Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu một mình ở lại trong căn phòng rộng lớn. Khóc nức nở đến không còn sức mà ngủ thiếp đi.

Hắn thì lao như một tên điên trên đường cao tốc.

Đến một bãi biển rộng lớn mênh mong hắn gào thét tên cậu.

- Lộc Hàm. Cho dù em có ghét, có khinh bỉ coi thường anh hay sao đi nữa. Anh vẫn nhất quyết một lòng chung tình với em.

- Anh yêu em. Chỉ mình anh yêu em, như thế cũng đủ rồi.

- Lộc Hàm. Anh sẽ rất nhớ em.

- Sống tốt vào nhé. Bảo bối của anh.

- Anh sẽ làm theo ước nguyện của em.

~~~~

Sáng hôm sau cậu tỉnh dậy đầu đau như búa bổ.

Choạng vạn cả buổi mới bước được xuống giường.

Bình thường như mọi hôm thì giờ đây đã có hắn bên cạnh ân cần nâng niu đỡ đằng cậu rồi. Nhưng giờ thì đó chỉ là.... quá khứ...

- Anh đi rồi._cậu cười nói.

.

.

.

.

Cùng lúc đó tại sân bay Bắc Kinh.

Hắn ra đi trong im lặng.

Một mình sang nước ngoài.

Chỉ để làm theo ước nguyện của cậu.

- Mày không đi nữa được không ?._Xán Liệt hỏi.

Chỉ mình Xán Liệt biết việc hắn ra đi.

- Em muốn. Tao không nở từ chối._hắn cười nói.

- Mày yêu quá hóa điên luôn cả rồi.

- Sau này mày cũng vậy thôi.

- Đừng có mơ. Bạch Bạch của tao rất ngoan.

- Thôi tao đi đây. Ở lại giữ gìn sức khỏe nha.

- Ừ. Mày cũng vậy nha.

- À Lộc Lộc có gì cũng phải báo tao đó.

- Ừ.

- À còn nữa. Phải nhắc Bạch Hiền thường xuyên qua chơi với em ấy cho vui.

- Ừ.

- Em ấy hay ăn uống thất thường nữa. Mày nhớ nhắc.

- Ừ.

- À đúng rồi....

- Thôi mày ở lại luôn đi. Tao muốn khổ với mày lắm rồi đó.

- Biết rồi. Thôi tao đi.

.

.

.

Chuyến bay đưa hắn đi xa cậu cuối cùng cũng cất cánh.

Chính hắn còn không biết sẽ đi bao lâu. Có lẻ nên để ông trời quyết định.

Nếu có duyên ắt hẳn cậu và hắn sẽ đến với nhau.

~~~~

Từ hôm mây mưa ở khách sạn về cậu không còn thấy hắn nữa.

Nói là chia tay. Ghét hắn. Nhưng vắng hắn cậu thật sự không ổn chút nào.

Suốt ngày ngồi thơ thơ thẩn thẩn. Đôi khi còn lầm bầm lảm nhảm tên hắn.

- Cậu ổn chứ. Ăn chút cháo đi._Đàm nói với cậu.

- Ưmmm....ọe ọe..._cậu ói.

- Lộc cậu không sao chứ ?._cô lo lắng hỏi.

- Cháo gì vậy ?.

- Cháo cá.

- ..._cậu lại tiếp tục nôn.

- Cá có mùi vậy sao ?.

- Tớ không biết. Mùi cá đó rất khó chịu.

- Bình thường cậu thích nên mình mới nấu đấy.

- Mình cảm ơn.

.

.

.

Một lúc sau cậu khỏe hơn.

- Cậu nên đi khám._cô nói.

- Mua thuốc về uống là được rồi..

- Biết cậu bị gì mà mua thuốc hả.

- Chắc bị dạ dày thôi. Dạo này tớ ăn không đúng bửa mà._cậu cười nói.

- Ừm. Để tớ đi mua thuốc cho cậu.

~~~~

Cứ tưởng cậu bị dạ dày thiệt. Suốt cả tuần liền cậu uống không biết bao nhiêu bịt thuốc nhưng vẫn không khỏi.

Cuối cùng cậu vẫn quyết định là đi khám.

Một mình đến bệnh viện.

...

Sau một hồi khám bác sĩ nói.

- Ưmmm. Cậu về chuẩn bị đồ đi là vừa.

- Đồ gì ạ ?._cậu ngạc nhiên hỏi.

- Đồ em bé.

- Bác sĩ đừng đùa nữa. Có gì xin ngài cứ nói thẳng.

- Vậy tôi nói thẳng.

- Vâng ạ.

- Cậu có thai rồi. Thai nhi được 2 tháng.

- ..._cậu sock đến mức không nói được gì.

- Cậu nên tránh uống thuốc tây nhiều. Sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi đâu.

- Tôi....có...thai...2 tháng._cậu ấp úng nói.

- ..._bác sĩ gật đầu.

.

.

.

Cậu ra về trong niềm vui sướng cùng hoang mang.

Cậu cuối cùng cũng có được đứa con. Nhưng cha đứa bé là ai. Vẫn còn là ẩn số.

Sau này nếu đứa bé ra đời phải biết ăn nói làm sao.

Cậu lại một mình lủi thủi ra về.

Vừa đi vừa sờ bụng mình nói.

- Ước gì con là con của hắn.

~~~~

Hắn sang nước ngoài định cư cũng đã được 1 tháng.

Thời gian đầu hắn cũng điên loạn, suốt ngày Bar Bar không khác gì lúc ở nhà, chỉ vì hắn nhớ cậu.

Xán Liệt cũng thường xuyên báo tin cậu cho hắn nên hắn cũng phần nào an tâm về cuộc sống của cậu.

Dạo gần đây hắn lại nghe tin cậu ăn uống thất thường. Thường xuyên nôn ói cứ tưởng cậu bị dạ dày mà trong lòng hắn cũng đau như xé cắt.

Giờ đây hắn chỉ muốn bay về. Chạy lại với cậu. Ôm cậu vào lòng và nói câu xin lỗi.

Nhưng hắn không làm được...

~~~~
Au: fic cũng sắp end rồi các rds ạ.
Có hơi ngắn gọn xuất tích :)). Nhưng văn của ta là vậy và ta thích điều đó *cười*.

Vote + comment

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top