Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Lễ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Lễ (2)

- Chạy trốn đến là nhanh! Bình thường ăn nói lưu loát lắm, còn ra vẻ thanh cao, thích nói đạo lí, tưởng mình là Phật tổ ban phát phước lành chắc, giờ lủi vội như con chuột!

- Ờ, còn tưởng đạo lí gì cao siêu, ba câu thì phải hai câu nhắc đến Phượng Hoàng này Phượng Hoàng kia. Hừ, chắc muốn cả Lục giới biết i cắm sừng bệ hạ thì mới vừa lòng!

- Bây giờ bộ mặt của bệ hạ cũng chính là bộ mặt của Thiên giới chúng ta, không dây dưa với loại yêu nữ này là tốt nhất!

- Thật chẳng hiểu nổi sao bệ hạ với Ma tôn lại thích được loại con gái vô duyên, mất nết thế này?

- Ngươi nói ta mới để ý, bệ hạ và Ma tôn khi vẫn còn là Đại điện hạ và Nhị điện hạ vốn thân nhau lắm. Tuy rằng bọn họ luôn giả vờ khách sáo, lạnh nhạt với nhau trước mặt người ngoài nhưng chúng ta đều có mắt mà! Hỏa thần hồi đó cứ dăm ba bữa lại chạy tới Toàn Cơ Cung, ai mà chả thấy!

- Đúng, đúng, anh ta là thủ vệ kho ở Tử Phương Vân Cung cũng nói mỗi lần Hoả thần đến thăm Thiên hậu đều vào kho vơ vét vật phẩm thuỷ hệ. Một con hoả phượng hoàng lấy vật phẩm thủy hệ làm gì? Chắc chắn là mang cho Dạ thần! Buồn cười phế Thiên hậu cắt xén vật phẩm của bệ hạ, cuối cùng vẫn là con trai nàng mang về trao cho đúng chủ cũ.

- Hồi đó còn lưu truyền câu "Đụng vào Dạ thần chính là đụng vào Hoả thần" cơ mà! Có Hoả thần ở gần đấy là không ai dám nói bậy về bệ hạ một câu.

- Ha ha, đụng vào Dạ thần chính là đụng vào Hỏa thần? Cho nên chính Hỏa thần đụng chạm Dạ thần thì sẽ không sao chứ gì?

- Ngươi nói cũng đúng, ha ha ha!

- Đáng tiếc tình huynh đệ tốt đẹp như vậy, vì một đứa con gái mà thành người xa lạ, lại vì ân oán đời trước mà trở mặt thành thù. Hầy, đáng tiếc, đáng tiếc!

- Các ngươi biết nhiều chuyện quá nhỉ?

- Thiên cung này là nơi dơ bẩn ăn thịt người, ngây thơ như thỏ con thì làm sao mà tồn tại được! Đâu phải ai cũng mệnh lớn như chuẩn Thiên hậu tiền nhiệm, đang từ tinh linh lắc mình một cái liền thành con gái Thủy thần, lại lọt mắt xanh của hai vị điện hạ. Kiêu ngạo như tộc trưởng Điểu tộc Tuệ Hòa còn phải cả ngày nịnh nọt phế Thiên hậu thì mới có chỗ đứng chân đấy! Ở đây một chút gió thổi cỏ lay thôi là đều phải biết hết, vừa phải bo bo giữ mình, vừa phải quan sát hướng đi của Thiên giới để mà lựa theo.

- Ngươi đấy, mới lên đây, học hỏi thêm nhiều vào!

- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi! Đều phải nhờ tiền bối như các ngươi chỉ giáo thêm, hì hì!

Đám người tụ tập trên đường tản ra, tiếng bàn tán cũng xa dần. Bọn họ không hề biết, những lời của bọn họ khi nãy đã rơi hết vào tai Ma tôn đang ẩn thân đứng gần đó. Hắn cười khổ. Đúng vậy, hắn và huynh trưởng từng thân thiết đến thế, nhưng lại bị một tay hắn phá hủy, giờ lại thêm huyết hải thâm thù ngăn ở giữa, hắn làm sao dám mơ đến việc huynh trưởng sẽ tha thứ cho hắn.

Cả một đêm xem hết kí ức của Nhuận Ngọc, trong lòng Húc Phượng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn không nhịn được lại lên Thiên giới một lần nữa. Vừa qua Nam Thiên Môn, hắn đã thấy Cẩm Mịch bị người khác nhục nhã, dè bỉu. Nếu là bình thường, hắn sẽ hiện thân xử lí đám người mồm miệng không sạch sẽ kia, không phải vì Cẩm Mịch, chỉ đơn giản là vì nó làm bẩn tai hắn mà thôi. Nhưng mà lần này, hắn ẩn thân lắng nghe. Hắn muốn cảm thụ tâm tình của Nhuận Ngọc khi phải nghe những lời bàn tán thế này. Hắn cũng muốn biết những người khác nghĩ gì về chuyện của bọn họ. Quả nhiên, không có thế lực chống đỡ phía sau, đám tiên gia này mới dám lộ ra sự khinh thường của mình đối với hắn và Cẩm Mịch. Cũng phải thôi, chính hắn còn thấy khinh thường mình thì làm sao người khác có thể cảm thông nổi. Hắn từng nghĩ bản thân mình chỉ cần kiên trì vì mục tiêu đã định, cho dù nghịch thiên cải mệnh hắn cũng không e sợ, nói gì đến mấy lời đàm tiếu của người đời. Nhưng hắn sai rồi! Sai trầm trọng! Mục tiêu có thể tốt đẹp nhưng cách làm sai thì vẫn là sai. Mà mục tiêu đã sai thì dù làm cái gì cũng sẽ là sai. Nếu ai cũng như hắn, không màng tất cả vì mục đích cá nhân, vậy thì thế giới này sẽ biến thành cái gì? Buồn cười thay hắn từng là Hoả thần, người duy trì ổn định và trật tự Thiên giới lại không thực sự hiểu được điều này. Hắn che tai bịt mắt, tin vào những gì mình muốn tin, làm những gì mình muốn làm, cao ngạo tuỳ hứng, ích kỉ tự đại, giống như một đứa trẻ được cưng chiều vĩnh viễn không chịu lớn. Hiện giờ hắn mới chân chính hiểu được những gì Bồ Đào nói, hiểu được hậu quả của những gì hắn từng làm.

Thôi, ân oán giữa ba người bọn họ thực sự là không cách nào làm rõ được. Từ nay về sau, mỗi người một cõi, từng người mạnh khỏe. Chỉ là...

Ánh mắt Húc Phượng mơ hồ nhìn về phía Toàn Cơ Cung.

Sao có chút không cam lòng?

oOo

Bồ Đào nhảy nhót vào Thất chính điện.

- Bệ hạ, Bồ Đào trở lại rồi!

Nhuận Ngọc mỉm cười nhìn Bồ Đào ngồi đối diện với mình. Y rót cho cô một chén trà:

- Muội việc gì phải lừa Quảng Lộ như vậy?

Tiên nhân đều là những người tai thính mắt tinh, hai người họ lại không thiết lập kết giới, đương nhiên cuộc đối thoại của họ đều bị Thiên đế nghe được. Bồ Đào cười lớn:

- Không làm vậy liệu nàng ấy có chịu từ bỏ không? Đừng nói với ta là ngài không nhận ra. Quảng Lộ thích ngài, chính xác là có yêu thích, ngưỡng mộ, thương cảm, trung thành, nhưng cái gì cũng chỉ là một chút, không đủ để cho nàng ấy làm ra những hi sinh lớn hơn, cũng không đủ để nàng ấy đánh đổi lợi ích và sự an toàn của bản thân. Vấn đề ở đây là nàng ấy không tự biết mà cho rằng tình yêu của mình là trả giá trong thầm lặng, chỉ muốn người mình yêu hạnh phúc. Nàng ấy chưa từng nghĩ đến cảm nhận của ngài, chỉ tự lí giải và hành sự theo cách riêng của mình, chưa từng bước ra khỏi vùng an toàn mà bản thân đặt ra nhưng lại âm thầm nuôi hi vọng bằng những tính toán nhỏ nhặt. Quảng Lộ là người thông minh. Ta chỉ tâng bốc tình cảm của nàng ấy lên một chút, lại giãi bày nỗi khổ của bệ hạ, nàng ấy đương nhiên sẽ hiểu ra, cảm thấy hổ thẹn và muốn bù đắp vì thấy có lỗi rồi.

Nhuận Ngọc khẽ lắc đầu:

- Nói cho cùng, Quảng Lộ cũng giống ta ngày trước thôi. Muội đừng làm gì quá mức. Về công về tư, Quảng Lộ cũng coi như là đã giúp ta rất nhiều!

Bồ Đào xua tay:

- Bệ hạ yên tâm! Ta cảm thấy con đường fan only toxic này rất hợp với Quảng Lộ. Hơn nữa nàng ấy văn nhã như vậy, ta chỉ sợ muốn toxic cũng không toxic nổi ấy chứ!

Nhuận Ngọc không hiểu hết những gì Bồ Đào nói, đoán chừng là ngôn ngữ của thế giới kia nên không hỏi thêm. Hai người bắt đầu bàn đến chính sự. Bồ Đào đưa hết những tài liệu mình tìm được cho Nhuận Ngọc, cũng nói ra kiến giải của bản thân. Cô mong muốn được tiếp nhận nhiệm vụ của Hoa thần, còn sự vụ Thuỷ tộc thì vẫn nên giao cho người có tài đức xứng đáng hơn. Nhuận Ngọc đồng ý, thậm chí định viết luôn ý chỉ, dù sao cũng đã đến lúc thu lại Hoa giới.

- Phải rồi, muội đã không muốn dùng cái tên Cẩm Mịch, vậy có muốn dùng tên khác không?

- Tên khác? Vậy lấy tên ở thế giới kia của ta đi! Ngài có thể gọi ta là Cẩm Ninh.

Nhuận Ngọc bật cười:

- Cẩm Ninh, một cái tên thật hay!

Nhuận Ngọc và Cẩm Ninh tiếp tục nói chuyện. Cô nói cho Nhuận Ngọc cô đã bắt được Tuệ Hòa, mong y sẽ xét xử nàng ta theo Thiên quy. Nhuận Ngọc nói thẳng:

- Bây giờ Tuệ Hoà đã phản Thiên đình để theo Ma giới, không thuộc quản lí của Thiên đình nữa. Nếu chúng ta tự ý xét xử, người của Ma giới làm căng lên thì sẽ khó tránh khỏi xung đột giữa hai giới.

- Không sao, ta đã nói chuyện với Ma Tôn. Hắn đã đồng ý giao Tuệ Hoà cho ta rồi. Hơn nữa lấy cớ xử phạt phản đồ của Thiên giới có gì là khó. Không phải ngài nghĩ không ra, mà là ngài không muốn đệ đệ nhà ngài mất mặt thôi chứ gì?

Bị Cẩm Ninh nói toạc ra ý nghĩ trong lòng, Nhuận Ngọc ngượng ngùng sờ mũi.

- Ta cũng chỉ là muốn bù đắp một chút. Ta đây tự nhận là trả thù đúng người đúng tội, duy chỉ với Cẩm Mịch và Húc Phượng là hơi quá mức. Về phần Cẩm Mịch, ta lợi dụng nàng ta, nhưng cũng trả cho nàng ta mạng sống cùng quyền thế. Cho dù nàng ta luôn tỏ ra không cần những thứ đó, nhưng nàng ta nhận cũng nhận rồi, dùng cũng dùng rồi, giữa chúng ta coi như không ai nợ ai. Chỉ có Húc Phượng...

Nói tới đây, Nhuận Ngọc thở dài một hơi. Còn Cẩm Ninh nghe vậy thì bĩu môi:

- Ngài nói cứ như Húc Phượng vô tội lắm vậy! Người quấy rầy thiên cơ nhảy xuống trần lịch kiếp là ai? Người cùng chị dâu tằng tịu giữa màn trời chiếu đất khi anh trai đang để tang là ai? Người muốn một chén rượu xóa tan hận thù là ai? Sống đến từng này tuổi mà vẫn còn ngây thơ như đứa trẻ, muốn mọi việc đều theo ý mình, lại chưa từng suy xét đến cảm nhận của người khác, luôn dùng đạo lí khuyên nhủ người khác nhưng chính mình lại chẳng bao giờ làm gương, Húc Phượng trở thành kẻ ngụy quân tử như hiện tại đều là do bị một nhà ba người các ngươi chiều hư.

Nhuận Ngọc cười khổ. Y biết Cẩm Ninh nói một nhà ba người chính là ám chỉ mình cùng tiên Thiên đế, tiên Thiên hậu.

- Đều là lỗi của ta!

- Đúng thế! Một phần lỗi đúng là do ngài, nhưng đâu phải tất cả. Thật nực cười khi đám người đó đổ hết tội lỗi lên đầu ngài. Cùng là toan tính để chiếm lấy trái tim người đẹp khi người đó vẫn chưa quyết định đến với ai, nhưng một người là chân ái, một người là không từ thủ đoạn. Cùng là trả thù, một người là đúng lý hợp tình, làm sai có thể thông cảm, một người là tàn nhẫn âm hiểm, bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Con người hay thần tiên thì đều giống nhau, một khi vẫn còn lục thức, bọn họ sẽ không bao giờ làm được cái gọi là khách quan hay công bằng, thiên vị trở thành một phần thiên tính. Giống như khi ngài thích Cẩm Mịch, ngài thấy nàng ta cái gì cũng tốt, dù làm sai cũng là do người khác khiến nàng ta sai. Nhưng khi không thích nữa, mọi tính xấu của nàng ta đều bày ra rõ mồn một ngay trước mắt. Vậy nên ngài có thể để ý cái nhìn của người khác để điều chỉnh bản thân trở nên hoàn thiện hơn, nhưng đừng biến chúng thành mục tiêu đời mình.

- Cảm ơn A Ninh nhắc nhở!

Nhuận Ngọc mỉm cười. Xem ra Cẩm Ninh thấy y nhất thời mềm lòng, nhận hết trách nhiệm về mình cho nên lên tiếng cảnh tỉnh.

- Giữa ta và bệ hạ cần phải nói lời cảm ơn sao? Đúng rồi, thứ này ta xin giao trả lại cho bệ hạ. Nó quan trọng với bệ hạ như thế, ngài đừng tuỳ tiện giao nó cho người khác nữa, đặc biệt là với những người không xứng đáng.

Cẩm Ninh đưa cho Nhuận Ngọc một miếng vảy hình trăng non. Nhuận Ngọc nhận lấy nghịch lân của mình, cảm nhận xúc cảm lành lạnh trong lòng bàn tay. Đột nhiên, một dòng trí nhớ xa lạ tràn vào trong đầu y. Trong phút chốc, y nhìn thấy toàn bộ những gì Cẩm Ninh đã phải trải qua ở thế giới kia. Chỉ có thể nói, so với Nhuận Ngọc, cuộc đời thê thảm của cô chỉ có hơn chứ không kém. Nếu không phải nghịch lân xuyên không cùng cô, đầu thai thành anh trai sinh đôi của cô, yêu thương, bảo vệ cô, chỉ sợ tâm tính cô sẽ trở nên vặn vẹo, sa đọa thành quỷ dữ. Cái chết của anh trai khiến cô ngộ đạo, kích thích cô nhớ lại tiền kiếp. Sau khi trả thù, cô đi khắp đó đây tu luyện và tìm cách trở về. Cuối cùng, cô đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên, cũng tìm được đường về nhà.
Nhuận Ngọc cảm thấy thương tiếc cùng đau lòng, tự nhủ sẽ thay nghịch lân bảo vệ Cẩm Ninh thật tốt, đối xử với cô như em gái ruột của chính mình.

Cẩm Ninh không biết Nhuận Ngọc đang suy nghĩ gì. Cô lấy bản thể thu nhỏ của Tuệ Hòa trong túi hồ lô đặc biệt của mình ra rồi giao cho Nhuận Ngọc xử trí. Xong đâu đấy, cô cười cười:

- Bệ hạ, ta thấy ngài đã buông bỏ chấp niệm với Cẩm Mịch, nhưng vẫn canh cánh trong lòng về Húc Phượng. Ngài không muốn nói cho hắn biết sự thật để lòng mình được thanh thản sao?

- Không phải mọi sự thật hắn đều biết rồi ư?

Nhuận Ngọc thản nhiên nhấp một ngụm trà. Nếu là người khác thì kiểu gì cũng bị bộ dạng này chọc cho tức điên hoặc phân tán tư tưởng. Nhưng Cẩm Ninh không có ý định tha cho Thiên đế.

- Bệ hạ, ngài đang nói sự thật nào? Sự thật ngài đã quỳ lạy, van xin phế Thiên hậu cho mẹ con ngài một con đường sống nhưng không thành? Sự thật ngài phải chịu hơn ba ngàn lôi hình để cứu lấy sinh linh Động Đình hồ chứ không phải do mẹ hắn rộng lượng tha tội như hắn vẫn nghĩ? Sự thật ngài bị thương chưa khỏi còn phải chịu liên tiếp mấy lần đả kích, vừa biết được sự vô tình của Thái Vi đã phải đối mặt với toàn bộ âm mưu ngày xưa của cha mình, vừa thấy em trai và vị hôn thê ân ái triền miên đã phải đối mặt với một chén rượu xóa tan thù hận của em trai? Sự thật ngài không có ý định giết cha mẹ hắn mà chỉ định tước quyền lực của bọn họ, thậm chí đã chuẩn bị sẵn nơi ở cho bọn họ dưỡng lão? Sự thật ngài vốn lợi dụng Cẩm Mịch phân tán sự chú ý của Húc Phượng, làm hắn bị thương, lại không ngờ nàng ta có thể thọc chết Húc Phượng? Sự thật ngài lên kế hoạch cứu sống Húc Phượng, từng bước sắp xếp, lại để Cẩm Mịch nhận hết công lao, còn ẵm theo một nửa tiên thọ? Sự thật Cẩm Mịch kích thích phế Thiên hậu nhảy Lâm Uyên Đài, cuối cùng ngài nhảy ra nhận tội thay? Sự thật linh vị của Đồ Diêu bị cả triều thần phản đối đưa vào Tiên Hiền điện vì ý chỉ ngày trước của tiên Thiên đế cùng những nghiệp chướng bà ta gây ra chứ không phải ngài lấy công báo tư thù? Con mẹ nó sự thật ngài là một kẻ thích tự ngược giai đoạn cuối, mà liên quan đến Húc Phượng thì càng hết thuốc chữa!

Cẩm Ninh điên máu đập bàn đứng dậy. Nhuận Ngọc xấu hổ khụ một tiếng:

- A Ninh đừng nóng! Đó đều là chuyện cũ. Giờ ta đã biết yêu quý bản thân rồi. Còn về Húc Phượng thì cứ như vậy đi, tín ngưỡng bị hủy hoại là việc đau đớn cỡ nào, ta có thể hiểu. Cứ để hắn hận ta thì tốt hơn.

Cẩm Ninh trợn trắng mắt:

- Đây là yêu quý bản thân đó hả? Bệ hạ, ngài... Ta đúng là không nói nổi ngài mà! Ngài biết rõ, ngày mà ngài binh biến, tín ngưỡng của Húc Phượng đã bắt đầu nứt vỡ rồi. Tên ngốc đó không dám đi tìm hiểu cặn kẽ mọi việc, thích lừa mình dối người, ngài cũng định chiều theo thật sao? Ngài không cảm thấy làm vậy là không công bằng với Húc Phượng sao? Các ngươi giấu giếm hắn, tạo một thế giới hoàn mỹ giả tạo cho hắn, rồi lại trách hắn sao không nhận ra, sao không hiểu chuyện. Óc chim nhỏ đến mức nào chẳng lẽ các người không biết? Hắn có quyền được biết sự thật, có quyền được đưa ra quyết định sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện mà không phải bị một đám người dắt mũi hết lần này đến lần khác, cuối cùng chạy theo kết cục một cách muộn màng.

Nhuận Ngọc không phản bác lại được một lời. Cuối cùng, y đứng dậy đi ra ngoài:

- Thôi, tùy duyên đi! Nếu có cơ hội, ta sẽ nói cho hắn biết. Cẩm Ninh, chúng ta đến đại lao một chuyến. Tuệ Hòa là trọng phạm, cần phải sắp đặt cẩn thận.

- Vâng, bệ hạ!

Cẩm Ninh ỉu xìu theo sau. Nhưng khi bước ra đến cửa, đôi mắt to tròn lại hơi liếc về phía góc tường.

Đợi khi hai người đi rồi, trong góc tường hiện lên bóng dáng một người. Không ai khác, người này chính là nhân vật chính trong cuộc tranh luận vừa rồi của Nhuận Ngọc và Cẩm Ninh - Húc Phượng. Hắn nắm chặt tay lại, đuôi mắt đỏ bừng:

- Nhuận Ngọc, ca, ngươi thật biết cách giày vò Húc Phượng!

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top