Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9: Chúng tôi là thất đại cô bát đại di* của Ngô Thế Huân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Thất đại cô bát đại di: ý chỉ bà cô bà dì, cũng có nghĩa chỉ đông đảo họ hàng gặp mặt

Quán ăn ở Myeongdong luôn kín người hết chỗ, Lộc Hàm đã đi đến đây rất nhiều lần, cho nên đối với chuyện người người chen lấn chật chội cũng không thấy khó chịu.

Nhưng khi cậu cùng Ngô Diệc Phàm được Thế Huân chỉ chỗ đi đến bàn Kim Chung Nhân, trong chốc lát liền suy nghĩ thấu đáo.

Đây là cái tình huống gì vậy? Mình đang ở phòng thẩm tra hay sao?

Cái bàn lớn dành cho tám người đã có bốn người ngồi song song phía bên kia, vị trí đối diện còn lại hẳn là dành cho ba người bọn họ. Nhưng cái không khí này lại không giống đang chờ đợi bạn bè bình thường, mà như là...

Mà như là thất đại cô bát đại di đang khảo sát con dâu*.

Bạn au so sánh những người bạn này với cô dì là muốn nói đến khía cạnh ghê gớm, người ta hay nói "Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng" mà :v.

Lộc Hàm bị ý nghĩ biến thái của bản thân làm cho run bắn lên, liền quyết định ngồi xuống trước hít thở không khí là tốt hơn.

Cậu theo Ngô Thế Huân ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ may còn có Diệc Phàm đi cùng, ánh mắt nhân tiện liếc nhìn bốn người bên kia.

Kim Chung Nhân đương nhiên là cậu biết, gương mặt tuấn tú nhỏ nhắn và làn da không được trắng lắm ngày càng "rạng rỡ"! Lúc Lộc Hàm sang, đứa nhỏ đang nhếch miệng cong cong đuôi mắt, cười rất thoải mái.

Ngồi bên cạnh Chung Nhân là một mỹ thiếu niên tóc đen xoăn nhẹ, thoạt nhìn xinh đẹp như một tiểu cô nương, mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, lại bầu bĩnh, thập phần đáng yêu nha, chớp chớp mắt nhìn Lộc Hàm, bộ dạng cực kỳ hồn nhiên.

Lại hướng bên này là thiếu niên vóc dáng cao, bọng mắt phía dưới đều đen nhìn như không ngủ đủ giấc, hơn nữa tóc đen, trang phục đều đen, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt thật ôn nhu, có điểm thẹn thùng nhìn cậu cười cười T___T

Người còn lại, so với ba người kia không nổi bật bằng, nhưng vẫn là thiếu niên anh tuấn, nhìn cậu với ánh mắt vô cùng đáng sợ, trông có vẻ trưởng thành.

"Kim Chung Nhân, Thôi Mẫn Hạo , Hoàng Tử Thao, Lý Đông Hải" Những người đó vừa ngồi xuống, Ngô Thế Huân liền lập tức giới thiệu.

°Thôi Mẫn Hạo: Choi Minho (SHINee)

°Lý Đông Hải: Lee DongHae

Lộc Hàm còn chưa kịp nói gì, bốn người đối diện đã đứng lên đồng thanh ân cần chào hỏi: "Chào Lộc Hàm ca!"

Lộc Hàm hoảng hốt ôm lấy cánh tay Ngô Diệc Phàm. Diệc Phàm đang xem thực đơn, bị cậu làm cho giật mình, giương mắt nhìn nhìn bốn gương mặt kia, cho rằng ý Lộc Hàm là muốn bản thân tỏ vẻ gần gũi, nên cũng thân mật nhe răng cười rồi tiếp tục vùi đầu xuống tờ thực đơn.

Nhìn bằng hữu thân thiết nhất hai con mắt đã dính chặt vào thực đơn, Lộc Hàm cảm thấy một trận bi thương ập vào lòng, đành lặng lẽ nới khỏi cánh tay Diệc Phàm "A, chào mọi người."

Thôi Mẫn Hạo cười đến hai con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Lộc ca gọi em Hạo Hạo là được rồi, em so với Thế Huân lớn một chút, nhưng vẫn học cùng một khóa."

Rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhẹ nhàng lại nói nhiều vô cùng. Lộc Hàm bị tình huống trước mắt khiến cho bối rối, cho nên há miệng thở dốc không biết phải nói gì.

Một bên Ngô Diệc Phàm đã đảo khách thành chủ kêu bồi bàn lại gọi đồ ăn, bên kia Ngô Thế Huân cũng chỉ cúi đầu dùng chiếc đũa vẽ loạn trên mâm, biểu tình bí hiểm.

"Thực ra là như thế này Lộc Hàm ca. Em muốn mời anh ăn cơm, nhưng Mẫn Hạo ca, Tử Thao ca, Đông Hải ca đều khăng khăng đòi đi cùng, vậy nên tất cả mọi người cùng tới." Chung Nhân vừa gỡ rối nghi hoặc của Lộc Hàm vừa cùng cậu tán dóc. Toàn bộ bàn ăn rất nhanh biến thành bầu không khí náo nhiệt, nhất là khi cái cậu tên Hoàng Tử Thao vừa nghe nói ba người kia là đồng hương, so với cậu ta chỉ hơn vài tuổi, hai con mắt lập tức sáng long lanh.

"Trời ơi! Chúng ta... chúng ta đều là người nước Tàu nha"

"Như vậy là sao?" Tiếng Hàn của Hoàng Tử Thao so với ba người Diệc Phàm, Lộc Hàm, Trương Nghệ Hưng đã sống lâu ở Hàn Quốc thì thực sự không thể nào bì được.

Lộc Hàm ngơ ngác nhìn gương mặt chân thành của Tử Thao, không hiểu cậu ta đang nói gì.

"Tử Thao là muốn nói bốn người đều là người Trung Quốc."

Lộc Hàm nhịn không được bật cười, cảm thấy đứa nhỏ Tử Thao này thật sự là vô cùng đáng yêu.

Kỳ thực, trong lòng cậu cảm thấy ngoại trừ Ngô Thế Huân ra, mấy người bạn này đều thật dễ nói chuyện.

Thực ra lúc mới gặp mặt, trong lòng Lộc Hàm nghĩ bốn người này hẳn vô cùng khó chịu, không ngờ lúc cùng bọn họ nói chuyện lại rất thoải mái, hoàn toàn không xuất hiện tình huống 'Không thể nói chuyện" như với Ngô Thế Huân.

"Lộc Hàm ca là sinh viên năm hai sao?"

"Lộc Hàm ca bình thường có sở thích gì?"

"Lộc Hàm ca hát nhất định rất hay đúng không? Nói cho anh biết nha... Thế Huân của chúng ta thường xuyên nghe bài hát đó của anh, tên là "Baby don't cry" thì phải? "

Thôi Mẫn Hạo nói câu đó xong, không khí xung quanh đột nhiên ngưng trệ. Cậu ta giương đôi mắt vô tội lên nhìn nhìn về phía Ngô Thế Huân ánh mắt đang phát ra cái nhìn chết chóc, bất thình lình bị Kim Chung Nhân đạp cho một phát.

"À, bài hát đó là tiết mục cho buổi biễn diễn nghệ thuật của trường. Ca cùng Ngô... Thế Huân phải phối hợp." Lộc Hàm ý đồ nhẹ nhàng bâng quơ biểu hiện khí phách tiền bối, nhưng đang nói nói đột nhiên nhận thấy Ngô Thế Huân bên cạnh nhìn chằm chằm, giật nảy mình cũng lườm lại.

Thật sự là đứa nhỏ xấc láo nha! ><

Một bữa cơm tựa hồ chỉ có Ngô Diệc Phàm là lời nhất, lau miệng xong cũng không trả tiền sau đó cười sung sướng kéo tay Lộc Hàm tạm biệt năm người kia ra về.

"Lộc Hàm ca không bắt tàu điện ngầm ở chỗ này sao? Nhưng là Thế Huân nói. .." Hoàng Tử Thao còn chưa kịp nói xong, đã bị Chung Nhân đạp cho một cước, oan ức không nói gì nữa.

Lộc Hàm gãi gãi đầu cười nói: "Nhà Diệc Phàm cũng là hướng kia, nhưng không cùng tuyến xe điện ngầm với ca. Bình thường nếu cùng nhau về nhà, ca sẽ đi cùng rồi đổi tuyến, như vậy sẽ có thể đi cùng cậu ta rất lâu..."

Hồi cấp hai ngày nào cũng thế, chẳng qua lên trung học sau giờ học lại khác biệt về thời gian tham gia câu lạc bộ nên chỉ thỉnh thoảng mới cùng nhau về nhà được.

Lần này là Lý Đông Hải há miệng thở dốc muốn nói nói, Kim Chung Nhân không thương tình lần thứ ba đạp tới..."Á á hu hu..." kèm theo tiếng Đông Hải kêu rên.

Ngô Thế Huân đột nhiên trở nên khác thường, lạnh lùng xoay người rời đi, ngay cả câu "Tạm biệt" cũng chưa nói.

"Nè nè Lộc Hàm, tiểu tử này thật là không có lễ phép!" Ngô Diệc Phàm cho dù đã ăn của người ta cũng tuyệt không giữ ý, nhìn bốn người còn lại cúi đầu chào tạm biệt chạy về hướng Thế Huân, mới ủy khuất huých khuỷu tay Lộc Hàm.

Lộc Hàm trợn mắt nhìn cậu ta , ánh mắt hướng về phía bóng lưng Ngô Thế Huân đã sớm khuất xa xa.

Cậu ta thế này là làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top