Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 32 Ngô Thế Huân thứ 2

Thế Huân sắp phải đi công tác ở thành phố C. Định sau khi về mới đưa cậu trở lại Hàn Quốc nhưng có vẻ không kịp nữa rồi!

-Lộc Hàm...

Thế Huân ôm chầm cậu vào lòng. Tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể cậu. Lộc Hàm vòng hai tay ôm chặt lấy anh, miệng thỏ thẻ:

-Anh chỉ đi hai ngày thôi mà. Em đợi anh. Xong bọn mình sẽ về Hàn. Dahyun không làm gì em được đâu mà.

Thế Huân vuốt má Lộc Hàm, hỏi:

-Em chắc chắn muốn ở lại?

-Em ở đây đợi anh.

-Vậy thì em phải nhớ...Không được ra ngoài dù chỉ một bước. Ở nhà anh đã chuẩn bị máy tính, wifi ( =) ), sách, tivi các kiểu. Nếu em cần gì, cứ bảo quản gia Lee giúp. Anh đã gọi cả vệ sĩ, Dahyun sẽ không thể vào nhà được.

-Hì hì,khiến anh vất vả rồi.

-Em và con là cả mạng sống của anh mà.

-Anh nè, em muốn cho anh Hưng với anh Hào ở đây lúc anh đi vắng, để em đỡ buồn thôi.

-Được.

Hắc hắc.

Ngày Thế Huân đi, Lộc Hàm đứng lặng ở một góc khuất nhìn anh. Anh biết, quay sang mỉm cười với cậu.

Dahyun không nói gì, chỉ cười nhạt. Không hiểu nụ cười đó có nghĩa gì.

Thế Huân lên máy bay, gọi một cốc cà phê. Uống một ngụm. Máy bay đã cất cánh, anh nhìn ra nơi có người yêu bé nhỏ của mình.

Rồi anh ngủ đi mất.

.

.

.

.

.

Ở một căn nhà, cô gái ngồi đối diện với chàng trai. Người con trai này là một tạo vật của thẩm mỹ viện. Chỉ có dáng người là của anh ta còn khuôn mặt, giọng nói, làn da...tất cả đều đã được thay đổi thành người khác.

Cô ta mỉm cười hài lòng, ngả người tên khuôn ngực săn chắc của hắn, cô chủ động hôn lên đôi môi đó:

-Anh là một bản sao hoàn hảo, Ngô Phong nè, sau khi chia rẽ hai người họ, chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Được không?

Người con trai đó cười nhếch miệng, tay mân mê nghịch đầu vú của người đó:

-Được.

-Hãy nhớ,hai ngày sau anh sẽ là Ngô Thế Huân. Cuộc sống của anh ta là do anh phụ trách đấy. Anh có làm được không?

-Công sức anh với em mất một tháng bỏ ra sao có thể thất bại được chứ? Em yên tâm. Mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy.

-Mà anh có đủ thuốc ngủ chưa đấy?

-Em yên tâm. Hắn ta sẽ tỉnh khi chúng ta xong việc.

.

.

.

.

.

Hai ngày sau, Lộc Hàm nghe lời Thế Huân không được ra sân bay đón anh. Nhưng đã hơn nửa đêm rồi! Anh đi đâu được chứ!!

Nghệ Hưng khoác vai Lộc Hàm an ủi:

-Em đừng lo, Thế Huân sẽ về ngay bây giờ thôi.

Nghệ Hưng vừa nói, bác quản gia đã chạy vào hô to:

-Phu nhân, cậu chủ đã về!

Lộc Hàm, Nghệ Hưng với Suho chạy ra, thấy chiếc xe của anh. Anh từ trong xe lảo đảo bước ra khiến ba người hoảng hốt:

-Anh uống rượu???

Lộc Hàm đang mang thai nên Nghệ Hưng với Suho chạy ra đỡ Thế Huân giúp.

Anh ngả lên giường đầy mệt mỏi rồi ngủ đi mất. Lộc Hàm theo Nghệ Hưng với Suho xuống phòng hai người ngủ.

Sáng hôm sau, anh đi làm sớm. Sớm từ lúc bác quản gia còn chưa dậy. Lộc Hàm biết, không được ra khỏi nhà cho đến khi cùng anh sang Hàn Quốc.

*tại Oh Thị*

Xán Liệt đem tài liệu vào phòng Thế Huân. Cửa vừa mở, theo phản xạ khi nhìn thấy thứ bên trong, Xán Liệt hét lớn. Miệng lắp bắp:

-Thế.....

-Không biết gõ cửa hả?

-Mày đang làm cái gì vậy hả?

-Làm tình.

-Mày nên nhớ mày là chồng của Tiểu Lộc!! Sao có thể...

-Chồng của cậu ta thì sao chứ?

-NGÔ THẾ HUÂN!!!!

Thế Huân liếc mắt, coi như Xán Liệt không tồn tại, điên cuồng hôn con người ở dưới mình say đắm. Xán Liệt lao đến túm cổ áo Thế Huân nói lớn:

-Mày ăn phải cái gì thế??? Hay bị đánh ở đâu à? Nói mau! Hai ngày vừa qua mày bị ai đánh thế hả???

Thế Huân cười khẩy, ra lệnh đuổi khách. Xán Liệt hoảng hốt li khai. Ở trong phòng, Thế Huân nhìn Dahyun cười đắc ý. Hai người lại quấn lấy nhau, không một khe hở.

Xán Liệt bên ngoài gọi tất từ Diệc Phàm, Bạch Hiền, Nghệ Hưng, Suho, Chung Nhân, Chung Đại,về Bắc Kinh. Thế Huân bị điên rồi!!!

.

.

.

Lộc Hàm không hề biết, tất cả mọi người mình quen đều đang ở cùng một chỗ. In Cheoul lúc này đang ở Hàn chăm mẹ ốm rồi. Nghệ Hưng với Suho thì lượn đi mua sắm. Cậu nằm ở nhà chán nản, cậu muốn lên Oh Thị a~

Bấm điện thoại của Thế Huân, kì lạ là anh không bắt máy. Mọi lần anh đều bắt máy của cậu cơ mà!!! Cậu gọi cho Xán Liệt, đầu dây bên kia khá nhanh đã bắt máy:

-Lộc Hàm?

-Xán Liệt đó à? Thế Huân đi đâu rồi anh?

-Ờ...Ừm....Cậu ta đang họp cổ đông. Điện thoại cậu ta vứt ở phòng ấy.

-À. Dahyun có đó không? Em muốn lên Oh Thị.

-Có. Con bé đang quấy nhiễu ở trong phòng kia kìa.

-À....

Cúp máy, cậu chán nản. Dù sao thì Dahyun cũng đã ở công ty nên cậu quyết định lượn ra ngoài một chuyến. Chứ ở nhà thế này thì ngố mất.

---------------------------------------------

Hai tiếng! Bảy giờ sáng đến chín giờ sáng, căn phòng giám đốc không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Mọi người bên Hàn cũng đã tới, Chung Nhân nghe tiếng thở dốc bên trong không ngại ngần đạp bay cánh cửa. Dahyun giật bắn mình vơ vội cái áo lên che người. Ngay lập tức, Bạch Hiền lấn tới "ba" thẳng một cái vào mặt Dahyun:

-Con chó này!!! Che đậy cái *éo gì nữa? Loại đàn bà đi dụ hoặc đàn ông đã có vợ! Huống hồ vợ hắn còn đang mang thai! Cô có biết liêm sỉ là gì không hả???

Diệc Phàm nhìn được toành bộ cơ thể của Thế Huân thì không khỏi bất ngờ. Không phải là chưa từng thấy mà đã thấy rất nhiều lần. Nhưng...sao anh lại có cảm giác đây là một Ngô Thế Huân thứ hai vậy nhỉ???

---------------------------------------------

Giới thiệu qua nhân vật Ngô Phong:

Từ nhỏ đã là kẻ thù không đội trời chung với Ngô Thế Huân.

Có dáng người giống hệt nhưng khuôn mặt thì hoàn toàn khác. Ở chap này Dahyun đã đưa Ngô Phong đi thẩm mĩ viện, chỉnh sửa lại khuôn mặt, nước da lẫn giọng nói giống y chang Ngô Thế Huân với mục đích là chia rẽ Huân Hàm.

----------------------------

CẢNH BÁO: Sắp có Biến nặng!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top