Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Điểm Số và Bí Mật


Negav ngồi trong lớp, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra cửa sổ khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Cậu chẳng quan tâm lắm đến bài kiểm tra vừa qua, bởi kết quả lúc nào cũng như nhau - lại một con số không tròn trĩnh. Với Negav, việc học chỉ là thứ dư thừa, không có gì khiến cậu hứng thú. Điều duy nhất khiến cậu phải ở lại lớp học này là... người giáo viên chủ nhiệm đặc biệt.

Quang Hùng bước vào lớp, gương mặt nghiêm nghị thường thấy mỗi khi anh phát bài kiểm tra. Anh đi dọc các dãy bàn, lướt nhìn học sinh với sự điềm tĩnh nhưng sắc lạnh. Đến lượt Negav, anh dừng lại, cầm bài kiểm tra cậu lên, ánh mắt không giấu nổi sự thất vọng.

"Lại là con số không, An," Quang Hùng nói nhỏ, nhưng đầy uy lực. Anh đặt bài kiểm tra lên bàn của cậu, nét đỏ in đậm trên tờ giấy.

Negav nhìn xuống bài kiểm tra của mình, rồi ngước lên nhìn Quang Hùng với vẻ bất cần. "Thầy mong đợi gì hơn sao? Em không có khiếu học hành, thầy cũng biết mà."

Quang Hùng nhìn cậu chằm chằm, như muốn xuyên thấu qua lớp vỏ bọc cứng cỏi ấy. Anh hiểu rõ cậu học trò này hơn bất kỳ ai, nhưng ở lớp, anh buộc phải giữ khoảng cách, không thể hiện cảm xúc riêng tư. Đôi khi, cái cách Negav bất cần khiến anh vừa tức giận, vừa xót xa.

Sau khi phát xong tất cả bài kiểm tra, Quang Hùng quay lại bàn giáo viên, ánh mắt vẫn thi thoảng liếc về phía Negav. Cậu học trò của anh - cá biệt, ngổ ngáo, nhưng lại là người khiến anh không thể ngừng lo lắng. Dù đứng trước lớp, Quang Hùng không thể ngăn mình nghĩ về những khoảnh khắc bên ngoài lớp học, khi chỉ có anh và Negav, không còn rào cản của vị trí thầy trò.

Cuối giờ, Negav là người cuối cùng rời lớp, nhưng không vội về ngay. Cậu lững thững tiến đến gần bàn giáo viên, nơi Quang Hùng đang xếp gọn sách vở.

"Thầy không định nói gì với em sao?" Negav hỏi, giọng cậu trêu chọc, nhưng ẩn sâu trong đó là một chút mong đợi.

Quang Hùng thở dài, rồi nhìn thẳng vào mắt Negav. "Em không thể tiếp tục như vậy mãi đâu, An. Việc em không quan tâm đến học hành... không chỉ ảnh hưởng đến tương lai của em, mà còn... khiến anh lo lắng."

Negav cười nhạt, nghiêng đầu về phía anh, giọng nói trở nên mỉa mai. "Thầy quan tâm đến tương lai của em thật sao? Hay chỉ quan tâm đến việc giữ hình ảnh một giáo viên gương mẫu?"

Quang Hùng cau mày, sự nghiêm nghị thường ngày thoáng biến mất. Anh nắm lấy cổ tay Negav, kéo cậu đến gần hơn, hạ giọng: "Em biết rõ hơn ai hết, đó không phải là sự thật."

Bị kéo lại gần, Negav cảm nhận được hơi thở của Quang Hùng thoảng qua da mình. Trái tim cậu đập loạn nhịp, dù cậu luôn tỏ ra bất cần, nhưng trước mặt Quang Hùng, sự chiếm hữu của anh khiến cậu không thể chối bỏ cảm xúc thật. Cậu học sinh cá biệt ấy chỉ trở nên yếu mềm trước người yêu là thầy giáo của mình.

"Em biết," Negav thì thầm, mắt cậu thoáng dao động. "Nhưng làm thế nào khi em không thể tập trung vào học hành được? Nhất là khi thầy luôn ở trước mặt em như thế này..."

Quang Hùng lặng người một lúc, rồi thở dài. "Đây là lớp học, An. Em phải biết giữ khoảng cách."

Negav bật cười khẽ, đôi mắt lấp lánh sự khiêu khích. "Nhưng thầy không thể phủ nhận, ngay cả khi thầy đứng trước lớp, em vẫn luôn chỉ nhìn về phía thầy."

Quang Hùng không nói gì thêm. Anh biết, dù cố gắng giữ vững khoảng cách giữa thầy và trò, nhưng tình cảm giữa anh và Negav ngày càng khó che giấu. Cả hai đều biết rằng, ranh giới đó có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

---

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top