Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, nam phụ, nữ phụ mở cửa cho hai đứa nam chính nữ chính đang nằm trong "nhà hoang". Cảnh tượng hết sức trong sáng khi hai đứa nam chính và nữ chính đang ôm nhau ngủ ngon lành.


Xán Liệt tính kêu dậy, Bạch Hiền đánh nhẹ. Thế là hai đứa bỏ về trước. Không quên chụp bức hình đăng lên thông báo cho trường Q&K biết.


Tin tức trấn động dư luận, sự việc nàng mọt sách và hội trưởng soái ca ở cùng nhau qua đêm được truyền đi với tốc độ ánh sáng. Nhã Anh, tức lắm.


Hôm đó, cậu muốn độn thổ. Bạch Hiền và Xán Liệt chỉ đến trường để đăng hình rồi viện cớ là bệnh. Sau đó xin nghỉ học.



Nhã Anh vì muốn giữ hình tượng nên ở trường giả vờ mỉm cười cho qua. Thế rồi, lợi dụng buổi chiều học ngoại khóa, bên cạnh cậu không có ai cả. Vì hắn bận điểm danh các lớp, Khải, Xán Liệt và Bạch Hiền lại không đi học. Hot girl ánh mắt đằng đằng sát khí đến gần nó ra dáng chị đại:


- Mày giựt bồ tao! Hèn hạ!


Gặp Lộc Hàm nhiều năm trước có lẽ cậu đã im rồi. Không hiểu tại sao lại thấy bức xúc khi Nhã Anh nghĩ hắn là bồ của ả nữa.


- Này, tôi không hề giựt bồ ai cả. Cô đừng ở đó mà ăn nói lung tung.


- Mày dựt anh Thế Huân của tao. Mà nói không dựt bồ tao sao?


- Thế Huân là bồ cô sao?


- Mày là cái thứ đứng núi này trông núi nọ. Mày không có lòng tự trọng hả Lộc Hàm?

- Cô nói nghe buồn cười thật. Người không có lòng tự trọng là cô đấy! Xem lại bản thân đi. Tôi thấy cô đáng thương hơn đáng hận rồi đấy!


Ả tức lắm. Tính vả vào mặt cậu. Nào ngờ thấy bóng dáng quen quen. Thế là đảo kịch bản ngay.


- Này, cô bị điên rồi sao, Nhã Anh? Sao lại tự vả vào mặt mình thế?

Thế Huân tự dưng xuất hiện. Mặt hắn hơi đơ, nhìn hai người, một người mặt đáng thương, tay che má, một người nhìn hắn, vẻ mặt nghênh nghênh, trông rất ghét.

- Cô làm gì Nhã Anh thế?

- Tôi có làm gì đâu?

- Anh ơi, không phải lỗi của Lộc Hàm. Tại em...em...


- Nghe thấy chưa, tôi chưa đụng vào cô ấy nhé!


- Đi thôi!

Thế là hắn kéo ả đi. Đúng là con người rắn độc. Vừa nãy hùng hùng hổ hổ chửi cậu. Thế Huân vừa vào la cậu thì khóc lóc um sùm. Cậu nghĩ hắn sẽ xem xét mọi việc công minh lắm chứ? Thật là không muốn dọn đến nhà hắn tẹo nào.


Cậu nào biết, hắn chỉ giả vờ quan tâm Nhã Anh? Thật ra, ban nãy hắn nghe thấy hết rồi. Có điều muốn trêu cậu vài ngày. Vì thế mỗi lần cậu và Nhã Anh to tiếng với nhau. Bất kể đúng sai, hắn đều về phía Nhã Anh.


- Nhã Anh, cô biết hôm nay tôi trực nhật không?


- Thì sao?


- Sao cô lại xả rác?


- Thì hôm nào Nhã Anh trực thì em xả lại.

- Anh...

- ...


- Này, tại sao ban đầu tôi được chọn hát chính, giờ lại phải hát bè?

- Nhã Anh là hội phó chịu trách nhiệm chuyện này. Em chỉ là người nghe phân công thôi.

- Chẳng lẽ hội phó muốn làm gì thì làm?


- Nhã Anh hát cũng hay hơn em. Cô ấy không ú như em. Không làm mất hình tượng trai xinh gái đẹp của trường.


- Sao anh lúc nào cũng bênh Nhã Anh thế?


- Vậy anh phải bênh em sao?

- ...

Nhã Anh ảo tưởng hắn đã mê mệt ả. Nên thỏa sức tung hoành, bắt nạt cậu. Rồi một hôm, Nhã Anh kéo một băng nhóm lại:


- Nghe nói mày dựt bồ chị Thy.

Mấy đứa này, chính là mấy đứa đã từng tẩm cậu một trận đây mà.


- Nhục nhã!


Con kia tát vào mặt cậu đau điếng. Nhã Anh nở nụ cười đắc thắng. Bạch Hiền nhìn thấy, tính lại can, cho mấy đứa đó một trận. Ngờ đâu, Xán Liệt ngăn lại. Anh điện thoại cho Thế Huân.


Nhận được tin dữ, hắn nhanh chân bước đến:

- Dừng lại!


Cả bọn đanh đá dừng lại. Hắn bế cậu lên. Nhã Hân mặt nặng mày nhẹ:


- Anh bênh vực cậu ta...

- Giữa tôi và cô, không còn gì cả!


- Anh Thế Huân...


Nhã Anh gục người xuống đất, nước mắt ả rơi, uớt cả khuôn mặt xinh đẹp. Bọn đàn em, chỉ biết đứng bên cạnh an ủi.

Mặc kệ Nhã Anh đang ra sức chửi rủa, khóc lóc van xin, mặc cho bọn đàn em của Nhã Anh đang ra sức châm chọt. Hắn đi một mạch, không thèm đếm xỉa hay quay đầu lại. Còn cậu, ở trong lòng hắn thấy hạnh phúc ngập tràn. Nghĩ thấy bản thân hơi ác, vì hot girl số 1 của trường bị từ chối tình cảm mà lại thấy lòng vui phơi phới, miệng cố nhịn cười mà không được.


Hắn đưa cậu về nhà, trước cửa nhà đã có một dàn người hầu kính cẩn chào:

- Chào mừng cậu chủ đã về.


Hắn đưa cậu lên phòng, vào nơi mà cậu từng ở. Cậu cảm thấy có gì đó khó tả lắm. Mà không khí cứ ngột ngạt sao sao ấy. Nên mở lời:

- Sao mọi ngày, anh bênh người đẹp lắm mà? Giờ lại bảo vệ tôi?


- Ừ

A, đau!

- Để yên.

Hắn lấy oxy gìa rửa vết thương, rồi thổi nhè nhẹ vào, cậu thấy sót sót, đau đau. Nhìn con người đen trước mặt đang cẩn thận xử lí vết thương cho mình. Không hiểu do cảm động hay do đau mà bỗng dưng nước mắt vô thức chảy xuống.

- Đau không?

- ...

-Thôi, anh xin. Em đừng khóc nữa!


- ...

Thấy cậu không nói gì. Hắn cũng câm luôn.

- Nhẹ nhẹ.

- Ừ!

Tay xoa bóp cậu, mà mặt hắn cứ cười cười.

- Tôi bị đánh, anh vui lắm sao mà cười?


- Không

- Rõ ràng!

Cậu vờ giận. Lấy gối chọi tứ tung.

- Ra ngoài đi!

Thế là hắn đi ra ngoài thật. Lúc sau, cậu thiếp đi mất. Đêm đêm, giật mình, thì ra ngủ nhà hắn mà không hay. Định vớ lấy cái điện thoại để báo cho Khải biết, không kẻo cậu lo. Bỗng thấy tiếng cửa mở. Cậu chưa kịp đụng vào điện thoại, liền đắp chăn nhắm kín mắt.


Là hắn, hắn làm gì dưới chân cậu thế nhỉ? Cậu thắc mắc, vờ ngủ. Cảm giác hơi nhột nhột. Bắt đầu suy nghĩ đen tối len lỏi trong đầu.


"Tên này, dám vuốt vuốt chân mình sao?" Cậu nhớ là xem trong phim, thấy mấy ông già dê thường làm vậy. Tính đá cho hắn một phát. Ai dè, nghe hắn thì thầm:


- Xích em lại. Để em không rời xa anh nữa!


"Gì chứ? Cái tên điên khùng này, thật là sến súa!" hắn đi rồi, cậu mới mở mắt ra. Một chiếc lắc chân hình hình heo và chuông nữa chứ? Tên này muốn ví cậu là chó sao? Thật là đáng ghét mà.

"Nhưng lúc nãy, mình thức để làm gì ấy nhỉ?" Cậu quên mất mục đích ban đầu. Thế là ngủ đến sáng. Khóe miệng nở nụ cười. Khải thì dạo này bận bịu chuyện công ti nên đi từ sáng, đến tối mới về, không thấy cậu đâu, lòng nóng như lửa, sốt ruột cho người tìm kiếm cuối cùng biết cậu ở nhà Thế Huân mà lòng hơi đau. Cậu lấy điện thoại gọi cho mẹ:


- Mẹ à, ngày mai, con sẽ đi Pháp. Không về Việt Nam nữa!

-----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top