Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yêu Rồi Khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu ư? Đơn giản lắm. Đây là một vật gì đó mang tính kì diệu mà Thượng Đế ban cho con người. Tình yêu ngự trị trong mỗi trái tim của chúng ta. Thế em có biết, em đứng ở nơi nào trong tim tôi không?

Em là tình yêu, là cực phẩm cả đời tôi muốn cất giữ, em là sự dịu dàng của ban mai hay cơn gió heo mây mùa thu bất chợt, mọi sự, tất cả, trong mắt tôi đều là hình ảnh của em.

Tôi yêu em nhưng tình cảm này không thể đối diện với thế giới được, vì đây là một tình yêu tê liệt, em làm sao có thể yêu tôi khi ngự trị trong em, chỉ là một Oh Sehun máu lạnh đến rợn người.

Đúng, tôi là người máu lạnh, nhưng hòa vào trong đó vẫn có một dòng máu nóng không bị hòa tan, đó là em! Là tình yêu đơn phương của tôi dành cho em.

Tôi mặc kệ em chán ghét tôi cỡ nào, ghê sợ tôi ra sao, tôi vẫn một mực hướng về em, dõi theo em.

.

.

.

Tôi là Oh Sehun, một sát thủ chuyên nghiệp đem trái tim lạnh lẽo dâng hiến cho người con trai ấy, Luhan.

Có thể có ai đó sẽ tự đặt câu hỏi: " Sát thủ cũng biết yêu hay sao?"

Ừ, nếu là tôi trước kia, nói không chừng đem những kẻ phát ngôn đó, phát mỗi tên vài viên kẹo đồng. Nhưng hiện tại, tôi chọn câu trả lời là đúng, tôi không ngu đến nỗi xả súng vào bản thân... Hừ, đùa cho vui thôi, tôi là đang yêu, một sát thủ sắt đá đang yêu.

Đặc biệt, người tôi yêu là một nam nhân, kém tôi 5 tuổi.

Lần đầu tiên tôi gặp em là khi tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ, người sặc mùi máu tanh, chuẩn bị đi về thì vô tình thấy em, em đang hoảng loạn tìm đường về. Em bị lạc trong rừng.

Cái gọi là tình yêu sét đánh thực sự có thật, mà còn xảy ra với kẻ thù của Tình Yêu là tôi. Không ngần ngại, tôi xả vào vai mình một viên rồi vờ ôm tay đang chảy máu đến chỗ em cốt để em đừng biết chuyện tôi giết người. Em lúc đầu nhìn thấy tôi tất nhiên hoảng loạn, tôi thời 17 cũng vậy mà. Nhưng khi tôi van lên tiếng thỉnh cầu em giúp tôi vì tôi đang bị truy sát, em bình tĩnh lại và ôm tôi cùng chạy. Mới giây phút đầu, tôi đã dối em rồi.

Đến tận bây giờ, tôi không thể nào quên được ánh mắt đó của em, ánh mắt cháy rực sự thiện lương và dũng cảm, sao mà em giống tôi quá, tôi bất chợt cảm thấy tiếc nuối cho bản thân, tiếc cho thanh xuân 17 của mình.

Sau vụ đó, em với tôi quen biết nhau, tôi lại dối em nói rằng tôi chỉ mới có 18, quả nhiên, em tin thật. Không ngờ chỉ chuyên tâm cạo râu, ra ngoài bất đắc dĩ trùm kín mặt, rượt đuổi kẻ thù... những chuyện làm tôi chán ghét lại có ích đến vậy.

Nhưng tôi vốn là con người làm sao có thể đối chọi với lão Thiên cao cao tại thượng? Rốt cục, bộ mặt thật của tôi cũng phải lộ diện trước mặt em.

Tôi nhớ rất rõ, hôm đó là đêm giáng sinh, tuyết rơi mù trời, tôi nhận lệnh đi ám sát một nhà chính trị. Vỗn dĩ, mọi chuyện đã có thể suôn sẻ diễn ra tại nhà riêng ông ta, nào ngờ ông ta lại thoát được vào phút chót, hại tôi phải đuổi theo. Đến khi thành công cho ông ta ăn trọn vài viên kẹo đồng thì trớ trêu lại thấy em, lúc này tôi mới để ý, thì ra tôi đã chạy đến công viên sau nhà em mà không hay. Em nhìn tôi hệt như một con mồi đang nhìn kẻ thù của mình, nhưng sâu trong đó là cả một biển bi thương sầu khốc.

Tôi lặng người nhìn em khuất sau cơn tuyết rơi, em nhỏ dần rồi mất hẳn. Tim tôi lúc đó như có ai bóp chặt, chặt tới nỗi tôi thấy như sắp không thở được nữa. Tôi gọi điện cho bọn lâu la, bảo chúng đến giải quyết lão già chết tiệt này, còn tôi thì đi theo em.

Được một đoạn, lại thấy một hộp quà màu đỏ xinh xắn nổi bật dưới nền tuyết trắng, tôi nhặt lên, sự tò mò tiếp tay tôi mở nó ra, bên trong là một chiếc áo len đơn giản mà rất đẹp, chắc em đã dùng rất nhiều tâm huyết để đan nó tặng tôi. Kế bên còn có một mảnh giấy, cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn hối tiếc vì những lời trong đó.

" Sehun, đây là áo len em tự tay đan tặng anh, không đẹp như ở cửa hàng nhưng đó là tấm lòng của em, anh đừng chê bai,.. à, Sehun, em muốn nói với anh, em thích anh, .... nếu anh cũng giống em thì hãy mặc chiếc áo này ngày mai hẹn anh ở Nam San nhé, nếu anh từ chối thì anh đừng đến, em sẽ đau lòng... Sehun, giáng sinh vui vẻ!!!!!!"

Là em cũng thích tôi, cũng có cảm giác giống như tôi.

Tôi ngã quỵ xuống, làm sao bây giờ, chính tôi đã bỏ lỡ cơ hội để đến bên em, chính tôi từ đầu cố chấp tiếp cận em rồi khiến em thất vọng. Tôi đã hại em rồi, tuổi 17 của em đã bị vấy bẩn bởi một kẻ xấu xa như tôi.

.

.

.

Tại sao tôi lại lệnh lạc bước vào cuộc đời em làm gì, để em phải mang thương tổn mà bước đi, trái tim em chắc phải rỉ máu rất nhiều.... Lão Thiên, người ngó xuống mà coi, cớ sao người lại đẩy tôi đến bờ vực thẳm thế này? Có phải chăng tôi là một tên sát thủ. Cứ cho là vậy, thì người muốn trừng thì cứ đè lấy tôi mà trị, hà cớ gì phải giáng xuống đầu em ấy, em ấy vô tội,.... em ấy chỉ mới có 17 tuổi thôi, thanh xuân em ấy còn dài, con đường phía trước còn rộng mở đón chờ em, người làm vậy, khác nào đẩy em ấy vào ngục tối?

Năm tôi 17, người cũng đã bức tôi chết đi sống lại một lần, nhưng tôi khác em, tôi vốn sỏi đá chai lì, đương đầu với khó khăn gian khổ, có bao nhiêu gian khổ khó khăn cản bước được tôi? Còn em yếu đuối nhược hàn, có khả năng chống chọi sao?

.

.

.....

Điều tôi sợ bây giờ, khi nhìn thấy tôi giết người, có khi nào em ấy bị sốc tâm lí mà làm chuyện dại dột hay không?

Sẽ phải chịu khuất phục như tôi, trở thành cổ máy giết người.... Không thể được, chuyện này, tôi nhất định không thể để xảy ra, vì em, là người tôi yêu, là vật phẩm tôi trân quý cả cuộc đời này.

Luhan, Oh Sehun này yêu em đến mù quáng thật rồi, em là ai? Là gì? Là gì? Là ai? Mà khiến tôi u mê đắm chìm như thế này, em mang thứ sức mạnh kì diệu gì mà khóa chặt tim tôi tới như vậy, .... sẽ chẳng có câu trả lời đâu, vì tôi biết yêu chỉ đơn giản là yêu thôi!

Chúng ta không cùng nhau lớn lên, chưa hiểu rõ đối phương thế nào, nhưng sau này, dẫu ra sao, tình yêu mà đến rồi thì cho dù bao nhiêu sự khác biệt, bao nhiêu điều trở ngại thì cũng như hạt cát hòa vào gió, bụi gửi vào mây.

.

.

.

Em chuyển đi. Ngày đó, là một ngày cực kì tồi tệ với tôi, sao có thể như vậy, tôi hằng ngày đều âm thầm bên em, lặng lẽ giúp đỡ em cốt chỉ để nhìn thấy em, bảo đảm cho em sự an toàn. Bây giờ, em đi đâu, tôi còn không biết, còn gì kinh khủng hơn?

Nhưng, tôi nào có thể làm gì? Khi tôi còn gánh biết bao nhiêu nhiệm vụ, huống hồ, sự có mặt của tôi lại là sự ám ảnh đời em. Nếu thực sự để em biết được những việc tôi làm, em chắc chắn sẽ phỉ báng tôi. Tôi nghĩ, đã đến lúc buông tha cho em rồi và cũng là giải thoát cho tôi....

Tôi không thể bỏ công việc vì em, à phải nói lại, vì sự bình an của em. Nếu để tổ chức phát hiện ra em là nguyên nhân làm trì trệ công việc, tính mạng em sẽ khó bảo toàn.

Lần này, tôi không tìm em, nhưng nếu một ngày nào đó để tôi gặp lại em, dù là trong bất kì hoàn cảnh nào, tôi cũng sẽ níu tay em lại, dùng tất cả biện pháp tôi có thể nghĩ ra để giữ em bên mình, dù cho, có thể sẽ làm em tổn thương, hận thù tôi. Nhưng em ơi, cơ hội lớn lao như thế, tôi có thể nhắm mắt bước qua sao? Tôi.... cũng là người mà, sắt đá hay máu lạnh cấp mấy, đối với sự cháy bỏng của tình yêu đang ngày càng lan tỏa, không một ai trên đời này ngăn cản được đâu.

Mà dẫu sao, đó chỉ là ý định thôi, tôi biết, nếu em thật sự muốn trốn tôi tránh tôi rồi, tôi muốn tìm cũng không thể tìm ra.

Đôi khi, một tối buồn hay chiều sầu nào đó, tôi vừa nhấp cà phê, vừa nhìn về phương trời xa xôi rồi tự nhủ lòng, có lúc nào, khi tôi đang đi trên đường, em vô tình nhìn thấy bóng lưng tôi, sau đó chầm chậm bước theo, mà khi tôi quay đầu lại, em đã hòa mình vào dòng người tự lúc nào rồi. Lúc đó, chẳng hiểu sao nước mắt tôi chảy!

Nực cười, làm sao có thể? Cái thứ mặn đắng mang màu yếu đuối này sao tôi lại có? Tôi vốn dĩ máu lạnh, vô cảm kia mà... Haha, chỉ biết trách bản thân vì em mà thay đổi quá nhiều, Oh Sehun rồi cũng có ngày nhu nhược như thế này đây. Quá nhục nhã cho một Sát Thủ.

Luhan, tôi yêu em!

Đã đến lúc tôi phải đi rồi!

.

.

.

........

Năm nào đó, thời gian như ngưng đọng, tại nơi ngọn đồi xa xôi , tại nơi có sóng biển vỗ về, ... từng bông hoa bồ công anh lặng lẽ bay theo chiều gió, mang theo nỗi buồn không tên

Nơi mặt đất lạnh lẽo, một nhành hoa bách hợp khẽ rơi, thảm cỏ xanh bao quanh, màu trắng như tô thêm chút an yên.

Hỡi ngọn đồi!

Hỡi sóng xa!

Hỡi hoàng hôn!

Phải chi Tình Yêu không mang màu đượm buồn của ánh chiều tà, không cố chấp như làn sóng đánh tan bờ cát, càng không lặng lẽ như ngọn đồi cô đơn, hiu quạnh. Thì có lẽ, không ai phải hối tiếc, cũng chẳng ai phải mang vết thương đến cuối đời.

Yêu, cứ bày tỏ như Hướng Dương với Mặt Trời.

Đừng để phải ân hận!

.

.

.

Bao lâu rồi? Thời gian trôi đúng quy luật, vô tình hay vô tư mà bỏ rơi một người, bỏ quên bao nỗi đau thương mà lại mang theo những niềm hạnh phúc.

Con người ta, sống thế nào thì vẫn không thoát khỏi vòng tròn xoay chuyển gian thời, nó vẫn làm công việc của nó, mình thì vẫn là mình, nó đi đâu, làm gì thì kệ, nhưng mình cứ kệ mãi sẽ tụt về phía sau, trở thành tù binh của quá khứ và nô lệ của hối hận.

Ngày đó chọn quyết định bỏ lại tất cả để trốn chạy là đúng hay sai?

Nếu thời điểm đó, tôi cho là mình hoàn toàn đúng nhưng hiện tại tôi cho đó là một sai lầm.

Đáng lẽ, tôi không nên bỏ mặc hiện thực, cố chấp dày vò bỏ lại anh cô đơn.

Tôi nên thông suốt một chút, cùng anh đối mặt với hiện thực đau thương ấy, nếu thời gian có quay trở lại, tôi và anh sẽ chẳng phải hưởng trọn hạnh phúc sao?

Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng lướt qua, quy luật tự nhiên đâu gì phá bỏ được.

Tại sao khi mất anh rồi, em mới nhận ra, trái tim em đã chết theo anh, nảy mầm bao nuối tiếc sau dư âm cuộc tình chưa mở ra đã mãi mãi khép lại.

Em giờ đây chỉ như một kẻ vô dụng, suốt ngày chỉ biết nhớ về anh, hoài niệm về miền kí ức xa xôi ngày nào. Vốn dĩ, đã là quá khứ không tốt đẹp thì nên quên đi, nhưng cố chấp em lại níu chân, ôm chặt vào lòng. Vì nơi đó có anh, có em, có chúng ta bên nhau vui vẻ. Em không thể buông tay để những hình ảnh tốt đẹp ấy trôi đi đâu anh. Đó là nguồn sống duy nhất của em, thứ em cố bấu víu để biết lí do mình tồn tại.

Anh thấy không, tuy em vô dụng nhưng lại rất bình yên đó chứ. Từng ngày trôi qua với những dòng tin nhắn em chưa xóa, hình chúng ta chụp chung, cả những đoạn video ghi lại khoảnh khắc của chúng ta, như vậy với em là mãn nguyện rồi.

Anh sao mà biết được, lúc em chuyển đi, em đã cố gắng xóa hết mọi thứ về anh, nhưng ngày nào cũng đem máy ra mà có làm được đâu. Sau này em mới nhận thức rằng, là vì tình yêu em dành cho anh quá lớn, sức mạnh lớn
lao đã ngăn chặn lí trí em làm điều dại dột, chí ít thì em cũng đã giữ lại được chút ít về anh. Em cũng giỏi mà.

....

Tôi tìm đến nhà anh vào một ngày nào đó, là một ngôi nhà bám đầy bụi và mạng nhện. Phải mất cả ngày trời, tôi mới thay áo mới được cho nó. Tình cờ, tôi tìm được quyển nhật kí của anh. Nó cũ lắm rồi, là loại xuất hiện cách đây hơn 20 năm là ít, cụ bà hàng xóm của tôi cũng giữ một cuốn giống như vậy.

Nắng 22/5/96

Hôm nay Sehun viết trang nhật kí đầu tiên, viết gì đây? A, mẹ cho Sehun ăn dâu tây.

Mưa 3/4/ 00

Sắp sinh nhật Sehun rồi, mà ba mẹ sao vẫn chưa về?? Sehun không muốn đón sinh nhật một mình đâu!

Buồn 3/4/02, giỗ cha mẹ.

Đã 2 năm rồi,con không còn nhìn thấy bóng dáng cha mẹ nữa. Còn đâu dâu tây ngọt ngào từ mẹ, chủ nhật 2 ba con đuổi bắt nhau. Hai người rủ nhau bỏ con mà đi, hai người sống tốt lắm đúng không?

5/7/ 06

Hôm nay tôi chứng kiến một cảnh giết người khủng khiếp, như cái cách mà ba mẹ tôi rời bỏ tôi. Tôi gần như điên loạn lao đầu chạy, chạy mãi nhưng không có lấy lối thoát. Có lẽ, tôi phải trả cuộc sống này cho trời rồi, đáng ra năm ngoái tôi tự vẫn, ngài phải để tôi chết luôn. Cứu tôi để tôi chịu thêm dày vò rồi lại đẩy tôi vào chỗ chết. Ngài cũng biết cách trêu ngươi lắm. Nhưng lần này tôi thắng ngài rồi!

Tôi được một tổ chức cứu sống và ngay khi trang nhật kí cuối cùng này khép lại, tôi sẽ trở thành sát thủ như ý muốn của họ.

Tạm biệt tháng ngày sóng gió bình yên, Oh Sehun.

....

Từng giọt lệ từ đáy mắt tôi rơi, rơi thật nhiều! Hóa ra cuộc đời anh khốc đau như thế, anh đã phải chịu đựng nhiều cay đắng, tổn thương, cho đến lúc chết đi vẫn chưa từng được nếm mùi hạnh phúc.

Anh nào đâu muốn dấn thân vào con đường tội lỗi này rồi mãi mãi chia tay trần thế. Tất cả là do dòng đời xô đẩy, do cuộc sống thiếu thốn nên anh mới phải ôm buồn đau đến cuối đời.

Tôi cũng là trẻ mồ côi, cũng là kẻ tha hương cầu thực từ nhỏ, tôi thấu hiểu cảm giác thèm thuồng hơi ấm tình thương ấy như thế nào.Một mái nhà ấm cúng, được cắp sách đến trường từ lâu đã trở thành ước mơ xa xỉ.

Rời khỏi nhà anh, tôi mỉm cười, tự nhủ lòng, em sẽ sống tốt, không bê tha, sẽ sống luôn phần của anh.

.

.

.

Mùa xuân lại đến trên đất nước Hàn Quốc hoa lệ, nắng dịu dàng hòa cùng những khối khí lạnh đầu mùa, anh đào nở rộ trên mọi cung đường, ngõ vắng. Người người tấp nập rủ nhau xuống phố, nhà nhà quầy quần bên lò sưởi tận hưởng không khí gia đình.

Ở phía xa nơi ngọn đồi bồ công anh hiu quạnh, sóng biển thôi xô bờ, chỉ còn những đợt sóng nhỏ lăn tăn chơi đùa cùng cát. Hoa đã không còn, bách hợp năm nào cũng đã héo úa.

Kiếp này, hai con người ấy không chung đường duyên nợ, hẹn đời sau thủy chung dẫu luân hồi.

.

.

.

Lại một mùa thu trôi qua, bồ công anh lại xuôi mình theo gió, sóng lại rì rào chơi đùa cùng cát, hoàng hôn đượm buồn lại đưa nắng đi thật xa.

Tôi đến thăm anh với bó hoa Bách Hợp. 1 năm qua, tôi không đến chơi, anh sống thế nào? Tôi còn có hồi ức bên anh, anh có gì thuộc về tôi?

Sehun, em đến rồi.

1 năm qua em đã cố gắng rất nhiều, em biết được anh có ước mơ làm bác sĩ, nên em đã đi học. Nói ra cũng hơi hổ thẹn, tốt nghiệp cấp 2 cũng lâu rồi, một thằng 18 tuổi lại đi tuyển sinh lớp 10, nhưng không sao đâu, vì anh, có bấy nhiêu, đối với em không khó khăn. Em đang học anh ạ, tuy tuổi tác của em có hơi trở ngại đối với việc kết bạn, nhưng ngoại hình của em cũng là một lợi thế. Mà anh, em không muốn có thêm ai chen vào cuộc sống của em, em chỉ muốn duy nhất anh mà thôi. Như vậy có tốt không anh? Em biết, anh đã từng nhắc em, sống phải kết giao, chia sẻ thì mới khá được, nhưng em.... anh hiểu cho em nhé!

Em cũng đang đi làm nhân viên bán hàng cho một cửa hàng tiện lợi. Em cảm thấy em thật may mắn khi quen được anh, vì anh em mới tìm lại được cuộc đời mình.

Hình như em chưa kể anh nghe chuyện của em đúng không?

Ba và mẹ em năm em 10 tuổi đột nhiên li dị nhau dù trước đó họ đã có một cuộc tình hạnh phúc và kết quả viên mãn cho chuyện tình ấy là em.

Em nhớ rất rõ, khi phiên tòa kết thúc, mẹ em leo lên xe của một người đàn ông khác, ba em nắm tay một người phụ nữ đi ngang qua em một cách vô tình.

Suốt buổi phán xét, em chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy ông bà ngoại ngồi bên cạnh khóc đến cay mắt.

Rồi em sống với ông bà, lúc đó em khóc rất nhiều, ba mẹ đã không cần em nữa. Sau này em mới hiểu, thì ra họ li dị vì mỗi người đã có cuộc sống riêng. Nhưng cuộc đời ngộ lắm anh, Lúc em thi chuyển cấp thì bệnh viện gọi nói là ông bà em bị tai nạn giao thông....

Sau khi lo lễ tang cho ông bà, em trở nên bơ vơ.Tiền trợ cấp của ba mẹ, ông bà không dám sử dụng, để dành lại nên em có cái để sống qua ngày. Rồi cuối cùng họ cũng vứt bỏ em, chạy theo thứ tình yêu ích kỉ của họ.

Em cô đơn, đau khổ nhưng chẳng ai nhìn thấy. Em trốn tránh thế giới này, lao đầu vào khoảng trời riêng của mình và rồi gặp lại anh.

Trời đúng là còn rất thương em, anh thấy có đúng không? Đã cho em gặp anh, để em tìm lại chính mình, dẫu có chút mất mát, tiếc nuối nhưng dù sao vui sống tươi khỏe thì mới tốt đúng không anh?

Anh ơi, hôm qua có người tỏ tình với em, anh có muốn biết là ai không? Là một cô gái, hơn nữa cô ấy còn học cùng trường với em. Lúc em từ chối, cô ấy không khóc không la gì cả, chỉ mỉm cười nhìn em thật trìu mến rồi đi. Sáng nay tình cờ đụng mặt, cô ấy rủ em đi ăn sáng rồi còn đề nghị làm bạn cùng em, em vốn định khước từ nhưng cô ấy nhiệt tình quá, em cũng nhận lời.

..

.

Giờ cũng đã muộn rồi, hẹn anh một ngày khác nhé. Em sẽ lại đến trò chuyện cùng anh.

.....

Thời gian lại lặng lẽ trôi đi, sự tồn tại của những kẻ cô đơn cứ như vậy bị chôn vùi trong bóng tối, anh là anh, tôi biết tôi.

Còn có những người sống trong hoài niệm không cách nào buông bỏ, ôm trong lòng những khắc khoải về quá khứ, không cho phép bất cứ ai bước vào cuộc đời, xen vào miền yêu thương của họ. Rồi một ngày, họ tìm về hoài niệm ấy, mỉm cười vui vẻ.

Nắng lại về vui đùa cùng sóng.

Sóng cũng thôi quấy nhiễu miền cát trắng.

Hoàng hôn thay cho mình một tấm áo đầy sức sống.

Ngọn đồi trọc lại phủ lên mình một thảm cỏ xanh.

Bồ công anh lại dịu dàng thả trôi cùng gió.

Nơi thành thị, khói bụi, xa hoa bị lãng quên.

Có hai ngôi mộ kề tựa bên nhau, dẫu rêu xanh phủ khắp, dẫu cỏ mọc che đi, vẫn không bao giờ tan vỡ.

Tình yêu, chính là điều vĩ đại như thế.

______________________________________

Cá Mắc Cạn.

Lời kết : Đã xác định là yêu thì phải yêu đến tận cùng, dẫu cho tình yêu này là loại tình yêu mù quáng. Nhưng đối với những kẻ khao khát được yêu thương thì yêu và được yêu chính là một đặc ân. Họ nguyện đem hết tâm tư tình cảm và tất cả để giữ mãi " tình yêu" này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top