Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 179: Vãn Ninh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 179: Vãn Ninh

Hai người đi tới một vách núi kẹp biển trên đảo Phi Hoa, nơi đó đá lởm chởm, bên dưới là biển rộng ầm ầm sóng lớn, sóng biển ập vào bờ đá vỡ tan thành muôn vạn bọt sóng, tứ bề trống không, giữa trời biển mênh mang, chỉ có một vầng trăng non.

Mặc Nhiên triệu thanh bội kiếm đã định khế ước với mình tới, rồi quay đầu nói hỏi Sở Vãn Ninh: "Sao sư tôn lại không biết ngự kiếm?"

"Không phải không biết." Sở Vãn Ninh nói, "Là không rành."

"Không rành là sao?"

Sở Vãn Ninh vung ống tay áo, nét mặt thêm mấy phần kiêu ngạo, nhưng vành tai lại đỏ lên: "Ta chỉ có thể bay gần gần mặt đất thôi."

Mặc Nhiên hơi ngạc nhiên, ngự kiếm á, cách mặt đất một tấc với một trăm mét, thì cũng tiêu hao linh lực như nhau mà thôi, nếu Sở Vãn Ninh đã có thể bay gần mặt đất, thì chả có lý nào lại không thể bay lên tận trời cao được, mới nói: "Sư tôn thử một lần đi, ta xem xem."

"....." Sở Vãn Ninh lại không hề triệu kiếm, mà chỉ lạnh mặt nói: "Thường ngày ta không muốn ngự kiếm, là vì cảm thấy vũ khí dù sao cũng phải được trân trọng, dẫm dưới chân, có phần không ổn."

"?"

Không biết vì sao hắn lại bỗng nhiên giải thích như vậy, nhưng Mặc Nhiên vẫn gật gật đầu.

"Sư tôn nói không sai.... Nhưng... chúng ta cũng đâu thể nào nằm lên thân kiếm, hoặc là đu thân kiếm mà bay được."

Sở Vãn Ninh nhất thời nghẹn lời, vừa ngẩng đầu lại thấy, dưới ánh trăng, nam nhân kia cười cười nhìn mình, không khỏi nổi giận, nói: "Thường ngày, nếu có việc gấp, ta sẽ dùng thăng long để bay đi."

Mặc Nhiên kinh ngạc: "Con rồng nhỏ kia?"

"Nó có thể biến lớn." Sở Vãn Ninh nói, tựa như vớt vát thể diện, nhưng rồi lại nhanh chóng xấu hổ, "Có điều gặp phải trận đại hỏa bên Nho Phong Môn kia, thì cũng không thể nào dùng được. Nó sợ lửa."

Mặc Nhiên thông suốt: "Cho nên sư tôn muốn học ngự kiếm, là vì___"

"Để chuẩn bị cho mọi tình huống."

Mặc Nhiên không hé răng, Lâm Nghi khói bốc ngút trời, biển lửa cuồng liệt, nuốt chửng biết bao tánh mạng. Lúc đó, Sở Vãn Ninh đứng trên thân kiếm của mình, nhìn phàm nhân bị kiếp hỏa bên dưới nuốt chửng, từng đám từng đám bị đốt thành tro, ngay cả xương tàn cũng chẳng còn, mà thân là tiên tôn lại không thể làm được gì cả, không thể ngự kiếm cứu một ai, Sở Vãn Ninh lúc đó, tâm trạng thế nào?

Thảo nào cái người cứ ra cửa là đi xe ngựa, ngay cả ngự kiếm cũng lười kia, lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này với đồ đệ của mình.

"Ta biết rồi, sư tôn đừng lo, ta nhất định sẽ chỉ cho ngươi."

Nghe thấy y nói như vậy, Sở Vãn Ninh cũng không trả lời, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng hắn cũng thở dài, nhấc tay nói: "Hoài Sa, triệu tới."

Một luồng kim quang bỗng ngưng tụ lại, giữa khung cảnh trời biển sáng trăng yên tĩnh thanh bình này, Mặc Nhiên lại một lần nữa nhìn thấy thanh thần võ từng cùng mình quyết đấu sinh tử trong tiền kiếp.

Lưỡi kiếm sát phạt của Sở Vãn Ninh_

Hoài Sa.

Đó là một thanh trường kiếm vừa nhìn đã thấy rất chi là Sở Vãn Ninh, e rằng trên đời này không có người thứ hai có thể thích hợp làm chủ nhân của nó hơn Sở Vãn Ninh cả. Hoa văn trang trí mờ nhạt, toàn thân ánh vàng, bởi vì kim quang quá mức chói lọi, thậm chí hơi ngả sang trắng. Ánh sáng cuồn cuộn không ngừng, thong thả tuôn ra từ trên thân kiếm, rơi vào bóng đêm, vừa giống như từng tia pháo hoa, lại vừa như thể voan trắng.

"Đây là Hoài Sa." Sở Vãn Ninh nhìn kiếm, nói: "Ngươi chưa từng thấy, lệ khí của nó quá nặng, ta không hay dùng."

Mặc Nhiên tâm trạng phức tạp, sau một lúc mới gật gật đầu, thấp giọng nói: "Quả là một cây kiếm tốt."

Gió đêm mơn man, Mặc Nhiên bước lên thanh kiếm của mình, mũi chân khẽ động, thanh kiếm nghe lời mà chậm rãi nâng lên, cách mặt đất vài tấc.

Mặc Nhiên quay đầu lại nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn cũng thử xem."

Sở Vãn Ninh đứng trên Hoài Sa, Hoài Sa cũng vô cùng vững chãi mà bay lên vài tấc, chở Sở Vãn Ninh bay một vòng.

"Như vầy không phải là cũng được đó sao?" Mặc Nhiên nói, "Bay lên thêm một chút nữa thử xem." Y nói, rồi bay lên cao khoảng năm thước, cúi đầu cười cười với Sở Vãn Ninh, "Lên đây đi."

"........"

Sở Vãn Ninh mím mím môi, không hé răng mà nâng Hoài Sa lên ngang bằng với y.

Mặc Nhiên nói: "Đâu có vấn đề gì đâu, sư tôn, không phải ngươi không biết sao? Vậy chúng ta__"

Y chợt ngưng tiếng, bởi vì y bỗng chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Sở Vãn Ninh, cả gương mặt dường như đang gồng cứng căng thẳng, hàng mi buông rũ rào rạt run rẩy trong gió, tựa như đang cực kì chịu đựng một chuyện gì đó.

Mặc Nhiên cúi đầu nhìn mặt đất cách đó chưa đầy năm thước bên dưới.

Rồi lại ngẩng đầu, khó có thể tin mà trố ra nhìn Sở Vãn Ninh.

Trong lòng y bất chợt nảy ra một ý tưởng cực kì vớ vẩn__

Sư tôn không ngự kiếm, không vì là vì... sợ độ cao đó chớ??

Mặc Nhiên: "....."

Chuyện này xấu hổ vô cùng, y cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, Sở Vãn Ninh hắn khinh công giỏi cực, lầu tháp cao vút lồng lộng nói lên là lên, nói xuống là xuống, nhón bước đã xa mấy trượng, người như vậy mà lại sợ độ cao? Nhưng quan sát người kia đứng trên thân kiếm, quả thật là sắc mặt quá khó coi, ánh mắt né tránh, cho dù đã cực lực kiềm chế, ấn đường vẫn để lộ chút bất an mỏng manh.

Mặc Nhiên dợm hỏi: "Sư tôn?"

Phản ứng của Sở Vãn Ninh có chút mãnh liệt, hắn ngẩng phắt đầu lên, gió đêm thổi tóc mai tán loạn, nhưng hắn cũng không vuốt lại, đôi mắt phượng sáng như ánh sao lóe lên tức giận, tia lửa lập lòe sau tóc mái rối tung: "Hử?"

"Khụ... ha."

"Ngươi cười cái gì!!!"

"Ta khô cổ, ho khan."

Mặc Nhiên liều mạng nén cười, y nghĩ, không sai, thì ra là thật sự sợ độ cao, thảo nào mà vừa rồi mới giải thích nhiều như vậy, là để chừa chút thể diện cho chính mình.

Vậy, nếu sư tôn đã cần thể diện, thân làm đồ đệ đương nhiên cũng phải phối hợp đưa bậc thang cho sư tôn xuống.

Mặc Nhiên nói: "Ngự kiếm đúng là càng bay lên cao càng khó, ban đầu á, ta cũng chỉ bay được có năm thước thôi, không hơn được, nên phải luyện nhiều chút."

"Trước đây ngươi cũng không bay cao được sao?"

"Ừm."

Mặc Vi Vũ lần đầu ngự kiếm chỉ bay cao có năm thước dịu dàng mềm mại gật gật đầu.

"Có khi còn chả được năm thước, ta còn không dám nhìn xuống mặt đất mà, cho nên chắc khoảng... ba thước? Tóm lại Tiết Mông còn có thể dễ như trở bàn tay mà một cước đá ta văng xuống luôn."

Sở Vãn Ninh hơi hơi bình tâm một chút.

Cái chuyện ngự kiếm còn sợ độ cao này, hắn vẫn luôn vì xấu hổ mà chưa từng nói với ai hết, nhưng hiện giờ có vẻ như, thì ra cũng chẳng có gì mà mất mặt.

"Sư tôn, ngươi cố gắng đừng nhìn xuống dưới."

"Hử?"

"Ngươi cứ nhìn ta thôi." Mặc Nhiên lơ lửng trên cao, nghĩ nghĩ, lại hạ xuống một chút: "Đừng quan tâm bay cao bao nhiêu, chỉ cần để ý bay ngang với ta là được."

Sở Vãn Ninh liền cắn răng, bay cao lên thêm một chút. Thân kiếm mỏng dày sáng bóng nằm dưới chân, lúc này với hắn mà nói, gió đêm vốn dĩ ấm áp cũng trở thành ướt lạnh như mình rắn, chui vào trong vạt áo, len lỏi bò trườn.

"Đừng nhìn xuống, đừng nhìn xuống." Mặc Nhiên không ngừng kiên nhẫn lặp lại với hắn, với tay qua, "Ngươi lại đây, nắm lấy tay ta."

Sở Vãn Ninh chuyên chú nghiêm túc học, chỉ nói: "Không cần, ta tự làm được."

Mặc Nhiên cũng không ép hắn nữa, y hiểu rất rõ tính tình Sở Vãn Ninh, những lúc mà người này muốn tự làm, tốt nhất là cứ mặc hắn thôi.

Một người đã quen làm một cây cự mộc che trời, là không quen dựa dẫm vào kẻ khác.

Bầu bạn bên hắn, sánh vai cùng hắn, mới có thể khiến cho hắn ung dung thoải mái.

Tuy rằng y thật sự rất muốn biến Sở Vãn Ninh thành một dây leo quấn quýt thành dòng nước xuân mềm mại, hung hăng dùng cơ thể thô ráp của mình khiến hắn phải tan vào lòng mình hòa với máu mình. Y cũng như phần lớn nam nhân trên đời này vậy, sẽ nảy sinh tính chiếm hữu phi thực tế với người mà mình yêu sâu đậm.

Đó là bản tính, cũng là bản năng.

Bản năng xâm lược của giống đực khiến y khao khát ghì lấy Sở Vãn Ninh, cùng mình triền miên không ngừng không nghỉ bất kể ngày đêm, nuốt trọn lửa nóng của mình.

Khao khát ngoài mình ra chẳng còn người thứ hai nhìn thấy hình ảnh hắn ngủ trên giường ấm cuối ngày, hương thơm lượn lờ, mĩ diễm khôn cùng.

Khao khát đời này hắn thành người dưới thân mình, thân thể ấm áp kia vĩnh viễn ôm chặt lấy mình.

Khao khát bao vết hôn xanh tím trên người hắn mãi không tan, biến hắn thành thao thú tham lam dục vọng , đêm đêm phải dùng tình ái cuồng nhiệt nhất, mới có thể lấp đầy no miệng, đút đến khi thỏa mãn mềm mại.

Nhưng, tình yêu lại khiến cho Mặc Nhiên không đành lòng.

Tình yêu khiến cho y muốn tôn trọng Sở Vãn Ninh, muốn thấy hắn hăng hái khí phách, nhẹ nhàng phóng ngựa, muốn thấy hắn trượng kiếm xuất hồng trần, chấn tụ lạc bạch tuyết. (nghĩa hai câu này thì tui kiếm mãi không ra, nhưng theo tui hiểu thì trượng kiếm xuất hồng trần là chỉ hành động hành hiệp xông pha giữa đời, chấn tụ lạc bạch tuyết như kiểu chỉ tác phong nho nhã, rũ tay áo cũng thành tuyết rơi. Hông biết tui nghĩ có thô thiển quá không nữa, nên tui để nguyên văn nha, thấy mấy clip về SVN cũng hay lấy câu này làm tựa.)

Muốn dung túng hắn để hắn trở thành cự mộc che trời ngạo nghễ giữa rừng, nhân từ tỏa bóng, dung túng hắn cành lá tốt tươi, cũng dung túng hắn vì mưa gió mà gãy cành chịu thương.

Vì vậy, tình yêu mang gông xiềng lên bản năng của y, siết dây cương lên dục vọng của y, khiến cho y phải rũ mắt mà kiềm chế từng hơi thở nóng cháy, trở về khuôn phép.

Khiến cho y cả đời này, cũng tình nguyện nhốt bản tính lại, che khuất răng nanh sắc nhọn.

Y vì yêu mà sinh lòng chiếm hữu, trở nên ích kỉ, hiện giờ lại vì yêu mà sinh lòng khoan dung, trở thành vô tư.

Do đó y cũng sẽ không như đời trước, muốn giam cầm Sở Vãn Ninh, muốn thay đổi Sở Vãn Ninh.

Ái tình muộn màng này quá mức thuần túy, khiến cho Đạp Tiên Đế quân cam nguyện khuất phục, cam nguyện dùng cả đời này, chỉ để bầu bạn bên cạnh Sở Vãn Ninh.

Bội kiếm cứ bay cao thêm từng chút từng chút, sau khi đạt được một cao độ nhất định, cho dù Sở Vãn Ninh không nhìn xuống đất, ngón tay cũng không nhịn được mà khẽ run nhè nhẹ dưới ống tay áo rộng.

Da đầu cũng tê dại.

Mặc Nhiên nhìn thấy hắn căng thẳng, vội nói: "Đừng sợ, chuyện này cũng như khinh công thôi mà."

"Không giống." Sở Vãn Ninh nói, "Khinh công là dựa vào chính mình, ngự kiếm là...."

"Ngự kiếm cũng là dựa vào chính mình mà."

"Ngự kiếm là dựa vào kiếm!" Sở Vãn Ninh cả giận.

Mặc Nhiên: "....."

Y đã hơi hơi hiểu ra nguyên nhân vì sao sư tôn nhà mình khinh công hạng nhất, nhưng lai sợ ngự kiếm rồi___ Sở Vãn Ninh không quen phải dựa dẫm vào bất cứ thứ gì cả, hắn vẫn luôn chỉ dựa vào bản thân, cho nên cũng chỉ có khi dựa vào bản thân, hắn mới cảm thấy an tâm.

Cái suy nghĩ này khiến cho lòng ngực Mặc Nhiên len men, cảm thấy đau lòng.

Y nói: "Không sao đâu, sư tôn, ngươi phải tin tưởng Hoài Sa."

Nhưng Sở Vãn Ninh tuy rằng thần thái trấn định, lại không che dấu được bất an hoảng loạn trong đáy mắt, Mặc Nhiên thấy vầng trán hắn cũng rịn một lớp mồ hôi mỏng, dưới chân bắt đầu loạng choạng, thầm nghĩ không ổn rồi, không thể tiếp tục như vậy được. Nếu bây giờ Sở Vãn Ninh ngã khỏi thân kiếm, e rằng sẽ thành bóng ma tâm lý càng thêm sợ hãi.

Vội nói ngay: "Chúng ta hạ xuống trước đi."

Chuyện này với Sở Vãn Ninh mà nói chính là cầu mà không được, hai người đáp xuống đất, hắn nghỉ một chút, rồi hỏi: "Bay cao bao nhiêu?"

Mặc Nhiên muốn kê thêm một chút, liền nói: "Hơn 50 thước."

Quả nhiên Sở Vãn Ninh lắp bắp kinh hãi, mắt trợn to: "Cao vậy?"

"Đúng vậy." Mặc Nhiên cười, "Sư tôn giỏi thế này, lần sao mà bay, 500 thước cũng không phải chuyện đùa."

"....."

Nghe thấy 500 thước, sắc mặt vốn dĩ đã trắng bệch của Sở Vãn Ninh lại càng thêm khó coi, hắn phất phất tay, không hé răng, ngây ra nhìn Hoài Sa.

Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, rồi nói: "Như vầy nhé, sư tôn, ta chở ngươi bay một vòng trước, làm quen một chút."

"Ngươi không cần phải chở ta, cũng đâu phải chưa từng chở đâu."

"Nhưng mà trước đây, trong lúc ngự kiếm sư tôn không có nhìn xuống đất."

Chuyện này thì y nói trúng rồi, mỗi lần đi nhờ kiếm người khác, hắn vẫn luôn tận lực nhìn bóng lưng người kia, hoặc là một điểm nào đó khác, gắng sức mà nghĩ mình vẫn còn đứng vững trên mặt đất.

Mặc Nhiên lại triệu kiếm của mình tói, cố ý biến nó trở nên rộng ra một chút, tự mình dẫm lên trước, rồi mới quay đầu ôn hòa nói với Sở Vãn Ninh: "Nào, lên đây."

Sở Vãn Ninh lặng lẽ cắn răng, nhưng cũng vẫn bước lên, nhẹ nhàng đứng gần chuôi kiếm.

Mặc Nhiên nói: "Đứng vững." Dứt lời điểm mũi chân, bội kiếm nhận lệnh, lập tức lướt gió, vút lên trời cao. Lúc đầu Sở Vãn Ninh vẫn nhắm mắt lại theo thói quen, nhưng nghe thấy tiếng cười của Mặc Nhiên bên tai, liền mở mắt, lấy tinh thần mà nhìn xuống dưới.

Không nhìn thì còn được, vừa mới nhìn một cái, lông tơ toàn thân Sở Vãn Ninh liền dựng hết cả lên.

Cái thằng nhóc Mặc Nhiên này, chở hắn với tốc độ cực nhanh lao vút lên trời cao, đảo Phi Hoa bị bỏ lại phía sau, càng lúc càng xa, bên tai là cuồng phong gào thét lướt qua, y phục đều bị hàn khí ban đêm thấm lạnh, dưới chân ngoại trừ một cây kiếm thì chẳng còn gì làm điểm tựa nữa, bọn họ bay vút lên giữa biển rộng, trong bóng đêm, mặt biển xanh đen như thể một con cự thú thượng cổ há miệng, nuốt chửng sinh linh qua lại.

Hàng mi lạnh lẽo khẽ run rẩy, Sở Vãn Ninh theo bản năng muốn nhắm mắt, lại nghe thấy mặc Nhiên nói: "Đừng sợ, sẽ không sao đâu."

"Ta... không sợ." Gương mặt Sở Vãn Ninh trắng bệch như giấy.

Mặc Nhiên cười: "Tốt, không sợ thì không sợ. Vậy nếu ngươi thấy lạnh, hoặc thấy chán, thì cứ nói với ta, ta sẽ chở ngươi về lại đảo."

Sở Vãn Ninh không hé răng, hắn biết Mặc Nhiên đang giữ thể diện cho mình.

Dù sao thì một vị tiên tôn lạnh đến run rẩy trên thân kiếm cũng còn oai phong hơn nhiều so với vị tiên tôn sợ đến run rẩy trên thân kiếm.

Mặc Nhiên thấy hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, mà lại cứ thà chết cũng không chịu mở miệng, cảm thấy không đành lòng, liền nói: "Ta làm cho kiếm to thêm một chút."

Rồi y phất tay khiến cho bội kiếm to ra thêm năm sáu lần, đủ để cho y và Sở Vãn Ninh cùng sóng vai mà đứng.

"Sư tôn, mấy ngày nữa, là kiếp hỏa Lâm Nghi cũng sẽ tắt, chúng ta thì về Tử Sinh Đỉnh, nhưng những người mà chúng ta mang theo kia thì phải làm sao đây?" Y nói chuyện, ý đồ giúp Sở Vãn Ninh nới lỏng dây cung đang căng này.

Sở Vãn Ninh cũng thật là lợi hại, thế mà vẫn có thể suy nghĩ được, hắn nói: "Mang tới Thục Trung."

"Sao?"

"Cứ mang tới Thục Trung trước, sau khi kiếp hòa Lâm Nghi tắt, thì chỉ còn lại mảnh đất khô cằn, người không ở được."

Mặc Nhiên nói: "Vâng."

Y nhìn gương mặt tái nhợt của Sở Vãn Ninh, nhìn một lát, thật sự đau lòng, liền hỏi: "Về chưa?"

"Lát nữa."

Mặc Nhiên lại làm thanh kiếm to ra thêm, để cho Sở Vãn Ninh ngồi xuống, ngồi sẽ dễ chịu hơn đứng rất nhiều. Y mở kết giới, Sở Vãn Ninh quay đầu hỏi:

"Ngươi làm gì thế?"

"Kết giới xua lạnh mà thôi." Ánh mắt Mặc Nhiên rất ôn hòa, "Cao quá, lạnh."

Sở Vãn Ninh cũng để mặc y.

Kết giới kia cũng cùng một loại với kết giới của mình, cực giống, thậm chí ngưng tụ giữa từng dòng ánh sáng mỏng kia cũng là hoa hải đường, chẳng qua của mình là ánh kim mà của Mặc Nhiên là ánh đỏ.

Có lớp kết giới trong suốt này, dù cho chẳng có tác dụng gì ngoài việc xua cái lạnh, nhưng lại chợt cảm thấy bốn phía có thêm một lớp phòng hộ, cũng có thể là do nhìn xuyên qua lớp kết giới xuống mặt biển bên dưới không còn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi nữa, tóm lại, cơ thể gồng cứng của Sở Vãn Ninh dần dần thả lỏng, hô hấp cũng không còn đình trệ như trước nữa.

Mặc Nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: "Sư tôn, ngươi nhìn bên kia xem."

"Gì?"

"Thấy không?"

"....." Sở Vãn Ninh nhìn theo hướng y chỉ một lúc lâu, nhíu mày, nói: "Ngoại trừ ánh trăng, thì đâu còn gì nữa."

"Chính là ánh trăng đó."

Sở Vãn Ninh bối rối: "Có gì đâu? Cũng như trên mặt đất thôi mà."

Mặc Nhiên cười: "Đây là lần đầu tiên cùng ngồi ngắm trăng với sư tôn."

Sở Vãn Ninh không đáp lại, một lát sau, khi Mặc Nhiên đã cho rằng hắn sẽ không lên tiếng, thì hắn lại khẽ nói: "Cũng không phải là chưa từng cùng ngắm trăng."

"...........Sao?"

Mặc Nhiên có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn hắn.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt thanh tuấn của Sở Vãn Ninh, làn da tựa như cánh hoa trắng ngần giữa đêm lạnh, mành mi dày đậm rũ xuống, đáy mắt tựa như mang theo hồi ức sâu thẳm hơn cả đại dương.

"Lâu lắm rồi, có lẽ ngươi đã quên." Sở Vãn Ninh nói, "Không sao."

Mặc Nhiên nhất thời chẳng biết phải nói sao đây, năm tháng mà y đã trãi qua dài hơn nhiều so với Sở Vãn Ninh ngồi trước mặt đây, có rất nhiều chuyện cũ ngày đầu đã chẳng còn mấy rõ ràng nữa rồi, cho nên những chuyện mà Sở Vãn Ninh ghi nhớ, bản thân mình chưa chắc đã để trong lòng.

Y nhìn góc nghiêng của Sở Vãn Ninh, cảm thấy áy náy, giữa áy náy đó lại không nhịn được mà sinh ra từng dòng ngọt ngào. Thậm chí y còn không nhịn được mà nhớ tới cái túi gấm kia, nhớ tới câu hỏi đêm qua xém chút đã bật khỏi miệng__ Sở Vãn Ninh cất giấu phần kết tóc của bọn họ, cất dấu rất nhiều hồi ức, là vì sao.....

Trấn Thải Điệp, hồ Kim Thành....

Khi trời rách, lại đánh cược tánh mạng mà cứu mình.

Vì sao.

Trước đây y không dám phỏng đoán, cảm thấy bản thân mình to gan lớn mật mặt dày vô sỉ.

Nhưng hai hôm nay, từng chút từng chút phát hiện, đều như đang châm ngòi thổi gió cho lòng muông dạ thú của y.

____ Vì sao.

"Sư tôn."

"Ừm?"

Máu nóng trong lòng ngực kích động, dâng trào mênh mông. Cổ họng y khát cháy, lúc chằm chằm nhìn Sở Vãn Ninh, đôi mắt y sáng rực lên. Y bỗng nhiên muốn kề sát lại, hôn lên gương mặt hắn, gom hết can đảm mà hỏi hắn, ngươi có phải.... có phải thích ta không.

Ngự kiếm lơ lửng, trôi nổi giữa trời đất, tạo cho Mặc Nhiên một loại ảo giác mơ hồ.

Tựa như trên đời này hai người bọn họ đã không còn bất cứ trói buộc dư thừa nào, tất cả yêu hận tình thù xưa kia đều chưa từng xảy ra, hết thảy đều sáng trong tĩnh lặng tựa như ánh trăng chiếu xuyên qua mây mờ.

Y cảm thấy hạt mầm trong ngực rốt cuộc đã thành một cây đại thụ, thân cây to lớn xé toạt mặt đất u uẩn tử khí, dẫn theo mùi tanh nồng sâu trong lòng đất bốc lên.

Sở Vãn Ninh thấy y im lặng thật lâu, liền quay đầu lại, hỏi y: "Sao vậy?"

Mặc Nhiên không trả lời, đầu óc y mê mang, y khao khát chiếm lấy hắn, ôm hắn, hôn hắn.

Y không tự chủ được mà kề sát lại.

Sau đó, y chợt nhận ra, sau khi tạo kết giới, Sở Vãn Ninh tuy rằng có chút nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn mìm đôi môi tái nhợt, sắc mặt rất kém. Bàn tay ôm lấy cánh tay, ngón tay thon dài theo bản năng nắm chặt lấy khuỷu tay, siết lên lớp vải áo.

Sở Vãn Ninh ngay cả khi sợ hãi, cũng không nắm lấy ai khác, mà là chính mình.

Mặc Nhiên hơi ngẩn ra.

Rồi sau đó, ánh lửa xâm lược nơi đáy mắt tắt đi, biến thành từng đốm sáng nhỏ lấp lánh rời rạc, như đèn trên thuyền chài.

Rất dịu dàng.

Đôi môi vốn đang muốn tùy tiện hôn lấy hắn, hơi hơi nhướng lên, thành một nụ cười chua xót.

Đôi tay vốn đang muốn đường đột ôm lấy hắn, dừng lại, sau một lát, khẽ chạm lên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn.

"Ngươi...." Sở Vãn Ninh lắp bắp kinh hãi, trên gương mặt tái nhợt dâng lên một vạt đỏ hồng, lại khàn khàn mà cảnh giác, "Ngươi làm gì."

Hắn muốn rút tay ra, nhưng Mặc Nhiên cứ nắm lấy, không chịu thả. Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy năm ngón tay lạnh băng của mình rơi vào một bày tay to lớn ấm áp, từ lòng bàn tay cho đến ngón tay đều bị bao bọc kín kẽ, sát rạt.

"Đừng cứ dựa vào chính mình." Mặc Nhiên nói, "Ta ở đây, ngươi có thể dựa vào ta."

Nếu nói vừa rồi Sở Vãn Ninh còn có thể trấn định tự nhiên, thì sau khi nghe câu nói này, dù cho hắn có chậm hiểu, có do dự, cũng không thể nào không nhận ra tình ý trong đó.

Huống chi còn có một đôi mắt đen nhánh vừa trang nghiêm vừa trịnh trọng, vừa dịu dàng vừa lưu luyến cứ chăm chú mà nhìn mình, chết mất thôi. Trái tim Sở Vãn Ninh trong phút chốc đập dồn dập như thể mưa bão tầm tã, lộp độp đập vào linh hồn hắn.

Hắn không dám nhìn vào mắt Mặc Nhiên thêm nữa, đột nhiên quay mặt đi, cúi đầu.

Nóng quá.

Trăm thước trời cao, sao mà có thể nóng đến như vậy.

Trước nay hắn vẫn luôn cao ngạo thong dong, giờ phút này lại như thể đột ngột rơi vào một nơi mà bản thân mình không nhận biết, giáp trụ trên người đều bị lột sạch, móng tay sắc nhọn bị cắt đi. Đối diện với lời chân tình đột ngột của Mặc Nhiên, toàn bộ chiêu thức quen thuộc của Sở Vãn Ninh dường như mất hết tác dụng.

Nam nhân kia hừng hực cạy mở lớp vỏ trai của hắn, đôi mắt cong cong, nhìn thẳng vào thịt trai run rẩy trắng nõn bên trong. Dù là trân châu lấp lánh, hay là thịt trai tanh ngọt, cũng đều trần trụi bày ra dưới mí mắt nam nhân.

Cái người vừa kiêu ngạo vừa thong dong kia, liền bị đánh cho tơi bời, đột nhiên cảm thấy vừa hoảng loạn lại vừa rối ren.

Làm sao đây...

Hắn nên nói cái gì đây?

Hắn....

Hắn chợt nhận ra bàn tay mình vẫn còn bị Mặc Nhiên nắm lấy, chặt chẽ không kẽ hở.

Hắn không biết mình nên làm gì bây giờ, vừa gấp gáp vừa căng thẳng, hốc mắt cũng đã hơi đỏ lên, theo bản năng muốn rút tay ra.

Nhưng chỉ mới dợm thử, đã bị Mặc Nhiên nắm chặt.

Lòng bàn tay nam nhân đẫm mồ hôi, ướt át.

"Đừng rút ra."

"....."

Sức y mạnh như vậy, vừa cố chấp vừa quật cường, không biết vì sao, Sở Vãn Ninh chợt cảm thấy, trong lời nói của y, tựa hồ mang chút bi thương.

Ánh mắt Mặc Nhiên trầm lặng, chằm chằm nhìn hắn thật lâu, khàn khàn nói: "Sở Vãn Ninh...."

"..... Ngươi gọi ta là gì?"

"......Là ta gọi sai."

Giờ phút này cơ thể Sở Vãn Ninh còn căng thẳng hơn cả lúc trước, tim đập còn nhanh hơn khi ngự kiếm, hắn không quen, quá mức không quen.

Hắn nỗ lực sắp đặt lại trận tuyến, hấp hối giãy dụa lần cuối trước khi rơi vào đáy vực sâu.

Hắn rũ mắt, nói: "Ừm, biết mình gọi sai, thì cũng không phải là không có thuốc...."

Trái tim Mặc Nhiên nóng cháy, cuối cùng cũng không nghĩ nữa, mà buột miệng gọi: "Vãn Ninh."

Cứu.

Chữ cuối cùng, Sở Vãn Ninh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Vừa nghe một tiếng gọi mềm mại thở dài, đầu óc hắn chấn động, lập tức trống rỗng.

Một chữ cuối cùng này, rốt cuộc nói không nên lời.

Không còn thuốc cứu.

Không còn thuốc cứu.

Bọn họ chần chừ do dự bên mép vũng bùn ái dục đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng không nhịn được mà bước một chân xuống, rơi vào bên trong, từ đây thiên la địa võng, đau thương khắc cốt.

Chất giọng Mặc Nhiên khàn khàn, nhìn hắn chăm chú: "Vãn Ninh, kì thật mấy ngày nay, ta có lời, vẫn luôn muốn hỏi ngươi."

"....."

Trái tim nóng đến khó chịu, Mặc Nhiên nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Sở Vãn Ninh: "Không, ta không hỏi ngươi."

Sở Vãn Ninh vừa mới thở phào một hơi, lại nghe thấy Mặc Nhiên nói tiếp câu sau.

"Ta không hỏi ngươi cái gì cả, ta chỉ muốn nói với ngươi."

Mặc Nhiên chém đinh chặt sắt, vĩnh không hối hận.

Một hơi, dùng hết toàn bộ dũng khí.

"Ta thích ngươi."

Trái tim chấn động kịch liệt.

"Ta thích ngươi, không phải thích của đồ đệ đối với sư tôn, là.... là ta to gan lớn mật, ta.... ta thích ngươi."

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, ngón tay trong sự bao bọc ẩm ướt nóng ấm của người nọ, từ run rẩy, dần dần, dần dần ngừng lại.

Sao có thể.

Sao có thể....

Chắc chắn là hắn nghe lầm rồi, hắn khó coi như vậy, hung ác như vậy, không biết ăn nói như vậy, không hiểu phong tình như vậy, hắn chỉ là một tên ngốc chả được cái gì, cực kì không ổn. Ai mà lại đi thích hắn?

"Ta thích ngươi."

Sở Vãn Ninh sửng sốt một lúc lâu, hắn thật sự không biết phải nói gì đây, lòng hắn rối bời, mất hết kết cấu, hắn thế nhưng lại cảm thấy chua xót, thế nhưng lại cảm thấy sợ hãi, đầu óc hắn cơ hồ trống rỗng, hắn muốn giống như trước kia vậy, phất tay áo quát lên "Vớ vẩn", muốn nói "Nực cười', nghĩ thật nhiều, nhưng tất cả đều nghẹn trong cổ họng, không thể thành lời.

Đông cứng một lúc lâu, Sở Vãn Ninh mới khàn khàn, không đầu không đuôi mà nói: "..... Tính tình của ta rất kém."

"Ngươi đối với ta rất tốt."

"Ta, ta lớn tuổi rồi."

"Ngươi trông còn trẻ hơn cả ta."

Sở Vãn Ninh dường như có chút nóng nảy, hắn vừa mờ mịt vừa bất lực mà nói: "Ta xấu như vầy...."

Lần này đến lượt Mặc Nhiên ngơ ngẩn, y trợn to mắt, chăm chú nhìn người nam nhân cực kì tuấn mỹ trước mặt, y không rõ, vì sao một người đẹp như vậy, lại tự ti như thế?

Sở Vãn Ninh thấy y không hé răng, trong lòng càng thêm hoảng loạn bội phần, cúi đầu nói: "Ta không đẹp."

"......"

"Không đẹp như ngươi."

Cứ yên lặng kéo dài như thế mãi, bỗng nhiên gương mặt bị một bàn tay ấm áp vuốt ve, hắn nghe thấy Mặc Nhiên thở dài, còn dịu dàng hơn cả ánh trăng đêm nay: "Ngươi có bằng lòng nhìn vào mắt ta không?"

Sở Vãn Ninh: "Mắt của ngươi....?"

Ánh mắt Mặc Nhiên ấm mềm, phản chiếu hình ảnh một nam nhân áo trắng, y nói: "Nhìn thấy không? Đó là người đẹp nhất trên đời."

Sở Vãn Ninh trừng mắt y, tuy rằng trong lòng ầm ầm dậy sóng, nhưng trên gương mặt băng đóng ba thước nào phải chỉ do một ngày lạnh kia vẫn không có quá nhiều biểu cảm.

Mặc Nhiên nắm chặt lấy tay hắn, đẫm mồ hôi.

Y lại khẽ nói: "Ta thích ngươi."

Sở Vãn Ninh tưạ như bị đâm trúng, ngón tay run rẩy, một lát sau, hắn bỗng cúi đầu, 'Ta thích ngươi' như một mũi dao, cắm vào lòng hắn, máu nóng tuôn ra, không thể vãn hồi. Hốc mắt Sở Vãn Ninh đỏ lên, có lẽ vì thật sự đã chờ quá lâu, nên hắn cũng không biết bản thân mình khi nghe câu nói này, sẽ phản ứng ra sao nữa. Hắn cấp bách, gần như sắp phát khóc, hắn nói: "Ta không tốt. Ta chưa từng..... Ta chưa từng có ai thích."

Ta chưa từng có ai thích.

Chưa từng có ai, sẽ bởi vì có được ta, mà cảm thấy vui vẻ, cảm thấy tự hào, cảm thấy quý trọng.

32 năm.

Chưa từng có ai thích.

Mặc Nhiên nghe xong câu này, nhìn người nam nhân trước mặt đang cúi đầu, ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên kia, chợt cảm thấy đau đớn, đau đến nỗi trái tim như nứt toát ra, gân cốt vỡ vụn.

Đó là trân bảo của y, lại phủ bụi gần cả nửa đời.

Y đau đến không biết phải nói gì mới được đây, không biết phải nói thế nào mới tốt đây.

Rốt cuộc, y chỉ có thể vụng về mà nắm chặt lấy tay Sở Vãn Ninh, cuống quýt: "Có mà, có mà."

Có người thích ngươi mà. Ta thích ngươi.

Ngươi là có người muốn, ngươi có người muốn mà, đừng tự ti như vậy nữa, đừng ngốc như vậy nữa, lấy những gì tốt đẹp của mình ra, nói như thể chẳng đáng một đồng. Đồ ngốc.

Đồ ngốc Sở Vãn Ninh.

Ta thích ngươi mà.

Lâu sau, Mặc Nhiên hỏi hắn: "Vậy ngươi thì sao?"

".... Sao?"

Mặc Nhiên rũ mắt, hàng mi rào rạt: "Ta.... ta ngu ngốc như vậy, không hiểu chuyện như vậy, không đáng tin như vậy, ta... ta còn gây ra nhiều việc không thể tha thứ như vậy."

Y ngừng một chút, lí nhí: "Ngươi sẽ thích ta sao?"

Sở Vãn Ninh vốn dĩ đã ngẩng mặt lên, vừa nghe y nói như vậy, chợt đối diện với đôi mắt đen dịu dàng kia, không ngờ lại khiến hắn tâm hoảng ý loạn, cũng không biết lấy sức lực ở đâu, đột nhiên rút phắt tay ra, quay mặt đi chỗ khác.

Hắn không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Không khẳng định, cũng không phủ định.

Nhưng Mặc Nhiên rõ ràng nhìn thấy vành tai Sở Vãn Ninh đỏ lên, đỏ đến tận cần cổ thanh tú.

"Cái túi gấm kia....."

"Đừng nói." Sở Vãn Ninh chợt nói, lần này cả gương mặt đều đỏ lên, "Không cho nói."

Mặc Nhiên nhìn Sở Vãn Ninh thẹn thùng đỏ cả mặt lại còn không cam lòng, dáng vẻ vừa phẫn nộ lại vừa lúng túng, đồng tử ướt át, trăng tan đáy mắt.

Y ngồi nhích lại, một lần nữa duỗi tay ra, nắm lấy tay Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh đang run rẩy, ngón tay Mặc Nhiên cũng đang run rẩy, y lật bàn tay thon dài của Sở Vãn Ninh lên, sau đó, __ từng ngón lồng vào nhau, với một cách thức chưa từng có__

Mười ngón đan chặt, lòng bàn tay dán sát vào nhau.

Sở Vãn Ninh đỏ mặt, càng thêm quay mặt đi.

Lần này, lại không rút tay ra.

Vì vậy Mặc Nhiên nắm tay Sở Vãn Ninh, rốt cuộc cũng dần dần hiểu ra, thấp thỏm bất an xác nhận.

Sở Vãn Ninh.... cũng thích mình.

Rốt cuộc, y cũng biết được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top