Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Trạch Vu Quân bước vào từ đường, Nguỵ Vô Tiện đi theo sau.

"Không được chọc huynh trưởng tức giận, nếu không hậu quả tự chịu."

Lời của Lam Vong Cơ vẫn vang bên tai Nguỵ Vô Tiện, hắn bỗng run rẩy, đúng vậy, Nguỵ Vô Tiện sợ rồi.

Rầm!

Cửa từ đường đóng lại.

"Nguỵ Vô Tiện, quỳ xuống". Trạch Vu Quân lạnh nhạt nói.

'Bịch' một tiếng, Nguỵ Vô Tiện quỳ thẳng, không dám làm trái lại lời Trạch Vu Quân.

"Nguỵ Vô Tiện, ta mỗi ngày đều đối với ngươi khoan dung độ lượng, không chỉ bởi vì Vong Cơ mà là ta tín nhiệm, yêu quý ngươi. Nhưng ngươi thì sao, bao nhiêu lần vi phạm gia quy Lam Thị ta đều có thể nhắm mắt cho qua, nhưng lần này ta không thể tha thứ được nữa."

Trạch Vu Quân xưng hô từ "Nguỵ công tử" sang "Nguỵ Vô Tiện". Lúc này, bất kì ai cũng có thể nhìn ra Trạch Vu Quân đang rất tức giận.

Nguỵ Vô Tiện quỳ thẳng, cúi đầu, lặng lẽ sám hối, trong lòng cầu nguyện Lam Trạm mau chóng trở về.

"Quỳ tử tế, đợi Vong Cơ về ta sẽ để cho đệ ấy tự phạt ngươi, không thể dung túng ngươi nữa!"  Nói rồi Trạch Vu Quân đẩy cửa đi ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện nào có thật lòng hối lỗi quỳ chịu phạt, Trạch Vu Quân đi được một lúc hắn liền đứng dậy, ngó đông ngó tây lại phát hiện cửa đã đặt kết giới, không thể ra ngoài. Được rồi, liền ở đây chờ vậy.

Nguỵ Vô Tiện một mình ở trong từ đường tìm trò tiêu khiểu.

Sẩm tối, Lam Vong Cơ và thúc phụ về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhìn thấy cửa mới ở Hàn Thất cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng chốc nữa bọn họ liền hiểu rồi. Lam Khải Nhân tức đến nỗi mặt mày xanh mét, lưu lại một câu "Vong Cơ, ngươi tự mình xem phải làm thế nào đi", nói rồi liền về phòng nghỉ ngơi.

Trạch Vu Quân đứng trước mặt Vong Cơ nói: "Nguy công tử lần này có chút quá đáng, đệ nên quản giáo một chút. Đệ ấy đang ở từ đường, đệ mau đi xem đi."

"Tạ huynh trưởng bao dung, Vong Cơ nhất định sẽ dạy dỗ hắn."

Lam Vong Cơ nhìn bóng lưng của huynh trưởng đang xa dần, có chút tự trách, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm ơn.

Y đi đến cửa từ đường, xoá bỏ kết giới, đẩy cửa bước vào thấy Nguỵ Vô Tiện đang quỳ ngay ngay ngắn trên bồ đoàn, không động đậy.

(Nguỵ Vô Tiện lúc này: vẫn may thính thực của ta tốt.)

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Anh đang ngoan ngoãn chịu phạt, có chút không thể tin được, nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng. Y bước lên phía trước, nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện bị nhìn như vậy có chút sợ hãi, không nhịn được bèn ngẩng đầu nhìn y. Cái nhìn này khiến hắn cảm thấy hối hận – ánh mắt kia thật sự có thể giết chết hắn.

Tiêu rồi, Lam Trạm tức giận như vậy nhưng vẫn nhẫn nhịn, lát nữa nhất định sẽ bộc phát cho xem. Làm thế nào đây! Lão thiên a, cứu mạng a!

Lam Trạm không nói câu nào, dùng chuôi kiếm chọc chọc hắn, tỏ ý ra hiệu cho hắn đứng lên, đi theo sau ra khỏi từ đường. Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra, Lạm Trạm không nói chuyện với ta ư? Hắn có chút do dự nhưng vẫn đi phía sau Lam Trạm quay về Tịnh Thất.

Lam Trạm nhìn Nguỵ Vô Tiện bước vào phòng, đi đến trước cửa đặt kết giới rồi đi đến trước thư án bắt đầu đọc bút ký săn đêm của đám tiểu bối.

Nguỵ Vô Tiên lúng túng đứng giữa phòng, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, quan trọng nhất là Lam Trạm từ nãy đến giờ không nói chuyện với hắn, hắn lại không dám nói chuyện với y. Điều này khiến Nguỵ Vô Tiện rất khó chịu.

"Không biết làm gì thì ra góc tường quỳ đi"

Lời nói của Lam Trạm không mang theo chút cảm tình khiến cho Nguỵ Anh sửng sốt.

Lạm Trạm bảo ta đến góc tường quỳ? Quỳ sao?

Hắn không thể tin nổi nhìn y. Đúng vậy, Lam Trạm bình thường rất sủng hắn, từ trước đến giờ chưa từng phạt qua, càng đừng nói đến việc bắt hắn quỳ.

"Không đi? Ngươi muốn giải quyết ngay bây giờ?"

Lam Trạm vứt chiếc bút lông xuống, doạ Nguy Vô Tiện run rẩy. Hắn ủ rủ đi đến góc tường, quỳ ngay ngắn.

Nửa canh giờ ~

Một canh giờ ~

Hai canh giờ ~

Nguỵ Vô Tiện không chịu được nữa, thật mệt, đầu gối còn đau nữa, nhưng Lam Trạm vẫn không để ý đến hắn, lâu như vậy vẫn không có phản ứng.

"Nhị ca ca, ta mệt, chân đau quá"

"Lam Trạm, nhìn ta một chút! Này!"

"Lam trạm, Lam trạm, Lam trạm à"

Giọng Nguỵ Vô Tiện ngày càng nhỏ dần, cuối cùng còn mang theo tiếng nức nở.

Tay đang lật sách của Lam Vong Cơ dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn người đang bị phạt quỳ ở góc tường.

Quỳ có chút không nghiêm chỉnh, nhưng y cũng rất vui vì hắn vẫn luôn quỳ, không đùa nghịch, vai hơi run, hình như khóc rồi.

"Aiz". Lam Vong Cơ nhìn dáng vẻ của người mình thương đang khóc, khẽ thở dài một hơi.

Nghe tiếng thở dài, Nguỵ Vô Tiện đang quỳ lại quỳ ngay ngắn hơn. Nhưng đầu gối thực sự rất đau, cũng có chút uất ức.

Nguỵ Vô Tiện biết, lần này là lỗi của hắn, nhưng vẫn có một chút uất ức, đặc biệt là lam Vong Cơ không để ý hắn, điều này khiến cho hắn càng uất ức hơn.

"Qua đây."

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy yêu cầu của Lam Vong Cơ, không dám lề mề, vội vàng đứng dậy, nhưng bởi vì đầu gối quá đau, mất một lúc mới đứng dậy được, khập khiễng đi đến trước mặt Lam Vong Cơ.

Cúi đầu, nhìn dưới đất, tay nắm chặt mép áo.

Những hành động này Lam Vong Cơ đương nhiên nhìn thấy.

"Nhận lỗi ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top