Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72: Bổn tọa hầm canh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến đêm, hai người cùng nằm trên giường đá rộng rãi, thời gian bị giam lỏng thật sự nhàm chán, ngoài luyện công và ăn cơm ra thì chả còn gì để làm.

Đi tới đi lui cũng chỉ một hang động bé xí vầy thôi, Sở Vãn Ninh lòng thanh tĩnh thì còn được, nhưng Mặc Nhiên lại không giống vậy, y thực sự có cảm giác như một ngày bằng cả một năm.

"Haizz, chán quá, chán quá, chơi trò gì đây? Chơi cái gì bây giờ?"

Sở Vãn Ninh nhắm mắt nói: "Ngủ."

"Còn sớm lắm luôn." Mặc Nhiên thoáng nhìn qua đồng hồ nước, lắc lắc đầu, "Thật sự sớm."

Sở Vãn Ninh không thèm để ý tới y.

Mặc Nhiên lăn mấy vòng trên giường, đột nhiên dán sát vào hắn.

"Sư đệ."

"...."

"Sư đệ ~"

"...."

"Sư đệ!!"

Sở Vãn Ninh bỗng mở mắt ra, cả giận: "Chuyện gì!"

Mặc Nhiên mặt dày vô sỉ lay lay hắn: "Chơi với ta."

".... Rốt cuộc ngươi là sư đệ hay ta là sư đệ?" Sở Vãn Ninh giận không thể nén, hất tay y ra: "Ai thèm quậy với ngươi!"

Mặc Nhiên cười một cách ngọt ngào, thật sự là mặt dày vô cùng, y nói: "Đương nhiên là ngươi quậy với ta. Chứ còn ai."

Sở Vãn Ninh: "....."

Dây cột tóc được lấy từ trên đầu Mặc Nhiên, một sợi dài dài đỏ đỏ, hai đầu buộc lại, căng ra trên những ngón tay của Mặc Nhiên, đan xen thành một tạo hình độc đáo.

Rốt cuộc Sở Vãn Ninh cũng ngồi dậy, không vui vẻ gì mà hỏi: "Đây là cái gì? Chơi thế nào?"

"Đây là chơi thắt dây. Nữ chơi nhiều hơn, nam thường không chơi mấy cái này, có điều chẳng phải ta lớn lên ở nhạc phường hay sao? Ở đó rất nhiều nữ tử, cho nên cũng biết một ít."

"....."

"Thật ra cũng vui lắm, ngươi xem, ngươi vòng sợi dây qua ngón này... không phải, không phải ngón đó đâu, là ngón út á, đúng rồi đúng rồi. Sau đó ngón trỏ và ngón cái móc lấy hai sợi kia..." Thanh âm Mặc Nhiên chầm chậm nhỏ nhẹ, rất kiên nhẫn cũng rất an bình.

Ánh nến lách tách, vầng sáng ấm vàng chiếu lên hình bóng hai người bọn họ, một lớn một nhỏ, cúi đầu chuyên tâm thắt sợi dây buộc tóc đỏ tựa tơ hồng, biểu tình cả hai đều dần dần trở nên dịu dàng.

Sở Vãn Ninh xòe tay, hắn luồn dây dưới sự chỉ điểm của Mặc Nhiên, chợt luồn sai rồi, sợi dây đỏ vừa vòng qua, không làm thành hình thức mới như trong dự đoán mà còn tuột hết thành hình dạng ban đầu, hai sợi dây thẳng tưng vô cùng đơn giản.

Hắn ngơ ngẩn nhìn, tay vẫn đưa ra giữa không trung, vẻ mặt khó hiểu mà lẩm bẩm: "Sao lại tuột rồi? Sao có thể như vậy được...."

"Ha ha, chắc là ngươi lại làm sai rồi."

".... Làm lại."

"Thôi thôi." Mặc Nhiên cười nói, "Cứ chơi hoài một trò thì không vui, đổi đi."

"Không." Lần này lại là Sở Vãn Ninh không vui, nghiêm nghị nói, "Làm thêm lần nữa."

"....."

Hai người ở trong động ba ngày, đến tối ngày thứ tư, Mặc Nhiên theo thường lệ chuẩn bị làm món ăn cho Sở Vãn Ninh. Đã mấy ngày nay y cũng dần sáng tỏ, vị tiểu sư đệ này của mình quả nhiên là đồng hương với sư tôn, khẩu vị không có gì khác biệt.

Đêm nay Vũ Dân đưa tới một con gà mái, mấy cái nấm. Mặc Nhiên tính nấu một nồi canh gà nấu nấm, rồi làm thêm ít mì sợi, có lẽ mùi vị sẽ không quá tệ.

"Tối nay ăn canh gà?"

"Ừm." Mặc Nhiên lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Sở Vãn Ninh. Đứa nhỏ kia tuy rằng có thiên phú dị bẩm đối với võ học, nhưng lại hoàn toàn không tìm ra quy tắc của trò chơi dây, đã vậy còn vô cùng cố chấp, rảnh rỗi là lại cầm sợi dây buộc tóc trên tay suy tư, dáng vẻ kiên trì như vậy cũng thật khiến người buồn cười.

Mặc Nhiên cười nói: "Ngươi cứ chơi từ từ đi, có điều chỉ sợ ta hầm xong canh rồi, ngươi cũng chưa nghiên cứu xong sợi dây đó đâu."

Sở Vãn Ninh hừ lạnh một tiếng, hơi ngập ngừng, rồi nhàn nhạt hỏi: "Trong nguyên liệu nấu ăn, có gừng không?"

"Để ta xem xem... À, có đây, rất nhiều, hôm qua mang đến cả đống luôn."

Sở Vãn Ninh hài lòng: "Bỏ nhiều một chút, khử tanh."

Mặc Nhiên vuốt cằm: "Ừm... có phải còn muốn bỏ thêm chút kỷ tử không?"

Ánh mắt Sở Vãn Ninh sáng ngời: "Có không?"

"Ha ha. Đương nhiên là không rồi, chỉ là cảm thấy khẩu vị của ngươi giống sư tôn quá. Hắn ăn canh cũng thích bỏ gừng, kỷ tử."

".... Ngươi biết hắn thích ăn gì sao?"

"Ha ha, đúng vậy đúng vậy, ta ngoan không." Mặc Nhiên cũng lười giải thích nhiều, cũng đâu thể nói mấy chuyện kiếp trước kiếp này với tiểu sư đệ được? Vì vậy cứ trả lời chung chung, "Ta chính là đồ đệ ngoan nhị thập tứ hiếu nha, đáng tiếc sư tôn không nhìn thấy tấm lòng son sắt kính ngưỡng của ta."

Mặc Nhiên vừa nói vừa bắt đầu xử lí thịt gà, vì vậy không nhìn thấy được biểu tình của Sở Vãn Ninh, y nhanh nhẹn tuốt lông bỏ nội tạng, đang chuẩn bị nấu nước, thì chợt nghe thấy tiểu sư đệ khẽ nói: "Chưa chắc hắn đã không biết đâu."

"Hả?"

Sở Vãn Ninh thấy Mặc Nhiên ngẩng đầu lên, bỗng nhiên vành tai chợt đỏ, quay mặt đi ho khan mấy tiếng, nói: "Ta nói ngươi đối tốt với Ngọc Hành trưởng lão, chưa chắc hắn đã không biết."
"À, chuyện này hả, kì thật cũng chẳng sao. Dù gì thì ta cũng đã quen rồi, tuy rằng có đôi khi cũng mong muốn hắn có thể giống như sư phụ người ta, nói mấy lời thân thiết với ta, hoặc thỉnh thoảng cũng có thể biết được ta thích cái gì, giống như ta biết hắn thích ăn gì vậy đó. Mà cũng là chuyện từ lâu rồi. Lúc ta mới nhập môn, bị ngoại hình xinh đẹp của hắn che mắt, cứ cho rằng hắn là một người mềm mỏng, hiện giờ nghĩ lại... Haizz, người ta cao không thể với, trăm công ngàn việc bận rộn, ta nào dám phiền hắn, a ha ha, ha ha ha."

Sở Vãn Ninh nghe vậy, vốn có chút phẫn nộ, nhưng mà nghĩ kĩ lại, tuy rằng thường ngày mình cũng có quan tâm đến Mặc Nhiên, nhưng đúng là vẫn luôn tỏ ra xa cách, từ phẫn nộ không khỏi trở nên lúng túng, đành yên lặng cúi đầu không nói. Một lát sau, liền xuống khỏi giường, lặng lẽ đến bên cạnh Mặc Nhiên.

"Gì vậy?"

"Ngươi đã nấu cơm mấy ngày liên tiếp rồi, hôm nay đơn giản, đến lượt ta làm cho ngươi ăn."

Mặc Nhiên sửng sốt, sau đó cười nói: "Sao đột nhiên lại có ý nghĩ này? Ngươi nhỏ xíu như vậy, làm sao mà nấu cơm? Còn không cao bằng bệ bếp nữa. Huống gì ta còn là sư huynh của ngươi, ngươi cũng đã gọi ta như vậy rồi, vài bữa cơm thì có là gi đâu."

Sở Vãn Ninh kéo băng ghế lại, leo lên ghế im lặng đứng, bướng bỉnh mà nhìn y.

Mặc Nhiên: ".... Ngươi trừng ta làm gì?"

"Ngươi thấy ta có cao bằng bệ bếp chưa."

"....."

"Ngọc Hành trưởng lão không biết ngươi thích ăn cái gì, ta không phải kẻ không có lương tâm như hắn đâu." Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình nói, "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta nấu cơm cho ngươi."

Bận rộn mất cả buổi, Sở Vãn Ninh cũng không cho Mặc Nhiên nhúng tay, mà chỉ dùng ánh mắt hung ác hùng hổ giơ dao phay chặt gà, biểu tình chuyên chú, cách thức cứng ngắt, một tình cảnh khiến người không nỡ nhìn thẳng.

Mặc Nhiên vốn còn muốn phụ một tay, mà ngặt nỗi tính tình tiểu sư đệ cũng xấu hệt sư tôn vậy, lúc chuyên chú làm việc đặc biệt ghét bị người khác quấy rầy, vì vậy sau vài lần tự rước lấy xấu hổ, Mặc Nhiên đành gãi gãi đầu nằm lên giường nghỉ tạm.

Rốt cuộc gà cũng vào nồi, Sở Vãn Ninh đậy nắp nồi lại, quay đầu định nói gì đó với Mặc Nhiên, chợt nghe một thanh âm êm nhẹ truyền vào từ cửa động.

"A Nhiên, Hạ sư đệ, hai người đâu?"

Mặc Nhiên vừa nghe thấy giọng nói này, liền như bị sét đánh, lập tức nhảy xuống giường, vọt tới cửa, xuyên qua khe hở, đầu tiên là nhìn thấy một vị Vũ Dân đang lạnh lùng đứng bên ngoài, nhưng chỉ cần dời mắt một chút, là liền nhìn thấy sau lưng nàng, Sư Muội một thân áo trắng, nét mặt có chút ưu sầu đang đứng đó, không khỏi quá đỗi vui mừng: "Sư Muội! Ngươi... sao ngươi lại tới đây?"

"Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi." Sư Muội nói, "Tôn chủ đã nhận được tin, đến Đào Nguyên rồi, hiện đang tiếp chuyện Vũ Dân. Ngươi sao rồi, mấy ngày này có cực khổ quá không?"

"Ta vẫn khỏe, vẫn ăn uống chạy nhảy bình thường." Mặc Nhiên ngừng một chút, lại hỏi: "Sư tôn đâu? Những người khác đâu?"

"Bảo là vẫn đang bế quan thanh tu, nên không đến."

"Vậy sao..." Ánh mắt Mặc Nhiên chớp động, thở dài một chút, tự nhủ thầm, "Không tới cũng tốt... Không tới cũng tốt."

"Nhưng có Toàn Cơ trưởng lão tới, nói là tới đảm bảo cho Hạ sư đệ." Sư Muội hỏi, "Hạ sư đệ đang ngủ sao?"

Mặc Nhiên nói: "Không, hắn đang hầm canh. Sư đệ__ mau ra đây!"

Sở Vãn Ninh đặt cây quạt trúc dùng để quạt lửa xuống, đi tới cửa, nhìn nhìn hai người bên ngoài, cũng không có biểu tình gì đặc biệt, hờ hững nói: "Có chuyện gì?"

Sư Muội chưa lên tiếng, Vũ Dân kia đã hừ một cái, hỏi ngược lại: "Còn không phải người của Tử Sinh Đỉnh tới, sư phụ ngươi nói muốn đảm bảo cho ngươi, đang thương lượng với tiên tôn của bọn ta."

"..... Sư phụ ta?"

"Toàn Cơ trưởng lão đó."

"À" Sở Vãn Ninh ngừng một chút, mặt vô biểu tình, "Rất tốt."

Vũ Dân kia bĩu môi, nói: "Hai người các ngươi ra đi, các vị tôn thượng đều đã đến Ẩm Lộ Các, chờ nghe hai vị giải thích."

Sở Vãn Ninh quay đầu nhìn nồi canh gà đang hầm, nói: "Ta không đi, canh đang nấu dở, ta không đi được. Mặc Nhiên, ngươi nói thay ta đi."

Vũ Dân kia nghe vậy, thầm nghĩ quả là nhóc con miệng còn hôi sữa, chẳng thể trông mong gì được, vì vậy cười lạnh hù dọa hắn: "Nếu như ngươi không đi, sẽ bỏ lỡ cơ hội biện giải, nếu bị phán chính ngươi giết Thập Bát cô nương, thì giết người đền mạng rơi đầu đó."

Nào ngờ Sở Vãn Ninh nghe xong không hề hoảng sợ dù chỉ một chút, trái lại vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái xoay người bỏ đi.

Sư Muội muốn gọi hắn, Mặc Nhiên lại cười cười lắc đầu: "Tùy hắn đi, ta đi là được rồi."

"Nhưng Toàn Cơ trưởng lão đi đường xa xôi, hắn không đến chào hỏi, không khỏi thất lễ..."
Mặc Nhiên chưa trả lời, đã nghe thấy Sở Vãn Ninh nói vọng ra: "Mặc sư huynh, ngươi thay ta vấn an sư tôn."

"...." Mình nói nhỏ vậy, mà vẫn bị hắn nghe thấy, Sư Muội không khỏi có chút xấu hổ, đằng hắng mấy cái, đợi Vũ Dân mở bụi gai ngoài động ra, liền lôi Mặc Nhiên đi.

Nào ngờ ngay lúc này, Sở Vãn Ninh lại quay trở ra, gọi y: "Sư huynh."

"Sư đệ đổi ý, muốn đi cùng ta?" Mặc Nhiên cười hỏi.

Bàn tay nhỏ của Sở Vãn Ninh phủi phủi ống tay áo, nói: "Đương nhiên ta không đi. Chỉ lại dặn dò ngươi một tiếng, nhớ về sớm, về trễ canh nguội, ăn không ngon."

Mặc Nhiên sửng sốt một chút, bật cười: "Được, vậy ngươi chờ ta."

"Ừm."

Sở Vãn Ninh không nói gì thêm, chờ cho Mặc Nhiên đi xa, thân ảnh biến mất sau lối rẽ, hắn mới quay vào, chăm chú hầm canh.

Ẩm Lộ Các cách động giam không xa, trên đường, Sư Muội vờ như vô tình hỏi: "A Nhiên, mấy ngày nay, ngươi hình như lại thân thiết với Hạ sư đệ hơn một chút?"

Mặc Nhiên cười nói: "Đúng vậy, ta và hắn cũng xem như là cùng chung hoạn nạn. Sao, không phải Sư Muội ghen với cả đứa nhỏ đấy chứ?"

".... Nói bậy nói bạ."

"Ha ha ha, Sư Muội không cần lo lắng, người ta thích nhất, vẫn là Sư Muội, sẽ không thay đổi."

".... Đừng có nói bậy nữa, ta chỉ cảm thấy Hạ sư đệ hơi kì lạ..."

"Kì lạ? À,..." Mặc Nhiên ngẫm nghĩ, gật gật đầu, "Hắn đúng là rất lạ."

"Ngươi cũng thấy vậy?"

"Đúng." Mặc Nhiên cười, "Tuổi còn nhỏ mà cả ngày cứ nói chuyện như người lớn, pháp lực cũng không nhỏ. Mấy chuyện nhìn thấy bên trong ảo cảnh còn li kì hơn, ta chưa kịp kể với các ngươi. Ngươi biết không? Ta hoài nghi hắn và sư tôn chúng ta là thân thích xa đó."

Ánh mắt Sư Muội khẽ động, hỏi: "Nói rõ chút đi."

"Trong ảo cảnh, bọn ta nhìn thấy một người, là nhi tử của Thái thú thành Lâm An hai trăm năm về trước, cũng họ Sở, nhìn hệt như sư tôn luôn, hắn có một hài tử, dung mạo cũng..."

Sắp nói đến chỗ quan trọng, đột nhiên nghe thấy một tràng mắng mỏ ở phía trước, giương mắt nhìn, lại là Tiết Mông đầy mặt giận dữ đang bước nhanh tới, miệng không ngừng mắng: "Súc sinh! Cầm thú! Thứ không biết xấu hổ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top