Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Kiếp trước kiếp này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link wordpress: https://jinkyung1294.wordpress.com/2015/07/28/muc-lucfanfic-song-sinh-the-hunhantruong-thienco-phong/

Tên tác phẩm: Song Sinh Thế (双生世)

Tác giả: Quỷ Sơn Lão Yêu

Dịch: QT, Google

Biên tập: JinKyung

Nhân vật: HunHan, ChanBaek, KrisLay, KaiSoo (và 3 anh em nhà họ Kim)

Thể loại: cổ phong, ấm áp, có chút ngược

Tình trạng bản gốc: chưa hoàn

Tình trạng edit: đang bò

Link gốc: http://tieba.baidu.com/p/3588151149

Warning: Trong truyện có miêu tả quan hệ tình cảm namxnam, không thích vui lòng không đọc.

BẢN EDIT ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, KHÔNG RE-UP KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA MÌNH (HOẶC CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC).

Tiết tử:

Y bước lên thành lâu, nhìn khung cảnh tan hoang trước mắt.

Máu đỏ tươi, từng giọt chảy không ngừng, chảy thành sông lớn.

Con sông đỏ thẫm, chảy dài bất tận, chảy về nơi xa xôi cùng trời cuối đất.

"Ngô Thế Huân, kiếp này, ngươi sống ta sống, ngươi chết, ta cũng chết!"

Giữa trận chiến ác liệt, Ngô Thế Huân quay đầu lại, nhìn về thành lâu nơi Lộc Hàm đang đứng, mỉm cười.

Đao quang kiếm ảnh*, kẻ địch hằng hà vô số, hắn đơn độc anh dũng chiến đấu, như Chiến thần năm xưa, hiên ngang giữa đất trời.

Ngoảnh đầu nhìn lại bất quá chỉ trong phút chốc, liếc mắt một cái hóa vạn năm.

Chiều tà, chân trời một mảnh đỏ rực mĩ lệ, đẹp nhường ấy, nhưng trong mắt Lộc Hàm lại không sánh bằng cái mỉm cười của ai kia, ánh sáng nhẹ nhàng lưu chuyển.

"Thế Huân, ta tới đây."

(*Đao quang kiếm ảnh: ánh sáng của đao, thân ảnh của kiếm, ý chỉ cảnh tàn sát khốc liệt)

Chương 1: Kiếp trước kiếp này

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên
Trang sinh hiếu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm tác đỗ quyên
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên
Thứ tình khả đãi thành truy ức
Chích thi đương thời dĩ võng nhiên
(Cẩm sắt – Lý Thương Ẩn)

(Dịch thơ: Cẩm sắt vì đâu năm chục dây?
Mỗi dây mỗi trục nhớ thương đầy.
Trang sinh sớm mộng mê thành bướm,
Thúc đế tình xuân tiếng cuốc chầy.
Thương hải trăng thanh châu nhỏ lệ,
Lam Điền nắng ấm ngọc tan bay.
Tình này ví thử sau còn nhớ,
Lúc đã tàn phai với tháng ngày!)

Mặt trời chiều ngả về phía tây, những dải mây ngũ sắc giăng kín trời.

Ánh nắng mềm mại mờ ảo, những hạt bụi nhẹ nhàng lơ lửng, tựa như quá khứ đẹp đẽ, quẩn quanh nơi trần thế.

Trong phòng học, vị giáo sư già đứng trên bục giảng, nghiêm túc giảng bài, giọng nói trầm khàn càng tăng thêm phần thần bí.

"Các em, điều đầu tiên các em nghĩ tới khi nhắc tới Kỳ quốc là gì?"

Vị giáo sư già tóc trắng xóa lấy tay đẩy gọng kính, mỉm cười hỏi.

"Triều đại cầm thú?"

"Thập đại cực hình!"

"Long Dương chi hảo*!" (Long Dương chi hảo = đồng tính)

"Mỹ nam a, thời đó Kỳ quốc với Tấn quốc toàn là mỹ nam!"

"Chiến tranh a, nạn đói a....."

Nghe xong câu trả lời của học sinh, trên mặt vị giáo sư già không giấu được vẻ thất vọng, ông nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người thiếu niên xinh đẹp sáng sủa ngồi bên cửa sổ.

Cặp mắt tựa như có chút ngơ ngẩn nhìn về phía trước, ánh chiều tà chiếu lên hàng lông mi dài rậm, phủ bóng mờ nhạt lên gương mặt.

"Lộc Hàm, em nghĩ tới cái gì?" Giáo sư già mìm cười nhìn về phía thiếu niên.

Giọng nói của giáo sư già đánh thức Lộc Hàm, giúp cậu lấy lại tinh thần, cậu đứng lên, sau lại nghiêng đầu nhìn ra mặt trời chiều ngả về phía tây bên ngoài cửa sổ.

Những tia nắng cuối cùng yếu ớt từ rặng núi phía tây chiếu rọi, giờ phút này, toàn bộ chân trời, toàn bộ mặt đất, tất cả đều được bao phủ bởi thứ ánh sáng lộng lẫy.

Cuộc đời như một giấc mộng, còn vui mừng được bao lâu?

Lộc Hàm quay đầu lại, nhìn về hướng vị giáo sư già tóc trắng xóa.

"Chiến thần Kỳ quốc, Vĩnh Chiêu Vương, Ngô Thế Huân."

"Tốt, tốt lắm..." Giáo sư già nở nụ cười hiền từ, trong ánh mắt tựa như phủ 1 lớp nước mỏng. "Cuối cùng cũng có người nghĩ giống lão gia này, nhớ tới con người đã bị người đời quên lãng..."

Lộc Hàm mỉm cười.

"Trong sử sách của Kỳ quốc hầu như không ghi chép gì về Vĩnh Chiêu Vương, sử quan* chỉ miêu tả người ấy võ nghệ giỏi giang mà lại đẹp, cuối cùng chỉ vì mưu phản mà bị hậu chủ Kỳ quốc ban chết. Người ấy sao lại là chiến thần được?"

(sử quan: quan ghi chép sử)

Mọi người đều có chút không hiểu.

"Là trong 'Tấn quốc sử ký' có ghi chép cụ thể về Vĩnh Chiêu Vương, mình đọc sử sách Tấn quốc mới biết được, kỳ thực mình cũng rất tò mò, cuộc đời của chiến thần Kỳ quốc vì sao không có trong sử sách Kỳ quốc, mà lại xuất hiện trong sử sách của quốc gia đối địch?" Lộc Hàm quay lại giải thích với mọi người, âm thanh trong trẻo tựa như nắng ấm giữa trưa hè.

"Đúng, Lộc Hàm nói rất đúng" giáo sư già gật đầu" 'Tấn quốc sử ký' đúng là có ghi chép lại cuộc đời của Vĩnh Chiêu Vương Ngô Thế Huân lúc còn sống, nhưng mà, Kỳ quốc cũng có một cuốn tiểu sử về Vĩnh Chiêu Vương, là do thống lĩnh cấm vệ quân hậu chủ Kỳ quốc Trương Nghệ Hưng viết. Đây là bản tiểu sử, sau khi Kỳ quốc diệt vong mới được truyền ra bên ngoài"

"Thống lĩnh cấm vễ quân cũng viết tiểu sử ạ? Quả nhiên là triều đại thịnh hành Long Dương chi hảo (đồng tính) a..."

"Thật loạn quá, hoàng đế địch quốc cho phép đưa Vĩnh Chiêu Vương vào trong sửa sách sao, hậu chủ Kỳ quốc rút cục hận Vĩnh Chiêu Vương lắm sao? Người ấy rút cùng là người tốt hay người xấu vậy?"

"Đúng vậy, em cũng không hiểu..."

"Ngài là chiến thần Kỳ quốc, ngài dùng mạng sống của mình bảo vệ quốc gia của hắn" Lộc Hàm nhìn về các bạn đang thảo luận, ánh mắt trong veo kiên định "Vậy nên mình tin rằng, ngài ấy là người tốt"

"Phải, người ấy không những là một người tốt, mà còn là anh hùng của triều đại lúc bầy giờ, chỉ tiếc, thời ấy chiến tranh không ngừng, triều đình hỗn loạn suốt năm suốt tháng, Vĩnh Chiêu Vương Ngô Thế Huân nhất định là muốn hy sinh" Giáo sư già thở dài, giọng nói có vài phần thê lương "Trước hết cho các em xem một bức tranh nhé"

Giáo sư già đi tới bục giảng, đem bức tranh cả đời này coi như bảo vật ra, ông vươn tay, tháo sợi dây tơ vàng buộc bên ngoài.

Bức tranh trong tay giáo sư già chậm rãi mở ra, tất cả đều nín thở, kinh ngạc nhìn vào nam nhân giữa bức hoạ.

Trong bức hoạ, là khung cảnh chiến tranh.

Hoàng hôn ảm đạm, chiều tà như máu.

Vó ngựa phi nhanh cuốn lấy cát bụi, tựa như nạm vàng ánh chiều tà, cát vàng bay phủ kín trời.

Lá cờ tung bay, tướng sĩ dùng cả sinh mệnh chiến đấu, máu của địch hoà cùng máu của ta, đỏ tươi diễm lệ, không thể phân biệt.

Giữa chiến trường là nam nhân tuấn mỹ cưỡi ngựa trắng, một thân áo giáp vàng, áo choàng đỏ tung bay trong gió.

Dưới ánh chiều, hắn tay phải giơ cao cây thương, tay trái chỉ huy quân lính, ánh mắt sâu thẳm đen nhánh, tràn đầy kiên định.

Lộc Hàm cẩn thận xem bức hoạ, cậu dường như đã xem qua, bức tranh kia như có ma lực, có tiếng nói cất lên bên trong cậu.

Ta muốn bảo vệ quốc gia của ta.

"Vĩnh Chiêu Vương không những anh dũng thiện chiến, liên tiếp lập được chiến công, mà còn luôn đặt chữ trung lên trước, hòa bình ngay sau. Thế Huân, mỹ nam tử Kỳ quốc, người này khoan dung mà lại đẹp. Làm tướng lại chăm chỉ đủ chuyện, trên chiến trường bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngàn dặm, cả đời này của người ấy, bách chiến bách thắng, hai chữ 'chiến thần' hoàn toàn xứng đáng! Chỉ tiếc rằng, người hôm nay phủ bụi hồng hoang*, cuối cùng lại chìm vào dòng chảy của thời gian"

(hồng hoang: là theo tôn giáo của con người là thơi kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai.Trong Thiên Chúa giáo là 7 ngày đức Chúa trời )

Giáo sư già cuộn bức tranh lại, tiếng chuông ngoài phòng học vang lên, ông vẫy tay ý muốn nói tan học, sinh viên đều đã thu dọn xong giáo trình đi tới phòng tự học, chỉ có duy nhất Lộc Hàm vẫn yên tĩnh ngồi ở đó, tựa hồ đang chìm vào trầm tư.

Đi qua chỗ Lộc Hàm, giáo sư già điềm đạm mở miệng "Có rảnh thì thay lão già này tới tảo mộ Vĩnh Chiêu Vương nhé, thầy già rồi, rất nhiều chuyện đã lực bất tòng tâm"

Lộc Hàm ngẩng đầu, nhìn về hướng giáo sư tóc trắng xóa, lễ phép gật đầu "Vâng ạ."

Ngồi bên trong xe buýt, Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gốc cây ngô đầu thoáng lướt qua trước mắt, bỗng nhiên có gió thổi qua, lá cây ngô đồng trên mặt đất nhẹ nhàng lay động, cùng với lá từ trên cây ngô đồng rụng xuống, lơ lửng bay trên không trung.

Châm chử xao tàn thâm hạng nguyệt, ngô đồng dao lạc cố viên thu.

(Dịch: Tiếng chày đập vải xao động làm cho tàn bóng trăng nơi xóm hẻo lánh,
Cây ngô đồng từ nơi xa đã rụng hết mùa thu nơi vườn cũ)

Mùa thu, đã tới.

Lộc Hàm cười nhạt, ánh nắng chiếu rọi dung nhan cậu.

Cậu thu hồi tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu tiếp tục đọc cuốn sách trong tay giáo sư vừa đưa cho, "Vĩnh Chiêu Vương truyền ký".

"Đại Kỳ, bảo hộ bảy năm, hậu chủ ban hôn, Vĩnh Chiêu Vương cự tuyệt, hoàng đế nổi giận, tức thì hạ chỉ, giết"

Lộc Hàm vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve con chữ không hiểu sao làm trái tim thấy khó chịu.

Thì ra, người ấy thật như cậu nghĩ, là một người trung quân ái quốc, không có dã tâm mưu phản.

Chỉ là, cậu cũng chưa từng nghĩ tới, Vĩnh Chiêu Vương mang họa sát thân là để bảo vệ tình cảm chân thành với một người.

"Năm đó, hậu chủ ban hôn cho Vĩnh Chiêu Vương, Vĩnh Chiêu Vương cự tuyệt, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong đời hắn làm trái ý chỉ của hoàng đế, đơn giản vì, hắn yêu một gã nam nhân"

"Có lẽ, trong thời bấy giờ, tình cảm của hai người là sai trái, nhưng theo ta tình yêu không quan trọng nam nữ, gặp nhau, hiểu nhau, gần gũi nhau, chỉ mình ngươi, hiểu tất thảy về ngươi, chỉ tin tưởng vào lời nói của ngươi, chỉ cần như vậy, một đời một kiếp, không sợ mưa gió, hai người kiên định cùng nhau không rời"

Lời nói lúc trước của giáo sư già vọng lại trong đầu.

Nhất định là yêu tới khắc cốt ghi tâm, cho nên mới không ngại sống chết.

Trong lòng Lộc Hàm cảm thán, cậu khép lại cuốn sách trong tay dựa vào ghế, nhắm mắt lại hưởng thụ ánh nắng mùa thu ấm áp.

Sau khi xuống xe, Lộc Hàm cầm bản đồ trong tay, đi qua thành thị phồn hoa, thôn trang cổ kính xinh đẹp, cuối cùng đi tới một mảnh đất hoang vu.

Đây là vùng đất hoang vắng, từng là đô thành của Kỳ quốc hơn ngàn năm trước, Lạc thành.

(đô thành: thủ đô)

Đã từng sầm uất như vậy, trải qua nhiều năm lắng xuống, đã sớm tiêu tàn.

Giờ này, dưới bầu trời xanh thẳm, dãy núi nhấp nhô kéo dài, ruộng nương mênh mông bát ngát, giương mắt nhìn không tới điểm tận cùng.

Lộc Hàm chậm rãi từng bước đi về phía trước, cậu tựa hồ có thể cảm giác được khung cảnh phồn hoa chốn này hơn một ngàn năm trước.

Trong lòng không rõ vì sao sinh ra thứ cảm giác thân thiết, cậu cười nhẹ.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh sáng mềm dịu nhẹ nhàng, mặt đất được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng nhạt.

Đi lên sườn núi cao nhất, Lộc Hàm cuối cùng đã thấy mộ của Vĩnh Chiêu Vương.

Ánh sáng mờ ảo chiếu vào bia mộ lạnh như băng, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, cỏ dại xung quanh nhẹ nhàng đong đưa.

Đi tới trước mộ, Lộc Hàm nhìn chằm chằm ba chữ "Vĩnh Chiêu Vương" trên bia mộ, mỉm cười mở miệng "Vĩnh Chiêu Vương, ta tới đây".

Gió lặng lẽ thổi qua, mang theo ngàn năm triền miên quyến luyến, bức họa cứ lòng vòng quanh vùng đất hoang vắng mênh mông.

"Thế Huân, ta tới đây."

Giọng nói như nhau, dịu dàng trong sáng, hàm chứa cảm tình khắc cốt, nhẹ nhàng vang lên bên tai Lộc Hàm.

Sau nháy mắt kinh ngạc, Lộc Hàm bất đắc dĩ cười: "Mình thế mà lại nghe nhầm:

Giọng nói vừa rồi, hẳn là giọng nói của người Vĩnh Chiêu Vương trao trọn tình cảm chân thành đi, giống với giọng của mình quá.

"Sau khi ngài mất cũng chưa từng quên bảo vệ quốc gia của mình, cho dù nó sớm đã điêu tàn"

Lộc Hàm quay đầu lại, nhìn về phía đất trời nhìn không rõ tận cùng, nhẹ giọng cảm thán.

"Tôi đã đọc qua rất nhiều sách lịch sử, cũng từng ngưỡng mộ qua nhiều vị anh hùng, bất quá, người duy nhất ta khắc sâu lại trong lòng, chỉ có một người" Lộc Hàm ngồi xuống, đơn độc nâng đầu gối lên tựa vào bia mộ, "Có lẽ hàng ngàn năm trước, con người cùng cảnh vật đã sớm tiêu tan, nhưng thứ tình cảm này, lại không dễ dàng mất đi:

"Hôm nay hai người chúng ta, một xưa một nay cùng hiện hữu ở nơi này ngắm chiều tà, cái này có phải là duyên phận không?"

Gió lặng lẽ thổi qua, tựa như người tình, ôn nhu vuốt ve sườn mặt tinh xảo của Lộc Hàm.

Nhìn lên ráng mây lộng lẫy phía chân trời, Lộc Hàm mím môi cười, cậu quay đầu dựa vào bia mộ, lông mi hơi rung, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Chú thích:

Long Dương chi hảo: chuyện này bắt nguồn từ Chiến quốc sách – Ngụy sách. Long Dương Quân là nam sủng của Ngụy vương, Ngụy vương rất yêu thương hắn. Có một ngày, hai người cùng nhau câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá, thế nhưng không chỉ mất hứng mà còn bật khóc. Ngụy vương cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi hắn vì sao lại khóc, hắn nói: Khi ta câu được con cá thứ nhất thì lòng tràn đầy vui sướng, thế nhưng sau đó câu được con cá khác lớn hơn thì ta lại bỏ rơi con cá đầu tiên. Hiện tại ta được ngài sủng ái, cùng ngài cộng chẩm, mọi người đều kính nể ta, nhưng tứ hải có lắm mỹ nhân như vậy, người khác sẽ đem người đẹp hơn đề cử cho ngài, khi đó, ta sẽ giống như con cá thứ nhất mà bị bỏ rơi, nghĩ đến đây thì ta làm sao lại không khóc cho được? Ngụy vương nghe xong thì rất cảm động, vì vậy ban bố toàn quốc, nếu có ai dám đề cử mỹ nhân trước mặt hắn thì sẽ tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội. Long Dương Quân đạt được mục đích, đương nhiên cười tươi rạng rỡ, Ngụy vương nhìn khuôn mặt tỏa sáng của sủng thần, càng khiến thần hồn điên đảo. Vì thế hậu nhân sau này khi nói đến Long Dương tức là chỉ nam sắc, còn Long Dương chi hảo tức là chỉ đồng tính luyến ái.

(Nguồn: google)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top