Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



HERZLOS

 20:

Khu vực hạn chế im lìm, lạnh lẽo. Ngô Thế Huân tiến đến nằm xuống giường, từ từ nhắm mắt lại. Nơi này quả thật lạnh lẽo, cô độc. Lộc Hàm lại có thể tồn tại được 5 năm ở nơi đây, chắc chắn cậu ấy phải hết sức cô độc. Thế Huân mở mắt ra, anh xoay người lại. Anh nhớ cậu ấy. Mới có một ngày không gặp cậu ấy, anh đã rất nhớ. Có lẽ Lộc Hàm đang rất lo cho anh. Nghĩ đến ánh mắt sợ hãi lúc đó của cậu ấy, Ngô Thế Huân ngồi dạy, đưa hai tay lên ôm lấy đầu. Cũng đúng, anh biết sẽ có chuyện này xảy ra, từ khi quyết định đưa Lộc Hàm ra khỏi đây, Thế Huân biết chắc chắn mình sẽ bị rơi vào bất hạnh. Quả nhiên, giờ đây tính mạng đang nằm trong tay Lộc Phong, tùy hắn muốn lấy đi bất cứ lúc nào. Ngô Thế Huân cùng đường, bất đầu trở nên tuyệt vọng, cảm giác nhớ nhung ăn dần vào tim, nhói lên từng đợt.

" Lộc Hàm..."

Ngô Thế Huân cầm điện thoại lên, nhìn tấm ảnh của Lộc Hàm, nước mắt rơi xuống gò má.

" Anh xin lỗi..."

Anh xin lỗi vì đã rời xa em. Anh xin lỗi vì đã không giữ lời hứa với em. Anh xin lỗi, Lộc Hàm.

Có những lời hứa đã trọn vẹn, có những lời hứa đã lãng quên, có những đẹp đẽ, những tiếc nuối là trọn một cuộc đời, nhưng anh sẽ nhớ, nhớ mãi, rằng trên đời này đã từng có một tình yêu khiến cho anh muốn quên đi hết những toan tính vụ lợi trong cuộc đời... Lộc Hàm có lẽ anh lại sai rồi, sai vì đã không giữ lời hứa với em. Điều sai lầm thứ nhất của anh chính là 10 năm trước không giữ lấy tay em, tiếp đó sai lầm của anh lúc này chính là không thể ở bên cạnh em. Hạnh phúc của anh đối với em lại không thể trọn vẹn. Trái tim vỡ vụn cho sự bi thương này.

***

Lộc Hàm ngồi trong nhà thờ, từ hôm qua đến giờ vẫn ngồi cầu nguyện Chúa phù hộ. Dù đã sang ngày mới nhưng anh ấy vẫn chưa quay lại. Lộc Hàm miết nhẹ điện thoại trong tay, lại không đủ dũng khí để gọi cho anh ấy. Nếu anh ấy đang ở chỗ Lộc Phong chắc chắn nếu gọi đến sẽ vô cùng nguy hiểm. Cậu nhớ anh ấy, nhưng so với việc phải quay lại khu vực hạn chế lạnh lẽo kia còn đáng sợ hơn gấp trăm lần. Có tiếng mở cửa khe khẽ, cũng không khiến cậu bận tâm, Lộc Hàm chắp hai tay, nhắm mắt lại.

" Thiếu gia Lộc Hàm..."

Thanh âm xa lạ, Lộc Hàm mở mắt ra, ánh mắt có phần sợ hãi. Lộc Hàm sợ hãi lùi người lại. Người phụ nữ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh.

" Đừng sợ, tôi là Từ Nhất. Tôi thuộc phe của Ngô thế Huân."

Lộc Hàm nghi ngờ, nhìn cô ấy chằm chằm. Ánh mắt sắc nhọn như dao khiến Từ Nhất hơi lạnh người. Quả nhiên Lộc Hàm rất lạnh lùng đối với người khác, khi đang sợ hãi cũng có khí chất rất cao ngạo.

Từ Nhất lấy ra từ trong túi một phong thư màu trắng, đưa ra trước mặt Lộc Hàm, thận trọng để vào tay cậu: " Anh ấy gửi cho cậu, đọc đi."

Lộc Hàm nhìn phong thư trong tay mình, vội vàng mở ra xem.

Hàm. Anh gọi em như thế em có nói rằng anh vô lễ không? Chẳng phải khi em chưa nhớ ra anh, em hay nói anh vô lễ sao. Haha...

" Huân..." Lộc Hàm lắc nhẹ đầu. Em không bảo anh vô lễ, em rất thích anh gọi em như vậy. Huân...

Hàm, bây giờ anh phải tỉnh khỏi giấc mộng thôi. Tuy em chỉ cần có thể quên đi quá khứ đau khổ là có thể có được tương lai hạnh phúc nhưng với anh mà nói, quá khứ đau khổ vẫn đang tiếp diễn. Chỉ cần ở bên anh, em cũng sẽ không thể thoát khỏi quá khứ khổ đau.

Lộc Hàm bật khóc, nước mắt rơi xuống má không ngừng.

Sau khi quay về bệnh viện, anh mới hiểu rằng, anh chỉ có thể làm bác sĩ và tại sao anh làm bác sĩ. Anh vì để làm được bác sĩ mà đã trải qua gian khổ như thế nào. Anh không thể vì em mà từ bỏ tất cả.

Người Lộc Hàm run lên, từng từ từng chữ như đâm vào tim, tiếng khóc bật ra khỏi cổ họng.

Xin lỗi em. Anh sẽ không quay trở lại. Cho dù không có anh, chắc chắn em vẫn có thể sống rất tốt.

Lộc Hàm vò bức thư lại, hai tay nắm bức thư đến rách ra, nước mắt không ngừng tuôn xuống.

Từ Nhất đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Lộc Hàm. Lộc Hàm quay sang nhìn cô, khó khăn lên lời: " Thế Huân... đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

" Bác sĩ Ngô, tạm thời vẫn không sao."

Lộc Hàm nhăn lông mày lại: " Tạm thời?"

Từ Nhất ngồi xuống ghế, ánh mắt có phần xa xăm, u buồn. Cô không trả lời vào trọng tâm câu hỏi của Lộc Hàm mà lại nói.

" Tôi từng chăm sóc bố của thiếu gia, cũng chính là chủ tịch trước đây, sau khi Thiếu gia xảy ra chuyện, Chủ tịch đã không thể gắng gượng được sáu tháng mà qua đời...."

Lộc Hàm nhìn chằm chằm Từ Nhất, ánh mắt lạnh lùng, vội đứng dạy bằng tất cả sức lực lúc này của mình, kiên định nói: " Đủ rồi, tôi không muốn nghe.". Vì ai mà tôi phải bỏ trốn, vì ai mà tôi bị rơi vào cảnh hôn mê không thể tỉnh lại được. Rồi bị Lộc Phong giam cầm 5 năm.

Từ Nhất vội nắm lấy cánh tay của Lộc Hàm: " Không được, cậu nhất định phải nghe."

Lộc Hàm lạnh lẽo nhìn Từ Nhất, phiếm môi lạnh lùng hé ra: " Tại sao cô lại làm như vậy?"

Từ Nhất không để tâm đến, ấn Lộc Hàm ngồi xuống ghế, bắt đầu câu chuyện mà mình vốn muốn nói với thiếu gia Lộc Hàm khi đến đây.

" Sau khi cậu gặp truyện, bệnh tình của chủ tịch càng ngày càng thêm nặng, tuy ông ấy vốn đã từ chối nhận phẫu thuật thêm lần nữa nhưng sau khi ông ấy mất đi ý thức, do vì quyết định của ban giám đốc mà ca phẫu thuật bị cưỡng chế tiến hành. Nhưng Chủ tịch hiện nay với tư cách là con trai đã cắt đứt việc tiếp xúc của chủ tịch với thế giới bên ngoài."

Là Lộc Phong. Ánh mắt Lộc Hàm ánh đỏ, lòng bàn tay siết lại.

"Nhưng do tôi là y tá của phòng phẫu thuật nên đã trở thành người duy nhất có thể chăm sóc cho Chủ tịch trong phòng hồi sức. Tuy Chủ tịch trước lúc lâm chung vì hồi dương mà tạm thời khôi phục ý thức nhưng có thể là vì ý thức của ông ấy quá mơ hồ nên ông ấy không ngừng nhìn tôi khi đó đang bịt khẩu trang và gọi tên tên của thiếu gia... lưu luyến gọi tên Lộc Hàm...Sau đó ông ấy dùng chút sức lực cuối cùng dang hai tay muốn ôm tôi. Không phải. Là muốn ôm thiếu gia. Vậy nên rất xin lỗi cậu. Tôi đã thay thiếu gia đón nhận cái ôm cuối cùng của Chủ tịch, đồng thời lắng nghe di ngôn của ông ấy..."

Lộc Hàm không kìm chế được nỗi đau trong lòng, nước mắt chảy xuống ướt đẫm gò má. Bố cũng đã từng rất cô độc trước khi qua đời, tất cả cũng là do Lộc Phong gây ra. Lộc Hàm bật khóc: "Bố...". Bố qua đời trong sự cô độc, lúc đó Lộc Hàm lại không thể bên cạnh ông.

" Bây giờ tôi phải trả nó lại cho thiếu gia."

Từ Nhất xoay người ôm lấy Lộc Hàm, nhẹ nhàng siết chặt lấy tấm vai gầy gò của cậu. Bằng tất cả niềm kính trọng và yêu thương nói với Lộc Hàm như chủ tịch đã làm trước khi nhắm mắt.

" Bố yêu con, Lộc Hàm."

" bố...", Lộc Hàm đau đớn ôm chặt lấy vai Từ Nhất.

" Xin lỗi con, Lộc Hàm."

" Bố...", Lộc Hàm gào lên trong đau khổ, tất cả đã trở nên muộn màng, hối hận giờ đây cũng chẳng thể làm gì nữa, tất cả suy cho cùng cũng đã trở thành hồi ức hư ảo, đau đớn. " Con sai rồi. Là con đã sai. Con sai rồi, bố..."

Từ Nhất buông Lộc Hàm ra, ánh mắt thận trọng đối với Lộc Hàm. Những điều cô chuẩn bị nói ra sau đây mới chính là điều trọng điểm, là mấu chốt cho tất cả khổ đau của Lộc Hàm, là một bản lề giải quyết mọi nước mắt và khổ đau của Thiếu gia.

" Xin hãy nghe kĩ những lời tôi nói tiếp sau đây. Chủ tịch đã để lại di ngôn cuối cùng cho cậu..."

Sau khi từ Nhất rời đi.

Lộc Hàm ngồi thẫn thờ trong thánh điện. Cậu do dự lột bức thư của Thế Huân ra, lông mày hơi co lại. Tình yêu? Chúa sẽ đáp trả lại lời cầu nguyện bằng tình yêu? Nếu như vậy tại sao anh ấy lại không ở bên cạnh con lúc này. Tại sao tình yêu của con lại không ở bên cạnh con lúc này, thưa Chúa.

Lộc Hàm ngước lên nhìn cây thánh giá treo trên cao. Ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ, ánh mắt có thể khiến người khác khiếp hãi. Ánh mắt đầy sự oán ghét, hận thù vô cực.

Tất cả là nói dối. Chúa chẳng thực hiện bất kì lời cầu nguyện nào của con cả. Chúa lại có thể lấy đi anh ấy khỏi con, Chúa đang đẩy anh ấy vào con đường bất hạnh. Khiến con rơi vào tuyệt vọng này.

Lộc Hàm dùng hết sức lực của mình đứng dạy, tay nắm chắc vào thành ghế.

Chúa quả nhiên coi thường lời cầu nguyện của con! Con sẽ không để yên, chắc chắn thế. Sự công bằng, con sẽ lấy lại hết, từng chút một...

***

Ngô thế Huân mệt mỏi đứng ở quầy tiếp nhận, hai ngày trôi qua thật sự yên ả, có gì đó không đúng lắm đối với tính cách của Lộc Phong. Hắn ta lại chẳng có một chút động tĩnh gì, ngoài việc theo dõi sát sao đối với Ngô Thế Huân còn đâu những việc còn lại hắn chưa làm gì cả. Hành động này của hắn lại khiến Ngô thế Huân cảm thấy bất an. Đột nhiên anh nhớ đến người phụ nữ kì lạ đã gặp trước cửa văn phòng của hắn. Cô ấy đã nói những lời lẽ hết sức khác thường. cô ấy là ai, anh cũng không biết.

Đột nhiên có tiếng y tá hốt hoảng: " Bệnh nhân phòng 21, cậu không thể đi lại lung tung được!"

Thế Huân quay lại, đột nhiên nhận ra gì đó, tròn mắt nhìn bệnh nhân đầu quấn kín vải trắng đang đứng ở giữa hành lang. Ánh mắt của cậu ấy nhìn anh rất lâu. Chân anh như bị rút cạn sức lực, chỉ đứng ngẩn ra nhìn. Ánh mắt của cậu ấy...

Lộc Hàm...

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top