Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 189: Sư tôn, ngươi rất tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng rất an tĩnh, tiếng tim đập và tiếng thở dốc đều trở nên vô cùng rõ ràng, một thứ mùi hơi tanh mang theo vị ngọt tràn ngập cả bầu không khí.

Trên giường, Mặc Nhiên đổi tư thế, luồng tay xuống dưới đầu hắn ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt hắn, cổ hắn.

Trên người bọn họ đều là mồ hôi, đều cực kì nóng, ướt dính dán sát bên nhau, cọ xát, dây dưa, đầu óc Sở Vãn Ninh vẫn còn choáng váng, thậm chí cũng không dám nhớ lại những chuyện mà bọn họ vừa mới làm, hết thảy đều hết sức vớ vẩn.

Nhưng trái tim lại như được sưởi ấm, được hong nóng.

Dòng nước ấm áp cuồn cuộn bên dưới lồng ngực, muốn phá đất mà ra.

Chợt nghe thấy người trong lòng khẽ nói: "Vậy còn ngươi?"

Mặc Nhiên có chút sửng sốt: "Sao?"

Sở Vãn Ninh ho nhẹ: "Ngươi...."

Hắn không nói thêm gì nữa, xoay lại, trong bóng đêm, một đôi mắt sáng ngời chầm chậm nhìn vào mắt của Mặc Nhiên, cho dù bị bao phủ trong bóng tối, Mặc Nhiên cũng cảm thấy mình dường như nhìn thấy gương mặt Sở Vãn Ninh đỏ lên: "Ngươi vẫn chưa...." Sở Vãn Ninh do dự một lúc lâu, vẫn không thể nói nên lời được, cuối cùng chỉ rũ mi, nói, "Ta giúp ngươi."

Mặc Nhiên chợt hiểu ra, trong lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, ôm lấy hắn, "Sao ngươi lại ngốc như vậy? Có sao đâu, sau rồi nói."

"..... Ta không có ngốc." Sở Vãn Ninh cứng rắn nói, bảo hắn ngốc, hắn không vừa ý đâu, "Không phải chính ngươi mới ngốc sao? Ngươi như thế này.... Không khó chịu sao?"

"Khụ, ta chờ ngươi ngủ rồi, đi tắm thì sẽ...."

Sở Vãn Ninh khăng khăng nói: "Ta giúp ngươi."

"Không cần đâu!" Mặc Nhiên can ngăn hắn.

"....." Sở Vãn Ninh không nói nữa, tựa như cảm thấy bản thân mình ở trên giường rất kém cỏi mất mặt, có lẽ thật sự sẽ không thể khiến cho Mặc Nhiên sảng khoái được, nói cái gì mà lát nữa đi tắm, kì thật chẳng qua là giữ thể diện cho mình mà thôi, ngụ ý đại khái là thà dùng tay cũng tốt hơn so với mình.

Hắn suy nghĩ như vậy, sắc mặt càng lúc càng xụ xuống, cuối cùng nói: "Ngươi không muốn, thì thôi."

Mặc Nhiên hơi hơi giật mình, bởi vì dư vị của tình dục, chất giọng Sở Vãn Ninh cũng không hoàn hảo như thường ngày, không đạm nhạt chẳng tỏ hỉ nộ ai nhạc như mọi khi, mà mùi vị khó chịu bất kham quá nặng, rõ ràng đến nỗi có thể cảm nhận được.

Người này sao mà ngốc như vậy.

Y sao mà lại không muốn được chứ? Y muốn cực kì, hận không thể để đêm dài vô tận, mưa to chẳng ngừng, hận không thể luôn luôn cùng Sở Vãn Ninh mơ mơ màng màng trong khách điếm này, hận không thể ăn sạch người đang ôm trong lồng ngực này đây, nuốt vào bụng, dung hợp với thân thể mình, linh hồn giao thoa.

Thậm chí y còn muốn nhìn thấy Sở Vãn Ninh bị mình khi dễ đến nỗi nghẹn ngào, muốn trong thân thể Sở Vãn Ninh có y, mang dấu ấn của y.

Nhưng mà sẽ khó chịu.

Kiếp trước y đã làm cùng Sở Vãn Ninh, y biết sau lần đó Sở Vãn Ninh đã sốt cao bao lâu, gương mặt tái nhợt với làn môi khô nứt đó đến bây giờ y vẫn không thể quên được.

Y chỉ muốn tiến triển từ từ, bản thân mình nhịn đến vất vả cũng không sao cả, y muốn lần đầu tiên của Sở Vãn Ninh phải được thoải mái, mỗi một lần sau này, đều có thể cảm thấy kích thích và hưởng thụ, có thể thích đến nghiện, cùng y chìm sâu.

Nhưng hiển nhiên là Sở Vãn Ninh đã hiểu lầm gì đó rồi.

Mặc Nhiên hôn hôn lên vầng trán hắn, khàn giọng nói: "Ta sao lại không muốn chứ? Ngươi cứ nghĩ lung tung gì đâu không."

"....."

"Ngươi cũng không nhìn xem hiện giờ ta đã thế nào rồi." Hơi thở trầm thấp cháy bỏng của nam nhân ở bên tai, giọng nói cũng đã ướt át, "Đã như vầy rồi, mà ngươi còn cảm thấy ta không muốn ngươi... ngốc quá."

Sở Vãn Ninh nổi giận: "Ngươi mà còn nói thêm một chữ ngốc nữa, có tin ta kí đầu ngươi không! Ngươi __ ưm...."

Tay lại bị Mặc Nhiên túm lấy, đưa tới chỗ nào đó, Sở Vãn Ninh hoảng hốt đến nỗi không nói được thêm một lời mạnh miệng nào nữa, chỉ cảm thấy như đỉnh đầu cũng đang bốc khói.

"Đã như vậy rồi, đều tại ngươi chọc."

Trong bóng đêm, y hôn lên mi mắt hắn, rồi dần dần đi xuống, ngậm lấy bờ môi hắn, si mê say đắm mút vào, liếm láp, cọ xát.

Hôn một hồi, cả hai đều có chút không thể kiềm chế nổi, tình ái trong phòng càng thêm nồng đượm, hai đôi môi dán vào nhau, không thể nhẫn nhịn mà quấn quýt, ôm ghì lấy nhau cọ xát, ái dục rõ ràng như thể mắt thường cũng có thể nhận rõ, ý loạn tình mê, Mặc Nhiên nghe thấy Sở Vãn Ninh nhỏ giọng nói một câu, hơi bất cam, hơi thẹn thùng, nhưng vẫn rất quật cường: "Ta cũng muốn.... làm cho ngươi thoải mái...."

Âm cuối gần như là run rẩy, bị bao phủ bởi nỗi thẹn thùng.

"Vãn Ninh."

Hắn nghe thấy Mặc Nhiên ở phía sau gọi mình, dịu dàng đến thế, triền miên đến thế, lưu luyến đến thế.

Sau khi phát tiết dục vọng, hai người ổn định hô hấp, Mặc Nhiên vuốt ve hắn, hôn hắn, cảm kích hắn, ôm hắn vào lòng, nâng niu như thể châu báu.

Sở Vãn Ninh mê mang, lưng phủ một lớp mồ hôi mỏng, dựa vào lồng ngực nóng ấm dày rộng của Mặc Nhiên, mờ mịt mơ màng một chặp, rồi chầm chậm khép lại đôi mắt, ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, Sở Vãn Ninh tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua song cửa len vào phòng, hắn nghe thấy âm thanh hạt mưa rơi trên mái ngói, mưa rất lớn, không tạnh.

Hắn cảm thấy hơi đau đầu, chuyện đêm qua chợt lóe lên từng mảnh rời rạc như vảy cả quay cuồng trong ao, ánh lên những ánh sáng loang lổ ướt dính, chìm chìm nổi nổi.

Hắn muốn đuổi theo hồi ức, nhưng đám vảy cá kia càng lúc càng chìm sâu, cuối cùng lặn tăm vào bóng tối.

Ngay sau đó hắn nhớ lại những chuyện mà mình và Mặc Nhiên đã cùng làm đêm qua, toàn thân bỗng cứng đờ, khuôn mặt nhanh chóng cháy đỏ. Hắn muốn nhổm dậy, nhưng cánh tay rắn chắc của Mặc Nhiên vẫn từ sau mà ôm lấy hắn, lồng ngực vẫn dán lên tấm lưng trần của hắn, phập phồng đều đặn.

Mặc Nhiên vẫn chưa tỉnh.

Hắn cứ như vậy mà chờ đợi, không biết đã bao lâu, thời gian cũng không còn quá mức rõ ràng trong căn phòng ngủ mờ ảo này nữa, nhưng có lẽ cũng lâu lắm.

Lâu đến nỗi cánh tay cũng có chút tê mỏi.

Lâu đến nỗi nhịp tim dồn dập cũng đã bình ổn trở lại.

Lâu đến nỗi cũng không còn quá xấu hổ nữa.

Rốt cuộc Sở Vãn Ninh trở mình, mặt đối mặt mà nhìn gương mặt say ngủ của Mặc Nhiên.

Quá anh tuấn, là một tướng mạo tuấn lãng hiếm có trên đời, cho dù là chân mày, cánh mũi, đôi môi, đều là đẹp nhất.

Chỉ có điều ấn đường hơi hơi nhíu lại, như thể mang theo tâm tư chất chồng, không thể giải, nặng trĩu.

Sở Vãn Ninh đối diện với gương mặt đó, im lặng không lên tiếng mà ngắm nhìn thật lâu.

Lâu đến nỗi rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa, lần đầu tiên, khẽ khàng, chủ động hôn lên khuôn mặt Mặc Nhiên.

Rồi sau đó hắn nhẹ nhàng dời cánh tay Mặc Nhiên ra, ngồi lên mép giường, mặc quần lót vào, rồi mới đi lấy áo lót trắng. Trên y phục là những nếp nhăn khiến người không khỏi suy đoán, Sở Vãn Ninh thử vuốt phẳng lại, nhưng chẳng ăn thua.

Hắn chỉ đành chấp nhận mặc tạm như vậy, cũng thầm hy vọng mấy người trên Tử Sinh Đỉnh sẽ không nhận ra bất cứ điểm gì bất thường, vừa nghĩ như thế, vừa chỉnh lại vạt áo bắt chéo.

Chợt có người từ sau lưng ôm lấy hắn.

Sở Vãn Ninh giật mình, tuy rằng biểu hiện ra ngoài chẳng qua cũng chỉ là động tác trên tay ngừng lại mà thôi.

Mặc Nhiên không biết đã tỉnh lại từ khi nào, đứng lên, ôm lấy hắn, hôn lên vành tai hắn.

"Sư tôn...."

Không biết nên nói gì, đời này lần đầu tiên chân thật bên nhau, Sở Vãn Ninh thì thôi đi, thế mà ngay cả Mặc Nhiên cũng nảy sinh chút xấu hổ ngượng ngùng như mới cưới, sau một lúc lâu mới mềm mại mà nói một tiếng.

"Sớm..."

"Sớm cái gì, muộn cực kì." Sở Vãn Ninh không quay đầu lại, chỉ chú tâm mặc quần áo.

Mặc Nhiên chợt bật cười, mang theo giọng mũi, rồi vươn tay, chỉnh lại mặt dây chuyền trên cổ Sở Vãn Ninh.

"Cái này xua lạnh, phải đeo sát người, nếu không sẽ không có tác dụng."

Sở Vãn Ninh như chợt nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn y.

Tối hôm qua khi hoan ái đã cảm thấy trên cổ Mặc Nhiên có đeo gì đó, nhưng lúc ấy mê mang hoa mắt, chưa từng nhìn kĩ, hiện giờ nhìn lại, ra là một mặt dây Long huyết tinh cùng cặp với của mình.

"Ngươi...." Sở Vãn Ninh ngẩn ra, "Khi ở Nho Phong Môn, không phải ngươi nói, mặt dây này chỉ còn một cái cuối cùng thôi sao? Sao lại___"

Chợt im bặt.

Bởi vì nhìn thấy Mặc Nhiên cứ mìm cười mà nhìn mình, lúm đồng tiền ôn hòa vui vẻ, ánh mắt mềm mại.

Hắn đột nhiên hiểu rõ tâm tư Mặc Nhiên khi đó, bỗng có chút khô nóng, xoay mặt đi, im lặng không nói gì nữa, chỉ vùi đầu chỉnh sửa lại xiêm y của mình.

"Quay về sớm đi." Cuối cùng, nhìn cũng không dám nhìn Mặc Nhiên, chỉ nói, "Trễ hơn nữa sợ là bị người khác nhìn ra gì đó."

Mặc Nhiên vâng lời: "Đều nghe theo sư tôn."

Nhưng yên lặng một chốc, rồi vẫn cứ dã tâm không chết, nhiệt huyết không nguội. Kéo Sở Vãn Ninh đã mang xong giày chuẩn bị đứng lên tới, đặt một nụ hôn mềm nhẹ lên môi hắn.

"Đừng nóng giận, quay về rồi lại phải nhịn, ta muốn nhớ lâu thêm một ít." Mặc Nhiên cười, ngón tay đặt lên đôi môi đang muốn nói chuyện của Sở Vãn Ninh, "Sư tôn, ngươi rất tốt."

Bởi một câu 'ngươi rất tốt' này, mà cho đến tận khi về trước sơn môn, Sở Vãn Ninh cũng hãy còn mơ hồ.

Hắn cảm thấy chẳng phải mình tốt, mà là Mặc Nhiên. Nam nhân trẻ tuổi kia anh tuấn, dịu dàng, thật lòng yêu mình, có đôi khi thậm chí sẽ khiến cho Sở Vãn Nhin cảm thấy rất không chân thật, cảm thấy người này quá hoàn mỹ, sao lại có thể thuộc về một kẻ chất phác như mình được.

Thuộc về một kẻ mà ngay cả lời âu yếm cũng chẳng biết nói như mình đây.

Nhưng khi Mặc Nhiên nhìn hắn, biểu tình nghiêm túc như vậy, không có lấy nửa phần giả dối, khi Mặc Nhiên hôn hắn, động tình như vậy, nhịp thở cũng như thể phụ thuộc vào Sở Vãn Ninh, hết thảy đều giao cho hắn.

Cho dù bản thân mình đêm qua cử chỉ vụng về, lời nói nhạt nhẽo, có khi còn thất thần....

Nhưng Mặc Nhiên cũng không cảm thấy mất hứng, sáng sớm ngủ dậy, còn muốn hôn hắn, còn nói, ngươi thật tốt.

"....."

"Sư tôn."

"Hử?"

Bỗng phục hồi tinh thần, lại nhìn thấy dưới kết giới hoa hải đường đỏ, Mặc Nhiên cười vẫy tay với hắn: "Đi đâu đây? Đi bên này đi, bên kia là Hồng Liên thủy tạ, chúng ta đến Mạnh Bà Đường ăn cơm trước, rồi ngươi hãy trở về."

Mạnh Bà Đường, Mặc Nhiên vẫn ngồi trước mặt hắn, nhưng chung quanh người đến người đi, huyên náo ồn ào, bọn họ không thể tự nhiên như ngày trước, chỉ cúi đầu ăn đồ ăn trong chén mình. Đám đệ tử hay lấy Sở Vãn Ninh ra cá cược không khỏi bắt đầu khe khẽ thì thầm.

"Hôm nay sao Ngọc Hành trưởng lão lại không nói chuyện với Mặc sư huynh nhỉ?"

"Chẳng những không nói lời nào, mà còn hông nhìn cái nào luôn á nha."

"Kì thiệt nha, Mặc sư huynh cũng không gắp đồ ăn cho Ngọc Hành trưởng lão, thường ngày không phải là rất xu nịnh sao... bọn họ sao vậy hơ, cãi nhau hở?"

"......Sau khi ngươi cãi nhau với sư tôn nhà ngươi thì sẽ vẫn ngồi chung bàn hả?"

"Ha ha, nói cũng phải ha."

Đang châu đầu ghé tai, chợt thấy Sở Vãn Ninh đứng lên, bưng chén đi múc thêm cho mình ít cháo, khi tà áo trắng nhẹ nhàng lướt qua, đám bà tám kia liền im miệng, cắm đầu ngoan ngoãn gặm bánh bao.

Chờ tới khi Sở Vãn Ninh yên vị trở lại, bọn họ lại lập tức xì xì xào xào thảo luận__

"Mấy người có thấy hôm nay Ngọc Hành trưởng lão hơi là lạ không."

Lập tức có người gật đầu: "Có! Nhưng mà lại không biết được chính xác là kì chỗ nào, hình như là y phục?"

Năm sáu đôi mắt trộm nhìn cả buổi, chợt có vị tiểu đệ chậc lưỡi một cái: "Hình như hơi nhăn nha, bình thường đâu có cẩu thả vậy đâu."

Hắn vừa mới nói như thế, mọi người đều phát hiện quả đúng là vậy, nhưng chẳng một ai suy nghĩ dính dáng đến chuyện kia cả, thì thầm hồi lâu, đều cảm thấy chắc hẳn là tối qua Ngọc Hành trưởng lão lại ra cấm địa sau núi trừ tà, tu bổ vết rách kết giới gì đó.

Đám đệ tử kia kính phục hắn, ngưỡng vọng hắn, nhiều nhất cũng sẽ chỉ cảm thấy hắn thú vị, nhưng chưa từng có ai chân chính xem hắn như một con người bằng xương bằng thịt, lòng mang dục vọng, cho nên dù chuyện giữa Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh cũng không phải là không dấu vết gì, mà cho dù có rất nhiều manh mối lộ ra, bọn họ cũng sẽ không để tâm, không chú ý.

Khi một người bị mọi người nâng lên thần đàn, thì hắn cũng chỉ có thể im lặng, bất động, đoạn tình tuyệt dục, thanh thanh lãnh lãnh, nếu không thì chỉ một bước đi lệch, cũng đều là sai.

Cho nên về sau, sau khi chuyện tình cảm của Mặc Vi Vũ và Sở Vãn Ninh thông cáo thiên hạ, rất nhiều người đều cảm thấy thần tượng của mình sụp đổ, cảm thấy phẫn nộ cảm thấy ghê tởm, cảm thấy không thể tưởng tượng cảm thấy không thể chấp nhận.

Nhưng bọn họ đã quên, đặt một người lên chỗ cao quý bái lạy, ép buộc hắn mỗi một bước đi đều phải tuân theo sự kì vọng của mọi người, ép buộc hắn từ đầu tới cuối đều phải sống vì mọi người, không cho phép hắn nảy sinh dù chỉ một chút tư dục, bản thân chuyện này đã là một việc rất tàn nhẫn, quá mức bức bách làm khó người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top