Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ uống xong một ly rượu hoa quế đang ngủ ngục trên bàn, không nhịn được cảm thán: "Lam Trạm a Lam Trạm, ngươi ở cùng ta lâu như vậy mà tửu lượng một chút cũng không thay đổi."

"1, 2, 3, 4...8, 9..." quả nhiện vừa đếm đến 10, Lam Vong Cơ từ từ mở mắt. Đôi mắt cũng không khác trước kia là bao. Nguỵ Vô Tiện ung dung nhìn y, trêu đùa nói: "aiz, Lam nhị ca ca, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, người ta đợi ngươi nửa ngày rồi đó."

Lam Vong Cơ quay mặt nhìn Nguỵ Vô Tiện, một tay túm lấy vạt áo hắn, kéo hắn lại gần mình: "Nguỵ Anh, ta cũng đợi ngươi rất lâu rồi."

Nụ cười của Nguỵ Vô Tiện lập tức đông cứng, hắn hôn nhẹ vào môi Lam Vong Cơ: "Sau này sẽ không vậy nữa, sẽ không để ngươi phải chờ ta nữa."

Lam Vong Cơ nghe thấy những lời đó, dường như rất vui vẻ, nở nụ cười mãn nguyện: "Nguỵ Anh, quân tử nhất ngôn."

" Nhất định."

Lam Vong cơ ôm chặt Nguỵ Vô Tiện, thì thầm bên tai hắn: "Tâm ta duyện ngươi, ngày trước, hiện tại, mãi mãi, chỉ duyệt mình ngươi."

Giọng nói của y bình ổn, không có một chút sến sẩm. Nhưng ngữ khí khẩn thiết như vậy, càng khiến cho người ta cảm động. Nguỵ Vô Tiện sắp không chịu được nữa, bèn đổi chủ đề: " Lam Trạm à, hồi nhỏ ngươi biết làm nũng không?"

Không hiểu vì sao hắn cảm thấy nếu như Lam Trạm dùng ngữ khí mềm mỏng như vậy đi cầu xin người khác, nhất định sẽ rất đáng yêu. Một đứa trẻ 5-6 tuổi, mặc đồng phục kín mít, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, nhưng lại đi cầu xin thúc phụ cho nghỉ một ngày, chỉ nghĩ thôi đã thấy tim tan chảy.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện hắn rõ nhất, Lam Trạm từ nhỏ lạnh lùng, đừng nói là làm nũng cầu xin, đoán rằng y làm sai sẽ lập tức đi thỉnh phạt. Năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn ôm y ngã ra bên ngoài tường (Vân Thâm Bất Tri xứ không được phép ra ngoài vào ban đêm), rõ ràng không phải tại y, nhưng y vẫn nhận phạt hơn 50 thước. Trên người, trên tay đều bị đánh đến xanh tím.

Lam Vong Cơ nghe hắn hỏi vậy, không lên tiếng. Nguỵ Vô Tiện ngay lập tức cảm thấy hứng thú, dùng hai tay ôm mặt y, thăm do đáp án từ ánh mắt y.

"Ngươi phải nói thật, lúc bị phạt ngươi từng làm nũng chưa?"

Lam Vong Cơ nghiêng đầu sang một bên, nhưng lại bị Nguỵ Vô Tiện quay lại. Xem ra thật sự xảy ra chuyện đó, nếu không Lam Trạm cũng không đến nỗi phải né tránh hắn. Nguỵ Vô Tiện nhéo má y, lại nâng tay của đối phương lên, dùng tay của mình đánh vào lòng bàn tay Lam vong Cơ: "Lam nhị ca ca, gia quy của Lam gia có quy tắc không được không để ý đến người khác."

Lòng bàn tay truyền đến cơn đau, y cũng không trốn nữa, chỉ nghiêm tức nói: "Ngươi không phải người khác."

Nguy Vô Tiện cười hì hì một tiếng: "Không hổ là Hàm Quang Quân, lúc này cũng không quên chòng ghẹo ta. Ngươi nói, ngươi có phải là ỷ vào sắc đẹp mà ức hiếp ta không?" Nguỵ Vô Tiện lại đánh vào bàn tay Lam Vong Cơ, lực đánh mạnh hơn so với cái trước. Lòng bàn tay hai người đều đỏ lên.

Lam Vong Cơ đột nhiên nói nhỏ vào tai hắn: "Nguỵ Anh, ngươi thật sự hiếu kì với chuyện hồi nhỏ ta bị phạt ư?"

Nguỵ Vô Tiện gật đầu như băm tỏi, bình thường Lam Trạm nào có kể cho hắn nghe những chuyện này. Mặc dù trước kia hắn thử dùng chuyện hồi nhỏ bị Ngu phu nhân đánh để trao đổi với Lam Trạm, muốn nghe một chút những việc y đã từng trải qua, nhưng đối phương không đồng ý, mỗi lần đều qua quýt cho xong. Bây giờ sắp được nghe thấy Lam Vong Cơ kể, lòng hiếu kì bị ép xuống lại lần nữa trỗi dậy, sắp không kìm chế được nữa.

Lam Vong Cơ nhìn thấy vẻ mong chờ trong mắt hắn, do dự hỏi lại: Người xác định?"

Nguỵ Vô Tiện bấu nhẹ vào eo y, chớp mắt nói: "Ai da, ngươi đừng hỏi nữa, ta chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Lam nhị ca ca, ngươi mau kể đi mà."

Lam Vong Cơ cuối cùng hạ quyết tâm, kéo Nguỵ Vô Tiện đi về phía giường, y ngồi ở mép giường, để Nguỵ Vô Tiện nằm lên đùi mình.

Nguỵ Vô Tiện: " ???! "

Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vẫn chưa kịp phản ứng đã nằm sấp trên đùi Lam Vong Cơ, ngón chân miễn cưỡng chạm đất, mông nhô lên. Tình huống gì vậy? Không phải nói là nghe Lam nhị công tử kể chuyện hồi xưa bị đánh rồi làm nũng sao? Sao hắn lại bị biến thành bộ dạng này?

Lam Vong Cơ vén áo Nguỵ Vô Tiện lên, dùng tay trái giữ chặt eo hắn, tay phải phủ lên mông. Nguỵ Vô Tiện vội vàng vặn vẹo muốn chạy, nhưng mông bị đánh một cái, chớp mắt liền yên tĩnh. Lực tay Lam Vong Cơ rất mạnh, mặc dù lúc này cách một lớp quần, nhưng vẫn đau đến run rẩy. Nếu như không phải hắn biết trên tay Lam Vong Cơ không cầm thứ gì,hắn quả thực sẽ hoài nghi mình bị đánh bằng thước gỗ.

Lam Vong Cơ thấy hắn nằm im, lực tay cũng thu lại vài phần. Lam Vong Cơ cứ như vậy đánh xuống, cũng không nói chuyện. Mỗi cái đánh xuống đều khống chế lực, sẽ không làm tổn thương đến Nguỵ Vô Tiện, nhưng đánh như vậy cũng không nhẹ nhàng.

"Ahh, Lam gia các ngươi, uhh, không phải đều đánh bằng thước sao... Tịnh Thất lại không có thước, người dùng tay...ahh...cũng không được coi là gia quy....vì vậy ngươi đừng đánh nữa, thả ta ra đi." Nguỵ Vô Tiện đằng sau đau như phải bỏng, muốn Lam Vong Cơ dừng tay, ai ngờ khi đối phương nghe xong, lại ầm thầm tăng thêm vài phần lực.

"Không sao, đây là cảm giác của thước gỗ."

Nếu như nói mấy bạt tay vẫn trong mức chịu đựng của Nguỵ Vô Tiện, lúc này mấy bạt tay mang theo gió đánh xuống, thật sự đánh đến nỗi hắn không nói lên lời. Nguỵ Vô Tiện hận bản thân đang yên đang lành lắm miệng, hắn cho rằng lúc này bản thân như cá nằm trên thớt, không thể ít nói nhảm vài câu sao! Nguỵ Vô Tiện trong lòng thầm mắng bản thân sơ suất, sau đó tìm cách để Lam Vong Cơ dừng tay.

Đúng! Làm nũng! Hắn không tin, Nguỵ Anh hắn biến thành Nguỵ Anh Anh Lam Trạm vẫn có thể xuống tay. Thế là hắn nửa đùa nửa thật bắt đầu nhỏ giọng cầu xin: "Lam Trạm, Lam nhị ca ca, ta đau.... Ngươi nhẹ một chút có được không, đau quá a..."

Lam Vong Cư nghe xong quả nhiên dừng tay, giúp hắn chỉnh lại tóc, nhàn nhạt nói: "Năm ấy ta đã từng cầu xin nhưng thúc phụ vẫn không dừng tay."

Ồ, thật không ngờ y lại thành thật như vậy, cư nhiên lại không thẳng thừng từ chối. Nguỵ Vô Tiện lau nước mắt, tiếp tục giả vờ uỷ khuất: " Vậy ngươi có thể đừng giữ ta nữa có được không, eo ta đau a..."

Cảm nhận được lực đạo đằng sau lưng đã thả lỏng, Nguỵ Vô Tiện vội vàng đứng dậy, chân nam đá chân chiêu muốn chạy ra khỏi Tịnh Thất. Lúc này hắn cũng chẳng buồn quan tâm cái quy tắc gì mà Vân Thâm Bất Tri Xứ không cho phép ra ngoài vào ban đêm, nếu không chạy ngay, mông hắn chắc chắn sẽ bị tên Lam Vong Cơ đó đánh sưng. Nguỵ Vô Tiện chưa kịp chạy được vài bước đã bị Lam Vong Cơ ba bước chạy tới nắm chặt cổ tay.

"Nguỵ Anh, ngươi trốn phạt."

"Lam Tram, ta sai rồi, ta nhận phạt. Ngày mai ngươi tỉnh rượu rồi muốn phạt ta thế nào cũng được, có được không?'

Nguỵ Vô Tiện ngả người về phía sau, nhưng cơ bản không đọ được với lực tay của Lam Vong Cơ, vẫn bị y ném xuống giường. Nguỵ Vô Tiên dứt khoát không giãy giụa, mà dùng một tay bắt đầu cởi y phục của mình, chốc lát đã đem tất cả cởi ra, thẳng thắn chờ đợi.

"Lam Trạm, giờ hợi đến rồi, chúng ta ngủ thôi." Hắn không cảm thấy có gì không thoả đáng, chủ động nằm lên giường bày ra một tư thế gợi cảm, cố gắng đánh lạc hướng tâm trí của Lam Vong Cơ. Nguỵ Vô Tiện rất có niềm tin về vẻ ngoài và thân hình của hắn. Mặc dù nói khi được hiến xá trở về nhân thế, chiều cao có thấp hơn so với kiếp trước 2 phân, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự quyến rũ của hắn.

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện, cũng có phần do dự, trong chốc lát y không biết làm gì cho phải, cứ đứng im tại chỗ. Nguỵ Vô Tiện nhìn y mắc câu, liền đứng dậy kéo y đến bên giường, cười ha hả nói: "Hàm Quang Quân, đừng ngây người ra nữa, nên làm gì thì làm đi a."

Nguỵ Vô Tiện không mở miệng còn tốt, Lam Vong Cơ vốn dĩ có chút dao động, được Nguỵ Vô Tiện nhắc nhở, lại nhìn thấy dấu tay hồng hồng sau mông hắn. Da hắn vốn dĩ đã trắng, bây giờ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lâu như vậy, da càng trắng hơn. Dấu tay rõ ràng như vậy, làm cho Lam Vong Cơ quáng mắt.

Lam Vong Cơ bước qua, nhìn dáng Nguỵ Vô Tiện đang nằm trên giường lại lần nữa giữ chặt eo hắn, bàn tay lành lạnh tiếp xúc với da. Nguỵ Vô Tiện run rẩy, vừa vùng vẫy, vừa không thể tin được: "Lam Vong Cơ, ngươi vẫn chưa thôi có phải không."

Lam Vong Cơ nhăn mày, bị người bên dưới ra sức chống cự khiến cho y có chút nôn nóng. Y hướng đến chỗ da thị đỏ bừng kia đánh một cái bảy phần lực: "Nguỵ Anh, im lặng!"

Lam Trạm không có hạ thuật cấm ngôn, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không lên tiếng. Bản thân hắn từ nhỏ đến lên vẫn chưa bị người khác đối xử như vậy. Tên Lam Trạm này thật quá đáng, sao lại có thể, có thể đánh mạnh như vậy.

Thành thật mà nói, Lam Vong Cơ tự nhận mình chưa dám dùng quá nhiều lực. Hồi bé bị phạt đánh đều là dùng roi tre với thước gỗ, roi mây cũng bị không ít lần. Làm gì có chuyện bị đánh bằng tay một trận rồi cho qua như vậy? Chú ý đến khả năng chịu đau của Nguỵ Anh, y mới chỉ dùng tay đánh, hơn nữa lúc nãy Nguỵ Anh hỏi y chuyện này nhiều lần, y cũng vì vậy mới hạ quyết tâm thoả mãn sự hiếu kỳ của hắn.

Lần này Nguỵ Anh thật sự hối hận, hắn nằm trên giường, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nhưng lại không có ý định cầu xin. Lam Trạm chết tiệt, đoán rằng đánh hắn xong y cũng không nhớ nữa, nói không chừng đến lúc đó lại nói Nguỵ Vô Tiện hắn lừa y! Hắn không kiềm chế được liền dùng tay che mông, quay đầu lại, nước mắt như mưa nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy trong lòng đau như cắt, nhìn phần mông sưng đỏ đang bị tay che lại, cũng không nhẫn tâm đánh nữa. Y thả lỏng tay, lần này Nguỵ Vô Tiện đến chạy cũng không dám. Hắn lôi chăn, quấn mình vào, quay người đối diện bức tường, một lời cũng không nói.

Giờ hợi đến, Lam Vong Cơ cởi áo ngoài nằm xuống giường. Hai người bọn họ ngày thường đều sẽ đắp chung một cái chăn, nhưng lúc này Nguỵ Vô Tiện lại dùng chăn đem bản thân hắn quấn thành một quả cầu. Lam Vong Cơ chỉ đành đưa tay chọc chọc vào người đang không vui đó: "Nguỵ Anh, ta lạnh."

"Đáng đời."

Hai người rơi vào im lặng, Nguỵ Vô Tiện không còn cách nào khác, đành đem chăn đắp cho tên vừa đánh mình.

Lam Vong Cơ nằm sát vào hắn, đặt tay của mình nên mông của Nguỵ Vô Tiện, nhẹ nhàng xoa: "Ngủ ngon, mai gặp."

Nguỵ Vô Tiện: "......"

——————————————————

Sáng ngày hôm sau, Nguỵ Vô Tiện tỉnh dậy sớm hơn Lam Vong Cơ, tối qua vô duyên vô cớ bị đánh, khiến cho đằng sau hắn cứ ẩn ẩn đau, tối qua ngủ cũng không được ngon. Nguỵ Vô Tiện dùng tay chống cằm, ánh mắt mê man nhìn Lam Vong Cơ vẫn đang ngủ ngon. Người đang ngủ ôn nhu như vậy, khác xa so với người hôm qua đánh hắn.

Lam Vong Cơ tỉnh dậy, nhìn thấy ánh mắt Nguỵ Vô Tiện đang nhìn mình, không nhịn được nghi hoặc hỏi: "Nguỵ Anh?"

Nguỵ Vô Tiện cười lạnh, vén chăn ra, để mông sưng đỏ của mình lộ ra bên ngoài: "Hàm Quang Quân, ngươi nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi!"

Lam Vong Cơ: "?"

Nguỵ Vô Tiện mặt lạnh nói: "Ngươi nằm xuống cho ta, ta cũng phải đánh ngươi một trận."

Lam Vong Cơ mờ mịt: "Nguỵ Anh, ngươi có phải hiểu lầm gì không, ta đánh ngươi khi nào?"

"Hôm qua ngươi đánh ta."

Lam Vong Cơ ôm hắn, hôn lên trán hắn, ôn nhu nói: "Ta sao nỡ chứ."

Nguỵ Vô Tiện: "........."

Bỏ đi, thấy Lam Vong Cơ ôm hắn dịu dàng như vậy, liền không so đo với y nữa, dù sao thì tối qua hắn cũng là người động thủ trước. (~_~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top