Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Lễ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Lễ (1)

Choang!

Bình rượu bị ném xuyên qua quả cầu đang trôi nổi trong không trung rồi rơi xuống đất vỡ tan. Húc Phượng ngồi bệt dưới đất, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù. Đôi mắt hắn hằn lên những tia máu. Hắn nhìn chằm chằm hình ảnh Nhuận Ngọc quỳ trên mặt đất, hèn mọn dập đầu cầu xin. Y chấp nhận buông bỏ tất cả, chấp nhận rời đi, chỉ cầu xin một con đường sống. Nhưng mẫu thần của hắn thì sao? Mẫu thần của hắn gọi ra Lưu Ly Tịnh Hỏa, muốn giết chết huynh trưởng của hắn. Vẻ mặt độc ác, vặn vẹo đó là thứ hắn chưa bao giờ nhìn thấy, cũng vĩnh viễn không thể nhìn thấy.

Cảnh tượng lại chuyển đổi. Mẫu thần áp bức, Phụ đế dung túng, Nhuận Ngọc vì sinh linh vô tội Động Đình Hồ chịu ba ngàn lôi hình. Mỗi một lôi hình như gõ thẳng vào lòng Húc Phượng, làm thứ gì đó như nứt ra, đau đớn đến chết lặng. Phụ đế giả nhân giả nghĩa, bắt Nhuận Ngọc thề không được tiết lộ ra ngoài, mộng cảnh của Tốc Ly bày ra hết thảy sự thật, làm sụp đổ những hi vọng cuối cùng của y.
A, lúc đó hắn đang ở đâu? Hắn đang làm gì?
Hắn đang cùng vị hôn thê của anh trai mình yêu đương đến chết đi sống lại.

Sau đó?

Sau đó hắn về tới Thiên giới, vui vẻ cùng Cẩm Mịch linh tu. Ha ha, hắn ăn nằm với chị dâu của mình khi anh trai còn đang để tang, còn muốn dùng một chén rượu để bồi tội, muốn anh hắn bỏ qua mối thù giết mẹ, nhường Cẩm Mịch cho hắn.

Chát!

Húc Phượng tát mạnh mình một cái.

Chát!

Húc Phượng lại tát mình thêm một cái nữa. Vị tanh nồng dâng lên trong cổ họng.

Húc Phượng, ngươi là cầm thú sao? Không, đến cầm thú ngươi cũng không bằng! Rốt cuộc ngươi có tư cách gì đường hoàng đứng trước mặt Nhuận Ngọc? Rốt cuộc ngươi có tư cách gì mà chỉ trích y?

Huynh trưởng hắn sinh ra từ một âm mưu, lớn lên như một quân cờ. Ở nơi mà hắn không nhìn thấy, anh hắn còn không có lấy một ngày thực sự vui vẻ. Y bị mẹ đẻ cưa sừng róc vảy, bị Mẫu thần chèn ép làm khó, bị Phụ đế làm lơ lợi dụng, bị chúng tiên xa lánh khinh thường, bị em trai phản bội tranh giành, bị vị hôn thê chán ghét sỉ nhục. Rõ ràng Nhuận Ngọc là một người rất tốt, giống như trăng thanh gió mát, giống như trúc ngọc hàn mai. Nhưng cũng bởi vì y quá tốt mới khiến cho một đám người độc ác, mặt dày, vô sỉ như bọn họ được nước lấn tới. Ỷ vào sự nhượng bộ của y, bọn họ dùng vô số ác ý đẩy y xuống vực sâu, lại dùng tư thế cao cao tại thượng trách móc y, chỉ trích y.

Húc Phượng tiếp tục xem, xem anh hắn vì níu kéo Cẩm Mịch mà liên tục hạ thấp tôn nghiêm của bản thân, sử dụng cấm thuật Huyết Linh Tử, cuối cùng nhận về sự căm hận của vị hôn thê. Hắn cảm thấy không đáng! Kẻ bạc nghĩa như Cẩm Mịch không đáng nhận một nửa lượng máu, tu vi cùng tiên thọ của Nhuận Ngọc!

Mà hắn... cũng không đáng để Nhuận Ngọc trăm phương ngàn kế cứu về.

Húc Phượng nhắm mắt lại. Một giọt lệ lăn dài trên má. Lần đầu tiên, sau khi sống lại, hắn mơ thấy một giấc mơ từ miền kí ức xa xôi.

Trong giấc mơ, một con phượng hoàng non nhào vào lòng một đứa trẻ áo trắng. Tiếng cười văng vẳng bên tai, rồi cứ thế xa dần, xa dần...

oOo

Sáng hôm sau, Bồ Đào chuẩn bị đầy đủ hành lí cho Cẩm Mịch rồi thi pháp lên người nàng.

Nàng ta kinh ngạc:

- Ngươi vừa làm gì ta?

- Chỉ là một chút pháp thuật nho nhỏ tránh cho ngươi xúc động làm liều thôi. Trên Thiên giới không được phép dùng thuật di hình. Ngươi phải đi bộ từ đây ra Nam Thiên Môn. Sáng sớm nay, bệ hạ đã thông cáo Lục giới, tước bỏ vị trí Thuỷ thần và chuẩn Thiên hậu của ngươi. Sẽ không ít tiên gia xì xào bàn tán, ngươi chớ có gây chuyện! Hiện tại không ai ở đây làm chỗ dựa cho ngươi đâu. Đúng rồi, trước khi ngươi đi, ta cần thu lại một thứ!

Bồ Đào vung tay. Chiếc vảy hình trăng non trên người Cẩm Mịch bay lên, hợp làm một với chiếc vảy mà Bồ Đào vừa lấy ra, phát ra ánh sáng bảy màu rực rỡ. Phần lớn sức mạnh của nghịch lân đã theo cô sang thế giới kia, xác nghịch lân mà Cẩm Mịch giữ chỉ có tác dụng như một chiếc vảy rồng bình thường. Nhìn nghịch lân hoàn chỉnh trong tay mình, cô tủm tỉm:

- Thứ này ta sẽ thay ngươi trả lại cho Thiên đế bệ hạ. Nhớ kĩ, từ lần sau đừng tuỳ tiện nhận quà của người khác.

Tiễn Cẩm Mịch đi rồi, Bồ Đào lẩm bẩm:

- Sau chữ "nhân" là chữ "lễ". Lễ không chỉ là lễ nghi, phép tắc cư xử mà còn là quy phạm để làm hài hoà và giữ gìn các mối quan hệ trong cuộc sống cũng như trong tự nhiên. Cẩm Mịch, ngươi cần phải từ từ mà ngẫm về chữ "lễ" này đi!

oOo

Trong Thất chính điện, Nhuận Ngọc bình thản ngồi phê tấu chương. Một tháng sẽ có hai ngày không cần phải thiết triều. Hôm nay là một ngày như vậy.

Quảng Lộ bước vào điện. Nàng hơi khựng lại, nhớ đến chuyện hôm qua, ánh mắt nàng lóe lên một tia đau xót.

- Bệ hạ, đã đến giờ uống thuốc!

- Cứ để đấy đi!

Nhuận Ngọc thuận miệng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi tấu chương. Một lúc sau, lúc y ngẩng đầu lên, Quảng Lộ vẫn đứng tại chỗ cũ.

- Bệ hạ, nếu ngài không uống bây giờ thì thuốc sẽ nguội mất!

Nhuận Ngọc khép lại tấu chương, cầm bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch. Quảng Lộ vừa định bưng khay đi thì đột nhiên nghe thấy Nhuận Ngọc lên tiếng:

- Quảng Lộ, mấy năm nay... ngươi đã vất vả rồi!

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy cũng đủ khiến Quảng Lộ nghẹn ngào. Nàng cung kính hành lễ.

- Bệ hạ, Quảng Lộ không vất vả! Chỉ cần bệ hạ mạnh khoẻ, vui vẻ, mọi việc Quảng Lộ làm đều là xứng đáng!

Nhuận Ngọc thở dài, y đi tới nâng Quảng Lộ dậy.

- Quảng Lộ, ngươi không cần như vậy! Ngươi đi theo ta đã nhiều năm, những gì ngươi trả giá, ta đều xem trong mắt, ghi trong lòng. Ta nhất định sẽ mạnh khỏe, vui vẻ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nó đại diện cho toàn bộ cuộc sống của ngươi. Ngươi có hiểu không?
Quảng Lộ hít sâu một hơi, ngăn nước mắt rơi xuống. Trong lòng nàng buồn vui lẫn lộn. Đây là lần đầu tiên, nàng nhận được sự công nhận của Thiên đế bệ hạ, nhưng đồng thời, nàng lại bị bệ hạ vạch rõ ranh giới một lần nữa. Đột nhiên, nàng không biết phải hồi đáp như thế nào.

- Bệ hạ, cho Bồ Đào mượn Quảng Lộ! Lát nữa ngài phê tấu chương xong, Bồ Đào sẽ đến tìm ngài!

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, đích thị là phong cách của quả nho nào đó.

Nhuận Ngọc buồn cười nhìn Bồ Đào phi vào như một cơn gió, sau đó lại ôm Quảng Lộ lao đi ra. Y ngồi lại vào chỗ của mình, trong lòng thầm hi vọng Bồ Đào có thể khuyên nhủ Quảng Lộ.

oOo

- Ngươi... ngươi là ai?

Quảng Lộ khó hiểu nhìn người con gái xa lạ trước mặt. Có thể ra vào tự do Toàn Cơ Cung, hô to gọi nhỏ với bệ hạ thì chắc chắn không tầm thường. Nàng không dám hành xử lỗ mãng.

Bồ Đào cười hì hì kéo Quảng Lộ ngồi xuống chiếc bàn đá ngoài sân. Cô rót cho Quảng Lộ một chén trà:

- Quảng Lộ quên ta rồi sao? Chúng ta là người quen cũ mà!

Thế rồi Bồ Đào kể hết cho Quảng Lộ nghe. Vốn đã quyết định để lại thân phận này cho Sương Hoa, cô không muốn quá nhiều người biết mình thực sự là ai. Nhưng Quảng Lộ thì khác. Sau này cô cần giúp đỡ bệ hạ nhiều, cô sẽ phải thường xuyên làm việc với nàng ấy, hơn nữa Quảng Lộ là người có thể tin tưởng được.

Rầm!

Quảng Lộ đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn. Mắt nàng đỏ lên vì giận dữ. Sao Sương Hoa dám làm thế? Sao nàng ta có thể đối xử với bệ hạ như vậy? Bệ hạ vì nàng ta mà trả giá những gì, chẳng lẽ nàng ta không biết? Nàng ta chưa từng làm được gì cho bệ hạ, thậm chí còn không phải là Cẩm Mịch hoàn chỉnh, không phải là người bệ hạ hằng thương nhớ. Nàng ta lấy quyền gì mà cay nghiệt với bệ hạ như thế?

- Quảng Lộ có muốn bảo vệ bệ hạ không?

Bồ Đào đột nhiên hỏi.

- Ta tất nhiên là có! - Quảng Lộ vô lực ngồi xuống. Nàng đưa hai tay lên ôm lấy mặt. - Ta khát vọng được ở bên bệ hạ, bảo vệ bệ hạ, thế nhưng ngài luôn đẩy ta ra xa. Ta biết tình cảm ta đang ôm ấp trong lòng là thứ tình cảm xa vời vĩnh viễn không được hồi đáp, ta cũng không mong đợi gì. Ta chỉ muốn được ở cạnh bệ hạ mà thôi. Ngài ấy đã quá khổ rồi, nếu ngay cả ta cũng rời đi, bệ hạ sẽ phải làm thế nào? Chỉ một ước muốn nhỏ nhoi như vậy thôi cũng không được sao?

Bồ Đào mỉm cười khẽ, nàng gỡ tay Quảng Lộ ra, nhẹ nhàng lăn đi dòng nước mắt chẳng biết đã lăn trên má nàng ấy tự bao giờ.

- Quảng Lộ, ngươi biết không, ngươi là một cô gái vô cùng dũng cảm. Thế gian này biết bao người yêu một người không yêu mình, nhưng có mấy ai có thể vô tư trả giá, vô dục vô cầu, dùng trái tim thuần khiết chân thành nhất để yêu một người. Ngươi luôn cho rằng bệ hạ muốn đẩy ngươi ra xa, nhưng ngươi đã từng nghĩ đến lí do? Ngươi xem Húc Phượng đấy, hắn cho rằng mình thích Cẩm Mịch, nhưng lại luôn dung túng Tuệ Hòa ở bên cạnh mình trả giá quá nhiều, nhiều đến mức nàng ta không thể từ bỏ được nữa, bởi vì từ bỏ chính là mất tất cả, cuối cùng biến thành một con quỷ dữ. Ngươi lại nhìn xem Cẩm Mịch, rõ ràng nàng ta yêu Húc Phượng, nhưng trong vô thức vẫn níu kéo bệ hạ, chưa từng quyết tâm buông bỏ bệ hạ, cho bệ hạ hi vọng rồi lại dập tắt nó, khiến bệ hạ bị tâm ma giày vò. Bệ hạ là quan tâm ngươi mới có thể vạch rõ ranh giới với ngươi. Ngươi xem, đã không ít lần ngươi vượt qua phép quân thần, nhưng ngoài trách mắng, bệ hạ có từng thực sự trừng phạt ngươi chưa? Những bí mật, toan tính, những góc tối trong lòng bệ hạ, ngoài ngươi ra có ai còn có thể được chạm đến? Quảng Lộ, có lẽ ngươi không nhận ra, nhưng những gì ngươi muốn vốn đã nằm trong tay ngươi rồi.

Những giọt nước như trân châu rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Quảng Lộ. Nàng nức nở:

- Thật sao?

- Thật! Ngươi có một vị trí rất quan trọng trong lòng bệ hạ. Ngươi muốn ở bên cạnh bệ hạ lâu dài, vậy ngươi phải chứng minh được tình cảm này sẽ không thành gánh nặng cho chính mình, sẽ không làm tổn thương chính mình, như vậy bệ hạ mới yên tâm được. Ngài luôn lo lắng cho ngươi, lo lắng ngươi sẽ bị thứ tình cảm vô vọng này ăn mòn giống như ngài.

- Vậy... vậy ta phải làm sao?

- Ngươi có muốn biến thứ tình cảm này thành một thứ tình cảm khác, là yêu thương, ngưỡng mộ, không cần tình cảm được đáp lại nhưng vẫn có thể khiến cho người mình thích thoải mái, vui vẻ, không cảm thấy có lỗi không?

Quảng Lộ kinh ngạc:

- Có loại tình cảm như vậy?

- Có, không những thế nó có thể hóa thành sức mạnh để ngươi bảo vệ bệ hạ khỏi những tổn thương không đáng có, khỏi những lời đàm tiếu ác ý bên ngoài.

- Ta nguyện ý! Bồ Đào, ngươi hãy giúp ta đi! Cho dù khó khăn thế nào Quảng Lộ cũng sẽ làm được.

Thế là, một lúc lâu sau đó, Bồ Đào giảng giải cho Quảng Lộ về một thứ tình cảm mà chỉ ở thế giới kia mới có, tình cảm giữa fan và thần tượng.

oOo

Lại nói về Cẩm Mịch, sau khi chia tay Bồ Đào, nàng lững thững đi về phía Nam Thiên Môn. Rất nhiều tiên nhân tụ tập xem nàng.

- Nhìn kìa, nhìn kìa! Đó là Thủy thần tiền nhiệm và chuẩn Thiên hậu tiền nhiệm của chúng ta đấy!

- Ha ha, ta thích chữ "tiền nhiệm" của ngươi. Ta đã nói mà, loại nữ nhân vô liêm sỉ này mà thành Thiên hậu thì Thiên giới có mà loạn!

- Sao thế? Sao thế? Nàng ta có vấn đề gì à?

- Ngươi là địa tiên mới lên đây nên không biết! Cẩm Mịch tiên tử kia vốn là con riêng của Hoa thần và Thủy thần đời trước, ỷ vào việc mình được cưng chiều, có hôn ước với bệ hạ còn yêu đương với Ma tôn, em trai bệ hạ.

- Thật hả? Việc làm đáng hổ thẹn như vậy mà nàng ta cũng dám?

- Ôi dồi thế đã là gì? Hồi Ma tôn vẫn còn là Hỏa thần điện hạ, hai người bọn họ còn tằng tịu với nhau ngay lúc bệ hạ đang phải để tang mẹ đẻ cơ!

- Cái gì? Bọn họ có biết lễ nghi liêm sỉ không vậy? Đúng là heo chó cũng chẳng bằng!

- Biết thì đã chẳng! Bọn họ có phế Thiên hậu với Thủy thần đời trước chống lưng, ai dám nói gì! Ăn nằm với nhau còn không biết xấu hổ thiết lập cái kết giới. Hoa lá phượng bay tá lả làm nửa cái Thiên cung này biết việc tốt của bọn họ. Ta thấy may mà khi đó bệ hạ để tang nên không ra ngoài, nếu không chắc cũng bị chê cười ít nhiều.

- Đê tiện, vô liêm sỉ! Loạn tiện nhân này ở thế gian chúng ta là kiểu gì cũng bị cạo trọc đầu rồi thả vào lồng heo cho trôi sông.

Mặt Cẩm Mịch tái dần đi. Nàng muốn quay lại cãi nhau với bọn họ nhưng lời nói không thoát ra được, muốn chạy trốn nhưng bước chân lại nặng như đeo chì, muốn bịt tai lại nhưng hai tay không nghe theo ý nghĩ. Những lời miệt thị cay nghiệt kia vẫn truyền vào tai nàng đều đều.

- Hừ, cũng chẳng biết nàng ta yêu Ma tôn đến đâu! Ngày đại hôn nàng ta thọc chết Ma tôn, sau đó cứ như cái xác không hồn, lúc thì chạy đến Tê Ngô Cung, lúc thì chạy đến Vong Xuyên, Ma tôn sống lại rồi thì ngày ngày chạy đến Ma giới. Mặt mũi Thiên giới đúng là bị nàng ta mang đi quét rác!

- Tiện nữ mà thôi, có gì hơn người! May mà bệ hạ tỉnh ngộ sớm, nếu không thì thật không biết loại đàn bà trơ trẽn như nàng ta định cắm cho bệ hạ mấy cái sừng.

- Ở Thiên giới này chỉ có mấy người không não là yêu thích cái mặt của nàng ta, còn khen tình yêu của nàng ta và Hỏa thần là đáng ngưỡng mộ. Hừ, ta cảm thấy buồn thay cho cha mẹ bọn họ đây, dạy lễ nghĩa cho bọn họ để ngập úng thối nát trong tình yêu à?

- Yêu đương mà phải vứt hết cả liêm sỉ như vậy thì thôi ta tu Thái Thượng Vong Tình còn hơn!

- Ha ha ha, còn lâu ngươi mới tu nổi!

Khó khăn lắm Cẩm Mịch mới đi hết đoạn đường dài dằng dặc này. Vừa ra khỏi Nam Thiên Môn, nàng lập tức hóa thành một vệt sáng lao về phía Hoa giới. Nàng không muốn nghe, nàng không muốn nghe bất cứ lời nhục mạ nào về nàng và tình yêu của nàng nữa. Tất cả những gì bọn họ nói đều không đúng, không đúng, không đúng...

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top