Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Bỗng dưng rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Bỗng dưng rung động

Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong

Họa lâu tây bạn quế đường đông

Thân vô thải phượng song phi dực

Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.

Cách họa tống câu xuân tửu noãn

Phân tào xạ khúc lạp đăng hồng

Giai dư thính cổ ứng quan khứ

Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng.

(Dịch nghĩa: Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi
Bên tây lầu hoạ, phía đông nhà quế
Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao
Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông
Ngồi xa nhau chuốc chén xuân ấm áp
Cùng vui trò "xạ phúc" dưới ánh nến hồng
Ôi, nghe tiếng trống giục đi việc quan
Ruổi ngựa tới lan đài như ngọn cỏ bồng

Dịch thơ: Đêm qua gió thổi sao đầy
Bên đông nhà quế, bên tây lầu hình.
Thân không đôi cánh phượng linh
Sừng tê tụ điểm tâm tình cảm thông.
Ngồi xa chuốc chén xuân nồng
Chia phe đùa bắn, nến hồng dần tan.
Ôi, nghe trống giục việc quan,
Ngựa phi như cỏ bồng, lan đài hầu
.)

(Vô đề, Lý Thương Ẩn, dịch thơ: theo thivien.net)

Phía chân trời, mặt trời từ từ chìm xuống, ánh sáng mờ ảo như dải lụa mỏng tang lửng lơ giữa đất trời, sắc trời lộng lẫy lạ thường.

Phủ Vĩnh Chiêu Vương.

Trong tiền sảnh, Ngô bá và Hồng Lăng đứng một bên trợn mắt nhìn Ngô Thế Huân đang chuẩn bị ra ngoài.

Vương gia từ trước tới giờ chưa từng búi tóc cài trâm, vậy mà hôm nay không chỉ búi tóc cài trâm ngọc, mà còn, từ trước tới giờ chỉ mặc y phục vương gia vậy mà hôm nay lại vận cẩm bào đắt tiền lộng lẫy, tay cầm quạt giấy, phong lưu phóng khoáng.

"Thế nào, trông bổn vương có được không?"

Ngô Thế Huân mở miệng hỏi Ngô bá và Hồng Lăng.

"Vương gia, ngài vốn đẹp sẵn rồi, mặc gì lên cũng đẹp." Hồng Lăng lập tức cười đáp lại.

Nghe xong lời Hồng Lăng, Ngô Thế Huân hài lòng gật đầu, nhưng tựa như nhớ ra chuyện gì, mím môi suy tư.

Không được, Tiêu Lư là nam, Hồng Lăng nói ta đẹp, cũng không có nghĩa là y cũng thấy ta đẹp.

"Ngô bá, người nói xem."

Ngô Thế Huân chỉnh lại vạt áo, nghiêm túc nhìn tới chỗ Ngô bá.

"Hả? Ta á?" Ngô bá chỉ vào mình hỏi.

"Đúng rồi." Ngô Thế Huân nghiêm túc gật đầu.

Ngô bá chả hiểu gì quay sang cầu cứu Hồng Lăng, lại phát hiện Hồng Lăng nháy mắt ra hiệu cho mình rồi lại liếc sang Ngô Thế Huân, mới chợt bừng tỉnh.

Ngô bá quay đầu lại, lập tức khen ngợi: "Ha ha, Vương gia là đệ nhất mỹ nam Kỳ quốc, không ai có thể sánh với ngài được!"

Dứt lời còn giơ ngón tay cái về phía Ngô Thế Huân.

Nghe được lời khen ngợi của Ngô bá, Thế Huân nhếch môi, tay cầm quạt giấy, hai tay chắp ra phía sau, nhanh chóng đi ra ngoài.

"Ngô bá, người yên tâm, câu nói vừa rồi bổn vương sẽ không nói cho hoàng huynh đâu."

Ngô Thế Huân đi tới bên cạnh Ngô bá, ghé người thì thầm vào tai ông.

"Vương gia, mặt trời đã xuống núi rồi, ngài muốn đi đâu mà lại ăn mặc như vậy?"

Ngô Bá cùng Hồng Lăng nhìn theo bóng lưng cao lớn anh tuấn của Ngô Thế Huân vội vã hỏi.

"Bổn vương ăn vận anh tuấn tiêu sái như vậy, đương nhiên là đi làm chút chuyện vui vẻ rồi."

Mãi tới khi hình bóng Ngô Thế Huân biến mất tăm, Ngô bá và Hồng Lăng mới phản ứng lại.

"Không phải Vương gia đến thanh lâu đấy chứ?"

____________________

Đứng trước cửa Di Hương Viện, Ngô Thế Huân sờ sờ xấp ngân phiếu trong người.

Không phải chỉ là chút tiền thôi sao, bổn vương không tin, ta đường đường là Vương gia Kỳ quốc, ngân phiếu lại không nhiều bằng ông chủ kia.

Chỉ cần nghĩ tới quan hệ của Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng, trong lòng Ngô Thế Huân lại thấy rất không thoải mái.

Tối qua lúc ta nói phải về rồi, Lộc Hàm không chút khách khí nói 'Không tiễn', lúc đó Trương Nghệ Hưng cũng phải về, Lộc Hàm lại kéo tay hắn nói: "Về sớm thế làm gì, ở lại uống với ta thêm vài chén rượu đã."

Hai nam nhân lại ở cùng một chỗ trong thanh lâu uống rượu suốt đêm, còn ra cái thể thống gì nữa.

Hắn không phải mặc y phục đắt nhất, búi tóc cài trâm ngọc sao, bổn vương cũng có.

Nghĩ tới đây, Ngô Thế Huân bĩu môi rồi nheo mắt lại.

Tiểu Lư, hôm nay bổn vương sẽ cho ngươi biết, thân là bằng hữu, những gì Nghệ Hưng có thể làm được cho ngươi, bổn vương cũng làm được.

"Xoẹt—"

Quạt giấy tung ra, Ngô Thế Huân phe phẩy cây quạt, khóe môi khẽ cười, rảo bước vào trong Di Hương Viện.

_________

Di Hương Viện.

"Khi nào mới ra được khỏi chỗ này đây."

Trong căn phòng cổ kính, Lộc Hàm đặt hai tay dưới đầu nằm trên giường than thở.

Trương Nghệ Hưng ngồi trên bàn tròn khẽ cười một tiếng, trêu ghẹo: "Sao vậy, không muốn làm đầu bài nữa à?"

"Đệ nhất công tử nhà ngươi còn tới tìm ta thì ta làm."

Lộc Hàm xoay người ngồi dậy nhìn Trương Nghệ Hưng, ánh mắt trong suốt lộ ra một tia gian xảo.

"À." Trương Nghệ Hưng lại cười, rồi lập tức nghiêm mặt nói: "Lộc Hàm, ngươi có nghĩ hôm qua Vĩnh Chiêu Vương tin lời chúng ta không?"

"Không thì sao?"

Lộc Hàm khoanh tay đặt lên trước ngực nằm trở lại trên giường.

"Nếu hắn tin thì hắn đã không còn là Chiến thần Kỳ quốc Vĩnh Chiêu Vương nội tâm kín kẽ, trên chiến trường bày mưu nghĩ kế quyết thắng vang danh ngàn dặm nữa rồi."

Trương Nghệ Hưng lạnh nhạt cười nói nhưng trong con ngươi nâu sẫm lại không hề có ý cười.

"Kệ hắn tin hay không thì tùy." Lộc Hàm nhoẻn cười rồi nhảy khỏi giường chạy tới chỗ Trương Nghệ Hưng: "Ta tin hắn là người hiểu lý lẽ."

"Công tử."

Giọng nói Tuyết Y bên ngoài vang lên, Trương Nghệ Hưng liếc mắt nhìn Lộc Hàm rồi hướng ra cửa nói: "Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, Tuyết Y bước vào rồi lập tức đóng lại.

Nàng gật đầu với Lộc Hàm rồi tới bên cạnh Trương Nghệ Hưng, nói thầm vào tai hắn: "Vương gia đến rồi."

Dứt lời bèn lui ra sau đứng sang một bên.

Trương Nghệ Hưng mỉm cười, lúm đồng tiền lại hiện lên,

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn.

Hắn quay đầu, vươn tay vỗ vỗ bả vai Lộc Hàm, ôn nhu nói: "Ngươi cứ ở lại đây, ta phải xử lý mấy chuyện, đi trước đã."

"Ngươi đi sớm vậy cũng không thèm lo xem ta ở lại có bị lão già nào bao không à?"

Lộc Hàm nhíu mày nói với Trương Nghệ Hưng.

"Yên tâm đi, lần này tuyệt đối không phải lão già đâu."

________________

Ngô Thế Huân vừa bước vào trong Di Hương Viện, quạt còn chưa phẩy được hai cái, một đám nữ nhân oanh oanh yến yến lập tức xông tới.

"Ôi, vị công tử này thật đẹp trai nha!"

"Công tử, đêm nay ngài tới tìm thiếp sao?"

"Công tử, vải y phục của ngài sờ thật thoải mái, ngài làm nghề buôn vải sao?"

"Công tử, ngài...."

"Công tử, ngài...."

"Công tử, ngài...."

Một đống khăn tay đồng loạt phe phẩy trước mặt, mùi phấn son nồng nặc xông vào mũi.

"Hắt xì...."

Ngô Thế Huân hắt xì mạnh một cái, đám nữ nhân xung quanh lập tức tản ra.

Trương Nghệ Hưng đứng ở góc hành lang lầu hai nhìn cảnh tượng dưới lầu nhướn mày cười.

Không ngờ, đường đường là Vĩnh Chiêu Vương dẫn tam quân chiến đầu trên chiến trường, lại dị ứng mùi phấn son.

Trách không được lại muốn tới tìm Lộc Hàm khuynh quốc khuynh thành kia.

"Này này, các ngươi mau tránh ra cho lão nương a." Hoa nương cau có vung khăn tay xua đám nữ nhân ra: "Dọa khách quý bây giờ!"

Dứt lời bà mỉm cười nhìn ngón tay đang đặt trên mũi Ngô Thế Huân: "Thật ngại quá, dọa quý công tử rồi, để ta kêu Tử Mạch hầu hạ ngài!"

Hoa nương xoay người đang định gọi người thì Ngô Thế Huân lập tức gọi lại: "Chậm đã."

"Vị công tử này, ngài còn có gì muốn phân phó sao?" Hoa nương quay đầu lại tiếp tục cười hỏi.

"E hèm." Ngô Thế Huân hắng giọng, rồi từ trong tay lấy ra xấp ngân phiếu dày cộp đưa tới trước mặt Hoa nương, khẩu khí cò phần cuồng ngạo, "Ta có rất nhiều tiền, vậy nên hôm nay nếu hầu hạ ta chu đáo, ta sẽ thưởng lớn."

Không phải chỉ là một tên 'tài đại khí thô'* thôi sao, bổn vương cũng làm được.

(tài đại khí thô: có tài mà khí chất thô thiển, thích khoe khoang)

Nhìn bộ dạng nhà giàu mới nổi của Ngô Thế Huân dưới lầu, Trương Nghệ Hưng đặt tay trên môi ho nhẹ một tiếng.

Xem ra hôm nay Vương gia 'bệnh không nhẹ' a.

Hoa nương vừa nhìn thấy xấp ngân phiếu hai mắt đã sáng lấp lánh, nụ cười trên mặt ngày càng sâu.

Hôm qua vừa tới một người vừa đẹp lại có tiền, không ngờ hôm nay lại một người nữa còn đẹp hơn người hôm qua mà cũng có tiền.

Nhưng mà, so với vị công tử dịu dàng hôm qua, thì vị công tử này có vẻ như là ông chủ lớn...

Ai, quan tâm hắn là ai làm gì, chỉ cần có ngân phiếu là được rồi!

"Được được được được được." Hoa nương đon đả cười nhận lấy ngân phiếu trong tay Thế Huân, "Đương nhiên rồi, ta sẽ hầu hạ ngài thật chu đáo!"

"Nhanh, đem 'Tiêu nương tử' ra cho bổn.... ta xem."

Ngô Thế Huân gấp quạt lại, hai tay đưa ra phía sau, ngẩng đầu nói.

"Dạ dạ dạ", Hoa nương một bên đếm ngân phiếu một bên đáp, bỗng dưn cảm thấy có gì đó không đúng lắm bèn hỏi: "Xin hỏi công tử, không biết 'Tiêu nương tử' là cô nương nào vậy?"

Nghe tới đây Ngô Thế Huân mới biết mình gọi nhầm.

Tuy hắn và Hoa nương đều biết Tiêu Lư là nam, nhưng Hoa nương lại không biết hắn biết Tiêu Lư là nam.

"Không có gì", Ngô Thế Huân khoát khoát tay, "Ta hôm nay tới đây tìm tân đầu bài Di Hương Viện."

Hoa nương đang mỉm cười bỗng dưng nhíu mày, khó xử đáp: "Nhưng tân đầu bài đang được một vị công tử bao...."

Lúc trước chỉ nghĩ dùng tiểu tử Lộc Hàm dung mạo tuyệt sắc này kiếm chác một chút, ai ngờ nam nhân ai ai cũng coi trọng y!

Nhìn sắc mặt khó xử của Hoa nương, Ngô Thế Huân hừ lạnh một tiếng rồi không chút khách khí giật lại ngân phiếu của mình: "Không cho ta gặp? Vậy ta đi đây!"

Dứt lời liền xoay người, bước nhanh ra ngoài.

"Khoan khoan khoan, công tử ngài chớ đi a!"

Hoa nương đang định đuổi theo, một nha hoàn bỗng chạy tới nói thầm với bà: "Hoa nương, vị công tử kia đi rồi, hắn nói bà có thể cho vị công tử này lên."

Nghe xong, Hoa nương vui vẻ ra mặt, nàng chạy ra cửa ngăn Ngô Thế Huân đã sắp đặt chân ra ngoài lại: "Vị công tử này, để ta đưa ngài tới gặp tân đầu bài!"

"Coi như ngươi thức thời". Ngô Thế Huân xoay người nói, "Mau, dẫn đường cho ta."

"Dạ"

Dõi theo Hoa nương và Ngô Thế Huân bước tới chỗ cầu thang, Trương Nghệ Hưng cười nhạt, quay đầu lại nói với Tuyết Y: "Chúng ta cũng đi thôi."

_________

Mây đen che lấp ánh trăng, một cơn gió thổi qua đem theo hương vị tịch mịch.

Màn đêm tĩnh lặng hạ xuống, dẫm lên viên đá lát đường nhỏ, Trương Nghệ Hưng chậm rãi bước về phía trước, trên khuôn mặt dịu dàng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.

Tuyết Y đi theo sau hắn cách đó không xa, hàng mi khẽ run, nàng miên man suy nghĩ.

Trương Nghệ Hưng liếc ra sau, dừng lại hỏi.

"Tuyết Y, có phải ngươi muốn nói gì không."

Nghe xong, Tuyết Y có chút do dự.

"Nói đi đừng ngại", tựa như biết Tuyết Y ngại ngần, Trương Nghệ Hưng lại mở miệng.

Siết chặt chuôi kiếm trong tay, Tuyết Y bước lên trước một bước, chắp tay nói với bóng lưng Trương Nghệ Hưng: "Công tử, xin thứ lỗi cho thuộc hạ nhiều lời, ngài và Lộc Hàm công tử mới quen biết hai ngày, có phải đem chuyện của mình nói với hắn hơi nhiều không...."

Tuyết Y ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng cao lớn của Trương Nghệ Hưng, không nói hết lời.

Công tử trước đến nay luôn nhạy bén, thông tuệ hơn người, nhất định sẽ hiểu ý của nàng.

"Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bi lân*" Trương Nghệ Hưng mỉm cười, trong con ngươi nâu thẫm hiện lên một tia ấm áp, hắn ngẩng đầu ngước nhìn lên bầu trời đêm, lúc này mây đen đã tản ra, "Lộc Hàm với ta, chính là tri kỷ."

(Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bi lân: trên đời có tri kỷ, dù xa xôi ngàn trùng vẫn như luôn ở bên cạnh)

Mười bốn năm qua, hắn từ 'con trai tội thần' từ hai bàn tay trắng đã trở thành đệ nhất công tử phú khả địch quốc được bao người kính trọng, hắn từng suy sụp biết bao lần, bao lần đau khổ, bao nhiêu chua xót, bao người thờ ơ, đã đếm không xuể nữa.

Người đời hoặc ngưỡng mộ phong thái của hắn, hoặc hâm mộ gia sản của hắn, hoặc là khen ngợi hắn thường xuyên giúp đỡ dân chúng, nhưng không có ai gần gũi với hắn.

Có lẽ đã từng có người muốn, nhưng không ai dám làm như vậy mà thôi.

Vậy mà Lộc Hàm, người lớn tuổi hơn hắn, tính tình hào sảng không câu nệ tiểu tiết, trọng tình trọng nghĩa, lần đầu tiên gặp gỡ, y đã dùng nụ cười ấm áp chân thành ấy sưởi ấm trái tim phủi bụi bao năm của hắn.

Nụ cười của y, từ sau khi phụ mẫu qua đời, là nụ cười duy nhất khiến hắn cảm thấy ấm áp.

Vậy nên, hắn nguyện ý cười lớn thoải mái trước mặt y, không hề kiêng kị.

Bởi vì, ở trước mặt y, hắn là Trương Nghệ Hưng, chứ không phải công tử Hưng.

Nhìn gương mặt dịu dàng đắm chìm trong ánh trăng của Trương Nghệ Hưng, Tuyết Y tuy bị lời nói của công tử dọa sợ, nhưng lại không đành lòng lên tiếng quấy rầy.

Nếu Lộc công tử có thể làm công tử buông bỏ phòng bị mà cười thật sảng khoái, vậy thì tất cả những chuyên khác đều không quan trọng nữa.

Chỉ cần công tử vui là được rồi.

"Ta biết các ngươi lo cái gì", Trương Nghệ Hưng quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Tuyết Y, "Lộc Hàm cũng không biết ta là 'con trai tội thần', hắn chỉ biết ta là đệ nhất công tử Kỳ quốc, chủ nhân Thanh Phong Các, công tử Hưng mà thôi."

Tuyết Y sửng sốt, nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Trương Nghệ Hưng.

"Chuyện 'thù hận' này tốt nhất là để trong lòng thôi", Trương Nghệ Hưng cười nói, "Huống hồ, theo ta thấy, quan hệ của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân trong tương lai sẽ giống như quan hệ của ta với y, như huynh đệ lại như bằng hữu. Ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp hai huynh đệ hoàng thất ấy, nên ta không muốn làm y khó xử."

"Công tử phải chịu khổ rồi, chỉ mong sau này sau khi báo được thù, Lộc công tử sẽ không trách công tử hôm nay giấu giếm."

Tuyết Y thở dài.

"Chuyện sau này để sau này nói", Trương Nghệ Hưng xoay người, "Hồng Y bên kia thế nào rồi?"

Tuyết Y đang định trả lời, chợt một thân ảnh đỏ rực bay xẹt qua, bóng dáng kia nhẹ nhàng đáp xuống đất, đứng trước mặt Trương Nghệ Hưng.

"Công tử, Độ thừa tướng phái người truyền tin, mấy ngày nay nếu có cơ hội sẽ mời Hoàng thượng tới Trúc Thúy Lâu dùng trà."

Hồng Y đứng trước mặt Trương Nghệ Hưng, chắp tay cúi đầu nói.

"A". Trương Nghệ Hưng mỉm cười, ngẩng đầu, nhìn vầng trăng tròn, hai con ngươi nâu thẫm trầm xuống, "Ngô Diệc Phàm, bản công tử chờ ngươi xuất hiện."

Di Hương Viện.

Sau khi Trương Nghệ Hưng rời đi, Lộc Hàm tựa vào cửa sổ ngắm trăng.

"Công tử, chính là chỗ này, ngài vào trong đi, ta a, sẽ không quấy rầy đâu, ha ha..."

"Lui ra đi, bổn... để ta tự đi vào."

"Dạ dạ dạ."

Tiếng nói chuyện chợt truyền từ ngoài cửa vào khiến Lộc Hàm nôn nao, giật giật khóe mắt, tầm mắt y quét qua một lượt trong phòng lại thấy không có chỗ nào trốn được, bất đắc dĩ bèn xoay người nằm lên giường, chùm chăn lên.

Lúc này y phục y đang mặc là y phục nam nhân, lại còn không trang điểm, nếu bị người ta nhìn thấy thì giải thích thế nào đây.

Này Hoa nương, không phải nói một đêm chỉ để ta gặp một người thôi sao.

Nằm trong chăn gấm, Lộc Hàm nhắm mắt cắn chặt răng.

Ngoài cửa, Ngô Thế Huân chỉnh lại vạt áo, rồi phe phẩy quạt giấy đẩy cửa tiến vào.

"Tiêu...."

Vừa mới cất lời thì phát hiện trong phòng không có lấy một bóng người.

"Người đâu?"

Ngô Thế Huân cầm quạt trong tay, vừa bước vào trong phòng vừa nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, tầm mắt nhìn liếc qua phía chiếc giường, khóe môi khẽ cong lên.

Thì ra y sợ người khác phát hiện ra 'đầu bài' này lại là một nam nhân...

Trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra một tia gian xảo, Ngô Thế Huân đi tới cạnh giường rồi ngồi xuống, còn cố ý thấp giọng xuống nói: "Mỹ nhân, quan nhân* tới thăm nàng đây."

(quan nhân: người làm quan)

Hắn vừa nói vừa vươn tay chạm vào chiếc chăn gấm thêu uyên ương.

Lộc Hàm trốn trong chăn nghe được câu nói kia khóe mắt giật giật, ngấm ngầm chịu đựng.

Nếu người kia dám tiến thêm một bước nữa y không thể đảm bảo có nhịn được hay không.

Thấy đối phương không phản ứng gì, Ngô Thế Huân cau mày, bàn tay thon dài từ từ trượt xuống, được thể được voi đòi tiên nói tiếp: "Mỹ nhân không chịu nói gì có lẽ nào bệnh rồi?"

Lộc Hàm kìm nén ham muốn đánh người xuống, giả giọng đáp lại: "Vị lão gia này, đêm qua thiếp bị nhiễm lạnh, ngài nên quay về đi, đợi thiếp khá lên sẽ hầu hạ lão gia."

Thế Huân cố nén tiếng cười, khẽ ho nhẹ một tiếng, khẩu khí cứng rắn: "Như vậy sao được, mỹ nhân nhiễm lạnh là chuyện lớn, không sao, lão gia ta đây thân thể nóng ấm, ôm nàng một đêm ấm lại là được rồi."

Dứt lời liền làm điệu bộ như muốn kéo chiếc chăn uyên ương kia xuống.

Lộc Hàm thực sự không thể nhịn thêm được nữa, y xốc chăn gấm lên, nắm tay lại thành nắm đấm chuẩn bị đấm xuống, kết quả lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song đang mỉm cười ngay trước mặt, y có chút sững sờ.

"Sao vậy, 'Tiêu nương tử' không muốn bổn vương giúp ngươi làm ấm thân thể nhiễm lạnh sao?" Ngô Thế Huân nhìn về phía Lộc Hàm, hàng mi khẽ nhướn lên.

"Ngô – Thế — Huân — "

Tất thảy tức giận ập đến một lúc, Lộc Hàm nheo mắt lại, nói rõ ràng từng từ từng chữ một, hai tay siết chặt lại, rồi không chút khách khí đấm một cái vào giữa khuôn mặt tuấn tú kia.

"Bụp—"

Ngô Thế Huân căn bản chưa hề nghĩ tới Lộc Hàm sẽ đánh hắn, trong lúc sững sờ bất ngờ trúng một đấm.

"Ngươi đánh thật sao?"

Ngô Thế Huân ôm bên mặt bị đánh, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm nhìn Lộc Hàm.

"Là ngươi tự dâng mình đến tận cửa, sao ta lại không đánh."

Quẳng chăn uyên ương sang một bên, Lộc Hàm vỗ vỗ tay, xem thường nói.

"....."

Sắc mặt Ngô Thế Huân càng ngày càng đen.

Lộc Hàm liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân một cái, lúc bàn tay vào làn da kia y cũng cảm thấy có chút hối lỗi, hình như y ra tay hơi mạnh thì phải.

"Vương gia, sao ngài lại tới đây nữa vậy?"

"Sao vậy, Nghệ Hưng huynh đệ của nươi ngày nào cũng đến được, bổn vương lại không được?" Ngô Thế Huân hừ lạnh, "Bổn vương cũng có ngân phiếu, cũng tới thanh lâu chơi."

Xem bộ dáng trẻ con của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm bỗng thấy buồn cười: "Vương gia cũng tới giúp ta sao? Quả nhiên là huynh đệ tốt."

"Huynh đệ? Là huynh đệ sao ngươi gọi hắn Nghệ Hưng, lại không gọi tên của ta?" Ngô Thế Huân chu miệng nói.

"Ngài không phải vương gia sao? Còn nữa, không phải đất nước của các ngươi luôn tồn tại cái gọi là 'tôn ti trật tự' à?" Lộc Hàm đáp lại.

"Bổn vương là một vương gia thương dân, cho tới giờ chưa từng tự cao tự đại." Ngô Thế Huân cầm quạt giấy phe phẩy, quay ra ngoài cửa sổ, "Không tin, ngươi cứ thử hỏi thăm khắp nơi trong Lạc thành xem."

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, tuy không biết vì sao hắn lại nhằm vào Trương Nghệ Hưng, nhưng nghĩ tới bộ dáng trẻ con của hắn bây giờ, lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp gỡ, dân chúng với hắn vừa kính nể lại yêu quý, bỗng dưng cảm thấy nam tử tuấn mỹ vô song này, bề ngoài tuy lạnh nhạt xa cách nhưng thực ra lại là một con người vô cùng ấm áp.

"Tiêu Lư, thực ra ngươi là ai?"

Lộc Hàm đang suy nghĩ, Ngô Thế Huân bỗng nheo mắt lại, thấp giọng hỏi.

Đất nước của các ngươi...

Đêm qua hắn chỉ biết hai người kia chưa hề nói thật với hắn.

Lộc Hàm quay đầu lại, đối diện vơi gương mặt tuấn mỹ của Ngô Thế Huân.

Y nheo mắt, qua trâm ngọc trên đỉnh đầu Thế Huân nhìn ánh trăng tròn bên ngoài cửa sổ, sau đó thu hồi tầm mắt, rồi lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia.

"Vương gia thật sự muốn biết mọi chuyện sao, vậy chúng ta so tài một chút đi."

Lộc Hàm mỉm cười, sau đó đứng dậy.

Tới khi Ngô Thế Huân hoàn hồn, Lộc Hàm đã sớm nhảy ra ngoài cửa sổ, đứng giữa con đường không một bóng người.

Hắn đi tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Lộc Hàm ngước lên nhìn về phía người trên lầu, nhướn mày cười.

"Đuổi kịp ta, ta sẽ nói cho ngài."

Dứt lời, y xoay người, bước chân nhẹ nhàng, bay vọt lên cao.

"Đừng để bổn vương bắt được ngươi."

Khóe môi Thế Huân cong lên, hắn cũng nhảy ra khỏi cửa sổ, đuổi theo bóng người phía trước.

_____________

Màn đêm tịch mịch, ánh trăng tĩnh lặng.

Gió nổi lên, vạt áo tung bay.

Lộc Hàm quay đầu lại thấy bóng dáng phía sau càng ngày càng gần, khóe môi nhếch lên, sau đó hai chân dùng lực, đạp hai cước trên không, bước qua ngọn cây, lướt qua mặt hồ, rồi nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.

Ngô Thế Huân đuổi theo phía sau cũng chậm dần, dừng lại trước mặt Lộc Hàm. Hắn chính lại vạt áo, xoay người khen ngợi: "Khinh công không tệ."

"Quá khen", Lộc Hàm khiên tốn cười, "Nhưng mà Vương gia, ngài không đuổi kịp ta rồi."

"Phải không?" Ngô Thế Huân phản bác, "Bổn vương hiện tại đang đứng trước ngươi mà."

Lộc Hàm liếc nhìn Ngô Thế Huân, sau nhìn rừng đào đang nở rộ phía sau hắn nói: "Chúng ta luận võ đi, thế nào?"

"Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta." Giọng nói Thế Huân hơi trầm xuống.

"Nếu vương gia thắng, ta sẽ nói cho ngài biết."

Lộc Hàm mỉm cười, xoay người bay về chỗ cây liễu bên hồ bẻ hai cành liễu, rồi lại quay về ném cho Ngô Thế Huân một cành.

Ngô Thế Huân bắt được, giương mắt nhìn y.

Lộc Hàm cầm cành liễu trong tay vung nhẹ hai cái rồi tiến tới chỗ Ngô Thế Huân.

Hơi thở y kéo dài, động tác chậm rãi, tư thế khởi đầu giản đơn, động tác tay chậm rãi kết hợp nhuần nhuyễn với đôi chân.

Cành liều trong tay, tựa như roi lại tựa như kiếm, động tác kia tựa như con người y vậy, không kiêu căng không nóng vội, như mây lững lờ trôi, như nước róc rách chảy.

Ngô Thế Huân nghiêng người tránh chiêu thức thoạt nhìn như ôn nhu nhưng lực công kích vô cùng lớn của Lộc Hàm, lập tức vươn tay phải, vung cành liễu về phía Lộc Hàm.

Động tác của hắn tiếp nối đều đặn, tấn công liên tục, không cho đối phương có cơ hội đánh trả.

Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, mặt hồ kia như gương sáng, in bóng hai thân ảnh anh tuấn anh dũng.

Một cơn gió thổi qua đem theo hương liễu cùng hương hoa đào nhàn nhạt, thổi bay màn đêm tĩnh lặng.

Chiêu cuối cùng, tay phải Ngô Thế Huân dùng sức vung cành liễu, cành liễu quấn vào cánh tay trái của Lộc Hàm, hắn nhẹ nhàng kéo, kéo Lộc Hàm tới trước mặt mình, từ phía sau bắt lấy cổ tay đối phương.

"Ngươi thua rồi."

Dưới ánh trăng, trong con mắt sâu thắm ánh lên ý cười thật sâu.

Ngô Thế Huân buông y ra, Lộc Hàm xoay người cười nhạt: "Nguyện ý chịu thua."

Dứt lời liền ném cành liễu trong tay xuống, ngồi xuống đất vắt chân chữ ngũ,

Ngô Thế Huân nhìn y, nhẹ giọng nói: "Không ngờ ngươi bên ngoài dịu dàng như ngọc, ham muốn chiến thắng lại mãnh liệt như vậy."

Vừa rồi cùng Lộc Hàm luận võ, tuy chiêu thức của hắn nhìn qua có vẻ như nhẹ nhàng nhưng thực chất lực sát thương rất lớn.

"So với chiêu thức công kích mạnh mẽ của Vương gia, chút lực sát thương của ta không đáng là gì." Lộc Hàm đặt hai bàn tay xuống đất chống đỡ, ngước nhìn lên ánh trăng trên tời.

"Bây giờ nói cho bổn vương ngươi rút cục là ai đi." Ngô Thế Huân cũng ngồi xuống cạnh y.

"Ta thực ra không phải tên 'Tiêu Lư'" Lộc Hàm quay đầu lại nhìn hắn, "Ta học Lộc, tên một chữ Hàm."

Chú nai buổi sớm, xinh đẹp lại thuần khiết.

Lộc Hàm.

Quả nhiên, người trước mắt, bề ngoài khuynh quốc, tên gọi khuynh thành.

Nhưng mà, họ Lộc...

"Ngươi là người của Lộc Linh Trại?" Hai con mắt Ngô Thế Huân nheo lại, giọng nói trâm thấp.

Lộc Hàm cười gật đầu, không hề phủ nhận.

"Ngươi tới Kỳ quốc có phải có chuyện quan trọng cần làm không?" Ngô Thế Huân hỏi.

"Sao Vương gia biết?" Lộc Hàm kinh ngạc.

"Quả nhiên, nếu bổn vương đoán không sai, ngươi đem theo ý nguyện của dân chúng Lộc Linh Trại tới đây quy thuận Đại Kỳ ta." Ngô Thế Huân nhoẻn cười, hắn đứng lên, "Như vậy, bổn vương mới có lý do để đại tướng quân xuất binh bảo vệ Lộc Linh Trại."

"Thì ra Vương gia đã biết hết rồi", Lộc Hàm cũng đứng dậy, "Nhưng danh sách hiện giờ không ở trong tay ta."

"Cái gì?" Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn hắn.

Việc đã tới nước này, muốn giấu cũng không được nữa, Lộc Hàm thầm than, đem đầu đuôi câu chuyện từ khi y tới Lạc thành kể cho hắn.

"Thì ra là vậy, không trách được thì ra ngươi 'giả gái' là bị uy hiếp."

Hàng lông mi Ngô Thế Huân khẽ rung nhẹ.

"Hoa nương cũng không có ác ý gì cả, thỉnh vương gia đừng truy cứu." Lộc Hàm chắp tay hành lễ với Ngô Thế Huân, giọng nói dịu dàng trong sáng.

Thế Huân đang định nói điều gì lại nhìn thấy khuôn mặt thành khẩn của Lộc Hàm, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên một tia gian xảo.

"Nếu nươi đuổi kịp bổn vương, bổn vương sẽ không truy cứu nữa."

Dõi theo bóng lưng đang bay về hướng rừng đào, Lộc Hàm bất đắc dĩ cười,

Thật đúng là bản tính trẻ con.

Trong đêm đen sâu thẳm, ánh trăng mờ mờ ảo ảo, cánh hoa đào mềm mại, dưới ánh trăng sáng, an tĩnh nở rộ.

Rừng đào tươi đẹp, hương thơm ngào ngạt.

Nằm trên mặt đất, Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cùng thở ra một hơi thật dài.

"Chạy tới chạy lui thế này còn mệt hơn khinh công luận võ", hai tay Lộc Hàm đặt ra sau đầu, sau lại nhìn lên cành hoa đào, "Hoa đào này nở đẹp thật đấy."

"Thật không", Ngô Thế Huân mỉm cười, "Nhưng bổn vương cảm thấy, ngươi còn đẹp hơn hoa đào nữa."

Có loại so sánh này hả?

Lộc Hàm giật giật khóe mắt, vừa mới quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

Trong đôi mắt sáng tựa như chứa những vì sao của y, có đôi mắt trong veo của hắn, cũng có diện mạo tuấn tú của hắn.

Trong lòng bỗng dưng tĩnh lặng một lảnh, tựa như ánh trăng an tĩnh kia, chiếu xuống trên người.

Nhìn Ngô Thế Huân, Lộc Hàm mím môi cười, lòng không chút vương vấn.

Gió đêm cũng nhẹ nhàng thổi lên, đem theo hương hoa đào nhẹ nhàng, vấn vít trong mũi.

Người trước mắt, tóc đen, đôi mắt trong veo sáng người, đôi môi cong lên.

Dung mạo đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.

Tựa như chạm tới đáy lòng của mình.

Ngô Thế Huân sửng sốt, lập tức quay đầu đi, không dám nhìn khuôn mặt của Lộc Hàm.

Lộc Hàm khó hiểu, Ngô Thế Huân đột nhiên quay người đi, nhưng cũng không nhiều lời.

Ngắm nhìn ánh trăng, toan tính của Lộc Hàm tan biến, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh, Ngô Thế Huân mới quay đầu lại.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt say ngủ của Lộc Hàm yên tĩnh.

Khóe môi cong lên, Ngô Thế Huân ngồi dậy, cởi bỏ áo ngoài, nhẹ nhàng đắp lên trên người Lộc Hàm, rồi lại nằm xuống, nghiêng người, cẩn thận đỡ đầu y gối lên vai mình.

Ngủ như vậy sẽ thoải mái hơn.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song hiện ra nét cười hài lòng, Ngô Thế Huân đưa cánh tay phải ra sau đầu, nhắm mắt lại,

Đêm trăng sáng, bông liễu bay bay, gió thổi qua, hương hoa đào.

Những cánh hoa rơi rực rỡ, đêm hôm ấy cánh hoa rơi xuống như cánh bướm, nhẹ nhàng rớt xuống quanh hai người.

Nguyệt quang mê túy, nhân, canh túy.

(Ánh trăng mê say, người, càng say.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top