Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 150: Sư tôn đổi phòng với ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Nhắc đến, tiểu trấn này năm đó có tiếng là cũng nhờ vào Húc Ánh Phong, nhưng sau sự kiện Câu Trần giả kia, vũ khí dưới hồ Kim Thành đều bị huỷ diệt, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, thị trấn dần trở nên vắng vẻ, rất nhiều khách điếm phục vị cho người đến cầu kiếm bởi vì làm ăn trì trệ mà đóng cửa, chuyển nghề.
Nhưng khách điếm có hồ nước nóng mà năm đó mấy sư đồ cùng ở kia vẫn sống sót ngoan cường, đồng thời nhờ Nam Cung công tử đại hôn, mà đám khách khứa đến chúc mừng đều sẽ đặt chân đến Đại Thành trước tiên, khách sạn này không ngờ lại khôi phục vẻ náo nhiệt khi xưa.
Tiết Chính Ung vén mành trúc, rảo bước vào sảnh chính: “Ông chủ, ở trọ!”
“Bốn người?”
Tiết Chính Ung vẫn chưa trả lời, đã nghe thấy một âm thanh trầm thấp sau lưng: “Không, năm người.”
Thì ra Mặc Nhiên vội theo, đuổi kịp vừa ngay lúc này.
Tiết Mông nhìn thấy y, hơi kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Mặc Nhiên đầu tiên là sửng sốt, rồi nét mặt lại lập tức tối sầm, ngươi hạ xuống rất chậm sao? Chỉ ngồi lại quán trà niệm mấy câu Thanh tâm chú thôi mà.
Nhưng y cũng biết chuyện Tiết Mông hỏi và điều mình nghĩ là không giống nhau, khộng tiện bắt bẻ, chỉ đành xụ mặt gật gật đầu.
“Chắc ngươi nuốt luôn hạt dưa, không nhả vỏ chớ gì.”
Mặc Nhiên: “.....”
“Khách quan năm người, muốn mấy gian phòng?”
Tiết Chính Ung nói: “Ta và phu nhân một gian, còn lại cần thêm ba gian phòng tốt nhất nữa, tổng cộng là bốn gian.”
Mặc Nhiên nghe bá phụ sắp xếp như vậy, bề ngoài yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút xao động, kỳ thật y âm thầm hy vọng lời nói năm đó sẽ lại tái hiện, ông chủ nói với bọn họ rằng đông khách quá, nên hơi thiếu phòng, vậy y lập tức sẽ...
Thôi, kì thật y vốn dĩ là chẳng thể làm bất cứ chuyện gì hết, có điều, nếu lại ở chung một phòng riêng với Sở Vãn Ninh thôi, y cũng đã cảm thấy cõi lòng nóng lên, có chút bất an, lại có chút hưng phấn, chảy trong mạch máu y, rốt cuộc cũng vẫn là dòng máu hổ sói.
Nhưng, chuyện trùng hợp thường thường chẳng thể xảy ra nhiều lần như vậy, chưởng quầy vui vẻ nói: “Có ngay, bốn gian phòng thượng hạng!” Hắn xoay người lấy chìa khoá trong ngăn tủ, đãi giọng ra mà nói to lên, “Khách quan, lầu hai, xin mời quý ngài...”
Mặc Nhiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, đáy mắt có chút u ám.
Y nghĩ, đồ ngốc này, trọ 4 gian phòng mà đã vui tới như vậy? Có cái gì mà vui! Vui cái gì mà vui! Kiếm nhiều tiền hơn chút thì có chỗ nào vui!
“Nhiên nhi, ngươi bóp cái mặt quầy làm gì thế?”
“....” Mặc Nhiên lặng lẽ rút tay lại, gượng cười. Mặt quầy chỗ bị y bóp đã in hằn mấy ngấn, e rằng thêm chút sức là nát luôn rồi, “Không có gì.”
Chờ đến khi cầm lấy chìa khoá trong tay Tiết Chính Ung, lên lầu, Mặc Nhiên đứng trước căn phòng của mình, bỗng có chút ngơ ngẩn.
Quay đầu, thấy Sở Vãn Ninh cũng đang nhìn mình.
“Ngươi ở phòng này?”
“Ừm... phải.” Mặc Nhiên ngập ngừng, rồi rũ mi, sau đó lại không nhịn được mà nhấc mắt lên nhìn, đôi ngươi đen nhánh nhìn Sở Vãn Ninh, “Sư tôn có nhớ không?”
“.... Nhớ chuyện gì?”
Mặc Nhiên chỉ chỉ vào cửa phòng mình, nói: “Khi chúng ta đến cầu kiếm, sư tôn ở chính là căn phòng này.”
“.....”
Mặc Nhiên cẩn thận dè dặt nhìn nhìn hắn, giọng điệu rất kiềm chế, nhưng lại giấu không được chút mong chờ mỏng manh: “Sư tôn, ngươi còn nhớ không?”
Sở Vãn Ninh nhủ thầm, sao lại không nhớ được.
Bước lên tầng này, chuyện cũ leo theo từng bậc thang, kẽo kẹt rung động cùng với những bậc gỗ cũ kĩ đã lâu chưa được tu sửa, mang theo mùi ẩm mục vì thấm đẫm tháng năm, chầm chậm dâng lên.
Hắn dường như có thể nhìn thấy thiếu niên Mặc Nhiên đẩy cửa ra, mang theo nét mặt bất cần đời, nhếch miệng cười với mình, lúm đồng tiền rất mờ, năm tháng đã sâu.
Thấy hắn thật lâu không nói, Mặc Nhiên có vẻ hơi thất vọng, rũ mắt, nói: “Cũng có thể là ta nhớ lầm, lẫn lộn mọi việc...”
“Không sai.”
Mặc Nhiên chợt ngẩng phắt lên.
Sở Vãn Ninh nhìn y, hình như hơi hơi mỉm cười: “Ngươi nhớ không lầm đâu, là căn phòng đó.”
Câu nói này tựa như một mồi lửa, thắp lên đáy mắt đen nhánh của Mặc Nhiên, khoé miệng Mặc Nhiên dần dần nhoẻn lên thành một nụ cười ngọt ngào, tựa như được ăn một viên kẹo thật ngon, rồi lại chỉ vào căn phòng của Sở Vãn Ninh, nói: “Còn nữa, hôm nay sư tôn ở, là căn phòng trước kia của ta.”
Y rất vui, nói huỵch toẹt ra.
Sở Vãn Ninh nghe vào có chút xấu hổ, lại không cười, tức giận nói: “Chuyện này thì ta không nhớ rõ.”
Nói xong liền đẩy cửa vào phòng, bỏ lại Mặc Nhiên bên ngoài.
“.....”
Ơ... Mình lại làm sai chỗ nảo rồi, chọc cho hắn mất vui đi thế?
Đêm đó, Mặc Nhiên không dám đến suối nước nóng tắm, có một số việc nhất định phải đề phòng thì hơn, y cảm thấy hiện giờ mình đã gần chạm đến giới hạn của dục vọng, nếu Sở Vãn Ninh lại để lộ thêm một chút sắc xuân, y không biết mình liệu còn có thể nào nhịn xuống mà làm một quân tử, không hái đoá hoa cao ngạo kia không.
Y nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay, thật sự buồn bực rảnh rổi, liền bắt đầu suy nghĩ đến cách thức cùng sống với Sở Vãn Ninh.
Y là một kẻ chẳng mấy thông minh, y cảm thấy Sở Vãn Ninh tựa như một con mèo trắng vậy, y muốn đối xử tốt với Sở Vãn Ninh, muốn chăm sóc con mèo trắng tuyết kia, nhưng mà vẫn luôn là y dốc lòng, chỉ đổi lấy vuốt mèo mà thôi, như thể bị y ve vuốt cũng không hề dễ chịu, không vừa lòng.
Y cảm thấy tội lỗi, nhưng lại thật sự không biết chỗ nào trên thân mèo là có thể chạm vào, chỗ nào lại không được đụng đến, y như một người vừa mới nuôi mèo, cái gì cũng chỉ biết nửa vời, chỉ biết ôm mèo vào lòng bắt đầu liếm lông.
Sau đó nhận lại tiếng gầm giận dữ, cùng với một bàn tay.
Mặc Nhiên trở mình, chớp chớp mắt, rất là uất ức.
Chợt nhớ ra, bố cục trong khách điếm này, chiếc giường bên căn phòng sát vách kia, hẳn là chỉ ngăn cách bởi một tấm gỗ mỏng này thôi.
Ý nghĩ này vừa mới nhen lên, Mặc Nhiên liền càng thêm không ngủ được, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Sở Vãn Ninh đi tắm rồi sao? Hay là đang chuẩn bị đi?
Nhưng mà đâu có nghe thấy chút tiếng động nào trong phòng hắn đâu... Nếu như Sở Vãn Ninh cũng không có ý định đi tắm, vậy thì lúc này, có phải đã nằm xuống rồi không? Nếu vậy bọn họ hiện giờ, kì thật cách nhau rất gần, nếu không có bức vách gỗ mỏng ngăn cách, khiến bọn họ hai người hai bên, thì kì thật bọn họ đã nằm chung một chỗ....
Nằm chung một chỗ. Ý nghĩ này khiến cho máu chảy trong người nam nhân trẻ tuổi càng thêm nóng bỏng, như một ngọn núi lửa nguy hiểm đang yên ngủ, không phun trào.
Y không nhịn được mà càng lúc càng lấn vào trong, dán sát vào vách gỗ, vách gỗ và vách đất vẫn cứ rất khác biệt, tấm vách gỗ mỏng như thể, nhiều nhất cũng chỉ dày bằng ba ngón tay.
Mặc Nhiên nghĩ, Sở Vãn Ninh đang nằm cách mình chỉ có 3 thước (thước: ở đây là đơn vị đo lường cổ: 1 thước = 0,33 cm), cởi bỏ y phục, hoặc giả chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh.... Y nhắm mắt lại, nuốt nước bọt, y cảm thấy tim mình đang bốc cháy, lửa nóng lan khắp toàn thân, đốt lên cả khoé mắt, y không mở mắt ra, nhưng nếu mở, bên trong nhất định phủ tơ máu, thành một mảnh đỏ ngầu.
À, sau đó, y lại đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.... Chuyện này quá kích thích, khiến cho toàn thân y đều thình lình trở nên căng thẳng, máu đổ dồn xuống hạ thân.
Y đã từng, thủ dâm ngay trên chiếc giường mà Sở Vãn Ninh đang ngủ kia.
Kí ức lâu năm vẫn cứ ướt át như thế, vừa tội lỗi lại vừa ngọt ngào, Mặc Nhiên nhớ tới chuyện này, da đầu đều tê dại. Y nhớ tới năm nọ, mình tắm suối nước nóng, không cẩn thận ngã vào trong ngực Sở Vãn Ninh, cảm giác khô nóng đó làm cách nào cũng không trừ được, chỉ có thể tự sa đoạ mà vuốt ve chính mình, vầng trán dán lên mặt tường, cứ như vậy mà phát tiết ái dục ra ngoài...
Mặc Nhiên hơi hơi mở hé đôi mắt, ánh mắt u ám, nơi đáy sâu tựa như sỏi đá, nhưng lại có dung nham đỏ rực đang tuôn chảy bên dưới. Y lại một lần nữa đặt vầng trán dán lên mặt tường.
Trái tim dường như căng đến nứt ra, năm đó, sao mình lại ngốc đến như thế chứ, rõ ràng là dục vọng và ái tình rực rỡ như vậy mà, vì sao... lại không nhận ra được chứ...
Một bàn tay y đặt lên mặt tường, kiềm chế, nhưng hiện giờ nào có kiềm được.
Khi không nhận ra tình yêu, có thể chẳng chút kiêng kị nghĩ đến Sở Vãn Ninh mà phát tiết, nhưng đã yêu, thì đời này y đã định là phải ngăn cách với người kia bởi một bức tường, cầu mà không được, ngay cả mơ tưởng tới thôi, y cũng cảm thấy là bẩn, là khinh rẻ Sở Vãn Ninh.
Phải đè nén dục vọng, thật sự là quá mức đau khổ đối với một cơ thể trẻ khoẻ tràn đầy sinh lực mãnh liệt, chóp mũi y dán lên tường, thân thể nóng hổi đều đang cố gắng dán sát thêm vào bức vách mỏng manh kia, cõi lòng hỗn loạn, ánh mắt mê ly, thậm chí giữa sóng tình càng lúc càng dồn dập, y mơ hồ sinh ra một ảo giác.
Như là, hơi thở của Sở Vãn Ninh, hương hải đường nhàn nhạt trên cơ thể Sở Vãn Ninh, đã xuyên qua khe hở vách gỗ, tràn vào giường y, bao phủ lấy y.
Hương vị của Sở Vãn Ninh đang quyến rũ y, đang thương hại y.
Quyến rũ phần thú tính trong y, thương hại phần nhân tính của y.
Quyến rũ y đến dục hoả đốt người, thương hại y cầu mà chẳng được.
Giữa sự quyến rũ lẫn thương hại đó, Mặc Nhiên đau khổ nhíu chặt chân mày, tay chống lên tường, khớp xương từng chiếc từng chiếc nổi rõ, gân xanh cũng gồ lên.
Trái lại với thần sắc ngang tàng của y, lại là tiếng nghẹn ngào van xin của y, đang khẽ nỉ non: “Sở Vãn Ninh... Vãn Ninh...”
Thế nhưng, y lại không biết rằng, bên kia bức vách, Sở Vãn Ninh kì thật cũng không dám đến suối nước nóng tắm rửa, mà quả đúng như Mặc Nhiên nghĩ, đã sớm nằm xuống, lúc này hắn cũng đang nghĩ đến y, đang khát vọng y, ngón tay thon dài của Sở Vãn Ninh cũng đang vuốt ve lên vách gỗ lạnh lẽo, vầng trán cũng đang dán lên bức tường vô tình.
Hai người bọn họ, kiếp trước hiểu lầm sâu đến như vậy, đến nỗi trở thành người lạ khác lối, giữa họ là một vực thẳm rộng lớn. Cho nên, đời này, bọn họ dùng máu tươi đổ vào, biến vực sâu thành biển máu, bơi về phía nhau, lại bởi vì một lớp màn chắn, mà không nhìn thấy tình cảm mãnh liệt của đối phương, chỉ có thể tự chịu đựng ái dục dâng tràn của bản thân mà thôi.
Nhưng bọn họ rõ ràng là đã đến gần nhau như vậy rồi.
Gần đến nỗi Mặc Nhiên dường như nghe thấy tiếng tim đập của Sở Vãn Ninh, mà Sở Vãn Ninh lại như đang nghe thấy từng hơi thở của Mặc Nhiên vậy.
‘Rầm rầm rầm!’
Mặc Nhiên giật mình, gắt gỏng: “Ai vậy?”
Y vừa mới la lên, Sở Vãn Ninh cách vách cũng giật mình, lập tức ý thức được  Mặc Nhiên quả thật là đang ngủ sát bên vách gỗ, gần kề với mình đến như vậy, đến nỗi chất giọng trầm khàn kia, như thể vang lên ngay bên gối mình đây thôi.
“.....” Sở Vãn Ninh không khỏi siết chặt mười ngón tay, trong bóng đêm, đôi mắt phượng lặng lẽ mở ra.
“Là ta, Tiết Mông.” Người bên ngoài nói, “Nương ta bảo nàng để hành lý của ta và ngươi cùng với nhau, ngươi nhanh mở cửa, ta còn đi tắm nữa.”
Nghe lén đương nhiên là không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng Sở Vãn Ninh thầm nhủ, mình cũng đâu có nghe lén, là tại cái vách gỗ này mỏng quá, là cái gian phòng này cách âm quá kém, là giọng nói của Tiết Mông quá vang dội.
Tóm lại, hắn thèm nghe vào.
Sở Vãn Ninh nghĩ như vậy, rồi trùm mền, càng nhích lại gần bức vách gỗ hơn nữa.
Sát vách truyền đến tiếng giường nệm kẽo kẹt, rồi một lát sau cửa mở, giọng của Tiết Mông lại vang lên: “Haizzzza, sao mà đã ngủ rồi? Sớm quá vậy?”
“Ta buồn ngủ.” Mặc Nhiên gầm gừ, “Mới ngủ có một chút thì đã bị ngươi đánh thức rồi, cầm y phục của ngươi rồi đi mau đi. Đi đi đi.”
“Ngươi làm cái gì mà gấp gáp quá vậy hả?” Tiết Mông dừng một chút, rồi giọng nói bắt đầu trở nên hoài nghi, “Sớm vậy mà đã chốt cửa, nhốt mình ở trong không ra luôn, mới nói có hai câu với ngươi mà ngươi đã nổi nóng lên rồi, không phải là ngươi đang....”
Đang làm gì?
Sở Vãn Ninh bỗng nhiên mở to đôi mắt, không tự chủ được mà nghĩ đến lúc giao thủ với Mặc Nhiên bên hồ sen, thanh niên kia có nóng bỏng mãnh liệt quá thể, khi vận sức chờ phát động mà tựa như muốn mạng người ta vậy.
Một nam nhân trẻ trung mới đôi mươi, lại không tu đạo cấm dục như hắn, trong thân thể sẽ cất chứa bao nhiêu dung nham sôi sục? Bao lâu phát tiết một lần thì là bình thường? Những chuyện này Sở Vãn Ninh đều hoàn toàn không biết, hắn thanh tâm quả dục lâu rồi, hắn không hiểu.
Hiện giờ, hắn lại có chút muốn biết, nhưng mà ngại sĩ diện, không bỏ xuống được sự kiêu ngạo của bản thân.
Một người kiêu ngạo như hắn, mấy cái chuyện này, thì biết hỏi ai đây? Cũng đâu thể kéo đại một đứa đệ tử nào đó mà nói “Xin lỗi, làm phiền một chút, ta muốn hỏi xem một nam nhân trẻ khoẻ thì mấy ngày sẽ thư giải một lần ?”
..... Nghĩ thôi mà cũng đã cảm thấy biến thái đến khó tả.
Đương nhiên, Tử Sinh Đỉnh cũng có sách viết về mấy vấn đề song tu tình ái này, nhưng mượn đọc thì cần phải đăng kí, Sở Vãn Ninh thật sự không cách nào mường tượng được trong sổ mượn sách sẽ ghi vào một dòng như vầy:
<Giường chiếu oai hùng truyện>, <Chìm nổi bể dục ký>
Người mượn, Ngọc Hành trưởng lão Sở Vãn Ninh.
.... Giết hắn luôn cũng được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top