Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 2 : Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã gần một năm trôi qua từ ngày hai người bỏ trốn.

Lộc Hàm nói thích ngắm mặt trời mọc trên biển, Ngô Thế Huân liền đưa y ra biển. Biển cả rộng bao la, trong tầm mắt chỉ thấy màu xanh ngút ngàn của trời và biển, Lộc Hàm hào hứng không thôi, hét lên thật sảng khoái. Ngô Thế Huân thấy vậy cũng hét theo. Cả hai người đùa giỡn trên sóng đến ướt nhẹp.

Lộc Hàm nói thích ngắm đại mạc bao la cát vàng cuồn cuộn, Ngô Thế Huân liền đưa y đến đại mạc, chuyển đi khá nguy hiểm, mấy lần gặp bão cát khiến hai người suýt chết.

Lộc Hàm nói thích ngắm núi tuyết, Ngô Thế Huân liền đưa y lên phía bắc, lên núi băng tuyết phủ quanh năm. Hai người cùng đắp người tuyết, cười đùa như những đứa trẻ.

Lộc Hàm còn muốn đi nhiều, nhiều nơi lắm.

Ngô Thế Huân mỉm cười nói: Được.

Lộc Hàm nhìn hắn, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương: Kỳ thật, đến nơi nào cũng được, chân trời hay góc biển, chỉ cần ngươi nắm tay ta.

Hai người nhìn nhau không lên tiếng, nhưng trong lòng đã thấu hiểu.

*

Gần đây Ngô Thế Huân phát hiện tâm tình Lộc Hàm không tốt. Y vẫn vui vẻ như ngày thường, nhưng thỉnh thoảng lại ngẩn người.

Hiện tại bọn họ đang nghỉ ngơi trong khách điếm, ăn cơm tối, dỗ Củ Cải ngủ xong rồi đặt bé vào nôi, hai người nhẹ nhàng lên giường.

Bé Củ Cải sắp được hai tuổi, nằm trong nôi ngủ say, miệng thỉnh thoảng lại chóp chép vô cùng đáng yêu.

Lộc Hàm sinh? Không, đương nhiên không phải rồi. Trong một lần đi qua nơi có bọn thổ phỉ, hai người vô tình cứu được bé được giấu trong chiếc hòm. Đáng tiếc, cha mẹ bé cùng người nhà đều bị thổ phỉ giết chết, chỉ có mình bé được mẹ nhét vào trong hòm thì may mắn tránh được một kiếp.

Lộc Hàm thấy vậy thương bé vô cùng, bé mới có hơn một tuổi mà đã mất cả cha cả mẹ. Hai người chôn cất cho những người xấu số rồi mang theo bé. Vì không biết trước đây bé tên là gì nên nhất trí đặt tên bé là Ngô Thế Hưng - nghĩa là bé chính là do trời ban cho bọn họ - nhũ danh Củ Cải (lý do đặt là củ cải ấy hả, tại lần đầu đến nhà chơi mẹ nó bắt bố nó đi bán củ cải chứ sao :v).

Lộc Hàm ghé vào trên ngực Ngô Thế Huân, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Ngô Thế Huân không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy y, một tay ôm eo, một bàn tay vuốt mái tóc dài của y, chờ y mở lời. Hắn biết y có điều muốn nói.

"Thế Huân, chúng ta... trở về đi."

"Sao đột nhiên muốn trở về, em còn muốn đi nhiều nơi lắm cơ mà?"

"Không phải đột nhiên, em suy nghĩ khá lâu rồi. Chúng ta đã đi gần một năm rồi, ngày đó đi vội vã không kịp chào từ biệt ai, giờ em cũng rất nhớ mọi người. Hơn nữa, cha mẹ của chàng... chắc đang rất mong chàng về."

Lý do lớn nhất đó là Lộc Hàm không muốn Ngô Thế Huân mang tiếng bất hiếu, ngay từ ban đầu vốn y cũng không định bỏ đi luôn, chỉ đi một thời gian rồi quay lại.

"Cũng được, vậy mai chúng ta lên đường nhé!"

"Ừm, Thế Huân chàng thật tốt, luôn ủng hộ em ." Cho dù em tùy hứng như thế nào, lúc đòi bỏ trốn lúc đòi quay về.

"Còn phải nói. Vậy em đền đáp ta thế nào đây?" Ngô Thế Huân cười tà, nghiêng người đè Lộc Hàm xuống, hai tay sờ mó lần mò "Hay là lấy thân đền đáp đi."

" Chàng... Có Củ Cải ở đây, đừng làm loạn." Lộc Hàm thở hổn hển đáp.

"Nhóc con ngủ say rồi, chỉ cần nhẹ nhàng một tí là không sao đâu."

Lộc Hàm cuối cùng cũng không chống lại được dâm uy của Ngô Thế Huân, đành mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Lộc Hàm nằm úp sấp trên giường, cái mông vểnh nhếch cao cao cho kẻ đằng sau dễ dàng tiến tiến xuất xuất. Dù khoái cảm mạnh mẽ đến mức y muốn hét lên nhưng một tia lí trí vẫn còn, Củ Cải còn đang ngủ trong nôi bên kia, y cắn chặt môi, bàn tay nắm chặt chăn đệm dưới thân, mặc cho Ngô Thế Huân khi dễ.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm cả người đỏ ửng, muốn kêu mà không dám kêu lại nổi máu trêu ghẹo, hắn tiến vào nhưng cố gắng không đâm vào điểm mẫn cảm của Lộc Hàm mà nhẹ nhàng cọ xát. Lộc Hàm bị bức đến phát điên, cảm giác tê ngứa làm y không thể chịu đựng, vặn vẹo cái mông cầu xin kẻ thích đùa kia.

" Tiểu Lộc muốn sao... muốn thì cầu ta..." Ngô Thế Huân cười hắc hắc rất hạ lưu.

Lộc Hàm làm sao có thể nói ra lời như vậy, mặt đỏ bừng không chịu thỏa hiệp, y trả thù bằng cách thình lình kẹp chặt hậu huyệt một cái, Ngô Thế Huân đang đắc ý, suýt thì bị kẹp cho bắn ra. Hắn lập tức rút tiểu đệ đệ ra, thở hổn hển mắng một câu: "Tiểu yêu tinh." Rồi đâm mạnh vào, bắt đầu đâm chọc nhanh đến nỗi Lộc Hàm không còn thời gian mà kêu nữa, chỉ có thể há miệng thở dốc. Ngô Thế Huân luồn tay ra đằng trước ngắt ngắt nhéo hai đóa hoa đào trước ngực Lộc Hàm , nước bọt trong suốt tràn ra khóe miệng Lộc Hàm.

Không biết qua bao lâu, Ngô Thế Huân bắn vào cơ thể y, ghé vào lưng y thở hổn hển. Một lát sau hắn rút tiểu đệ đệ ra, Lộc Hàm thở ra một hơi, nghĩ rằng cuối cùng thì màn tra tấn cũng kết thúc. Ai ngờ y mới há miệng thở một hơi thì người kia lại đột ngột đâm vào, chất lỏng trắng đục tràn ra khỏi hậu huyệt chảy xuống, y không kịp phòng bị rên lên một tiếng A~ ngọt lịm.

" Chàng..." Y đã bắn hai lần rồi, thêm nữa sẽ chết mất.

Ngô Thế Huân cười tà, "Mới hai lần thôi mà..." nói rồi lật cơ thể Lộc Hàm lại, hai người ở tư thế mặt đối mặt, hắn đưa hai chân Lộc Hàm vòng qua thắt lưng hắn , tiếp tục ra sức tiến vào rồi lại rút ra, cúi người hôn lên đôi môi của Lộc Hàm, nụ hôn ôn nhu như nước hoàn toàn trái ngược với động tác như vũ bão dưới thân.

Đêm, còn rất dài a.

Sáng hôm sau, hai người bọn họ lên đường. Ngô Thế Huân đánh xe ngựa, Lộc Hàm không ngồi trong thùng xe mà cũng ra ngồi một bên, bế Củ Cải đang hưng phấn y y nha nha không thôi. Nhóc con hôm qua ngủ say (mặc cho hai vị phụ thân giở trò cầm thú bên cạnh) nên sáng nay rất có tinh thần, đôi mắt lúng liếng ngó đông ngó tây, thỉnh thoảng lại hét lên mấy tiếng vô nghĩa gì đó.

Lộc Hàm vẻ mặt cưng chiều bế bổng Củ Cải lên, chọc cho nó cười khanh khách, lại cầm bàn tay nhỏ bé của Củ Cải, ngậm vào bập bập. Ngô Thế Huân ở một bên mỉm cười nhìn vợ và con trai chơi đùa.

Tiếng vó ngựa lộc cộc đều đặn gõ lên mặt đường, hai bên đường là cây cối xanh tươi, chim ca hót líu lo. Ngô Thế Huân cảm thấy nếu con đường này cứ dài mãi như thế cũng thật tốt.

Hành trình của bọn họ kéo dài gần một tháng, cuối cùng cũng về đến nhà.

Xuân Phong trấn vẫn như trước đây. Hai người bước vào trấn, thấy mọi người tò mò nhìn theo cũng chỉ tươi cười đáp lại, thẳng một đường về đến Ngô phủ.

Lộc Hàm có chút chùn bước, Ngô Thế Huân thấy vậy nắm tay y, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, có ta ở đây. Là ta dụ dỗ em , phụ mẫu sẽ không làm khó em."

Tiếp đó hai người đi vào, Ngô phu nhân thấy con về thì òa khóc, làm sao còn thời gian trách cứ chứ, chỉ ôm lấy con khóc lóc kể lể. Ngô Thế Huân để cho mẫu thân khóc một hồi, an ủi nàng vài câu rồi kéo tay Lộc Hàm lên, "Mẫu thân, đây là vợ và con của con."

Ngô phu nhân sửng sốt nhìn Lộc Hàm tay bế Củ Cải, cũng chẳng biết nói gì.

"Bá mẫu hảo, con là Lộc Hàm ." Lộc Hàm rốt cục lên tiếng phá vỡ bế tắc.

Ngô phu nhân gật đầu một cái, quay ra nói: "Con mau đi nhận lỗi với phụ thân đi, biết con về nhưng vẫn nhốt mình trong thư phòng kìa."

Ngô Thế Huân nắm tay Lộc Hàm vào, thấy cửa thư phòng của Ngô lão gia đóng chặt, hắn lên tiếng:

"Phụ thân, con trai bất hiếu mang theo thê nhi đã về."

"Còn biết vác mặt về, sao không đi luôn đi?"

Cửa phòng im lặng không động tĩnh, Ngô Thế Huân cười khổ một tiếng, quỳ xuống. Lộc Hàm vội vã quỳ theo, Ngô Thế Huân ngăn y lại, " Em đứng một bên bế Củ Cải, đừng quỳ theo ta."

Nhưng Lộc Hàm kiên quyết quỳ xuống, "Chúng ta đã thành thân, lấy chồng theo chồng, em cũng quỳ với chàng , huống hồ trong chuyện này em cũng có lỗi."

Vậy là hai người quỳ ở đó, Ngô phu nhân một bên sốt ruột nói: "Lão gia, con nó biết lỗi rồi, ông ra gặp mặt nó đi."

"Bà còn nói, tại mà cưng chiều nó nên nó mới hư đốn như vậy." Ngô lão gia kiên quyết cố thủ trong phòng.

Lúc này, Củ Cải vì đói bụng nên bắt đầu khóc ré lên. Lộc Hàm nựng con: "Củ Cải ngoan, không khóc." Nhưng Củ Cải không nghe lời cứ há miệng gào to.

Ngô phu nhân cũng sốt ruột theo: "Làm sao vậy làm sao vậy, Lộc Hàm , ngươi... con mau đứng dậy đi." Rồi tiến lại xem đứa bé trong tay Lộc Hàm. Chu choa thật kháu khỉnh nha, tuy là đang gào khóc không thôi cũng rất đáng yêu, liền đỡ nó từ trong tay Lộc Hàm , nựng nựng: "Củ Cải ngoan, Củ Cải đói bụng sao, bà nội thương." Rồi quay lại bảo nha hoàn: "Các ngươi mau mang cháo lên đây."

Lúc này cửa phòng mở ra, Ngô lão gia nghiêm nghị đứng trên hiên nhìn Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đang quỳ dưới sân, hừ một tiếng.

"Phụ thân, là con trai bất hiếu, có ý đồ với Tiểu Lộc từ lâu nên đã dụ em ấy bỏ trốn, người muốn trách thì hãy trách con. Hai đứa bọn con đã thành thân, Lộc Hàm giờ đã là vợ của con, mong phụ thân chấp nhận."

Lộc Hàm thấy vậy lên tiếng: " Ngô lão gia người đừng trách Thế Huân , là con không tốt."

"Cả hai đứa đều đáng phạt." Ngô lão gia lên tiếng. Lại nhìn thấy Ngô phu nhân bế một thằng cu đáng yêu, vừa ăn xong lên tươi cười hớn hở, hai mắt to tròn long lanh đang nhìn lại đây.

Ai da muốn véo má một cái.

Ngô lão gia khụ một tiếng che đi xúc động. Bất quá thằng con bất hiếu này thì phải phạt.

"Hai ngươi, đến từ đường quỳ sám hối cho ta, phạt quỳ không được ăn cơm. Bao giờ nhận ra lỗi lầm thì đến gặp ta."

Ngô Thế Huân vui mừng ngẩng mặt lên, nắm tay Lộc Hàm dập đập trước phụ thân rồi dẫn y vào từ đường. Hai người vừa đi khuất bóng, Ngô lão gia liền không kìm nén được nữa đi lại chỗ phu nhân đang bế Củ Cải.

"Lão gia ông xem, thằng bé kháu quá." Phu nhân làm sao không biết con giun trong bụng ông chồng nhà mình, nói năng chua ngoa nhưng thật ra thương con không xiết, mấy hôm trước còn than thở chỉ cần con trai về sẽ tha thứ hết.

Ngô lão gia được phu nhân cho bậc thang để xuống, giơ tay bế thằng bé, ôi chao nặng trĩu cả tay. Nhóc con không hề sợ người lạ, giơ tay khua khua, miệng nha nha:

"da... da..."

Ngô lão gia cười tươi như hoa, tức giận vừa rồi quăng qua chín tầng mây, nựng nựng Củ Cải: "Không phải cha, là ông nội, gọi ông nội nào ~"

Nhóc con cười khanh khách, Ngô lão gia cùng phu nhân vui vẻ quanh quay nhóc.

Ngô Thế Huân nắm tay Lộc Hàm trong từ đường, lòng vui vẻ không thôi.

" Tiểu Lộc , cha cho chúng ta vào từ đường quỳ tức là đã chấp nhận em là con dâu trong nhà rồi đấy." Từ đường vốn chỉ cho người trong nhà tiến vào, không phải sao?

Lộc Hàm sững sờ, "Thật... thật sao?"

"Ừ, em yên tâm, từ giờ đến tối thể nào mẫu thân cũng phái người gọi chúng ta ra."

Lộc Hàm vui mừng rơi nước mắt, nắm tay Ngô Thế Huân không biết nói gì.

Ngô Thế Huân ôm lấy y, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt, nói: "Tiểu Lộc của ta, đừng khóc, trước mặt tổ tiên Ngô gia, ta thề cả đời này sẽ đối với em thật tốt."

Lộc Hàm nín khóc mỉm cười, dập đầu trước bàn thờ gia tiên: " Em cũng xin tổ tiên Ngô gia chứng giám, cả đời này chỉ yêu mình chàng ."

Ta từng oán hận cuộc đời, sao lại nghiệt ngã như vậy.

Ta từng oán hận ông trời, sao lại cướp hết người thân bên cạnh ta.

Hóa ra ông trời vẫn có mắt, mang ngươi đến.

Hóa ra bao nhiêu may mắn trong đời ta đều được dồn lại thành một, để cho ta được ngươi yêu thương.

Ta biết ngày sau dù có thế nào, ta cũng sẽ thật hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hunhan