Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Vì sao cùng Ngô Thế Huân làm gì cũng đều có cảm giác khác?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lộc Hàm đến phòng luyện vũ đạo của trường học, từ trong phòng loáng thoáng truyền đến tiếng nhạc, chính là "Baby Don't Cry" -bài hát rất nổi tiếng trước đây của Bạch Hiền, Khánh Thù và cả cậu, tiết tấu cảm giác rất êm tai, lại có chút buồn buồn nhưng nhảy được vũ đạo không dễ, đòi hỏi sự uyển chuyển, khéo léo của người nhảy.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy Ngô Thế Huân đã đến, đang chuẩn bị nhạc nền luyện tập.

Lộc Hàm đối với vũ đạo căn bản là không biết gì cả, cho nên chỉ cảm thấy người này vũ đạo rất giỏi, hơi thở mạnh mẽ, di chuyển nhịp nhàng đầy sức sống, vì vậy cũng không muốn quấy rầy cậu ta, đi vào trong ngồi xuống một góc, ôm đầu gối lặng lẽ nhìn.

Ngô Thế Huân tựa hồ không nhận ra sự hiện hữu của cậu, vẫn chuyên chú nhảy, trong phòng luyện tập chỉ có tiếng nhạc, tiếng thở, cùng tiếng giày ma sát trên sàn phát ra thanh âm "Xoẹt xoẹt"

Lộc Hàm nhìn một chút đã cảm thấy chẳng biết tại sao có chút cảm thông. Chẳng trách thắt lưng đứa nhỏ này không thể nào hồi phục được, chỉ vì một buổi tập nhỏ liền luyện tập liều mạng như vậy, thật khó tưởng tượng mấy tuần mấy tháng liên tục thì thân thể sao chịu đựng được.

Đối với bản thân thật quá tàn nhẫn a, xin lỗi nhà ngươi nha Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm ở trong lòng lặng lẽ nói một câu.

Thế nhưng tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, tuyệt đối vẫn sẽ không nói với Thế Huân.

Lúc tiếng nhạc cuối cùng ngưng lại, bả vai Ngô Thế Huân phập phồng lên xuống, hổn hển lấy lại nhịp thở, ánh mắt qua tấm gương phòng tập phát hiện ra Lộc Hàm.

Người sau hơi khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì.

Cậu cũng không mong chờ Lộc Hàm sẽ dùng con mắt chuyên nghiệp nhìn mình tập luyện, nhưng là người duy nhất đối với kỹ năng vũ đạo của mình không chút hứng thú, cũng thật làm người ta uể oải. Ngô Thế Huân chần chừ một chút ròi tiến về phía Lộc Hàm.

Mãi đến khi khom lưng cúi xuống đứng trước mặt, người kia mới có phản ứng.

"A? A! Đã xong rồi à?" Lộc Hàm lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên, nhưng vì ngồi lâu quá nên chân có chút tê, đành phải tựa vào tường mới đứng vững. "A, em đã đỡ chưa?"

Ngô Thế Huân sửng sốt một chút.

"Ca là nói..Ừ, thắt lưng của em." Ánh mắt Lộc Hàm trực tiếp hướng về phía bên hông Thế Huân. Thế Huân bị cậu nhìn khiến cả người cứng ngắc, chân giật giật, lại lắp bắp trả lời: "A? A...Không có gì, tốt lắm... Đã đỡ nhiều."

Lộc Hàm hoài nghi nhìn người kia đột nhiên mặt đỏ lên cùng ngữ khí trở nên mềm nhũn, không biết có nên tin tưởng.

"Cái đó... Hay là ca hát thử cho em nghe trước một lần xem sao?" Không khí xấu hổ này lại là gì đây? Chúng ta quả nhiên không không thể thân thiết, hơn nữa tiểu tử Ngô Thế Huân này lại luôn là người kết thúc đối thoại.

Lộc Hàm nghĩ nghĩ đưa ra phương án, Ngô Thế Huân gật gật đầu, sau đó nói "Chờ một chút" rồi bắt đầu sờ sờ khắp người tìm di động.

"Làm gì thế?" Lộc Hàm nhìn cậu ta đem cả người sờ khắp đều không tìm ra lại chạy đến góc lục túi, cảm thấy vô cùng kì quái.

"Em đem bài hát của anh ghi lại, đem luyện tập trước, như vậy đến lúc phối hợp càng nhuần nhuyễn" Thế Huân giải thích, đem di động mở đến chức năng ghi âm.

Lộc Hàm nhìn cậu ta nghiêm túc như vậy trong khi cảm giác mình chỉ tập lấy lệ, vội vàng gật gật đầu đi đến góc cầm loa cùng micro lại, thuần thục điều chỉnh, đem micro giơ lên bên miệng lại buông, vì muốn giảm bớt căng thẳng liền hắng giọng một cái.

Kỳ quái, trước kia lúc hát trong tiệc đón tân sinh cũng không có căng thẳng như này a.

Lộc Hàm cho rằng lý do chính là "Bởi vì Ngô Thế Huân hiện tại nhìn mình chằm chằm, còn lấy di động ghi âm khiến người ta thật áp lực" nên hít thở sâu vài lần nhanh chóng bắt đầu.

Khúc nhạc dạo vang lên, Lộc Hàm cũng giống như Ngô Thế Huân vừa rồi tập nhảy, nhanh chóng nhập tâm vào giai điệu.

Ca hát không chỉ là sở trường của Lộc Hàm mà còn là niềm đam mê, là sinh mệnh của cậu. Chuyện này những người biết Lộc Hàm đều hiểu rõ. Giống như là Ngô Diệc Phàm, cho dù cậu ta bình thường cùng Lộc Hàm mỗi khi không có việc gì làm đều nghịch ngợm làm ra những chuyện kỳ quái điên rồ, nhưng thời điểm nhắc đến âm nhạc sẽ ngay lập tức khôi phục thái độ nghiêm túc.

Bài hát kết thúc cũng là lúc Lộc Hàm thoát khỏi tâm trạng say mê đắm chìm, vừa mở mắt đã thấy Ngô Thế Huân cầm điện thoại nhìn mình chằm chằm, biểu tình vô cùng phức tạp, không biết là có ý gì.

"Hát như thế nào?" Tuy rằng bản thân đối với giọng hát là rất tự tin, Lộc Hàm không hiểu sao vẫn nháy mắt nhìn Ngô Thế Huân mong đợi. Thế Huân nhìn cậu nói: "A, rất êm tai."

Lộc Hàm có hơi thất vọng. Nếu là Ngô Diệc Phàm thế nào cũng nói một tràng văn vẻ hoa mỹ "Quả thực giống như là hát ra linh hồn ca khúc." hay "Giọng hát này đúng là chỉ có ở trên trời, nói không chừng cậu chính là thiên thần đó." Bất quá cũng biết đối với Ngô Thế Huân mà nói dùng từ miêu tả một chút cũng quá khó khăn, cho nên tuy thế cũng vẫn cười cười nói câu "Cảm ơn."

Nghĩ nghĩ lại cảm thấy có chút nhẹ nhàng bâng quơ, vì thế lại bổ sung nói: "Em nhảy cũng rất tốt"

Lộc Hàm nhìn Thế Huân bộ dạng có điểm cao hứng, vẻ mặt hạnh phúc vì khả năng vũ đạo được công nhận, nên lại tiếp tục: "Đúng vậy, tuy ca không hiểu gì về vũ đạo, nhưng vẫn cảm thấy... ờm... vũ đạo của em rất có hồn."

Nói xong cũng tự khinh bỉ tại sao mình đột nhiên muốn dùng cách nói của Ngô Diệc Phàm.

Ngô Thế Huân đương nhiên không biết cậu đang nghĩ gì, mỉm cười rạng rỡ nói: "Anh, chúng ta lại đây cùng phối hợp đi"

"Đương nhiên, đương nhiên, chúng ta còn phải giành được sự yêu mến của tất cả mọi người mà." Lộc Hàm cảm thấy nhân cơ hội này nên cải thiện mối quan hệ, nghĩ muốn vỗ vỗ bờ vai cậu ta.

Tuy nghĩ như thế, nhưng khi chạm vào vai Thế Huân bàn tay vẫn có chút ngượng ngùng. Lần này Ngô Thế Huân chưa kịp né tránh, cho nên Lộc Hàm dễ dàng chạm đến đầu vai đối phương.

Bàn tay chạm nhẹ vào áo đồng phục mềm mại, ẩm ướt vì mồ hôi, xương bả vai hơi nhô ra, đường nét cơ bắp phập phồng lên xuống nơi tiếp xúc ngón tay Lộc Hàm. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi nhưng bỗng nhiên cảm giác thời gian kéo dài thật lâu.

Lộc Hàm không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ, ho nhẹ một tiếng thu tay về, ngón tay bên hông xiết chặt rồi lại buông.

Ngô Thế Huân tựa hồ cũng bị động tác của cậu làm cho hoảng sợ, biểu tình trong chớp mắt có mất tự nhiên, nhưng chỉ là thoáng qua.

Thế Huân bối rối giật giật bả vai, xoay người cúi xuống cầm chai nước đổ vào miệng, bộ dạng cực kỳ gấp gáp khiến nước tràn hết xuống cổ, ngực trong nháy mắt ướt sũng một mảng.

Không khí lại trở nên lúng túng.

Lộc Hàm trong lòng âm thầm gào thét. Người ta nói "trời sinh từ trường bất hòa" chính là thế này sao? Quả nhiên mình và Ngô Thế Huân không bao giờ có thể gần gũi.

*trời sinh từ trường bất hòa: đại khái là sinh ra vốn không thể hòa hợp với nhau"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top