Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Nhân (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Nhân (3)

- Ta...

Cẩm Mịch lắp bắp. Trong thâm tâm, nàng vẫn cho rằng tất cả đều do Tuệ Hoà và Nhuận Ngọc gây ra. Nhưng nàng không dám nói. Nàng biết Bồ Đào bảo vệ Nhuận Ngọc. Cô ta sẽ không chấp nhận việc nàng nói xấu y.

Bồ Đào nhìn vẻ mặt không cam chịu của Cẩm Mịch thì đã đoán ra nàng ta không chịu thay đổi suy nghĩ. Mà thôi! Cô cũng không hi vọng có thể khiến nàng ta biết lễ nghĩa liêm sỉ trong một sớm một chiều. Cô có nhiều thời gian để dạy dỗ đóa Sương Hoa này.

- Cẩm Mịch, "Nhân" đứng đầu trong ngũ thường bởi vì người ta lấy đó làm gốc. Yêu thương chính mình, người thân, người yêu, bạn bè, những người đối tốt với mình đều là những tình cảm rất thông thường mà ai cũng có. Nó được gọi là tình yêu nhỏ. Mà yêu thương những người không liên quan đến mình, yêu thương chúng sinh vạn vật, nó được gọi là tình yêu lớn. Người có tình yêu nhỏ mới có tình yêu lớn. Người có tình yêu lớn, vào tình huống bắt buộc lựa chọn, còn có thể hi sinh tình yêu nhỏ.

Cẩm Mịch khó hiểu:

- Ngươi... ngươi nói những thứ này với ta làm gì?

- Nói cho ngươi để ngươi hiểu rằng ngươi cũng không phải là hết thuốc chữa. Ngươi là người có tình yêu nhỏ. Nói không chừng, vào một lúc nào đấy, tình yêu lớn trong ngươi còn có thể trỗi dậy. Nhưng hiện tại, ngươi nên biết, thứ tình cảm lớn nhất trong lòng ngươi là yêu bản thân và yêu Húc Phượng. Nói cách khác thì đó là tình yêu và sự ích kỉ của chính ngươi.

Cẩm Mịch buông rèm mi:

- Ta không vĩ đại đến mức hi sinh vì tình yêu lớn. Chúng sinh vạn vật có liên quan gì với ta đâu. Ta chỉ yêu Phượng Hoàng, chỉ cần Phượng Hoàng mà thôi. Nghĩ đến việc chàng hận ta, chàng không còn yêu ta nữa, ta đau đớn đến hít thở không thông.

- Đúng vậy, ta nhìn ra được, khi tình yêu của ngươi xung đột với các loại tình cảm khác, ngươi lựa chọn tình yêu, lựa chọn ham muốn của bản thân ngươi. Ừm, không sao cả! Chuyện này rất bình thường! Mưu cầu hạnh phúc là quyền lợi của mỗi người mà.

Cẩm Mịch kinh ngạc:

- Thế sao ngươi còn ngăn cản ta?

Bồ Đào cũng kinh ngạc không kém:

- Ta ngăn cản ngươi khi nào?

- Ngươi... lúc nãy ngươi bảo vệ Nhuận Ngọc, đánh ta! Ngươi còn nói tình yêu của chúng ta hại chết người thân! Ngươi còn nói con cái chúng ta sinh ra sẽ phải xấu hổ vì cha mẹ chúng!

Bồ Đào: ...

Mặc dù ngươi nói đúng "vê lù" nhưng ta không hề bảo thế nhá!

Cô đỡ trán:

- Ngươi bớt cắt câu lấy chữ đi! Bảo sao nghe bệ hạ và Tuệ Hoà nói có đoạn mà ngươi suy diễn ra được cả một câu chuyện kịch tính đằng sau. Ta xin ngả nón vái chào! Ta đánh ngươi vì ngươi nói không thành có, đổ trách nhiệm cho người khác một cách trắng trợn, không phải vì ngăn ngươi yêu đương. Ta không nói tình yêu của các ngươi hại chết người nhà, nhưng sự thật là người nhà các ngươi đều chết vì ân oán với nhà đối phương, và các ngươi thì yêu nhau. Không đúng à?

Cẩm Mịch nghẹn họng không đáp được. Bồ Đào lại tiếp tục:

- Còn việc con cái các ngươi, ta là ta hỏi thật lòng đấy chứ! Không tính đến chuyện giữa ngươi và Húc Phượng vì ngươi vẫn cho rằng tất cả là do Nhuận Ngọc và Tuệ Hoà, thế không đúng là bà nội đứa trẻ giết chết bà ngoại nó ư? Rồi ông nội c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p bà ngoại? Rồi cô lại giết chết ông ngoại và bà cả? Cái này cũng do Nhuận Ngọc nốt à? Hay các ngươi định kể cho nó nghe tình yêu vĩ đại của các ngươi trước rồi bảo những thứ kia đều là mây bay? Hay là các ngươi định cả đời không có con?

- Đủ rồi!

Cẩm Mịch hét lên. Nàng ta ứa nước mắt:

- Những cái đó đều là ân oán đời trước, tại sao lại bắt đời sau bọn ta phải gánh chịu? Tại sao còn muốn kéo theo cả đời con cháu chúng ta cũng phải gánh chịu nữa? Bọn ta đã làm gì sai? Bọn ta vô tội như vậy, tại sao phải bị cuốn vào vòng ân oán này?

Bồ Đào khoanh tay trước ngực. Cô nhướn mày:

- Thế giờ ngươi muốn sao? Buông bỏ ân oán đời trước để làm lại từ đầu? Không ai cấm! Báo ân báo oán vốn là khái niệm mơ hồ. Ngươi báo hay không báo cũng chẳng ai có đủ tư cách để bình phẩm. Chính bản thân ngươi cảm thấy thanh thản, cảm thấy có mặt mũi để nhìn cha mẹ là được. Không phải cứ không đề cập đến thì đã là vượt qua ân oán, mà đó là trốn tránh! Nếu như ngươi không tha thứ được cho cha mẹ và em hắn, hắn cũng không hoàn toàn bỏ qua được quá khứ, giữa các ngươi sẽ luôn luôn có một khoảng cách. Và khoảng cách này sẽ lớn dần theo thời gian, đến mức không thể hàn gắn được nữa. Ngươi có hiểu không?

- Ta...

- Ở thế giới kia, ta có đọc một bộ truyện. Trong đó có câu thế này: "Không có con đường chung cho tất cả mọi người cùng hạnh phúc." Hạnh phúc của ngươi được xây dựng trên nỗi đau của người khác. Có lẽ trên phương diện tình yêu, ngươi và Húc Phượng sẽ chẳng thể cảm thông nổi cho Nhuận Ngọc và Tuệ Hoà. Nhưng các ngươi cũng không thể nhục mạ, chì chiết tình cảm của bọn họ, nhất là khi bọn họ có trả giá và hi sinh cho các ngươi. Không phải bọn họ yêu các ngươi, cho các ngươi quyền làm tổn thương bọn họ là các ngươi nghiễm nhiên có cái quyền đó. Đặc biệt là với Thiên đế bệ hạ, y chỉ kiên nhẫn với những người y đặt trong mắt thôi, mà ngươi thì đã bị đá ra khỏi đó rồi. Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi trước!

Cẩm Mịch không tin lắm. Nhưng nàng không nói điều đó ra. Nàng ta chỉ suy sụp ôm lấy mặt mình:

- Vậy ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?

- Làm sao thì ngươi tự ngẫm lại! Đó không phải nhiệm vụ của ta. Ta nói với ngươi những điều này để ngươi hiểu được rằng tình yêu của ngươi được đánh đổi bằng cái gì và đang giẫm đạp lên cái gì. Nó không đẹp đẽ và đáng ngưỡng mộ như ngươi tưởng. Thế giới này không có trách nhiệm thương tiếc, hỗ trợ cho các ngươi. Cho nên ngươi đừng nghĩ tất cả những việc mình làm là đúng, là đương nhiên, có thể bày ra cho tất cả mọi người đều thấy. Bớt rêu rao làm trò cười cho thiên hạ đi!

Cẩm Mịch im lặng không đáp. Cả tối nay, Bồ Đào liên tiếp dội nước lạnh lên cái đầu lúc nào cũng phừng phừng lửa tình yêu của nàng khiến nàng cũng bình tĩnh, tỉnh táo ra một chút.

Thấy Cẩm Mịch bắt đầu chịu tiếp thu, Bồ Đào hài lòng gật gù:

- Được rồi, lúc nãy ngươi bị thương, bây giờ nghỉ ngơi đi! Ngày mai ngươi trở lại Hoa giới, nghiền ngẫm lại những gì ta nói. Ta sẽ đến tìm ngươi sau!

Bồ Đào đi ra ngoài và thiết kết giới quanh phòng Cẩm Mịch. Cô cần đến phòng của cha để sắp xếp lại một số sự vụ cơ mật của Thuỷ tộc đưa cho Thiên đế bệ hạ. Nhưng trước tiên...

- Ngài có thể hiện thân rồi, Ma tôn tôn thượng!

Bồ Đào chắp tay ra sau lưng, ung dung nói.
Lúc này, từ trong bóng đêm, bóng dáng một người áo đen hiện ra. Không ai khác, đó chính là Ma tôn Húc Phượng.

- Ngươi...

Húc Phượng nhìn Bồ Đào với ánh mắt phức tạp. Hắn bị Tuệ Hoà nhìn thấy lúc hàn băng phát tác. Nàng ta nói Kim Đan có vấn đề rồi chạy đi mất. Húc Phượng đoán nàng ta lên Thiên giới. Sợ nàng ta rút giây động rừng, vừa đỡ hơn là hắn đã phải đuổi theo. Không thấy Tuệ Hòa ở Đâu Suất Cung, Húc Phượng nghĩ ngay đến Toàn Cơ Cung. Từ khi sống lại, đây là lần đầu tiên hắn trở lại nơi ở của Nhuận Ngọc. Nơi này vẫn thanh lãnh như ngày trước. Không, so với ngày trước còn lạnh hơn. Húc Phượng có cảm giác nơi đây dường như không có hơi ấm của người sống.

Hắn không tìm thấy Tuệ Hòa, thế nhưng lại nhìn thấy Cẩm Mịch chỉ tay vào Nhuận Ngọc mắng xối xả. Hắn ẩn thân lắng nghe. Càng nghe trong lòng càng giận dữ. Hắn không biết mình giận vì Nhuận Ngọc tính toán hết thảy đưa mình vào chỗ chết, hay là giận vì Cẩm Mịch đay nghiến, sỉ nhục Nhuận Ngọc.

Thế rồi Bồ Đào xuất hiện, làm sáng tỏ rất nhiều chuyện mà hắn chưa biết. Hắn thậm chí còn nghe được cái gì? Ba vạn lôi hình cùng Đài Sen Nghiệp Hoả? Rút một nửa tiên thọ đưa cho Cẩm Mịch? Nhuận Ngọc chắc chắn là bị điên rồi! Y định để lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là trong tang lễ của y sao?

Hắn lại nhìn Bồ Đào khai đạo cho Nhuận Ngọc, chứng kiến Nhuận Ngọc thăng cấp lên Kim tiên rồi dứt tình với Sương Hoa Cẩm Mịch. Nghe y nói y không muốn hắn chết, hắn không hiểu sao mình lại đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.

- Không biết Ma tôn theo ta về tận Lạc Tương Phủ là muốn làm gì?

Giọng nói của Bồ Đào kéo Húc Phượng về với hiện thực. Hắn nhíu mày:

- Ngươi... thực sự là Bồ Đào?

Bồ Đào bĩu môi:

- Hàng thật giá thật 100%! Ngươi cũng đã nghe trộm hết rồi, còn hỏi lại ta làm gì?

Húc Phượng: Dù không hiểu lắm những gì nàng ta nói nhưng vẫn thấy tức! Xem ra đúng là quả tinh chuyên gây họa kia!

- Những gì ngươi nói khi nãy là thật sao?

- Từng câu từng chữ đều là thật, không tin ngươi có thể đi điều tra.

Húc Phượng im lặng không nói. Bồ Đào thấy vậy thì chủ động lên tiếng:

- Ta bị đưa đến một thế giới xa lạ, may mắn được nghịch lân của bệ hạ bảo vệ mới bình an trở về. Có lẽ vì theo ta quá lâu, lúc trở về, nghịch lân đã để ta nhìn thấy toàn bộ kí ức của bệ hạ.

Nói rồi, Bồ Đào đặt ngón trỏ lên gần thái dương, rút ra một sợi linh lực màu lam rồi cứ thế xoay tròn, xoay tròn cho đến khi sợi linh lực kia trở thành một quả cầu cỡ bàn tay. Cô ném nó cho Phượng Hoàng.

- Đây là toàn bộ những gì ta nhìn thấy. Ma tôn có thể mang về nghiên cứu.

Nhìn Húc Phượng đặt linh châu vào túi càn khôn xong, Bồ Đào mới tiếp tục:

- Phượng Hoàng, ngươi và ta đã cùng chung sống trăm năm. Sương Hoa yêu ngươi, nhưng ta chỉ coi ngươi là bạn, thậm chí là ân sư. Các vị phương chủ nuôi thả ta trong Thuỷ kính, ngoài việc yêu cầu ta tu luyện thì không dạy ta bất cứ thứ gì khác. Là ngươi dạy ta biết đọc biết viết, biết tu luyện đúng cách, biết đối nhân xử thế. Chẳng qua ta ngây ngốc, bướng bỉnh, lại lười biếng, ham chơi, không muốn làm mà chỉ muốn ăn, làm ra nhiều chuyện hồ đồ khiến ngươi tức giận và phải nhiều lần giải quyết rắc rối. Ta xin lỗi, cũng cảm ơn ngươi rất nhiều!
Bồ Đào nói làm Húc Phượng hơi xấu hổ. Hắn tự thấy mình cũng không tích cực như thế. Hồi đó hắn toàn giao việc rồi ném Bồ Đào một chỗ cho cô tự tìm tòi, nào có dạy dỗ gì đáng kể. Sau này bị tính cách của cô thu hút thì bắt đầu theo đuổi, chỉ quan tâm cô yêu mình hay không chứ quan tâm gì những thứ khác. Hắn ngại ngùng gãi mũi:

- Không đến mức như vậy!

Bồ Đào mỉm cười:

- Thế nhưng, việc nào ra việc đó! Lúc nãy ngươi đã nghe ta với Cẩm Mịch nói chuyện rồi đấy! Ta sẽ không như nàng ta, có thể vì tình yêu mà nhượng bộ. Ngươi vô tội là thật, nhưng người thân của ngươi có tội cũng là thật. Cha mẹ ngươi đã chết, đó là quả báo của bọn họ. Ta sẽ không truy cứu nữa. Nhưng em họ của ngươi, Tuệ Hoà, bắt buộc phải trả giá cho những gì nàng ta gây ra. Mà ngươi, ngươi là người có lỗi với ta và Cẩm Mịch trước, Cẩm Mịch đâm chết ngươi, lại đơn phương trả giá cứu sống ngươi, thế cũng coi như là hoàn trả đầy đủ nhân quả. Giữa chúng ta không ai nợ ai!

Mặc dù biết Bồ Đào nói đúng, nhưng bộ dạng kênh kiệu không coi ai ra gì này của cô khiến Húc Phượng khó chịu. Đây là thái độ gì?

Nếu Bồ Đào có thuật đọc tâm, thể nào cô cũng phải mắng cho Húc Phượng một trận. Thái độ gì? Thái độ bà nội thiên hạ đấy! Cô chịu nói chuyện hoà bình với Húc Phượng như thế này đã là nể mặt lắm rồi! Chứ với tính cách của cô, không tôn trọng cô và Nhuận Ngọc, kiểu gì cô cũng phải hoạt động tay chân giãn gân cốt như với Cẩm Mịch thì mới thoải mái một chút.

- Tuệ Hoà là người của bổn toạ. Chuyện của Tuệ Hoà bổn toạ sẽ xử lí. Còn ngươi, bổn tọa không biết mình có lỗi gì với ngươi mà phải trả bằng cả tính mạng?

- Không có lỗi gì? Hừ, Húc Phượng, đừng quên ngươi là người trêu chọc ta trước! Ngươi không phải tên ngốc. Ở chung với ta trăm năm, chẳng lẽ ngươi không rõ tính cách ngây ngốc của ta hay sao? Đến lễ nghĩa bình thường ta còn không hiểu, làm sao hiểu được chuyện tình cảm! Lúc ngươi tưởng ta là em gái ngươi, ngươi cố tình để lại Hoàn Đế Phượng Linh rồi lại cố tình đánh rơi nó khỏi tóc ta trước mặt bao người, đấy là ý gì? Lúc ta trở thành chị dâu trên danh nghĩa của ngươi, ngươi bất chấp tất cả để theo đuổi ta, rùm beng đến mức cả Thiên giới đều biết, đấy là ý gì? Lúc ngươi biết mẫu thần ngươi định hại ta, ngươi nhảy xuống trần còn bảo Hồ Ly tiên buộc chỉ đỏ, đấy là ý gì? Dùng thân thể phàm nhân không trí nhớ để bảo vệ ta sao? Ta thấy có mà đang tạo điều kiện cho mẫu thần ngươi thì có! Lúc Sương Hoa vẫn còn có hôn ước, ngươi cùng nàng ta ăn nằm với nhau, đấy lại là ý gì? Húc Phượng, ngươi không những có lỗi với ta mà còn có lỗi với Nhuận Ngọc. Ngươi chưa từng tôn trọng ta, cũng không hề để anh trai ngươi vào mắt. Ngươi đã bao giờ nghĩ đến những hành vi của ngươi sẽ biến ta và Nhuận Ngọc trở thành trò cười như thế nào trong mắt người đời chưa? Húc Phượng, chân chính vì tình yêu mà đấu tranh không phải là như vậy! Không học được cách tôn trọng, tin tưởng, thấu hiểu, có trách nhiệm, biết chia sẻ với đối phương thì thứ mà ngươi gọi là "tình yêu" ấy chỉ là thứ tình cảm trẻ con muốn nắm giữ đồ vật mà mình ưa thích thôi!

- Ta...

Húc Phượng nghẹn họng.

- Còn nữa, Sương Hoa giết nhầm ngươi là nàng ta có một phần lỗi. Nhưng ngươi đừng quên, giá họa cho ngươi là Tuệ Hoà, bỏ đá xuống giếng là Nhuận Ngọc, mà khơi gợi lên lòng nghi ngờ của nàng ta là chính ngươi. Ba năm nàng ta cho ngươi để điều tra hung thủ đổi lại một câu ngươi có liên quan đến cái chết của cha nàng ta, ngươi muốn nàng ta nghĩ như thế nào? Nàng ta xin được Kim Đan về cứu ngươi cũng coi như là ân oán tan hết, không còn liên quan. Nếu các ngươi muốn bắt đầu lại từ đầu, ta cũng không cản. Ta chỉ hi vọng lần này các ngươi đừng kéo ta và Nhuận Ngọc vào nữa là được.

Lần này, Húc Phượng không biết phải đáp lời thế nào. Bàn tay hắn hết nắm chặt lại buông lỏng. Cuối cùng, hắn để lại một câu "Xin lỗi!" rồi biến mất trong màn đêm.

Bồ Đào nhìn hắn đi xa, lắc đầu thở dài, hi vọng những gì cô nói có thể khiến Húc Phượng hiểu ra. Cũng đã đến lúc hắn phải trưởng thành hơn rồi!

Bồ Đào đủng đỉnh vào phòng của cha mình, nhanh chóng sắp xếp mọi thứ có liên quan đến Thuỷ tộc. Xong đâu đấy, cô hoá thành một tia sáng xanh bay vút lên Thượng Thanh Thiên. Cô phải lên khoe thành tích mới được! Nhìn xem, cô chỉ cần nói mấy câu đã khai đạo được cho Nhuận Ngọc, còn hơn mấy vị nguyên quân trên kia, tính ngược tính xuôi, sắp xếp đủ các loại kiếp nạn để Nhuận Ngọc ngộ đạo tu luyện Thượng Thanh. Cuối cùng ngộ đâu chả thấy, chỉ thấy thân thể y ngày càng hao mòn, tâm tính y ngày càng vặn vẹo! Tất nhiên, thăng cấp đến một tầng nhất định nào đó có thể trọng tố thân thể, nghịch thiên đổi mệnh. Nhưng làm vậy cũng phải trả một cái giá lớn, nguy hiểm trùng trùng, tội tình gì phải thế? Bọn họ còn ném cô đến một thế giới khác để dễ bề tạo tình kiếp cho Nhuận Ngọc, không can thiệp được vào thế giới kia nên bỏ mặc cô. Đến lúc cô đủ sức mạnh để trở về thì lại ngăn cản cô nữa chứ! Quá đáng lắm luôn! May mà lần này cô đánh cược thắng bọn họ! Bọn họ sẽ phải chấp hành quy ước, không được can thiệp vào số mệnh của cô và Nhuận Ngọc nữa, ha ha ha!

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top