Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Thế Huân lần đầu tiên nhìn thấy anh họ của Lộc Hàm là ở nhà đại bá, đại bá mời cả nhà sang bên dùng cơm, Ngô Thế Huân cũng đi theo họ.

Câu chuyện được bàn tới trong bữa cơm là chuyện Lộc Hàm theo Lộc Vũ Cường vào thành phố làm công. Ngô Thế Huân ngồi một bên nghe, ăn chẳng được ngon miệng.

Trên bàn cơm, đại bá quay sang Lộc Hàm dặn dò, nói là đến thành phố rồi thì cái gì cũng phải nghe theo anh họ, không được tùy ý đi lung tung, không thể cùng những hạng người vớ va vớ vẩn mà giao lưu, Lộc Hàm ngồi vừa ăn cơm vừa gật đầu nghe lời.

Suốt bữa ăn, Ngô Thế Huân chẳng nói một lời nào, ăn được nửa bát cơm thì không muốn ăn nữa, đại bá nương thấy vậy nói "Ôi Thế Huân a, sao lại ăn ít như thế, lại ăn nhiều một chút nữa đi, đừng khách sáo"

"Buổi chiều cháu có ăn một ít thứ rồi nên không đói bụng lắm" Vừa nói, ánh mắt hắn lại thoáng đảo qua trên người Lộc Hàm một cái.

Dùng xong bữa cơm, bốn người cầm trên tay một cái đèn pin để đi về. Lộc Hàm cầm đèn pin đi bên cạnh Lộc nãi nãi còn Ngô Thế Huân cầm đèn pin chiếu đường đi cho Lộc gia gia.

Về tới nhà, Lộc Hàm đi nhóm lửa nấu nước để cho hai vị lão nhân gia tắm rửa sạch sẽ trước rồi đi ngủ.

Ngô Thế Huân tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra, trên tay cầm khăn lau khô tóc, bước tới chỗ Lộc Hàm đang ngồi ở ghế đẩu trong bếp mà ngồi xuống bên cạnh "Tôi xong rồi, cậu đi tắm đi"

"Ừm" Lửa trong bếp lò đã tắt, chỉ còn dư lại chút lửa tàn, Lộc Hàm dùng một cái kẹp sắt từ bên trong tro than lấy ra hai củ khoai lang nướng lùi với hai củ khoai sọ, bỏ vào rổ sàng bớt tro than "Ca, cho anh"

Ngô Thế Huân dừng động tác lau khô tóc một chút nói "Cậu mau đi tắm nhanh đi, đợi lát nữa chúng ta mỗi người một củ"

"Anh ăn ba củ đi, em lúc nãy đã ăn no rồi, để lại cho em một củ thôi cũng được" Lộc Hàm nói rồi đứng lên, bắt đầu vào trong phòng lấy quần áo.

"Tiểu Hàm"

Đi đến cửa phòng rồi, Lộc Hàm dừng chân quay đầu lại "Dạ?"

Ngô Thế Huân nhìn cậu nói "Mặc quần áo mới đi, ngày mai theo tôi lên trấn mua ít đồ"

Mặt Lộc Hàm có chút nóng "Ừm"

Lộc Hàm tắm rửa xong đi ra, trên người mặc một cái áo màu lam đậm với quần jean. Ngô Thế Huân lấy khăn ở trên cổ mình choàng lên đầu cậu, dùng tay lau lau "Mau lau khô tóc đi, quần áo ướt bây giờ"

Lộc Hàm lấy khăn lau của Ngô Thế Huân xuống "Em dùng khăn của mình được rồi"

"Lấy của tôi đi, lau sẽ mau khô hơn"

Chờ Lộc Hàm lau khô tóc, hai người ngồi ở nhà chính, bật âm lượng TV xuống thật nhỏ, vừa xem TV vừa ăn khoai lang nướng.

Ngô Thế Huân lột vỏ khoai ra, cắn một cái, lại nhìn củ khoai trên tay Lộc Hàm "Của cậu ngọt hay bột?"

Lộc Hàm nói "Bột"

"Tôi cắn thử một miếng xem"

"Ừm" Lộc Hàm đem củ khoai trên tay mình đưa tới Ngô Thế Huân ở bên cạnh, cho hắn cắn một cái. Nhìn Ngô Thế Huân nuốt xuống, cậu lại hỏi "Có muốn ăn thêm một miếng nữa không"

"Không cần, cậu ăn đi"

Lộc Hàm ăn một miếng khoai chỗ Ngô Thế Huân vừa cắn qua, miệng nhai một miệng đầy khoai lang.

Ngày hôm sau, dùng xong điểm tâm sáng, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đi lên trấn.

Vừa vặn gặp dịp cứ ba ngày đặc biệt ở hội chợ trên trấn mọi người tụ họp lại, náo nhiệt hơn bình thường, hàng người tụ họp đứng dài cả mấy km, đa số đều là người từ trên núi đến.

Ngô Thế Huân trước tiên đến tín dụng xã lấy mấy ngàn đồng đi ra.

"Ở đây chỗ nào có thể mua điện thoại di động?"

Lộc Hàm lắc đầu "Ở đây không có đâu, trên thị trấn mới có"

Ngô Thế Huân cảm thấy chán nản, vốn là muốn mua cho Lộc Hàm một cái điện thoại di động để sau này vẫn giữ được liên lạc với nhau, không ngờ nơi này vẫn chưa có cửa hàng bán điện thoại đi động.

Đi xe lên thị trấn một ngày chỉ có hai chuyến, một chuyến là vào tám giờ sáng, một chuyến vào mười giờ sáng, bây giờ đã quá giờ cả rồi.

Thử nghĩ thời đại bây giờ mà không có điện thoại di động, người với người mà chia xa thì coi như mất liên lạc luôn, nếu không ở cùng với nhau một vùng thì có thể cả đời này cũng không thể gặp lại nhau.

Phố lớn ngõ nhỏ, tin tức trên TV báo đài đều là tin về kỳ Olympic 2008 được tổ chức, đếm ngược chỉ còn 720 ngày, tựa hồ mỗi ngày đều đưa tin về Olympic, về tiến độ thiết kế sân vận động tổ chim lập phương hoặc tin tức ngoài lề về những hoạt động tuyên truyền Olympic.

Trung Quốc lần đầu đăng cai tổ chức thế vận hội Olympic, bất kể là về phương diện đối nội hay đối ngoại cũng đều là một niềm vinh dự lớn. Có lẽ vì vậy mà đến cả vùng hẻo lánh xa xôi này cũng có thể thường xuyên nghe được những tin tức liên quan đến Olympic.

Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân chen vào đám đông người rộn ràng nhộn nhịp qua lại. Ngô Thế Huân nắm lấy tay Lộc Hàm đi đến cửa hàng bán quần áo lần trước đến, ở giá treo quần áo chọn lấy hai bộ.

Lần này hắn không để Lộc Hàm thử, cũng không nói gì cả. Quần áo mua đều là cùng size, hiển nhiên là kích cỡ của Lộc Hàm.

Từ tiệm bán quần áo đi ra, Ngô Thế Huân ghé vào một tiệm gần đấy, mở tủ lạnh ra, quay đầu hỏi Lộc Hàm "Muốn ăn kem loại nào, đến đây chọn đi"

Lộc Hàm đi tới trước tủ lại, cầm một cây kem 5 màu. Ngô Thế Huân lấy một hai hộp kem đưa tới trước mặt Lộc Hàm "Ăn cái này đi, cái kia phẩm màu nhiều lắm"

Lộc Hàm thả cây kem 5 màu trên tay, nhận lấy kem của Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân xoay người lấy tiền trả.

Ngô Thế Huân vốn là muốn mua cho hai vị lão nhân gia chút đồ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết làm cách nào để Lộc gia gia Lộc nãi nãi vui vẻ nhận lấy, lại thích hợp cho người già dùng.

Tính khí của hai vị lão nhân gia, Ngô Thế Huân sớm đã biết, đối với việc lần trước tự ý mua đồ tặng cho bọn họ, nhớ tới vẫn còn thấy sợ. Hai vị lão nhân gia cả đời đều như thế, không dễ dàng nhận ân huệ của người khác, lối suy nghĩ đó đã ăn sâu vào gốc rễ trong đầu rồi.

Cuối cùng Ngô Thế Huân quyết định mua chút rượu, lần này không mua rượu thuốc nữa, có lẽ rượu thuốc làm cho người ta có cảm giác như biếu quà. Hai vị lão nhân gia vốn thích uống rượu Bạch Tửu, tuy là họ thường uống rượu do chính mình ủ, nhưng rượu đi mua chắc cũng không sao.

Trên đường đi, Ngô Thế Huân còn mua hai lon coca ướp lạnh, cùng Lộc Hàm vừa đi vừa uống.

Ánh mặt trời tháng tám rất rực rỡ, bầu trời trong trẻo, không chút gợn mây, đi trên núi có cảm giác nóng như muốn bốc hơi. Hai người ngồi xuống gốc cây dưới tàng cây nghỉ ngơi hóng mát một chút. Ngô Thế Huân mở điện thoại di động ra xem một chút, thấy có tin nhắn đến từ Phác Xán Liệt.

Trả lời tin nhắn xong, Ngô Thế Huân cất điện thoại đi, quay đầu nhìn sang Lộc Hàm ngồi bên cạnh "Chỗ này cách thị trấn còn bao xa?"

"Ngồi xe đi lên trấn thì mất nửa tiếng"

"Cậu đi bao giờ chưa?"

"Có cùng gia gia đi một lần"

"Chỉ có một lần?"

"Ừm" Là lúc cậu tám tuổi.

Ngô Thế Huân không hỏi nữa, ngày mai hắn phải rời khỏi nơi này, trở lại nơi ở của mình. Đó là thành phố với những tòa nhà cao trọc trời mọc san sát nhau, đường phố đầy xe cộ qua lại tấp nập, ban đêm đèn neon đủ màu nhấp nháy rực rỡ, thành phố ban đêm không ngủ, không nghe được tiếng chim hót vào buổi bình mình, chỉ có thanh âm kêu réo từ những chiếc xe đi qua.

Lộc Hàm ở cạnh cái cây, với tay hái mấy trái nhỏ nhỏ màu đỏ, cầm trong lòng bàn tay "Ca, anh có muốn ăn không?"

Ngô Thế Huân nhìn loại trái cây trong lòng bàn tay cậu "Quả gì thế?"

Lộc Hàm nghĩ ngợi một chút "Không biết phải gọi thế nào nữa"

Đa số những loại trái cây mọc ở trong núi đều do người dân ở địa phương đặt tên, cùng một loại quả nhưng mỗi địa phương lại có một cách gọi khác nhau, rất ít người dùng tiếng Trung phổ thông để gọi ra một tên gọi đồng nhất.

Ngô Thế Huân lấy một quả bỏ vào trong miệng, hương vị có chút chua chút ngọt, cũng không tệ lắm.

Ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi một chút, sau đó hai người liền tiếp tục đi về phía trước.

Ngày mai Ngô Thế Huân phải đi, Lộc nãi nãi làm một bữa tối đặc biệt phong phú thiếp đãi. Ngô Thế Huân lúc ăn cơm mới đem rượu mua được lấy ra, Lộc Hàm bình thường không uống Bạch Tửu lúc này cũng uống một chút.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Ngô Thế Huân trở về phòng rất sớm. Lộc Hàm giúp hắn đem quần áo gấp gọn lại từng cái, bỏ vào vali hành lý cho hắn. Ngô Thế Huân cắn hạt dưa Lộc nãi nãi hôm nay vừa mới rang, ngồi ở bên bàn đọc sách nhìn cậu thu gấp.

Lộc Hàm đem quần áo Ngô Thế Huân mua về hôm nay đặt vào vali, Ngô Thế Huân đem hạt dưa đặt ở bàn, đi tới đem hai bộ quần áo mua được hôm nay lấy ra "Hai bộ này tôi không mang đi, để lại cho cậu"

"Nhưng mà... " Nhưng hai bộ này là quần áo mới hắn tự mua mà.

"Vali của tôi chật đầy như thế rồi, chỉ có thể mang đồ đã đem đi thôi" Ngô Thế Huân đem hai bộ quần áo đặt trên giường "Hai bộ này cậu giữ lại mặc đi"

Lộc Hàm ngồi chồm hổm trên mặt đất thu dọn vali da, đẩy đồ ở trong vali vào sâu một chút "Còn có thể nhét vào thêm được, em nhét giúp anh"

Ngô Thế Huân ngồi xổm xuống, đem khóa vali kéo lên "Được rồi, nhiều đồ quá rồi, tôi lười mang lắm"

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân đem vali đặt ở góc phòng, ở trong góc còn hai cái rương gỗ màu đỏ, Ngô Thế Huân vẫn tò mò không biết bên trong đặt cái gì "Đúng rồi, bên trong cái rương này đựng cái gì vậy?"

Lộc Hàm nói "Quần áo"

Ngô Thế Huân hiếu kỳ mở ra nhìn một chút, bên trong đúng là chứa quần áo, ngoại trừ quần áo, bên trong còn chứa một nửa là sách. Nhìn thấy sách bên trong, Ngô Thế Huân có chút ngạc nhiên. Đặt ở phía trên nhất là một quyển vật lý sơ trung, sách vở ngoài bìa rất sạch sẽ, không có bị rách cũng không có hình vẽ lung tung, rất sạch sẽ, nét chữ lại ngay ngắn thẳng hàng.

Đóng rương lại, Ngô Thế Huân quay đầu nhìn Lộc Hàm "Những sách này cậu vẫn còn giữ?"

"Ừm"

Ngô Thế Huân nhìn vào mắt cậu, cũng không nói gì nữa.

Lộc Hàm thấy trên bàn còn một số đồ chưa thu dọn "Ca, vẫn còn có cái balo treo bên ngoài, để em ra lấy"

Lộc Hàm đi ra ngoài, Ngô Thế Huân lấy trong rương ra một vài quyển vở, bất kể là môn học nào, nét chữ của cậu đều rất ngay ngắn, chữ viết rất đẹp, trên bìa vở cũng không có nét vẽ linh tinh nào cả.

Gấp lại sách, ánh mắt Ngô Thế Huân chợt trở nên ảm đảm. Một người không muốn đi học lại có thể giữ gìn sách vở cẩn thận như vậy sao? Một người không muốn đi học lại có thể trang nào trang nấy viết chữ nắn nón ngay ngắn như thế à?

Trước lúc đi ngủ, Ngô Thế Huân lấy ví tiền rút ra hai mươi tờ tiền có hình Mao gia gia đưa cho Lộc Hàm "Cậu cầm lấy số tiền này đi" (Một tờ tiền in hình Mao Trạch Đông mệnh giá 100 đồng)

Lộc Hàm xua tay từ chối "Không, em không thể nhận được"

Sớm biết kiểu gì cậu cũng từ chối, Ngô Thế Huân kéo cậu ngồi xuống giường nói "Trước hết cậu hãy nghe tôi nói đã, ông nội bà nội của cậu không có thu nhập, không thể cho cậu bao nhiêu tiền được, cậu đi ra ngoài làm việc, tháng đầu tiên nhất định chưa thể nhận được lương, cậu nên cầm số tiền này đến đó nhất định sẽ có lúc phải dùng tới"

"Anh họ đã nói rồi, trong xưởng được bao ăn bao ở, nếu em không có mua đồ gì thì cũng không cần tiêu đến tiền đâu"

"Ngốc, cậu cho rằng ở thành phố chỉ có tiêu tiền vào việc ăn cơm với chỗ ở?"

"Vậy còn phải tiêu vào cái gì chứ?" Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu, Ngô Thế Huân cũng không đành lòng mà lên tiếng mắng.

"Rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền, cậu cứ đến đó thì biết" Ngô Thế Huân đặc biệt dặn dò "Còn nữa, đến thành phố thì nhớ lập tức phải mua một cái điện thoại, đến nơi phải gọi liền cho tôi đấy"

"Điện thoại di động.... mua điện thoại di động phải cần bao nhiêu tiền?"

"Một trăm đồng hoặc hơn một nghìn đều có, tùy cậu chọn"

"Chuyện đó hay là đợi khi em nhận được tiền lương hẵng mua, tiền của anh em không thể nhận được"

Ngô Thế Huân một tay đặt lên vai của cậu "Cậu có xem tôi là anh trai của cậu không?"

Lộc Hàm có chút nong nóng "Có"

"Vậy anh trai cậu cho tiền, cậu phải nhận"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả" Ngô Thế Huân trong lòng hiểu rõ ý của cậu, vội vàng nói "Coi như tôi cho cậu mượn, mai sau cậu kiếm được tiền thì trả lại cho tôi"

Lộc Hàm trong lòng lưỡng lự một lúc, cuối cùng từ hai mươi tờ Mao gia gia kia lấy năm tờ "Em lấy năm trăm là được rồi"

Ngô Thế Huân lấy thêm năm tờ "Lấy một ngàn cho chẵn đi"

Ngô Thế Huân đem số tiền còn lại cất vào trong bóp tiền, lại dặn dò một câu "Nhớ đấy, đến thành phố lập tức phải mua điện thoại di động liên lạc với tôi"

"Dạ nhớ"

"Số điện thoại của tôi cậu có nhớ không?"

"Nhớ ạ" Lộc Hàm đã thuộc làu làu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top