Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ bác sĩ trung niên gọi Ngô Thế Huân vào văn phòng, nói rõ với hắn tình trạng của Lộc Hàm hiện giờ "Trên người bệnh nhân có khá nhiều chỗ bị thương, chân bị gãy xương nhẹ, tình trạng não bộ hiện giờ của bệnh nhân không bị tổn thương nghiêm trọng, thế nhưng bệnh nhân có tình trạng thổ huyết, chúng tôi nghi ngờ bệnh nhân bị xuất huyết nội tạng, vì vậy nên vài ngày tới có khả năng cần để bệnh nhân ở lại bệnh viện để kiểm tra"

"Xuất huyết nội tạng có nghiêm trọng không?"

"Dựa theo quan sát trước mắt thì coi như bệnh nhân có xuất huyết nội tạng cũng chỉ là ở mức nhẹ, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chuyện này cậu không cần phải lo lắng quá mức"

Ngô Thế Huân khẽ đáp lời lại.

"Đúng rồi, cậu với bệnh nhân là như thế nào?"

"Tôi là anh trai cũng là người giám hộ của cậu ấy"

Bác sĩ đưa hồ sơ đến "Được rồi, nếu như không còn vấn đề gì khác thì hiện tại cậu có thể đi làm thủ tục nhập viện"

"Được, cám ơn bác sĩ" Ngô Thế Huân xoay người rời khỏi văn phòng, đi làm thủ tục nhập viện.

Phác Xán Liệt vội vội vàng vàng chạy tới, đúng lúc thấy Ngô Thế Huân đang làm thủ tục nhập viện "Tình hình như nào rồi? Tiểu Hàm đâu?"

"Bên trong" Ngô Thế Huân làm xong thủ tục nhập viện, cùng Phác Xán Liệt đến phòng bệnh của Lộc Hàm.

Lộc Hàm nhìn thấy Phác Xán Liệt đi vào, gọi một tiếng "Xán Liệt ca"

Phác Xán Liệt nhìn thấy Lộc Hàm như vậy, lửa giận nổi lên phừng phừng, nhìn về phía Ngô Thế Huân "Bố con thằng nào làm thằng bé thành ra như này?"

"Tao cũng muốn biết"

Phác Xán Liệt đi tới bên giường Lộc Hàm, liếc cái chân bó thạch cao ở cuối giường "Tiểu Hàm, nói Xán Liệt ca nghe, đứa nào làm cậu bị như này?"

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân xong lại nhìn Phác Xán Liệt, nếu như mà để Phác Xán Liệt với Ngô Thế Huân biết, nhất định sẽ làm cho cậu hả giận, nhưng mà bọn người Trương Vĩ Đông giang hồ như vậy, cậu thật chẳng muốn để hai người bọn họ dây vào. Do dự nửa ngày, cuối cùng cậu thấp giọng nói "Em... em không biết"

"Cậu không thấy rõ?" Phác Xán Liệt hỏi

Đầu Lộc Hàm hơi rụt vào trong chăn "Ừm"

Phác Xán Liệt quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân "Chuyện này..."

Ngô Thế Huân nói "Đợi lát nữa tao hỏi sau, giờ mày ra ngoài mua chút đồ ăn đi"

Phác Xán Liệt đi ra ngoài mua đồ ăn, Ngô Thế Huân kéo một cái ghế đến ngồi ở đầu giường, tay khẽ vuốt vuốt chút tóc lòa xòa trên trán cậu. Trong phòng còn có một giường bệnh nhưng không có người, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm cứ im lặng không lên tiếng, không khí rất tĩnh lặng.

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân nói "Ca, em xin lỗi"

Ngô Thế Huân chỉ chỉ ngón trỏ lên chóp mũi của cậu "Không làm gì thì xin lỗi cái gì chứ hả?"

"Em lại mang tới phiền phức cho anh nữa rồi"

"Không có chuyện đó đâu, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều" Ngô Thế Huân vuốt vuốt cằm cậu ở trong chăn, ôn nhu hỏi "Nói ca nghe, lúc đó ai đã đánh cậu?"

Lộc Hàm sợ bọn họ sẽ đi tìm Trương Vĩ Đông đánh nhau, lại làm lớn chuyện lên "Em cũng không biết họ là ai hết"

Ngô Thế Huân tiếp tục dịu dàng vuốt tóc cậu "Tôi nhớ lần trước ở siêu thị, có kẻ mắng cậu, tôi hỏi cậu có biết bọn họ không, lúc đó cậu bảo là không biết, bây giờ cậu cũng giống hệt lúc đó, không dám nhìn tôi"

Lộc Hàm chẳng nói được lời nào.

"Là bọn họ đánh cậu có phải không?"

Ánh mắt Lộc Hàm không biết vô tình hay cố ý mà né tránh "Không... không phải"

"Vậy cậu nghe tôi nói" Bàn tay Ngô Thế Huân dán vào bên má trái Lộc Hàm, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Ngô Thế Huân hỏi lại "Có phải chính bọn họ là kẻ đã đánh cậu không?"

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, miệng há ra nhưng chẳng nói nên lời, cậu không biết nói dối, cứ nói dối là nhất định sẽ không dám nhìn vào mắt của đối phương.

Ngô Thế Huân tiếp tục dẫn dắt "Cậu yên tâm, tôi sẽ không trực tiếp nói chuyện hay đánh nhau với bọn họ. Chuyện này rất nghiêm trọng, là người giám hộ của cậu, tôi nhất định phải biết rõ sự tình, nếu như đúng là bạn đồng học cùng lớp với cậu, tôi sẽ phản ánh với nhà trường để nhà trường xử lý. Nếu như bây giờ bỏ qua chuyện này, sau này bọn họ lại tiếp tục đánh cậu thì phải làm sao?"

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, hai mắt ươn ướt. Ngô Thế Huân vuốt nhẹ gương mặt cậu "Nào, nói cho ca biết, rốt cuộc là chuyện như thế nào"

Lộc Hàm im lặng trong giây lát, hai mắt dâng lên nước nhìn Ngô Thế Huân "Thứ ba hôm ấy, em thấy mấy người bọn họ đang bắt nạt một nữ sinh nên em đã đi gọi giám thị tới, sau đó thì bọn họ lại đánh nhau với giám thị, rồi bọn họ bị ghi tên, giám thị cũng bị đuổi việc. Có lẽ, là vì vậy nên mới..."

"Vậy bọn họ mà cậu nói là ai? Có phải chính là cái bọn lần trước gặp ở siêu thị không?

"Dạ"

"Được rồi, tôi biết rồi"

"... Ca... em cũng có lỗi"

Ngô Thế Huân ôn nhu vuốt trán của cậu "Không, cậu không có sai, cậu đã làm rất tốt"

Phác Xán Liệt mua đồ ăn từ bên ngoài trở về, mua riêng cháo cho Lộc Hàm ăn lại sức và mua cho Ngô Thế Huân với mình cơm hộp.

Ngô Thế Huân trước tiên đút cho Lộc Hàm một muỗng cháo, Lộc Hàm nói "Ca, để em tự ăn, anh ăn cơm đi kẻo cơm nguội"

Phác Xán Liệt lấy bàn ăn đặt lên giường ở phía trước Lộc Hàm "Thôi được rồi, đặt lên đây cho dễ ăn"

Ngô Thế Huân đặt cháo lên bàn ăn, đưa cho cậu cái muỗng, Lộc Hàm đưa tay ra nhận lấy cái muỗng, tay sưng đỏ, còn có nhiều chỗ bị rách da

Ăn cơm xong, Phác Xán Liệt mở phim hoạt hình trên điện thoại của mình đưa cho Lộc Hàm, Ngô Thế Huân kêu hắn cùng đi ra ngoài.

Hai người đứng ở lối đi cách phòng bệnh khá xa, thỉnh thoảng có y tá đỡ bệnh nhân đi qua.

"Hỏi ra được chưa?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Tao mới dụ em ấy nói ra rồi, cái bọn đó tao đã từng thấy"

"Vậy giờ mày tính làm sao?"

Ánh mắt Ngô Thế Huân trở nên sắc bén "Còn có thể làm sao, cái bọn đấy dám đem em trai tao đánh ra như thế, tao thật không thể nuốt trôi cơn giận này vào bụng"

Ngô Thế Huân đứng tựa lưng vào bức tường phía sau "Tao ở đây chăm sóc Tiểu Hàm, không đi được. Mày gọi cho tao mười người, hết bao nhiêu cứ tính cho tao, tối mai ra tay"

"Mày bình tĩnh lại, cái bọn đó còn chưa biết ở chỗ nào mà"

"Tao giao cho mày đi điều tra, bọn đấy học cùng lớp với Tiểu Hàm, có bốn người"

"Được, tao đi điều tra ngay, nếu như nắm được cơ hội lập tức sẽ ra tay ngay"

Nắm đấm của Ngô Thế Huân đấm nhẹ vào ngực Phác Xán Liệt "Cảm tạ"

Phác Xán Liệt thọc tay vào túi áo khoác "Tốt nhất để Tiểu Hàm cùng đi, để thằng bé xả giận, cho đã nghiền"

Ngô Thế Huân cười khổ "Mày nghĩ em ấy đồng ý mà tao còn phải khổ công dụ em ấy nói ra?"

Phác Xán Liệt khẽ thở dài một hơi "Nói cũng đúng, thằng nhỏ hiền mới cả tâm địa lương thiện quá"

Ngô Thế Huân vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt "Mày về trước đi, tối nay tao ở lại đây với em ấy"

"Sáng sớm mai anh quay lại, tiện thể mang quần áo cho cậu thay, nghỉ ngơi tốt nhé" Phác Xán Liệt đi vào phòng bệnh tạm biệt Lộc Hàm.

Phác Xán Liệt đi rồi, Ngô Thế Huân nhận lấy chậu nước cùng khăn mà y tá bưng tới, khuấy nước nóng lên lau người cho Lộc Hàm. Kéo áo cậu lên, trên người cậu đầy những vết bầm xanh tím nhìn mà giật mình. Khăn ấm thật nhẹ nhàng cẩn thận lướt qua làn da mà chà xát, Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn cậu "Có thấy đau không?"

Lộc Hàm lắc đầu "Không đau, có hơi ngứa thôi"

Ngô Thế Huân bỏ khăn vào nước rửa một chút, vắt khô, lau lại một lần nữa cho cậu, thật nhẹ nhàng ở tay vì vết thương đông máu mà sưng lên.

Đúng mười giờ tối, Lộc Hàm đã ngủ thiếp, Ngô Thế Huân tắt đèn, nằm xuống sát giường.

Hôm sau Phác Xán Liệt mang quần áo với bữa ăn sáng đến. Lộc Hàm ăn sáng xong, Phác Xán Liệt có đem máy đến PSP cho cậu chơi giải buồn, cậu nói muốn đọc sách.

Balo của cậu vẫn còn bỏ quên ở trong hẻm nhỏ kia, Ngô Thế Huân lúc đó chỉ lo vội vàng đưa cậu đến bệnh viện mà chẳng để ý đến balo. Trong balo có hai bộ quần áo, còn có ba quyển sách luyện tập, Lộc Hàm lo lắng không biết balo có bị ai lấy đi mất không.

Phác Xán Liệt nửa tiếng sau đã đem balo của Lộc Hàm lấy trở về. Bên ngoài balo bám đầy đất cát, hắn lấy ra đồ vật bên trong bỏ sang một cái balo khác, còn cái balo kia thì đem vứt đi.

Bàn ăn trên giường bệnh vừa vặn cũng có thể học, Lộc Hàm lấy bút ra làm bài tập luyện tập, Ngô Thế Huân ngồi yên một bên cùng cậu đọc sách, hoặc nhìn cậu làm bài tập, Lộc Hàm gặp chỗ không hiểu còn có thể hỏi hắn.

Phác Xán Liệt lấy được balo về xong thì rời khỏi bệnh viện.

Bữa trưa, Ngô Thế Huân đi ra ngoài mua cơm hộp, còn tiện thể mua hoa quả đem về.

Lộc Hàm ngồi tựa vào đầu giường, đầu hướng về phía Ngô Thế Huân "Ca, hay chúng ta về nhà đi, ở nhà cũng là ở mà ở bệnh viện cũng là ở, huống gì ở bệnh viện còn phải tốn tiền"

Ngô Thế Huân đem chuối tiêu vừa mới lột vỏ đưa cho cậu "Chuyện tiền nong cậu không cần phải để ý tới, chừng nào chân cậu tháo bó thạch cao thì chúng ta về nhà"

Lộc Hàm mím môi, yên lặng mà ăn chuối tiêu, Ngô Thế Huân xoa xoa đầu cậu, chỉ ra ngoài cửa sổ "Bên ngoài trời nắng đẹp, chúng ta ra ngoài tản bộ một chút chứ"

"Ừm"

Ngô Thế Huân đem áo khoác Phác Xán Liệt mang tới khoác lên người cậu, bế cậu ngồi lên xe đẩy, đẩy cậu ra khu cây xanh phía sau bệnh viện tản bộ.

Chiều tối, Phác Xán Liệt gọi điện thoại đến, nói mọi chuyện đều đã sắp xếp xong xuôi. Ngô Thế Huân hội ý xong, đúng chín giờ tối hôm đó, chờ cho Lộc Hàm đi ngủ, hắn bàn giao cho y tá chăm nom cậu, mặc vào áo khoác đen rời khỏi bệnh viện.

Phác Xán Liệt với Ngô Thế Huân tuy không có liên quan gì tới xã hội đen, thế nhưng tìm được mười người đến đánh nhau thì chẳng có gì khó khăn, chỉ cần ra giá tiền được, cho dù là mười mấy hai mươi người cũng chẳng thành vấn đề.

Phác Xán Liệt gọi mười người đã chờ ở sảnh K, thời điểm Ngô Thế Huân đi vào, bên trong có hai người mặc áo màu vàng cầm mic say sưa hát, trong phòng K ngập mùi khói thuốc lá nồng đậm, sopha bên kia mở ra hai bàn đổ xúc xắc, những người tham dự đánh bạc đều rất hăng máu đỏ đen.

Phác Xán Liệt nhìn thấy Ngô Thế Huân đến, lập tức nghênh đón, Ngô Thế Huân hỏi "Sao rồi?"

"Bốn thằng kia cũng đang ở KTV này, ngoài ra còn có ba đứa con gái đi với tụi nó"

"Chỗ này không tiện, ra ngoài rồi ra tay" Ngô Thế Huân nói

"OK" Phác Xán Liệt vỗ vai Ngô Thế Huân "Tao với mày tẩn tụi nó một trận trước rồi giao tụi nó lại cho mấy người kia dạy dỗ, đừng đánh tới chết nếu không sẽ rất phiền phức"

"Tao biết rồi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top