.-Mạn Dương im lặng không nói,câu hỏi này anh cũng đã tự hỏi bản thân như anh lại chưa bao giờ trả lời được.

_Anh thấy chưa,vì vậy cho nên tôi sẽ không nói nữa.

_Cậu đừng cố cứng miệng với tôi.

_Anh lại định đánh tôi sao,nào đánh đi.

_Cậu tốt nhất là đừng thách thức tôi.

_Tôi Kính Nguyên hôm nay tôi chính thức thách thức anh đấy chủ nhân Mạn Dương ạ.-lần đầu tiên cậu gương đôi mắt lên nhìn thẳng mặt anh,chính hành động này đã khiến con quỷ trong người anh trỗi dậy,bao nhiêu oán giận của hơn 6 năm về trước lại lập lại một lần nữa anh xô cậu vào sofa rút dây thắt lưng đánh tới tấp vào người Tiểu Vũ.

Vút...chát...vút..chát-thách thức tôi sao cậu đang giỡn mặt với tôi à.

Vút chát..vút..chát..vút..chát.-con người cậu bao năm nay vẫn vậy là kẻ dối trá,là đồ lừa gạt,ăn cắp.

Vút..chát..vút..chát..vút...chát...vít..chát..của..chát..chát...chát...vút..chát...vút..chát...vút...chát...vút...chát...vút..chát.

Tiểu Vũ không nói năng gì,cũng chẳng che né cậu nhếch môi cười lạnh,ánh mắt tỏ ra một nỗi buồn thâm thẳm,trong miệng chỉ lầm nhẩm mấy từ mà chỉ coa bản thân cậu nghe thấy"có lẽ nỗi hận này anh đã cất lâu rồi,tốt lắm Mạn Dương".Đang trong cơn mưa roi cậu bất chợt tái phát bệnh cũ,một căn bệnh có lẽ đã hành hạ cậu hơn 6 năm rồi.

_Thuốc...- Tiểu Vũ chỉ kịp nói một từ trước khi ngất liệm tuy không lớn lắm nhưng Mạn Dương nghe được.

_Cậu đừng diễn nữa.-anh nhếch miệng cười nhìn rồi lây người cậu nhưng vẫn không có động tĩnh gì,lúc này anh mới hoảng loạn.

_Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cậu làm sao vậy.- Mạn Dương vội nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ,rồi anh đỡ cậu lên nằm lên nệm.Mặt Tiểu Vũ lần lần tái xanh mồ hôi đổ ướt tóc,đây là lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh tượng này. Viên thuốc từ trong túi quần cậu rơi ra nhìn có chút lạ,anh không dám để cậu uống cho đến khi bác sĩ Hà đến.

_Cậu ta bị sao vậy?

_Theo tôi thấy cậu ấy bị trúng độc.

_Bác sĩ,anh đừng đùa chứ cậu ta ở nhà tôi sao mà trúng độc được.

_Dấu hiệu này là bị trúng độc,tôi nghĩ anh nên đưa cậu ta đến bệnh viện khám kĩ lại càng sớm càng tốt.Bây giờ tôi chỉ có thể cho cậu ta uống cầm cự

_Còn loại thuốc này thì sao.-Anh thò tay vào túi quần lấy viên thuốc ra,bác sĩ Hà để lên mũi ngửi một lúc rồi nói.

_Tôi có học một chút về đông y nếu như nãy giờ tôi đoán không nhằm thì đây là thuốc giúp ngăn phát tán chất độc trong người cậu ấy,mau cho cậu ta uống đi.

Hơn 2 tiếng sau,Tiểu Vũ dần dần mở mắt toàn thân đau buốt nhìn thấy Mạn Dương đang ngồi bên cạnh nhìn cậu chằm chằm,cậu cười lạnh ánh mắt mơ hồ nói.

_Thì ra tôi vẫn chưa chết sao?

_Cậu bị bệnh gì?

_Chỉ là vài bệnh lặt vặt không cần anh quá quan tâm.-Mạn Dương chòm người kề sát mặt cậu.

_Nói..cậu bị trúng loại độc gì?-Tiểu Vũ phì cười xô người anh ra nói.

_Anh đang lo cho tôi sao chủ nhân?tôi có phải là đang mơ không?

_Cậu tưởng cậu không nói thì tôi không có cách để biết sao?-anh vỗ tay 2 cái một đoàn bác sĩ người nước ngoài cùng bác sĩ đông y giỏi nhất nước họ còn cả kéo theo giàn máy móc hiện đại tới trước mặt cậu,anh nhìn họ nói.

_Cảm phiền các vị khám cho cậu ta giúp tôi.

_Mạn Dương tôi không muốn,tôi không muốn.

_Tốt nhất cậu đừng nháo nếu không sẽ đau đấy.

_Tôi như tôi xin anh đi,tôi không muốn.

_Làm đi..-Mạn Dương quay qua ra lệnh,hơn một tiếng sau cũng có kết quả.

_Cậu ta bị trúng loại độc gì?

_Chúng tôi đã cùng kết hợp với nhau nhưng cũng không biết đây là loại độc gì qua kiểm tra cho thấy nó khá nguy hiểm,nó đã ăn sâu vào người cậu ấy khá lâu rồi,nếu không có thuốc giải trong thời gian ngắn tôi e là..-bác sĩ nói đến đây thì ngừng lại khiến Mạn Dương càng sốt sắng.

_E..là gì ông nói đi.-anh nhấn mạnh từng từ nhìn bác sĩ nói.

_E là cậu ta sẽ chẳng còn sống được bao lâu.

_Các người không có cách..-các bác sĩ ở đó đều lắc đầu,anh cho người tiễn họ về,rồi bước vào phòng Tiểu Vũ nói.

_Loại độc đó là loại độc gì?

_Chẳng phải anh cho người khám rồi sao,anh còn không biết thì làm sao mà tôi biết.

_Mạng sống cậu mà cậu cũng không cần thì tôi cũng chẳng phí sức làm gì với cậu.-anh nói xong tức giận bỏ ra ngoài đóng cửa

"Rầm"

Thật ra anh chẳng đi đâu cả mà ở trước cửa phòng cậu,sự lo lắng lên đến tột độ những lời bắc sĩ cứ văng vẳng trong tai anh.

"Thời gian ngắn sao?cậu sẽ chết sao?Tiểu Vũ tôi đã lôi cậu được về bên cạnh tôi thì tôi mãi mãi sẽ không để cậu đi đâu cả".

Anh tra từng chút trên Camara mà anh đặt sẵn tại nhà ở một góc khuất thì phát hiện thư kí mà bấy lâu nay anh tin tưởng lại là người động vào máy tính làm việc của anh.

"Chẳng lẽ mình đã trách nhầm Tiểu Vũ sao?".Nhưng liệu 2 việc này có liên quan đến nhau không nhỉ,liệu cô ta phải là người hạ độc.

Anh móc điện thoại gọi cho cô thư kí riêng ấy rồi nói.

_Cô đã đem số tài liệu đó đi đâu.

_Tốt không ngoài dự liệu của tôi,anh cũng khá nhanh đó chủ tịch ạ.

_Cô muốn cái gì?

_Tôi muốn cái gì sao tôi cũng chả biết nhưng nếu anh muốn lấy lại cái dữ liệu rách nát đó thì hãy đến ngôi nhà hoang phía đông ở Đông Châu tôi sẽ đưa lại cho anh.

_Được,cô chờ tôi.

3 tiếng sau..

_Anh đến rồi sao?người đâu bắt anh ta lại..-một nhóm người to cao mặt áo đen trên tay xăm hình thù khá man rợ tiến dần đến Mạn Dương..

Trong người anh có võ nhưng liệu có đấu được với họ hãy đón xem chap sau nhé các tình yêu.😁😁😁

____________End chap_____________





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tâm