Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Truy tìm chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Truy tìm chân tướng

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ
Phụng tiêu thanh động
Ngọc hồ quang chuyển
Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lí tầm tha thiên bách độ
Mạch nhiên hồi thủ
Na nhân khước tại
Đăng hỏa lan san xử.

( Dịch thơ: Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.)

Thanh ngọc án, Tân Khí Tật, dịch thơ: theo thivien.net.

Phía chân trời, mặt trời chậm rãi chìm xuống, toàn bộ mặt đất bao phủ bởi một màu đỏ lộng lẫy.

Quân doanh.

Ngô Thế Huân ngồi trên bàn nghiêm cẩn đọc thư tín.

Phác Xán Liệt luyện binh xong liền đi vào, trông thấy Ngô Thế Huân đang cau mày.

"Vương gia, có chuyện gì vậy?" Tùy tiện ngồi vào một chỗ, Phác Xán Liệt hỏi Ngô Thế Huân.

"Đại tướng quân gửi thư về, biên ải của ta tất thảy đều bình an" Ngô Thế Huân đáp lại, "Nhưng đạo phỉ biên giới Ô Tháp thường xuyên quấy nhiễu dân chúng Lộc Linh Trại."

"Nực cười", Phác Xán Liệt nắm chặt hai tay, "Phụ thân nên mang binh đi giết bọn người dã man đó chứ!"

"Lộc Linh Trại không nằm trong lãnh thổ của nước ta, nếu đại tướng quân vội vàng xuất binh, chắc chắn sẽ khơi mào chiến tranh giữa Kỳ quốc và Ô Tháp"

Ngô Thế Huân lạnh nhạt nói.

"Chẳng lẽ cứ để mặc như vậy?" Phác Xán Liệt mở hai bàn tay, hai mắt trợn trừng.

Ngô Thế Huân đứng dậy chậm rãi bước ra cửa, ngắm nhìn ánh sáng màu đỏ lộng lẫy bên ngoài, khẽ than: "Tuy rằng Lộc Linh Trại là nơi 'không ai quản', nhưng bất luận thế nào đi chăng nữa, dân chúng đều vô tội."

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, nhìn về bóng lưng vững chãi.

"Ta sẽ viết thư cho đại tướng quân, nhờ ngài tới gặp trại chủ Lộc Linh Trại, hỏi ông ta có nguyện ý để dân chúng Lộc Linh Trại quy thuận Đại Kỳ của chúng ta không". Ngô Thế Huân quay đầu nói với Phác Xán Liệt.

"Đúng vậy, chỉ cần Lộc Linh Trại nguyện ý quy thuận Đại Kỳ chúng ta, chúng ta sẽ có lý do xuất binh bảo hộ bọn họ". Phác Xán Liệt cao hứng vỗ đùi, "Vương gia, ta biết ngài sẽ không thờ ơ mà mặc kệ đâu."

Ngô Thế Huân mỉm cười, tựa như nhớ ra chuyện gì, cau mày hỏi: "Khó mới thấy ngươi và Bạch Hiền không ra vào cùng nhau, hắn đâu rồi?"

Phác Xán Liệt một tay chống cằm, khẽ than một tiếng: "Buổi chiều luyện binh xong cũng không biết chạy chỗ nào rồi".

"Xán Liệt, bổn vương luôn cảm thấy", Ngô Thế Huân tới bên cạnh Phác Xán Liệt, đặt tay lên vai hắn nói, "Là một đệ đệ, ngươi chăm sóc huynh trưởng là Bạch Hiền quá chu đáo rồi"

"Hả? Có sao?" Phác Xán Liệt cười cười rồi có chút bất ngờ nhìn về phía trước.

"Vương gia, Xán Liệt, hai người đều ở đây cả a, đến đây đến đây, vừa hay, ta mới mua bánh quế hoa ở ngoài về, mau qua nếm thử xem sao!"

Vừa mới nhắc tới, Biện Bạch Hiền đã xuất hiện cười cười trước mặt hai người.

Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt mỗi người bốc một miếng bỏ vào trong miệng, nhìn bộ dáng cẩn thận nhấm nháp của hai người, Biện Bạch Hiền vội vàng hỏi: "Thế nào? Thế nào?"

"Thơm mềm dẻo, đưa vào miệng lập tức tan ra, vị ngọt vẫn còn đọng lại ở đâu lưỡi" Ngô Thế Huân nhận xét.

"Xem ra rất ngon a, vương gia ngài rất ít khi nhận xét tốt thế này về đồ ăn đấy." Biện Bạch Hiền cầm bánh quế hoa trong tay thở dài nói.

Bổn vương keo kiệt như vậy sao?

Ngô Thế Huân cau mày.

Lại bốc một miếng bánh quế hoa nữa, Phác Xán Liệt hỏi Biện Bạch Hiền: "Bạch Hiền, ngươi mua ở đâu thế? Ta ăn thấy không giống với bánh quế hoa quán Vương Ký ở thành đông."

"Đây là bánh quế hoa ta mua được ở cửa tiệm bên cạnh Di Hương Viện, a, phải rồi", Biện Bạch Hiền như nhớ ra cái gì, vội vàng nói: "Nói cho hai người a, đêm nay Di Hương Viện sẽ giới thiệu tân đầu bài!"

Di Hương Viện.......

Trước mắt bỗng hiện lên khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc, Ngô Thế Huân giật giật khóe miệng.

Không biết 'nữ tử' bị ta 'đắc tội' hôm qua gạt bỏ lớp trang điểm có bộ dạng gì nữa.

"Sao ngươi biết?" Phác Xán Liệt tiếp tục hỏi Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền chép miệng chậc hai tiếng: "Ngươi không biết cửa Di Hương Viện như thế nào còn đòi theo kịp hoàng đế gả nữ nhi!"

Nói đến đây, Biện Bạch Hiền bỗng dưng thần thần bí bí nhìn Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt: "Nghe nói đầu bài lần này là báu vật nhân gian, nàng khi không trang điểm thì thuần khiết xinh đẹp như tiên nữ, khi trang điểm lại là dáng vẻ yêu kiều thướt ta, liếc mắt một cái liền câu luôn linh hồn của ngươi."

Nghe xong lời nói của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt nhịn không được chà xát hai cánh tay: "Ngươi học ai mấy câu này đấy?"

"Đương nhiên là Hoa nương của Di Hương Viện rồi" Biện Bạch Hiền nhướn mày nói, "Nhưng nghe nói các cô nương trong Di Hương Viện đều nhất trí nói tân đầu bài là nữ tử xinh đẹp nhất, hơn nữa còn nghe nói trên người nàng đẹp nhất chính là đôi mắt."

Đẹp nhất chính là đôi mắt.........

Ngô Thế Huân bỗng nhớ tới ngày ấy xuất chinh hồi triều, gặp gỡ nam tử khuôn mặt bẩn thỉu không rõ diện mão, ánh mắt trong veo sáng ngời, đây mới là độc nhất vô nhị trên thế gian.

Không đúng!

Tựa hồ lại nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt Ngô Thế Huân đen lại.

Hôm qua gặp gỡ nam tử kia trong Di Hương Viện, tuy rằng cặp mắt được tô vẽ cầu kỳ, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, sẽ phát hiện ra cặp mắt của hắn và nam tử ngày ấy gặp được khi xuất chinh hồi triều có điểm tương đồng.

Chẳng lẽ, hai người này là một?

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, hai mắt trợn trừng, rồi lập tức đi ra ngoài.

"Vương gia, người đi đâu vậy?"

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền nhìn theo bóng lưng hắn lớn tiếng hỏi.

"Truy tìm chân tướng!"

__________

Mặt trời đã khuất bóng, màn đêm buông xuống.

Nha hoàn và đám sai vặt trong Di Hương Viện treo đèn hoa đăng lên, vài nữ tử vận quần lụa tím mỏng tang từ trong đi ra.

Người người đi lại trên đường đều dừng chân ngắm nhìn.

Nữ tử đứng đầu cười với mọi người xung quanh, rồi nhẹ nhàng xoay người bắt đầu múa.

Những nữ tử phía sau cũng múa theo, sa y mỏng manh hạ xuống, cánh tay thon như ngọc thoắt ẩn thoắt hiện, mị hoặc vô cùng.

Người qua đường dừng chân phần lớn đều là nam tử, tất cả đều ngây ngốc đứng xem, Hoa nương đứng một bên nhìn cảnh tượng trước mắt, hài lòng gật gật đầu.

Vũ điệu thứ nhất hoàn tất, Hoa nương cười nói: "Các vị quan khách, chắc mọi người đều biết Di Hương Viện ta mới xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc, trong buổi tối hôm nay nữ tử này chính là tân đầu bài của Di Hương Viện chúng ta, các vị nếu muốn biết mỹ nhân này 'tuyệt sắc' thế nào thì hãy tới Di Hương Viện đi, tuyệt đối sẽ không làm các vị thất vọng đâu!"

Dứt lời, Hoa nương nâng khăn tay che miệng cười khanh khách, rồi quay người lắc mông đi vào bên trong Di Hương Viện.

"Đầu bài Di Hương Viện không phải Tử Mạch sao? Thế nào lại thêm một người nữa vậy?"

"Ai biết được, ta thấy Tử Mạch đã vô cùng đẹp rồi, tân đâu bài có thể đẹp hơn Tử Mạch được sao?"

"Ta nghĩ biết đâu đấy, mắt chọn người của Hoa nương luôn rất chuẩn, nói không chừng tân đầu bài lần này thực sự là mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có đấy!"

"Vậy còn chờ gì nữa, vào xem không phải chân tướng sẽ rõ ràng sao?"

"Đúng, vào xem một chút đi!"

Giữa trung tâm vũ đài lầu một Di Hương Viện, bốn phía treo mành sa đỏ thêu hoa mẫu đơn nở rộ, đám nữ tử ăn mặc hở hang trên đài nhiệt tình uốn éo, thỉnh thoảng lại để lộ ra cặp đùi trắng nõn làm đám nam tử phía dưới la hét ầm ĩ.

Đứng trên cầu thang lầu hai, đám nữ tử trên tay cầm lẵng hoa chứa đủ loại cánh hoa, đám nữ tử bất chợt lấy tay cầm một nắm cánh hoa mềm mại rải xuống dưới vũ đài.

Di hương Viện bỗng chốc ngập tràn trong hương hoa.

Trong phòng, nữ tử y phục tím yểu điệu thướt tha, tuy là nữ tử phong trần nhưng khí chất lại tựa hoa lan.

Nữ tử cầm trong tay trâm cài tóc cài vào tóc giả của Lộc Hàm, dịu dàng cười, tự đáy lòng khen ngợi: "Lộc công tử, ngươi quả thực là tuyệt sắc, khiến nữ nhân như ta cũng phải ngưỡng mộ."

Nghe xong lời nói của nàng, trên khuôn mặt trang điểm của Lộc Hàm có chút bất đắc dĩ, lặng lẽ chớp mắt nói: "Tử Mạch cô nương, tại hạ......"

"Được rồi, không nói nữa không nói nữa", Tử Mạch mỉm cười, ở chung mấy ngày, nàng biết Lộc Hàm là người không câu nệ tiểu tiết, tính tình hào sảng, nhưng thân là nam nhi bị đem ra so sánh nhan sắc với nữ tử, trong lòng nhất định không thoải mái, "Ta sợ ngươi hồi hộp nên mới đùa chút thôi".

Lộc Hàm cắn môi nói: "Đúng là có hơi hồi hộp thật"

Kỳ thực nói hồi hộp, đúng hơn phải là lo lắng. Dù sao cũng là nam tử, hình thể không thể thay đổi được, vạn nhất đến lúc đó bị phát hiện, lợn lành thành lợn què, y cũng không ngờ vừa tới Kỳ quốc đã làm loạn như vậy.

"Hoa nương sẽ an bài ổn thỏa, ngươi chỉ cần đừng mở miệng nói chuyện là được." Tử Mạch dịu dàng nói, nàng xoay người lấy mạng che mặt màu hồng nhạt bên cạnh: "Hoa nương nói không muốn kiếm phiền toái không cần thiết, nên muốn ta đeo mạng che mặt cho ngươi."

"Đoán chừng lại là mưu kế kiếm tiền của Hoa nương thôi."

Lộc Hàm bĩu môi, ở trong Di Hương Viện đã nhiều ngày, y đã sớm đi guốc trong bụng Hoa nương rồi.

"Ha ha", Tử Mạch cười, nhưng không nói thêm gì nữa, "Tóm lại, đã nhiều ngày làm công tử phải chịu khổ, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ giúp ngươi tìm lại danh sách."

"Sao ngươi lại giúp ta?"

Nghe Tử Mạch nói xong, Lộc Hàm ngẩn ra, hắn không hiểu nhìn Tử Mạch, lên tiếng hỏi.

Tử Mạch dịu dàng nhìn Lộc Hàm, nàng xoay người, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn trăng sáng bên ngoài, thấp giọng nói: "Thân là nữ tử chốn thanh lâu, 'nhất song ngọc tỉ thiên nhân chẩm, bán điểm chu thần vạn nhân thưởng'*, tới bây giờ chúng ta đều chỉ là đồ chơi của nam nhân, không có được tình cảm chân thật, cũng bị vô số người phỉ nhổ, cho dù như vậy, chúng ta vẫn phải như cũ tươi cười phục vụ khách, tiếp tục nghe một câu sỉ vả."

(Dịch nghĩa: cánh tay ngọc ngà ngàn người gối, đôi môi đỏ thắm vạn người hôn)

Tới đây, Tử Mạch dừng lại một chút, nàng xoay người, tiếp tục nói với Lộc Hàm: "Nhưng mà, Lộc công tử, ngươi không giống vậy, ngươi bị Hoa nương dùng danh sách cưỡng ép 'nam cải trang nữ', vì nàng chiêu tài mà không có tâm oán hận, bởi vì Hoa nương mời đại phu trị thương cho ngươi, cho nên trong lòng ngươi mới muốn báo đáp bà. Ở Di Hương Viện nhiều ngày, ngươi đối xử với tỷ muộn bọn ta đều dịu dàng lễ phép, cũng không vì chúng ta là nữ tử thanh lâu mà xem thường chúng ta."

"Tiền các ngươi kiếm được cũng là kiếm được từ xương máu, vì sao lại coi thường", Lộc Hàm nghiêm cẩn nhìn Tử Mạch, giọng nói dịu dàng mà trong sáng, "Thế gian này, mỗi người đều nên được tôn trọng."

"Có lẽ trời sinh đã vậy rồi đi" Tử Mạch nhìn Lộc Hàm khẽ than mà cười, "Hiểu được thế gian, nhân phẩm lại không bị ô uế, liệu có được mấy người....."

"Mỹ nhân a, nhìn bên này, bên này này!"

"Các mỹ nhân, điệu múa của các nàng hôm nay thật khiến ta mê muội!"

Trong Di Hương Viện, trên đài ca múa mừng cảnh thái bình, phía dưới trêu ghẹo náo loạn.

Hoa nương ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, vừa khéo trông thấy Tử Mạch đứng ở lan can gật đầu với bà.

Trên mặt hiện lên nét cười, bà vỗ tay một cái, tiếng đàn sáo trong thanh lâu lập tức ngừng lại, nữ tử đang khiêu vũ trên đài cũng đồng loạt lui xuống.

Đám nam tử phía dưới không hiểu chuyện gì quay sang nhìn bà.

Hoa nương lắc mông đi lên vũ đài, cười nói với đám quan lại thương gia bên dưới: "Đoạn nhạc kia cũng nghe đủ rồi, khiêu vũ cũng xem xong rồi, các vị đại nhân có muốn ngắm nhìn 'tuyệt sắc mỹ nhân' của Di Hương Viện chúng ta không?"

"Hoa nương, tân đầu bài của bà bao giờ mới xuất hiện vậy, không phải bà chỉ nói suông dụ chúng ta đến đó chứ!"

"Bà cái gì cũng khoe hết ra rồi, mỹ nhân cũng nên đưa ra đi thôi!"

Nhìn đám nam tử dưới đài đã không còn kiên nhẫn, Hoa nương cầm khăn tay quơ quơ: "Được được được, mỹ nhân a, ra đây đi! Mời các vị đại nhân ngẩng đầu lên."

Hoa nương vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía lầu hai, vừa nhìn thấy đôi mắt trong veo sáng ngời như dòng suối mát lạnh, tất cả đều kinh ngạc mở to mắt.

Xiêm y hồng nhạt tươi sáng thanh nhã, trên búi tóc giản đơn cài một cây trăm hoa nhài, tóc mái rủ xuống hàng mi, đôi con ngươi tuy không gợn sóng, nhưng ánh mắt ấy lại khiến vạn người đắm chìm, mê say.

Dù cho đeo mạng che mặt không trông rõ toàn bộ dung mạo, nhưng đám nam tử dưới lầu vẫn không khỏi thán phục trong lòng.

Quả là một tuyệt sắc mỹ nhân!

"Mỹ nhân, gỡ mạng che mặt xuống, cho chúng ta xem một chút đi!"

"Đúng vậy đúng vậy, mau gỡ mạng che mặt xuống!"

Đám đông dưới lầu bắt đầu hô hào, Lộc Hàm kìm nén ham muốn đánh người giật giật khóe mắt.

Như nhìn ra được cảm xúc dồn nén của Lộc Hàm, Hoa nương lập tức ho nhẹ một tiếng thu hút chú ý của mọi người: "Đã là 'tuyệt sắc mỹ nhân' đương nhiên không thể dễ dàng cho mọi người cùng xem thế được, vậy nên—–"

"Một trăm lượng!"

"Một trăm năm mươi hai!"

"Hai trăm năm mươi hai!"

"Ba trăm lượng!"

Hiểu rõ ý Hoa nương, mọi người lập tức hét giá.

"Một ngàn lượng!"

Bỗng dưng giọng nói khàn khàn già nua truyền tới, cắt ngang tiếng nói của mọi người.

Một lão già lưng còng tóc hoa râm y phục hoa hòe lách từ trong đám người đi lên, trong tay lão cầm tờ ngân phiếu một ngàn lượng, nhìn Hoa nương: "Chỗ này đủ để xem mặt mỹ nhân chưa?"

"Đương nhiên đương nhiên", Hoa nương lập tức cười tươi nghênh đón. "Lâm lão gia không hổ danh buôn to bán lớn, mỗi lần chi tiền a, đều vô cùng hào phòng! Mời ngài lên lầu hai!"

Lâm lão gia bước lên lầu hai, Hoa nương tươi cười đem ngân phiếu cất vào trong người, rồi nhìn về phía Lộc Hàm đang trợn trừng mắt lườm mình dùng khẩu hình miệng nói: "Lên xem mặt ngươi...."

Mắt thấy mỹ nhân đã theo lão già kia vào phòng, những nười còn lại dù vô cùng tiếc nuối nhưng lại không thể không kiêng nể.

"Đến đây đến đây, mọi người tiếp tục chơi, tiếp tục chơi đi!"

Hoa nương tươi cười tiếp đón những vị khách khác, tiếng đàn hát lại vang lên, điệu múa lại bắt đầu, nhưng mọi người rõ ràng đều không vui.

Mỹ nhân tuyệt sắc cũng đã nhìn rồi, còn lại một đám phấn son dung tục sao mà nhìn lọt mắt được nữa.

Hoa nương đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể làm dịu lại bầu không khí liền bắt gặp nam tử y phục trắng bước vào Di Hương Viện.

Vị này nhất định là công tử nhà giàu có!

Hoa nương đánh giá cao thấp một lượt rồi mới tới gần, lập tức tươi cười chào đón: "Ồ, vị công tử lạ mặt này, lần đầu tiên tới đây phải không?"

Trương Nghệ Hưng khẽ cười gật đầu: "Bản công tử quả thật là lần đầu tới đây."

Nói xong liền đi vào trong, theo sau là Tuyết Y và Hồng Y.

"Ấy ấy ấy", Hoa nương lập tức ngăn cản Tuyết Y và Hồng Y, "Vị công tử này, ngài tới thanh lâu không thể đem theo nữ tử a!"

"Hai nàng là thị nữ của bản công tử", Trương Nghệ Hưng nhìn quanh rồi đưa ra hai tờ ngân phiếu một ngàn lượng cho Hoa nương, "Có thể vào chưa?"

Nhìn thấy tiền, Hoa nương vui vẻ ra mặt: "Đương nhiên đương nhiên! Không biết công tử ngài tới vì cô nương nào đây?"

"Bản công tử tới đây đêm nay là muốn nhìn tân đầu bai của các ngươi."

Trương Nghệ Hưng cười dịu dàng với Hoa nương.

"Hả?" Hoa nương nghe xong hơi sửng sốt, khó xử đáp: "Nhưng tân đầu bài đã bị Lâm lão gia...."

"Đủ không?"

Lại lấy ngân phiếu ra, Trương Nghệ Hưng quay đầu nhìn Hoa nương.

Nhìn thấy xấp ngân phiếu dày cộp trong tay Trương Nghệ Hưng, Hoa nương câm nín không nói lên lời.

Lão thiên gia a, chỗ này có khi phải cả vạn lượng a!

"Còn không mau dẫn đường cho bản công tử?"

Trương Nghệ Hưng cau mày nói.

"Dạ dạ dạ, công tử, mời ngài theo bên này!"

Lộc Hàm chưa từng nghĩ tới 'vị khách' đầu tiên của mình lại là một lão già....

Ngồi cạnh bàn, Lộc Hàm ngoài cười nhưng tâm không cười xem vị Lâm lão gia chòng chọc nhìn mình từ nãy tới giờ.

"Mỹ nhân, ánh mắt của nàng thật mê hoặc!"

Lâm lão gia híp mắt cười ngắm Lộc Hàm.

"Đa tạ lão gia khen ngợi."

Khóe mắt Lộc Hàm giật giật, đằng hắng cổ họng nói.

Nghe xong lời nói của Lộc Hàm, Lâm lão gia có chút kinh ngạc.

Giọng nói của mỹ nhân, sao cứ thấy kỳ kỳ....

"E hèm"

Thấy đối phương câm nín không nói gì, Lộc Hàm lập tức hắng giọng làm thanh cổ họng.

"A haha" Lâm lão gia hoàn hồn cười lớn, "Mỹ nhân nàng thiên sinh lệ chất* , lão phu ăn ngay nói thật mà thôi."

(thiên sinh lệ chất: sinh ra khí chất đã đẹp đẽ)

Nói xong, lão đứng lên từng bước tiến tới gần chỗ Lộc Hàm.

Lộc Hàm vội vàng đứng lên, y nhanh tay cầm ấm trà trên bàn nhỏ nhẹ nói: "Lão gia a, ngài khát nước rồi, thiếp rót nước cho ngài nhé."

"Được được" Lâm lão gia lại ngồi về chỗ cũ.

Lộc Hàm đưa một chén trà tới trước mặt Lâm lão gia, rồi cứng đờ làm dáng tay lan hoa chỉ chuẩn bị châm trà.

Lâm lão gia vui vẻ nhìn qua mạng che mặt của Lộc Hàm, rồi lại nhìn về bàn tay y, nụ cười bỗng dưng đông cứng.

Tay mỹ nhân sao còn to hơn tay ta thế này, ngón tay thon dài như tay nam tử.

Hơn nữa, mỹ nhân này cũng cao lớn tựa nam tử a....

Đang lúc nghi hoặc, Lâm lão gia muốn tới gần gỡ mạng che mặt của Lộc Hàm thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Hai người cùng nhìn ra cửa.

Lúc nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt kia, Lộc Hàm đông cứng tại chỗ.

"Đây là?"

Lâm lão gia không hiểu chuyện gì bèn hỏi Hoa nương về Trương Nghệ Hưng.

"Lâm lão gia, tân đầu bài đã được bản công tử chọn rồi, vậy nên, ngài sớm về phủ chăm sóc vợ con đi thì hơn."

Trương Nghệ Hưng cười lạnh, tao nhã đi vào phòng.

Vừa nghe có người muốn cướp đầu bài của lão, Lâm lão gia lập tức trợn mắt: "Không được, lão phu đã bỏ ra một ngàn lượng! Hoa nương đâu, đưa hắn ta ra ngoài!"

"Tuyết Y Hồng Y", Trương Nghệ Hưng không để ý tới Lâm lão gia đang tức giận, phân phó cho hai thị nữ, "Đưa Lâm lão gia ra ngoài."

"Dạ, công tử."

Tuyết Y và Hồng Y cúi đầu đáp.

"Này, các ngươi làm gì đấy? Buông ta ra!"

Tuyết Y và Hồng Y đưa Lâm lão gia vùng vẫy ra ngoài.

"Không biết tự lượng sức mình". Trương Nghệ Hưng hừ lạnh một tiếng đóng cửa lại.

"Chậc", Lộc Hàm gỡ mạng che mặt xuống, nhìn Trương Nghệ Hưng lại chậc thêm tiếng nữa nói, "Tài đại khí thô*"

(tài đại khí thô: có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang, thô tục)

"Đương nhiên rồi", Trương Nghệ Hưng nheo mắt cười, "Ta là công tử đệ nhất Kỳ quốc, phú khả địch quốc, bao một đêm 'đầu bài' như ngươi, dư dả".

Dứt lời, hai người nhìn nhau, lập tức cười lớn.

"Thật không ngờ vị công tử luôn giữ mình trong sạch lại đặt chân tới chốn thanh lâu này, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ làm tổn thương biết bao trái tim nữ tử Kỳ quốc đây." Lộc Hàm nhếch khóe miệng nhìn Trương Nghệ Hưng, chế nhạo nói.

"Bọn họ đâu biết thân phận thật sự của ta", Trương Nghệ Hưng lơ đãng, "Còn nữa, huynh đệ gặp nạn, ta nào có thể không cứu giúp?"

"Rất nghĩa khí!" Lộc Hàm vươn tay khí phách vỗ bả vai Nghệ Hưng.

"Khụ", Trương Nghệ Hưng ho nhẹ, hàng mi rung rung ra vẻ nghiêm túc nói: "Nhẹ thôi, bản công tử mà bị thương thì ngày mai ai bao 'đầu bài' nhà ngươi nữa?"

"Muốn ăn đòn à" Lộc Hàm híp mắt nín cười làm bộ muốn đánh Trương Nghệ Hưng.

"Ha ha ha ha...."

Tiếng cười sang sảng quanh quẩn trong căn phòng cổ kính, ánh trăng tròn vạnh ngoài cửa sổ lặng lẽ treo ở chân trời.

_____________

Trăng sáng sao thưa, trong màn đêm, hai bóng người lén lút đứng dưới Di Hương Viện.

"Này, Trịnh Hanh Đôn, ngươi có chắc hôm nay Tử Mạch không tiếp khách không?"

Lưu Đại Tuấn thấp giọng hỏi Trịnh Hanh Đôn.

"Ai nha, đừng làm ồn", Trịnh Hanh Đôn mất kiên nhẫn, "Nhân vật chính đêm nay là tên lang thang 'tuyệt sắc' hôm trước cơ, Tử Mạch phụ trách trang điểm cho y, Hoa nương nhất định không bắt nàng tiếp khách đâu!"

"Nghĩa là đêm nay chúng ta lại có phúc được ngắm rồi......"

"Hắc hắc hắc hắc..."

Cười xong, hai gã mới nhận ra che miệng đối phương lại, phát hiện xung quanh không có gì bất thường mới buông tay xuống.

"Ngươi, đứng cạnh tường!" Trịnh Hanh Đôn sai bảo Lưu Đại Tuấn.

"Vì sao?" Lưu Đại Tuấn không hiểu nhìn hắn.

"Vô nghĩa, đương nhiên là ta đạp lên người ngươi để lên rồi!" Trịnh Hanh Đôn dửng dưng đáp lại.

"Không phải ngươi cao hơn ta sao", Lưu Đại Tuấn bất mãn nói, rồi xoay người đứng vững bên tường: "Nhanh lên!"

"Hắc hắc, ta tới đây....."

Trịnh Hanh Đôn xoa tay hưng phấn lùi ra sau hai bước rồi phi nhanh lên trên.

"Ai nha, ngươi nhẹ thôi!"

"Kêu cái gì, có thể cao lên chút nữa được không!"

"Ngươi tưởng ngươi nhẹ lắm hả? Xuống đây thử xem!"

Trịnh Hanh Đôn và Lưu Đại Tuấn ở đầu ngõ, kẻ cao lớn đạp lên kẻ thấp bé dính vào tường, nhìn bọn chúng, khuôn mặt tuấn mỹ vô song mím môi cười.

Hai tên kia, chẳng lẽ không nhìn thấy cái thang ở góc tường hả?

Khẽ lắc đầu, Ngô Thế Huân tiến về phía trước hai bước, thân thể nhẹ nhàng bay lên, chân đạp lên người Trịnh Hanh Đôn, nhảy lên lầu hai Di Hương Viện.

Trên người bỗng dưng phải đỡ thêm một trọng lượng lớn làm Trinh Hanh Đôn và Lưu Đại Tuấn đứng không vững, lập tức ngã nhào xuống.

"Ai ui......."

"Ai ui......"

Thanh âm thống khổ vang lên trong đêm tối.

Ngô Thế Huân xoay người nhìn xuống hai kẻ ngã nhào dưới đất đang kêu oai oái, có lòng tốt nhắc nhở.

"Đừng phí công làm gì, góc tưởng có cái thang đấy."

"Ngươi là ai?"

Trịnh Hanh Đôn đỡ thắt lưng đứng dậy ngước lên trên, Ngô Thế Huân đã sớm biến mất.

"Chẳng lẽ lại gặp ma....."

Đứng trên hành lang lầu hai Di Hương Viện, Ngô Thế Huân quan sát bốn phía, sau khi phát hiện không có gì bất thường mới nhẹ nhàng dẫm lên thảm lông cừu, từng bước tiến về phía trước.

Đi được hai bước, hắn bỗng dừng lại, khóe mắt giật giật.

Đường đường là Vương gia Kỳ quốc, vào thanh lâu sao cứ như đi ăn trộm vậy...

Bổn vương là nam nhân, nam nhân vào thanh lâu, vốn dĩ là chuyện thiên kinh địa nghĩa*.

(thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên)

Nghĩ tới đây, Ngô Thế Huân liền ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hắn đưa tay vuốt vuốt tóc, sửa sang lại vạt áo rồi chắp hai tay ra sau, rảo bước về phía trước.

"Ngài uống chén rượu đã, vội cái gì chứ!"

"Ai nha, tiểu yêu tinh nàng, không biết một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng sao!"

"Ha ha..."

"Mỹ nhân tới đây uống chén rượu nào!"

'Thiếp uống nhiều lắm rồi, đại nhân uống đi...."

"Ôi chao, ngón tay ngọc ngà gảy đàn nhiều thật đáng thương, lại đây để ta vuốt ve chút nào..."

"Đáng ghét!"

Trên hàng lang toàn là đám nam nữ đang đùa giỡn trêu ghẹo, không ai để ý bỗng dưng lại nhiều thêm một người.

Cánh cửa bỗng mở ra, một nữ tử bước ra ngoài, vừa đi tới khúc ngoặt không cẩn thận đụng phải người khác.

"Ai u", cô đau đớn khẽ kêu một tiếng, rồi ôm đầu nhìn về phía trước. "Ai nha đây là..."

Khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ vô song trước mắt, ánh mắt cô nhoáng cái phát sáng.

Thật là một công tử anh tuấn a...

Đang quan sát khung cảnh bên trong Di Hương Việt, Ngô Thế Huân chợt giật mình, hắn cúi đầu nhìn thấy nữ nhân đang ngây ngốc nhìn mình.

"E hèm."

Ngô Thế Huân đặt tay lên miệng hắng giọng, nàng lập tức hoàn hồn trở lại.

"A, vị đại gia này, tiểu nữ vừa rồi thất lễ." Hai gò má cô ửng đỏ, thẹn thùng mở miệng.

Hai mắt nhìn thẳng phía trước, Ngô Thế Huân làm bộ nghiêm túc trả lời: "Không sao."

"Ha ha." Cô tươi cười liếc nhìn Ngô Thế Huân, tựa như nhớ ra chuyện gì, cô bỗng dưng nheo mắt xem xét kĩ lưỡng khuôn mặt Ngô Thế Huân, "Mà hình như vị đại gia này nhìn quen quen..."

"Ta diện mạo khôi ngô, cho nên người bình thường nhìn vào sẽ thấy quen mắt." Ngô Thế Huân đắc ý nhướn mày.

"Hả?" Miệng cô há hốc ra, đóng băng tại chỗ.

"Có chuyện này ta muốn hỏi" Ngô Thế Huân nhìn cô, hỏi: "Phòng tân đầu bài hôm nay của các ngươi ở đâu?"

"Cái này...."

Cô có chút do dự, tân đầu bài là nam tử mà, giờ còn đang có một vị công tử bên trong nữa, đã lâu như vậy rồi, không biết rời đi chưa...

Nhìn biểu cảm do dữ của nữ nhân kia, Ngô Thế Huân híp mắt, lập tức mỉm cười, tiếp tục hỏi: "Sao vậy, vị cô nương này không thể tiết lộ sao?"

Cô ngẩng đầu liền bắt gặp nụ cười dịu dàng của hắn, tựa như đã bị hớp hồn, ma xui quỷ khiến, cô vươn tay, chỉ về hướng phòng Lộc Hàm.

Nụ cười chợt tắt, Ngô Thế Huân hài lòng gật đầu, rồi xoay người, bước nhanh về hướng căn phòng kia.

"Nói nghe, ngươi đêm nay được bổn công tử bao rồi, nãy giờ chỉ ngồi ăn thịt uống rượu, chỉ e là không phù hợp với quy củ cho lắm."

Trương Nghệ Hưng cầm chén rượu, nhìn điệu bộ Lộc Hàm đang cầm chân gà trong tay.

"Ngươi tốn nhiều ngân phiếu như vậy, ta không ăn nhiều một chút không phải rất có lỗi với ngươi sao."

Lộc Hàm giơ chân gà trong tay lên quơ quơ trước mặt Trương Nghệ Hưng, mở miệng phản bác.

Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ lắc đầu cười, đúng lúc hắn đang định đáp lại thì cửa phòng bị đẩy ra.

Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, cao lớn anh tuấn, Lộc Hàm có chút sửng sốt.

Ngô Thế Huân?

Vậy mà lúc Ngô Thế Huân nhìn vào trong đôi mắt trong veo sáng ngời kia, trong con ngươi nâu thẫm lộ ra một tia kinh hỉ, rồi lại rất nhanh bị vẻ mặt lạnh lùng xa cách kia che lấp.

Cảm xúc nhất thời ấy không qua nổi con mắt Trương Nghệ Hưng, đôi con ngươi nâu thẫm nheo lại không để ai nhận ra, chớp mắt một cái đã tươi cười dịu dàng.

Vĩnh Chiêu Vương Ngô Thế Huân dường như quen biết Lộc Hàm.

"Vương gia tôn giá tới đây, thảo dân không kịp đón tiếp từ xa, xin Vương gia thứ tội."

Trương Nghệ Hưng mỉm cười nhìn Ngô Thé Huân, đứng dậy chắp tay nói với hắn.

Lộc Hàm biết Ngô Thế Huân đã nhận ra mình nên cũng đứng lên, chắp tay thi lễ.

"Thảo dân tham kiến Vương gia."

"Không cần đa lễ, hai vị đừng vì bổn vương mà để mất nhã hứng."

Ngô Thế Huân lạnh nhạt lên tiếng, hắn đi tới bàn, tự nhiên ngồi xuống.

Không hiểu vì sao khi thấy Lộc Hàm hành lễ với mình, trong lòng hắn bỗng nảy sinh thứ cảm xúc xa cách không thoải mái.

"Vương gia tới đây có chuyện gì vậy?"

Lộc Hàm tò mò hỏi Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân quay ra liếc y một cái rồi nâng chén rượu, cau mày: "Bổn vương thích thế, không khiến ngươi xen vào."

Khi nhìn thấy Trương Nghệ Hưng, Ngô Thế Huân đã đoán ra thân phận của hắn không đơn giản chỉ là công tử nhà giàu thông thường, hơn nữa Lộc Hàm 'giả gái' lại đang mặc y phục nam nói chuyện cùng hắn trong phòng, giao tình của hai người nhất định không tệ.

Nghĩ tới đây, Ngô Thế Huân lại mạc danh kỳ diệu cảm thấy không thoải mái.

Nghe xong câu nói của hắn, lại nhìn vẻ mặt hắn lúc này, Lộc Hàm kìm nén ham muốn đánh người, ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng: "Vương gia rút cục muốn thế nào đây?"

Nếu hôm qua Ngô Thế Huân nói hắn đi nhầm vào Di Hương Viện y còn tin, hôm nay Ngô Thế Huân lại đến tìm y, nhất định không phải không có lí do.

"Bổn vương đương nhiên là..."

Tầm mắt Ngô Thế Huân rơi xuống trên khuôn mặt Lộc Hàm, hắn nhất thời quên mất muốn nói cái gì.

Ánh trăng sáng xuyên qua rèm cửa sổ, khuôn mặt Lộc Hàm đắm chìm trong ánh trăng, mi càng thanh, mắt càng sáng.

Hắn chỉ biết mình tới Di Hương Viện là để xác thực người trước mắt có phải là người hắn đang nghĩ tới hay không mà thôi, rồi lại không hiểu mình vì sao lại nghĩ tới người nọ.

Một thứ cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, Ngô Thế Huân ngơ ngẩn.

Trương Nghệ Hưng nãy giờ ngồi một bên không lên tiếng, hắn cười nhạt rồi cầm lấy bình rượu: "Hai vị nếu có hiểu lầm gì, tốt nhất nên nói ra thì hơn."

"Không có hiểu lầm gì hết", Ngô Thế Huân đẩy thứ cảm giác kỳ quái kia ra khỏi người, mặt không biểu cảm đáp lại, tuy nói chuyện với Trương Nghệ Hưng nhưng mắt lại đang nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm, "Chỉ là hôn một cái mà thôi."

"Khụ khụ."

Trương Nghệ Hưng vừa nhấp một ngụm rượu, nghe xong câu nói của Ngô Thế Huân, hắn bị sặc ho sù sụ.

"Vương gia hình như cũng chả muốn gặp thảo dân?"

Dõi theo Ngô Thế Huân, trong lòng Lộc Hàm không khỏi dấy lên một tia tức giận nhưng cũng thấy buồn cười.

Không lẽ hôm qua tại y đá vào chỗ không nên đá nên hắn mới tới đây chê cười y 'giả gái' sao.

Tựa như hiểu được suy nghĩ trong lòng Lộc Hàm, Ngô Thế Huân nhìn y, thấp giọng nói: "Không hẳn là như vậy, hôm qua bổn vương gặp ngươi thấy cảm thấy có chút quen mắt nên tới đây nhìn lại."

"Vậy là do ta hiểu lầm rồi", Lộc Hàm mỉm cười với Ngô Thế Huân, y nâng chén rượu lên trước mặt, một hơi cạn sạch, tỏ vẽ nhận lỗi, "Kính vương gia."

Khóe môi nhếch lên, Ngô Thế Huân cũng nâng chén rượu uống cạn, hỏi tiếp: "Hai vị còn chưa cho bổn vương biết danh tính."

"Thảo dân tên Tiêu Lư, vị này là hảo huynh đệ của ta, Nghệ Hưng."

Tuy rằng trước mắt y rất cần sự giúp đỡ của Ngô Thế Huân, nhưng nếu nói ra toàn bộ chân tướng, chắc chắn sẽ liên lụy đến các cô nương trong Di Hương Viện, tuy Hoa nương, Trịnh Hanh Đôn và Lưu Đại Tuấn lừa gạt người khác là phạm vào vương pháp. Thân phận của các nàng tuy hèn mọn, nhưng lại không có ý hại người, hơn nữa tiền kiếm được là đồng tiền mồ hôi xương máu, vậy nên bất luận thế nào, y cũng không thể để chuyện của y liên lụy đến người vô tội được.

Trương Nghệ Hưng nghe xong câu trả lời của Lộc Hàm, hắn hiểu ý lập tức quay đầu nói với Ngô Thế Huân: "Vương gia chắc hẳn cũng tò mò sao Tiêu Lư lại vào thanh lâu giả gái làm 'đầu bài' phải không."

"Bổn vương đang chăm chú lắng nghe đây." Ngô Thế Huân nâng chén rượu hướng về phía Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng đứng lên, hắn liếc mắt nhìn Lộc Hàm một cái rồi thở dài đi tới cạnh cửa sổ.

"Chuyện này kể ra hơi dài dòng. Tiêu huynh vốn tới Lạc thành để du ngoạn, nào ngờ trên đường gặp phải một đám cướp, một mình đánh không lại được bọn chúng, cuối cùng vừa bị cướp lại còn bị thương, đói khát lạnh lẽo rất đáng thương. Vổn là tới Lạc thành để nghỉ ngơi, không ngờ lại thành đói tới mức hôn mê bất tỉnh. Cũng may, người tốt sẽ được trời thương, Hoa nương trong Di Hương Viện ra ngoài mua đồ ăn vừa khéo trông thấy Tiêu huynh đang hấp hối ở đầu ngõ, bà có lòng tốt đem cứu huynh ấy về. Tiêu huynh ở Di Hương Viện tĩnh dưỡng hai ngày có thể nói là ăn được ngủ ngon, Hoa nương lại coi Tiêu huynh như người thân vậy. Đang lúc Tiêu huynh buồn rầu không biết phải báo đáp đại ân thế nào, chợt nghe lỏm được câu chuyện của các cô nương trong thanh lâu, gần đây chuyện làm ăn của Di Hương Viện không được tốt như xưa, Hoa nương lại sầu muộn vì tìm không ra nữ tử xuất chúng làm tân đầu bài. Lúc đó, Tiêu huynh nghĩ, bản thân từ nhỏ đã bị mọi người gọi là 'mạo vi mỹ nam, nhan thắng tiên nữ*", dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của nam tử huynh ấy cũng có, diện mạo khuynh thành của nữ tử cũng có luôn, hay là cải trang thành nữ, giúp Hoa nương chuyện cấp bách này, đồng thời tiện thể báo ân luôn. Vậy nên giờ đây trước mắt Vương gia mới có một vở kịch như vậy."

(mạo vi mỹ nam, nhan thắng tiên nữ: diện mạo hơn cả mỹ nam, nhan sắc hơn tiên nữ)

Dứt lời, Trương Nghệ Hưng xoay người quay trở lại chỗ ngồi, cười dịu dàng với hai người rồi nâng chén rượu, một hơi cạn sạch.

Biết Lộc Hàm không muốn vì chuyện riêng của mình làm liên lụy tới các cô nương trong Di Hương Viện, hiểu rõ chuyện này làm Trương Nghệ Hưng có chút kinh ngạc, hắn và Lộc Hàm mới quen biết một ngày, vậy mà đã có loại tâm linh tương thông này rồi.

Y cũng không nhận ra, đệ nhất công tử Kỳ quốc lại có khả năng bịa chuyện hơn cả tiên sinh kể chuyện trong các quán trà.

Lộc Hàm bắt đắc dĩ trừng mắt với Trương Nghệ Hưng.

"Thì ra là vậy", biểu cảm của Ngô Thế Huân vẫn lạnh lùng xa cách, hai con ngươi của hắn đen thẫm, sâu không thấy đày làm người khác nhìn không ra hắn đang suy tính chuyện gì, "Vậy hai người làm sao mà quen biết?"

"Ha ha", Trương Nghệ Hưng cười đáp lại, "Đêm qua Tiêu huynh ra ngoài hóng gió, gặp tại hạ ở bên hồ, chúng ta hai người đều rảnh rỗi bèn cùng nhau uống rượu ngâm thơ, vậy là thành bằng hữu. Nghe xong chuyện của Tiêu huynh, tại hạ đồng cảm liền giúp y một chút. Cũng may trong nhà có vài mẫu đất cằn và vài cửa hàng, tốn chút tiền vào thanh lâu không thành vấn đề."

"Hai ngươi đêm qua mới quen?" Ngô Thế Huân kinh ngạc híp mắt lại, thứ cảm giác khó chịu trong lòng ngày một dâng cao.

Vì sao bọn họ mới gặp nhau một ngày đã thân thiết như tri kỷ vậy, mà ta và hắn gặp nhau ngay cả tên cũng chả biết.

"Bây giờ Vương gia đã rõ mọi chuyện, ngài sẽ không nghi ngờ thân phận của ta nữa chứ?"

Trương Nghệ Hưng vừa dứt lời, Lộc Hàm liền lên tiếng hỏi Ngô Thế Huân.

Xem ra, vị Vương gia hộ quốc yêu dân, Ngô Thế Huân tìm đến y, đơn giản là muốn xác thực thân phận của y, xem y có phải là nhân vật khả nghi kia không.

"Bổn vương tới giờ đều chưa từng hoài nghi ngươi, chẳng qua là...", Ngô Thế Huân nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm, "muốn kết giao bằng hữu với ngươi mà thôi."

Gió thổi đưa hương hoa đào nhàn nhạt vào trong phòng, trong đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn chất chứa sự chân thành.

Lộc Hàm hơi ngạc nhiên, rồi lập tức cười sang sảng: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top