Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 59: SẮP CÓ "CHIẾN TRANH" Á!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Luhan, em làm cái gì thế???" Sehun ngơ ngác nhìn Luhan túi lớn túi nhỏ từ phòng cậu đi ra.

"Bỏ trốn chứ làm cái gì? Mau phụ tôi một tay, mệt chết đi được!" Lu tiểu thụ ban nãy quẹt nước mắt rồi nhạy vèo vèo lên phòng thu dọn hết mấy thứ đồ đạc của mình, đương nhiên có cả vài thứ linh tinh. Trong tay hiện giờ là hai cái vali to tướng.

"Em bị hâm à? Mau để lại chỗ cũ!" Sehun mặt đen xì nhìn tên ngốc trước mặt, "Bộ đây là cách giải quyết của em đấy hả?"

"Tôi quyết rồi! Không có cậu tôi không chịu nổi, mình à, chúng ta bỏ trốn đi! Em có quyển sổ tiết kiệm nè!" Luhan ngó trước ngó sau xem có ai không rồi mới len lén đưa một quyển sổ nhỏ ra cho hắn, thì thà thì thầm. "Mình xem, chỗ này em tiết kiệm từ bé để lấy vợ đó! Bây giờ khỏi cần nữa, lấy ra nuôi cả em với mình. Hắc hắc." Lu tiểu thụ cười đến sung sướng, cũng may là cậu từ bé đã biết lo xa. (nó là lo lấy vợ thôi)

"Em nghĩ cái gì thế hả??? Tôi chẳng lẽ vô dụng tới mức không nuôi nổi em? Không thể cho em ngày ăn ba bữa?" Sehun thật sự giận rồi, hắn tuy biết cậu đơn thuần hoàn toàn không có ý gì nhưng hắn lại thấy khó chịu, hắn sống tới bây giờ chính là để bảo vệ che chở cho cậu, cậu làm vậy khiến hắn thật hận bản thân mình.

"Em...." Luhan bĩu bĩu môi, mắt nhìn hai mũi chân. Mình là có ý tốt sao hắn lại nổi nóng cơ chứ?

"Được rồi!" Sehun ôm lấy cậu để cậu dựa vào lòng, vừa xoa lưng vừa nói, "Anh nhất định sẽ dùng hành động thuyết phục được mẹ nên mình bỏ cái ý định bỏ đi đi nhá. Mẹ sẽ đau lòng lắm đấy!" Nói xong lại nhéo một cái vào mũi cậu, "Nếu mẹ nhất định không chịu đồng ý thì chính anh mới là người được phép kéo mình đi, biết không?"

"Ân." Luhan gật đầu, tay vòng sang ôm eo hắn, "Mình nói cái gì cũng phải. Em nghe mình hết!"

"Tốt, bây giờ thì cất đồ đạc đi. Anh về kí túc xá đây." Sehun xoa đầu cậu rồi quay người đi.

"Ế??? Sao lại về kí túc xá?" Nói gì không hiểu.

"Không về mặt dày ở đây để mẹ càng khó chịu à?" Sehun thì thầm cốc đầu cậu, "Ngoan, anh về rồi nhắn tin cho mình ngay!"

"Ờ..." Lu tiểu thụ buồn chán ra mặt, trề môi ném hai chiếc vali sang một bên, "Để em tiễn mình!" Luhan không để hắn nói gì đã bám chặt cánh tay hắn, hai người ra tới cổng mà vẫn nhì nhằng mãi một hồi mới chia tay.

"Nhớ ngủ ngon đấy!" Luhan đứng ở cổng vẫy tay nhìn bóng hắn dần biến mất trong màn đêm yên lặng, cũng đã gần mười hai giờ rồi. Cậu tẩn ngẩn đứng đó mãi, ánh mắt buồn buồn thỉnh thoảng còn thở dài một cái. Chuyện của bọn họ không biết rồi sẽ ra sao nữa, mẹ Lu trên phòng nhìn xuống thấy con trai như vậy thật phiền lòng, bà không dám mạo hiểm đặt hạnh phúc của cậu lên đánh cược dù chỉ một lần, bà chỉ có duy nhất một người thân là cậu thôi.

Đêm nay Lu tiểu thụ không sao ngủ được, một vài thứ linh tinh cứ quay mòng mòng trong đầu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là gọi điện cho Sehun, bên kia rất nhanh liền nghe máy.

<<Anh nghe rồi nè.>> Sehun giọng lè nhè trả lời.

<<Sao về đến nơi không gọi cho tôi??? Mà giọng cậu sao lạ vậy???>> Luhan thấy giọng hắn khác với mọi hôm nên hơi lo lắng, <<Vết thương ở chân đã đỡ chưa?>>

<<Lạ cái con khỉ! Người ta đang ngủ mà em quấy! Dạ thưa lão gia, chân em đỡ rồi ạ.>> Sehun đùa giỡn qua điện thoại làm Luhan bật cười, nghe thấy tiếng cười của cậu miệng hắn cũng tự động cười theo.

<<Được rồi mau đi ngủ đi. Tôi ngủ đây.>> Luhan đang định cúp máy thì lại nhớ ra thiếu một điều quan trọng. <<Cậu ngủ ngon nhá.>>

<<Này này! Làm người ta thức giấc rồi chuồn là sao hả? Chẳng lẽ chỉ có thế thôi à? Hay là em với mẹ lại có chuyện gì? Nếu có thì mau xin lỗi mẹ đi!>> Sehun hơi lo lắng điều này, hắn sợ sau lúc hắn về hai mẹ con cậu lại cãi nhau. Hắn thực tình không muốn chuyện đó xảy ra chút nào cả.

<<Không... chỉ là nhớ cậu chút nên gọi điện thôi, nào ngờ cậu đang ngủ...>> Luhan ngượng ngùng nói ra sự thật.

<<Á á á! Anh không phải đang ngủ đâu, nói dối đấy, được rồi, nhớ anh thì nói chuyện với anh đi! Anh cũng nhớ mình muốn chết à ~ Tiểu Lu ơi trẫm nhớ nàng ~ Nhớ sắp chết rồi ~>> Sehun nghe thấy lão bà nói nhớ mình thì sung sướng tỉnh cả ngủ, cười đến nỗi sái quai hàm.

<<Vậy thì chết luôn đi!>> Lu tiểu thụ bạo lực cúp máy, đặt điện thoại sang một bên khẽ cười cười tự hỏi mình tại sao lại đi thích một tên đầu óc có vấn đề như vậy. Thì đó, thích chính là thích, nếu biết biết lí do thì có lẽ đã không thích rồi. Cậu thích hắn không lí do không điều kiện đó.

Mẹ Lu ban đêm không ngủ được tính đi pha một ly cà phê, đang lúc đi qua phòng cậu thì nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, đứa con ngốc nghếch cười thật tự nhiên, trước giờ mẹ Lu chưa từng nhìn thấy cậu cười như vậy, kể cả ngày trước bà mua cho cậu hộp màu vẽ mà cậu ao ước suốt mấy tháng. Cũng là do bà luôn đi công tác xa nhà nên không thể cho cậu đủ tình thương, bà biết đứa nhỏ kia tội nghiệp đến mức nào. Luhan từ nhỏ đã không có ba vậy mà bà lại không dành thời gian bên cạnh động viên cậu, yêu thương cậu, bà bây giờ lại ngăn cản chuyện của cậu...như vậy có phải quá đáng rồi không? Mẹ Lu ảo não đi về phòng của mình, vừa đi vừa suy nghĩ lại tất cả sự việc đã xảy ra.

Sáng sớm hôm sau Sehun đã đến nhà Luhan rồi cùng cậu đi học, mẹ Lu từ sớm đã tới công ty nên Sehun vào trong nhà đợi Luhan làm một chút đồ ăn sáng, ăn uống xong xuôi Oh tiểu công xoa xoa cái bụng căng tròn liền tiêu sái nắm tay lão bà đến trường. Mọi người đi qua ai cũng nhìn chằm chằm họ, nhất là mấy nữ sinh cùng khoa, họ hận đến chết hai cái bàn tay đang nắm lấy kia, hận, hận a.

"Này, kia chẳng phải là Luhan học trưởng sao? Tại sao lại nắm tay tên kia vậy?" Một cô bạn trong fandom "Chết mê chết mệt vì thiên thần Luhan" lên tiếng, khỏi nói nàng ta sốc thế nào.

"Cái gì mà tên kia chứ!? Anh ấy chính là du học sinh ưu tú của Hàn Quốc được chọn sang đây đó!" Đừng bàn cãi gì nhiều, cô nàng này đương nhiên là ở bên phe Oh tiểu công rồi. Nói tới đây lại phải bổ sung thêm, Sehun từ sau khi sang bên này luôn tham gia đầy đủ các hoạt động của trường, lại thêm vẻ đề ngoài tuấn lãng nên mấy chị em mê phim Hàn dài tập cứ phải gọi là mê tít, đối với họ thì họ chính là nữ chính, nam chính đương nhiên là do Oh tiểu công đáng thương đảm nhiệm rồi. Thế là mọi người được xem một trận cãi cọ to đùng giữa hai đám người dỗi hơi hoàn toàn miễn phí không mất một xu. Luhan và Sehun chỉ nhìn nhau lắc đầu ngao ngán, bây giờ nếu bọn họ công bố thì có toàn mạng không?

"Mình có thấy không? Mấy cô kia thích anh đấy!" Oh tiểu công vỗ ngực tự hào, "Thế nhưng vì mình yêu anh nhiều thật nhiều thật nhiều nên anh quyết định hy sinh cả cuộc đời còn lại cho mình. Trái tim nhỏ nhắn ở đây cũng cho em hết đấy!" Sehun bắt đầu nói lời buồn nôn.

"Mau im miệng lại đi, theo tôi biết thì bệnh tự luyến hiện giờ chưa có thuốc chữa đâu, tốt nhất trong thời gian đầu nên phối hợp chữa trị. Ăn may thì sẽ khỏi đấy!" Luhan khinh bỉ nhìn hắn, một đống mỹ nữ đang xếp hàng chờ cậu kia kìa, nghĩ gì?

"Em chẳng phải nói bỏ cả tiền tiết kiệm sau này lấy vợ ra để nuôi anh còn gì???" Sehun rất không ý tứ đứng giữa sân trường hét lên, tay nắm tay cậu giơ lên trước mặt bàn dân thiên hạ, "Thấy chưa? Hả hả hả??? Cậu ấy và tôi yêu nhau đấy! Ý kiến gì???" Nói xong kéo Luhan bỏ đi luôn.

Một cô bạn theo học tiếng Hàn Quốc nghe xong mấy lời này liền oa oa khóc lớn, má ơi sao những người nàng yêu thích lại đi yêu nhau hết thế này? Nàng trước kia cũng thầm mến Lu tiểu thụ đó. Mấy người phe đối diện không hiểu gì liền mắt to trừng mắt nhỏ, một cô nàng mập thuộc phe trung lập nhoi lên xì xào.

"Bọn họ hình như có một trận quyết đấu a, mấy cậu có thấy Sehun anh ấy giơ tay Luhan ra không? Còn có chỉ một ngón tay, ý nói một giờ đó!" Cái này chính là đuổi hình bắt chữ trong truyền thuyết đây mà. Mấy người đứng đó tin đến sái cổ, không hề nghi ngờ bất cứ điều gì.

"A??? Thế một giờ sáng hay chiều?" Một anh bạn cận thị vừa nhìn đã biết mọt sách ngu ngơ hỏi một câu, thế là bị cả một đống nữ sinh vây lại đánh cho một trận.

"Ngu thế! Ai thách đấu nhau một giờ sáng hả???" Lúc mấy người kia đi ra thì anh bạn xấu số đã bị đánh cho biến dạng. Thế mới bảo dù có thế nào đi nữa thì hãy cứ giữ trong lòng, nói ra không chừng khỏi gặp lại ba mẹ nữa luôn.

"Thế hôm nay hay ngày mai?" Tất cả ánh mắt đều dồn về nàng mập.

"Hức hức, hôm nay...." Cô nàng biết tiếng Hàn vẫn khóc thút thít, ý là hôm nay là một ngày xui xẻo. Ai ngờ...

Khoảng 5 phút sau khắp mọi ngóc ngách trong trường đều lan tràn đầy những thông tin cho cuộc "tỉ thí" sắp tới", fan của hai "phe" thi nhau làm khẩu hiệu, chuẩn bị mọi thứ cho "trận chiến" vào một giờ CHIỀU NAY. Lần này không chỉ đơn giản là thắng thua mà còn ảnh hưởng tới bộ mặt của hai fandom nữa đó, bọn họ còn kháo nhau không được kinh động đến "nhân vật chính", sợ bọn họ bị "phân tâm".

Thế là mọi kế hoạch được hai nhóm người dở hơi nhất quả đất bàn bạc kĩ lưỡng, cả trường đều biết, chỉ có hai người kia là không biết a~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top