Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Tới sống trong Vương phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Tới sống trong Vương phủ

Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Tâm ngã bất vãng
Tử ninh bất tự âm.

(Áo chàng bâu vải xanh xanh
Nhớ chàng em lại nghĩ quanh xa vời
Ví bằng em chẳng đến chơi
Sao chàng chẳng gởi vài lời viếng thăm.)

Thanh thanh tử bội
Du du ngã tư
Tung ngã bất vãng
Tử ninh bất lai.

(Xanh xanh tua ngọc của chàng
Nhớ ai em nghĩ xốn xang xa vời
Ví bằng em chẳng đến chơi
Sao chàng lại chẳng đến nơi em chờ?)

Khiêu hề đạt hề
Tại thành khuyết hề
Nhất nhật bất kiến
Như tam nguyệt hề.

(Nhẹ nhàng em nhảy vẩn vơ
Trên thành cửa khuyết ngẩn ngơ ngóng người
Một ngày chẳng gặp nhau thôi
Lâu như ba tháng, chàng ơi hỡi chàng!
)

(Tử khâm 1,2,3 – Khổng Tử, dịch thơ: theo thivien.net)

Kỳ quốc.

Hoàng cung.

Trên đại điện, Ngô Thế Huân đứng trước văn võ bá quan, phong thái hiên ngang, chẳng qua bên sườn mặt khôi ngô lại có một dấu vết hơi hơi phiếm hồng làm người khác chú ý.

Phía sau, đám văn võ bá quan khe khẽ 'nói thầm'.

"Mặt vương gia hôm nay sao thế?"

"Ai biết được, không phải là bị người ta đánh chứ?"

"Hoang đường, trên dưới Kỳ quốc ngoại trừ hoàng thượng ai dám đánh vương gia?"

"Đúng đấy, Hoàng thượng dù đánh được nhưng cũng không nỡ đâu!"

"Vậy sao lại thành ra thế kia?"

"Ai, các vị đại nhân, các người đều chả biết gì cả, phu nhân nhà ta đêm qua hồi phủ, nói là thấy Vương gia vào trong Di Hương Viện!"

"Thật sao?"

"Thiên chân vạn xác*, phu nhân nhà ta lúc ấy còn phái hạ nhân vào Di Hương Viện cẩn thận nhìn lại, quả thật là Vương gia đó...."

(thiên chân vạn xác: nôm na là chuẩn ko cần chỉnh =)))

"Chuyện này sao có thể, Vương gia mà lại vào thanh lâu, quả là không thể tưởng tượng nổi!"

"Cũng chưa chắc đâu, phu nhân nhà ta còn nói đêm qua Vương gia tới Di Hương Viện tìm đầu bài, hơn nữa còn đưa cho Hoa nương một xấp ngân phiếu rất dày, đoán chừng tầm, ba vạn lượng."

"Cái gì, ba vạn lượng?"

Các đại thần khiếp sợ nhìn lên bóng lưng Ngô Thế Huân rồi lập tức vươn tay bịt kín miệng lại.

Ngô Thế Huân đứng phía trên nhướn mày.

Mấy vị đại thần này bình thường chỉ biết "chi, hồ, giả, dã"*, hôm nay sao lại đi bát quái** như thế.

(*chi, hồ, giả, dã: trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng, ý muốn nói mấy ông đại thần suốt ngày chỉ biết làm thơ văn vẻ

**bát quái: hóng chuyện vui, kiểu như rumor showbiz bh =)))

Đến thanh lâu thì sao? Bổn vương là nam nhân, không dạo thanh lâu chẳng lẽ đến dạo trong phủ các ngươi?!

Nghe các đại thần 'nói thầm' với nhau, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đứng phía sau Ngô Thế Huân hai mắt nhìn thẳng.

Phác Xán Liệt quay đầu, hơi cúi người xuống, đôi mắt Biện Bạch Hiền nheo lại, hai người nhìn nhau.

"Không ngờ Vương gia tới Di Hương Viện thật, ta còn tưởng nha đầu Hồng Lăng kia lại lừa ta."

Biện Bạch Hiền thở dài.

"Ta vẫn không thể tin được." Gương mặt Phác Xán Liệt vẫn như cũ, bất khả tư nghị*.

(bất hả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi)

"Ai, cũng không có gì mà không thể tin được, nam nhân mà, tới thanh lâu là chuyện bình thường", Biện Bạch Hiền khoát khoát tay, "Nhưng mà, ta nghĩ là ta biết vì sao trên mặt vương gia lại có dấu hồng hồng kia đấy."

"Sao lại thế?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Cái này còn hỏi gì nữa, ngươi nhìn vết kia đậm màu như vậy, nhất định là dùng lực rất lớn, khẳng định luôn là vương gia cưỡng bức cô nương nhà người ta nên mới bị đánh."

"......."

Ngô Thế Huân nghe được câu nói của Biện Bạch Hiền, gân xanh ở thái dương lập tức nổi lên.

Độ Khánh Tú yên tĩnh đứng thẳng người, cách Ngô Thế Huân một đoạn không xa, khóe môi nhếch lên.

"Hoàng thượng giá lâm –"

Tiếng nói thầm ngưng bặt, văn võ bá quan cùng nhau quỳ xuống.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Long bào đen tuyền thêu rồng vàng bay lượn trên bầu trời, đôi mắt sâu thẳm, chuỗi ngọc trên mũ rủ xuống khuôn mặt đẹp như tạc tượng, Ngô Diệc Phạm chậm rãi ngồi xuống long ỷ, nhìn văn võ bá quan quỳ ở dưới, hắn nâng tay lên.

"Các ái khanh, bình thân."

"Tạ ơn hoàng thượng."

Văn võ bá quan tay cầm thẻ ngọc đứng thẳng dậy.

"Hôm qua đại tướng quân gửi thư về, nói biên quan triều ta đều bình an, nhưng mà–"

Ánh mắt Ngô Diệc Phàm tùy ý nhìn xuống dưới, tầm mắt dừng trên khuôn mặt Ngô Thế Huân, lời nói dừng lại.

Đang không hiểu sao Hoàng thượng lại ngừng lại, Thuận Tử theo ánh mắt Ngô Diệc Phàm nhìn xuống, sau đó liền phát hoảng.

Này này này, mặt vương gia bị làm sao thế?!

"E hèm."

Dưới đại điện, Ngô Thế Huân ho nhẹ một tiếng, ý muốn giúp Ngô Diệc Phàm hoàn hồn.

"Thuận Tử, trẫm nói đến đâu rồi?"

Ngô Diệc Phàm thu lại tầm mắt, thấp giọng hỏi Thuận Tử.

"Hoàng thượng, người vừa nói tới đoạn biên quan triều ta tất thảy đều bình an."

Thuận Tử lập tức khom lưng nhỏ giọng trả lời.

"Ừm." Ngô Diệc Phàm gật đầu, lập tức khôi phục lại bộ dáng thiên tử nghiêm chỉnh, "Tuy rằng triều ta tạm thời không có họa ngoại xâm, nhưng Lộc Linh Trại 'không ai quản lý' mấy năm gần đây luôn bị đạo phỉ Ô Tháp quốc quấy nhiễu. Tuy Lộc Linh Trại không thuộc Kỳ quốc chúng ta, nhưng mà dân chúng vô tội."

Dứt lời, lông mày Ngô Diệc Phàm cau lại.

Độ Khánh Tú ngước lên nhìn Ngô Diệc Phàm, bước lên trước một bước, chắp tay cười khẽ nói: "Hoàng thượng nhân tâm nhân đức, thương dân khổ cực, quả thực là thánh quân. Nhưng Lộc Linh Trại kia lại không thuộc lãnh thổ Kỳ quốc ta, nếu như vội vàng xuất binh nhất định sẽ xảy ra chiến tranh."

"Độ ái khanh nói đúng, nhưng mà–"

"Hoàng huynh chớ lo", Ngô Thế Huân bỗng dưng lên tiếng, hắn nói với Ngô Diệc Phàm, giọng trầm xuống, "Thần đệ đã có diệu kế này."

"Hả?" Ngô Diệc Phàm kinh ngạc.

"Sau khi nhận được tin ở chỗ đại tướng quân, thần đệ đã phái người tới Lộc Linh Trại hỏi trại chủ có nguyện ý quy thuận Đại Kỳ ta hay không, không ngờ đêm qua lại tình cờ gặp sứ giả mang theo danh sách đồng ý quy thuận của dân chúng Lộc Linh Trại."

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đáp lại.

Sứ giả?

Chẳng lẽ đêm qua không phải Vương gia vào thanh lâu?

Đến cùng chuyện gì đang xảy ra đây?

Phác Xác Liệt và Biện Bạch Hiền có chút khó hiểu quay sang nhìn nhau.

"Vậy cũng tốt", Ngô Diệc Phàm sắc mặt tươi cười, từ trên long ỷ đứng lên, "Sứ giả đang ở đâu, mau truyền y vào yết kiến."

"Chờ thần đề lại được danh sách sẽ lập tức đưa y tới gặp hoàng huynh."

"Danh sách quy thuận chẳng lẽ không ở trên người sứ giả sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ngô Diệc Phàm nghi hoặc lên tiếng.

"Việc này nói ra có chút dài dòng", Ngô Thế Huân chắp tay hành lễ, "Nhưng thần đệ nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết thỏa đáng."

"Được", Ngô Diệc Phàm gật đầu, "Vậy ngươi đi đi."

"Thần đệ xin cáo lui trước."

Ngô Thế Huân xoay người, đang định rời đi lại đưa mắt nhìn về chỗ Độ Khánh Tú.

"Không biết thừa tướng với chuyện Lộc Linh Trại quy thuận nước ta có kiến nghị gì không?"

Đôi mắt đen sâu thẳm điễm tĩnh, không chút dao động làm đối phương không thể đọc được tâm tư.

"Hoàng thượng và vương gia quyết định như vậy là được rồi."

Độ Khánh Tú cung kính cúi người cười nhạt, hai tay giấu dưới tay áo lại gắt gao nắm chặt lại.

"Vậy thì tốt rồi."

Ngô Thế Huân cong khóe môi, rồi rảo bước ra khỏi đại điện.

Nét cười cứng lại trên khóe miệng, đáy mắt Độ Khánh Tú lóe lên một tia ảm đạm.

Vĩnh Chiêu Vương, quả nhiên đã nghi ngờ ta rồi.

Sau khi Ngô Thế Huân rời khỏi, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền cũng nhanh chóng chắp tay nói với Ngô Diệc Phàm: "Hoàng thượng, thần cũng xin cáo lui trước."

"Đi đi, mọi việc phải thận trọng." Ngô Diệc Phàm dặn dò.

"Dạ."

Dõi theo bóng lưng Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt rời đi, Ngô Diệc Phàm ngồi trên long ỷ thở dài một tiếng.

Bây giờ chỉ mong Thế Huân có thể sớm lấy được danh sách rồi đưa sứ giả tới gặp hắn.

_______________

Sáng sớm tại Lạc thành, ánh nắng rạng rỡ, chim hót hoa thơm.

Đám dân chúng ngày thường đều tất bật đi lại buôn bán khắp phố lớn ngõ nhỏ, giờ này lại tụ tập trước cửa Di Hương Viện.

Bị đám người vây ở giữa, sắc mặt Ngô Thế Huân lạnh lùng xa cách, hắn bất chợt trao đổi ánh mắt với Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, còn một tiểu đội dàn trận phía sau sẵn sàng chờ lệnh.

Dân chúng xem cảnh tượng trước mắt bắt đầu rỉ tai nhau.

"Này, các ngươi nói xem có phải Hoa nương lại đi lừa khuê nữa nhà người ta không!"

"Trịnh Hanh Đôn với Lưu Đại Tuấn không phải là hai tên ngang ngược chuyên làm chuyện này cho Hoa nương sao, chỉ là từ trước tới giờ chưa từng thấy quan binh tới thôi!"

"Cũng không hẳn đâu, lần này nhất định bọn họ lại chơi lớn rồi, vương gia cũng tới cơ mà!"

"Nhưng mà hình như tối qua có nghe nói Vương gia tới Di Hương Viện tìm tân đầu bài mà!"

"Đúng vậy, tối qua Vương thẩm nhà Đại ngưu lúc dọn quán về nói thấy Vương gia đứng trước cửa Di Hương Viên mà!"

"Này này này, các ngươi nhìn xem, trên má phải của Vương gia có vết thương nha! Các ngươi nhìn kĩ xem, đánh cũng thật thâm!"

"Trên mặt có vết thương, tối qua lại tới Di Hương Viện, sáng nay lại mang binh đến đây... Ai nha, tối hôm qua Vương gia không phải là cùng tân đầu bài kia..."

Giọng nói ngừng lại, đám dân chúng nhìn nhau, người nào cũng một vẻ 'bỗng dưng tỉnh ngộ' gật gật đầu.

Biện Bạch Hiền trộm quay đầu lại nhìn đám dân chúng xung quanh, sau lại khẽ huých vào chân Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt hơi cúi thấp người xuống, Biện Bạch Hiền ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Xán Liệt, ngươi nói xem, vương gia bị cô nương nhà người ta đánh, bây giờ không phải là thẹn quá nên muốn đánh sập Di Hương Viện đấy chứ?"

"Bạch Hiền, ngươi lại đoán mò rồi;" Phác Xán Liệt bất đắc dĩ cười, "Vương gia làm sao bị người khác đánh dược, ta nghĩ trong đó có nhất định có hiểu nhầm."

"Ai biết được", Biện Bạch Hiền bĩu môi, "Nam nhân á, có những thời điểm ý chí không rõ ràng đâu."

"........"

Trong Di Hương Viện, Hoa nương sốt ruột đi tới đi lui, hoa mẫu đơn cài trên búi tóc vụt qua một cái, rồi lại vụt qua cái nữa.

"Hoa nương, bà nói gì đi, cứ đi tới đi lui như vậy cũng không làm gì được!"

Đám nữ tử ngồi một bên nhìn bà đi tới đi lui mắt đã mỏi lắm rồi.

"Nói nói nói nói nói, lão nương nói cái gì được", Hoa nương đi tới bên bàn tròn vỗ một cái rồi ngồi xuống, "Người ta là vương gia, nếu hắn muốn phá Di Hương Viện, ta đến rắm còn không dám đánh, còn phải tươi cười đón chào bưng trà rót nước, bóp vai đấm lưng kìa!"

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Đám nữ tử sầu khổ.

"Aiii", Hoa nương thở dài một tiếng, kê tay lên bàn day day huyệt thái dương, "Ta nói rồi, vận khí sao lại tốt thế được, rước về một tên tiêu tiền như nước, ai ngờ lại chính là vương gia! Đáng sợ hơn nữa là tiểu tử thối Lộc Hàm còn dám đả thương vương gia! Ôi, ta nói ngươi đánh chỗ nào không đánh, lại còn cố tình đánh trúng giữa mặt..."

"Hoa nương, ý của bà là vương gia tới đây để' trả thù' sao?" Một nữ tử hỏi.

"Ta biết sao được," Hoa nương trừng mắt ngồi thẳng dậy, "tiểu tử Lộc Hàm kia đi một đêm còn chưa chịu về, không biết chết chỗ nào rồi! Các ngươi nói với lão nương xem sao lúc trước nhìn không ra y không phải là kẻ dễ bắt nạt a!"

Hoa nương đưa hai tay ra, mu bàn tay đập vào lòng bàn tay vỗ hai cái.

Đang nói chuyện, Tử Mạch một thân y phục tím chậm rãi bước từ trên lầu xuống.

"Ai u, đại tiểu thư. Sao giờ ngươi mới dậy thế hả". Hoa nương đứng dậy cau mày, "Bên ngoài trời sắp sập rồi!"

Tử Mạch nhìn Hoa nương, bất đắt dĩ nói: "Hoa nương, bà lại nói quá rồi, vương gia không phải còn chưa làm gì sao?"

Hoa nương bất mãn nói với nàng: "Chẳng lẽ ngươi muốn Di Hương Viện này bị sập thật sao?"

"Ta không có ý này", Tử Mạch khẽ than, "Ta tin vương gia không phải tới 'trả thù', lại càng không phải tới đánh sập Di Hương Viện."

"Vậy thì vì cái gì", Hoa nương vội vàng hỏi. "Tử Mạch, bình thường ngươi vẫn dịu dàng thông tuệ, nhanh nhanh tới nghĩ cách đi!"

Tử Mạch gật đầu, lập tức hỏi: "Hoa nương, danh sách của Lộc công tử đâu?"

"Chuyện này với danh sách thì liên quan gì?" Hoa nương khó hiểu.

"Ta biết, ngươi nhất định xem danh sách ấy rồi, hơn nữa cũng biết Lộc công tử là người của Lộc Linh Trại, Lộc công tử mang theo danh sách chính là để quy thuận Đại Kỳ ta, nếu ta đoán không nhầm, vương gia đến là vì tờ danh sách kia." Tử Mạch nói xong liền nhìn về phía cửa lớn đang khép chặt của Di Hương Viện.

"Ý của ngươi là", Hoa nương suy nghĩ nói, "Vương gia đêm qua hẳn là biết chuyện Lộc Hàm là nam rồi?"

Tử Mạch gật đầu.

"Ôi, tiểu tử thối này vậy mà dám bán đứng lão nương", Hoa nương hai tay chống nạnh nghiến răng nghiến lợi nói, "Uổng công ta vì hắn mà thả nhiều cô nương đi như vậy!"

"Hoa nương, Lộc công tử không phải người như vậy đâu, ta nghĩ bà và các tỷ muội khác ở chung nhiều ngày cũng hiểu được, chúng ta ép y 'giả gái', y bị cưỡng ép mà cũng không chán ghét chúng ta, trái lại còn đối xử với chúng ta rất dịu dàng lễ phép, cho tới bây giờ đều không giống những nam nhân khác coi thường chúng ta", Tử Mạch nắm lấy bàn tay Hoa nương, khẩn cầu nói, "Lộc công tử là người tốt, hơn nữa, quy thuận là một chuyện trọng đại, vậy nên, Hoa nương bà đem danh sách trả cho Lộc công tử đi."

Nghe Tử Mạch nói xong, Hoa nương khẽ than một tiếng: "Ai, ta quả thật yêu tiền tài quá rồi, vậy mà lại không nhận ra tiểu tử thối Lộc Hàm kia lại là một chính nhân quân tử...."

"Ai nha, ta nhớ ra rồi, nhớ rồi", Hoa nương còn chưa dứt lời, một nữ tử bỗng nhảy dựng lên, nàng vươn tay chỉ về cửa lớn, "Hôm trước trong Di Hương Viện ta gặp Vương gia rồi, lúc đó ngài ấy với Điệp Y đang hôn nhau trước cửa phòng!"

"Đúng vậy, thể nào đêm qua nhìn thấy vương gia lại thấy quen mắt thế!"

Vài nữ tử khác cũng bắt đầu nhớ lại nói thêm vào.

Các nàng nói xong, Điệp Y ngồi một bên mạc danh kỳ diệu* hỏi: "Ta với vương gia hôn nhau bao giờ?"

(mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra làm sao)

"Giữa trưa hôm trước ấy", một nữ tử nhắc lại với nàng, "Ngươi mặc váy màu hồng nhạt thêu hoa đào, còn vương gia mặc y phục màu đỏ thẫm đứng ngoài cửa ôm nhau, cuối cùng lôi nhau vào trong phòng còn gì!"

Nói xong câu cuối, nữ tử còn che miệng trộm cười.

"Giữa trưa hôm trước ta rõ ràng luyện đàn ở sau viện mà, còn nữa, váy hồng nhạt thêu hoa đào là xiêm y của Tử Mạch mà, hôm ấy không phải Hoa nương cho Lộc công tử mặc sao?" Điệp Y không hiểu đáp lại.

Điệp Y dứt lời, đám nữ tử suy tư một hồi, lát sau lập tức đều trợn mắt.

Chẳng lẽ người hôm ấy ôm hôn vương gia, là Lộc công tử?

"Ôi, lão thiên gia a, hai ngày này rút cục phát sinh chuyện gì đây a...."

Hoa nương ôm ngực thở dài.

Tử Mạch tuy cũng vô cùng kinh ngạc nhưng lại lập tức hoàn hồn, nàng nhẹ nhàng nói với Hoa nương: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đem danh sách đưa cho vương gia, chỉ cần như vậy ta tin rằng chúng ta sẽ không sao đâu."

Hoa nương liếc nhìn Tử Mạch, rồi từ trong người lấy ra danh sách, khẽ than: "Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy."

Cửa lớn Di Hương viện mở ra, Hoa nương bước ra ngoài.

"Ôi ta thật không dám nghĩ thần tài tối hôm qua lại là Kỳ quốc chiến thần", Hoa nương khua khăn tay lắc mông đi tới trước mặt Ngô Thế Huân, "Ngài xem ta cũng thật là, ngân phiếu của Vương gia ngài mà cũng dám lấy, ta a, mang cái này tới trả lại cho ngài đây."

Hoa nương dứt lời, xoay người định đi vào trong, Ngô Thế Huân lên tiếng ngăn lại.

"Không cần", Ngô Thế Huân thấp giọng nói với Hoa nương, "Hoa nương, bổn vương không muốn vòng vo với bà, bà hẳn đã biết bổn vương vì sao lại tới rồi."

"Ách, dạ dạ dạ". Hoa nương lập tức gật đầu trả lời, đưa bàn tay run rẩy từ trong vạt áo lấy ra danh sách, hai tay dâng lên, "Danh sách này đưa cho ngài."

Nhận lấy danh sách, Ngô Thế Huân hài lòng, nhếch khóe môi lên: "Được rồi. Nhớ kỹ, làm ăn buôn bán, vẫn nên thành thật thì hơn."

"Đúng ạ đúng ạ đúng ạ", Hoa nương cung kính cười, mồ hôi chảy đầy trong lòng bàn tay, "Vương gia nói đúng lắm, ta sẽ nhớ kỹ!"

Ngô Thế Huân xoay người đang định rời đi, tựa như lại nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn Hoa nương.

Hoa nương vừa mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, thấy hắn quay đầu lại giật thót.

"Lộc Hàm đang ở trong phủ của bổn vương", Ngô Thế Huân chắp hai tay ra sau lưng, đưa mắt nhìn Hoa nương, ngữ khí lạnh nhạt, "Nếu có người tới hỏi, không cần ngươi phải bận tâm."

"Dạ dạ dạ, vương gia, ta đã biết!"

Hoa nương tuy cũng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không dám khinh thường.

Ngô Thế Huân xoay người liếc Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, nhíu máy nói: "Đi thôi, không phải đang tò mò vết thương trên mặt bổn vương sao?"

"A?" Hai người không hiểu nói: "Đi đâu?"

"Hồi Vương phủ."

Đợi mọi người tản ra, nam tử vận y phục trắng bước từ trong góc ra.

Dõi theo bóng hình Ngô Thế Huân, Trương Nghệ Hưng cười khổ.

Xem ra, sau này muốn gặp Lộc Hàm, chỉ sợ có chút khó khăn.

Phủ Vĩnh Chiêu Vương.

Trong vương phủ, cành liễu lả lướt, một cơn gió thổi qua đem mùi hương tỏa ra khắp nơi.

Trong phòng, Lộc Hàm nằm trên giường chậm rãi mở mắt, lúc sau, một khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt tròn tròn chợt nhảy vào trong tầm mắt y.

Y có chút sững sờ, đột nhiên, cặp mắt tròn tròn kia chớp chớp với y.

Lộc Hàm hoàn hồn nhanh chóng xoay người ngồi dậy.

Thấy Lộc Hàm đã tỉnh, Nhị Nữu vui vẻ cười, rồi quay người chạy ra ngoài.

"Phụ thân, Hồng Lăng tỷ tỷ, ca ca xinh đẹp tỉnh rồi!"

Ca ca xinh đẹp...

Lộc Hàm lúc này vừa từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê đã hoàn toàn thanh tỉnh, có chút bất đắc dĩ mím môi.

Y nhìn quanh bốn phía, trước mắt y là tấm mành vàng ngọc được cột một nửa, chiếc giường mềm mại êm ái, trên đất trải thảm len đỏ lông cừu kéo dài ra tận cửa.

Đây là chỗ nào?

Nhìn khung cảnh xung quanh, Lộc Hàm giật giật khóe mắt.

Đang lúc y suy tư, một loạt tiếng bước chân ầm ầm vang lên, Lộc Hàm ngẩng đầu, trước mắt bỗng dưng xuất hiện ba người.

Tiểu nha đầu mập mạp đáng yêu cười rạng rỡ.

Đại a đầu nheo đôi mi thanh tú như đang đăm chiêu,

Còn có lão bá gương mặt phúc hậu.

"Xin hỏi mọi người là?" Lộc Hàm ngẩn người lập tức hỏi.

"Ca ca xinh đẹp, muội là Nhị Nữu, đây là phụ thân muội, các ca ca đều gọi phụ thân là 'Ngô bá', còn đây là Hồng Lăng tỷ tỷ", Nhĩ Nữu hì hì cười giới thiệu cho Lộc Hàm, "Sáng sớm hôm nay là Thế Huân ca ca cõng ca ca về vương phủ."

"Lộc công tử, nơi này là phủ Vĩnh Chiêu Vương, là vương gia sáng nay mang công tử về", Ngô bá cười giải thích, "Vương gia thấy công tử đang ngủ nên không nỡ đánh thức. Vương gia còn dặn dò đợi công tử tỉnh rồi nói với công tử cho công tử yên tâm rằng vương gia lấy lại được danh sách rồi."

Lộc Hàm nghe Ngô bá nói xong, hiểu ý gật đầu, thì ra, tối qua ở trong rừng đào y đã ngủ, lại còn ngủ sâu được như vậy.

Lặn lội đường xa gần một tháng, mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi qua loa, có lẽ đêm qua bên cạnh là chiến thần vương gia, cho nên y mới yên tâm đi vào giấc ngủ như vậy.

Nghĩ tới đây, khóe môi Lộc Hàm cong lên, mỉm cười.

Hồng Lăng đứng cạnh nãy giờ luôn im lặng không mở miệng nói chuyện, nàng híp mắt cẩn thận quan sát Lộc Hàm từ trên xuống dưới.

Tối hôm qua, khi nàng và Ngô bá đoán rằng Vương gia tới thanh lâu đã rất khiếp sợ, kết quả sáng nay nhìn thấy vị công tử này trên tóc còn vương vài nhánh cỏ xanh nhạt thì càng cả kinh hơn nữa, cuối cùng nhìn thấy má phải vương gia phiếm hồng, nàng cả kinh đến mức nói không lên lời.

Vương gia ngày thường không gần nữ sắc chỉ bận chuyện triều đình và quân doanh, không những tới thanh lâu một đêm về bị người ta đánh thì không nói, thế mà còn cõng một nam nhân trở về!

Điểm mấu chốt chính là, khi nhìn vị công tử này, vương gia ngày thường luôn lạnh lùng xa cách trong mắt lại lộ ra vài phần ôn nhu hiếm có, này là chuyện gì đang xảy ra đây?!

"Ngươi đã tỉnh."

Đang suy tư, một giọng nói trầm thấp từ cửa vọng vào.

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Thế Huân đứng ở cửa, lập tức xoay người xuống giường, động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ dọa Ngô bá, Hồng Lăng và Nhị Nữu nhảy dưng lên.

"Lấy được danh sách rồi sao?"

Lộc Hàm bước về phía Ngô Thế Huân lên tiếng hỏi.

Nhìn y, Ngô Thế Huân nhíu mày: "Bổn vương ra tay còn có thể không giải quyết ổn thỏa sao?"

"Ha ha, vương gia quả nhiên là nghĩa khí đầy mình."

Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, Lộc Hàm cao giọng cười còn hào sảng đấm một quyền vào trước ngực Ngô Thế Huân.

Thân hình cao lớn của Ngô Thế Huân hơi lung lay một chút, nhịn xuống xúc động muốn ho khan.

Hành động của Lộc Hàm khiến Ngô bá, Hồng Lăng và Nhị Nữu bất khả tư nghị*, trợn trừng mắt nhìn, còn có cả Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền vừa mới vào phòng nữa.

(bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi)

Dọc đường đi, Vương gia vốn kiệm lời lại không ngừng khen ngợi sứ giả Lộc Linh trại là người không ăn khói lửa nhân gian thế nào, chỉ là, đường đường là vương gia một nước mà còn dám đánh, cũng có chút không ăn khói lửa nhân gian thật...

"Hiện tại trước hết ngươi cứ ở lại trong vương phủ, chuyện còn lại, chờ ta mang ngươi vào cung diện kiến hoàng thượng sẽ nói tiếp."

Ngô Thế Huân nói với Lộc Hàm.

"Được", Lộc Hàm gật đầu, tựa như nhớ ra chuyện gì lập tức nói, "Ta rời khỏi Di Hương Viện Nghệ Hưng cũng không biết, hắn nếu như không tìm thấy ta nhất định sẽ lo lắng. Vương gia, trước khi tiến cung có thể cho ta gặp hắn một chút không?"

Lộc Hàm vừa nhắc tới Trương Nghệ Hưng, gương mặt tuấn mỹ vô song của Ngô Thế Huân lập tức phủ một tầng sương, hắn lạnh lùng nói với Lộc Hàm: "Thân phận của ngươi đặc biệt, không phải ai muốn gặp là gặp được, yên ổn ở lại trong vương phủ đi, sau đó theo bổn vương tiến cung diện kiến hoàng thượng."

"Hồng Lăng, canh chừng Lộc công tử, nếu y bước ra khỏi vương phủ bổn vương sẽ tìm ngươi hỏi."

"Dạ, vương gia!" Hồng Lăng lập tức đáp lại.

Ngô Thế Huân dặn dò Hồng Lăng xong xuôi bèn quay đầu không thèm đoái hoài tới Lộc Hàm nữa, hai tay chắp ra phía sau, vênh mặt bước ra ngoài.

"Ngô Thế Huân, là huynh đệ thì đừng dùng thân phận vương gia của ngươi ra lệnh cho ta.... Này, đứng lại cho ta...."

Thấy Ngô Thế Huân rời đi, Lộc Hàm lập tức duổi theo, để lại mấy người phía sau hai mặt nhìn nhau.

_____________

"Tốt, đồ ăn đủ rồi, mời mọi người từ từ dùng bữa!"

Ngồi trước bàn ăn, Phác Xán Liệt nhìn Lộc Hàm, trong lòng khẽ cảm thán.

Tỷ tỷ khí chất dịu dàng, dung mạo xinh đẹp, từ nhỏ đã được tôn là 'đệ nhất mỹ nhân' Đại Kỳ, vậy mà hôm nay nhìn thấy sứ giả Lộc Linh Trại không ăn khói lửa nhân gian Lộc Hàm, thật khiến hắn không thể tin nổi, thế gian này thực sự có nam nhân đẹp hơn cả mỹ nhân, nhưng lại cũng vô cùng anh tuấn dũng cảm, khiến người ta phải khâm phục.

Một bên, Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lộc Hàm làm mặt y như sắp thủng ra một lỗ to đùng.

Hắn thế nào cũng không nghĩ đến ngày ấy xuất chinh hồi triều gặp vị 'huynh đệ mặt bẩn' kia, thế mà lại có dung mạo tuấn tú khuynh quốc khuynh thành đến nhường này, nhất là đôi mắt kia, trong veo sáng ngời, khiến người khác nhìn một lần là không thể quên được.

Lộc Hàm nâng chén trà trước mặt lên, đứng dậy nhìn mọi người, giọng nói nhẹ nhàng trong sáng: "Hôm nay được quen biết các vị đây là phúc khí của Lộc Hàm ta, nay lấy trà thay rượu, kính các vị."

Dứt lời, đem trà trong chén một hơi cạn sạch.

"Lộc huynh quả nhiên là người hào sảng", Phác Xán Liệt cũng nâng chén trà lên, cười nhìn Lộc Hàm, "Ta cũng kính huynh."

"Lộc huynh, ta cũng kính huynh."

Biện Bạch Hiền cũng nâng chén trà lên nhìn Phác Xán Liệt, hai người nhìn nhau cười, rồi kính Lộc Hàm uống cạn chén trà.

"Hai vị tướng quân cũng là người hào sảng...."

"Ai, cái gì mà tướng quân, không phải chỉ là xưng hô thôi sao." Biện Bạch Hiền cắt ngang lời nói của Lộc Hàm, "Từ nay về sau, mọi người là huynh đệ, đã là huynh đệ thì nên gọi tên của nhau. Lộc Hàm, huynh nói đúng không?"

Biện Bá Hiền dứt lời nhướn mày nhìn Lộc Hàm.

Nhìn Biện Bá Hiền và Phác Xán Liệt, Lộc Hàm mím môi cười.

"Xán Liệt, Bạch Hiền."

"Lộc Hàm."

"Lộc Hàm."

"Ha ha ha ha....."

Ba mỹ nam tử cất cao giọng cười, tại nơi đây, tình nghĩa huynh đệ cùng với tiếng cười lanh lảnh mà bắt đầu.

"Khó có khi nào mọi người đều vui vẻ như vậy, sao có thể thiếu rượu được! Ta á, phải đi mang mấy vò rượu tới mới được!"

Hồng Lăng ngồi một bên cười ra tiếng, Ngô bá cũng cười theo: "Ta cùng đi với ngươi, mang nhiều một chút!"

Nhìn về chỗ Lộc Hàm, Phác Xán Liệt và Bạch Hiền, Ngô Thế Huân cong khóe môi, cất cao giọng nói: "Được. Hôm nay, chúng ta phải uống một trận thống khoái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top