Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 190 : Sư tôn lại bế quan lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó, Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên tạm thời không có cơ hội hẹn hò nữa.

Thục Trung mưa to không ngớt, như thể một dị tượng quái lạ, sông lớn bên ngoài thành Bạch Đế xuất hiện một lượng lớn tôm cá chết, trong dân gian có rất nhiều ác thú hệ thủy lui tới, các trưởng lão và đệ tử của Tử Sinh Đỉnh gần như đều lao đến các thôn trấn để trảm yêu trừ ma, vì pháp lực của Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên đều cực kì cường hãn, nên sẽ không được sắp xếp ở chung một chỗ tránh lãng phí sức lực, một người đi cảng Tam Hiệp, người kia thì đi Ích Châu.

Nho Phong Môn trăm năm cơ nghiệp, tháp Kim Cổ giam giữ vô số yêu thú, sụp đổ trong một sớm nhưng xây dựng lại nào có thể nhanh như thế, cuối cùng cũng xuất hiện loạn tượng.

Ngoại trừ Thục Trung, thì mấy châu Dương Châu, Lôi Châu, Ích Châu vốn thuộc về vùng thái bình của Thượng Tu giới, cũng liên tiếp xuất hiện yêu thú ăn thịt người, thảm án tàn sát bá tánh, nhất thời các môn phái đều phải phái đi rất nhiều người, việc tra xét tung tích Từ Sương Lâm do đó cũng bị chậm lại.

Mặc Nhiên linh lực kinh người, hiện giờ hành sự lại càng thêm ổn trọng, chỉ mất bốn ngày đã nhanh chóng thu xếp Ích Châu an ổn, khi trở lại Tử Sinh Đỉnh, nghe nói Sở Vãn Ninh đã quay về, không khỏi vui vẻ trong lòng, chẳng màng nghỉ ngơi, liền đi Hồng Liên thủy tạ tìm hắn.

Kết quả, cánh cổng thủy tạ đóng chặt, hỏi thăm mới được Tiết Chính Ung kì quái nói: "Bế quan rồi, Ngọc Hành không nói với ngươi sao?"

"Lại bế quan?" Mặc Nhiên lắp bắp kinh hãi, "Sư tôn bị thương ạ?"

"Thương cái gì mà thương, không phải nói là do tâm pháp sao? Hắn cứ mỗi 7 năm thì đều phải bế quan một lần, lần trước bế quan không phải ngươi còn đi chăm sóc hắn sao, sao mà quên rồi."

Tiết Chính Ung vừa nói như vậy, Mặc Nhiên mới chợt nhớ lại, đúng là có chuyện này thật__ lúc ấy y vừa mới bái Sở Vãn Ninh làm sư, qua hơn nửa năm, Sở Vãn Ninh nói bản thân khi còn trẻ luyện tâm pháp nóng vội, thân mang bệnh cũ, tuy rằng không đáng ngại nhưng cứ mỗi 7 năm lại phải bế quan tĩnh tu một tuần.

Một tuần 10 ngày, trong vòng 10 ngày này tu vi Sở tông sư suy yếu, gần như là phàm nhân, cần phải đả tọa tĩnh tu, thân thể mới có thể khôi phục. Những lúc như vậy mỗi ngày hắn chỉ có một canh giờ có thể khôi phục ý thức, uống ngụm nước, ăn chút gì đó, thời gian còn lại tuyệt đối không thể bị người khác quấy rầy, càng không thể bị thương, cho nên trước đó Sở Vãn Ninh đều sẽ bày ra kết giới cường hãn nhất xung quanh Hồng Liên thủy tạ, chỉ để cho bốn người Tiết Chính Ung, Tiết Mông, Sư Muội, Mặc Nhiên tiến vào, để bình an qua kiếp nạn.

Lần bế quan không lâu trước đây, y và Sở Vãn Ninh vì chuyện 'hái hoa' mà trở nên mâu thuẫn, sau khi bị Sở Vãn Ninh trách phạt, y có chút chán nản, cho nên sư tôn tĩnh tu 10 ngày, y 1 ngày cũng không đến chăm sóc, mà chạy đi sửa sang lại Tàng Thư Các giúp bá phụ.

Nhớ đến năm đó, Mặc Nhiên cảm thấy bất an, vội nói: "Ta đi thăm hắn."

"Ngươi đừng có đi, trước khi nhập quan hắn đã nói rồi, cứ như lần trước, để Tiết Mông canh 3 ngày đầu, Sư Muội 3 ngày giữa, 4 ngày cuối cùng thì ngươi qua đó với hắn."

"Ta chỉ là muốn đi nhìn nhìn hắn một chút thôi...."

"Có gì mà phải nhìn." Tiết Chính Ung cười nói, "Lần trước qua ải này, không phải cũng là Mông nhi với Sư Muội canh sao, ngươi còn không yên tâm cái gì? Huống hồ ngươi đi qua đó, Mông nhi thấy ngươi, sẽ nói chuyện với ngươi, làm ồn đến Ngọc Hành thì không tốt đâu."

Mặc Nhiên nghĩ thấy cũng phải, liền đồng ý không đi nữa, đến đêm lại không ngủ được, nghĩ đến Tiết Mông đang ở một mình với Sở Vãn Ninh trong Hồng Liên thủy tạ, liền cảm thấy trong lòng chua lòm, vô cùng hụt hẫng.

Y đương nhiên biết rõ Tiết Mông đơn thần, cũng không có bất kì hứng thú nào với nam tử, nhưng y vẫn cứ khó chịu, vẫn cứ hờn mát, trằn trọc hơn nửa đêm, tới khi sắc trời hừng lên mới miễn cưỡng ngủ được một hai canh giờ.

Sau khi tỉnh dậy, Mặc Nhiên cảm thấy không được.

Y vẫn cứ nhịn không nổi, muốn đi xem Sở Vãn Ninh, cho dù chỉ nhìn từ xa xa thôi cũng được.

Hồng Liên thủy tạ tuy rằng đóng cửa, kết giới trải rộng, nhưng Mặc Nhiên là đồ đệ của Sở Vãn Ninh, kết giới kia cũng sẽ không ngăn trở y, về phần cánh cửa làm bằng trúc xanh kia thì chẳng qua chỉ như món đồ trang trí mà thôi, Mặc Nhiên khinh công một bước, đã vững vàng đứng trong viện. Mỗi lần Sở Vãn Ninh đả tọa tu hành, đều theo thói quen mà ngồi trong đình trúc sâu giữa hồ sen, lần này hẳn là cũng như vậy.

Quả nhiên, xa xa đã nhìn thấy trên mặt hồ lăn tăn, giữa đám lá sen, đình trúc tao nhã kia tứ phía lụa mỏng phất phơ, Sở Vãn Ninh ngồi trên mặt đất đả tọa, bạch y phủ dài.

Tiết Mông đang đứng bên cạnh hắn, có lẽ do cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài xán lạn, nên buộc một mặt màn lụa lên, để sư tôn cũng có thể phơi chút nắng ấm. Ban mai mùa đông chảy vào trong đình, rơi lên gương mặt hơi nhợt nhạt của Sở Vãn Ninh, dường như giữa lúc đả tọa cũng cảm thấy ám áp, nét mặt hắn dần dần hồng hào lên một chút.

Lại qua một lúc sau, Sở Vãn Ninh vì Chu thiên tuần hoàn (chu thiên tuần hoàn: một phương pháp khí công) mà vầng trán dần toát ra một lớp mồ hôi mỏng, Tiết Mông liền lấy chiếc khăn trắng bên cạnh lau đi cho hắn, lau xong, nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn trái nhìn phải, lẩm bẩm: "Kì thiệt, sao ta cứ cảm thấy có người đang trừng mình...."

Mặc Nhiên không có trừng, chỉ nhìn chằm chằm thôi.

Nét mặt thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng nổi gió tứ bề rồi.

Y cảm thấy thời gian Tiết Mông lau trán cho Sở Vãn Ninh có hơi lâu, khoảng cách cũng hơi gần, ánh nhìn hơi mờ ám___ tóm lại mọi tội danh đều ném hết lên người Tiết Mông, y đang khó chịu, ức chế. Ức chế ức chế, Mặc Nhiên có chút không chịu nổi, không muốn đợi ở đây thêm khổ thân nữa, muốn bỏ đi.

Nhưng y vừa mất khống chế, tiếng động dưới chân hơi lớn một chút, Tiết Mông lập tức phóng ra phi tiêu mai hoa sắc lạnh tràn đầy linh lực, lạnh giọng quát: "Ai?!"

Phi tiêu hoa mai thật ra chỉ là chuyện nhỏ, có thể dùng tay không bắt lấy, nhưng nghe hắn quát lên một tiếng như vậy, trái tim Mặc Nhiên cũng nhấc lên tới cổ họng, vội ra khỏi rừng trúc, lướt qua mặt hồ đầy sen, nhẹ nhàng đáp xuống trong đình.

Tiết Mông trố ra nhìn, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi sao lại___"

"Nhỏ thôi." Mặc Nhiên lập tức bịt miệng hắn, hạ giọng nói, "Sao ngươi la to quá vậy?"

"Ưm ưm ưm ưm_ ưm!" Tiết Mông giãy dụa cả buổi, đột ngột tránh thoát khỏi Mặc Nhiên, mặt cũng đỏ lên, thở phì phò hất lại mái tóc tán loạn, nổi giận, "Ngươi còn nói ta? Ngươi núp trong bụi cây như ăn trộm để nhìn cái gì vậy hả?"

"..... Ta sợ ngươi làm ồn như bây giờ á."

"Ta có ồn thì sư tôn cũng đâu nghe được!" Tiết Mông bực bội, "Mẫn âm chú đó, ngươi không nhìn thấy sư tôn đã tự thi chú cho mình sao? Trừ phi ngươi giải chú cho hắn, nếu không thì ngươi có kêu gào gì hắn cũng không nghe được đâu...."

Hắn cứ lải nhải, Mặc Nhiên lại có chút sửng sốt, "Mẫn âm chú? Vậy sao bá phụ lại bảo sợ tay lại đây làm ồn hai người chứ?"

"Chắc chắn là cha ta thấy ngươi mới từ Ích Châu về, sợ ngươi mệt mỏi, muốn ngươi nghỉ ngơi." Tiết Mông cạn lời, "Hắn nói mà ngươi cũng tin hả, tự ngươi không biết nghĩ hả, trước lần bế quan nào mà sư tôn không hạ cái chú kia cho mình, nhân tiện chúng ta ở bên cạnh cũng thoải mái một chút, vậy mà ngươi cũng không biết động não, thiệt là ngu chết."

Mặc Nhiên: "....."

Thấy Mặc Nhiên chuẩn bị ngồi xuống trong đình, Tiết Mông vội vàng kéo y: "Này, ngươi làm gì vậy?"

Mặc Nhiên nói: "Nếu đã vậy thì ta cũng ở lại."

Tiết Mông nói: "Ai cho ngươi ở lại, đã nói ba ngày đầu là ta canh, mà ngươi vẫn muốn thể hiện với sư tôn hả, đi đi đi, đừng có cướp việc của ta."

"Một mình ngươi chăm sóc cho hắn có được không?"

"Sao ta lại không làm được, cũng đâu phải lần đầu tiên ta chăm sóc sư tôn bế quan đâu."

Thấy Tiết Mông tức giận, Mặc Nhiên cúng không dám nói gì nữa, do dự trong chốc lát, đang chuẩn bị rời đi, chợt nhìn thấy chung trà trên bàn, lá trà to, màu đậm, mùi thơm nhàn nhạt, liền hỏi: "Trà Tuyết Địa Lãnh Hương của Côn Luân?"

"Hả? Sao ngươi biết?"

"....." Sao y lại không biết được, đây là loại trà mà Tiết Mông thích uống nhất, Tiết Mông bằng lòng dùng thứ mình yêu thích nhất để dâng sư tôn hưởng dụng, nhưng cũng không nghĩ kĩ xem mấy thứ này rốt cuộc có phù hợp với Sở Vãn Ninh hay không, Sở Vãn Ninh có thích hay không.

"Tuyết Địa Lãnh Hương tính hàn, thể chất của sư tôn vốn dĩ đã hàn rồi, ngươi còn cho uống loại trà này, hắn có thể thoải mái sao?"

Tiết Mông có chút sửng sốt, mặt hơi đỏ lên, lúng túng giải thích: "Ta cũng không có nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ biết Tuyết Địa Lãnh Hương là trà ngon, ta..."

"Đi đổi một ít Nguyệt Quý Hương Trà đi, thêm hai muỗng mật ong nữa, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì ngâm cho hắn uống. Ta đi chuẩn bị chút điểm tâm, lát nữa đưa tới cho ngươi."

Tiết Mộng muốn vớt vát thể diện cho mình, vội nói: "Không được ăn điểm tâm, mười ngày này là phải tích cốc."

"Ta biết, nhưng bá phụ nói ăn chút chút cũng được." Mặc Nhiên nói, rồi vẫy vẫy tay, ra khỏi đình trúc, đi khỏi Hồng Liên thủy tạ, "Chào nha."

Tiết Mông nhìn theo bóng dáng y, ngây ra, xuất thần. Chờ đến khi Mặc Nhiên đi xa hắn mới cúi đầu, nhịn không được mà nhìn sau gáy sư tôn__ hôm qua mình đã vô tình nhìn thoáng qua nơi đó một chút.

Một dấu vết xanh xanh tím tím. Dưới ánh mặt trời, càng thêm rõ ràng, không giống vết muỗi cắn, cũng không phải là vết thương gì cả. Hiện giờ Tiết Mông đã không còn là thiếu niên 14,15 tuổi nữa rồi, có những việc mặc dù chưa từng trải qua, nhưng cũng không có nghĩa là không biết gì cả, dấu vết này trên cổ Sở Vãn Ninh, khiến cho hắn rất bất an.

Hắn nhớ lại đủ thứ việc nhỏ lặt vặt, đặt biệt là tiếng động mà mình nghe thấy ngày đó ở sau núi. Hắn vẫn luôn tự nhủ với mình rằng chỉ là tiếng gió, là tiếng gió thôi.

Nhưng nỗi mơ hồ trong lòng lại như rối tung cả lên, bên dưới lớp khói sương dày đặc đó, dường như có thứ gì kì quái sắp hiện lên.

Một ngày ấm áp, nhưng Tiết Mông lại chẳng hiểu vì sao chợt cảm thấy rất không thoải mái, không tự chủ được mà rùng mình, nhíu mày.

Bởi vì cảm giác bất an này, mà đến ngày thứ sáu Sở Vãn Ninh bế quan, Tiết Mông đưa ra một quyết định__

Hắn muốn lặng lẽ rình theo Mặc Nhiên.

Đây là ngày cuối cùng mà Sư Muội phụng dưỡng Sở Vãn Ninh, lẽ ra đến đêm khuya mới đổi ca, nhưng hôm nay Mặc Nhiên đã dùng cơm chiều ở Mạnh Bà Đường từ sớm, ôm theo một hộp điểm tâm, lập tức đi đến Hồng Liên thủy tạ. Tiết Mông không ngờ rằng mới giờ này mà y đã muốn tới Hồng Liên thủy tạ thay cho Sư Muội, không ăn cơm tiếp nữa, vội vàng khom lưng đuổi theo y đến thẳng bên ngoài thủy tạ, Mặc Nhiên vào cửa chính, hắn chờ một chốc, rồi bắt chước theo Mặc Nhiên trước đây, trèo tường vô.

Lúc này mặt trời chưa lặn hẳn, trăng non đã mọc, vòm trời cởi bỏ lớp trang điểm lộng lẫy rực rỡ, chỉ còn lại một đường kẻ đỏ nơi đuôi mắt chưa kịp xóa đi, ánh tịch dương tráng lệ kia như một lớp son phấn điểm tô dày cộm đã bị gột rửa, bị nuốt trọn bởi bóng đêm dần thêm nồng đậm, với những vì tinh tú như dòng nước.

Mặc Nhiên ôm theo hộp thức ăn, xa xa nhìn thấy Sư Muội đang quay lưng về phía mình, bước vào đình trúc, hắn dường như cũng không nghe thấy tiếng chân Mặc Nhiên đang bước tới, rồi dừng lại trước mặt Sở Vãn Ninh. Mặc Nhiên mỉm cười, đang muốn lên tiếng chào hỏi hắn, lại chợt thấy trong tay Sư Muội ẩn ẩn hiện lên một luồng hàn quang, hướng về phía Sở Vãn Ninh đang đả tọa, Mặc Nhiên hơi sửng sốt, trong đầu lẹt xẹt tia lửa, la lên:

"Sư Muội!"

Sống lưng lạnh toát, lông tơ dựng ngược.

Hai đời của y, sinh ly tử biệt đã trải qua thật sự là quá nhiều, thế cho nên đến tận hôm nay, một chút gió thổi cỏ lay, y cũng đều có thể trông gà hóa cuốc. Cái gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, trong thủy tạ Hồng Liên này đã từng mang thi thể Sở Vãn Ninh, tận đến hai năm, cho đến cái ngày mà y chết.

Kì thật y cũng không phải là thích nơi này, bước vào thủy tạ, y cứ luôn nhớ tới quãng thời gian cuối đời trong kiếp trước của mình, Sở Vãn Ninh nằm giữa hồ sen, đôi mắt vĩnh viễn nhắm chặt, không còn sinh khí. Cho nên y theo bản năng mà cảm thấy thủy tạ Hồng Liên là một nơi tai ương, có cuống họng sâu thẳm không thấy đáy, sẽ nuốt đi ngọn lửa cuối cùng trên thế gian.

Sư Muội quay lại, rũ tay xuống, ánh sáng bạc lạnh kia bị che phủ trong ống tay áo hắn: "A Nhiên?..... Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta___"

Trái tim Mặc Nhiên đập điên cuồng, hít thở không thông, không màng gì nữa cả, nhíu mày nói: "Trong tay ngươi...."

"Trong tay ta?"

Sư Muội ngẩn ra một chút, rồi giơ tay lên, chỉ thấy trong tay hắn là một chiếc lược, được đúc hoàn toàn bằng bạc, chuôi lược còn được khảm những mảnh linh thạch vỡ để bồi bổ kinh mạch.

Mặc Nhiên có chút nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi... đang chải đầu cho sư tôn?"

"..... Ừm, sao vậy?" Sư Muội nhìn y từ trên xuống dưới, rồi sau đó đôi chân mày tú lệ hơi hơi nhăn lại, "Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không, ta chỉ là...." Nói một nửa, không biết phải nói gì đây, gương mặt lại từ tái nhợt thành ửng đỏ, may mà bóng đêm dày đặc, khiến cho người khác không nhìn ra được. Ngập ngừng một lát, Mặc Nhiên hơi quay mặt đi, khẽ ho một tiếng: "Không có gì."

Sư Muội vẫn yên lặng nhìn y, rồi sau đó tựa như hiểu ra chuyện gì, nét mặt hơi sững sờ, do dự mở miệng nói: "Lẽ nào ngươi cho rằng...."

Mặc Nhiên vội nói: "Ta không có." Dù sao Sư Muội cũng là người đối xử với y cực tốt, là người mà y xem như người thân, Mặc Nhiên cũng kinh hãi vì sự hiểu lầm đến trong một chớp mắt kia, chỉ cảm thấy rất có lỗi với Sư Muội, cho nên buột miệng thốt ra ba chữ 'ta không có' này.

Sư Muội không nói gì, một lúc lâu sau, mới nói: "A Nhiên."

"Sao?"

"Ta vẫn chưa nói xong mà." Sư Muội khe khẽ thở dài, "Ngươi cần gì phải vội vã phủ nhận như vậy."

Lời vừa nói ra, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Sư Muội đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, Mặc Nhiên thế mà hiểu lầm rằng trong tay hắn đang cầm vũ khí.

Tuy rằng đây là nỗi sợ hãi sinh ra từ cái chết của Sở Vãn Ninh trong cả hai đời, mới vừa rồi quay lưng về phía Mặc Nhiên cho dù là ai, là Tiết Mông cũng vậy mà Tiết Chính Ung cũng thế, y đại khái đều sẽ nảy sinh ra chút cuống cuồng trong tíc tắc. Nhưng đối mặt với Sư Muội, Mặc Nhiên bình tĩnh lại, trong lòng vẫn thấy rất khó chịu.

Y rũ mắt nói: "..... Thực xin lỗi."

Trong trí nhớ, Sư Muội khi gặp chuyện vẫn luôn dịu dàng khoan dung, rất ít khi lạnh nhạt trách cứ người khác. Nhưng tối nay, bên hồ hoa sen, Sư Muội nhìn Mặc Nhiên, thật lâu cũng không lên tiếng.

Gió nổi lên, lá sen đầy hồ đung đưa, cánh sen lay động.

Sư Muội nói: "Người đã không như xưa thì cũng đành, nhưng A Nhiên, quen nhau gần mười năm, trong lòng ngươi, ta sao lại đến nông nỗi không chấp nhận được như thế."

Chất giọng hắn mềm nhẹ, bình tĩnh, không phải giận dữ quá mức giương cung bạt kiếm, cũng không ấm ức khóc lóc hận trời oán đất. Mặc Nhiên nhìn vào mắt hắn, hai hồ nước trong lành sâu thẳm, tựa như có thể nhìn thấu tất cả, nhưng lại không muốn so đo, không muốn nhiều lời.

Sư Muội đưa chiếc lược ánh bạc vào trong tay Mặc Nhiên, hờ hững nói: "Trước khi sư tôn nhắm mắt đả tọa, bảo ta buộc tóc cho hắn, nếu ngươi đã đến rồi, vậy giao cho ngươi."

"Sư Muội...."

Nhưng người nam nhân cao gầy cực đẹp kia đã lướt qua bên vai y, bước chân vững chãi, chưa từng quay đầu lại, một mình rời khỏi thủy tạ Hồng Liên hiu quạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top