Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Nhân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 2: Nhân (2)

- Vậy Bồ Đào cũng đồng ý ở bên cạnh ta chứ?

Sương Hoa nghe thế kinh sợ. Nàng ta vội vàng lắc đầu, ưm ưm lên thật to để Bồ Đào chú ý mình. Nhuận Ngọc giỏi nhất mê hoặc nhân tâm. Y muốn lừa Bồ Đào, rồi thông qua nàng ta để giữ lại nàng. Y tham lam muốn cả hai người.

Bồ Đào không thèm tặng cho Sương Hoa một cái liếc mắt. Cách một lớp kết giới, cô chạm tay vào tay Nhuận Ngọc.

- Ta đồng ý!

Nhuận Ngọc mỉm cười. Đó là nụ cười thoải mái, vui vẻ mà y đã đánh mất từ lâu. Cả người y giống như thoát khỏi gông xiềng, trở nên nhẹ nhàng, sáng sủa hơn rất nhiều.

- Cám ơn muội, Bồ Đào!

Y thực sự biết ơn Bồ Đào. Không hiểu vì sao, lời cô gái nhỏ này luôn dễ dàng tác động vào trái tim y. Giống như lần đầu tiên gặp nhau, cô khen cái đuôi của y đẹp, khen tương lai của y nhất định sẽ sáng lạn. Có lẽ là tại vì ở cô luôn toát ra sự đơn thuần sạch sẽ, lời nói cũng thường không mang theo mục đích tư lợi cá nhân. Y biết Bồ Đào không yêu y. Y ngỏ lời mời Bồ Đào ở lại bên cạnh mình cũng không phải vì muốn chiếm đoạt cô. Thật may! Thật may vì cô đã đồng ý, thật may vì cô đã tin tưởng y. 

Bồ Đào cười hì hì:

- Không cần cảm ơn, việc nên làm! Việc nên làm!

Nói đoạn, cô vung tay phá tan kết giới. Nhuận Ngọc đứng dậy, chỉnh trang lại trang phục, vẻ mặt điềm nhiêm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Y đi về phía Sương Hoa, phóng ra uy áp làm nàng ta gần như không thở nổi, cả người bò rạp xuống mặt đất. Lần đầu tiên, nàng ta cảm nhận được sự sợ hãi khi đứng trước mặt Nhuận Ngọc. Bàn tay thon dài của y nhấc cằm Sương Hoa lên, bắt nàng ta phải đối diện với mình.

- Cẩm Mịch, có lẽ ngươi nói đúng, ta không yêu ngươi nhiều như ta nghĩ. Hoặc có chăng, ngươi giống như là chấp niệm của ta. Ta buông chấp niệm, mọi thứ tan thành mây khói. Ngươi muốn ta buông tha ngươi. Được! Ta sẽ thu hồi lại hôn ước, nhưng đồng thời cũng thu hồi lại mọi quyền lợi mà ta đã cho ngươi, bao gồm danh hiệu Thủy thần và chuẩn Thiên hậu. Ngay sáng mai, lập tức rời khỏi Thiên giới, không có lệnh của bổn tọa không được phép tiến vào Nam Thiên môn nửa bước!

- Ưm... ưm...

Sương Hoa lắp bắp không nên lời.

- À, còn việc này nữa! Bổn tọa thừa nhận lúc trước đã dẫn dụ Bồ Đào nói thích bổn tọa, nhưng là vì muốn thuận nước đẩy thuyền, thúc đẩy hôn ước, không phải vì muốn cha ngươi giúp đỡ. Bổn tọa sửa màu mộng châu, lợi dụng ngươi cản chân Húc Phượng, nhưng không ngờ ngươi lại giết hắn. Bổn tọa lừa Tuệ Hòa bớt đi một vị thuốc tính hỏa, nhưng thực ra là thêm một vị thuốc tính hàn là Bạch Vi để cho hắn một bài học nho nhỏ, chỉ cần Húc Phượng ăn giải dược Bồng Vũ hoặc niết bàn thì sẽ khỏi hẳn. Những việc còn lại, bổn tọa không làm, bổn tọa không nhận. Nếu có tin đồn thất thiệt từ miệng ngươi mà ra, vậy thì đừng mong bổn tọa niệm tình cũ! Nhớ, ngươi đã không có quyền vung tay múa chân trước mặt bổn tọa nữa, càng không có quyền giẫm đạp lên tôn nghiêm của Thiên đế. Hừ!

Nhuận Ngọc buông tay làm Sương Hoa ngã ra đất. Y quay ra nói với Bồ Đào:

- Chuyện giữa muội và nàng ta, ta sẽ không tham gia. Cần gì thì nói với ta là được!

- Ta biết rồi, bệ hạ! Ngài nghỉ ngơi đi, mai còn vào triều sớm! Bông hoa này cứ giao cho ta!

Bồ Đào vỗ vỗ ngực. Nhuận Ngọc thấy thế bật cười. Cảm giác được người khác quan tâm thật ấm áp. Y đột nhiên nhớ đến vị tiên tử trung thành, tận tâm lúc nào cũng chăm lo cho mình từng li từng tí. Y nhớ đến chú cá chép nhỏ ở Động Đình hồ, mỗi lần y đến thăm đều vui vẻ ra mặt, kể lể hỏi han đủ điều. Y lại nhớ đến vị y quan cho dù biết mình dùng cấm thuật cũng giả vờ hồ đồ, chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế bồi bổ cho thân thể đã lỗ lã không chịu nổi của y. Y lại nhớ đến Lão quân đức cao trọng vọng, thường xuyên hiến tiên đan cho y, còn nghe theo kế hoạch của y dù ngài ấy có thể từ chối. Bồ Đào nói đúng, là y cố chấp không chịu mở lòng, mở mắt ra nhìn xung quanh. Thật ra, những gì y mong muốn đều đã có trong tay rồi. Thế nhưng y lại cứ đeo đuổi một thứ tình cảm mơ hồ xa xôi không thuộc về chính mình.

Cuộc đời của y đúng là có nhiều khổ đau, bất hạnh, thậm chí đã từng rơi xuống vực thẳm không lối thoát. Nhưng không phải y chưa từng gặp may mắn. Mẹ y thương y, nhưng nỗi đau cưa sừng róc vảy nào phải ai cũng chịu được. Thiên hậu mang y lên Thiên giới, cho dù có mưu tính, cũng là cứu mạng y. Mấy ngàn năm ăn nhờ ở đậu, bị Thiên hậu khắt khe đủ điều, nhưng đổi lại y có một con phượng hoàng nhỏ luôn nhắm mắt theo đuôi phía sau, nghe theo y, tin tưởng y vô điều kiện. Y cho rằng hắn bố thí mình, nhưng chính y chưa từng nói cho Húc Phượng biết bản thân muốn gì. Hắn chỉ có thể mang những thứ mà hắn cho là tốt nhất đưa y. Không có Húc Phượng, những thứ mà y cho là "bố thí" kia cũng chẳng có. Khi y và Húc Phượng lớn lên và dần có khoảng cách, Cẩm Mịch xuất hiện mang đến cho y ánh nắng ấm áp. Để rồi đến khi chạnh lòng vì thấy em trai cùng vị hôn thê của mình yêu nhau, y phát hiện ra người mẹ sinh ra mình cũng thương mình thật nhiều. Ngay cả lúc y tuyệt vọng nhất, thống khổ nhất, bên cạnh y vẫn còn có Quảng Lộ lo lắng không thôi. Thậm chí lúc này đây, khi y đang bị tâm ma dày vò, sắp sửa biến thành một người mà chính y cũng ghê tởm, Bồ Đào xuất hiện kéo y ra khỏi bùn lầy tanh tưởi. Thiên Đạo vô tình nhất, cũng là công bằng nhất. Nó lấy của ngươi thứ này, đồng thời sẽ đưa cho ngươi thứ khác. Y từng nghĩ mình mãi mãi sẽ sống trong bóng đêm cô độc, vậy nên luôn khao khát ấm áp từ người khác. Thế nhưng bây giờ y đã bước ra ngoài ánh sáng, y không cần phải phụ thuộc vào ai cả. Chính y sẽ là ánh dương, thậm chí y sẽ mang ánh sáng ấm áp này chia cho mọi người. Tâm cảnh của Nhuận Ngọc đột nhiên rộng mở, trong sáng. Y cảm nhận rõ ràng huyết mạch đang sục sôi trong cơ thể, linh lực bạo trướng, tu vi tăng vọt.

Thì ra là thế!

Thì ra là thế!

- A a a a a...

Nhuận Ngọc ngửa mặt lên trời thét lớn. Bóng dáng một con rồng trắng bay vút lên cao.

Bồ Đào nhìn không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, áp lực từng đợt trùng kích lại đủ để mọi sinh vật trong Toàn Cơ cung bị thổi bay. Những hạt nước nhỏ li ti đọng lại, biến thành băng lăng quay cuồng xung quanh Nhuận Ngọc. Cô thi pháp, tạo ra một kết giới khổng lồ bao quanh Toàn Cơ cung. Cô biết Nhuận Ngọc đây là ngộ đạo, thăng cấp lên hàng Kim tiên. Bởi vì y là Thiên đế do các vị thần Thượng Thanh Thiên lựa chọn, được Thiên đạo duy trì, ba vạn lôi hình ngày trước đã thay thế cho tám mươi mốt đạo thiên lôi độ kiếp hôm nay.

Bồ Đào cảm thấy may mắn vì Toàn Cơ cung thanh lãnh không người. Nếu không thì chẳng biết đám tiên nhân kia sẽ chịu nổi uy áp như thế nào, cũng chẳng biết ngày mai chuyện này sẽ ầm ĩ ra sao. Cô lé mắt nhìn sang bên. Ặc, quên mất đóa hoa mảnh mai kia rồi!

Sương Hoa đau đớn bò rạp trên mặt đất. Tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc cùng áp lực cực lớn khiến nàng ta chảy máu thất khiếu, băng lăng xẹt qua da thịt để lại những vết thương ghê rợn lộ cả xương. Không chịu đựng được, nàng ta ngất xỉu. Đợi đến khi mọi thứ bình thường trở lại, Bồ Đào mới bình tĩnh đến gần và nhét vào miệng nàng ta một viên thuốc. Những vết thương trên người nàng ta nhanh chóng lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Nhuận Ngọc đi đến bên cô:

- Có cần ta giúp gì không?

- Không sao đâu! Ta sẽ đưa Sương Hoa về Lạc Tương Phủ. Bệ hạ, chúc mừng ngài thăng cấp Kim tiên! Thân thể ngài vốn đã nhiều tật cũ ảnh hưởng đến căn cơ, lại mất đi một nửa tiên thọ cho Sương Hoa, bản mệnh yếu đi rất nhiều. May mà lần độ kiếp này đã giúp ngài trị khỏi hoàn toàn, chỉ có một nửa tiên thọ kia là phải nghĩ cách bổ sung thôi.

- Ta đã biết, cám ơn muội!

Nhuận Ngọc và Bồ Đào tạm biệt nhau. Vừa định đi vào phòng, bước chân của y chợt khựng lại. Y quay lưng, phía sau vẫn im ắng không một tiếng động. Nhưng Nhuận Ngọc biết, có người vừa rời đi theo Bồ Đào. Nghĩ đến bản lĩnh của cô gái nhỏ kia, Nhuận Ngọc lắc đầu. Tu vi của Bồ Đào đã đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, có thể đấu ngang tay với các vị nguyên quân trên Thượng Thanh Thiên. Lục giới này không có ai là đối thủ của cô ấy. Y không phải lo lắng gì cho cô ấy cả.

oOo

Lạc Tương Phủ

Đỡ Sương Hoa vào phòng, Bồ Đào đánh thức nàng ta dậy. Thấy nàng ta ngơ ngác nhìn quanh, cô nhếch miệng cười:

- Thế nào, nhớ Phượng Hoàng nhiều quá nên không còn chỗ nhớ xem phòng mình thế nào phải không?

- Ngươi...

Sương Hoa quay ngoắt lại nhìn Bồ Đào. Thế nhưng Bồ Đào chỉ nhún vai:

- Không cần phải nhìn ta với ánh mắt đó. Có thể ngươi thấy tình yêu của rất đẹp, rất trắc trở. Nhưng với ta thì nó không những nực cười mà còn ghê tởm. Tạm dừng chủ đề này ở đây! Chúng ta tiếp tục bài học. Câu trả lời lúc nãy của ngươi, ta chấp nhận.

- Hả?

Sương Hoa nghiêng đầu không hiểu. Bồ Đào kiên nhẫn giải thích:

- Ngươi vốn chỉ là tình phách, trong đầu toàn yêu với đương cũng không lạ gì. Nhưng ngươi đã có những tình cảm khác, chứng tỏ linh thức của ngươi đã phát triển đầy đủ thành một cá thể độc lập. Thân thể này, cái tên này, ta nhường cho ngươi. Thế nhưng quyền lợi của "Cẩm Mịch", ta sẽ giữ.

- Ngươi lại muốn làm gì?

- Ngươi không cần quá quan tâm việc đó chỉ cần trả lời câu hỏi của ta. Cẩm Mịch, ngươi rất yêu Phượng Hoàng phải không?

- Đúng vậy! Ta yêu chàng. Ta yêu chàng hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Nhưng bọn họ đã phá hủy nó. Bây giờ chàng hận ta, thậm chí còn muốn cưới kẻ thù của ta. Ta đã không còn gì nữa rồi!

Cẩm Mịch vừa khóc vừa đấm thùm thụp vào ngực mình. Vẻ mặt đau đớn khiến người ta cảm thấy thương tiếc. Nhưng Bồ Đào chỉ thản nhiên hỏi:

- Bọn họ rất đáng hận, rất đáng chết phải không? Rõ ràng ngươi không động đến bọn họ, nhưng bọn họ lại cản trở ngươi tìm hạnh phúc của mình.

Ánh mắt Cẩm Mịch hiện lên sự thù hận.

- Đúng vậy, sao họ có thể đối xử với ta như thế? Tại sao?

- Thế bọn họ là những ai? Nhuận Ngọc? Tuệ Hòa? Còn cả tiên Thiên đế, tiên Thiên hậu, cha Thủy thần, dì Lâm Tú, mẹ Tử Phân?

Mỗi một cái tên được thốt ra, khuôn mặt Cẩm Mịch lại trắng đi vài phần. Nhưng Bồ Đào vẫn ngây thơ cười nói:

- Bọn họ đều đã chết gần hết rồi. Nhuận Ngọc cũng đã buông tha ngươi. Chỉ cần giải quyết nốt em họ người ngươi yêu thì giữa ngươi và hắn sẽ không còn trở ngại nào nữa. Hai người các ngươi sẽ hạnh phúc! Ngươi nên cảm ơn trời cao, nếu như bọn họ không chết, ngươi và Phượng Hoàng vĩnh viễn không đến được với nhau đâu!

- Không, không, không phải thế!

Cẩm Mịch lắc đầu nguầy nguậy. Mà nụ cười của Bồ Đào thì ngày càng trở nên quỷ dị.

- Cẩm Mịch, ngươi đã bao giờ nghĩ, tình yêu giữa ngươi và Húc Phượng là đi trên xương máu của những người thân yêu nhất của các ngươi chưa? Tình yêu vượt lên trên thù hận sao? Chà, ta thật sự rất chờ mong đấy! Chờ mong xem ngươi sẽ đưa Húc Phượng đến trước tế đàn của cha mẹ và dì Lâm Tú kiểu gì? Chờ mong xem Húc Phượng có đem ngươi đi bái tế cha mẹ của hắn không? Chờ mong các ngươi sẽ giải thích ân oán đời trước như thế nào với con cái của các ngươi? Hay là ngươi sẽ nói với nó những lời như nói với Nhuận Ngọc khi nãy...

Bồ Đào ghé vào tai Cẩm Mịch:

- Là đại bá đã khiến mẹ giết cha con!

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top